Đại Thiếu Gia À - Chương 07

Tác giả: trang young

KẾ HOẠCH ĐƯỢC THỰC HIỆN
Giờ ra chơi nó nhờ bé My bắt giùm nó 1 con gián,nhỏ Tiên và Nhi thì canh ngoài cửa để xem có ai vào thì nói
Nó chính là người thực hiện kế hoạch này,nó lục kiếm quyển vở Văn và bỏ chú gián xinh xinh ấy vào, thế là xog chỉ đợi vào lớp cậu mở ra thì, ôi nghĩ ts đây là nó thấy vui hơn bh hết
Tùng Tùng Tùng
Vào lớp, cô Trâm bc vào:
- các em lấy vở ra ôn lại bài đi rồi cô kiểm tra
Cậu vừa dở cuốn vở ra thì la lên 1 tiếng và ném cuốn vở xuống đất
Nghe tiếg la cô Trâm hỏi Duyên lớp trưởng lớp nó:
Có chuyện gì vậy Duyên?
Thưa cô em hk biết - Duyên trả lời
Thế là cô hỏi Huy
Cậu chỉ chỉ vào quyển vở
Cô bảo Lan coi thử có gì trong vở của Huy mà làm Huy sợ z
Nó cố nhịn cười và lôi cn gián kia ra.
Cô Trâm bảo:
- chỉ là cn gián thôi sao mà em sợ zữ vậy, thôi Lan em đem bỏ nó đi
Nó cố tình cầm con gián dơ trc mặt cậu làm cậu la lên:
- đem nó đi ra đi
Cả lớp ôm bụng nhìn cậu cười khôg ngớt cho đến khi cô Trâm bảo thôi.
Thế đó,kế hoạch của nó đã thành công, trả thù đc cậu nó vui lắm
Sau 5 tiết họcmặt
lại fải trân gân chở cậu về, chân nó lúc này đag rất đau.
Về đến nhà thì nội nó đi vắng nên chỉ có cậu và nó ở nhà.
Nó thay đồ xog thì xuống nhà lấy hộp thuốc bâng bó vết thương chứ không nó sẽ nhiễm trùg mất, nó cầm miếg bông lau vết máu đau đến nỗi nó như muốn khóc.
Cậu thay đồ xog tính xuốg kiếm gì ăn thì thẩy nó đag xử lí vết thương cậu chạy lại và hỏi:
- cô bị sao vậy, sao chân lại thành thế này?
Còn hông fải do cậu hại tôi sao - nó dù đau nhưg vẩn cãi lại
Cậu thấy vậy lấy miếng bông trên tay nó và ns:
- để tôi làm cho
Cậu vừa lau vừa thổi như sợ nó bị đau,
Còn đau lắm không,sao lúc cô bị cô hk ns để tôi băng bó lúc đó luôn - cậu trách
Ns cậu thì cậu lm gì đc - nó
Cho tôi xin lỗi nghen,do tôi hại cô - cậu dùg giọg ns hết sức ngọt
Ừ, cũg là lỗi của tôi mà, coi như huề nhé - nó cười trả lời
Nhìn cậu lúc này thật ân cần lm sao, trônf cậu đâu có xấu như nó nghỉ
Thấy nó nhìn cậu hoài nên cậu ho khang 1 tiếg lm nó đỏ cả mặt
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc