Đá Quý Không Nói Dối - Chương 18

Tác giả: Tâm Doanh Cốc

Mỗi Người Một Suy Nghĩ 
Bà Lâm Hề Nhị mới là người không lấy lòng được Lục Khai Nguyên. Nếu như Thiên Hạ thực sự đến làm người hầu của Khai Nguyên thì kế hoạch của bà Hề Nhị tiến hành thế nào được? Bà chủ thì vẫn là bà chủ, bà sai Thiên Hạ đến sân, mỗi ngày quét tuyết, sửa sang thảm cỏ, và xử lý một số việc vặt khác. Có điều Lục Khai Nguyên vẫn giao cho Thiên Hạ một chùm chìa khóa phòng anh ta, ngoài quản gia và bản thân anh ra đây là chiếc chìa khóa thứ 3.
“Phòng của tôi sau này đều do cô dọn dẹp mỗi ngày, nếu dọn dẹp không sạch thì tôi sẽ có biện pháp để trừng phạt cô”. Ánh mắt anh ta nhìn Thiên Hạ giống như đang P0'p nát con châu chấu trong tay vậy.
Chiều hôm sau nhân lúc Lục Khai Nguyên vẫn còn ở công ty cô cẩn thận lục tìm ngăn kéo để tìm máy ảnh và thẻ nhớ. Cô lo lắng đến toát mồ hôi thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng chiếc máy ảnh đâu. Cứ nghĩ đến ảnh nude của cô ở trong tay người khác cô cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Đúng lúc Thiên Hạ định ngồi xuống đất nghỉ ngơi một chút thì sau lưng vang lên tiếng cười ghê sợ: “Tôi bảo cô dọn dẹp phòng cho tôi nhưng cô chỉ thêm phiền phức thôi”.
Thiên Hạ thở dài rồi đóng hay ngăn kéo lại. Cô đứng dậy và nhìn thẳng vào Khai Nguyên, ánh mắt đầy kiên cường.
“Tôi đã nói rồi, dọn dẹp không sạch thì sẽ bị trừng phạt”. Lục Khai Nguyên tươi cười rồi ngồi xuống tấm ghế sofa da hổ và châm thuốc.
“Bây giờ tôi là người giúp việc ở nhà anh, tôi đã ký hợp đồng bảo hiểm của pháp luật, anh dám liều thử xem”.
“Cô suy nghĩ hộ tôi chu đáo quá nhỉ?” Lục Khai Nguyên cười châm biếm, nhả hơi thuốc xong và nói tiếp: “Ngôn Thiên Hạ, cô nói xem hôm nay chúng ta nên chơi trò chơi gì được nhỉ”?
Cảnh tượng suýt nữa bị anh ta P0'p ૮ɦếƭ lại hiện lên trước mắt, Thiên Hạ cảm thấy da đầu mình tê liệt dần, hôm nay cô đang ở nhà người ta, họ là dao còn cô là thịt cá!
“Nếu như cô sợ thì tôi sẽ bịt mắt cô lại vậy!” Khai Nguyên cười đắc ý hơn, anh nghiến *** trong miệng rồi tháo cà vạt và tiến về phía cô.
Ngôn Thiên Hạ hắng giọng: “Anh muốn chơi thì tìm người khác mà chơi, Biến th'!”. Thuận tay cô cầm ngay cái gạt tàn bên cạnh và ném về phía Khai Nguyên, anh ta nhanh chân tránh được, anh ta khoái chí cười to hơn. Hai người bắt đầu đánh nhau, Lục Khai Nguyên túm được hai tay Thiên Hạ, Thiên Hạ định đá vào bụng anh ta nhưng không thành mà còn bị anh ta dồn vào tường. Anh ta dùng cà vạt bịt mắt Thiên Hạ lại. Thiên Hạ cỗ gắng giãy giụa và lắc đầu, cô hét lên: “Đồ điên, cút đi!”.
Đấu với loại người tinh thần bất bình thường này cô thua là cái chắc!
Đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, chìa khóa phòng Lục Khai Nguyên vẫn cắm bên ngoài! Bên ngoài là tiếng của Ký Hy: “Anh cả, em có thể vào được không?”
Lục Khai Nguyên lườm Thiên Hạ một cái rồi mới buông cô ra, anh đi lại ghế số pha, trong nháy mắt ánh mắt mắt đã lấy lại vẻ tự nhiên bình thường và nói: “Vào đi”.
Thiên Hạ nhanh chóng gỡ cà vạt ra đúng lúc Ký Hy bước vào, thấy Thiên Hạ ở đó anh cười và nói: “Phòng tôi cũng hơi bừa bộn, phiền cô qua dọn cho tôi chút!”.
Thiên Hạ lập tức trả lời ngay: “Được, tôi qua giờ đây”. Nói xong cô đi về phía Ký Hy.
“Tôi đã nói cô có thể đi sao?” Lục Khai Nguyên có thân phận thế nào ai cũng biết, cô hiện đang là người giúp việc của họ. Cô dừng chân lại và cố gắng nén sự tức giận.
“Nếu như tôi còn phát hiện ra chuyện như ngày hôm nay thì cô không may mắn như thế đâu”.
Thiên Hạ không trả lời mà đi cùng Ký Hy ra ngoài hành lang ngay.
“Cậu hai, cảm ơn anh”. Nếu không có Ký Hy thì hôm nay cô không biết phải đối phó thế nào với tên điên Khai Nguyên kia. Chẳng có đạo lý gì để nói, cũng chẳng có thân phận gì, không có quyền lợi gì để mà uy hiếp, *** chính là cách duy nhất để giải quyết mọi vấn đề.
“Tôi đi dọn dẹp phòng cho anh ngay đây”. Thiên Hạ đang định đi dọn phòng thì Ký Hy liền kéo tay cô lại và nói: “Không cần cô dọn phòng, tôi chỉ nói đùa thế thôi”.
Phải chăng là Ký Hy nghe được tiếng kêu của cô từ ngoài cửa sổ nên mới có ý vào cứu cô?
Thiên Hạ trong lòng có chút cảm kích nên ậm ừ gật đầu: “Vậy… tôi phải xuống núi mua đồ đây. Quản gia đã đưa danh sách mua đồ cho tôi rồi. Chào cậu hai tôi đi”.
“Cô xuống núi thế nào?”
“Đương nhiên là đi bộ xuống núi”. Thiên Hạ cười, bây giờ cô đâu phải là tiểu thư ngàn vàng chứ, mà là người hầu của nhà họ Lục, lẽ nào còn có xe riêng đưa đón?
“Vậy để tôi đưa cô đi, đằng nào cũng tiện đường”. Không ngờ có người chủ động làm lái xe cho cô.
Xe dừng, Thiên Hạ chào tạm biệt xong và chuẩn bị xuống xe thì Ký Hy nói: “Đằng nào cũng còn thời gian, để tôi đi cùng cô. Siêu thị này lớn lắm, e rằng cô sẽ chóng mặt với nó đấy!”
Hai người cùng vào siêu thị, Thiên Hạ tay cầm tờ danh sách còn Ký Hy đẩy xe, vừa đẩy vừa giới thiệu các gian hàng cho cô. Anh và Lục Khai Nguyên hoàn toàn khác nhau, Ký Hy luôn mang lại cho người khác cảm giác ấm áp và gần gũi. Có điều Thiên Hạ cũng biết con người này đâu phải là người tầm thường nếu không thì làm sao dám đấu lại với Lục Khai Nguyên chứ!
Danh sách mua đồ quá nhiều nên hai người đi mất hơn nửa tiếng mà mới mua được mười mấy loại. Thế là Ký Hy xé tờ giấy làm đôi và nói: “Chúng ta chia nhau ra mua đi, 45 phút nữa sẽ gặp nhau ở cửa sổ số 10 của quầy thanh toán”.
Cửa sổ số 10 của quầy thanh toán nằm ở vị trí giữa cửa số số 1 và 20. Sự quan tâm và chăm sóc tỉ mỉ của người đàn ông được thể hiện từ những chi tiết nhỏ nhất này.
Thiên Hạ đẩy xe đến quầy bán các sản phẩm Chocolate. Lục Sính Đình đã nói rõ muốn mua Chocolate FERRERO vị R*ợ*u. Loại Chocolate đó cô chỉ cần ăn một miếng là muốn nôn, rõ ràng là miếng Chocolate ngọt thế mà trong đó lại có R*ợ*u Tây, khẩu vị rất nặng, không ngờ Lục Sính Đình lại thích thứ có mùi vị nặng đến như vậy.
Cô lấy một hộp Chocolate có giấy gói màu hồng và nhìn kỹ lại, đúng là vị R*ợ*u. Lúc này sau lưng cô chợt vang lên một giọng nói khiến cô giật mình: “Xem ra em đã quyết định đứng về bên Lục Ký Hy?”
Khưu Lạc cũng cầm một hộp Chocolate lên và đặt lên tay thử kiểm tra trọng lượng, ánh mắt không hề nhìn Thiên Hạ.
“Anh đúng là như ma lúc ẩn lúc hiện”. Nói xong cô đặt hộp socola vào xe đẩy rồi tiếp tục đi lên phía trước.
Anh khẽ nhếch môi cười và nói: “Vậy thì anh sẽ đứng về bên Lục Khai Nguyên. Em phải cố lên đấy”. Anh nói rất nhẹ nhàng, nói xong câu đó là đi luôn.
Thiên Hạ nhìn theo bóng anh, đột nhiên trong lòng dội lên cảm giác chua xót.
Khưu Lạc ơi Khưu Lạc, nếu như đêm qua anh biết đã xảy ra chuyện gì, Lục Khai Nguyên đã làm gì với em thì hôm nay liệu anh còn nhẹ nhàng thoải mái, tâm trạng vui vẻ thế này không?
“Cô sao thế?” Không biết đã qua bao lâu cô cứ đứng như thế cho đến khi Lục Ký Hy đến bên và nhẹ nhàng hỏi.
Thiên Hạ khẽ lắc đầu: “Không sao. Tôi vẫn còn một ít đồ nữa chưa mua được, nếu như anh bận thì đi trước đi. Tôi có thể tự về được”.
“Kha khà, không cần lo lắng. Thực ra hôm nay tôi không bận gì cả. Đi thôi, chúng ta tiếp tục”.
Anh cười tươi còn cô thì nghi ngờ.
“Vậy anh nói tiện đường…”.
“Thiên Hạ, cô ngây thơ quá!”. Anh xoa đầu cô rồi giúp cô đẩy xe đồ đi về phía trước.
Cô không phải là người ngốc nghếch, nhưng sự mập mờ trong tình yêu là một thứ vô cùng nguy hiểm. Huống hồ cô nghĩ mãi không ra vì sao đột nhiên Lục Ký Hy lại có ý định với cô.
Sau khi về nhà họ Lục, Thiên Hạ một mình sắp xếp đồ đạc trong phòng dự trữ đồ ăn. Bỗng có tiếng đẩy cửa, cô vội vàng quay người lại và thấy bà Lâm Hề Nhị bước vào, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hề Nhị đóng cửa phòng lại, trong phòng mờ tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt lọt qua tấm rèm cửa, ngay cả ánh mắt của người đối diện cũng không nhìn rõ, giọng Lâm hề Nhị trong đêm tối càng vang rõ.
“Được lắm, hôm nay tôi đã nhìn thấy hai người cùng xuống núi”.
“Chỉ là cùng nhau đi siêu thị”. Cô biện minh.
“Vẫn còn hai mươi năm ngày”. Bà Lâm Hề Nhị cười nhạt: “Đằng nào tôi cũng đâu có vội”. Nói xong bà rời khỏi phòng dự trữ.
Không khí càng trở nên ngột ngạt hơn. Thiên Hạ chau mày, nhìn những túi đồ còn chưa sắp xếp được cô thầm nghĩ chả nhẽ bản thân mình đến đây làm người giúp việc thực sự? Cô đến đây là để khuyên Lâm Hề Nhị về nước, nhưng cô đã chấp nhận điều kiện của bà ấy cho dù trong lòng muốn từ chối…
Thế nhưng vận mệnh dường như đang tích cực rải đường cho cô vậy.
Hai ngày sau, Thiên Hạ đang quét dọn tuyết ở sau vườn. Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời hiếm có của ngày đông, trên mặt đất chỉ còn một lớp tuyết mỏng.
Lục Ký Hy đang ngồi trên xích đu gỗ trong vườn, ánh nắng vàng ấm áp vây quanh anh, anh đang nhắm hờ mắt thư giãn, đôi chân dài cong lên theo xích đu chuyển động, trong tay vẫn cầm một con Pu'p bê đồ chơi có mặc chiếc áo ngoài nàu xanh da trời.
Tiếng chân của Thiên Hạ khiến anh bừng tỉnh, khẽ mở mắt, đôi mày đậm khẽ nhíu lên, giống như đôi bướm đang chuẩn bị tung cánh. Anh vẫy tay và gọi cô: “Thiên Hạ, lại đây”.
Cô đi về phía Ký Hy, Ký Hy kéo tay cô rồi bảo cô cùng ngồi vào xích đu, sau đó đưa con Pu'p bê cho cô: “Cô nhìn đi, là sản phẩm mà bộ phận kỹ thuật chúng tôi nghiên cứu trong ba năm đấy, đã vận dụng kỹ thuật tiên tiến nhất đấy”.
Cô đón lấy món đồ chơi, đó là con Pu'p bê còn có ống tiết kiệm rất lớn.
“Nó có thể làm được gì?”
“Cô để nó lại gần một chút sau đó nói chuyện với nó”.
Thiên Hạ nghe theo và nói: “Hello”. Con Pu'p bê bật ra một đoạn tiếng Anh tự giới thiệu bản thân. Lục Ký Hy nói tiếp: “Sau khi quý khách mua về nhà quý khách có thể tự thiết kế phần giới thiệu. Cô có thể kiểm tra thứ gì đó khó hơn”.
Thế là Thiên Hạ nói một đoạn tiếng Trung: “Bạn ăn cơm chưa?” Không ngờ con Pu'p bê lại “thông minh” khác thường, nó trả lời: “Chưa ăn. Người đẹp, chủ nhân của tôi sai tôi hỏi cô, có thể dùng bữa tối cùng với cô được không?”
Thiên Hạ không biết nói gì nữa.
Ánh mắt Lục Ký Hy tràn đầy tự hào, anh tiếp tục giới thiệu: “The Boss biết nói tám ngoại ngữ, trong đó cài con chip thông minh nhân tạo, không chỉ có thể trả lời những câu hỏi đơn giản mà những chức năng ghi nhớ hàng ngày, ghi âm, nhắc nhở… đều là trợ thủ đắc lực không thể thiếu được”.
“Thật lợi hại”.
“Đội chúng tôi có mười tám người, nghiên cứu phát minh trong suốt ba năm, mười lăm ngày nữa sẽ phát hành ở châu Âu, châu Mỹ, một tháng sau sẽ chuyển sang châu Á, châu Phi”. Điệu bộ anh khi nói chuyện chẳng khác gì trẻ con.
“Ờ, chắc chắn sẽ thành công lớn”. Hai người cùng nhìn nhau cười, tuyết trên mặt đất đang tan dần thành nước, mùa xuân dường như không còn xa nữa.
“Ô, The Boss đã nghiên cứu thành công rồi sao?” Lục Sính Đình đột nhiên chạy ra sân sau, Thiên Hạ biết ý đứng dậy nhường chỗ cho cô, sau đó tiếp tục quét tuyết.
Lục Sính Đình nhảy chân sáo đi đến, cô cầm con Pu'p bê giơ cao lên và nói, giọng đầy tự hào: “The Boss nhất định sẽ thành công, cha để anh làm nghiên cứu này thì phản ứng của thị trường chắc chắn sẽ khiến cha vô cùng vừa ý! Khoảng cách tới vị trí phó tổng giám đốc không còn xa với anh nữa đâu”. Ánh mắt Lục SÍnh Đình dần chuyển sang nhìn Thiên Hạ, bốn mắt nhìn nhau, và cùng nở nụ cười vô cùng thân thiện.
Thiên Hạ tiếp tục những ngày làm người giúp việc ở nhà họ Lục. Thực ra trong lòng cô không tính toán quá nhiều, lý trí và tình cảm lần đầu tiên trái ngược đến thế.
Ba bốn hôm sau đều trôi qua rất yên bình. Sở dĩ nói yên bình là vì mấy hôm đó Lục Khai Nguyên đều đi sớm về muộn, nghe nói anh ta quản lý tài vụ ở công ty, vì vậy mỗi lần đến cuối tháng đều vô cùng bận rộn.
Cũng may là anh ta có việc để mà bận.
Hôm nay là cuối tuần, Khai Nguyên vẫn rời khỏi nhà từ sớm, Thiên Hạ vào phòng anh ta sắp xếp ít đồ. Cô đã từ bỏ ý định tìm thẻ nhớ và máy ảnh rồi, nếu như để cô dễ dàng tìm được thì Lục Khai Nguyên còn là Lục Khai Nguyên sao?
Sau khi thu dọn phòng xong của Khai Nguyên cô lại sang phòng của Lục Ký Hy.
Lục Ký Hy đang ngủ cho nên cô nhón chân nhẹ nhàng bước vào. Cô nhặt từng bộ quần áo vứt trên ghế sofa và cho vào giỏ, thấy trên đầu giường còn chiếc áo sơ mi cô lại nhẹ nhàng tiến đến. Chiếc áo bị Ký Hy đè lên một phần tay áo, cô nhẹ nhàng rút nó ra để tránh kinh động đến giấc ngủ của Ký Hy.
Đột nhiên có một cánh tay ôm lấy cô từ phía sau, trọng tâm của cô không vững cho nên đã ngã chúi xuống và vô tình môi chạm môi với người nằm trên giường. Cô kinh ngạc quá nên há hốc miệng còn Chiếc l*** linh hoạt của anh đã tiến vào trong, một cánh tay của anh vòng ra sau gáy cô và khẽ kéo cô xuống để cho Chiếc l*** của anh tiện tấn công hơn.
Thiên Hạ sững người ngay tại trận, thấy cô không phản ứng gì nên Ký Hy mới buông cô ra. Lúc đó Ký Hy mới mở mắt và hơi giật mình: “Thiên Hạ… là cô?”
Đột nhiên cô cảm thấy một dòng khí huyết dồn lên trên não, Lục Ký Hy tiếp tục nói: “Xin lỗi, tôi tưởng là Sính Đình…”.
“Không sao”. Cô ngượng ngùng cười sau đó cầm giỏ quần áo định đi, không ngờ Ký Hy níu tay cô lại: “Xin lỗi”.
“Thật sự không sao mà…” Thiên Hạ cúi đầu ngại ngùng, cô cầm giỏ quần áo đi ra ngoài cửa, khi vừa đến cửa thì Ký Hy nói: “Đợi chút”.
Âm thanh đó vang lên tràn đầy sức mạnh khiến bước chân Thiên Hạ dừng lại. Cô vẫn ngại không dám quay đầu lạ
lại, chỉ nghe thấy tiếng Ký Hy vang lên sau lưng: “Thực ra, tôi rất vui vì đó là em”.
Vị công tử này không có việc gì làm nên tìm người để yêu sao? Chuyện ở siêu thị cô đã coi như không có gì rồi. Lần này là sao chứ? Coi cô như trò chơi sao? Thiên Hạ tức giận nắm chặt tay.
Sau lưng cô một giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp vang lên: “Thiên Hạ,… anh thích em”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc