Đại Hiệp Gặp Hạn - Chương 05

Tác giả: Lâu Vũ Tình

Nói Phúc Bá đã nghỉ rút lui về sau, thật ra cũng không phải hoàn toàn như vậy. Mấy năm trước kia, Mạnh Tâm Nha còn quá non nớt, rất nhiều vụ thương lượng làm ăn đều nhờ Phúc Bá ra mặt, nàng ở một bên học hỏi, nếu không tuổi nàng còn nhỏ như vậy sẽ bị ăn đến ngay xương cũng không còn.
Về sau, bởi vì Phúc Bá thấy nàng rèn luyện đủ rồi, mọi thủ đoạn đều học hết,liền để một mình nàng đảm đương, còn ông lui về phía sau hỗ trợ, cũng có nhiều thời gian chơi với hài tử.
Bên ngoài Mạnh Tâm Nha bận rộn, Lục Quân Diêu ở nhà cũng không có nhàn rỗi. Ngoài việc thu phục tâm của quỷ nha đầu, cũng bận rộn xem sổ sách, quyết định sách lượt, trừ Phúc Bá, không ai biết quyền hành đã sớm được bàn giao, chân chính quyết định mọi công việc chưởng lý lớn nhỏ đều là hắn.
Lý do của hắn là: “Nếu như nàng từ trong việc chưởng quản lấy được thành tựu và vui vẻ, vậy ta cũng sẽ buông tay xuống để cho nàng xông xáo, để cho nàng chứng minh bản thân có thể làm đến mức độ nào. Nhưng mà, sự thật không phải vậy. Mặc dù ta không rõ ràng lắm lý do gì khiến nàng kiên trì như vậy, ta nhìn thấy nàng thật sự quá mệt mỏi, ta không thể không trông nom.”
Phúc Bá nghe được vui mừng cùng với cảm động: “Đây mới là thiếu gia tốt của ta, là một nam nhân tốt đỉnh thiên lập địa.” Ở trong mắt ông, người nam nhân tốt đỉnh thiên lập địa là người có thể bảo hộ thê nhi, cho bọn họ vui vẻ. Thiếu gia không khiến cho ông thất vọng!
Đoạn thời gian này cùng với Phúc Bá hợp tác vô cùng chặt chẽ, đồng thời từ trong miệng ông biết được từng chút chuyện nhỏ trong mấy năm qua. Tỷ như, lúc phụ thân mới qua đời, trong phủ loạn thành một đoàn, đoàn thi*p thất lục ᴆục đấu đá với nhau, bận rộn tranh gia sản, chỉ có nàng yên lặng chuẩn bị mọi việc, phát tang, bố trí linh đường, mua quan tài, túc trực bên linh cữu, nhận lễ, tống táng, toàn bộ quá trình đều không rơi một giọt lệ, cho thấy nàng rất kiên cường.
Làm xong hậu sự, lấy tư thế, tác phong mạnh mẽ tiếp quản gia nghiệp, không khó tưởng tượng, sẽ xuất hiện bao nhiêu phản đối từ bốn phương tám hướng. Một tiểu cô nương hơn mười mấy tuổi, phải chịu đựng áp lực lớn như thế nào?
Nhưng ngại vì lời dặn dò trước lúc lâm chung của Lục lão gia, mọi người mặc dù không phục cũng không thể nói gì, chỉ chờ nhìn nàng có bao nhiêu khả năng, chờ nhìn nàng thất bại, khóc lóc cầu xin….
Có nhiều lần, Phúc Bá nhìn thấy nàng ở trong phòng ngủ trước kia của trượng phu len lén rơi lệ, vậy mà trời vừa sáng, vẫn là một Mạnh Tâm Nha vô kiên bất tồi*, chưa từng yếu thế trước mặt người ngoài.
(vô kiên bất tồi: sức mạnh kiên cố không có gì phá nổi)
Có thể trước đây Lục lão gia đã đoán được có một ngày như vậy, đã sớm đem theo nàng bên người học tập rèn luyện, mà quả thật Mạnh Tâm Nha không khiến cho người thất vọng. Nàng làm được rất tốt, thậm chí vượt qua sự kỳ vọng của mọi người.
Hắn còn biết, Tam di nương gả nữ nhi - Lục gia Lục tiểu thư cho gã sai vặt, thật ra là lưỡng tình tương duyệt, nhưng hết lần này đến lần khác Tam di nương mắt cao hơn đầu, xem thường nhà gã sai vặt, càng muốn đem nữ nhi gả đến nhà phú quý, hai người thậm chí cũng đã lên kế hoạch bỏ trốn.
Mạnh Tâm Nha biết được chuyện này, liền hủy bỏ khế ước bán thân của gã sai vặt, còn làm chủ cọc hôn sự này, làm cho Tam di nương hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bởi vì hiện tại nàng là chủ sự Lục gia, Tam di nương dù không tình nguyện cũng không thể làm gì khác.
Lục gia Lục tiểu thư gả ra ngoài, mọi người chỉ biết nàng loại trừ đi một người tranh gia sản, không ai biết nàng cho thêm nhiều đồ cưới phong phú thay cho tiểu cô, cũng nói với nam nhân kia: “Xuất thân của một người không có ý nghĩa gì cả, ta biết ngươi là người cứng cỏi, có ý tưởng mới đem nàng gả cho ngươi. Ngươi muốn ở lại kinh thành cũng được, rời đi cũng tốt, tóm lại làm một chút chuyện làm ăn, nếu ngươi là một nam nhân tốt, cũng nên phấn đấu một phen, chứng minh cho nhạc mẫu ngươi thấy.”
Hôm đó, Lục tiểu thư ôm nàng khóc lớn nói: “Tẩu tẩu, cám ơn tẩu, cám ơn….”
Nàng thành toàn hạnh phúc cho mọi người, đối xử tử tế mỗi người bên cạnh hắn, lại cô độc không có ai đối xử tử tế với nàng.
Nàng chính là người như vậy, hắn thậm chí không biết nàng muốn gì, cần gì, nghĩ gì….
Vừa qua buổi trưa, Mạnh Tâm Nha liền trở về.
Rửa mặt sơ qua, liền muốn đến thư phòng xử lý công việc, đi qua một cửa phòng, liền không bước tiếp nữa, không khống chế được mở cửa bước vào phòng.
Hắn ngủ thi*p đi.
Mạnh Tâm Nha thở nhẹ một hơi, ít nhất không cần phải hao tâm tổn trí nói cái gì với hắn, tâm an ổn một chút.
Như thế nào lại ngủ gục trước bàn rồi? Tay trái hắn cầm sổ, thoạt nhìn có vẻ rất mệt mỏi, mi tâm cau lại không biết có chuyện gì buồn rầu…
Cầm áo khoác phủ lên người hắn, cũng không thu tay về mà thuận thế xoa lên mi tâm của hắn.
Dáng dấp của hắn rất đẹp
Gương mặt này được xem là rất tuấn tú, nàng vẫn biết, cho dù trước đây hắn yếu ớt bệnh tật cũng không giảm đi phần tuấn tú, sau khi khỏi bệnh, lại càng đẹp mắt hơn, nhi tử lớn lên có bộ dáng rất giống hắn khiến nàng rất vui.
Ngón tay theo đường nét gương mặt, rời đến môi hắn. Môi của hắn không có lạnh băng, tái nhợt như trong trí nhớ.
Không tự chủ vuốt ve qua lại chỗ đó, màu sắc khỏe mạnh, nhiệt độ nóng ấm truyền đến từ đầu ngón tay. Nàng còn nhớ rõ, bờ môi dày mỏng vừa phải đã vô cùng thân mật ở rất gần nàng.
Nếu đêm đó không bị Phán Nhi cắt đứt, hắn sẽ làm gì tiếp?
Trong иgự¢ reo hò ầm ĩ, nhất thời xúc động, nàng nghiêng người, chạm nhẹ lên bờ môi hắn.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chạm vào trán hắn, thân thể có chút dừng lại.
“A!” Nàng che miệng hô nhỏ, ảo não cử chỉ của mình đói khát giống như ác lang.
Hắn, hắn, hắn…. Giống như muốn tỉnh lại?
Hoàn toàn mất bình tĩnh, giống như kẻ trộm, chột dạ hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.
Sau một khắc, Lục Quân Diêu mở mắt ra.
Đừng nói hắn không ngủ, cho dù có ngủ bị nàng xoa nhẹ như vậy, không muốn tỉnh cũng khó.
Giống như hắn hù dọa nàng chạy?
Cái này cũng không thể trách hắn, hắn không nghĩ tới nàng sẽ có hành động như vậy. Ở trước mặt hắn, nàng luôn cứng nhắc không tự nhiên, cũng chưa từng biểu hiện qua tình cảm nhẹ nhàng gì hết. Hắn vẫn cho rằng, nàng hờ hững, lạnh nhạt với trượng phu là hắn đây, còn cần nhiều thời gian để thích ứng.
Nàng chủ động hôn hắn…. Điều này đại biểu cho cái gì?
Trước một khắc, vẫn còn đang khổ não không biết nàng muốn gì, sau một khắc, nàng liền cho hắn rung động lớn như vậy. Thời điểm còn rất sớm đã muốn hỏi Phúc Bá vấn đề này, Phúc Bá liền trưng vẻ mặt người thật ngốc với hắn.
Hắn ngốc?Cũng không phải bởi vì hắn không biết Nha Nhi muốn gì sao.
Nàng muốn gì? Nàng muốn gì?
Giờ khắc này, hắn đại khái có thể hình dung được, chín năm thanh xuân trống rỗng của nàng bỏ ra, không oán không hối…
bbs.. Vnbbs.. Vnbbs.. Vn
Một đường chạy ra khỏi phòng, nàng dừng lại bên cạnh ao cá chép, thở gấp.
Tay để trước иgự¢, chỗ đó đập thật mạnh, tim giống như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Nàng như thế nào giống bộ dáng một hoa si, làm ra hành động như vậy. Lúc đó, trong đầu chỉ muốn, dịu dàng đêm qua của hắn, suy nghĩ hắn đã từng rơi nhiệt độ ấm áp ôn nhu trên môi, suy nghĩ, suy nghĩ cảm giác thân mật, vì vậy liền…
Vô cùng ảo não nhìn chăm chú bóng hình dưới nước, gương mặt đỏ au, tay nâng khuôn mặt nóng lên, lo lắng nhiệt độ cả đời không giảm xuống.
Trấn định một chút, Mạnh Tâm Nha, ngươi có tiền đồ một chút, chẳng qua cũng chỉ là một cái hôn, hài tử cũng đã có rồi, không có gì, không có gì….
Nhưng mà đáy lòng có một âm thanh phản bác lại, cũng không giống như vậy, năm đó nàng được gả đi, cũng không phải được viên phòng vào đêm tân hôn, nàng cũng cho là, phu thê chỉ cần nằm ngủ với nhau là được rồi.
Phụ thân sợ hãi phát hiện được, liền để cho di nương vừa mới vào cửa, cũng là người ôn nhuận nhất chỉ dạy nàng một chút chuyện khuê phòng, cũng ám hiệu nàng chủ động.
Có người trượng phu nào, sau khi cưới nửa năm, thê tử thay đồ liền tránh mặt?
Không có ít lần hắn nói ám hiệu nàng, nếu hắn không thể đi cùng với nàng đến già, nàng phải đi tìm hạnh phúc cho bản thân, đừng vì hắn mà chậm trễ.
Hắn vì nàng để lại đường lui!
Nàng mơ hồ nhận ra được, hắn không muốn viên phòng với nàng, nếu như nàng không chủ động, bọn họ vẫn mãi là đôi phu thê hữu danh vô thực!
Nàng lại không muốn như vậy, nàng biết Lục gia cưới nàng về là để nối dõi tông đường.
Vì vậy nàng nói: “Nếu như chàng không muốn thi*p, có thể trực tiếp hưu thi*p, nếu như thi*p đã là thê tử của chàng, hãy để cho thi*p vì chàng sinh con…”
Hắn vô cùng kinh ngạc nàng nói như vậy, chần chờ nói: “Nhưng ta… Có thể không sống được bao lâu…”
“Vậy thi*p sẽ vì chàng thủ tiết cả đời, bất kể chàng có chạm vào thi*p hay không, thi*p không phải dâm phụ, sẽ câu tam đáp tứ với người khác không phải trượng phu của mình.”
Nàng thẳng thắn nói xong, hù dọa hắn.
Vì vậy hắn hiểu, ngay cả hắn cố gắng giữ tấm thân hoàn bích cho nàng, ngày nào đó hắn ૮ɦếƭ đi, nàng cũng sẽ không tái giá. Nét mặt nàng kiên quyết nói như vậy khiến cho hắn hiểu.
Ngày đó, bọn họ trở thành phu thê chân thật.
Thật ra nàng biết rõ, hắn thân mật với nàng, chẳng qua không chịu được áy náy quá nhiều, không có liên quan gì đến tình cảm nam nữ hay cái khác, lúc đầu nàng đã hiểu rõ quan hệ phu thê bên trong là như thế nào, lại thêm lúc đó, cho nàng đứa bé cùng với hi vọng, bồi bạn với nàng, nếu thật cứ để cho nàng cái gì cũng không hiểu, cứ hồ đồ ở trong phủ thủ tiết cả đời, vậy thật quá thiệt thòi nàng.
Đêm đó, hắn cho nàng nhiều cơ hội, cũng nói cho nàng biết, nếu hối hận, có thể hô ngừng bất cứ lúc nào.
Tiểu di nương kín đáo đưa cho nàng vài bản đông cung đồ, nàng cố gắng nhìn, cố gắng nghiên cứu, một lòng chỉ muốn trở thành một thê tử xứng chức. Hắn không tích cực, thậm chí không cố ý trêu chọc gợi lên ham muốn, một lòng muốn để lại đường lui cho nàng, cũng không có hành động mãnh liệt nóng bỏng, nàng không thể không chủ động, trong đầu trống rỗng nhớ đến những gì nghe thấy nhìn thấy, cũng không biết ᴆụng chạm đúng chỗ chưa, hôn thân thể hắn, gợi lên ham muốn. Đối với việc một tiểu cô nương không am hiểu chuyện, nàng coi như là nhiệt tình quá phận, không để cho hắn suy nghĩ thay đổi chủ ý, cũng chứng minh quyết tâm của nàng.
Khi đó nàng chỉ sợ hắn không muốn nàng, chỉ sợ hắn không có lưu lại chút gì, căn bản không kịp e lệ hay có tâm trạng của một thiếu nữ rụt rè.
Rồi sau đó, hắn nắm lấy cổ tay nàng, chân ngăn cản thân thể nàng vọng động, ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Nha Nhi, nàng…. Thật đúng là?”
“Chàng cưới thi*p, lại không ᴆụng vào thi*p, như vậy là làm nhục thi*p. Chàng có biết những người sau lưng nói thi*p như thế nào không, cười thi*p không có bản lãnh, cười thi*p không có địa vị, cười thi*p, châm biếm thi*p…” Hai hàng lệ rơi trên gò má, hắn hít sâu một hơi, giờ mới biết được hắn tự cho là đúng quan tâm nàng, lại tổn thương nàng nhiều đến vậy.
Sau một khắc, hắn phóng túng chính mình, xuyên qua thân thể non nớt mềm mại.
Bởi vì rốt cuộc hắn đã hiểu, bảo đảm tốt nhất đối với nàng, không phải là một thân thể vẹn toàn. Nàng đã gả cho hắn, cho dù thân thể trong sạch thì sao? Trong mắt người đời, nàng đã là Lục thiếu phu nhân.
Như vậy, tốt nhất chính là củng cố địa vị của nàng ở Lục gia, nếu như có thể có con trai, như vậy sẽ không có ai dám coi thường nàng, không cần lo lắng có ai sẽ chèn ép nàng đến đường cùng, nếu như nàng quyết định chủ ý ở lại Lục gia hết nửa đời sau.
Đây là trước mắt hắn có thể cho nàng đảm bảo lớn nhất.
Nàng hiểu, thật ra nàng luôn hiểu.
Hắn chạm nàng, không phải là vì hắn muốn nàng, cũng không phải lo lắng không có người kéo dài hương khói, mà là vì bảo vệ nàng, chẳng qua là đổi phương thức, để lại đường lui cho nàng sinh tồn.
Hắn đều giống như trong nhận thức của nàng, một Lục Quân Diêu dịu dàng, nhân hậu. Cả Lục gia to lớn này, nếu có người chân chính thay nàng suy nghĩ, cũng chỉ có hắn.
Cũng vì vậy, nàng mới có thể đem mình giao cho hắn, bỏ ra tất cả của nàng cho hắn, lấy tuổi thanh xuân vì hắn bảo quản gia viên, đến nay chưa từ oán hối.
Coi như… Đợi thêm mấy cái chín năm, tiêu hao hết cả đời nàng, nàng vẫn muốn, cũng nguyện ý làm như vậy, chỉ vì hắn…
Lục Quân Diêu!
Ngắn ngủi ba chữ, ở trong tâm nàng lay động xuân triều mềm mại nhất.
"Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân nhân, tại chỉ ư chí thiện..."
(Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới chỗ chí thiện (vô cùng hoàn thiện).)
Giọng nói tinh tế nho nhỏ đọc đứt quảng ở phía dưới truyền đến, Lục Quân Diêu hài lòng thu hồi tầm mắt.
Trước mỗi buổi tối, Phán Nhi sẽ phải học xong một bài văn cùng với hàm ý. Hắn cưng chiều hài tử, nhưng trong chuyện học tập cũng không giảm uy nghiêm của một sư phó.
Nhưng Phán Nhi vẫn thích đi theo hắn, không chỉ học tập ở trong sách, ngay cả đến chi tiết trong phương diện làm ăn trên sách cũng cảm thấy vô cùng có hứng thú, bé ngồi gõ bàn tính vang dội, nhìn đến như một tiểu gian thương, có thể nhiều cái mười năm, hắn sẽ được hưởng phúc.
Gió nổi lên, để ý thời tiết có chút chuyển lạnh, hắn đứng dậy, bước qua phòng của Mạnh Tâm Nha, muốn lấy một cái áo khoác mặc giữ ấm cho nữ nhi. Cách trước đây vài ngày, hắn có thấy nàng mời người đến trong phủ may mấy xiêm y cho hài tử, có thể để ở chỗ của nàng…
Mở ra ngăn tủ, mùi đàn hường nhàn nhạt bay tới, nơi này đặt y phục ngày thường nàng hay mặc. Hắn đóng lại, mở ngăn dưới, bên tay trái sắp xếp y phục gọn gàng của Kỳ Nhi, bên tay phải là của Phán Nhi, hắn tiện tay lấy cái áo, đóng lại.
Trước khi đi, mắt thấy ở ngăn trên có lộ ra một ít vải màu hồng cánh sen, hắn tiện tay kéo ra, xếp lại gọn gàng cất lại trong ngăn tủ. Lúc đóng ngăn tủ lại, cùi chỏ lơ đãng ᴆụng phải cái gì, chỗ để quần áo hơi lệch vị trí, hắn đưa tay đỡ, liền nhìn thấy một hộp gấm bị đè ở dưới.
Cái hộp này… Có chút quen mắt, trong nhất thời hắn không nhớ ra.
Tò mò hiếu kì, hắn mở hộp ra, lưu quang chợt lóe, gợi lại trí nhớ của hắn vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Đầu ngón tay мơи тяớи trên dây cát tường, viên Lưu ly này… Hắn nhớ là lúc bảy tuổi phụ thân đưa cho hắn, để giữ bình an, năm mười tuổi, hắn đã tặng nó cho một tiểu nha đầu thanh tú khả ái, bởi vì hắn hi vọng cái này sẽ mang đến hỉ nhạc bình an cho nàng, vĩnh viễn giữ được tính tinh khiết chân thành thiện lương, không bệnh không đau, vui vẻ mỗi ngày, đừng giống như hắn…
“Ngươi tên là gì?”
“Mẫu thân gọi ta là Nha Nha, mọi người gọi ta là nha đầu.”
“Nha đầu sao?” Hắn cười yếu ớt, cầm lấy bím tóc thật dài của nàng.
Vì vậy, hắn liền gọi nàng là nha đầu, mà nàng cũng chỉ gọi hắn là Lục ca ca, chưa từng nghĩ đến hỏi tên đầy đủ của đối phương.
Nha Nha, Nha Nha…. Nha Nhi, là nàng sao?
Như vậy, nàng gả cho hắn không phải là tình cờ?
Nghĩ đến như vậy, làm cho hắn khi*p sợ.
Thân là con trai độc nhất của Lục gia, truyền thừa gia nghiệp, hắn không thể trốn tránh được, ba tuổi tập viết, bốn tuổi đọc thuộc tứ thư ngũ kinh, năm tuổi theo phụ thân học tập…. Biết nàng vào một năm kia, là năm hắn mười tuổi, chỉ biết nàng là con gái một của một quản sự trong cửa hàng, cùng nàng kết giao chỉ là tình cờ, chỉ vì tính tình nàng thiên chân trong sách làm cho hắn vui vẻ.
Giống như một dòng nước ấm, nhẹ nhàng chảy vào trong lòng, đó là đứa trẻ trong sáng tinh khiết trong trí nhớ.
Vì vậy, mỗi lần đi kiểm tra cửa hàng, xem xét các hạng mục, dù sao cũng ở nơi đó nửa ngày, cùng nàng trò chuyện.
Nàng biết thân thể hắn không tốt, hay khó chịu, thỉnh thoảng ho nhẹ, tay nhỏ bé sẽ vỗ nhẹ lưng hắn, đôi mắt không che giấu được quan tâm. Trên vai gánh vác tránh nhiệm nặng nề, hắn không mệt mỏi sao? Thật ra làm như vậy hắn có chút thở không thông, chẳng qua hắn không thể kêu mệt mỏi được, cũng không có gỡ bỏ trách nhiệm, chỉ có thể cố gắng gánh vác lấy. Lực bất tòng tâm như vậy, nàng nhìn thấy được…
“Ta lớn lên, cũng sẽ học buôn bán, giúp ngươi những công việc này, như vậy ngươi mới có thể không phiền lòng, thân thể mới tốt lên được.”
Hắn cảm động với lời nói thân mật tri kỉ này, đem ngọc Lưu ly treo trước иgự¢ tặng cho nàng, hồi báo một phần tình nghĩa.
Mùa đông năm ấy, hắn sinh bệnh nặng, trạng thái sức khỏe ngày càng yếu hơn lúc trước. Đông đi xuân tới, khi hắn có thể xuống giường đi lại, cũng bị đứt tin tức với nàng, hỏi thăm không ít người, đều nói nàng cùng một nữ quản sự không biết đã đi đâu rồi, tình nghĩa nửa năm cứ như vậy không bệnh mà ૮ɦếƭ.
Hắn cho là, chỉ đến đó thôi… Không nghĩ tới cách nhiều năm như vậy, viên Lưu ly lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
Nàng nói, muốn giúp hắn quản lý gia nghiệp, không muốn hắn phiền lòng, dưỡng bệnh thật tốt, để cho thân thể mau khỏe lại… Hắn chợt hiểu được sự kiên trì của Nha Nhi là vì sao.
Nha đầu biết hắn, cho nên khi hắn bệnh yếu thì gả đến, chia sẻ hết thảy cho hắn, tình sâu nghĩa nặng như vậy….
Tâm ý như vậy, sao hắn có thể cho rằng nàng không yêu hắn? Ngay từ lúc hắn biết nàng, thậm chí còn trước lúc hắn động tâm với nàng, nàng đã yên lặng yêu thương hắn như vậy.
Nàng không nói, lại biểu đạt vụng về, chỉ biết một lòng ngu ngốc làm, nếu như hắn không phát hiện, sợ là cả đời đều không có người biết, khó trách Phúc Bá nói nàng ngốc.
Hốc mắt hắn nóng lên, xúc động bởi tình ý ngu ngốc của nàng.
Lặng lẽ đem viên Lưu ly để lại trong hộp giống như lúc hắn chưa ᴆụng vào. Nàng không muốn nói, hắn cũng không phá hỏng, yên lặng đem tâm ý trân quý của nàng giữ ở trong lòng, nếu đến ngày nào đó nàng muốn nói, hắn sẽ cười cám ơn nàng.
bbs.. Vnbbs.. Vnbbs.. Vn
“Cổ chi dục minh minh đức ư thiên hạ giả, tiên trị kỳ quốc….” Yên lặng trong thư phòng, tiếng đọc chậm rãi vang lên, bé cầm 乃út ngồi ngay ngắn, ngâm một câu, viết lại một câu.
(Điều mong muốn của người xưa là làm tỏ đức sáng trong thiên hạ, do vậy trước tiên họ phải lo liệu, sắp xếp nước mình (trị quốc))
"... Dục thành kỳ ý giả, tiên trí kỳ tri, trí tri tại cách vật...."
(Muốn thành ý, trước hết phải suy xét đến cùng những điều mình biết (trí tri); mà sự hiểu biết căn kẻ nằm ổ chỗ nghiên cứu, xem xét sự vật đến cùng.)
Lục Quân Diêu chuyên chú lắng nghe, cúi đầu nhìn: “Câu tiếp theo.”
“Vật cách nhi hậu tri chí, tri chí nhi hậu ý thành, ý thành nhi hậu tâm chính, tâm chính nhi hậu tu thân, thân tu nhi hậu gia tề, gia tề nhi hậu quốc trị, quốc trị nhi hậu thiên hạ bình...”
(Xét sự vật cho cùng lẽ rồi thì sự hiểu biết mới đạt đến đích, hiểu biết thấu đáo rồi thì điều mình suy nghĩ (ý) mới được chân thật (thành).
Điều mình nghĩ có chân thật thì lòng mình mới ngay thẳng (chính), lòng có ngay thẳng thì bản thân mới hàm dưỡng và rèn luyện (tu thân)được.
Hàm dưỡng và rèn luyện bản thân được rồi thì mới sửa sang, sắp xếp việc nhà. Sắp xếp việc nhà được rồi thì mới lo liệu cho đất nước. Lo liệu cho đất nước được thì thiên hạ mới yên ổn.)
“Rất tốt.” Sờ sờ đầu nữ nhi, lơ đãng ngước mắt lên, liền phát hiện tầm mắt của thê tử không dừng lại ở trên sổ con. Khi hắn còn đang nghi vấn, nàng liền thu hồi tầm mắt chăm chú nhìn nữ nhi lại, nhìn tiếp vào sổ con.
Hắn không lưu tâm, tiếp tục cho nữ nhi một nụ cười: “Tiếp tục.”
“Tự thiên tử dĩ chí ư thứ dân, nhất thị giai dĩ tu thân vi bản…”
(Từ Thiên tử cho đến thứ dân đều phải lấy sự hàm dưỡng và rèn luyện bản thân (tu thân) làm gốc.)
Nghiêng đầu lắng nghe hồi lâu, tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ thu về, đếm không biết mấy lần bắt gặp được ánh mắt ngẩn ngơ của Nha Nhi.
“Nha Nhi, chúng ta ở chỗ này làm phiền nàng sao?” Nàng luôn bị phân tâm: “Nếu không, Phán Nhi đến phòng của ta đi.”
“Không! Không cần… Ta, ta nói là… Không bị ảnh hưởng, chàng có thể ở đây…”
Lục Quân Diêu suy nghĩ một chút: “Phán Nhi hôm nay học đến đây thôi. Con đi tìm bà ✓ú, đến lúc ngủ rồi.”
“Dạ.” Khéo léo nhảy xuống khỏi ghế, ngoắc ngoắc tay muốn hắn cúi người xuống, hắn hiểu ý, ngồi chòm hõm xuống, thân thiết đưa mặt đến, để cho bé hôn một cái, cùng nói ngủ ngon.
Đợi Phán Nhi đi xa, hắn mới xoay người, bình tĩnh nhìn kĩ nàng: “Nha Nhi, nàng đang nghĩ gì?”
“Không, không có.” Nàng nhìn chằm chằm đầu 乃út dính đầy mực.
“Không có sao? Nàng còn không chuyên tâm bằng với nữ nhi.” Lấy cây 乃út ra, nâng mặt nàng lên, tinh tế tìm tòi một chút một trên gương mặt nàng.
Nàng không hay để lộ ra tâm tình, cho nên hắn nhiều lúc mềm lòng, muốn thấy được suy nghĩ trên mặt nàng.
Mới vừa rồi, có nhiều lần, hắn bắt gặp thấy ánh mắt nàng nhìn Phán Nhi có mang theo một tia yêu thích và ngưỡng mộ. Nàng ngưỡng mộ Phán Nhi? Vì sao lại hâm mộ Phán Nhi?
Định thần suy nghĩ một chút, nhớ lại hồi lâu trước kia, tiểu nha đầu kia cũng rất thích hắn dùng giọng êm ái dễ nghe đọc ngâm văn chương, chưa hẳn đã hiểu ý, chẳng qua ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái, vô cùng chuyên chú nghe hắn đọc….
Cha nàng sủng ái nàng lại trách mắng nàng, đừng có làm trễ nãi công việc của Thiếu chủ nhân, nhưng thật ra hắn không hề ghét cảm giác này. Vào lúc đọc cho nàng nghe, tạm thời quên đi trọng trách gánh trên vai, tâm tình vô cùng nhẹ nhõm, hắn rất muốn cảm tạ nàng đã cho hắn sự yên lặng trong chốc lát đó, cái gì cũng không muốn, đơn giản buông lỏng chính mình.
Cũng vì vậy, mới trì hoãn hơn nửa ngày mới trở về. Đó là cách hắn khiến cho tâm mình thả lỏng tâm tình, người bên cạnh lại không hiểu, nghĩ là cửa hàng này hoặc là làm ăn rất tốt, hoặc là có chuyện khiến người khác phải hao tâm tổn trí.
Nhớ tới cặp mắt linh động trước kia, mang theo ngưỡng mộ đơn thuần… Hắn tựa như có chút hiểu.
“Nha Nhi, nàng đã từng học qua sách?”
Nàng kì quặc nhìn hắn một cái: “Thi*p biết chữ.” Không biết chữ làm sao xem được sổ sách, làm sao buôn bán được.
Hắn cười: “Ta biết, ta muốn hỏi, nàng có từng đơn thuần học tập vui vẻ, giống như Phán Nhi vậy.”
Vẻ mặt nàng cứng nhắc: “Không có.”Biết chữ, là vì cuộc sống bắt buộc phải biết, không phải vì những thứ tư tưởng cao quý kia.
Nàng không phải loại tài nữ tinh thông cầm kỳ thi họa, nếu hắn muốn một thê tử như vậy, sợ là sẽ khiến hắn thất vọng, nàng chỉ hiểu được cách làm thương nhân thô tục, không hiểu những thứ phong hoa tuyết nguyệt kia.
Nàng không phải hâm mộ những người được học, nàng chỉ hâm mộ… Có thể được hắn dịu dàng chỉ dạy, nghe hắn ngâm tụng thi văn.
Kéo nàng lại, hai tay vòng qua eo thon nhỏ nhắn. Khi hắn không ngừng cố gắng gần gũi thân thiết, nàng sẽ không vì tứ chi thân mật mà luống cuống nữa, tay trái quấn lên thắt lưng hắn, tay phải giữ lấy trái tim ở trong Ⱡồ₦g иgự¢, khuôn mặt tựa vào иgự¢ hắn, nàng rất thích cảm giác tựa vào иgự¢ hắn, nghe nhịp tim trầm ổn của hắn.
“Nha Nhi, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày ta sẽ đọc một đoạn thơ cho nàng nghe.”
Hắn phát hiện, khi hắn tặng cây trâm cho nàng, nàng luôn cài trên tóc, chưa từng thay đổi. Hắn cho nàng ít như vậy, nàng lại có thể biểu hiện một chút ôn nhu nhẹ nhàng.
Vì vậy, hắn bắt đầu bất ngờ tặng cho nàng một ít vật nhỏ, có lúc là đồ trang sức nữ tử nho nhỏ, có lúc dạo trên phố thấy đồ cổ mới lạ liền mua, ở trên đường thấy xiêm y của cô gái nhà nào nhìn không tệ, liền mời sư phó về làm mấy bộ cho nàng… Đúng rồi, hắn còn mua bột nước cho nàng.
Nhớ lại lúc đó, mặt nàng không chút biểu tình nói với hắn: “Thi*p không rãnh lau sạch son phấn.”
“Ta thích xem.”
“.....”
Vì vậy, hắn lại lưu ý trên đôi môi nàng có tô điểm nhàn nhạt, làm cho hắn mỗi lần cúi nhẹ người xuống liền xúc động.
Nữ tử vì muốn ngươi vui vẻ mà làm vậy, tâm tư của nàng rõ ràng như vậy.
Trong lòng hắn hiểu, cho dù giờ khắc nàng không có biểu hiện gì, nhưng mỗi lần hắn đọc thơ cho nàng nghe, nàng sẽ yên lặng giữ ở dưới đáy lòng, chỉ giữ lại cảm xúc lại riêng cho mình.
“Kết phát vi phu phụ, âи áι lưỡng bất nghi.” Hắn nhàn nhạt ngâm, cánh môi khẽ lướt qua trán người đẹp: “Hoan ngu tại kim tịch, yến uyển cập lương thì..” Ngâm xong từng câu, lại hôn nhẹ lên khuôn mặt yêu kiều: “Chinh phu hoài viễn lộ, khởi thị dạ hà kỳ.”
Nàng có chút giật mình, không nghĩ tới hắn ngâm bài thơ này.
Vợ chồng…. Kết tóc. Ở trong mắt hắn, bọn họ cũng xem như là âи áι sao?
Ngâm nga nhỏ nhẹ, thay nàng nói ra những năm tháng đợi chờ cùng với tâm ý của nàng: “Nỗ lực ái xuân hoa, mạc vong hoan lạc thì, sinh đương phục lai quy, tử đương trường…” Mang theo càng thêm những nụ hôn nhẹ, nàng hoảng hốt giống như bị đầu độc, đôi mắt chậm rãi buông xuống, chờ đợi yêu thương của hắn….
“Tương tư.” Theo câu thơ kết thúc, bốn cánh môi dán vào nhau, giống như đóng dấu cam kết.
“A.” Tiếng kêu vô cùng kinh ngạc vang lên ở ngoài cửa sổ, cho dù là người bình thường cũng nghe thấy chứ đừng nói đến Lục Quân Diêu là người tập võ tai thính mắt tinh.
Vợ chồng son nhanh chóng tách ra, cùng nhau quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có hai đầu người.
Đây là lần thứ hai… Mạnh Tâm Nha rất khó không đỏ mặt lên.
“Ách… Cái này…” Lục Quân Diêu hắng giọng, cố gắng nói gì đó để phá vỡ không khí lúng túng này: “Phúc Bá, bá đến từ lúc nào?”
“Vừa mới tới, vừa mới tới, ta cũng không nhìn thấy cái gì cả, các người cứ tiếp tục, tiếp tục, ta chỉ đi ngang qua, coi như ta không tồn tại.”
“Đâu phải đâu Phúc gia gia. Chúng ta rõ ràng tới đã lâu rồi, còn nghe phụ thân đọc hết một bài thơ…” Cái miệng nhỏ nhắn lập tức bị che lại, Lục gia Nhị tiểu quá thành thật rồi.
“Chúng ta đi trước đây, nên làm gì thì làm cái đó đi, tận tình phát huy, chúng ta không có quấy rầy nữa.” Giọng nói càng ngày càng xa, tiếng hài tử dường như phản kháng không có chí tiến thủ.
“...” Hai người trong phòng hai mặt nhìn nhau, thật lâu không nói gì: “Nàng còn muốn tiếp tục?” Luôn tôn trọng nàng, mặc dù đoán được nàng lại tiếp tục đi nghiên cứu hoa văn khắc trên cửa.
Ngoài dự đoán của hắn, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước động lòng người nhìn thẳng hắn: “Nếu như thi*p nói, thi*p muốn tiếp tục?”
Cũng sẽ không có người lại tới quấy rầy tiếp đi?
Nàng không muốn giống như lần trước, cảm giác giống như, giống như…. Thấy một vụ làm ăn có khoản lời lớn, lại không có lập tức đi làm, lại để người khác ςướק đi mất, sẽ ảo não hết sức….
Bộ dáng nàng lấy hết dũng khí nói, thật đáng yêu. Hắn lấy tay giữ mặt nàng, không cần nàng mời gọi, hắn cũng rất khát vọng được thân mật với nàng.
“A.” Lần này là ở bên khe cửa.
“Phúc gia gia, sao gia gia lại che mắt con lại.”
“Ngoan, không được ồn ào.”
“Vậy gia gia nói con biết nhìn thấy gì đi?”
“Bây giờ nhanh chóng sẽ hôn mẫu thân con.” Giọng nói hưng phấn quá đáng, thiếu điều phất cờ reo hò cổ vũ.
“A, a, a để con nhìn chút đi.”
Vô lực, hoàn toàn vô lực.
Lục Quân Diêu nhắm mắt lại, hoàn toàn không còn gì để nói.
Cư nhiên dẫn đầu làm bậy, Phúc Bá thật là… Già mà không kính.
Nha Nhi lại tiếp tục nhanh chóng nghiên cứu hoa văn khắc trên cửa sổ.
“Ta nói để cho các ngươi vào nhìn, như thế nào?” Bất đắc dĩ, nản lòng đi đến mở cửa ra, một lớn một nhỏ liền ngã lăn ra ngay bên chân hắn.
“Ách, ha hả, cái này… Trên đường đi ngang qua…”
“Câu này mới nói vừa rồi.” Mặt không thay đổi nhắc nhở.
“Vậy, ta là quét sân, quét sân!”
“Được rồi, bá cứ từ từ quét. Nha Nhi, ta về phòng nghỉ ngơi trước.”
Mạnh Tâm Nha mơ hồ đáp lời, cũng không dám ngẩng đầu lên.
“A? Không hôn tiếp sao?” Phúc Bá nói ra một câu, vô cùng tiếc hận than thở.
“...” Đi!
(Đây là bài thơ Lục Quân Diêu ngâm:
“Kết phát vi phu phụ, âи áι lưỡng bất nghi.
Hoan ngu tại kim tịch, yến uyển cập lương thì.
Nỗ lực ái xuân hoa, mạc vong hoan lạc thì,
Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư.
Nghĩa:
Phu thê kết tóc xe tơ
Ái ân thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau
Niềm vui chỉ trọn đêm thâu
Chớ nên để mất, gần nhau thêm vào!
Gắng luôn đẹp mãi hoa xuân
Chớ quên vui thủa ta gần bên nhau
Sống còn, trở lại gặp nhau
૮ɦếƭ đi, vĩnh viễn ôm sầu tương tư...
Biệt Kỳ Thi 2- Tô Vũ)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc