Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn - Chương 44

Tác giả: Xá Niệm Niệm

Huấn Luyện
“ Ngủ?” Cơ hồ tất cả mọi người không ngủ đều thấy, chỉ có Dịch Nam Phong nằm thảng, Giản Lân Nhi cơ hồ cảm thấy cánh tay của 1032 vẫn đang hướng về chỗ mình.
Trừng mắt nhìn không ngừng, Giản Lân Nhi ngồi dựa vào tường bất động, cảm giác Dịch Nam Phong ở phía sách vách vẫn hướng tầm mắt nóng rực về chỗ cô, Giản Lan Nhi không cần ngẩng đầu cũng biết 1015, người nọ không chừng đã biết ngày hôm đó trong phòng tắm không chỉ có cô, không biết nếu như người ta thấy cô và Dịch Nam Phong ở cùng nhau thì thế nào, kỳ thật Giản Lân Nhi có phần xấu hổ, bị người khác bắt gặp mình cùng với người đàn ông khác ở trong cùng một phòng tắm, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng nghĩ lại thì mình cùng người ta chẳng có chút quan hệ gì, người ta nghĩ sao thì có ảnh hưởng gì đến cô đâu.
“ Hôm nay làm sao mà anh lại không tham gia huấn luyện?” Giản Lân Nhi lay lay Dịch nam Phong hỏi.
“ Làm sao vậy, em hy vọng anh mỗi ngày theo em gây phiền toái hay sao?” Dịch Nam Phong ánh mắt cũng không buồn mở, miễn cưỡng trả lời.
“Mau nằm xuống đi”
Bĩu môi, cô đi nằm xuống.
Mặt hướng tới phương hướng Lân Nhi, Dịch Nam Phong đưa lưng về phía sau một đám người, nghe thấy vài âm thanh khẽ khẽ nói nhỏ, âm thầm bài xích, không chú ý , vậy thì đừng trách hắn.
“Oành…” Một âm thanh kinh thiên động địa đánh thức Giản Lân Nhi, lại một âm thanh nữa vang lên, cùng một tiếng nổ mạnh ở bên tai, khói cuồn cuộn lên nhanh chóng len vào mắt.
Bị một người tung chăn ra, Giản Lân Nhi còn không rõ xảy ra chuyện gì, liền thấy một đám người liều mạng chạy ra, mơ hồ nghe thấy “Đi mau”. Cô vội vàng bò dậy đi giày chạy ra phía ngoài.
Đến khi chạy ra bên ngoài, khói trong phòng theo hướng cửa bay ra, một đám người lao nhao hoảng sợ không biết có chuyện gì phát sinh, Giản Lân Nhi đưa ánh mắt âm thầm quan sát Dịch Nam Phong. Khác với vẻ khẩn trương của mọi người thì Dịch Nam Phong lại vô cùng ung dung, đang muốn hỏi anh xem chuyện gì xảy ra thì Giản Lân Nhi lại nghe thấy một tiếng “Oành”, cuối cùng là một tiếng nổ mạnh nữa, tất cả mọi người im lặng vài giây, sau đó bắt đầu nổ tung ra.
“Sao lại thế này, có người đến đánh lén chúng ta sao…”
“Làm sao có thể có tiếng nổ mạnh?”
Tiếng nói chuyện, ho khan, nước mắt chảy ra, có vài người nước mắt nước mũi không khống chế được cũng chảy ra, một đoàn người nhốn nháo lộn xộn, lúc này có hai người đang canh gác phía bên ngoài, mọi người ngẩng đầu nhìn trời, đại khái giờ này chỉ mới khoảng ba giờ sáng.
“Toàn thể mọi người, tập hợp.” Âm thanh của Rose vang lên, mọi người đều không do dự lập tức trở lại tư thế nghiêm trang.
“ Vừa rồi, không phải là địch tập kích, cũng không phải là sự cố ngoài ý muốn, đây là muốn các ngươi rời giường.”
“Báo cáo, âm thanh vừa rồi là âm thanh nổ gas sao?”
“Sao, có vấn đề gì sao?”
Câu hỏi đưa ra, Rose nhìn chằm chắm người nói câu kế tiếp, không có đi ra, không phải đơn thuần là gas, nơi đó còn có lựu đạn hơi cay, làm cho mọi người tán loạn rời giường là như thế này sao?
Lạnh lùng đảo mắt qua đám người tham gia huấn luyện, không giải thích, Rose nhàn nhạt hạ lệnh
Giản Lân Nhi giầy cũng chưa đi vào xong, bĩu môi, quả nhiên cô dự cảm là huấn luyện viên sẽ không tốt như thế mà buông tha cho các cô. Kỳ thật, vào buổi tối cô cảm thấy được không khí vô cùng kỳ quái, ngày thường trước khi đi ngủ mọi người sẽ ồn ồn mà nói chuyện, nhưng ở buổi tối này thế mà lại không có, cho nên Lân Nhi cảm thấy sự bình tĩnh này có vẻ không bình thường, nhưng mà, bão táp chân chính không có khả năng là huấn luyện viên bắt đầu ép buộc cô, đương nhiên huấn luyện viên tạm thời bình tĩnh cũng có thể là chuẩn bị một cơn gió lốc cho đám người đệ tử đáng thương này.
“ Nhóm thợ săn tương lai, nghe tốt lắm, cho các người thích ứng trôi trước, sau này, chúng ta liền tiến vào giai đoạn huấn luyện chính thức, vì vinh dự, tôi mỏi mắt trông chờ.” Mấy trản đại đăng đồng thời mở ra, ánh sáng trắng chói mắt chiều vào, bộ râu quai nón của Rose thoạt nhìn dày đặc phát ra ánh sáng, Giản Lân Nhi cảm thấy, Rose có thể lưu lại bộ râu xồm kia vì càng nhìn càng thấy dọa được không ít người. Rose mặt không chút thay đổi nhìn qua mỗi người, sau đó gọi trợ lý huấn luyện viên tới.
Đơn giản nói mấy câu, Giản Lân Nhi cảm giác được rõ ràng xung quanh mọi người nổi lên không ít tiếng bàn tán xôn xao. Đi phía trước không ngừng nhìn trợ lý huấn luyện viên mấp máy môi, Giản Lân Nhi cảm thấy ngày mai có vẻ tăm tối, không, chỉ sợ là bọn họ sẽ không có cơ hội mà nhìn ngắm mặt trời lặn.
Quả nhiên đúng như cái người ta gọi là giai đoạn thích ứng, hạng mục huấn luyện đạt tiêu chuẩn lũy thừa lập tức trở lên hà khắc. Hạng mục hôm nay, yêu cầu mỗi người mang theo võ trang hạng nặng, đầu tiên chạy 2400 mét, sau đó tiến vào gara, đem xe chạy đến quốc lộ trên sau đó quay đầu, trong quá trình quay đầu không thể áp chạm vào vạch trắng trên đường, sau đó đem xe đỗ ở gara, tiếp theo chạy đến sân bay sắp xếp, chạy vượt chướng ngại vật 300 mét, đặt lên 4 tầng lầu, sau đó mang theo một bao cát 50kg xuống dưới lầu. Kế tiếp tiến vào bãi bắn, tiến hành bắn từ súng trường đến súng lục. Sau đó, từ sân bắn đi ra, mọi người cần hoàn thành một lần phá định hướng, lại đột nhập một cabin tiến hành phân biệt để bắn, yêu cầu ở trong một khoảng thời gian ngắn khống chế được bọn ςướק giả. Cuối cùng, còn phải hoàn thành một lượt huấn luyện tổng hợp các chướng ngại vật và chạy tiến lên đến 50 mét. Đã là huấn luyện ở bên ngoài, thì trong vòng 19 phút phải hoàn thành.
( Snow: cái này mà gọi là huấn luyện sao, là mình thì mình ngất ngay từ mục đầu tiên rồi. Sợ quá T_T)
Giản Lân Nhi âm thầm tính toán thời gian một chút, sau đó liền cảm thấy nếu cô không tăng tốc hết sức thì cô hoàn toàn sẽ không có thời gian. Lân Nhi cắn răng chịu đựng, cô cảm thấy việc này đối với mình có khó khăn, những người kháccũng không khác gì, vẫn là cô nên tin tưởng chính mình để vượt qua thử thách khó khăn này.
“ Bữa tối đã được chuẩn bị, nếu 19 phút nữa mọi người không hoàn thành, bữa tối sẽ không có, buổi tối tiếp tục luyện tập.” Chờ đợi trợ lý huấn luyện viên nói xong câu cuối cùng, Rose bổ sung câu nói chấn động này.
Mọi người bắt đầu tiến hành, hôm nay huấn luyện với nhiều hạng mục như thế, mỗi ngày tiến hành chạy việt dã đều đã kiên trì.
Trực thăng đã bắt đầu khởi động để giám sát mọi người, Rose bỗng nhiên phát hiện có một nhóm người vẫn đứng một chỗ, Rose bất động nhìn màn hình, thấy thân ảnh đứng ở phía trung gian, trong lòng càng ngày càng cảm thấy hoài nghi.
Nhìn thấy người ở phía dưới, lấy tiêu chuẩn dùng ít sức nhấc tay nhấc chân chạy, không nhìn bên cạnh, xung quanh vẫn là mấy người như thế. Duy trì tốc đố, hơn nữa lúc này vừa mới bắt đầu còn phải duy trì một thời gian, lúc này thực tế nhất vẫn là sự việc thật đáng sợ, lúc này nếu có người chuyên môn tính toán tốc độ chạy của Dịch Nam Phong, đưa ra kết luận sẽ làm hắn chấn động.
Nguyên lai phải chạy việt dã trên đường đến nơi đậu trực tăng, thế nhưng một vài người đã bị Dịch Nam Phong ngáng chân té ngã.
****
Ngay sau khi Dịch Nam Phong vừa mới đến ký túc xá, ngay lập tức một vài cái đầu nhìn ra, nhíu mày, Dịch Nam Phong đi đến phía giường ngủ của mình, đến lúc đi đến phía giữa gian phòng, 1032 căm giận chỉ tay nói “ Đồ con chó, nuôi dưỡng tạp chúng.” Dịch Nam Phong nhìn ánh mắt người nọ một cái, nhìn xung quanh, đoán Lân Nhi sắp đi ra, bèn không chớp mắt tiêu sái đi qua.
Vừa mới ăn xong cơm trưa, một cái bánh bột ngô rất lớn, một chén nước trong, ở trong này cho dù là bọn họ ăn cơm trưa, cũng không có thông báo gì. Buổi sáng sau khi huấn luyện xong, Dịch Nam Phong liền nhanh chóng ăn ngay một cái bánh lớn, một bên trợ lý huấn luyện viên đang dạy dỗ một người đệ tử đòi ăn cơm, nhưng đi với Dịch Nam Phong cho dù gặp cảnh tượng hơn thế này sắc mặt anh cũng không có một chút biến hóa. Nhưng thật ra có một vài người bên ngoài bao gồm cả Giản Lân Nhi đang nhìn người bị đè ra chỉ bảo kia, người nọ sau khi bị ép buộc nhét một lượng thức ăn thì trên mặt hiện rõ vẻ căm giận sâu sắc.
Thong thả đi qua người nọ, Dịch Nam Phong nhỏ giọng nói câu “Không cần xen vào việc của người khác.” Giản Lân Nhi trấn định ngồi dưới đất, đang nhìn thì bắt gặp một đệ tử chạy đi bênh vực kẻ yếu bị huấn luyện viên đưa lên rồi luân phiên đá, nhắm mắt lại, Giản Lân Nhi thấy được, nếu đã ở trong này thì phải học được phục tùng, nếu muốn chống lại, thì hẳn đó là kết cục không mong muốn nhất.
Chẳng hiểu tại sao vì cái gì mà mọi người muốn trở thành quân nhân, ở trong này bắt đầu cảm thấy mê man, tất cả mọi người khát vọng khi vào đây sẽ huấn luyện cho mình trở nên tài giỏi, vượt qua những gì có được ở quân đội trước kia.
Hai người đều dựa vào một cây cột, muốn dùng cột để che dấu, Dịch Nam Phong lặng lẽ nắm tay Giản Lân Nhi, cảm giác có một bàn tay lôi kéo tay cô, bàn tay rất to, lặng lẽ truyền đến một cảm giác an toàn, Giản Lân Nhi nhỏ giọng nói “Em không sao.” Cô cố gắng hít vào một hơi thật sâu, cũng may mà có anh ở trong này, cảm ơn anh vì tại thời điểm mấu chốt có thể cho chính mình một bàn tay, một cảm giác an toàn.
Dịch Nam Phong cũng không nhìn Giản Lân nhi, chính mình đến nơi này, chính mình vào thời điểm tiểu cô nương tâm tình không ổn định có thể làm chỗ dựa cho cô, dù sao chính bản thân anh cũng đã từng trải qua, anh biết nơi này có vài thứ sẽ làm cho người ta đi lên một con đường xa lạ.
Vừa mới từ toilet đi ra, nhìn thấy trước mắt mình có vài người, Dịch Nam Phong biết họ sẽ không để yên chuyện tối hôm qua, hiện tại muốn tiếp tục.
“ Thằng chó, vì sao muốn hãm hại tao.” 1032 cầm đầu một vài người ngăn chặn đường đi của Dịch Nam Phong.
1032 cho đến bây giờ cũng không hiểu vì sao người này vừa tới nơi này đã muốn chọc hắn, quân đội Mỹ không xa quân đội Trung Quốc, cho nên đánh nhau mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường, 1032 không đến trường học “Thợ săn” nhưng luôn luôn bảo người khác tìm hiểu về hắn, bao lâu từng có người bị hãm hãi, lúc này chính hắn lại là người bị Dịch Nam Phong hại, nói kiểu gì thì cũng phải đem Dịch Nam Phong xử lý.
Ngày hôm qua vào thời đểm huấn luyện, vốn lẽ ra độ cao viên đạn không có khả năng đánh tới hắn, nhưng ở thời điểm Dịch Nam Phong đột nhiên từ phía sau chạy lên, hai người cùng chung ý định đuổi kịp và vượt qua trong chốc lát, đột nhiên Dịch Nam Phong hướng tới chống đỡ thân thể 1032 tay phải có cử động một chút, bị vây bất ngờ theo phản xạ có điều kiện, 1032 nâng tay trái, nhưng hắn đã xem nhẹ viên đạn trên đỉnh đầu, kết quả là, viên đạn xuyên vào thịt, âm thanh lập tức liền vang lên. Đợi một tiếng kêu rên xong, 1048 đã đứng cách hắn đến 10 thước.
Nghẹn một hơi người này hiện tại muốn xả giận, Dịch Nam Phong hai tay tự nhiên rủ xuống, cả người thả lỏng, chờ những người này phản ứng thế nào.
Thấy Dịch Nam Phong không nói lời nào, những người kia lửa giận không nín được, chỉnh lại tư thế, 1032 cùng mấy người kia đồng loạt tiến lên. Một phen luyện quyền, nhìn như nhẹ nhàng đẩy, thoải mái hóa giải những quyền hung mãnh hướng tới. Có thể đến căn cứ, không phải là kẻ yếu, mỗi chiêu thức xuất ra đều là vững chắc, lực đạo mười phần, kỹ xảo cũng mười phần. Đáng tiếc bọn họ gặp phải Dịch Nam Phong, người này mỗi lần xuất chiêu đều không có kết cấu, nhìn tựa hồ là thách đấu, nhưng là sau khi tiếp chiêu phát hiện ra giữa họ là không có khoảng cách. Có chút Taekwondo, nhưng những chiêu tiếp theo lại là thái cực quyền.
Ẩn núp trong một nơi bí mật gần đó, Chân Chân là một người thu thập tin tức, âm thầm khen ngợi Dịch Nam Phong. Quá cừ!
Cầm lấy dụng cụ liên lạc bên hông. “Tít…tít…” Tiếng vang tập hợp vang lên, tuy rằng xem một hồi biểu diễn như thế thực phấn khích, nhưng là nhóm đệ tử cũng không thể mãi ở trong này.
Thừa dịp một người bị bắt, Dịch Nam Phong đi qua đi ấn cánh tay trái 1032, sắc mặt 1032 đã đỏ lên, tiến đến lỗ tai hắn “Muốn phế cánh tay này sao?”
Thân thể 1032 cứng đờ, mồ hôi trên trán đều chảy ra, vừa rồi thân thủ của người đàn ông này hắn tận mắt thấy “ Nói cho ngươi, ngươi không nên động đến ta.” Ngữ khí vô cùng mềm mại, nhưng nghe vào trong tai 1032 thì không hiểu sao lại vô cùng đáng sợ.
“A…” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Dịch Nam Phong dẫn đầu đi ra ngoài, lưu lại 1032 sắc mặt trắng bệch đang cầm cánh tay mình, suýt chút nữa đứng không nổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc