Đại Hiệp Gặp Hạn - Chương 02

Tác giả: Lâu Vũ Tình

Trong cửa hàng người đến người đi báo cáo công việc, hôm nay Mạnh Tâm Nha muốn kiểm tra mấy cửa hàng, không về dùng cơm trưa.
Cho đến khi qua bữa cơm nửa khắc, cuốn sách cũng đã đọc hơn một nửa nàng mới trở về.
“Nghe nha hoàn báo, chàng muốn tìm thiếp?” Mạnh Tâm Nha đứng ở trước cửa thư phòng không có bước vào, nhìn trượng phu nửa dựa nửa nằm dài ở trên tháp.
“Ừ.” Lục Quân Diêu ngồi thẳng thân mình dậy, ngước mắt nhìn kĩ khuôn mặt không che giấu được mệt mỏi của nàng.
“Có chuyện gì sao?” Nàng hỏi, bất động bước chân.
“Không vội. Tới nói cho ta biết trước, nàng đã ăn gì chưa?”
Nàng hơi sửng sốt một chút: “Chưa…”
Hắn ho nhẹ, khoác áo ngồi dậy. Sức khỏe yếu ớt từ trong bụng mẹ, bây giờ coi như được cải thiện tốt, cũng không thể giống như người bình thường khỏe mạnh được, không thể để mệt mỏi quá độ được.
Ngón tay dài khẽ xoa cái trán đau nhức, trước bước tới đẩy cửa phân phó người làm chút thức ăn mang vào đây, sau đó mới đi đến chỗ nàng đứng, đỡ nhẹ bả vai nàng cùng ngồi xuống trước bàn: “Chỗ này có một ít điểm tâm, nàng ăn tạm lấp dạ dày trước.”
Nàng có chút thất thần, Lục Quân Diêu nhìn theo ánh nhìn của nàng, tầm mắt dừng lại trên cuốn sách hắn tùy ý để ở trên tháp, cười yếu ớt giải thích: “Trước đây ta đọc cuốn sách đó, lúc ấy tinh thần không được tốt, đọc đứt quảng không có xem rõ ràng. Ta không nghĩ tới nó được giữ tốt như vậy, hôm nay trong lúc rãnh rỗi, liền đọc lại cuốn sách này một lần nữa.”
Cũng không rõ nàng có nghe hắn nói không, tay đang cầm điểm tâm ngẩn ra.
Hắn suy nghĩ một chút lại nói: “Hôm nay, ta có gặp mấy phòng thiếp thất của cha, các nàng… nói với ta không ít chuyện.”
Đông!
Hắn nhìn điểm tâm rơi xuống trên mặt bàn, mà nàng đang lườm hắn.
Đám nữ nhân sẽ nói gì với hắn, hoài nghi sao?
Đây là chuyện hắn muốn nói với nàng sao?
“Thiếp biết các nàng sẽ nói những gì, chàng không cần nói lại.” Giọng nói trầm xuống, mang theo vài phần lãnh ý cùng xa cách.
“Nha Nhi, nàng không cần... “
“Thiếp sẽ không giải thích.”
“Ta cũng không muốn nàng giải thích.” Hắn cố gắng muốn nói gì đó.
“Chàng nghĩ muốn hưu thê liền hưu đi, thiếp tự nhận không thẹn với lòng.” Nàng đứng lên, lui ra mấy bước.
Hắn biết, nàng lui không chỉ khoảng cách, mà là ở trong lòng, cách một vách phòng bị.
“Như thế nào?” Hắn kinh ngạc: “Nàng cho là ta chỉ nghe lời phiến diện từ một phía, lại không tin thê tử của mình sao? Nha Nhi, nàng phản ứng quá mức rồi.”
Thần sắc nàng dừng lại: “Chàng không hưu thê?”
Đám nữ nhân kia cả ngày lẫn đêm la hét bảo nàng chờ xem, chờ hắn trở lại, tuyệt đối sẽ khiến hắn hưu nàng đến nơi xa, để cho nàng không còn đắc ý nữa.
“Ta không biết nàng nghĩ như thế nào về ta, nhưng nàng nhất định phải học cách tín nhiệm ta, cũng giống như ta luôn tín nhiệm nàng.”
“Chín năm trước, ta có thể ૮ɦếƭ bất cứ lúc nào, nàng nguyện ý gả; chín năm qua, nàng thay ta coi việc nhà, ân nghĩa như vậy, há lại để cho người bên cạnh nói vài ba lời dễ dàng xóa bỏ sao? Bất luận ban đầu nàng vì cái gì gả cho ta, trọn kiếp này ta đều thấy thẹn rất nhiều với nàng, trừ phi nàng mở miệng cầu xin đi, không muốn là phu nhân của Lục gia nữa, nếu không kiếp này nàng mãi là thê tử của Lục Quân Diêu ta.”
Nàng trầm mặc, hắn từng bước đến gần lại nói: “Ta thật tiếc, lúc nàng gả cho ta, ta không thể tìm hiểu nàng nhiều thêm một chút. Khi đó bản thân ta không thể nào tự làm chủ được, cho tới khi thành thân chín năm, chúng ta vẫn không thân thuộc như cũ, mà hôm nay ta thật vất vả mới được khỏe mạnh, nàng còn muốn tiếp tục như vậy sao? Ta không muốn.”
*** có chút khó chịu, hắn ho nhẹ, hớp một ngụm trà cho thanh cổ họng, một lát sau lại nói tiếp: “Đây chính là chuyện tối nay ta muốn nói với nàng, ta muốn là một đôi vợ chồng cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường, bắt đầu từ bây giờ từng chút từng chút một bổ sung vào khoảng trống kia.”
“Vợ chồng… bình thường?” Như thế nào là vợ chồng bình thường? Đôi vợ chồng bình thường sẽ trải qua cuộc sống như thế nào? Nàng không rõ ràng lắm, cũng chưa từng trải qua.
“Tỷ như nàng ở bên ngoài gặp phải chèn ép hoặc là gặp chuyện không vui, có thể nói với ta.”
Nàng chỉ nhớ rõ khi đó thân thể hắn ốm yếu, ngủ mê man nhiều hơn lúc thanh tỉnh, phần lớn thời gian là nàng hướng lưng hắn nói một mình.
“Hoặc là trời lạnh, vì nàng làm thêm quần áo.”
Nàng khẽ nhìn người hắn, thay đổi nhìn đầu vai ôn nhu của hắn, ngẩn ra. Trên đầu nàng lưu lại hơi thở ôn nhu do hắn lưu lại.
“Hoặc là lúc nàng đi làm mệt mỏi trở về, cùng nàng dùng bữa cơm. Hơn nữa, nàng….” khẽ uống một ngụm nước trà, đè xuống khó chịu nhàn nhạt: “Nàng có thể giao hết tất cả cho ta gánh vác.”
Mạnh Tâm Nha hơi chấn động một cái, ngước nhìn hắn chăm chư, sau đó đứng dậy lui ra xa xa.
“Nha Nhi?”
“Nói đến cuối cùng, chàng cho là thiếp lộng quyền bá đạo, nắm hết quyền hành, bạc đãi người Lục gia, cưỡng chiếm gia sản Lục gia? Có phải hay không?”
Lục Quân Diêu ngạc nhiên: “Ta không có…”
“Chàng dám nói không có ai nói lời này với chàng không?”
“Là có.” Hắn không cách nào làm trái lương tâm nói dối nàng. “Nhưng mà Nha Nhi…”
Nàng không để cho hắn đến gần, hắn tiến một bước, nàng lui một bước.
Hắn than thở, không tiếp tục cố gắng đến gần nàng nữa: “Ta nói vậy làm tổn thương lòng nàng rồi sao?”
Vì sao có thể nguội lạnh phòng vệ như vậy đây? Đáy lòng hắn bất đắc dĩ nhiều thêm.
“Ta cũng không phải mạnh mẽ ép buộc nàng cái gì, nàng là người Lục gia danh chính ngôn thuận, gia nghiệp Lục gia do ai chưởng quản, đều giống nhau hết. Những năm này không có ta, nàng vẫn làm tốt như cũ, ta cũng không phải kiên trì muốn tiếp nhận lấy, nàng làm kinh thương so với ta còn có năng lực hơn.”
“Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, nàng không phải là quả phụ, trượng phu của nàng đang đứng ở trước mặt nàng, nàng không cần phải một vai gánh hết mọi việc vất vả như vậy, nếu mệt mỏi nhớ phải tìm ta bất cứ lúc nào, chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ.” Sản nghiệp Lục gia lớn, một mình quản lý rất vất vả, lúc nàng bước vào cửa, một thân không che giấu được mệt mỏi, hắn nhìn vào trong mắt, tim đau ê ẩm.
Những năm qua, nàng trải qua cuộc sống như thế nào? Mạnh mẽ chống lấy toàn bộ, mệt mỏi cũng không để cho bản thân ngã xuống.
Hắn dựa vào suy nghĩ trong lòng nói ra những lời nói đó, cũng không phải chất vấn nàng, hoặc đề phòng nàng gì hết.
Nàng chăm chú nhìn hắn, giống như quan sát hắn, xem xét thử những lời hắn nói có mấy phần thật tâm.
Rồi sau đó nàng cứng nhắc vuốt tóc, quay lưng đi, nhìn vào bầu trời đêm tối mênh ௱ôЛƓ phía trước.
“Bất kể chàng nói gì, thiếp cũng sẽ không nhượng bộ.” Nàng cứng rắn nói ra mấy chữ.
Nhìn bóng lưng cương trực của nàng, hắn thở dài nhẹ nhàng nói: “Không quan hệ.” Nếu làm như vậy khiến cho nàng cảm giác an toàn hơn, hoặc làm cho nàng tin tưởng lời nói của hắn, hắn cũng không miễn cưỡng….
Hắn tôn trọng thê tử, cũng dùng phương thức này sủng nàng, hi vọng nàng hiểu.
Ở giữa phu thê không nên có phòng bị cùng phòng vệ nhiều như vậy, nếu sớm chiều không sống chung, cuộc sống sẽ trôi qua khó khăn hơn.
Nhặt áo choàng rơi trên đất lên, lại một lần nữa khoác lên thân hình mảnh khảnh của nàng.
Nàng suy nghĩ một chút, giống như nghĩ đến điều gì, vội vàng nói: “Trừ chuyện đó ra, chàng muốn làm gì, thiếp đều không ngăn cản…” Nàng cố gắng suy nghĩ một chút: “Tỷ như…nạp thêm thiếp. Nếu chàng gặp ai hợp ý, chàng có thể nói với thiếp, thiếp sẽ cố gắng an bài thỏa đáng, còn có…”
“Dừng lại.” Trượng phu vừa mới trở về, nàng liền suy nghĩ đến việc nạp thiếp cho hắn, hắn hoàn toàn không có chút vị trí nào trong lòng nàng, nàng cũng không cần không một chút che giấu biểu hiện ra ngoài như vậy.
Lục Quân Diêu cười khổ: “Nếu ta nói ta không nạp thiếp, nàng có phải sẽ tức giận ta cô phụ tâm ý của nàng không?”
Trên đời không có trượng phu nào thất bại hơn so với hắn, nàng thật hiểu cách làm hắn đau như thế nào.
“Không nạp thiếp?” Câu trả lời ngoài ý muốn khiến vẻ mặt nàng hoang mang: “Tại sao?”
Hắn ngạc nhiên cười nói: “Thì ra không nạp cũng phải cần có lý do? Ta cho là nàng ghét những người giống như Nhị di nương, Tam di nương, cả nhà chúng ta bình bình đạm đạm sống qua ngày không tốt sao?”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Nàng cúi đầu: “Phụ thân hi vọng Lục gia sẽ có nhiều con cháu, trước khi phụ thân lâm chung, thiếp đã đáp ứng làm chánh thê thì phải độ lượng.”
“Nàng không cần phải thành thực như vậy.” Than thở một lần nữa, nhìn đôi mắt nàng vẫn còn nghi hoặc, biết là nàng vẫn chưa hiểu. “Được rồi, muốn có nhiều con cháu không nhất thiết phải nạp thiếp mới được, nếu nàng không ngại, chúng ta cố gắng nhiều thêm một chút.”
Ý tứ của hắn là: Muốn nàng sinh?
“Thiếp cho là… cho là thiếp sinh Kỳ Nhi là đủ rồi.” Hắn còn có thể muốn chạm vào nàng?
“Nếu như nàng không muốn, ta cũng không miễn cưỡng.”
Im lặng một lúc.
Tiếp đó, động tác nàng cứng ngắc cởi dây cột trước ***.
Nàng là thê tử của Lục Quân Diêu, chỉ cần hắn muốn, nàng phải chấp thuận.
Lục Quân Diêu đại khái đoán được suy nghĩ của nàng. Cô gái nàng, đến tột cùng đem ý thức trách nhiệm nặng như thế nào đây?
“Được rồi, được rồi, ta có thể cho là nàng nguyện ý.” Bắt lấy tay nàng, thở dài cười nói: “Chúng ta có thời gian cả đời, cứ từ từ đã.”
Hiện tại không thể muốn, nàng mệt mỏi một ngày nay, còn chưa ăn cơm, cứng rắn lại không có một phần tình cảm, nàng không nhìn thời điểm này sao.
Hắn hao tổn tâm trí phát hiện, sợ rằng nàng không có thiên phú về tình cảm nam nữ, giống như làm việc vậy, mục đích chỉ cần sinh ra đứa bé là được.
Không biết tại sao hắn phát hiện ra điều này lại khiến trong lòng rầu rĩ, dâng lên một chút yêu thương.
Có thể nói Lục gia quả thật bạc đãi nàng, ích kỷ cưới nàng chỉ để truyền thừa hương khói, đem nàng từ người sống trở thành công cụ, chưa từng băn khoăn về tương lai của nàng, khiến bây giờ làm cho hắn xấu hổ đến ngay cả giải thích cũng không có lập trường.
“Nha Nhi, ta có thể ôm nàng một cái được không?”
Nàng tựa hồ bị thỉnh cầu vô cùng dịu dàng của hắn dọa, hắn cũng không đợi đáp án của nàng, vươn đôi tay nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ***.
Vẫn luôn cô độc đến giờ, không quen được nam tử ôm, trong *** hắn, thân mình nàng đứng thẳng có chút cứng nhắc, không biết để tay ở đâu, ngay cả hít thở cũng mất tự nhiên.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, tỳ nữ bưng thức ăn vào “Nha” một tiếng, hai người bọn họ vội vàng lui ra, trên khuôn mặt có ngượng ngùng, giống như nam nữ vụng trộm bị phát hiện.
“Cái đó… thức ăn có chút lạnh để nô tỳ đem đi hâm lại, thiếu gia phu nhân tiếp tục, tiếp tục a, làm như nô tỳ chưa từng tới…” Nha đầu này nhanh nhẹn, tương đối linh hoạt, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng… Làm cho hai người trong phòng xấu hổ không biết nói gì.
“Thiếp về phòng trước.” Mạnh Tâm Nha cúi thấp đầu, do dự dừng lại, đem áo khoác cởi ra đưa cho hắn, cúi đầu không ngẩn lên lầu bầu đôi ba câu, đi ra khỏi thư phòng.
Lục Quân Diêu nhìn theo bóng dáng của nàng rời đi, nghĩ đến câu nói nàng lặp đi lặp lại nhiều lần trước khi đi.
“Chàng mặc, thân thể chàng không tốt, sẽ bị lạnh.”
Quả thực đã bị lạnh lâu, tối nay cảm thấy hơi khó chịu, nàng có phải cũng để ý đến hắn?
Hắn khẽ nhíu mày suy nghĩ. Thê tử trong suy nghĩ của hắn, còn phải quan tâm đến hắn nhiều thêm một chút nữa.
Trong nháy mắt, đã trở về nhà hơn tháng.
Trong khoảng thời gian này, đủ cho hắn hiểu rất nhiều chuyện, biết Mạnh Tâm Nha đã đem sản nghiệp Lục gia phát triển rất tốt, không kém so với phụ thân khi chưa qua đời, cũng đem việc nuôi dạy con cái rất tốt, thậm chí việc trong phủ cũng sắp xếp có ngăn ngắn, trật tự.
Hắn không thể không âm thầm bội phục,đáng tiếc Nha Nhi sinh ra là thân nữ nhi, nếu không cùng xông sáo với nam nhân trong thiên hạ một phen quang cảnh, cũng không phải việc khó.
Cũng khó trách, nàng làm việc mạnh mẽ khiến cho người khác có suy nghĩ sai lầm, nhưng hắn lại thấy nàng đối với bản thân có đầy đủ tự tin, lúc xử lý việc mới có thể quả quyết lưu loát như vậy. Tiếp đó, nàng cũng kỳ thật cũng không muốn lấy khí thế áp đảo phu quân.
Hắn hiểu được.
Trừ việc kiên trì chưởng quản gia nghiệp ở ngoài, mỗi một câu hắn nói, nàng chưa bao giờ gạt bỏ qua.
Hắn nói hi vọng nàng có thể tâm sự chia sẻ cùng với hắn, nàng liền mỗi ngày cố định trở về, nói cho hắn biết hôm nay làm gì, phát sinh những chuyện gì, nói rõ ràng một lần cho hắn biết.
Hành động ấm áp hỗ trợ lẫn nhau? Không có.
Quan tâm chăm sóc lẫn nhau? Không có.
Hơn nữa miễn bàn tới việc chia sẻ tâm trạng vui buồn với nhau, phu thê có lúc sẽ ôm ấp nhau, dựa vào nhau, cùng nhau tâm ý tương thông… Trên căn bản, hắn phát hiện nàng đối với ai cũng không nói ra cảm giác chân thật.
Vốn nên là một chuyện làm thân mật, đến lượt nàng làm, có nề nếp, đơn giản giống như làm việc, hoàn toàn cẩn thận làm theo lời hắn phân phó.
Hơn một tháng qua, tiến triển lớn nhất giữa bọn họ chính là “báo cáo” hành trình một ngày.
Nội tâm hắn càng thêm thất bại.
Nha Nhi nhà hắn không hiểu phong tình, nếu muốn trông cậy nàng trở thành như một cô gái…. Ai! Sợ là khó khăn.
Càng khiến hắn buồn phiền hơn chính là, bọn nhỏ đối với hắn vẫn xa lạ cực độ.
Nha Nhi muốn bọn nhỏ gọi phụ thân, bọn nhỏ sẽ nghe theo, nhưng chỉ dừng lại ở đó, bọn nhỏ nhìn hắn, hắn thấy rõ trong mắt đều cách một tầng phòng bị cùng xa cách.
Bây giờ không thể yêu cầu quá nhiều, từ lúc bọn nhỏ ra đời đến nay, hắn chưa từng ôm qua, chưa từng bỏ ra một chút tình thương của người làm phụ thân, sao có thể trông cậy bọn nhỏ sẽ hướng về hắn, kính hắn như một người phụ thân, sao có thể thương hắn?
Điều khổ não gần đây nhất của hắn là làm cách nào kéo gần khoảng cách cùng với bọn nhỏ.
Đầu mùa xuân, nắng ấm chiếu qua cửa sổ, khó có được không khí có chút ấm áp, hắn đẩy cửa phòng ra, đi dọc theo đường đi, cách đó không xa tiếng cười nói trong sáng hấp dẫn bước chân hắn.
Tiểu Phán Nhi nhà hắn đang thả diều.
Nụ cười vui vẻ hồn nhiên nở rộ trên khuôn mặt ngọt ngào, đó nên thuộc về hài đồng năm tuổi nên có, trẻ con tinh khiết, chẳng qua là không thể hiện ở trước mặt hắn thôi.
Không muốn để cho nụ cười biến mất, hắn dừng bước chân, không có đi tiếp nữa, dựa vào cây bên cạnh nhìn từ xa.
Phúc Bá cũng ở đây, một già một nhỏ chơi thật vui vẻ, hình ảnh giống như niềm vui thú của người già vậy.
Phúc Bá ở tại Lục gia khi còn rất trẻ, hắn giống như được Phúc Bá một tay nuôi lớn, toàn bộ người trông phủ không ai coi ông như người làm cả. Ban đầu phụ thân hắn chưởng quản gia nghiệp, ông là cánh tay phải đắc lực của phụ thân, sau này được nghe Nha Nhi “báo cáo” tình hình mỗi ngày, cũng hiểu được trong những năm hắn rời nhà, Phúc Bá đã giúp nàng không ít việc, chẳng qua trong một năm trở lại đây, ít quản lý công vụ, mới có thời gian rãnh rỗi tới vui đùa với hài tử.
Vì vậy bên ngoài mới có lời đồn, Phúc Bá công cao chấn chủ, đương gia chủ mẫu muốn loại bỏ ông, làm cho ông mất quyền lực, cựu thân hai đời có tâm mà không có lực…
Có tâm mà không có lực? Phán Nhi ngước khuôn mặt lên cho Phúc Bá lau mồ hôi, nhìn Phúc Bá cười đến vui vẻ, nào có một chút xíu bộ dáng người bị mất ý chí. Nữ nhi của hắn cũng không cười vui vẻ như vậy với hắn, cảm thấy thật buồn phiền.
Phúc Bá xoay người rời đi, cũng không biết vội vàng việc gì, hắn chống cằm nhìn nữ nhi tràn đầy sức sống chạy ngược chạy xuôi, cứ như vậy cho đến sau giờ ngọ, cũng chưa từng cảm thấy mất hứng.
Con diều bị rơi trên đầu núi giả, Phán Nhi bĩu môi không lấy được, nhấc váy lên để trèo lên, hắn cũng không vội ra giúp. Nghe Nha Nhi nói, hài tử có học võ, hắn muốn nhìn xem thân thủ nữ nhi có bao nhiêu bản lãnh, để hắn trong lúc rãnh rỗi lấy được sùng bái một chút.
Nữ hài từng bước trèo lên, mắt nhìn thấy sắp lấy được con diều, cành cây dưới chân bị giẫm lên chẳng may bị gãy, nụ cười trên môi liền ngưng lại. Thân hình nho nhỏ trong phút chốc bị rơi xuống nhanh chóng, hắn liền phi thân lên, lướt qua nước chảy ở núi giả, sau một khắc thân hình nhỏ nhắn của nữ hài đã nằm vững vàng trong *** hắn.
“Phán Nhi, con muốn hù ૮ɦếƭ phụ thân sao?” Cũng may khinh công của hắn khá tốt, nữ nhi làm hắn thiếu chút nữa tim thoát ra khỏi ***g ***.
Tiểu nha đầu sững sờ há to miệng: “Phụ thân… biết bay..”
“Cái này gọi là khinh công.” Hắn bật cười, khẽ điểm nhẹ chân, bay lên trên đỉnh núi giả ngồi, đưa tay lấy con diều cho nữ nhi: “Sợ cao không?”
“Không sợ.” Nữ hài kinh ngạc nhấp nháy mở to mắt: “Mẫu thân không nói… Phụ thân thật lợi hại.”
Ôm nữ nhi vào lòng, từ trên cao thưởng thức phong cảnh: “Mẫu thân con có nói, con tập võ, muốn làm nữ hiệp sao?” Thân thủ của nữ nhi rõ ràng không phải là thân thủ của một nữ hiệp nên có, hắn có cảm giác bị lừa gạt.
“Tập võ là đại ca, ca ca muốn trở thành một đại hiệp thật lợi hại, nhưng Phán Nhi không thích, Phán Nhi muốn học giống như mẫu thân, biết buôn bán, kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền.”
Biết buôn bán? Kiếm thật nhiều tiền?
Thân là nam nhân Lục gia, nghe được ý chí to lớn của nữ nhi, hắn cảm thấy thât xấu hổ. Phán Nhi nhà hắn thật khác nữ nhi nhà người ta, không học may vá, thêu thùa, không vui đùa bắt bướm, cũng không muốn ở trong khuê phòng, ngược lại muốn học buôn bán giống như nam nhân.
“Phán Nhi kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Con muốn kiếm tiền để nuôi mẫu thân, nuôi ca ca. nuôi Phúc Bá, nuôi Quyên Nhi, nuôi A Vũ, nuôi ao cá chép… “ Ban đầu tính trên đầu ngón tay, cố gắng vẫn chưa đủ, ngay cả thiếp thân nha hoàn, đến ao cá chép cũng đem ra tính.
Hắn không có chút xấu hổ hỏi ra miệng: “Không nuôi phụ thân sao?”
“Cũng nuôi phụ thân…” Đang cao hứng bừng bừng nói đến một nửa, tựa hồ cảm thấy mình tiết lộ quá nhiều, nụ cười thu lại.
Hắn nhận được biến hóa của nữ nhi, nhẹ hỏi: “Sao con không nói tiếp?”
Vòng tay nhỏ bé ôm cổ hắn thu lại: :Con, con muốn đi xuống…”
Khinh dễ trẻ nhỏ có chút vô sĩ, nhưng ỷ ở chỗ cao nữ nhi không trốn ra được, Lục Quân Diêu ôm nữ nhi trở lại: “Phán Nhi không thích phụ thân sao?”
“Vậy phụ thân…. Thích Phán Nhi sao?”
Đây là vấn đề quỷ gì vậy? “Con cùng ca ca, đều là hài tử của phụ thân, sao lại không thích?”
“Nhưng mà… Nhưng mà, ở bên ngoài... “ Tiểu nha đầu ngậm miệng lại, bất luận hắn dụ dỗ thế nào đánh ૮ɦếƭ cũng không nói.
Tốt, là vấn đề bên ngoài.
Bên ngoài nói như thế nào? Đây là khúc mắc của tiểu nha đầu. Hoặc nói là khúc mắc của hai tiểu hài tử.
Quyết định chủ ý, hắn nói: “Phán Nhi cùng phụ thân ra ngoài được không?”
“Con, con…” Nhìn ra được nữ nhi muốn cự tuyệt, lại không biết nói thế nào.
“Phán Nhi không muốn, một mình phụ thân đi cũng không sao, chẳng qua phụ thân đã lâu mới trở về, sợ đi xa bị lạc không tìm được đường về nhà là nguy rồi.” Vẻ mặt tràn đầy thông cảm, sau đó vẻ mặt không tốt cố ý làm khó nữ nhi.
Nếu phụ thân không tìm được đường về nhà, trong lòng chắc rất khổ sở?
“Con đi cùng với phụ thân.”
“Làm sao có thể phiền toán Phán Nhi được?” Được tiện nghi hắn không biết xấu hổ còn khoe mẽ.
“Sẽ không… Phán Nhi thích đi dùng với phụ thân.” Nữ hài vô cùng không tình nguyện nói ra câu đó.
“Hai cha con thật hăng hái, ngồi ở trên đó ngắm phong cảnh.” Phúc Bá ở phía dưới bưng điểm tâm tới, tiếng hét lên mười phần hữu lực.
“Phán Nhi, ôm chặt phụ thân.” Tung thân nhảy một cái, trong phút chốc đã xuống tới mặt đất nhẹ nhàng.
“Thân thủ thật tốt, thiếu gia đi chín năm cũng không phải lãng phí thời gian.”
“Nào có Phúc Bá, ta mang Phán Nhi ra ngoài đi dạo, trước giờ cơm tối sẽ về.” Thuận tay cầm lấy hai khối điểm tâm trên bàn, đưa tới bên miệng nữ nhi.
“Phụ thân, con tự đi được…”
“Phụ thân ôm con không tốt hơn sao?” Một tay ôm nữ nhi, một tay chiều chuộng đút ăn.
“Nhưng mà con đã lớn…”
“Phụ thân biết con đã lớn, chỉ là trước đây phụ thân không thể ôm, muốn từ từ bổ sung, chút tâm tư nho nhỏ này của phụ thân, Phán Nhi không nguyện hoàn thành cho phụ thân sao?” Giọng nói nhỏ dần, từ từ cúi đầu.
Thoạt nhìn phụ thân có chút khổ sở…
“Phán Nhi cho phụ thân ôm, phụ thân đừng khổ sở!”
“Cám ơn, Phán Nhi thật là đứa trẻ ngoan!” Trông giống như rất mỏng manh, lại vừa quá xúc động, cúi đầu đem mặt chôn vào đầu vai nữ nhi, cảm giác được đôi tay nhỏ bé an ủi vỗ trên đầu, bả vai hắn rung động kịch liệt hơn.
“Phụ thân còn… rất khổ sở sao?”
“Vẫn… Còn một chút.”
Từ từ chờ: “Vẫn còn thương tâm lâu nữa sao?”
“Thêm một lát nữa.” Thiên tân vạn khổ mới nhịn cười được, xác định không còn để lộ nụ cười, hắn ngẩng đầu lên: “Đi thôi, chúng ta đi dạo phố.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc