Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn - Chương 39

Tác giả: Xá Niệm Niệm

“Trường Học Thợ Săn”
Một chiếc giường chung, dựa vào hai bên tường là một chiế giường nữa, trên giường còn có ba người nữa đang nằm nhưng ba người đó lại là ba người con trai. Giản Lân Nhi quay đầu nhìn Rose.
“ Đây là ký túc xá của tôi?” Ngữ khí của cô hoàn toàn là không thể tin vào điều mình nhìn thấy.
Rose mặt không một chút thay đổi dẫn đầu đi vào phòng, Giản Lân Nhi còn ngập ngừng đứng ở phía ngoài cửa “ Nhưng là…”
“ Hoặc là ở nơi này, hoặc là ở bên ngoài.” Giọng nói lạnh lùng vang lên hoàn toàn không có một chút cảm tình nào.
Giản Lân Nhi cắn môi dưới, kiên trì đi vào bên trong.
Cửa lớn bỗng vang lên, mọi người đang nằm ở bên trong đều bừng tỉnh, Giản Lân Nhi nhìn thấy vài người đang nằm ngủ, quần áo cũng chưa có cởi ra, trên mặt dính đầy bùn lầy, giày ở chân cũng chưa tháo, có lẽ những người này vừa về đến đây liền lăn ra ngủ.
Đi một vài bước cố gắng thích nghi với hoàn cảnh, Giản Lân Nhi phát hiện ra nói nơi này là ký túc xá quả thật là sai lầm, ở đây còn không bằng một kho hàng lớn. Ở cạnh tường là một chiếc giường chung, trên tường loang lổ những vết ố, chứng tỏ nơi này đã vô cùng lâu năm.
Cô bỗng cảm thấy do dự. “ Cô ngủ ở nơi này.” Rose chỉ vào bên trái, đối diện với vị trí Lân Nhi nói.
“ Nhưng nơi này toàn là đàn ông mà.”
“ Ở đây không phân biệt nam nữ, cô hãy nhớ cho kỹ, nơi này chỉ có chiến sĩ, chỉ có danh hiệu, tôi nói lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.” Rose nhàn nhạt nói, trong giọng nói không có lấy một chút cảm tình, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lân Nhi nhớ lại lúc mình lấy quần áo, bên trên cổ áo có đánh số, cô vội vàng đến lấy, 1047, đây chính là số hiệu của cô sao?
Dựa vào tường, nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt, vệ sinh cá nhân, Lân Nhi đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng khẽ sinh ra một chút tuyệt vọng. Vừa nãy ở bên ngoài, trợ lý huấn luyện viên có cùng cô nói, đêm nay tạm thời chưa có huấn luyện, đợi mai mọi người gặp nhau cùng nhau nhận phương án huấn luyện.
Nhớ lại lúc huấn luyện viên nói nửa câu đầu ka, Giản Lân Nhi cảm thấy trong lời nói của huấn luyện viên như muốn nói rằng cô thực may mắn?
Chóp mũi toàn mùi mồ hôi đàn ông, chưa từng có khi nào cô phải chịu đựng cảnh như thế, Giản Lân Nhi cố gắng nuốt xuống những khó chịu đang dâng lên đến cổ. Những người đang nằm ngủ phần lớn đều là người nước ngoài, Giản Lân Nhi đi qua đi lại, hai người da trắng, quốc kỳ trên tay áo xem ra thì một người là người Mỹ, một người là người Nga. Còn có hai người da đen, tạm thời không nhìn rõ mặt là người nước nào, tầm mắt dời đi bỗng chốc bắt gặp một ánh mắt trong trẻo. Giản Lân Nhi hoảng sợ, đợi khi định thần lại người kia đã muốn nhắm mắt lại. Cố gắng đè lại trái tim đang đập mạnh, Giản Lân Nhi xem qua, người này là người Ý.
Ngồi trên giường chung, cô không dám nằm xuống, chỉ dựa vào tường, ôm lấy hai chân, đợi cho đến lúc hừng đông, cả tối hôm qua cô đều không chợp mắt.
Mơ mơ màng màng dựa vào tường, cửa chính ký túc xá bị đẩy ra, đi vào là một tốp lính với dáng vẻ mệt mỏi, đủ loại màu da, họ cũng không liếc mắt nhìn Lân Nhi một cái, chỉ tìm xung quanh phòng xem có chỗ nào còn trống liền ngay lập tức ngã xuống, chỉ một lúc sau, tiếng ngáy liền vang lên. Có binh lính ngã xuống rồi còn đập vào chân Lân Nhi, cô cố gắng chịu cơn đau, dịch mình ra chỗ khác. Giản Lân Nhi không thể tưởng tượng được mình đã nghe qua bao loại tiếng ngáy của đàn ông, trong lòng cô cũng đã bắt đầu nghĩ đến những ngày tháng vất vả ở đây.
Đại khái xem qua những người ở đây, nơi này tất cả mọi người đều có quân hàm, thấp nhất cũng là úy, thậm chí còn to hơn nữa, Lân Nhi nhìn lại chính mình, bây giờ cô vẫn đang còn là lính, không có quân hàm gì hết.
Đột nhiên cô rất ngạc nhiên không hiểu vì sao mình bị đưa đến đây huấn luyện, bởi vì trước mắt cô vẫn còn có một cô gái muốn trừ bỏ cô.
Không để cho Lân Nhi có nhiều thời gian do dự, trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng còi, vừa ngủ được trong chốc lát, nhóm binh lính chửi mắng đứng dậy đi ra ngoài, Giản Lân Nhi theo bản năng cũng theo đám binh lính tiến ra.
Không có ai cùng cô nói nơi này có bao nhiêu thời gian nhỉ, cũng không có ai nói với cô quy luật huấn luyện ở nơi này, đột nhiên Lân Nhi cảm thấy hoảng sợ, theo bản năng cô đứng ở đội ngũ cuối cùng.
Rose đứng ở trước đội ngũ, nhìn người cuối cùng chạy đến “Chạy 5km, sau đó trở về ăn sáng” Dứt lời, liền liếc nhìn đám binh lính một cái, Giản Lân Nhi bắt đầu cảm thấy nơi này huấn luyện thật không có nhân tính, bởi vì, từ trong ánh mắt của các huấn luyện viên, cô không hề tìm ra một độ ấm thuộc về con người.
“1047 bước ra khỏi hàng.”
Không có người nào bước ra.
“1047!!” Gió thổi vù vù, mấy chục người vẫn không có nửa phần động tĩnh, Giản Lân Nhi đột nhiên nhớ lại còn số này với cô tựa hồ có chút quen thuộc.
“1047” Rose đến trước mặt cô. Giản Lân Nhi lớn tiếng hô “YES” nhanh chóng bước ra khỏi hàng.
Theo thói quen cô đưa mắt nhìn thẳng phía trước, Giản Lân Nhi tận lực không để cho mình nhớ tới khuôn mặt âm trầm vừa rồi của Rose.
“ Giới thiệu với mọi người, 1047, mọi người cố gắng giúp đỡ nhau hoạt động.” Ba mươi hai người trong đội ngũ không ai nói câu nào, có mấy người khẽ trao đổi ánh mắt với nhau, bên trong lộ vẻ trêu tức cùng khinh thường, còn có rất nhiều ánh mắt kỳ lạ đang quan sát Lân Nhi.
Nhẹ nhàng trấn an mình rồi rút về đội ngũ, cố gắng hít một hơi thật sâu, Giản Lân Nhi nhìn không chớp mắt thái độ của từng người một.
“ Nai con, lại đây.” Không biết từ khi nào Mạn Địch lại xuất hiện cách chỗ tập trung không xa, hướng Giản Lân Nhi vẫy vẫy tay, còn có cả trợ lý huấn luyện đang thì thầm cùng Rose vài câu “ Tại chỗ đợi lệnh.” Cả đội ngũ chỉnh tề ngay lập tức di chuyển.
Có vài người còn hứng thú, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng Giản Lân Nhi, ánh mắt rõ ràng dừng lại ở ௱ôЛƓ cô.
Ngẫm lại, mặc dù họ đến đây là để huấn luyện, cộng thêm cường độ huấn luyện cao nhưng bên trong thì bản tính đàn ông không thể áp chế được, có mấy người vừa nhìn thấy bộ dáng Lân Nhi liền đã muốn nhào đến bất chấp sau đó mình sẽ thế nào.
“1015, cậu nhìn xem cô nhóc kia thế nào.” Anh chàng người Mỹ hỏi người bên cạnh mình.
1015 không nói lời nào, khóe miệng tuy tỏ vẻ khinh thường nhưng thật ra cậu nhìn thấy cô rất rõ ràng, tối hôm qua người mà cậu nhìn thấy lúc tỉnh chính là cô. Người nay vô cùng anh tuấn, mái tóc đen, ngũ quan sâu sắc, làn da màu đồng, toàn thân mang dáng vẻ của đàn ông nước Italy gợi cảm, hai mí mắt thật sâu, mỗi lần giương mắt hay nháy mắt đều mang theo vẻ lơ đãng kèm vài phần khiêu khích.
Giản Lân Nhi bị Mạn Địch kêu đi lên, nguyên là tìm trợ lý huấn luyện viên cùng nàng giảng giải qua quy tắc ở nơi này. Hơn mười phần chung, Giản Lân Nhi đại khái đã nắm bắt được cách sinh tồn ở nơi này, đơn giản mà nói hết thảy chính là tập trung huấn luyện, phải phấn đấu để mình trở thành người mạnh nhất.
Cũng tùy vào tâm tình của huấn luyện viên, an bài thế nào thì huấn luyện thế ấy. Khi muốn được ngỉ ngơi thì cũng phải xem tâm tình của huấn luyện viên như thế nào, vui thì cho nghỉ sớm nghỉ lâu, không vui thì bắt huấn luyện không nghỉ. Trong tay huấn luyện viên có 32 người.
Ở đây, tổng cộng có hơn một trăm người ở các quốc gia, dựa theo sát hạch của huấn luyện viên, thẳng đến khi một trăm người ấy bị các bạn quốc gia khác đánh bại, mới được phép rời khỏi, cũng có nghĩa là không được tốt nghiệp, nếu không, thì phải kiên trì chiến đấu tới cùng.
Nhìn một loạt quốc kỳ, Giản Lân Nhi phát hiện còn thừa ba mươi mốt quốc kỳ, nghĩ lại cũng đoán được có hai binh lính huấn luyện đã trời khỏi, trong lòng cô bỗng chốc thấy giật mình, có thể tới nơi này đều là binh lính mũi nhọn của quốc gia, mới kiên trì được một ngày liền rời khỏi, nơi này huấn luyện cũng thật “ghê” quá đi?
Mặc kệ thế nào, chính cô nhất định phải tốt nghiệp đi ra khỏi đây, đây là một lần được tín nhiệm giao cho nhiệm vụ này, chính cô phải cố gắng làm cho thật tốt, Giản Lân Nhi đã muốn đem lần huấn luyện này trở thành nhiệm vụ đầu tiên của mình.
Nắm thật chặt đai lưng, Lân Nhi hướng phía đội ngũ đi đến.
Năm ngày sau.
Không ngờ có trực thăng trực tiếp đỗ xuống, tiếng quạt động cơ gầm rú, một bóng người theo thang dây rớt xuống đến bờ sông Amazon, nhanh chóng xoay một vòng, rồi chui vào lùm cây. Trực thăng nhanh chóng bay lên và biến mất ngay sau đó.
Tại văn phòng căn cứ “Thợ săn”.
Bưng một ly trà, Mạn Địch đang tập trung viết gì đó trên giấy, bỗng nhiên, thân mình ông cứng đờ, có cái gì lạnh như băng đang để trên động mạch gáy. Duy trì tư thế bất động, phía sau một bàn tay vươn ra cầm lấy trang giấy Mạn Địch vừa viết, miệng nói thầm “ Cái lão già kia, chơi mười mấy năm nay, còn không thấy ngấy, kế hoạch này sao nhiều năm như vậy không có thay đổi.” Ngữ khí vô cùng trêu tức người, Mạn Địch bình tĩnh một chút, khẽ xoay người, mã tấu Thụy Sĩ trên cổ lập tức bị đá bay đi.
Người mới một thoáng một cái nghiêng người tránh thoát “Lão già kia, đã bằng này tuổi rồi mà còn khiến người ta chán ghét.”
“Xú tiểu tử, ngươi tới nơi này làm cái gì?”
“ Xem lão già ngươi nha, không chào đón tôi sao, thế thì tôi đi vậy.”
“Đứng lại.”
Mạn Địch thực là bất đắc dĩ, mười hai năm trước ông với tên tiểu tử này không có biện pháp, mười hai năm sau vẫn là như thế.
Dịch Nam Phong xoay người, đi qua ôm lấy bả vai Mạn Địch “Lão già, ông như thế nào nhiều năm như vậy mà không có lấy một điểm tiến bộ, vẫn là bộ dáng đáng ghét này?”
“ Cậu có quyền quản tôi sao?” Ngữ khí Mạn Địch vô cùng thất bại, từ lúc ông đến nơi này làm tổng huấn luyện viên đã chế định kế hoạch huấn luyện, vốn kết quả vô cùng tốt nhưng từ khi có Dịch Nam Phong, kế hoạch này đối với cậu ta dường như quá nhẹ nhàng, chưa hết thời gian tốt nghiệp liền đã tự tiện rời đi, cuối cùng cũng là ông nắm mọi quyền.
Nhiều năm qua đi, nhiều người đến đây huấn luyện như thế, cũng chỉ có Dịch Nam Phong huấn luyện ở đây với thời gian ít nhất. Hơn mười năm không gặp nhưng Mạn Địch vẫn dễ dàng thông qua giọng nói mà nhận ra tiểu tử này, bởi vì không có người thứ hai dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ông.
“ Nói đi, hôm nay cậu đến đây có việc gì?”
“ Đến hỏi thăm lão già, làm sao vậy, không tin tôi sao?”
“ Có quỷ mới tin .”
Bỗng nhiên, Dịch Nam Phong hạ giọng nói “Phân tôi vào hệ thống huấn luyện” Mạn Địch ngây dại.
Sau đó hai người dùng ngôn ngữ rất kỳ quái nói chuyện với nhau, thậm chí bên trong còn có những âm thanh đặc thù, Rose đứng ở bên ngoài tưởng Mạn Địch có sự kiện gì, nghe được “Cáo Sa Mạc” – ký hiện đặc biệt mà chỉ có bên trong đội mới có, tựa hồ đây là phát minh ngôn ngữ của người phương Đông. Lắc lắc đầu, “Cáo Sa Mạc” theo “Vịnh chín tranh” đã muốn tiêu thất, có lẽ nghe nhầm.
Trên cửa bỗng truyền đến tiếng gõ, hai người ngay lập tức dừng thảo luận, Dịch Nam Phong nhanh nhẹn trốn vào phòng bên trong.
“Trường học thợ săn” là từ Liên Hiệp Quốc thành lập một khu nhà dùng để bồi dưỡng những nhân tài đặc thù trong căn cứ quân sụ, nhìn trúng nơi này , khí hậu hài hòa, vì thế khi chiến tranh thế giới thứ hai qua đi, nơi này liền được thành lập. Chắc hẳn là như vậy, nơi này phòng vệ vô cùng cẩn thận, người bình thường khẳng định không thể vào được, lúc này may mắn người vào là Dịch Nam Phong, chứ nếu là người khác, Mạn Địch cảm thấy chính mình nên từ chức, chức vị hiệu trưởng này ôngkhông đảm đương nổi, dễ dàng bị người khác xâm nhập vào như vậy, ông còn mặt mũi nào ngồi ở vị trí này.
Dịch Nam Phong dựng thẳng lỗ tai nghe bên ngoài Rose cùng Mạn Địch nói chuyện với nhau, đột nhiên, ánh mắt dừng lại. Xa xa trong trí nhớ anh thấy vô cùng quen thuộc, một màn hiện tại chỉ thay đổi nhân vật chính, nơi kia có rấy nhiều người đang cùng nhau lục trong thùng rác những cái hamburger, thân ảnh nhỏ nhắn ngay lập tức làm máu như ngừng chảy.
Giản Lân Nhi từng miếng từng miếng bắt tay vào tìm hamburger, vừa mới chạy xong, bọn họ vượt qua quy định ăn cơm trưa, chỉ có thể ở thùng rác lục tìm đồ ăn, trải qua năm ngày huấn luyện, Giản Lân Nhi hiện tại chỉ biết kiên trì và kiến trì, những gì cô có không trọng yếu, trọng yếu duy nhất chính là còn sống, sau đó chờ đợi hôm sau xem huấn luyện gì.
Nơi này thật đúng là địa ngục.
Phía sau là ba binh lính đang lội bùn vác đá chạy bộ, hai ngày đầu mới tới cô cũng bị như vậy, nhưng hôm nay đã là lần thứ hai cô thoát khỏi cái cảnh ba người về cuối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc