Dạ Hành Ca - Chương 104

Tác giả: Tử Vi Lưu Niên

TÌM HOA
Dương Châu trời ấm gió mát, chúng nữ tử xinh xắn đáng yêu, săn sóc đa tình, thật sự là một nơi tốt.
Tạ Phi Lan lần nữa thở dài, nếu không phải con trai độc nhất của tam thúc mất sớm, thì lớn lên ở nơi thiên đường nhân gian này đúng là quá mức sung sướng. Có điều mỹ nhân ở đâu cũng có, nhưng ở Tuyền Châu có mùi vị sự nghiệp thì lại khác.
Miễn cưỡng vươn vai, hắn tính toán xem bao giờ thì hai huynh trưởng mới về. Song một nửa tâm thần vẫn còn đắm chìm trong dư vị nhuyễn ngọc ôn hương đêm qua, nên đi mãi đi thế nào lại bị lạc đường. Lạc ngay trong sân nhà mình, nói ra chỉ sợ bị người ta cười cho thối mặt, hắn tự giễu nhún vai, thử tìm cửa ra trong mê trận.
Sau giờ ngọ yên ắng, cả nhà đã nghỉ trưa say giấc, tới một bóng người cũng không thấy.
Đi băng qua mấy hành lang cửa viện giống hệt nhau, ngói đen tường trắng cùng một màu khó bề phân biệt, hắn nổi cáu dứt khoát đi loạn, nhưng khi đi qua một góc cửa tròn thì bất giác dừng chân.
Dưới ánh nắng gay gắt, trong cửa lại tỏa ra luồng hơi nước mát mẻ dụ người. Sen xanh cao ✓út như những mũi tên ngập tràn trước mắt, phập phồng du dương theo gió, 乃úp hồng 乃úp trắng trăm nghìn dáng vẻ, sắc xanh tiếp giáp với khoảng trời như xua tan đi cái nóng ngày hè. Cây liễu canh ao tựa làn khói, lan can ngọc trắng vờn quanh như thắt lưng, khiến tiểu đình giữa ao càng thêm phần lung linh trang nhã, rèm che trắng muốt khẽ phấp phới, xa xa là lầu các đỏ thắm một hàng, dưới ánh mặt trời có vẻ tĩnh lặng hoa mỹ.
Từ bao giờ trong nhà lại đào ao lớn như vậy để trồng sen vậy?
Thấp thoáng sau đó hẳn là Phương Hoa uyển trước kia dùng để tiếp khách, không ngờ mấy năm không về lại trở thành thế này, phong cảnh thật khiến người ta đắm say.
Thì ra dưới tầng tầng lá xanh còn có chỗ đặt chân, những phiến đá lớn nhỏ chừng lá sen nhô lên khỏi mặt nước, sóng nước len lỏi giữa hoa lá, thực thú vị đáng yêu. Tạ Phi Lan vừa khen vừa đánh giá xung quanh, không biết là vị huynh đệ nào lại tạo ra cảnh đẹp thế này, hắn có thể gần như chắc chắn không phải là đại ca.
Lững thững bước vào tiểu đình được bảo vệ quanh những 乃úp sen mũi tên, dải lụa như sương tuyết nhẹ nhàng lay động như lọc đi luồng gió nóng nực, tất cả đều như dừng lại.
Có người thi*p ngủ trên ghế dựa giữa đình, trời nóng như thế nhưng trên ghế tre lại lót một tấm da hổ trắng, cơ thể mềm mại như trẻ sơ sinh khẽ cuộn tròn. Băng cơ ngọc cốt, hồng nhan khuynh quốc, đôi tay tựa ngọc đệm dưới tai yên lòng say giấc, không hề nhận ra có người đến gần. Đáng lẽ hắn phải lập tức lui ra mới đúng, nhưng có thế nào vẫn chẳng thể dứt mắt được, con tim bỗng đập thật nhanh.
Tóc xanh như mực xõa tung, đong đầy tình trí kiều diễm tựa họa cảnh, đến gần nhìn thì tâm thần lại càng chộn rộn, một mùi hương mơ hồ lướt qua chóp mũi, không biết là hương sen hay…
Bất chợt luồng lực bất ngờ đánh úp đến, hắn bật ngược ra theo bản năng, đợi tới lúc hoàn hồn thì đã rơi ra khỏi đình. Trước mắt chợt xuất hiện một người thiếu niên, trường kiếm của cậu chĩa thẳng xuống đất, bảo vệ trước người nữ tử.
Kiếm pháp không tệ, trong bụng nhủ thầm.
“Các hạ là người nào!” Âm sắc của thiếu niên không hề thân thiện, lạnh lùng phòng bị.
Hắn ôm tay, bày ra dáng điệu của chủ nhân.
“Tiểu huynh đệ, ta nên hỏi ngươi lời này mới đúng, khách ở đây mà ngay đến chủ nhà cũng không nhận ra?”
Thiếu niên ngạc nhiên trong chớp mắt, rồi sực nhớ ra.
“Ngươi là tứ công tử Tạ gia?”
“Không sai.” Ánh mắt quét nhìn người đằng sau thiếu niên, “Phải là ta thỉnh giáo…”
“Dù ngươi có là Tạ Phi Lan đi chăng nữa thì cũng không được tự tiện vào chỗ ở của nội quyến.” Thiếu niên lạnh giọng cắt ngang, “Tứ công tử quá thất lễ rồi.”
Không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy, hắn bất giác khó xử, “Ta chỉ đến ngắm cảnh thôi, không ngờ ở đây còn có người.”
“Giờ ngươi biết rồi đấy, có thể đi được rồi.” Thiếu niên tra kiếm vào vỏ, khí thế vững vàng, không vì còn trẻ mà lép vế, “Xin tứ công tử tự trọng.”
Hắn tự biết mình đuối lời, cười hì hì không nói gì, đành ngượng ngùng lui ra dưới ánh mắt bức người của thiếu niên, đáy lòng không khỏi buồn rầu.
Đợi đến khi kẻ xâm nhập hoàn toàn biến mất trước mắt, thiếu niên mới thả lỏng người xoay lại nhìn nữ tử ngủ say, nhặt chăn lụa rơi trên đất đắp lên cơ thể mềm mại, Giai nhân hơi rụt cổ, nhưng vẫn ngủ li bì không có cảm giác. Thiếu niên đưa mắt nhìn một lúc lâu, dựa vào cột đình chờ đợi, chốc lát sau Sương Kính bưng chén thuốc đến, thấy thế thì lấy làm ngạc nhiên.
“Vừa có chuyện sao?” Nếu không ám vệ sẽ không công khai lộ diện.
“Không có chuyện gì.” Hàng mi thiếu niên rung lên, “Có người đi nhầm đường.”
Chẳng trách thủ vệ để một đường đi lại, thì ra là…
Gương mặt tuyệt trần in sâu vào đáy lòng, làm hắn nhớ mãi không thôi. Cũng chẳng phài là tiểu tử để chỏm thiếu kinh nghiệm, hắn nhiều năm tìm hoa gặp gỡ vô số, gặp không ít mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn rung động vì gương mặt say giấc yên bình.
“Thanh Lam.” Chụp lấy đệ đệ đi ngang qua, Tạ Phi Lan xua tan suy nghĩ, “Đệ có biết nữ quyến nhà nào đang ở đây không?”
“Sao đột nhiên tứ ca lại hỏi chuyện này?” Thanh Lam ngạc nhiên chớp mắt, “Đúng là có mấy vị phu nhân, huynh hỏi người nào?” Tạ gia giao du rộng rãi, thường xuyên có bằng hữu võ lâm lui tới nên rất nhiều khách vào ở, mà đa số đều được Thanh Lam bố trí sắp xếp nên cậu biết rất rõ.
“Không phải là phu nhân, là một tiểu thư trẻ tuổi rất xinh đẹp.”
“Á?” Thanh Lam nghĩ ngợi, “Vậy thì chỉ có hai người.”
“Là ai?”
“Một người là tiểu thư Thẩm gia Lạc Dương, Thẩm Minh Châu, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, du ngoạn tới Dương Châu nên đến cửa thăm viếng.”
Chắc chắn không phải mười bảy tuổi rồi, hắn tự tin không đoán sai tuổi nữ nhân.
“Người còn lại thì sao?”
“Người còn lại chính là nhị tiểu thư Bạch gia do nhị tẩu mời đến Hàng Châu, Bạch Phượng Ca. Nhắc đến thì cả hai cũng đều là mỹ nhân, tứ ca chưa gặp bao giờ à?”
Thấy sắc mặt huynh trưởng có vẻ kỳ lạ, Thanh Lam bừng tỉnh hiểu ra, cười hề hề hỏi, “Tứ ca gặp ai thế?”
“Huynh…”
Bạch gia, đây không phải là… Lần đầu tiên hắn không nói nên lời.
Thanh Lam nhìn là đoán được tám chín phần, cười hì hì dịch lại gần, “Tứ ca động lòng rồi à? Phượng Ca tỷ được xưng là đệ nhất mỹ nhân Tô Hàng đấy.” Cậu cũng không nói ngoa, người ta đúng đệ nhất mỹ nữ trong số các tiểu thư khuê phòng Giang Nam.
Giai nhân quốc sắc thiên hương như vậy, lại là…
Gương mặt anh tuấn thoắt đỏ.
“Tam tẩu là người thế nào?” Tạ Phi Lan hoàn toàn không nghĩ ra.
Thanh Lam ngẩn người suy nghĩ một lúc lâu, “Không dễ gần lắm, nhưng người không tệ, vô cùng lợi hại.”
“Lợi hại?” Nghe có vẻ khiến người ta có thiện cảm lắm, chắc là một thiên kim thế gia hung hăng cao ngạo đây, nhưng vì sao mỗi lần tam ca nhắc đến lại huynh ấy lại tươi cười như thế.
“Tứ ca không biết đấy thôi, chuyện nói ra dài lắm.” Thanh Lam gãi đầu ấp úng, “Trước kia tẩu ấy có chút đáng sợ, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, tóm lại tam ca thích là được.”
“Đệ không thích à?” Hắn cố ý bới móc.
Thanh Lam suýt nữa nhảy cẫng lên, mặt đỏ gay, “Tứ ca nói bậy gì thế, đó là tam tẩu, sao đệ có thể…”
Tạ Phi Lan phá lên cười, Thanh Lam tự biết mắc bẫy.
“Rốt cuộc tam ca thích tẩu ấy vì lý do gì, nghe nói lúc ấy suýt nữa đã gây gổ với đại ca?”
“Đúng là có chuyện này, đại ca một mực phản đối, còn cố chấp hơn cha nữa, khăng khăng không cho tam ca kết hôn.”
Dù là liên minh với Quân vương phủ thì cũng không cần oan ức như thế, huống hồ với nhân phẩm của tam ca thì lấy giai nhân gì mà chẳng được, Tạ Phi Lan xem thường.
“Tẩu ấy không tệ như vậy đâu.” Thanh Lam không biết phải nói thế nào, “Nói chung huynh gặp là sẽ biết thôi, tình cảm hai người họ rất tốt, ánh mắt tam ca nhìn tam tẩu như muốn tan ra, chỉ muốn nâng trong lòng bàn tay, chiều chuộng nhường nhịn tẩu ấy rất nhiều.”
“Vì sao ta vẫn chưa gặp nhỉ?” Trưởng tẩu và nhị tẩu đã gặp mấy lần rồi, chỉ có tam tẩu là chưa bao giờ gặp mặt, nhắc đến đúng là tò mò thật.
“Tam tẩu không khỏe, được mẹ đặc biệt căn dặn không cần vấn an sớm tối, nên hầu như không bước chân ra khỏi phòng. Có điều cũng khéo, hôm nay huynh có cơ hội đấy.” Lần này có người đi cùng, Thanh Lam rất vui, “Đại tẩu mời nhị tẩu, tam tẩu cùng hai vị cô nương Bạch Thẩm đến Sấu Tây hồ ngắm cảnh, không thể thiếu người hộ tống được, mẹ dặn tứ ca đi cùng.”
Dĩ nhiên cũng mượn cơ hội để Tạ Phi Lan và Bạch Phượng Ca gần gũi nhiều hơn, cùng ở dưới một mái nhà mà trước sau vẫn chưa gặp mặt, tứ ca lại càng tìm hoa vấn liễu, trưởng bối nhìn không đặng.
Tứ ca thường ngày luôn tìm cách né tránh công việc tháp tùng nữ quyến dạo chơi, nhưng lần này không những không phản đối mà còn đồng ý rất sảng khoái, Thanh Lam không tránh khỏi hiểu lầm là vì giai nhân, âm thầm cười trộm.
Cái gọi là “cái duyên cái số nó vồ lấy nhau”, có lẽ cũng chỉ như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc