Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Chương 10

Tác giả: Bình Quả Thụ

Tin đồn
Một tuần sau khi Trình Tư và Lâm Sênh ra nước ngoài, trên các tờ báo dày đặc tin tức về mối quan hệ mờ ám của ngôi sao đang nổi trong giới giải trí Lâm Sênh và người tình đồng tính của mình.

Tin tức này bắt nguồn từ trên mạng.
Người tung tin nói vô tình nhìn thấy một chiếc xe rất đẹp ở công viên gần nhà mình, vốn muốn đến chụp một cái chẳng ngờ lại phát hiện trên xe là một cặp đôi đồng tính đang âu yếm nhau.
Bức ảnh người tung tin đưa lên chính là bức ảnh Hứa Minh Ưu hôn trộm Trình Tư ngày đó.
Góc chụp của bức ảnh rất chuẩn, chỉ nhìn thấy tay phải của Hứa Minh Ưu đặt trên lưng ghế lái phụ, nghiêng người cúi đầu hôn một người.
Sau khi bức ảnh bị tung lên, lập tức đám người hay hóng chuyện nhận ra đó là xe của ngôi sao Lâm Sênh, mà áo khoác của người nằm trên ghế phụ cũng chính là áo của Lâm Sênh. Chiếc vòng trên tay người hôn trộm cũng giống hệt vòng tay mà Lâm Sênh đã đeo hôm có buổi trình diễn thời trang, có vẻ là đồ đôi. Lại liên hệ với những câu Lâm Sênh bày tỏ chân tình trong buổi biểu diễn cá nhân lần trước, cậu ta muốn hát tặng cho một người.
Mọi thứ tự nhiên rõ rành rành.
Người ngồi trong xe là Lâm Sênh không nghi ngờ gì nữa, mà mối tình tám năm khó có thể mở miệng kia, nhất định có liên quan đến người đàn ông trong ảnh rồi.

Tin vừa tung ra, lập tức không thể cứu vãn được.
Thân phận Hứa Minh Ưu rất nhanh đã bị vạch trần, là một ký giả của toà báo nào đó.
Truyền thông liên tục tung ra các bài báo đòi đào bới từng dấu hiệu một trong mối quan hệ giữa hai người.
Ví như hai người quen biết nhau, có lẽ là thông qua một buổi phỏng vấn.
Vé VIP buổi nhạc hội cá nhân của Lâm Sênh nghe nói là tặng cho Trình Tư, nhưng hôm đó rõ ràng Trình Tư lên sân khấu diễn cơ mà.
Lại có “người trong giới” tiết lộ: Chuyện giới tính của Lâm Sênh ở trong giới thì ai chẳng biết.

Có mấy người hâm mộ cực đoan còn tung lên ảnh cắt từ một tiết mục giao lưu mà Lâm Sênh đã tham gia thời gian trước. Trong ảnh là lúc người dẫn chương trình hỏi Lâm Sênh thích mẫu bạn gái như thế nào.
Lâm Sênh nói mình dễ bị người con gái dịu dàng, tinh tế làm rung động, còn đang chờ đợi duyên phận đến với mình.
Người đăng bài còn bình luận: Nhìn mà xem, đại minh tinh chính là đại minh tinh, trước ống kính nói dối không chớp mắt. Tôi cũng không kỳ thị người đồng tính, dù sao thân phận là người nổi tiếng, không muốn công khai cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng rõ ràng bản thân đồng tình lại còn làm ra vẻ tình cảm dạt dào mà đợi chờ duyên với phận, đang chơi trò gì đấy? À, đúng rồi, lúc trước còn nói đang chờ đợi, đến lúc tổ chức nhạc hội cá nhân lại chẳng biết ở đâu ra mối tình tám năm, dám nói một câu thật lòng không? Ha ha ha, từ bây giờ tôi thành anti-fan!
Phía dưới đầy đủ các bài trả lời của người hâm mộ, anti-fan, người qua hóng chuyện. Đám người hâm mộ thì phản biện rằng mấy lời nói trên chương trình này đều là do công ty chủ quản chỉ đạo hết cả, cứ chăm chăm soi mấy chỗ đó thì ích gì?
Cũng có người cảm thấy bức ảnh trên xe này rõ ràng là chiêu trò để đẩy mạnh tên tuổi trước khi ra album mới.
Tóm lại là tin tức mới cũ đều bị lôi ra bình luận một lượt.

Tất cả mọi chuyện đẩy Lâm Sênh lên đầu sóng ngọn gió, đương nhiên, Hứa Minh Ưu cũng không thoát.
Hứa Minh Ưu đã ba ngày chưa ra khỏi cửa, dây điện thoại đã rút, di động cũng tắt máy. Cậu ở trong nhà, ép bản thân xem rất nhiều bài báo với nhiều ý kiến khác nhau: Trung lập, hoài nghi và rất ác ý.
Cậu hối hận muốn ૮ɦếƭ.
Chỉ một phút xúc động của bản thân mà huỷ cả sự nghiệp của Lâm Sênh.
Cậu ở trong giới giải trí đã mấy năm, hiểu rất rõ ảnh hưởng của những vụ việc như thế này.
Lúc trước cậu đứng sau ánh đèn nhìn các ngôi sao giả giả thực thực, theo đuôi bọn họ, buôn chuyện về bọn họ, hoàn toàn chưa từng nghĩ hôm any lại đến lượt mình.
Đã vậy lại còn làm hại đến người khác.
Lâm Sênh, Tống Diệm.
Lại cả Trình Tư.
Trình Tư sẽ nghĩ cậu thế nào?
Lâm Sênh mang theo cả sự nghiệp và ước mơ của anh, thế nhưng bây giờ mình lại hại cậu ấy gặp chuyện lớn thế này.
Anh ấy có trách mình không?
Về sau có cắt đứt quan hệ với mình không?
Nhỡ ra anh ấy nghĩ tất cả chuyện này là do mình và toà soạn cùng lên kế hoạch thì sao?
Hứa Minh Ưu quả thật sắp phát điên rồi.
Rực rỡ như ánh mặt trời
Đến ngày thứ năm, nhà Hứa Minh Ưu xuất hiện một vị khách không mời mà đến: Người nhẽ ra đang ở nước ngoài, Tống Diệm.
Cũng không biết anh ta dùng cách nào mà dụ được đám phóng viên trước nhà rời đi hết cả, bởi vậy khi Hứa Minh Ưu nhìn thấy Tống Diệm một mình xuất hiện trước cửa, quả thật là có phần bất ngờ.
“Điện thoại của cậu tắt máy suốt.” Vừa vào cửa, Tống Diệm liền mở miệng.
Hứa Minh Ưu tiều tuỵ đi nhiều: “Xin lỗi… Bởi vì… bởi vì có quá nhiều cuộc gọi đến…”
Tống Diệm không đáp lời, cúi đầu rút di động trong túi ra, gọi một số điện thoại rồi chuyền cho cậu: “Hứa Minh Ưu, Trình Tư muốn nói chuyện với cậu.”
Hứa Minh Ưu đờ đẫn nhận điện thoại, qua một lúc mới nghe máy.
Hứa Minh Ưu: “A lô…”
Trình Tư: “Minh Ưu, là tôi.”
Giọng Trình Tư vang lên bên tai, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như bình thường, giống như đề tài họ đang thảo luận bây giờ không phải là đám tin đồn khiến người khác sứt đầu mẻ trán mà chỉ là chuyện đi đâu ăn, xem phim gì mà thôi.
Giọng Hứa Minh Ưu nghẹn lại: “Trình Tư, tôi…”
Cậu nên nói gì đây?
Xin lỗi trước hay giải thích về nụ hôn kia trước?
Trong lòng Hứa Minh Ưu rối như tơ vò, cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với Trình Tư.

Trình Tư: “Minh Ưu, xin lỗi.”
Hứa Minh Ưu ngẩn ra, vừa định mở miệng đã thấy Trình Tư nói trước: “Tôi không muốn kéo một người ngoại giới như cậu vào vụ lộn xộn này. Vốn tôi định tự mình trở về, nhưng lúc này quả thật tôi không thể rời đi được, chỉ có thể để Tống Diệm về xử lý thôi.”
Hứa Minh Ưu có phần khẩn trương: “Xin lỗi, tôi… Lâm Sênh…”
Đầu bên kia Trình Tư cười ra tiếng: “Đừng lo, Lâm Sênh không trách cậu đâu, cậu ta còn nói nhờ việc này mà tiết kiệm được tiền quảng bá cho album mới, tốt vô cùng. Nghe tôi, cậu đừng nghĩ lung tung, cứ làm theo sắp xếp của Tống Diệm. Còn về các chuyện khác… đợi tôi trở về.”
Hứa Minh Ưu chầm chậm gật đầu.
Cậu trả điện thoại lại cho Tống Diệm, Tống Diệm lại nói gì đó với Trình Tư, sau đó mới dập máy.
Hứa Minh Ưu nhìn Tống Diệm, không biết phải làm gì.
Tống Diệm thở dài một hơi: “Hứa Minh Ưu, tôi biết chuyện này có chút khó khăn nhưng hy vọng cậu tổ chức một cuộc họp báo.”
Anh ta dừng một chút, lại tiếp: “Hiện tại Lâm Sênh vẫn còn một số hợp đồng quảng cáo, yêu cầu đối với hình tượng của người đóng rất nghiêm khắc, bởi vậy tôi không thể không cẩn thận. Mà quan trọng nhất là, trong chuyện này cậu ta thật sự vô tội.”
Hứa Minh Ưu xấu hổ nhắm mắt lại.
Tống Diệm: “Cậu và Trình Tư… Chuyện của hai người đợi cậu ta trở về cả hai tự mình giải quyết. Còn về buổi họp báo, bất luận là Lâm Sênh hay Trình Tư đều không thể xuất hiện được. Mà sự việc này lại vô cùng khẩn cấp, bởi vậy thật xin lỗi, chỉ đành kéo một người ngoài như cậu vào thôi.”
Hứa Minh Ưu lắc đầu: “Thật xin lỗi đã mang đến nhiều rắc rối cho mọi người thế này. Anh cứ nói đi, tôi nhất định sẽ làm theo.”
Tống Diệm: “Trong buổi họp báo cậu cần phải nói rõ ràng người bên cạnh không phải Lâm Sênh. Chuyện cái vòng tay thì đơn giản, tôi sẽ bảo mấy người trợ lý của Lâm Sênh, nhân viên trang điểm gì gì đấy đều đeo vòng giống như thế, nói là Lâm Sênh cảm ơn những người bạn luôn ở bên giúp đỡ mình nên tặng mỗi người một chiếc, cũng giống như đồng phục của đội bóng ấy mà. Còn về chuyện ‘động tác nhìn rất thân mật’ thì Hứa Minh Ưu, cậu nhớ kỹ, bức ảnh đó chỉ là do lệch góc mà thôi.”
Hứa Minh Ưu: “Nhưng mà…”
“Không nhưng mà gì cả”, Tống Diệm cao giọng: “Cậu là nhiếp ảnh gia, cậu có thể nhìn ra, bức ảnh đó là do dân chuyên nghiệp chụp. Còn về một loạt các bài bới móc rất bài bản sau đó, có lẽ đều đã có dự định sẵn cả rồi. Người trong ảnh rốt cuộc có phải là Lâm Sênh không đều không quan trọng. Bọn họ nói là Lâm Sênh thì có thể tìm ra các loại ‘bằng chứng’ khiến người khác tin tưởng. Nói thật, bây giờ cho dù có bảo người bên cạnh là Trình Tư thì người ta cũng cho rằng Lâm Sênh tìm người thế mạng mà thôi, nhưng chúng ta chỉ có thể làm như thế. Tôi sẽ liệt kê tất cả các câu hỏi mà đám ký giả có thể nêu ra, ghi sẵn đáp án, đến lúc đó cậu chỉ cần làm theo là được.”
Tiếp theo, Tống Diệm lần lượt nêu ra các điểm cần chú ý trong buổi họp báo cho cậu: Phải thể hiện vẻ mặt như thế nào, dùng ngữ điệu ra sao, thậm chí trang điểm, ăn mặc như thế nào, toàn bộ đều vô cùng tỉ mỉ.
Hứa Minh Ưu nhất loạt ghi hết lại, nhưng tảng đá ngàn cân trong lòng vẫn không hề nhẹ bớt.

Tin tức nhân vật chính bức ảnh “nụ hôn trong xe hơi” muốn mở cuộc họp báo được truyền đi rất nhanh. Thật ra thì gần như ngay sau khi Tống Diệm trở về đã lập tức sắp xếp cho một loạt công việc, đương nhiên cũng bao gồm cả việc tung ra thông tin này.
Còn về bức ảnh đó, có quá nhiều cách giải thích và phán đoán.
Mọi người đã xem đủ hết các loại tư liệu, bây giờ yêu cầu bức thiết là để người trong cuộc đưa ra lời giải cho câu đố này.

Cuộc họp báo tổ chức vào ngày thứ ba sau khi Tống Diệm về nước.
Vì không tiện tự mình xuất hiện, Tống Diệm phái một người đưa Hứa Minh Ưu tới hiện trường, sắp xếp mọi chuyện.
Hứa Minh Ưu vừa xuất hiện, đám ký giả phóng viên đã đợi b ngoài từ lâu đồng loạt giơ máy ảnh, chụp tách tách không ngừng. Hứa Minh Ưu hơi căng thẳng, chỉ dám khẽ ngẩng đầu liếc nhanh một cái.
Nói đến cũng buồn cười, trước đây không lâu, bản thân có lẽ cũng là một trong số đó.
Dựa theo sắp xếp ban đầu, trước tiên Hứa Minh Ưu sẽ giải thích đơn giản sự việc liên quan đến bức ảnh kia, sau đó là thời điểm các nhà báo, phóng viên đặt câu hỏi.
Nhưng cậu vừa ngồi xuống, dưới phòng đ có người lớn tiếng hỏi một câu: “Anh Hứa, người trong bức ảnh đó có phải anh và Lâm Sênh không?”
Đám người bên dưới lập tức lao nhao, ánh đèn flash loé lên không dứt, sáng đến nhức mắt. Bọn họ bàn tán xì xào, ánh mắt nhìn nhau có tò mò, có hoài nghi, cũng có ác ý.
Thời khắc vừa khó xử lại vừa nghiêm trọng này, Hứa Minh Ưu bỗng dưng thất thần.
Cậu nhớ đến Trình Tư.
Cậu đặt cái tên này trên đầu lưỡi nghiền ngẫm một lúc, cuối cùng nuốt vào bụng.

Cậu nhớ có lần ăn cơm, Lâm Sênh hóng hớt hỏi cậu và Trình Tư làm thế nào mà trở thành bạn bè được, vì cả hai nhìn chẳng liên quan gì đến nhau. Kết quả Trình Tư cười bảo bởi vì Hứa Minh Ưu khiến anh cảm thấy ấm áp, ai cũng không nhịn được mà muốn tiến lại gần.
Thật ra Trình Tư sai rồi.
Anh không biết, bất kể là năm năm trước hay hiện tại, anh cũng giống như ánh mặt trời rực rỡ, trực tiếp tiến thẳng vào lòng, mang đến sự ấm áp và năng lượng cho cậu.
Anh mới là người khiến ai cũng muốn lại gần.
Được gặp anh, bản thân cậu quá may mắn rồi.

Hứa Minh Ưu ngẩng đầu lên, từ tốn mà bình tĩnh cất tiếng: “Đúng thế, người trong ảnh đúng là tôi và Lâm Sênh.”
Thật lòng
Trình Tư và Lâm Sênh vừa xuống máy bay liền bị một đám phóng viên vây lấy.
“Anh Lâm Sênh, đối với những gì anh Hứa nói trong cuộc họp báo vừa rồi, anh có suy nghĩ gì?”
“Lâm Sênh, lời người quản lý của anh nói sẽ cân nhắc sử dụng đến luật pháp có thật không? Anh có khởi tố đối phương không?”
“Anh Trình Tư, xin hỏi anh có biết ai là kẻ ác tâm muốn hãm hại Lâm Sênh không? Các anh sẽ điều tra đến cùng chứ?”
“Lâm Sênh, Trình Tư, lời xin lỗi của Hứa Minh Ưu hai người có nhận không? Có muốn nói với đối phương điều gì không?”
“Lâm Sênh…”

Câu hỏi của đám ký giả đổ đến như thác lũ, sắc mặt của Trình Tư càng lúc càng kém.
Lâm Sênh nhìn thế mà không khỏi phát run. Nói thật thì từ khi quen biết Trình Tư đến giờ, cậu chưa từng thấy sắc mặt anh ta kém như thế này. Mặc dù bình thường trông anh ta có vẻ dễ chịu, thoải mái nhưng Lâm Sênh biết, đó là khi chưa ***ng đến gót chân Asin* của anh ta mà thôi. Có điều lần này…
*gót chân Asin: là một câu ngạn ngữ nói về điểm yếu của mỗi con người.
Lâm Sênh âm thầm thở dài một tiếng, nhân lúc Trình Tư còn chưa nổi bão liền dừng bước, nói với đám đông: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tơi, đối với sự việc lần này tôi cùng ê-kíp của mình cũng không muốn nhắc lại nữa. Ra nước ngoài quay MV rất mệt, chúng tôi đã ba ngày không có giấc ngủ nào tử tế rồi, trước tiên có thể để chúng tôi hồi phục tinh thần, cho chúng tôi về nhà nghỉ ngơi một chút được không?”
Nói rồi Lâm Sênh nhìn vào ống kính, để lộ ra nụ cười vừa miễn cưỡng vừa mệt mỏi.
Nhất thời đám ký giả đưa mắt nhìn nhau, hai người liền nhân cơ hội này lên luôn chiếc xe đến đón mình.

Hai người đi thẳng từ sân bay về phòng làm việc.
Vừa vào cửa, trợ lý lập tức chạy tới: “Sếp, ngài Tống đang ở trong phòng họp.”
Mặt Trình Tư sa sầm mở cửa tiến vào, Tống Diệm đang xem ti vi.
Trên ti vi đang chiếu lại buổi họp báo ngày hôm trước, máy quay đặc tả cảnh Hứa Minh Ưu nói gì đó, khuôn mặt cậu trắng bệch nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng như nước hồ thu.
“Đúng thế, sự việc đúng như tôi nói, đã được lên kế hoạch từ sẵn lâu rời. Ngày hôm đó anh Lâm Sênh quá mệt mỏi nên ngủ quên trên xe, tôi liền nhân cơ hội làm ra một động tác nhỏ để đồng nghiệp chụp lại, đăng lên mạng.”
“Chứng minh? Bức ảnh đó tôi nghĩ rất nhiều người đều có thể nhìn ra là do dân chuyên nghiệp cố tình chọn một góc độ rất mờ ám để chụp. Tôi có thể vẽ lại cho mọi người xem rốt cuộc là góc độ nào. Vòng tay cũng là do tôi cố ý để lộ ra, thật ra cái vòng này toàn bộ những người trong ê-kíp của Lâm Sênh đều có.”
“Có người đưa tôi một khoản tiền bảo tôi làm thế.”
“Việc này tôi không thể trả lời, bởi vì người đó không trực tiếp liên lạc với tôi. Tôi chỉ biết người đó hình như cũng ở trong giới giải trí.”
“Không phải tuyên truyền. Tôi… tôi chỉ là không chịu được lương tâm cắn rứt nên muốn nói rõ ràng mà thôi. Tôi sẽ không bước vào giới giải trí, về sau, có lẽ cũng không làm tiếp nghề này nữa. Tôi muốn nói một tiếng xin lỗi với anh Lâm Sênh, còn cả anh Trình Tư nữa, tôi không xứng với tình bạn của họ.”
“Bời vì tôi quen biết Lâm Sênh là nhờ Trình Tư giới thiệu. Thật ra năm năm trước tôi đã quen biết Trình Tư rồi, tại một quán bar, chúng tôi uống R*ợ*u đến khi trời sáng. Kết quả hôm sau lại có tin anh ấy *** người hâm mộ, lúc đó tôi còn vô cùng bất ngờ.”
“Tôi với Trình Tư, Lâm Sênh cũng không thân không thích, mọi người thấy tôi sẽ vì giúp bọn họ tuyên truyền cho album mới mà bất chấp tất cả hy sinh danh dự bản thân mình sao? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn nói ra sự thật. Trình Tư và Lâm Sênh coi tôi là bạn, tôi lại phản bội họ làm ra chuyện này, trong lòng thấy rất ân hận, áp lực tâm lý cũng rất lớn.”
“Tôi không biết. Người đó chỉ cần tôi chụp được ảnh, nói là các tư liệu và phương thức truyền thông khác đều đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi, chỉ đợi mỗi ảnh nữa là xong.”

Tống Diệm tắt ti vi.
Vẻ mặt Trình Tư có phần đau khổ, anh nhíu mày, nắm chặt tay, tựa như đang tận lực nhẫn nại điều gì đó.
Trình Tư: “Cậu ấy… bây giờ đang ở đâu?”
Tống Diệm: “Cậu ấy nói muốn về nhà, tôi đã sắp xếp xe đưa cậu ấy đi rồi.”
Tống Diệm dừng một chút, lại tiếp: “Hứa Minh Ưu… Cậu ấy rất thông minh.”

Đúng thế, Hứa Minh Ưu quả thật rất thông minh.
Không, cũng không phải thông minh, mà nói chính xác ra thì cậu hiểu quá rõ cái giới này.
Quần chúng tò mò về cái gì, phóng viên muốn biết điều gì, cậu đều rõ như lòng bàn tay. Bởi vậy những vấn đề cậu muốn trả lời, cậu đều có thể dần dần dắt những phóng viên bên dưới đặt câu hỏi.
Đương nhiên, câu trả lời của cậu cũng không rõ ràng hay khẳng định gì, thậm chí còn kèm theo chút nghi ngờ và phán đoán cá nhân, thế nhưng cũng chính bởi vậy mà nghe càng thật.
Tiếp theo, chỉ cần Tống Diệm nắm chắc cơ hội thì không những Lâm Sênh mà ngay cả Trình Tư cũng được trả lại sự trong sạch.

Tống Diệm không hổ là Tống Diệm.
Ngay sau khi họp báo của Hứa Minh Ưu kết thúc, anh lập tức ra vẻ phẫn nộ muốn khởi tố cậu, sau đó lên án những mặt tối của giới giải trí, đồng thời ngầm ám chỉ thật ra từ sớm mình đã biết ai và cơ quan truyền thông nào đứng sau vụ này, cũng thông báo bên anh sẽ điều tra đến cùng.
Mà người đầu tiên tung bức hình gây sóng gió kia lên mạng, không biết vì lý do gì cũng không thấy đăng bài phản biện về những nội dung của Hứa Minh Ưu đã nói.
Trên mạng cũng lần lượt xuất hiện những chủ đề mới bàn luận xôn xao không biết “người trong giới” và “cơ quan truyền thông” muốn mưu hại Lâm Sênh mà Hứa Minh Ưu đã nhắc đến trong buổi họp báo rốt cuộc là ai, bàn tán sôi nổi mãi không dứt.
Vở kịch “lật ngược thế cờ” được mọi người quan tâm này vừa xuất hiện, Lâm Sênh lập tức từ “thằng đồng tính giả tạo” trở thành “hoàng tử khốn khổ vì bị mưu hại”, mặc dù vẫn còn có người nghi ngờ sự chân thật trong lời nói của Hứa Minh Ưu nhưng số người lựa chọn tin tưởng cậu nhiều hơn.

Trình Tư: “Cái này hoàn toàn không giống nội dung chúng ta đã thống nhất ban đầu, tại sao đột nhiên cậu ấy lại…”
Tống Diệm thở dài: “Cậu ấy nói rất áy náy vì đã làm liên luỵ đến hai người, nên bất luận dùng cách nào cũng phải giải quyết triệt để chuyện này.”
Đúng thế, đáng lẽ ra anh phải nghĩ ra ngay từ đầu, với tính cách của Hứa Minh Ưu, có thể trả lời bình tĩnh mà lưu loát như thế, nhất định đã thầm luyện tập rất nhiều lần rồi.
Ngay từ đầu cậu ấy đã quyết định sẽ làm như vậy.
Nhưng bây giờ đâu đâu cũng chửi rủa Hứa Minh Ưu, người nhà, bạn bè sẽ đánh giá cậu ấy như thế nào?
Nếu vô tình gặp phải một fan cuồng thì phải biết làm sao?
Giới nhiếp ảnh chẳng lớn là bao, sau này còn ai dám thuê cậu ấy?
Cậu ấy đã từ bỏ gần như tất cả mọi thứ để đổi lấy sự trong sạch cho anh và Lâm Sênh.
Cậu ấy không cân nhắc đến hậu quả à?
Nghĩ đến đây, Trình Tư lại càng buồn bực: “Hứa Minh Ưu thật là…”
Tống Diệm đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nói: “Trình Tư, lúc đó tâm trạng cậu không tốt chạy đến Friday uống R*ợ*u, cũng đã hoá trang một chút nên không ai nhận ra… Sao Hứa Minh Ưu lại…”
Trình Tư lắc đầu: “Friday rất ít người biết… Tôi cũng không nhớ nữa… Hoá ra lúc đó cậu ấy cũng có mặt…”
Trình Tư đi đi lại lại, vừa đi vừa suy nghĩ, trong lòng rốt cuộc vẫn không thể bình tĩnh được: “Tống Diệm, cậu đặt vé đi, tôi muốn lập tức đi…”
Tống Diệm cắt ngang: “Không được.”
Trình Tư sững lại, nhìn trừng trừng người đối diện.
Tống Diệm: “Trình Tư, cậu phải nhẫn nại một chút, cậu cũng biết đấy, bây giờ cậu không thể đi tìm cậu ấy được.”
Trình Tư sắp phát điên: “Cậu muốn tôi nhẫn nại thế nào?! Được rồi, tôi nói cho cậu biết, tôi định lần này về sẽ…”
Anh ngừng một chút, lại đột nhiên xìu xuống: “Tống Diệm, tôi thật sự không cách nào bình tĩnh được. Di động gọi không được, cậu không biết ngày ấy lúc ở nước ngoài xem tin tức tôi suýt nữa thì phát điên!”
Tống Diệm nhìn chằm chằm Trình Tư một lúc lâu. Anh quen biết Trình Tư cũng gần hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cậu ta mất tự chủ như thế này.
Anh nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi: “Cậu thích cậu ta à?”

Câu hỏi này hình như quá đột ngột, Trình Tư sững người ra.
Thích sao?
Anh không biết.
Anh chỉ biết người này rõ ràng yếu đuối vô cùng, lại vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ anh.
Anh chỉ biết người này có lúc nhát gan vô cùng nhưng đối với chuyện của anh luôn lớn gan bất thường.
Anh chỉ biết từ rất sớm, anh đã muốn quan hệ của bọn họ gần gũi hơn, càng ngày càng gần gũi hơn nữa.
Rốt cuộc là muốn gần gũi đến mức độ nào?
Gần đến độ không thể tách ra được.
Đó chính là đáp án trong lòng anh.

Qua một lúc lâu, Trình Tư cuối cùng cũng thở dài: “Đúng thế, tôi thích cậu ấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc