Đại Thiếu Gia Ế Vợ - Chương 09

Tác giả: Đông Phương Ngọc Như Ý

CƯỠI BẠCH MÃ
Hai người ngồi chung con ngựa, tiếp tục đi về phương nam. Lúc giữa trưa, đi đến cạnh một con sông, nước chảy trong veo, hai bên bờ cỏ xanh mơn mởn, Tề Vân Đình ôm Hân Duyệt xuống ngựa, tháo dây cương để Lam Thố tự chạy đi ăn.
Hắn lấy trong túi ra hai cái bánh mỳ nguội, "Ăn chút gì đi."
Hân Duyệt đang vui vui vẻ vẻ cầm lấy, nhìn thấy nó lại nhíu mày: "Ta vẫn là cảm thấy nướng thỏ ăn ngon hơn." Nhìn cách đó không xa có một rừng cây, tựa hồ đang tìm kiếm bóng dáng con thỏ.
" Nàng nghĩ thỏ dễ bắt lắm chắc, nếu nàng có võ công còn có thể giúp cho ta, dựa vào một mình ta, thì thôi quên đi."
"Vậy tối nay có được ăn ngon không?"
" Buổi tối, nếu chúng ta tới được Thương Châu, có khách điếm nhà mình, đến lúc đó tùy nàng muốn ăn gì cũng được."
" Tốt quá, thật ra ta cũng còn no, bữa trưa chắc không ăn đâu, đợi tới tối mình ăn luôn."
Xa xa có một người cưỡi ngựa trắng đang gào thét phóng tới, có lẽ cũng nhìn thấy con sông và cỏ non ở đây, hắn xoay người xuống ngựa, tháo dây cương để con ngựa tự do. Hắn lấy trong hành lí ra một bình nước, ngồi ở bờ sông múc nước.
Hân Duyệt quan sát từ xa, đây là một thiếu niên cao gầy, ngũ quan góc cạnh nhưng vẫn có chút nhu hòa, sau lưng đeo kiếm, rất có phong thái của hiệp khách.
Không lẽ là Dương Quá sao?
Hân Duyệt cầm bánh mỳ đi tới phía trước, lại bị Tề Vân Đình giữ lại.
"Sao vậy, ngươi không ăn thì ta cho hắn ăn?"
"Nàng cho hắn như vậy, hắn có thể nhận sao?"
Tề Vân Đình tiến lên chắp tay: "Xin hỏi vị huynh đài xưng hô thế nào?"
Khi nói chuyện vẫn ngửa đầu kiêu ngạo, có điều bộ dáng của hắn cũng coi như đủ lễ nghĩa.
"Không dám, tại hạ Quách Hướng, xin hỏi huynh đài có chuyện gì?"
"Tại hạ Tề Vân Đình, đây là tiện nội......"
"Cái gì tiện nội, ngươi mới tiện đó?" Hân Duyệt trừng mắt nhìn. Tuy nhiên biết tiện nội là danh từ để gọi thê tử, những vẫn cảm thấy thiệt khó nghe.
Tề Vân Đình câm nín nhìn trời xanh, cố gắng nén tức giận.
"Xin chào, ta tên là Hân Duyệt."
Tề Vân Đình lườm một cái cảnh cáo ---- khuê danh không phải ai cũng có thể gọi biết không?
Quách Hướng nghi hoặc nhìn hai người, không biết nói gì cho phải.
Đối với người thiếu não như Hân Duyệt, Tề Vân Đình quyết định mặc kệ. Hắn mở miệng nói: "Chúng ta tới đây, giữa trưa chắc cũng đói bụng rồi, chi bằng hãy hợp tác bắt thỏ hoang thú rừng gì đó, cũng có thể no bụng."
Quách Hương vui vẻ: "Thật tốt, mời Tề huynh."
" Mời." Tề Vân Đình vứt cho Hân Duyệt một cái nhìn tà mị---- thế nào, vẫn là vi phu thương nàng đúng không.
Hân Duyệt cười tươi như một đóa hoa, kéo tay áo Tề Vân Đình:" Ta cũng đi."
Trong khu rừng nhỏ có nhiều cỏ dại và lá rụng, bọn họ đi về phía trước tìm kiếm.
" Tề huynh cẩn thận." Quách Hướng đột nhiên rút kiếm phóng về phía sau Tề Vân Đình, một con rắn bị chém thành hai nửa.
Hân Duyệt chắc rằng con rắn này không thể làm Tề Vân Đình bị thương, có điều cũng có thể nhìn ra Quách Hướng là một người nhiệt tình.
Quách Hướng nói: "Chi bằng, chúng ta cứ ăn thịt rắn đi."
" Ăn rắn, đánh ૮ɦếƭ ta cũng không ăn, vừa nhìn đã thấy ghê rồi, các ngươi cũng đừng ăn."
" Xem ra Duyệt Duyệt ăn không quen, thật ra thịt rắn ăn rất ngon."
Quách Hướng đột nhiên phi thân đi ra ngoài trăm thước, thì ra có hai bóng dáng xam xám nho nhỏ đang trốn về hướng đo, bị hắn chặn đường đi, quay đầu chạy sang bên cạnh.
Hân Duyệt lần đầu tiên nhìn thấy khinh công, hô lớn: "Đẹp trai quá!"
Tề Vân Đình trừng mắt liếc nàng một cái, không chịu thua rút kiếm ra đâm thẳng cổ họng con thỏ, lúc Quách Hướng đuổi tới, một con thỏ khác đã chạy mất dạng.
Quách Hướng cầm con thỏ lên, khen ngợi: "Hảo kiếm pháp, một chiêu đã mất mạng."
"Còn con khác đâu?"
Ba người tìm xung quanh một hồi, không có manh mối.
Tề Vân Đình nói: "Thỏ khôn có ba hang, chúng ta đều không nhìn thấy nó chạy trốn, nhất định đã chạy vào hang rồi."
Hân Duyệt chỉ vào một bụi cỏ um tùm nói: "Chỗ đó chắc chắn là hang thỏ."
Lúc dọn dẹp bụi cỏ nhìn thấy, quả nhiên có con thỏ ở cửa hang.
Quách Hướng nghi hoặc hỏi: "Tẩu phu nhân làm sao biết được?"
"Con thỏ không ăn cỏ gần hang mà, ngươi nhìn cỏ chỗ này mọc tốt nhất, chắc chắn là hang thỏ."
Tề Vân Đình từ chối cho ý kiến chỉ cười cười: "Nàng cũng có chút thông minh đó."
" Ngươi nói sao con thỏ này không chạy?" Hân Duyệt nghi hoặc nói.
Tề Vân Đình nắm tai con thỏ giở lên, a, phía dưới có ba con thỏ con co cụm lại như quả cầu nhung đang ngước đôi mắt sợ hãi nhìn về phía bọn họ.
"Dễ thương quá hà." Hân Duyệt nắm một con lên đặt vào lòng bàn tay, thiệt là nhỏ, có biết chạy hay không đây.
Hồ Hân Duyệt: Hay là thả nó đi, chúng nó thật đáng thương, ngươi xem mắt chúng nó kìa, sắp khóc rồi
Tề Vân Đình: Một con làm sao đủ ăn
Hồ Hân Duyệt: Ngươi đã giết phụ thân người ta rồi, ngươi xem tình mẹ vĩ đại biết bao, nó không bỏ con nó mà chạy một mình, ngươi thả nó đi
Tề Vân Đình: Muốn ăn cũng là nàng, không ăn cũng là nàng
Hồ Hân Duyệt: Ta không ăn, một con kia hai người các ngươi ăn chắc là đủ rồi
Tề Vân Đình: Vậy sau này nàng cứ chuẩn bị ăn chay niệm phật đi là vừa
Hồ Hân Duyệt: Vân Đình, xin ngươi, xin ngươi đó được không, ngươi xem chúng nó sắp khóc rồi kìa
... ........ Đại tỷ ơi, một tiếng "Vân đình" này của ngươi, chứa hàm lượng đường rất cao, ít nhất 8 đơn vị nha.... .......
---- nể tình lần đầu tiên nàng gọi ta thân thiết như vậy, để lại đi, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt rưng rưng của nàng, đồ ngon tới miệng ta sẽ không bỏ đâu.
Tề Vân Đình thả con thỏ xuống, giúp nó che giấu cửa hang, mới kéo tay Hân Duyệt rời đi.
Đi đến bờ sông, Quách Hướng nói: "Tề huynh, chúng ta qua bờ sông kia đi, chỗ kia thích hợp đốt nướng hơn."
"Được." Dứt lời, hai người phi thân qua sông.
Ê! Này...... Làm gì vậy, các ngươi đều biết khinh công còn ta thì sao?
Tề Vân Đình chờ tiếng gọi phía sau, nhưng không có động tĩnh.---- con mèo nhỏ, phục ta đi, không nói lời gì đó, đã nghĩ ta sẽ mang nàng qua sông sao?
Nhìn thấy Quách Hướng ở bờ sông rửa con thỏ, Tề Vân Đình đi kiếm củi, Hân Duyệt đành phải trừng mắt nhìn, muốn ta cầu xin ngươi lần nữa, không có cửa đâu.
Quách Hướng nhanh chóng rửa sạch con thỏ, xiên vào một nhánh cây, chờ Tề Vân Đình trở về.
Hân Duyệt gọi hắn: "Quách đại hiệp, mang ta qua với."
Quách Hướng vừa thấy Hân Huyệt còn ở bờ bên kia, cũng không nghĩ nhiều, liền bay qua, nắm eo Hân Duyệt bay qua sông.
Hai người rơi xuống đất, Hân Duyệt lần đầu tiên bay, vẻ mặt H**g phấn, nhìn thấy Tề Vân Đình vừa ôm củi trở về. Lập tức nghiêm mặt, hai tia sét dữ tợn chạm vào nhau.
Hân Duyệt ngoảnh mặt làm ngơ, Quách Hướng xấu hổ cười cười: "Tề huynh, tại hạ không phải cố ý mạo phạm, chỉ là, vừa rồi sao huynh không mang tẩu phu nhân qua đây?"
" Hắn ấy à, chờ ta xin hắn đó, có phải hay không, phu quân?" Hân Duyệt giả vờ giúp Tề Vân Đình phủi đất cát trên áo, hài lòng nhìn gương mặt kia từ trắng chuyển thành xanh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc