Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết” - Chương 54

Tác giả: Toán Miêu Nhi

Lại Tự Mình Đa Tình

Kỳ Dịch cũng không cảm thấy đáng phải khoe khoang gì, quay đầu lại hung ác trợn mắt nhìn người khác một cái, nếu không phải bị Trình Thất lôi kéo, thật muốn đánh cảnh cáo một phen.
Bất kể anh ta là thủ lĩnh xã hội đen cái gì? Chủ tịch đến nơi này cũng chỉ là người mà thôi.
Lạc Viêm Hành chưa bao giờ tức giận như vậy, nghe Hạo Vũ nói người đàn ông kia còn trừng anh, càng thêm nổi giận, ai nói xem, anh làm sao cảm giác được gần bồn rửa tay như vậy? Hơn nữa, cô gái kia cũng không yếu đuối, tại sao người lại bị thương? Thật lòng không phải cố ý, nghĩ đến đối phương vì anh còn bị thọt một đao, càng thêm tự ti mặc cảm.
"Viêm Hành? Anh tốt chứ?"
La Hiểu Hiểu đỡ người đàn ông, vẻ mặt tràn đầy đau lòng, những người này thật không có tố chất.
Người đàn ông lắc đầu một cái: "Không có việc gì!" Nghĩ đến cái gì, cúi đầu an ủi: "Cô có sao không?"
La Hiểu Hiểu mím môi hạnh phúc cười cười: "Anh không có việc gì, em cũng không có việc gì!"
Khâu Hạo Vũ lau mồ hôi: "Đại ca, cô ấy. . . . . . Dường như thật thích anh !" Cô gái này thẹn thùng không giống giả vờ, điều này càng làm cho người ta rợn cả tóc gáy, nếu đại ca thực sự cưới về mặt hàng như vậy? Không phải anh ta bất mãn đối với La Hiểu Hiểu, chủ yếu là từ trong đáy lòng cũng không thích, nhưng nếu phụ nữ khắp thiên hạ đều ૮ɦếƭ sạch chỉ còn lại La Hiểu Hiểu và Trình Thất, anh ta sẽ không chút do dự chọn người sau.
Dù nói thế nào Trình Thất cũng sẽ không làm nũng, sẽ không dùng tính khí con gái nhà giàu đùa bỡn, càng sẽ không động một chút là dùng nước mắt để tranh thủ sự đồng tình của người khác, mặc dù mở miệng nói bẩn nhưng thẳng thắn, hơn phân nửa là do hoàn cảnh nuôi thành, cũng không phải thật lòng mắng chửi người, La Hiểu Hiểu này nhìn như là một người có Tri Thức, cũng ít nói lời không văn minh, thế nhưng ***ng phải người tầng thấp nét mặt liền ghét bỏ, làm cho người ta chán ghét.
Người nào sinh ra muốn không cha không mẹ? Nếu lựa chọn được, ai còn chịu đầu thai nghèo khổ. . . . . .
Đột nhiên sờ sờ cằm, dường như anh ta cũng xem thường đám người Phi Vân Bang là loại kia đó chứ? Hôm nay sau khi đích thân thể nghiệm, anh ta cảm thấy mình phải thay đổi tật xấu này, không ngờ mình còn có một ngày mình có triết lý như thế, nói tóm lại, muốn La Hiểu Hiểu làm chị dâu của anh ta, cả Long Hổ cũng sẽ tuyệt đối không tiếp nhận.
Lạc Viêm Hành mặt ủ mày chau, đưa tay kéo xuống bàn tay nhỏ bé của cô gái khoác ở trên tay của mình, cười nói: "Trở về đi thôi!" Không đợi đối phương đáp lời, đi thẳng về phía phòng.
La Hiểu Hiểu nhìn hai bàn tay trống rỗng, không có gì, phải có không gian để cho anh thích ứng chứ? Chỉ cần sau này không từ chối cô gần gũi, sẽ luôn có cơ hội, vừa nghĩ tới mới vừa rồi anh vì bảo vệ cô mà ra tay đả thương người trái tim như đánh trống, thật ra trong lòng anh, vẫn có ý với cô chứ?
Ngoài cửa Hộp đêm, Trình Thất xoa xoa khuỷu tay, nhún vai nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ ***ng phải gân tê dại, không có bị thương, ngày mai sẽ tốt, anh đi về trước !" Sau đó chỉ chỉ Ma Tử ở ven đường: "Tôi cũng đi thôi!"
Cô gái chẳng để ý như thế, khiến cho Kỳ Dịch dở khóc dở cười: "Tùy tùy tiện tiện, lúc nào thì mới biết quan tâm bản mình?" Làm như thân thể không phải là của cô.
"Có chút đau cũng không chịu nổi, còn ra ngoài lăn lộn thế nào? Được rồi, tôi đi đây!" Rất sợ nói tới cái đề tài ‘lăn lộn’ này sẽ tranh cãi không vui, giống như chạy trốn, sải bước cách xa.
Kỳ Dịch hận không được tát cho mình một bạt tai, chỉ là lời tỏ tình, hẹn ra một đêm, cứ thế không có mở được miệng, ‘Em đồng ý gả cho tôi không?’,‘Sau này để cho tôi chăm sóc em được không?’,‘Chúng ta lui tới chứ?’ Tại sao lại khó như vậy? Mấy chữ mà thôi, không phải bình thường mở miệng rất tốt sao?
Mắt nhìn thấy đối phương sắp biến mất, hô lớn: "Trình Thất!"
Một cô gái nào đó không hiểu quay đầu lại: "Còn có việc gì?"
Kỳ Dịch nuốt nước miếng, ngưng mắt nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô gái này, nín hồi lâu mới nói: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng phải nhớ sau lưng còn có núi vững vàng để cho cô dựa vào!" Nhẹ nhàng vỗ vào ***, nói xong liền thở dài một tiếng, vẫn là nói không được.
"Tôi hi vọng vĩnh viễn không có ngày đó!" Trình Thất tốt bụng xoay người, nâng tay phải vẫy vẫy, có anh em như thế này, là phúc đức đã tu luyện đời trước, lên xe, thấy vẻ mặt Ma Tử cười trộm liền trợn mắt: "Bớt ở nơi đó nằm mộng giữa ban ngày đi, đã nói mấy lần rồi? Chỉ là bạn bè!"
"Vâng, chỉ là bạn bè!" Ma Tử khì khì cười ra tiếng, nếu chị lớn mật thừa nhận, chúng tôi cũng sẽ không cười chị?
Lần này Trình Thất không thể làm gì, cảm giác thủ hạ suy nghĩ như vậy là do xem nhẹ tình bạn này, giải thích nói: "Nếu quả thật giống như cô nghĩ, anh ta đã sớm lên tiếng, cần gì chờ tới bây giờ? Tôi đã nói rồi, anh ta là cảnh sát, người chánh nghĩa, mà tôi là một phần tử xã hội đen, anh ta chỉ đơn thuần hi vọng chúng ta đi con đường chính, hi vọng đám cô nhi chúng ta sống tốt mà thôi!"
Cô tin hay không tin?
Gặp qua người nào nói yêu thương mà hơn mười năm ngay cả tay cũng không nắm chưa? Chớ nói chi là hôn môi, còn hôn môi kiểu pháp đấy.
"Cũng đúng nha, dường như anh ấy đối với tất cả phần tử ngoài vòng luật pháp đều như vậy, chẳng qua tôi cảm thấy, anh ấy đối với chị không phải như vậy!"
"Phim thần tượng đã xem nhiều chứ?" dạng người gì cùng với dạng người gì? Kỳ Dịch sẽ coi trọng cô? Nằm mơ đi? Dạng gia đình thế nào nuôi dạy con cái thế nào, mỗi lần bà Kỳ nhìn thấy cô cũng giống như nhìn gái bán hoa, cho dù có thể cũng không thể, tình yêu nhìn như là chuyện của hai người, thực ra không phải như vậy, còn phải có sự đồng ý của người lớn hai bên.
Đời này của cô cũng đừng nghĩ làm cho bà Kỳ đồng ý, cho nên căn bản là không thể.
Hơn nữa cô và Kỳ Dịch thật sự chỉ là anh em, đơn giản như vậy.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng màu bạc chiếu xuống biệt thự, trong phòng đèn sáng rực, người đàn ông vẫn giống như thường ngày, cô đơn một mình nằm ngửa với con trăn, một tay xoay điện thoại di động không cách nào ngủ, nhắm mắt trầm tư một chút, cúi đầu đè xuống một chuỗi mã số, ngón cái ngừng ở phím call, lúc vừa muốn bấm lại thôi.
A Nhiêm lè lưỡi ‘khì khì’, trợn to mắt lười biếng nhìn chủ nhân, lại đang nghĩ đến Thất Thất đó sao? Giống như an ủi dùng đầu cọ vào cằm người đàn ông.
Lạc Viêm Hành nhếch môi vỗ vỗ đầu con vật cưng, đứng lên nói: "Đi ngủ lại đi!"
A Nhiêm vui vẻ leo về phía lầu ba, vùng đất dành riêng cho nó.
"Hạo Vũ, tôi muốn đi một nơi, thức dậy!" Không cho từ chối, cắt đứt điện thoại di động, đi trở về phòng ngủ, tìm một cuộc băng gạc và thuốc trị liệu gân cốt, vội vàng ra cửa.
Đang ngủ thật ngon, Khâu Hạo Vũ vứt bỏ điện thoại di động, bò dậy không còn hơi sức đi về phía căn phòng bí mật, có muốn để cho người ta sống hay không? Đã khuya còn đi nơi nào? Vừa đeo tai nghe vừa nhìn chằm chằm màn ảnh hỏi: "Anh Hành, anh tha cho tôi đi, mới ngủ một tiếng rưỡi!"
Lạc Viêm Hành cầm chìa khóa: "Rất lâu không có khiêu chiến cực hạn!"
Lại muốn lái xe? Khâu Hạo Vũ đang ngủ say trong nháy mắt bị đánh thức, hét lớn: "Rõ ràng anh đang khiêu chiến cực hạn của tôi có được không? Như vậy đi, anh đợi tôi...tôi tự mình mang anh đi!"
"Không cần, quá lâu không lái xe, người khác sẽ nghi ngờ, chuẩn bị xong chưa?" Một người đàn ông nào đó khởi động động cơ, vừa lái xe vừa hỏi.
Khâu Hạo Vũ vỗ mạnh xuống ót một cái, cười nói: "Chuẩn bị xong, đúng rồi, từ từ quẹo trái, đúng đúng đúng, phía trước ba thước quẹo phải 30 độ sau đó chạy thẳng, đúng đúng đúng chính là như vậy, tốc độ có thể nhanh một chút. . . . . ." Lái còn chậm hơn đi bộ, không phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Lạc Viêm Hành không làm theo, tốc độ vẫn giống như rùa bò: "An toàn là trên hết!"
"Vẫn chạy thẳng, anh yên tâm, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, từ từ đi, theo tốc độ này, phía trước năm thước quẹo trái. . . . . ."
Người đàn ông đè lại máy trợ thính, bên trong xe có công nghệ cao nhắc nhở cự ly con đường, cộng thêm Khâu Hạo Vũ giúp đỡ, hơn nữa, thật sự lái chậm còn hơn người đi bộ rồi, so với Khâu Hạo Vũ nghiêm trọng cũng có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, quả thật, năng lực của Hạo Vũ, anh không nghi ngờ.
"Vẫn chạy thẳng, anh Hành, anh xem người ta đi bộ cũng bỏ rơi anh một đoạn dài rồi, hay là tôi tạo ra tai nạn xe cộ, thuận nước đẩy thuyền không cần dùng chuyện lái xe che tai mắt người khác!" Như vậy quá nguy hiểm, ***ng vào người ngã gục không có gì, nếu ***ng vào xe khác, khó lường, nhưng đối phương thiết tha với cuộc sống của người bình thường.
Thỉnh thoảng ra ngoài tìm một chút K**h th**h, anh có thể lái xe được sao? Bình thường mấy phút có thể được chạy nhanh đến nơi, đối phương lại dùng hơn nửa tiếng, làm cho anh ta cũng đổ mồ hôi lạnh.
"Loại tốc độ này, không ai ***ng được, nơi đến là Vườn Bách Hoa!"
Không cần nói nhiều, Khâu Hạo Vũ đã biết là đi tìm người nào, nghĩ đến Trình Thất, tự nhiên nghĩ đến Phi Vân Bang, nghĩ đến Phi Vân Bang, lại nghĩ đến hình ảnh người khác đã khắc sâu vào đầu, hơn nữa cũng đã vài ngày không thấy, không biết hiện tại như thế nào?
‘Ầm! ’
"Khâu Hạo Vũ, cậu đang làm gì?"
Khâu Hạo Vũ sững sờ, nhìn lại trên màn ảnh là hình ảnh đầu xe và cột điện hôn nhau, may mắn tốc độ xe của Lạc Viêm Hành không nhanh, nên. . . . . . Tuyệt đối sẽ không có gì đáng ngại: "Đại ca không phải, tôi sai rồi, tiếp tục, quẹo phải một mét chạy thẳng!" Đã nói chạy thẳng, không phải là nói anh nhắm vào cột điện ***ng lên, trách được người nào?
Chiếc xe đáng thương.
Lạc Viêm Hành nén lửa giận, tiếp tục thi chạy như rùa, sau một giờ bình an vô sự, trong lỗ tai truyền đến tiếng vui sướng. . . . . .
"Go Go Go. . . . . ."
Tâm trạng của người đàn ông có chút tốt nhướng mày, thật giống như khi còn bé, giương môi hát: "Oh inside, oh inside, oh inside. . . . . ."
Khâu Hạo Vũ thấy đối phương chẳng những không ngừng, ngược lại còn ca hát theo người ta, hai mắt trợn tròn, không còn kịp rồi.
"Ầm!"
"Khâu Hạo Vũ!"
Giận dữ gào rống vang tận mây xanh, Khâu Hạo Vũ nâng trán gật đầu, sau khi ngửa đầu cười nói: "Tôi sai rồi, đúng, tiếp tục, tiếp tục. . . . . ."
Tốn hết ba tiếng, thành công chạy tới trước khuôn viên nhà họ Trình, tức giận, đẩy ra cửa xe.
"Vẫn đi về phía trước. . . . . . ok, ngừng, quẹo trái, mười mét. . . . . . Ngừng, quẹo phải ngồi xuống, tôi đi toilet, trước hết anh ở chỗ này chờ đi!" Vỗ vỗ tim, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, còn phải chờ đưa ông cụ anh trở về đấy.
Người đàn ông vì lên đường xuôi gió mà rất tự hào, khóe môi vẫn cong lên, lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi đi, nói xin lỗi nha, phải lấy ra chút thành ý, gọi một cuộc điện thoại quá qua loa.
‘Nghe điện thoại, mau nghe điện thoại, không nghe điện thoại ông chém ૮ɦếƭ mày, nghe điện thoại, mau nghe điện thoại, không nghe điện thoại ông chém ૮ɦếƭ mày. . . . . . ’
"Ưmh!"
Ở trong căn phòng mờ tối, cô gái buồn bực cầm lấy cái gối đầu che đầu, nhưng đáng ghét tiếng chuông reo không dứt, chỉa vào mắt gấu mèo 0.0 ngồi dậy, đầu tiên cầm lấy đồng hồ báo thức vừa nhìn, mẹ kiếp, hai giờ sáng, giờ ngủ ngon, cắn răng nghiến lợi nhận máy: "Bà cô không cần biết là ai, tốt nhất là có chuyện, nếu không chân trời góc biển. . . . . ."
"Là tôi!"
Hai chữ, ngăn trở gầm thét, Trình Thất ngơ ngẩn, Lạc Viêm Hành? Giọng nói từ tính hấp dẫn như thế, ai có thể bắt chước? Tỉnh táo hơn phân nửa, gãi gãi đầu tóc xù như lông gà, trầm giọng nói: "Lạy ngài ban tặng, đau đến thiếu chút nữa mất ngủ, thật vất vả ngủ được, ngài lại để cho tôi lọt vào vực sâu khổ sở, nếu chỉ vì ђàภђ ђạ tôi, ngài đã làm được!"
Cùi chỏ đã tím đen một mảng lớn, giống như có mấy vạn con kiến ăn thịt người đang gặm đầu khớp xương, đau nhức đến không chịu nổi, quả nhiên, đau càng lúc càng tăng, nhưng cô vẫn phải gặp tên cháu trai này, ít ra cô không có biện pháp làm cho anh không thể say giấc vào ban đêm.
Dùng cái này chứng minh, xã hội ngày nay, liều mạng là đầu óc, không lưu hành chảy máu.
"Ra ngoài, tôi đang ở bên ngoài!"
Sau một tràng âm thanh, Trình Thất nghi ngờ nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi lâu, bên ngoài? Ai ở bên ngoài? Như ở trong mộng tỉnh lại, vén chăn lên nhảy xuống giường nhìn ra cửa sổ một chút, hắc, thật đúng là ở dưới, buổi khuya anh tới làm gì? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trực tiếp mặc áo ngủ rộng thùng thình lao xuống lầu.
Ngoài cửa sắt lớn, trên băng đá dài, người đàn ông đang buồn bực ***, bên cạnh đặt một đống đồ cấp cứu, có lẽ Trình Thất đoán được dụng ý của đối phương, lại bắt đầu chồn chúc tết gà rồi, không phải đột nhiên có chuyện cầu xin cô chứ? Có ý tứ, bắt đầu lấy giọng chủ nhà, tiến lên vui vẻ nói: "Không có chuyện không lên Tam Bảo Điện, nói một chút coi!"
Giúp anh? Gặp quỷ đi, bỏ đá xuống giếng cũng tốt.
Lạc Viêm Hành lười phải cải cọ với cô: "Tới đây!"
"Có lời nói thẳng!" Ghét nhất quanh co lòng vòng nhưng người vẫn đi tới, sóng vai ngồi xuống, đoán được đối phương có việc cầu người, tâm tình nhất thời thật tốt.
Vẻ mặt của người đàn ông nào đó không thay đổi, kéo qua tay trái cô gái, thấy đối phương rõ ràng run lên, trong con mắt vô dụng xuất hiện một tia đau lòng, cầm lấy thuốc tím vụng về vẽ loạn, dáng vẻ vô cùng cẩn thận, rất sợ làm quá nặng, sẽ chạm vào ranh giới có thể chịu đựng của đối phương, sau một trận run run, nhíu mày: "Tôi nhẹ một chút!"
Quả thật Trình Thất bị làm cho đau đớn khó nhịn nhưng có một việc hoàn toàn dời đi lực chú ý của cô, mẹ nó, trâu bò a, ông bạn già, ngài quen nhìn người như vậy hay đầu óc bị lừa đá rồi hả ?
Khâu Hạo Vũ chú ý đến nét mặt Trình Thất có cái gì không đúng, anh ta có thể hiểu, bởi vì cánh tay bị thương cách ống kính có ít nhất một mét, tôi nói đại ca, có ai bôi thuốc như anh sao?
Chính xác, bộ dáng Lạc Viêm Hành không giống như tự thoa thuốc, càng giống như một chuyên gia cầm Kính Viễn Vọng, giơ món đồ cổ nghiên cứu qua lại, mắt phượng híp lại, buông xuống, nhìn thẳng về phía vết thương, như Khổng Tước kiêu ngạo tiêu chuẩn, mắt luôn nhìn xuống người.
Theo thường lệ, chuyện bôi thuốc ít ra gương mặt cách vết thương không thể ngoài bảy cm, nếu không là rất bất kính.
Trong lòng một cô gái nào đó oán hận a, cảm thấy vết thương quá khó coi? bộ dạng giống bác sĩ thú y đi xem heo bệnh, nhưng đối phương rất cẩn thận, vẻ mặt lo lắng, không giống như đến tìm phiền toái? Hoặc đây chính là cách thức xử sự của anh, có thể bỏ qua không tính.
Bôi thuốc xong, sau đó cầm lấy băng gạc đưa tay khuỷu tay quấn quanh từng vòng.
"Bị thương cũng không biết bôi thuốc?" Cũng may anh nghĩ tới loại phụ nữ thế này tuyệt đối sẽ không quan tâm bản thân mình, nếu không xem thử một chút, gân thật sự bị phế ngay, cũng có thể bị cắt bỏ rồi.
Trình Thất hừ lạnh: "Cuối cùng xem như tôi hiểu được ý nghĩa cái gì gọi là đánh một cái tát cho viên đường rồi!" Xem ra không có chuyện cầu xin cô, nếu không đã sớm nói rồi, chỉ đơn thuần đến thuốc? Hơn nửa đêm? Đến cùng anh muốn làm gì? Lại vì hai tháng trước kia?
Lạc Viêm Hành vừa quấn quanh vẻ mặt phớt tỉnh vừa biện giải cho mình: "Tôi cũng không biết bồn rửa tay cách gần như vậy. . . . . ."
"Anh mắt mù sao? Sao không thấy được? Làm như tôi Trình Thất dễ lừa thế?" Nói dối cũng không ngượng.
Người đàn ông không hề để ý cô gái nói năng thô lỗ, có lẽ tự biết đuối lý? Lạnh lùng nói: "Tôi nói không thấy thì không thấy!"
"Anh cũng thật ngang ngược đi? Tôi nói thấy được là. . . . . ."
"Câm miệng!"
Đáng ૮ɦếƭ, tại sao có thể giả bộ ngu ngốc với cô, mục đích là cái gì? Thật không thấy? Không giống đang nói dối, bởi vì thật không nhìn thấy, trong lòng xẹt qua chút ấm áp, xem như có lương tâm: "Vậy tôi cũng nói cho anh biết, tôi chỉ vô tình, chỉ khẽ đẩy cô ta một cái, xem qua cung đấu chưa? Rất nhiều phụ nữ vì tranh thủ tình cảm cũng sẽ cố ý tổn thương mình, sau đó giá họa cho người khác, chỉ là một chút thôi, bị đẩy nhẹ như vậy, cũng không trở thành ngã quỵ chứ?"
Vì lấy được thương tiếc của người đàn ông này, La Hiểu Hiểu thật đúng là cái gì cũng làm ra được, nếu lúc đó va vào bồn rửa tay, sợ rằng óc cũng phọt ra đó chứ? Cô ta cũng không đau sao?
"Vô duyên vô cớ, hãm hại cô?" Lạc Viêm Hành rõ ràng không tin.
"Tôi cũng không biết vì sao, tóm lại anh tin hay không, Trình Thất tôi, đội trời đạp đất, lại không uống nhiều, bây giờ anh nhìn tôi xem, bộ dạng giống như uống nhiều sao? Hơn nữa tôi cũng không phải không biết cô ta là người nào, La Hiểu Hiểu, con gái của thủ trưởng quân khu số 1, hiện tại Phi Vân Bang tôi sợ nhất cái gì? Chỉ sợ tự tìm phiền toái, tôi sẽ ngu ngốc chủ động chọc giận cô ta sao?" Cô cũng không phải là ăn no không có việc gì làm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc