Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Chương 117

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

“Em nào có... Trêu đùa anh.” Hoắc Nhĩ Phi cong cánh môi bị Thư Yến Tả *** vào đến đỏ ửng lên, hoàn toàn không biết hành động này của mình đang K**h th**h giác quan của Thư Yến Tả.
Yết hầu Thư Yến Tả hoạt động hai cái, kết quả tay Hoắc Nhĩ Phi đưa tới, hết sức tò mò sờ sờ ở đó, tự nhủ, “Sao lại động, sao trước kia không phát hiện.”
“Em lại có thể sờ loạn yết hầu của đàn ông.” Giọng Thư Yến Tả khàn khàn.
“Em cứ sờ anh.” Hoắc Nhĩ Phi cười lấy lòng.
Bàn tay Thư Yến Tả trừng phạt bằng cách nhéo hai cái trên ௱ôЛƓ cô, từ từ trượt vào chỗ nào đó...
Hoắc Nhĩ Phi vội khép hai chân lại, tay nhỏ bé nắm thành quyền đấm trên người Thư Yến Tả, “Trứng thúi, nơi đó rất đau đó! Tối nay không muốn, mấy giờ rồi, buồn ngủ quá đó...”
“Tắm, ngủ.” Nói xong ôm mèo nhỏ lên trên phòng đi vào phòng tắm.”
“Anh nói đó, chỉ tắm.” Hoắc Nhĩ Phi không quên dặn dò một câu.
Thư Yến Tả ngược lại nói lời giữ lời, sau khi tắm rửa đơn giản xong thì ôm mèo nhỏ ngủ thiếp đi, đêm nay, hai người ngủ được hương vị cực kỳ ngọt ngào.
Bên trong rèm cửa sổ mở phân nửa, ánh trăng màu sáng bạc như nước chảy vào trong phòng, chiếu khắp nơi, tất cả đều bị phủ lên vầng sáng nhạt cmar giác quyển rũ tràn đầy ấm áp, cả phòng ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, hai người bị ánh mặt trời chói mắt làm nóng tỉnh.
“Ưmh... Nóng quá.” Hoắc Nhĩ Phi Dieễn ddàn lee quiy đôn lẩm bẩm lật người, chân dài khêu gợi gác lên chăn bông.
Thư Yến Tả cũng bị ánh mặt trời chói mặt làm tỉnh theo, lấy khăn tắm cuốn bên hông, kéo rèm cửa sổ lại thật kỹ, lại nằm về bên giường, vừa đúng nhìn thấy đùi đẹp hấp dẫn lộ ra bên ngoài của mèo nhỏ, phải biết cô cái gì cũng không mặc, sáng sớm đã tới K**h th**h anh, vội vàng đi tới, giúp mèo nhỏ đắp chăn.
“Đừng, nóng quá... Không cần đắp chăn.” Hoắc Nhĩ Phi lẩm bẩm đá toàn bộ chăn xuống, thân thể trắng như tuyết lộ rõ, đặc biệt là trái đào đứng thẳng trước ***, tươi ****.
Mỗi điểm dâu tây trên người lại càng thêm hấp dẫn anh, Thư Yến Tả nhắm mắt lại hít thở một hơi, đều nói *** của đàn ông vào buổi sáng mạnh nhất, quả nhiên không giả.
Dứt khoát kéo chăn ra, che lên người, hôn cánh môi khẽ nhếch của mèo nhỏ.
Một nụ hôn dài cách thức tiêu chuẩn tỉ mỉ kéo dài cuối cùng đánh thức Hoắc Nhĩ Phi đang mê mê man man hoàn toàn tỉnh lại, thấy người đàn ông đè trên người mình, “Anh không phải đi làm sao?”
“Ăn no rồi đi.” Thư Yến Tả động thân một cái, K**h th**h Hoắc Nhĩ Phi tự giác gác đùi lên eo Thư Yến Tả.
“Anh không định đi ăn cơm sao? Tại sao muốn... A...”
“Bởi vì ăn em càng ngon...”
Hoắc Nhĩ Phi quả thật khóc không ra nước mắt, vì sao anh lại có thể lực tốt vậy, tối hôm qua muốn cô thật nhiều lần, sáng sớm hôm nay lại tới, hu hu... Hông của cô thật đau, nơi đó cũng thật đau...
Đột nhiên một trận khoái cảm đột kích, run rẩy đến cô vòng tay ra sau lưng Thư Yến Tả, quả nhiên là... Đau cũng vui vẻ...
Sau khi vận động buổi sáng, Hoắc Nhĩ Phi ngủ thật say một lần nữa, mà Thư Yến Tả còn sảng khoái tinh thần đi công ty.
Đây chính là khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ! Haizzz...
Vừa đến phòng làm việc, Thư Yến Tả đã nhận được điện thoại của chú Đinh, nói người phụ nữ An Tình Hủy kia bị nhốt nhưng vẫn không yên phận, hy vọng nhị thiếu mau chóng xử lý xong cô ta, nếu không lưu lại cũng vô ích.
Mà bên bang Lôi Thần kia, từ sau nhiều lần chặn hàng hóa của bọn họ, rõ ràng bọn họ sắp không sống được ở thị trường Đông Nam Á nữa, mà Lôi Nhất Hằng ở Las Vegas chơi bạc thua tiền càng ngày càng nhiều, dần dần sắp không chống đỡ được rồi, đoán chừng không được bao lâu, bang Lôi Thần sẽ tự động giải tán.
“Tiếp tục chú ý động tĩnh bên kia, nếu Lôi Nhất Hằng thích đánh cuộc như vậy, tôi muốn ông ta đánh cuộc đến táng gia bại sản, tôi muốn việc này khiến ông ta khó chịu hơn giết ông ta!” Thư Yến Tả cảm thấy thời gian cũng không xê xích gì nhiều.
“Về phần An Tình Hủy, cứ để cho cô ta thoải mái hai ngày cuối cùng đi.”
Sau khi cúp điện thoại xong, Thư Yến Tả đang định gọi điện thoại cho mèo nhỏ, đột nhiên nghĩ đến khẳng định cô còn đang ngủ, không vội thì để buổi trưa rồi hẵng gọi.
Buổi trưa, Thư Yến Tả vốn chuẩn bị gọi mèo nhỏ rời giường ăn cơm, vừa nghe thấy giọng nói mơ hồ ở đầu điện thoại bên kia, “Không ăn, em muốn đi ngủ, mệt quá...” Thì anh không nhịn được cười, ngủ thêm một lát cũng tốt, buổi tối mới có tinh lực.
Mèo nhỏ còn có thể ngủ hơn so với trong tưởng tượng của anh, vẫn ngủ thẳng đến năm giờ chiều mới rời giường, ăn thức ăn khoái khẩu dì Cầm đã sớm chuẩn bị xong vì cô, Hoắc Nhĩ Phi vuốt ve bụng ăn đến tròn vo của mình, từ từ đi về phía căn phòng.
Mở laptop ra, bắt đầu lên mạng, chuẩn bị đặt vé máy bay, ở thêm một ngày rồi quay lại nước Anh, mặc dù rất không nỡ, nhưng hết cách rồi!
Khi Thư Yến Tả trở về, đã nhìn thấy cô mặc đồ ngủ ngồi xếp bằng trên giường nghịch máy tính, dáng vẻ hết sức tập trung này khiến cho anh hơi ghen, không khỏi cố ý bật hơi bên tai cô, “Đang làm gì đấy?”
“Đặt vé máy bay, xem weibo, die nd da nl e q uu ydo n chú ý tình huống gần đây của mọi người thôi!” Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy bên tai hơi ngứa, né tránh môi Thư Yến Tả, cười duyên nói.
“Vé máy bay lúc nào?” Vừa nói vừa lại gần.
“Chiều mai, này... Đừng lại gần như vậy, rất nhột...” Hoắc Nhĩ Phi cười duyên né tránh.
“Nhanh như vậy đã vứt bỏ anh?” Trong giọng điệu của Thư Yến Tả thật buồn bã.
Hoắc Nhĩ Phi xoay người một cái, đôi tay ôm mặt Thư Yến Tả, chu môi làm nũng, “Anh chỉ cần nhẫn nại một tháng thôi, chờ Tuyết Nghê sinh xong rồi, em sẽ trở lại với anh, lại nói đó cũng là cháu trai hoặc cháu gái ruột của anh đúng không.”
Trong mắt Thư Yến Tả lộ ra ý cười nhẹ, giống như tự cân nhắc hồi lâu, “Được rồi, chỉ có điều bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em thỉnh thoảng trở lại an ủi anh, anh sợ sẽ không tự kiềm chế được...”
“Anh dám!” Hoắc Nhĩ Phi vừa nghe anh nói không tự kiềm chế được, lập tức trợn trừng mắt lên tức giận nhìn tới.
“Anh nói không kiềm chế được sẽ đi nước Anh tìm em!” Nụ cười trong mắt Thư Yến Tả càng sâu.
“Mới không sai...” Hoắc Nhĩ Phi dẩu cánh môi đỏ thắm mổ một cái lên môi Thư Yến Tả, lập tức đưa đến thế tiến công xâm lược của Thư Yến Tả, hai người náo loạn một lúc trên giường, rồi mới thở dốc phì phò tách ra.
Lúc đó, lửa lòng hai người đều đang rừng rực, trên da trắng nõn cũng lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt, chọc cho người ta mơ mộng.
Thư Yến Tả đột nhiên nghĩ đến chuẩn bị hỏi mèo nhỏ xem cô định xử lý An Tình Hủy như thế nào, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi.
“An Tình Hủy đã bị anh nhốt lại, anh muốn hỏi suy nghĩ của em?” Dù sao An Tình Hủy làm tổn thương mèo nhỏ rất nhiều lần, cô chắc chắn hận cô ta.
“A, bây giờ anh mới bắt được cô ta, anh bá chủ hắc đạo này cũng chẳng có gì đặc biệt!” Hoắc Nhĩ Phi chế nhạo nói.
Bị mèo nhỏ trêu ghẹo, Thư Yến Tả không mất hứng, ngược lại cười xấu xa nói: “Vậy em cảm thấy anh đây bá chủ hắc đạo phải như thế nào?”
“Ờ thì... Ít nhất cũng phải dáng người khôi ngô, một mình có thể đấu lại rất nhiều người, còn có chính là đặc biệt lợi hại, bên cạnh chắc chắn có rất nhiều người tài gì đó...” Hoắc Nhĩ Phi chống cằm chớp mắt tưởng tượng.
“Em xem ti vi đã thấy nhiều, hay bị Young and dangerous ảnh hưởng?” Thư Yến Tả cười.
“Không phải như vậy sao? Em thấy bên cạnh anh cũng không thiếu cao thủ... Nhân tài, ví dụ như Đoạn lưu manh, còn có chú Đinh đó...” Hoắc Nhĩ Phi buồn bực.
“Cũng coi như vậy...” Thư Yến Tả cảm thấy chuyện hắc bang vẫn không nên nói quá nhiều với mèo nhỏ, không có lợi cho cô.
“Chỉ có điều bản lĩnh của anh chưa ra hình dáng gì nha.” Hoắc Nhĩ Phi cười gian nói.
Thư Yến Tả rất bình tĩnh mở miệng, “Mười người không thành vấn đề.”
“Khoác lác đi, anh ngay cả em cũng không đánh lại, còn mười người?” Hoắc Nhĩ Phi cười đến rất lớn tiếng.
Thư Yến Tả liếc cô một cái, “Anh đó là không so đo với người bình thường, chỉ với thân thể nhỏ bé kia của em, [email protected] anh nhẹ nhõm quẳng xuống.”
Hoắc Nhĩ Phi trừng mắt, “Em có yếu như vậy sao? Em cũng có thể đấu... Hai ba người.”
“Hai ba người bình thường.” Thư Yến Tả không chút lưu tình đả kích cô.
“A!” Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ tức giận cắn lên vành tai Thư Yến Tả, dùng sức gặm...
“Ngoan ~ đừng găm đó, gặm ở đây...” Thư Yến Tả chỉ chỉ vào môi mỏng hấp dẫn của mình.
Hoắc Nhĩ Phi không chú ý cắn đầu lưỡi, lệ rơi đầy mặt! Giả vờ khóc nói: “Nếu không đưa An Tình Hủy đến châu Phi đi, mặc dù chỗ đó nhiều dân chạy nạ, nhưng lòng người mộc mạc, anh nói có thể cải thiện ý nghĩ xấu xa của cô ta không?”
Châu Phi? Ý tưởng của mèo nhỏ quả thật rất kém cỏi! Khu vực dân chạy nạ? Ý tưởng rất tốt, quả nhiên là người phụ nữ của anh, thủ đoạn rất không bình thường!
“Thế nào? Không được sao?” Hoắc Nhĩ Phi thấy anh hồi lâu không lên tiếng, còn tưởng rằng anh không đồng ý.
“Vô cùng tốt, sẽ lập tức đưa cô ta đến khu vực dân chạy nạn ở châu Phi đi, nếu cô ta sợ nghèo, vậy để cho cô ta nghèo hơn, quả nhiên là một ý kiến hay!” Trong mắt Thư Yến Tả phát ra ý tán thưởng.
“Thật ra thì, em mới đọc được tin tức về dân chạy nạn ở châu Phi ở trên mạng, cho nên nghĩ ra.”
“Anh nghĩ không có cái nào tàn nhẫn hơn cái này, để cho cả đời cô ta sống ở khu vực dân chạy nạn, ૮ɦếƭ cũng không ૮ɦếƭ được, sống thì khó khăn, quả nhiên là trừng phạt tốt nhất cho hạng người như cô ta.” Giọng Thư Yến Tả nhàn nhạt.
“Em cũng cảm thấy vậy.” Hoắc Nhĩ Phi gật gật đầu, ngay sau đó lại nói, “À này, anh không thể nói cho cô ta biết là em đề nghị ném cô ta đến khu vực dân chạy nạn ở châu Phi, không phải cô ta sẽ nguyền rủa em ngày ngày à! Rất dọa người!”
“Em nghĩ rằng anh ngốc như em sao?” Thư Yến Tả trợn mắt lên.
“Vậy anh định chuẩn bị khi nào đưa cô ta đi?”
“Trong hai ngày này, anh để chú Đinh làm.”
“A, về sau anh không thể chọc hạng người phụ nữ như vậy, sẽ làm cơn ác mộng.” Hoắc Nhĩ Phi rất nghiêm nghị nói.
Không đợi Thư Yến Tả mở miệng, cô lại nói, “Còn có Camilla ở công ty anh? Về sau không cho anh lui tới với cô ta, không cho nhìn cô ta, càng không cho phép mang theo cô ta đi tham gia bữa tiệc gì đó!”
Thư Yến Tả cười đến quyến rũ xấu xa, “Mèo nhỏ ghen?”
“Anh chỉ có thể là của em thôi, không cho phép người phụ nữ khác ôm anh, hôn anh.” Hoắc Nhĩ Phi bá đạo tuyên bố.
“Được rồi, em ôm như thế nào cũng có thể, hôn chỗ nào anh đều thích.” Thư Yến Tả cười đến mập mờ.
Hoắc Nhĩ Phi lập tức mắc cỡ đỏ bừng mặt, cái gì gọi là hôn nơi nào cũng có thể!
“Cho em một cơ hội chủ động, tối nay... Anh mặc em túm lấy.” Giọng nói quyến rũ mờ ám của Thư Yến Tả phun lên bên gáy Hoắc Nhĩ Phi, dòng điện đánh trúng cả người cô run lên một cái.
Dáng vẻ của Yến, thật tà ác đó!
Mình có nên ***ng ngã anh không? Có muốn nhào qua không?
Nhào qua hay không nhào qua?
...
Cuối cùng, Hoắc Tiểu Miêu cực kỳ rối rắm vẫn dùng một tư thế hết sức phóng khoáng ***ng ngã người khác, bởi vì ánh mắt của Yến thật sự quá mê người rồi, trêu chọc đến xương cả người cô tê dại, hai người nhanh chóng Lăn g***ng đơn.
Lăn thành một đoàn, ừ... Ưmh ưmh...
Nhiều tiếng vang vang trong căn phòng, rất mê người...
Buổi chiều ngày hôm sau, Thư Yến Tả tự mình đưa mèo nhỏ đến sân bay, hai người lưu luyến không rời tách ra, Hoắc Nhĩ Phi càng thêm núp trong *** Thư Yến Tả hồi lâu không chịu ngẩng đầu.
“Nếu không bỏ được như vậy, thì đừng đi.”
Nghe xong lời này, Hoắc Nhĩ Phi vội ngẩng đầu lên, “Em đi đây.”
Thư Yến Tả khẽ hôn lên trán mèo nhỏ, “Ngoan, vào đi thôi.”
Quả nhiên là nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt, một khi tách ra, tương tư khó nhịn, hai người gần như ngày ngày nấu cháo điện thoại, gửi tin nhắn, gửi thư điện tử, bởi vì chênh lệch múi giờ, luôn có chút cảm giác ngày đêm lẫn lộn.
Ngày hôm sau khi Hoắc Nhĩ Phi trở về nước Anh, An Tình Hủy lập tức bị vứt xuống khu vực dân chạy nạn ở châu Phi, sau khi biết sự thật này, An Tình Hủy gần như khóc náo tìm ૮ɦếƭ, để cho cô đi địa phương đó, còn không bằng ૮ɦếƭ đi coi như xong, sinh hoạt chung một chỗ với đám dân chạy nạn, còn nghèo hơn cuộc sống trước kia của mình, chủ yếu nhất là ở Hương Cảng còn có thể nghĩ đến cách mưu sinh, mà tới chỗ đó, hoàn toàn chỉ có chờ ૮ɦếƭ.
Cho nên cô kiên quyết chống lại, nhưng Đinh Thận là ai? Vốn không để ý tới bất kỳ kêu gào gì của cô, trực tiếp lấy mẩu băng dính dán miệng cô lại, ném lên máy bay, tự mình đưa tới châu Phi.
Khoảnh khắc khi máy bay hạ cánh, An Tình Hủy hoàn toàn tâm như tro tàn rồi, Thư Yến Tả! Hoắc Nhĩ Phi! Cô sẽ nhớ bọn họ cả đời! Dù là hóa thành tro tàn cô cũng nhớ bọn họ cả đời.
Đầu tháng bảy chớp mắt đã tới, nghênh đón một kỳ nghỉ hè nữa, khi Lucus nghỉ, mẹ tự mình đến trường học đón bé, khiến cho bé vô cùng vui vẻ.
Buổi tối, Lucus rúc vào trong *** mẹ, “Mẹ, khi nào thì mẹ và cha kết hôn?”
Hoắc Nhĩ Phi ngây ngốc, sao Lucus biết điều này?
“Sao Lucus biết mẹ và cha còn chưa kết hôn?”
“Bởi vì Hank nói với con chỉ khi nào cha và mẹ kết hôn, mới có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ.” Lucus nghiêm trang nói.
“Chuyện này hả, là như vậy không sai, nhưng mà...” Hoắc Nhĩ Phi sờ đầu, không biết phải giải thích làm sao mới phải.
“Nhưng mà cái gì? Là bởi vì cha chưa cầu hôn mẹ sao?”
Cái gì và cái gì? Lucus nhỏ tuổi như vậy sao biết điều này?
Tư tưởng của đứa bé bây giờ quá phát triển, cũng sắp khiến cho cô không theo kịp.
“Mẹ? Con nói với cha để cho cha cầu hôn mẹ, sau đó mẹ đồng ý cha có được không, về sau ba người chúng ta sẽ không tách ra nữa.” Lucus ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên rất nghiêm túc nói.
Ặc... Suy nghĩ của đứa bé quả nhiên rất tốt, cô đột nhiên rất muốn nhìn tình cảnh khi Yến cầu hôn cô rồi, có thể rất thú vị không!
Nheo tròng mắt nhìn con trai, “Ừ, nếu như cha con cầu hôn mẹ, mẹ sẽ đồng ý cha, sau đó chúng ta sẽ không xa rời nhau nữa.”
“Bây giờ con lập tức gọi điện thoại cho cha.” Lucus nói xong lập tức bò dậy tìm điện thoại.
Hoắc Nhĩ Phi ôm lấy thân thể định bò dậy của bé, “Con trai ngoan, chờ thím Tuyết Nghê của con sinh em gái xong, chúng ta trở về Hương Cảng tìm cha con có được không.”
Lucus rất hiểu chuyện gật đầu, “Mẹ có ý là chờ em gái sinh xong, rồi kết hôn với cha sao?”
“Ừ.” Hoắc Nhĩ Phi cưng chiều nhìn con trai, thật đáng yêu!
“Hì hì...”Càng tới gần ngày sinh trước một tháng, Chử Tuyết Nghê cũng càng tỏ vẻ nóng nảy, Tom vẫn thường tới làm chút phụ đạo cho cô, hy vọng cô không nên vô cùng khẩn trương.
Hoắc Nhĩ Phi cũng tới nói chuyện phiếm với cô ấy, giảm áp lực cho cô ấy, còn có Lucus cả ngày chạy tới chạy lui, tiếng nói tiếng cười tràn đầy mỗi một góc nhỏ.
Thư Tử Nhiễm đến không nghi ngờ cho nhóm người này tăng thêm phần hoạt bát, chạng vạng tối, ánh trời chiều nhàn nhạt vẩy lên một mảnh sau vườn xanh biếc.
Cô đẩy xe lăn của đại ca đi từ từ trên đường mòn trong rừng, “Đại ca, chị Tuyết Nghê sắp sinh, anh không lo lắng sao? Mấy ngày gần đây chị ấy đều rất hồi hộp, khiến cho Tom cũng khẩn trương theo.”
“Bác sỹ nói chị Tuyết Nghê mang thai chính là bé gái, anh thích không? Anh cảm thấy đứa bé lớn lên sẽ giống ai?”
“Đại ca, cũng đã hơn nửa năm rồi, anh một mực không nói một câu với chúng em, chẳng lẽ anh không nghĩ đến chúng em sao? Chị Tuyết Nghê vì anh mà bỏ ra nhiều như vậy, anh nhất định phải tỉnh lại, cho chị ấy một tương lai hạnh phúc mới được.”
“Đại ca, chúng em đều rất nhớ anh.” Hốc mắt Thư Tử Nhiễm chứa lệ, cầm đôi tay hơi lạnh của Thư Phiến Hữu.
Ngày Chử Tuyết Nghê sinh, mẹ Chử càng thêm chạy từ thành phố L tới, mặc dù con gái không nghe lời, nhưng dù sao cũng là con gái mình mang thai mười tháng sinh ra, làm sao lại không đau lòng chứ.
Có lẽ do gặp được mẹ, Chử Tuyết Nghê kiên cường rất nhiều, bác sỹ cũng bảo đảm cô sẽ thuận lợi sinh.
Dưới tình huống này Hoắc Nhĩ Phi gặp lại bác gái Chử một lần nữa, tâm tình hơi kỳ quái, vẫn như trước kia mỉm cười tiến lên chào hỏi, “Bác gái Chử, bác cũng đừng quá lo lắng, Tuyết Nghê không có việc gì.”
Liên Tĩnh liếc mắt nhìn người con dâu mình từng nhận định, cầm hai tay con bé, “Phi Phi, nhờ có con vẫn ở đây với Tuyết Nghê, bác...”
“Bác gái, con và Tuyết Nghê tình như chị em, mặc dù không làm bà xã của con trai ngài, nhưng mà tình bạn giữa con và Tuyết Nghê vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy Tuyết Luân với mình mà nói đã là quá khứ rồi, không cần thiết cứ phải sống trong quá khứ, con người luôn luôn phải hướng về phía trước.
“Đứa bé ngoan.” Trừ nói câu này ra, Liên Tĩnh cũng không biết nên nói gì cho phải.
Chử Tuyết Nghê bình an sinh hạ một cô con gái, trong lòng mọi người đều vui vẻ khác thường, đây cũng là một sinh mệnh mới đi tới nhà họ Thư, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại mà nhăn nhúm của cô bé con này, trong lòng mỗi người đều vui mừng, nhất là Chử Tuyết Nghê làm mẹ, nhìn con gái mình, kích động đến nước mắt tràn ra.
Khi nhìn thấy mẹ mình, cô đã khôi phục lại tính cách con gái nhỏ làm nũng, “Mẹ, sao dáng dấp con gái con lại xấu như vậy, nhăn nhúm.”
“Khi con sinh cũng là như vậy, từ từ lớn lên xinh đẹp.” Liên Tĩnh nắm tay con gái nói.
“Mẹ...” Chử Tuyết Nghê làm nũng ngã vào trong *** mẹ, có lẽ cứ như vậy một lần, để cho cô có thể phóng túng mình, không cần nghĩ đến rất nhiều vấn đề rất thực tế như vậy.
Khi Chử Tuyết Nghê ở cữ, Liên Tĩnh quyết định lưu lại chăm sóc con gái, dù sao ở cữ cũng quá quan trọng đối với phụ nữ.
Khi Lucus nhìn thấy cô em gái nhăn nhúm này thì mím miệng rối rắm nói: “Dung mạo của em ấy quá xấu!”
Hoắc Nhĩ Phi cười nói: “Bởi vì em gái vừa mới sinh ra, da vẫn chưa hoàn toàn tốt lên, cho nên bây giờ nhìn không ra đẹp xấu, đợi đến khi em gái trưởng thành, thì sẽ càng lớn càng xinh đẹp.”
“A, thì ra là như vậy.” Lucus gật gật đầu, chờ sau khi bé lớn lên, mới chính thức hiểu được mẹ nói đúng, bởi vì tiểu Tinh Tinh càng lớn càng xinh đẹp rồi.
Tiểu Tinh Tinh là nhũ danh Lucus lấy cho Thư Tinh Sở, căn cứ vào tầm ảnh hưởng của bé, nhũ danh này dần dần lưu truyền ra, tất cả mọi người gọi như vậy.
Sau khi Thư Yến Tả biết được Chử Tuyết Nghê sinh một cô con gái, cũng cực kỳ vui mừng, cho dù về sau đại ca có tỉnh hay không, anh cũng sẽ đối đãi với tiểu Tinh Tinh như con gái ruột thịt.
Vốn định sau khi Tuyết Nghê sinh được ba ngày thì đi nước Anh đón hai mẹ con mèo nhỏ, nhưng công ty chi nhánh bên châu Âu tạm thời xảy ra chút vấn đề, bởi vì bên đại lục có một công ty lễ phẩm có giá tiền thấp hơn bọn họ, cho nên người ta đương nhiên sẽ suy tính đến vật đẹp giá thấp nhất, Thư Yến Tả không thể không tự mình đi một chuyến, tiện thể thăm hỏi tiên sinh Peter người phụ trách công ty Slater có quan hệ hợp tác lâu dài với bọn họ, tiếp tục ký kết tiếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc