Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Chương 01

Tác giả: Bình Quả Thụ

Hứa Minh Ưu đã chẳng nhớ rõ đây là lần thứ mấy cậu theo đuôi Trình Tư, ba lần, năm lần,
cũng có thể còn nhiều hơn thế nữa, nhiều đến độ cho dù có nhắm mắt lại cậu vẫn biết người kia sẽ có hành động gì tiếp theo:
Dựa vào cửa xe hút một ***, đợi đến khi hút gần xong thì rút điện thoại từ trong túi ra nhìn qua, sau đó lái xe rời đi.
Xét về mặt nào đó, một thợ săn ảnh như cậu, nếu không tính đến người nhà và bạn bè anh ta, thì có thể coi là người hiểu Trình Tư nhất.
Nhận thức này luôn khiến cậu nhớ đến một câu nói: Người lạ quen thuộc nhất.
Lúc này, quả nhiên đúng như Hứa Minh Ưu đoán, người lạ quen thuộc nhất kia đang dựa vào cửa xe châm thuốc hút.
Tám giờ tối, đèn ở bãi đỗ xe hơi tù mù, điểm sáng đầu *** lúc tỏ lúc mờ giống như đang hô hấp vậy.
Giữa màn khói thuốc mờ ảo, Trình Tư lặng yên tựa một bức tượng.
Hứa Minh Ưu nghĩ, tổng biên tập nói không sai, người này, chỉ cần anh ta đứng ở đâu thì nơi đó là một bức tranh.
Năm hai mươi hai tuổi, Trình Tư vụt sáng nhờ ca khúc “Thuyền” tự sáng tác và viết lời. Trong sáu năm tiếp theo, tổng cộng anh phát hành năm album, càng ngày càng hấp dẫn, càng ngày càng khiến người khác khen ngợi không thôi.
Trời cao quả thật quá thiên vị, dường như tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời đều cho anh ta cả: ngoại hình anh tuấn, tài năng thiên bẩm, sự nổi tiếng không gì sánh nổi… Tuổi tác không lớn nhưng lại có được tư thái như một vị thiên vương vậy.
Vào lúc mọi người đang chờ đợi không biết album thứ sáu của anh ta sẽ có bất ngờ gì thì Trình Tư lại bị dính vào một vụ bê bối:
Anh ta bị tố cáo đã *** một người hâm mộ mười bảy tuổi.
Mặc dù vụ án về sau do không đủ chứng cứ mà bên nguyên cáo phải rút đơn kiện, có điều áp lực của dư luận về sự việc này đã khiến anh ta không thể không rút khỏi giới giải trí, ra nước ngoài.
Đối với hành động đó, có người bất ngờ, có người tiếc nuối, có người khịt mũi khinh thường, nhưng nhiều hơn cả là cảm khái cho một vị thiên vương tài năng như vậy, chẳng ngờ chỉ trong một đêm mà tinh thần sa sút đến độ phải lưu lạc nơi đất khách quê người.
Giới giải trí, chìm nổi thăng trầm, chẳng qua cũng chỉ sớm chiều mà thôi.
Năm năm sau, Trình Tư lại lần nữa xuất hiện trước mắt công chúng.
Anh ta thành lập một phòng làm việc của riêng mình, tiếp tục tham gia vào những hoạt động liên quan đến âm nhạc, có điều không còn trực tiếp đứng hát nữa mà chỉ viết ca khúc.
Chẳng qua những gì của năm năm trước, dẫu vinh quang hay tai tiếng, tất cả lại lần nữa nổi sóng, những đề tài liên quan đến Trình Tư chưa từng ngơi nghỉ.
Hứa Minh Ưu nhấc máy ảnh lên, quan sát Trình Tư trong ống kính: Anh ta rút điện thoại ra nhìn, sau đó ngồi vào xe.
Hứa Minh Ưu biết, hành trình của mình và Trình Tư lại bắt đầu rồi.

Hứa Minh Ưu làm phóng viên ảnh cho một tòa soạn báo chuyên về mảng giải trí tên là “Tin sao”.
Nói “phóng viên ảnh”, thực ra bản chất cũng chỉ là thợ săn ảnh thôi. Đây quả thật không thể coi là một công việc “có mặt mũi” cho lắm, nhưng bản thân cậu cũng chẳng mấy để ý.
Tính cách Hứa Minh Ưu hướng nội, không viết được những bài báo khiến người khác đọc cái tựa phải tròn mắt, cũng không có mồm mép sắc sảo linh hoạt, ưu điểm lớn nhất của cậu chính là sự chuyên tâm. Bởi vậy công việc này phải nói là rất hợp, ít nhất nó cũng miễn cho cậu phải chịu những nỗi khổ về vấn đề giao tiếp.
Hơn nữa Hứa Minh Ưu dường như trời sinh đã có thiên phú về mảng này, ngay đến tổng biên tập cũng phải khen: Ảnh Tiểu Hứa chụp lượng tin tức lúc nào cũng vô cùng lớn.
Bởi vậy, từ sau khi Trình Tư quay lại giới giải trí, tổng biên tập đã để Hứa Minh Ưu quan tâm đặc biệt đến anh ta. Ngôi sao lớn này, cho dù chỉ là nháy mắt, uống ngụm nước thôi thì cũng đều là tin nóng cả.
Nói ra thì, khả năng cắt đuôi thợ săn ảnh của Trình Tư cũng thuộc hạng nhất nhì. May mà Hứa Minh Ưu chuyên tâm và nhẫn nại, bị cắt đuôi vài lần liền rút được chút bí quyết theo dõi anh ta.
Đôi lúc Hứa Minh Ưu nghĩ lại cũng không khỏi thấy buồn cười: Đại minh tinh và thợ săn ảnh, quả đúng là đối thủ trời sinh.
Hứa Minh Ưu theo xe Trình Tư đến một công viên có phần hẻo lánh.
Đây dường như không phải lần đầu tiên Trình Tư đến chỗ này, anh ta thông thạo đỗ xe phía sau một cây long nhãn cành lá sum sê, sau đó hạ cửa kính xe xuống, lười nhác dựa người vào cửa sổ xe.
Đêm mùa xuân, nhiệt độ rất dễ chịu, người trong công viên cũng không ít: Trẻ con nghịch ngợm chơi đùa, các bà các cô thì khiêu vũ, cũng có người đang nói chuyện cười vui.
Trình Tư quan sát rất nhập tâm, mà Hứa Minh Ưu cách anh ta một đoạn lại ngạc nhiên.
Ban ngày lãnh đạo bộ phận đã đặc biệt dặn dò hôm nay là sinh nhật Trình Tư, khả năng sẽ có tư liệu quý, bảo cậu để tâm quan sát nhiều hơn. Nhưng cả ngày hôm nay anh ta chỉ ở trong phòng làm việc, đến tối lại tới nơi này ngồi ngẩn người, không mừng sinh nhật sao?
Có lẽ vì ảnh hưởng từ gia đình, Hứa Minh Ưu vẫn luôn cho rằng sinh nhật là một ngày vô cùng quan trọng. Ngay đến cha mẹ cậu cũng đều đặn mỗi năm gọi điện đến nhắc nhở con mình phải ra ngoài ăn một bữa thật ngon hoặc mời vài người bạn cùng nhau chúc mừng một chút. Một ngày quan trọng như vậy, Trình Tư lại một mình chạy đến công viên, hình như đến cơm anh ta còn chưa ăn.
Hứa Minh Ưu nhíu mày nhìn chiếc ô tô cách đó không xa, đột nhiên thấy Trình Tư bước ra ngoài, cậu lập tức cầm máy ảnh lên, chú ý xung quanh xem phải chăng có người nào mới tới. Kết quả, anh ta chỉ chạy đến bên một bà bác nói gì đó, sau đó học theo động tác của bà mà lắc lư thân mình.
Hứa Minh Ưu không nhịn được, bật cười.
Động tác khiêu vũ của đại minh tinh trông quả thật là chẳng ra làm sao, nhưng anh ta lại cực kỳ nghiêm túc nhảy. Mấy bác gái bên cạnh thấy thú vị cũng đứng cả lại hướng dẫn anh ta.
Hứa Minh Ưu bấm máy liên tục, chụp một loạt hình, sau đó mới chậm rãi xem lại. Mấy bức ảnh này chuyển đến tay đồng nghiệp rồi, tới lúc cậu nhìn thấy lần nữa e đã bị gắn thêm một hàm nghĩa khác.
Cậu đã có thể đoán ra chúng sẽ được đính kèm với dòng chữ gì: “Thiên vương xuống dốc, một mình lặng lẽ qua sinh nhật”, “Trình Tư nửa đêm ra ngoài, nghi vấn say R*ợ*u phát điên” gì gì đấy.
Nghĩ đến đây, Hứa Minh Ưu bỏ máy ảnh xuống.
Ở bên kia, Trình Tư cũng đã nhảy xong.
Anh ta quay lại xe, tiếp tục nằm bò bên cửa sổ, một chốc nhìn điện thoại, một chốc lại quan sát người xung quanh, trông dáng vẻ rất nhàn rỗi.
Hứa Minh Ưu cứ nhìn anh ta như thế, nhìn từ xa, nhìn một Trình Tư mờ mờ ảo ảo.
Cậu nghĩ, đây đúng là một tối kỳ quái.
Đúng thế, đây đúng là một tối kỳ quái.
Đến ngay cả một người trước nay luôn lù đù như Hứa Minh Ưu mà chẳng hiểu sao cũng bị kích động, cả người trở nên choáng váng, mơ hồ. Đợi đến khi tỉnh lại thì trên tay đã cầm một hộp sữa chua và một chiếc bánh ga tô đứng trước cửa xe của Trình Tư.
Trình Tư đang nhìn cậu đầy khó hiểu.
Lòng bàn tay Hứa Minh Ưu mướt mồ hôi, cậu căng thẳng.
Quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người mình vẫn luôn theo đuôi thế này khiến cậu có cảm giác như mình đang “ra đầu thú” vậy.
May mà bây giờ đang là buổi tối, cậu còn cố ý đội thêm một chiếc mũ nữa, chắc Trình Tư không nhận thấy có gì đặc biệt đâu.
Dù vậy Hứa Minh Ưu cũng chẳng dám nhìn anh, cật lực cúi gằm mặt xuống, kéo sụp mũ, nói với vẻ không mấy tự nhiên: “Chào, chào anh, xin hỏi anh Trình Tư đúng không, đây là hàng của anh.”
Trình Tư lắc đầu: “Tôi không đặt hàng, cậu nhầm rồi.”
Hứa Minh Ưu: “Anh Trình Tư, biển số xe A9848 đỗ dưới cây long nhãn ở công viên Thiên Trường, không sai đâu.”
Cậu dường như sực nhớ ra điều gì, lại vội vàng bổ sung: “A, ừm, thật ra là có người đến tiệm của chúng tôi nhờ chuyển hàng đến cho anh, anh yên tâm, đã trả tiền trước rồi.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hứu Minh Ưu lúng túng đứng ở đó.
Kích động lúc nãy đã dần dần biến mất, cậu bắt đầu hơi hối hận vì hành động vô duyên vô cớ của mình.
Đúng lúc cậu cân nhắc xem có nên chạy trốn luôn không thì Trình Tư cuối cùng cũng nhận lấy túi đồ, hỏi: “Người đặt hàng còn nói gì nữa không?”
Hứa Minh Ưu yên lặng một lúc, khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp:
“Anh ta nói, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc