Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Chương 74

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Tiểu Thiếu Gia Lucus
Thoáng một cái, Hoắc Nhĩ Phi đã làm việc được hai năm rồi, trong hai năm qua cũng coi như cô lăn lộn thuận buồm xuôi gió trong Âu Kỳ, hoàn thành công tác thăng chức lên quản lý.
Ba năm qua yêu xa giữa cô và Chử Tuyết Luân cũng dần có tiến triển mới, dĩ nhiên, ôm ôm ấp ấp và hôn môi giữa cặp tình nhân không thể tránh được, chỉ có điều Chử Tuyết Luân thủy chung tuân thủy nghiêm ngặt tầng phòng tuyến cuối cùng kia, động tình mạnh mẽ thì anh cũng chỉ ôm chặt Phi Phi, để cho lòng xao động của mình bình tĩnh lại.
Điểm này khiến cho Hoắc Nhĩ Phi rất cảm động, ít nhất nói rõ anh Tuyết Luân quý trọng mình.
Cha mẹ hai nhà cũng hy vọng hai người sớm định xuống, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình còn trẻ, tạm thời không có tính toán kết hôn, hơn nữa cô vẫn còn có bóng mờ với chuyện năm năm trước, mặc dù cô đã có thể làm được không nghĩ đến nữa, nhưng nhắc tới chuyện kết hôn, cô khó tránh khỏi biết sợ.
Chử Tuyết Luân cho rằng Phi Phi cảm thấy tuổi còn nhỏ, hơi sợ hãi hôn nhân, cho nên anh tình nguyện chờ.
Mỗi tuần sau khi xong việc, ba người bạn tốt tụ họp ít nhất hai ba lần, gần như không có gì giấu nhau, tình cảm, cuộc sống là đề tài vĩnh viễn.
Có buổi tối Tiêu Tiêu gọi điện thoại hẹn hai cô ra ngoài, mắt sưng đỏ, vừa nhìn đã biết vừa khóc.
“Tiêu Tiêu, có phải vì thằng khốn Lạc Vũ Hàng kia.” Giọng Chử Tuyết Nghê hung ác.
Tiêu Dĩnh Tư cúi đầu không đáp, vừa nhắc tới cái tên đó, nước mắt của cô lại không thể nhịn được.
“Tiêu Tiêu, cậu vẫn luôn là người lý trí, sao vừa gặp phải Lạc Vũ Hàng thì cậu trở nên không giống bản thân như vậy! Chuyện tình cảm không phải từ một phía, tại sao cậu vẫn dung túng anh ta! Anh ta tưởng anh ta là ai, Tiêu Tiêu cậu thiếu anh ta còn không sống nổi!” Hoắc Nhĩ Phi tức giận nói.
“Đúng thế! Không phải điều kiện của Tiêu Tiêu cậu không tốt, chỉ cần cậu chịu, người theo đuổi cậu có một bó to, cần gì phải treo cổ trên một gốc cây.” Chử Tuyết Nghê cũng nghĩ không ra, cô và Phi Phi đều không thích Lạc Vũ Hàng kia, vừa keo kiệt lại cân nhắc nhiều, lằng nhằng dây dưa đâu giống đàn ông!
Mỗi lần nói mời ba người các cô ăn cơm, thì thực hiện một hai lần, không phải đi ăn đồ ăn không ngon thì cũng là chỗ rất tầm thường. Đúng vậy, điều kiện nhà Lạc Vũ Hàng anh ta rất tốt, có tư cách tiêu xài phóng khoáng, nhưng mà anh ta cũng đã hai mươi tư rồi, tâm tính cũng nên có chút tíc cực chứ, cả ngày không có lý tưởng như vậy cũng được hả!
Tiêu Tiêu cũng thầm hiểu Phi Phi và Tuyết Nghê vì tốt cho mình, chỉ có điều chuyện tình cảm sao có thể nói buông là buông.
“Tớ nói chia tay với anh ấy rồi, anh ấy đã đồng ý.” Tiêu Tiêu nhỏ giọng sụt sùi.
“Rất tốt, tớ ủng hộ cậu.” Chử Tuyết Nghê rót một ly rượu đưa tới.
“Như vậy là tốt, chúng ta cùng cạn ly rượu này, sẽ để cho tất cả qua đi, bắt đầu từ ngày mai, Lạc Vũ Hàng anh ta chỉ là một người xa lạ với Tiêu Tiêu, chúng ta tìm người còn tốt hơn anh ta gấp vạn lần!” Hoắc Nhĩ Phi khí thế hào hùng nói.
“Ừ, để cho Lạc Vũ Hàng anh ta cút đi!” Tiêu Tiêu nén lệ khí phách cao ngất nói.
Ba người nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Khi ba người đang uống say đến lảo đảo, điện thoại của Tiêu Tiêu vang lên, vừa nhìn hiển thị cuộc gọi đến, nước mắt của cô lại ào ào đổ xuống, ở đó do dự có nhận hay không.
Chử Tuyết Nghê giật lấy di động của cô, ấn nút nghe, “Lạc Vũ Hàng tên khốn kiếp kia, đi xa chừng nào tốt chừng đó! Tiêu Tiêu đã quăng anh, không cần ૮ɦếƭ lại mặt dày mày dạn quấn lấy cô ấy! Cô ấy không yêu anh!”
Nói xong cúp máy, tắt nguồn.
Tiêu Tiêu nhìn hành động của Tuyết Nghê, đột nhiên bật cười, “Đúng, tớ không yêu anh ta, tớ muốn tìm một người tốt hơn.”
Ba người lại uống tiếp, đều uống đến say khướt, cuối cùng vẫn là Chử Tuyết Luân tới đưa các cô về từng nhà.
Hongkong. Nhà họ Thư.
“Tiểu thiếu gia, tiểu tổ tông, cậu ở đâu?” Vú Thư lo lắng gọi.
Tiểu tổ tông này! Quả thật muốn cái mạng già này của bà rồi, không biết gần đây sao lại thích chơi trốn tìm, luôn trốn khiến cho người của cả nhà họ Thư đi tìm, đã thế lại còn trốn chỗ đặc biệt, không một ai có thể tìm được, mỗi lần huyên náo đến gà bay chó chạy! Haizzz
“A Sinh, cậu xem tiểu thiếu gia đi hướng nào? Nhanh đi tìm! Nhị thiếu cũng sắp trở lại, nhìn thấy dáng vẻ bẩn thỉu của thiếu gia, các cậu chờ bị mắng đi!” Vú Thư lớn tiếng khiển trách.
Người hầu nam tên a Sinh không ngừng chạy đi mà tìm tiểu tổ tông của nhà họ Thư – tiểu thiếu gia Lucus.
Phía sau hành lang nào đó ở vườn hoa, một bé trai chừng bốn năm tuổi, phấn điêu ngọc trác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một đôi mắt to tròn xoe linh hoạt, tròng mắt như hai viên trân châu đen chớp động ánh sáng thông minh, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại chu lên, phủi bụi trên tay, nhìn vẫn không thấy bóng người bốn phía, thở thật dài, “Haizzz....”
“Thật là đần ૮ɦếƭ rồi, ngay cả nơi này cũng không tìm ra.” Bĩu môi đi về.Cũng không biết cha trở lại chưa, còn có cha nuôi, bác cả đều không chơi cùng cậu.
Vú Thư thấy thân hình bé nhỏ đi từ xa tới, vội chạy nhanh đến, ôm bé, “Tiểu tổ tông của ✓ú, rốt cuộc con đi ra rồi, thật sự làm cho chúng ta khó tìm!”
“Bà Thư, bà mau buông cháu ra, nghẹt ૮ɦếƭ cháu rồi!” Bé trai không thuận theo, lớn tiếng kêu lên.
Vú Thư vội vàng buông bé ra, cẩn thận kiểm tra xem bé có bị thương không.
“Cha trở lại chưa, điện thoại di động của cháu đâu, mau cầm tới cho cháu!” Lucus tuyệt đối là tiểu bá vương, tính khí cáu kỉnh náo loạn không ai làm gì được bé, ngay cả cha bé cũng phải nhường bé ba phần.
“A Liên, mau lấy điện thoại của tiểu thiếu gia tới.” Vú Thư quát lớn, tiểu tổ tông này!
Lucus cầm điện thoại di động lên, ấn liên tiếp mấy con số rất quen thuộc, trong điện thoại di động truyền lên tiếng “Tu tu”.
Thư Yến Tả ngồi trong trụ sở chính của bang Viêm Ưng, vẻ mặt nghiêm nghị, mấy ngày trước người dưới và bang Lôi Thần lại mạo phạm nhau, có thể bị đánh cho đầu đầy bụi đất trở lại, mặt mũi của anh để ở đâu?
Năm năm qua bang Lôi Thần coi như thức thời, rất ít khi nảy sinh chuyện phiền nhiễu, không ngờ gần đây liên tiếp khiêu khích, quả thực khiêu chiến quyền uy của anh, Thư Yến Tả anh cũng không phải ngồi không, dám trêu anh thì có can đảm ăn vào trong bụng đi!
Đinh Thận và Diêm Tứ Hải đều cau chặt mày, chuyện này đúng là do bọn họ chủ quan, bị mắng là chuyện đương nhiên.
Thư Yến Tả mím chặt môi, toàn thân cũng tỏa ra lửa giận, lạnh lùng trong án mắt càng khiến cho người ta không rét mà run.
Đúng lúc này, một tiếng chuông “Reng reng reng reng” đột ngột vang lên, mọi người nín thở trầm ngâm, không dám thở mạnh, quả thực là điện thoại cứu mạng!
Thư Yến Tả vốn đang tức giận nghe thấy tiếng chuông này thì vẻ mặt hòa hoãn đi nhiều, ấn nút nghe.
“Cha, sao cha chưa trở lại, Lucus rất nhớ cha.” Đầu điện thoại bên kia là một giọng con nít mềm mại khả ái truyền đến.
Nếu như nói ai là xương sườn mềm của thư nhị thiếu, ngoài Lucus con trai anh ra thì không có người thứ hai, không ai vượt được địa vị của bé ở trong lòng Thư nhị thiếu, đối với năm năm trước tự dưng tòi ra một đứa bé, người biết không có mấy ai, hơn nữa mọi người đều rất biết điều giữ kín như bưng, người còn lại cũng không ai dám ngông cuồng tự suy đoán, ai lại không sợ uy nghiêm của Thư nhị thiếu chứ!
Nghe được tiếng con nít mềm mại của con trai, nơi nào đó trong lòng Thư Yến Tả mềm mại, ôn tồn nói: “Hiện giờ cha rất bận, rất trễ mới có thể trở về, Lucus ngoan, chơi một mình, được không?”
Lucus không thuận theo, “Không cần, con muốn cha chơi với con, bọn họ quá ngu ngốc!”
“Cha thật sự rất bận, nếu không con tìm cha nuôi đi, so sánh thông minh với cha nuôi.” Thư Yến Tả chỉ có thể dụ dỗ con trai đi tìm Lang chơi, bây giờ anh thật sự không thể phân thân ra được.
Mặc dù Lucus tùy hứng, nhưng hiểu cha thật sự rất bận, miệng nhỏ nhắn méo xệch, không tình nguyện nói: “Được rồi, chỉ có điều lúc cha không bận rộn phải chơi cùng con một ngày, coi như bồi thường.”
Thư Yến Tả nghe được lời con trai, khóe miệng tràn ra nụ cười ấm áp, giọng dịu dàng: “Được.”
Nhìn thấy mà khiến người phía dưới rợn cả tóc gáy, quả nhiên vẫn là Lucus có thể chịu được!
Sau khi cúp điện thoại, Lucus rõ ràng hơi mất mát nho nhỏ, chu môi mềm mịn nõn nà, tròng mắt nheo lại, lông mi thật dài tạo thành bóng mờ trên khuôn mặt nhỏ, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số liên tiếp.
Đoạn Tử Lang đang chìm trong dịu dàng thấy là điện thoại của Lucus gọi tới, đẩy người phụ nữ hấp dẫn trên người mình ra, nhận điện thoại.
“Cha nuôi, cha ở đâu, con tìm cha chơi.” Giọng nói con nít mềm dẻo của Lucus truyền đến.
“Lucus ngoan, ở nhà chờ cha nuôi là được, mười phút.”
Nói giỡn, có thể để cho Lucus đến đây sao? Nếu Yến biết được còn không phải móc súng Gi*t anh!
Vì vậy vội vàng rời giường mặc quần áo, ném cho người đẹp trên giường một tờ chi phiếu, “Anh có việc đi trước.”
“Lang, lần sau tìm người ta đó!” Người đẹp nằm nghiêng trên giường, bầu иgự¢ mở nửa, mềm mại vứt đôi mắt quyến rũ.
Sau khi Lucus cúp điện thoại xong, khóe miệng nâng lên nụ cười thắng lợi, khi cười hai con mắt đẹp như hai vầng trăng khuyết, người không biết nhất định sẽ bị dáng vẻ dễ thương của bé mê hoặc, thật ra bé chính là quỷ tinh nghịch thêm quỷ nghịch ngợm.
Cha nuôi nhất định đang ôm ấp người đẹp, có một lần trong lúc vô tình bé bắt gặp cha nuôi và một chị xinh đẹp trần trụi ôm nhau trên giường, không biết đang làm gì ở đây? Bé còn rất lấy làm lạ đi hỏi cha, kết quả ngay lúc đó mặt cha đen sì, nói đó là cha nuôi háo sắc, là thói quen xấu, không thể học tập cha nuôi. Sau đó, bé không nhìn thấy nữa, đoán chừng chắc cha nói cha nuôi, không thể dạy hư con trai, hì hì! Vẫn là cha mới tốt.
Lucus vừa nhìn thấy chiếc Aston Martin màu xanh ngọc, cũng biết cha nuôi trở lại, bé nhận ra xe cha, chỉ một màu đen, không phải Land Rover cũng chính là Hummer, vẫn là xe của cha có khí phách.
(Đoạn Tử Lang ai oán trong lòng: Quả nhiên cha nuôi không bằng được cha ruột! Ngay cả xe cũng thiên vị.)
Vừa thấy cha nuôi xuống xe, Lucus lập tức nhiệt tình nhào tới, Đoạn Tử Lang ôm bé trai đáng yêu kia, đi đến sảnh chính.
Thấy hai tròng mắt cười cong cong của thằng nhóc, trong đầu Đoạn Tử Lang lại thoáng qua hình ảnh người kia, nếu như cô ấy nhìn thấy con trai mình có thể nhận ra hay không? Chỉ có điều, thằng nhóc này ngoại trừ đôi mắt giống cô ấy ra, về phương diện ngũ quan lại di truyền từ Yến nhiều hơn, khuôn mặt cũng thật giống mẹ, đúng là tổng hợp di truyền từ dáng vẻ của cha mẹ.
Lucus bớt chút quyến rũ xấu xa của Yến, nhiều chút thân thiện, đáng yêu, gần như từ nhỏ đã mê hoặc một đám con gái, cả nữ giúp việc nhà họ Thư đều trở thành người ái mộ trung thành với bé, có sức hấp dẫn hơn cha bé, chỉ cần dẫn bé trên phố, tỉ lệ quay đầu đó! Quả thật kinh người, cho tới khi George nhìn thấy bé thì kêu lên bé không làm ngôi sao nhỏ thật sự đáng tiếc!
“Lucus ăn cơm tối chưa?” Đoạn Tử Lang đột nhiên hỏi.
“Cha nuôi, hiện giờ đã tám giờ, con đã ăn xong cơm tối đi chơi trốn tìm trong sân với bọn họ, kết quả bọn họ không tìm ra con, ngốc hết biết!” Lucus oán trách.
“Ặc... Quá nhiên rất ngốc.” Đoạn Tử Lang trợ Trụ vi ngược *!
(*) Trợ Trụ vi ngược: giúp người xấu làm điều ác, tương đương “nối giáo cho giặc”.
“Cha nuôi, con vụng trộm hỏi cha một vấn đề, không cho phép cha nuôi nói với cha con!” Lucus đột nhiên ra vẻ thần bí, còn muốn ngoéo tay.
Đoạn Tử Lang không từ chối được bé, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, “Được, cha nuôi đồng ý với con, tuyệt đối giữ bí mật.”
“Trông mẹ con như thế nào? Tại sao người khác đều có mẹ, con lại không có, bạn nhỏ ở nhà trẻ đều cười con, con không dfienddn lieqiudoon muốn đi nữa!” Lucus đột nhiên rất uất ức, bé ghét đi nhà trẻ rồi, ở đó bạn nhỏ nào cũng ngu hết biết, không có ai chơi thật vui.
Thật ra Thư Yến Tả vì để cho Lucus sống cuộc sống bình thường, không giống cuộc sống khi bé của anh, có thể nói là tốn quá nhiều tâm tư! Nhưng chưa từng nghĩ tới con trai không có mẹ sẽ bị những bạn nhỏ khác giễu cợt.
Đoạn Tử Lang đột nhiên đau lòng, Lucus vẫn luôn là đứa nhỏ ngoan hiểu chuyện, biết cha bé không hy vọng nhắc tới mẹ bé, nên bé không nói trước mặt cha nữa, cũng chưa bao giờ hỏi, nhưng có đứa nhỏ nào lại không muốn mẹ chứ, haizzz!
“Dáng vẻ mẹ con rất đẹp.”
“Cha nuôi, cha từng gặp mẹ con?” Lucus hưng phấn hỏi.
“Ừ, cha nuôi từng gặp.”
“Vậy mẹ đi đâu rồi? Sao mẹ không cần Lucus nữa, bởi vì Lucus không ngoan sao?” Lucus hỏi rất cẩn thận.
“Không phải vậy, Lucus rất ngoan, mẹ con chỉ tạm thời bỏ nhà ra đi.”
“Bỏ nhà ra đi? Nhưng cô nói mẹ lên thiên đường?” Lucus trừng lớn mắt tròn trịa.
Nhiễm Nhiễm này, trí tưởng tượng thật quá phong phú! Thôi, dù sao cũng sẽ không trở lại, cũng không có gì khác.
“Ừ, cô của con nói không sai.”
“Thiên đường ở đâu? Con có thể đi tìm mẹ sao?”
Đoạn Tử Lang đột nhiên cảm thấy nói chuyện rõ ràng với đứa bé cần chút tâm lý khả năng chịu đựng, run run rẩy rẩy nói: “Không thể, bởi vì không có phương tiện giao thông đi chỗ đó.”
“Vậy mẹ đi như thế nào?” Lucus rất nghi ngờ.
“Ờ thì... Chúng ta cũng không biết, phương tiện giao thông đi nơi đó khi có khi không, có lẽ đợi ngày nào đó mẹ con trở về, Lucus đáng yêu như thế, sao mẹ con lại không thích con.” Đoạn Tử Lang rất xấu hổ, quả nhiên rất khó lừa đứa bé, nhất là đứa bé thông minh như Lucus.
Lucus tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cha nuôi, trong đầu nhỏ nhanh chóng xoay chuyển, như đang nghĩ có thể cha nuôi đang lừa gạt mình không?
“Được rồi, cha nuôi chơi trò chơi điện tử với Lucus được không?” Dời đi lực chú ý của đứa bé cũng có thể xem là biện pháp tốt.
“Cha nuôi, cha định dời lực chú ý của con đi.” Lucus phồng má rất không hài lòng.
Quả nhiên là con trai của Yến, cũng biết anh đang nghĩ gì...
“Lucus còn muốn biết gì nữa?”
“Cha và mẹ yêu nhau sao?” Lucus mở to mắt tròn xoe nhìn chằm chằm hỏi.
Đoạn Tử Lang chỉ cảm thấy đầu đầy mồ hôi, đây là ai dạy hả?
“Sao Lucus lại hỏi như vậy?”
“Phàm Phàm ở nhà trẻ nói cha mẹ cậu ấy rất yêu nhau, mỗi ngày ngủ cùng một phòng còn cùng đi làm, hơn nữa trong Ϧóþ tiền của cha cậu ấy còn có ảnh chụp của mẹ, trong nhà cũng có rất nhiều. Nhưng trong nhà chúng ta không có hình của mẹ, hu hu hu... Cha nhất định không thương mẹ, mẹ mới đi.” Lucus nói xong lập tức méo miệng nhỏ nhắn, khóc.
Đoạn Tử Lang cảm thán trong lòng: Nhà trẻ quả nhiên là chỗ đi không tốt, Phàm Phàm gì đó này, sao lại có thể nói như vậy trước mặt Lucus!
Đứa trẻ bây giờ, sao trưởng thành sớm như vậy!
“Lucus ngoan, không phải như vậy, không có hình của mẹ con, chỉ vì mẹ con không thích chụp hình, hơn nữa cha con rất yêu mẹ con, nếu cha con nghe được con nói như vậy, sẽ rất đau lòng, biết không?” Đoạn Tử Lang vội vàng dụ dỗ.
“Có thật không? Nhưng Phàm Phàm...” Trên mặt Lucus vẫn còn vương nước mắt, mím miệng như tin như không.
“Sao con có thể tin tưởng Phàm Phàm đó mà không tin cha nuôi chứ? Lại nói cha nuôi lừa gạt con khi nào, nếu như cha con không thương mẹ con, sao có thể có con chứ?”
“Vậy con ra ngoài như thế nào?”
Đoạn Tử Lang lần nữa đầy vạch đen, sao lại hỏi vấn đề sau còn trực tiếp hơn vấn đề trước, “Ờ thì... Bởi vì mẹ con xinh đẹp đáng yêu, cha con không nhịn được ᴆụng ngã mẹ con, sau đó, thì có con.”
“Sau khi cha ᴆụng ngã mẹ thì có con sao?” Lucus chớp đôi mắt nhỏ long lanh, rất không hiểu.
“Đúng vậy.” Đoạn Tử Lang nghiêm trang nói, anh không phải cố ý muốn dạy hư thằng bé, thật sự khó xử lý! Yến quả nhiên cho anh một vấn đề khó khăn.
“Cha nuôi, con thật sự vô cùng nhớ mẹ.”
“Lucus ngoan, mẹ con cũng rất nhớ con, nhưng bây giờ mẹ con không về được, trước hết chờ một chút được không?” Đoạn Tử Lang rất đau lòng nói, anh cũng chỉ có thể lừa gạt Lucus trước, về phần mèo nhỏ, thật sự có thể trở lại sao? Hy vọng rất mong manh...
“Được, cha nuôi không được nói với cha có được không, con sợ cha đau lòng.” Lucus rất khéo hiểu lòng người nói.
Đoạn Tử Lang sờ đầu nhỏ của Lucus, quả nhiên là một bé ngoan.
“Cha nuôi nhất định giữ bí mật, ngoéo tay.” Nói xong đưa ngón út của mình ra ngoéo lấy ngón út của Lucus, hai người nhìn nhau cười.
Hai người đi thẳng tới phòng chơi của Lucus, chơi trò chơi điện tử, vẫn chơi đến mười một giờ, Thư Yến Tả còn chưa trở lại, mắt Lucus đã sắp không mở ra được, nhưng còn nhất định chờ cha về ngủ chung, vẫn là Đoạn Tử Lang vừa dỗ lại vừa lừa bé dỗ bé ngủ.
Nhìn khuôn mặt ngủ ngon lành d1end4nl3q21yd0n của Lucus, Đoạn Tử Lang cũng cảm nhận được cảm giác làm cha của Yến.
Từ khi ra đời cho đến nay, đứa nhỏ này gần như ngủ chung một giường lớn với Yến hằng đêm, tình cảm của hai cha con tốt đến mức khiến cho anh người cha nuôi này có lúc cũng sẽ ghen.
Thư Yến Tả trở lại lúc hơn hai giờ sáng, vừa nhìn thấy con trai nằm trên giường ngủ ngon lành, chăn mền đá sang bên cạnh, vểnh ௱ôЛƓ lên, khóe miệng còn chảy nước miếng, chỗ nào đó trong lòng anh thật ấm áp.
Lật người giúp con, sau khi đắp kín chăn, anh mới ra phòng tắm bên ngoài tắm rửa.
Năm năm qua, cũng bởi vì có Lucus, trên giường của anh không xuất hiện người phụ nữ nào nữa, cũng gần như không chạm vào phụ nữ, mấy lần trùng hợp như vậy chỉ là vì trút Dụς ∀ọηg mà thôi.
Cô gái quật cường xinh đẹp trong trí nhớ, hình như càng ngày càng mơ hồ, năm năm qua, anh không để cho chú Đinh nghe ngóng bất cứ tin tức gì của cô, cũng không muốn biết, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được, chỉ có không quan tâm đến cô, mới có thể diệt sạch tất cả tâm tư của mình.
Muốn cho mình quên cô, nhưng mỗi khi nhìn thấy mặt con trai, bóng dáng mèo nhỏ không tự chủ lại hiện lên trong đầu anh.
Anh chỉ có thể ép buộc mình quên đi.
--- ---------- -----
Thời gian năm năm, quy mô phát triển của ảnh thị giải trí Á Ninh càng lúc càng lớn, trong lúc này, Thư Phiến Hữu tới tới lui lui giữa Hongkong và nước Anh, thời gian mỗi lần đi về đều dần tăng lên, lúc anh không ở đây, tất cả sự việc của Á Ninh đều giao cho George xử lý.
Anh đã thương lượng xong với Nhiễm Nhiễm rồi, cho mình năm năm, năm nay là năm cuối cùng, hết năm nay Nhiễm Nhiễm sẽ chính thức tiếp quản Á Ninh.
Quan hệ partner giữa anh và George nhiều năm như vậy, đã thành lập tin tưởng và hiểu biết tốt đẹp với nhau, có cậu ấy hỗ trợ Nhiễm Nhiễm, anh rất yên tâm.
Từ ban đầu một tuần đến bây giờ mười tháng, thời gian anh đi nước Anh dạo chơi lần sau lâu hơn lần trước, điều này khiến cho tiểu Tả bất mãn, còn có cháu trai Lucus kia cũng oán trách anh, mặc dù nói không biết mẹ Lucus là ai, chỉ có điều những điều đó không quan trọng.
Lần này trở về anh chỉ có gần hai tháng, nói thật, anh không nỡ xa Lucus đáng yêu, mỗi lần gặp anh đều ngọt ngào gọi một tiếng “Bác”.
Lucus và tiểu Tả khi còn bé quả thật là cùng một khuôn đúc ra ngoài, chỉ có điều dường như mắt giống mẹ bé, khi cười cong cong vành mắt, đặc biệt đáng yêu.
Sau khi trở về Hongkong, việc quan trọng đầu tiên chính là xử lý công việc công ty, việc quan trọng thứ hai chính là đi nhà họ Thư thăm Lucus, lâu như vậy không gặp, thật sự rất nhớ nhung.
Vú Thư vừa nhìn thấy đại công tử trở lại, lập tức vui vẻ ra mặt, như gặp cứu tinh, “Đại công tử, ngài trở lại rồi, tiểu thiếu gia đang náo loạn kỳ cục gì đâu, chúng tôi cũng không có cách nào dụ dỗ cậu ấy ra ngoài.’
“Lucus sao vậy?”
“Tiểu thiếu gia kêu nhàm chán, muốn đi ra ngoài chơi, ngài xem nhị thiếu và Đoạn thiếu gia đều không ở nhà, ai dám dẫn cậu ấy ra ngoài!” Vú Thư khó xử nói, dẫn Lucus ra ngoài là chuyện nhỏ, lỡ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mười bà cũng không cáng đáng nổi!
“Thằng bé ở đâu?”
“Tự nhốt ở trong phòng không chịu ra ngoài, đang náo loạn! Đại công tử ngài tới quá kịp thời rồi.”
“Vú Thư ✓ú đi làm việc đi, tôi đi tìm Lucus.” Thư Phiến Hữu cười nói.
Lucus đang tự nhốt mình trong phòng, giận dỗi không chịu đi ra ngoài, cha và cha nuôi đều là người xấu, mỗi ngày đều bận rộn việc của mình, không chơi cùng bé, hừ!
Bé vùi mình vào trong chăn, tức giận buồn bực, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, “Lucus mau ra đây, bác dẫn cháu đi chơi.”
Lucus vừa nghe thấy giọng bác, lập tức lăn ra từ trong chăn, chân trần nhỏ chạy xuống giường, mở cánh cửa khóa trái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn, “Bác.”
Thư Phiến Hữu đưa tay ôm lấy eo cháu nhỏ đáng yêu, thấy chăn đệm xốc xếch trên giường, thằng nhóc này!
Lucus ôm lấy cổ bác, “Bác, bác về khi nào vậy, Lucus rất nhớ bác đó.”
“Bác cũng rất nhớ Lucus, nhanh chóng thay quần áo anh tuấn, chúng ta đi chơi.” Thư Phiến Hữu cưng chiều sờ tóc Lucus, ôm bé đến trước tủ quần áo, chọn quần áo giúp bé.
Sau khi thay xong quần áo, Thư Phiến Hữu cầm tay nhỏ bé của Lucus, vui mừng ra cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc