Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Chương 114

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Thư Yến Tả kéo Hoắc Nhĩ Phi lên con ngựa trắng, một phát lật người ngồi ở phía sau cô, ôm hông cô, không nhịn được trêu ghẹo cô mấy câu, “Thả lỏng một chút, không phải bình thường lá gan của em rất lớn sao? Cưỡi ngựa lại sợ thành ra như vậy, ngay cả con trai cũng bình tĩnh hơn em.”
“Điều này có thể đánh đồng sao? Cưỡi ngựa có nhiều nguy hiểm! Lỡ như nó nổi giận chạy như điên thì làm như thế nào?” Hoắc Nhĩ Phi vểnh môi đỏ mọng lên không vui nói, chỉ có điều sau khi Thư Yến Tả đi lên quả thật cho cô cảm giác an toàn, tâm tình khẩn trương mới vừa rồi lập tức không còn, cũng sẽ không sợ, hình như cho dù xảy ra chuyện gì đều có cánh tay kiên cường của anh che chở mình phía sau, rất yên tâm.
Thư Yến Tả để con ngựa chậm rãi chạy một vòng trên thảm cỏ, mèo nhỏ cần thích ứng trước một chút.
“Anh biết cưỡi ngựa, mới vừa rồi làm sao không bằng lòng tới?” Hoắc Nhĩ Phi tựa vào trong иgự¢ Thư Yến Tả không hiểu hỏi.
“Bởi vì anh sợ dạy yêu tinh phiền toái là em.” Cánh môi Thư Yến Tả dán bên tai mèo nhỏ, phun khí nóng.
“Sao anh biết được em không biết, thật là.” Hoắc Nhĩ Phi méo miệng.
“Em vốn không biết, hay là nói, em giả bộ?” Thư Yến Tả thấy thời điểm không xê xích gì nhiều, siết chặt yên ngựa, kẹp bụng ngựa một cái, con ngựa lập tức chạy.
Bị sợ đến Hoắc Nhĩ Phi co quắp ngã trong иgự¢ Thư Yến Tả, hai cánh tay càng thêm bám chặt lấy cánh tay anh, trong miệng không nhịn được thét to: “A! Chậm một chút! Em sắp té xuống rồi!”
“Ngoan, không có chuyện gì, có anh ở đây, em không rớt xuống được.” Một tay Thư Yến Tả nắm yên ngựa, di ien n#dang# yuklle e#q quiq on một tay ôm eo thon của mèo nhỏ, phun khí liên tiếp bên tai cô.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy bây giờ mình vô cùng khổ sở, con ngựa càng chạy càng nhanh, tim của cô cũng sắp nhảy ra ngoài, hơn nữa người đàn ông thúi này còn phả hơi bên tai cô, thỉnh thoảng một dòng điện đánh qua, khiến cho cô sắp phát điên.
“Ngoan, không phải em rất thích cưỡi ngựa sao? Đây mới thật sự là cưỡi ngựa, gió gào thét bên tai mà qua có phải rất sảng khoái không, mở mắt ra nhìn phía trước mặt.” Thư Yến Tả biết cô rất sợ, một mực an ủi cô.
Con ngựa chạy ra khỏi đồng cỏ, chạy theo đường nhỏ bên cạnh, Hoắc Nhĩ Phi dưới sự khích lệ của Thư Yến Tả từ từ mở mắt ra, nhìn lá cây màu xanh hai bên gào thét mà qua, sao chạy ra khỏi sân, đây là định đi đâu?
“Đây là đâu? Lạc đường làm thế nào?”
“Yên tâm, có anh ở đây làm sao lạc đường được.” Thư Yến Tả rất tự tin bảo đảm.
Có lẽ sợ hãi vừa rồi đã qua, Hoắc Nhĩ Phi rất hưởng thụ cảm giác ngồi rong ruổi trên ngựa, quả nhiên rất kích thích, kích thích đến khiến cô muốn gào to mấy tiếng! Cảm giác rất giống mơ ước cưỡi ngựa trước kia của cô, trong lòng không khỏi vui vẻ, một chút cảm giác khẩn trương cũng không có, có một mùi vị tự do.
Con ngựa chạy như vậy sau một lúc cũng mệt mỏi, Thư Yến Tả khiến nó hãm lại tốc độ.
Hoắc Nhĩ Phi thấy con ngựa dừng lại, xoay đầu lại hỏi, “Sao lại ngừng...” Đôi môi vừa đúng trượt qua cánh môi Thư Yến Tả, ánh mắt của hai người trong nháy mắt giao nhau một chỗ.
“Nếu mèo nhỏ đã nhiệt tình như vậy, anh đương nhiên từ chối thành bất kính.” Nói xong hôn lên luôn.
“Ưmh... Em nào có...” Hoắc Nhĩ Phi ấp úng cãi lại.
Tất cả âm thanh đều bị bao phủ trong nụ hôn dài triền miên này, có lẽ do tư thế ngồi của Hoắc Nhĩ Phi quá khó chấp nhận rồi, Thư Yến Tả dứt khoát ôm lấy cô, để cho cô ngồi đối mặt với mình.
Hoắc Nhĩ Phi hét lên một tiếng, bị buộc ngồi trên người Thư Yến Tả, Thư Yến Tả canh chính xác không sai chiếm lấy cánh môi mềm mại của cô, nuốt toàn bộ tiếng kêu sợ hãi của cô vào trong bụng, bởi vì ở trên ngựa, Hoắc Nhĩ Phi thể không ôm chặt lấy cổ Thư Yến Tả, hai chân treo ngược trên hông anh.
Nụ hôn này có thế tới mãnh liệt, cháy sạch hai người khó nhịn như đốt cháy cơ thể...
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy chống đỡ ɠιữα đùι mình chính là đồ lửa nóng kia, thật khó chịu, không khỏi nâng ௱ôЛƓ lên, định cho mình cách xa nó một chút, kết quả con ngựa đột nhiên lắc lư, để cho cô vừa đúng ngồi vào phía trên, nhất thời hai người đều phát ra tiếng kêu rên.
“Mèo nhỏ, em cố ý.” Thư Yến Tả thở hổn hển, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Nào có... Em vốn định cách xa nó một chút...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Nhĩ Phi cau lại, sắp khóc, thật khó chịu!
Một tay Thư Yến Tả đưa vào trong quần áo của mèo nhỏ, cởi ra hai nút áo trước иgự¢ cô, kìm lòng không được di1enda4nle3qu21ydo0n nắn Ϧóþ. Đều do mèo nhỏ đòi cưỡi ngựa, bộ đồ cưỡi ngựa này thật sự đủ phiền toái, nhất là quần này còn mang giày, thật sự muốn xé nát vứt bỏ nó.
“Không... Đừng, ở đây sẽ có người nhìn thấy, ở ngoài trời đấy, anh buông em ra ngồi đàng hoàng nào!” Hoắc Nhĩ Phi mím miệng khóc kể.
Có lẽ hai từ “Ngoài trời” nhắc nhở Thư Yến Tả, anh vội vã cài nút áo lại cho mèo nhỏ, nhấc cô lên, để cho cô xoay người sang chỗ khác, ôm hông của cô, điều khiển ngựa chạy nước rút.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy đổi tư thế trên ngựa thật sự quá khó chịu, không đợi mình ngồi vững vàng, con ngựa đã chạy, lắc lư đến cô vội vàng rúc vào trong иgự¢ Thư Yến Tả, hai cánh tay càng thêm ôm chặt chân anh, để giữ vững thăng bằng cho mình.
Mới vừa rồi lửa nóng trong cơ thể còn chưa tản đi, giờ phút này bị gió thổi tới, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái nói không ra được, nhưng sao vật chống đỡ phía sau mình còn nóng bỏng như vậy!
Nhìn hoàn cảnh chung quanh dường như không phải đường quay về, không khỏi hỏi, “Đi đâu vậy?”
“Ngoan, em chờ một chút sẽ biết.” Giọng nói quyến rũ của Thư Yến Tả cực kỳ có sức hút, khiến trong lòng Hoắc Nhĩ Phi tê dại một trận, cực kỳ yêu nghiệt!
Chờ đến khi ra đến bãi đậu xe ngoài trường đua ngựa, Hoắc Nhĩ Phi mơ hồ, phải đi nhanh như vậy? Hơn nữa con trai vẫn còn ở trong trường đua ngựa cưỡi ngựa!
“Lucus vẫn còn ở bên trong cưỡi ngựa mà, chúng ta không thể ném con lại một mình rồi đi.”
Thư Yến Tả tung người xuống ngựa trước, đỡ mèo nhỏ xuống ngựa, trực tiếp lôi kéo cô đi về phía chiếc Hummer của mình.
“Đừng! Chúng ta đi Lucus sẽ đau lòng.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cho dù nói như thế nào cũng không thể ném con trai lại.
“Ai nói phải đi, anh chỉ cần em giúp anh... Tiêu lửa.” Thư Yến Tả sợ cô liến thoắng không ngừng, giải thích rất đơn giản, đóng cửa xe lại, cho xe chạy ra bên ngoài.
Tiêu lửa? Hoắc Nhĩ Phi còn đang suy nghĩ ý tứ của từ này, trong lúc vô tình liếc về vật vẫn còn nhô lên ở hông Thư Yến Tả, mặt lập tức nóng lên, không phải chứ? Đây là ý tứ của tiêu lửa? Còn ở trong xe?
Xe dừng lại bên cạnh đường nhỏ vắng vẻ, cây xanh bóng mát, vừa đúng che một phía, Thư Yến Tả đổi toàn bộ cửa sổ xe thành màu đen như mực, xe xa hoa chính là tốt như vậy! Cứ như thế, cho dù có người đi qua bên cạnh cũng không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Hoắc Nhĩ Phi cũng coi như là một người từng trải, làm sao không hiểu được anh định làm gì, không thuận theo kêu lên: “Em không muốn đâu, tối về, em... Em lại bồi thường anh.”
“Không còn kịp rồi, em nhìn dáng vẻ như vậy của anh còn có thể đánh golf sao? Còn không phải bị bọn họ cười nhạo?” Thư Yến Tả nhìn vật nào đó trong quần.
“Nhưng mà, nhưng mà... Bọn họ sẽ hoài nghi...” mặt của Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn cau lại, người đàn ông thúi này!
“Bọn họ đều là người trưởng thành, sẽ rõ, tới đây...” Thư Yến Tả kéo dài giọng, ý bảo mèo nhỏ ngồi lên người anh.
“Em không muốn!” Hoắc Nhĩ Phi Dieễn ddàn lee quiy đôn kiên quyết không đồng ý, tại sao có thể làm chuyện như vậy ở trên xe?
Thư Yến Tả đã nhịn lâu rồi, một phát kéo mèo nhỏ đang cong môi ở kia, để cho cô giạng chân ở trên người mình, tay đã đưa vào trong quần áo của cô, đến mức, nóng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, hai người mới vừa rồi còn chưa tiêu tan hết tình dục, trong nháy mắt bắt đầu cháy rừng rực.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Hoắc Nhĩ Phi cũng không phải không muốn, chỉ có điều ở trong suy nghĩ của cô, làm chuyện như vậy phải ở trong phòng, hơn nữa ở trên giường mới đúng!
Nhưng mà, trên dưới toàn thân cô đều bị Yến trêu chọc đến tê dại! Thật khó chịu!
“Mới vừa rồi em nói là ngoài trời, bây giờ toàn bộ đều bị che kín, ngoan, không ai nhìn thấy, kể cả đứng trước cửa sổ xe cũng không nhìn thấy.” Thư Yến Tả phả hơi bên cạnh tai mèo nhỏ, an ủi cô.
“Vậy... Anh nhanh một chút...” Gương mặt Hoắc Nhĩ Phi đỏ bừng dính vào trên người Thư Yến Tả, giọng nhỏ yếu như ruồi muỗi.
Thư Yến Tả lập tức được cổ vũ, bắt đầu cởi giày ủng và quần của mèo nhỏ xuống.
Mà Hoắc Nhĩ Phi chỉ mặc ҨЦầЛ ŁóŤ màu đen giạng chân ở trên người Thư Yến Tả, dáng vẻ đó cực kỳ xinh đẹp, toàn thân cũng tản mát ra hơi thở lười biếng giống như mèo, móc áo lót đã sớm bị anh cởi ra, giờ phút này đang cắn trái anh đào tươi ướƭ áƭ kia...
Hoắc Nhĩ Phi không khỏi ngẩng đầu lên, phát ra từng trận ՐêՈ Րỉ khó nhịn, chiếc cổ tinh tế ngửa ra đường cong duyên dáng, quả thật khiến Thư Yến Tả sôi sục máu nóng...
Anh nhanh chóng cởi khóa kéo quần của mình, nâng chân mèo nhỏ lên, để cho cô ૮ởเ φµầɳ lót ngồi xuống.
Khoảnh khắc khi hai người kết hợp thân mật, nhiệt độ trong xe chợt lên cao đến đỉnh núi, một tay Thư Yến Tả điều chỉnh hạ thấp ghế ngồi, lật người đè mèo nhỏ ở phía dưới hung hăng rung động, hơi thở hai người đan vào một chỗ, tiếng lòng cực kỳ mê người...
Trên đồng cỏ, Lucus đang cưỡi ngựa phát hiện cha mẹ bé đã thật lâu không quay lại, không khỏi hỏi chú Ba Văn, “Chú Ba Văn, mẹ và cha đi đâu rồi?”
Ba Văn cũng không nói được, chỉ đành phải sờ đầu nhỏ của Lucus, “Cha con dạy mẹ con cưỡi ngựa rồi, có thể ngựa chạy quá nhanh nên lạc đường.”
“Cha ngốc quá, lại có thể lạc đường.” Lucus cười hì hì nói, “Chú Ba Văn, chú xem có phải con học được rất nhanh không, một mình con có thể cưỡi nó đi khắp nơi rồi.”
“Dĩ nhiên, Lucus luôn rất thông minh.” Ba Văn tán dương từ trong thâm tâm.
Đúng lúc này, Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi cưỡi ngựa trở lại, so sánh với Thư Yến Tả mặt mày hớn hở, Hoắc Nhĩ Phi thì mặt mũi tràn đầy ửng hồng, tóc cũng hơi xốc xếch, gió này, quả nhiên rất lớn!
“Cha, mẹ, con đã học được cưỡi ngựa rồi, sao hai người lâu như vậy mới trở về, bị lạc đường sao?” Lucus vừa nhìn thấy cha mẹ bé, vội để cho tiểu Kỳ Lân chạy qua.
Thư Yến Tả tung người xuống ngựa, thuận tiện ôm mèo nhỏ xuống, cười nói: “Đúng vậy, Lucus thật thông minh, nơi này quá lớn, cho nên hơi không phân rõ phương hướng, ngay cả cha cũng lạc đường.”
Ba Văn vừa nhìn dáng vẻ anh họ và chị dâu, đại khái có thể đoán ra được bọn họ đi làm gì rồi, đều là người lớn, die nd da nl e q uu ydo n hơn nữa nước ngoài luôn rất cởi mở, sao cậu không hiểu.
“Anh họ, chúng ta qua sân golf đi, cha đợi anh tới đánh cùng một ván đấy.” Ba Văn cười ha hả nói.
“Ừ.” Thư Yến Tả biết dượng nhỏ luôn ham mê đánh golf, hôm nay khó có được một cơ hội.
Sau khi nhìn bọn họ đi, Hoắc Nhĩ Phi trực tiếp tìm một cái ghế ngồi xuống, nói với con trai: “Lucus, chơi mệt chưa, nếu không xuống nghỉ ngơi đi.”
“Không mệt, mẹ, mẹ ngồi ở đó nhìn con cưỡi, tiểu Kỳ Lân nghe lời.” Lucus rất tỏ vẻ chỉ con ngựa đen nhỏ mà mình cưỡi, bé mới đặt tên.
Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt gật đầu, ngồi ở đó, giữa hai chân vẫn còn khó chịu mơ hồ, đàn ông thúi kia! Cũng không biết khống chế chút, làm hại mình không có cách nào cưỡi ngựa rồi.
Bên sân đánh golf, Lister thấy cháu ngoại tới, vội nhiệt tình gọi, “Chờ cháu nửa giờ rồi, kỹ thuật dẫn bóng của Charles không tệ, ba người chúng ta tới chơi một ván.”
Thư Yến Tả đưa mắt nhìn Charles cười híp mắt đứng đằng kia, cảm thấy người này thật sự không đơn giản, không thể khinh thường, nói không chừng sau này có thể trở thành người hợp tác kinh doanh, nếu là bạn của Ba Văn, ngược lại cũng đáng giá thử một lần.
Chơi đến quá trưa, tất cả mọi người cực kỳ vui mừng, buổi tối, Charles làm ông chủ, mời bọn họ đi mấy khách sạn cấp năm sao nổi danh nhất nước Anh, biểu hiện ra khảng khái và nhiệt tình cực lớn, càng thêm rất thân thiết chuẩn bị bánh sinh nhật sang trọng vì Lucus, chọc vui Lucus.
Thư Yến Tả chỉ chậm rãi không có ý thù địch như trước với cậu ta, mặc dù Ba Văn không nói gia thế của cậu ta, nhưng nhìn ra được thân thế không hề nhỏ bé, Ba Văn chỉ nói câu “Là quý tộc độc thân rất nổi danh ở nước Anh”, chẳng lẽ có thân phận quý tộc?
Tối về, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho con trai, Hoắc Nhĩ Phi ôm bé lên giường đi ngủ rồi, đứa bé chơi lớn như vậy nửa ngày, khẳng định mệt mỏi, hơn nữa ngày mai bé còn phải đi học.
Nhìn khuôn mặt yên tĩnh khi ngủ của con trai, Hoắc Nhĩ Phi khẽ hôn lên trán bé, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, hôm nay nhất định phải tắm tử tế, cả người cũng dinh dính, không thoải mái.
Khi cô đang rất hài lòng nằm trong bồn tắm, chơi bong bóng trong nước thì cửa mở ra, Thư Yến Tả một thân mùi rượu mà thẳng bước đi vào, trực tiếp ૮ởเ φµầɳ áo ở trước mặt cô, ૮ởเ φµầɳ, cho đến khi không mảnh vải che thân.
Hoắc Nhĩ Phi kinh ngạc đến cằm cũng sắp rớt xuống, anh... Anh... Sao lại phóng khoáng như vậy!
Khi thấy anh từng bước một đi về phía mình, Hoắc Nhĩ Phi có ý định muốn chạy trốn, mặc dù vóc người của anh không tệ, không có một chút thịt dư, còn có cơ bụng sáu múi, rất to lớn, rất hoàn mỹ...
Sờ còn đặc biệt có cảm xúc, nhưng những thứ kia không phải quan trọng nhất, quan trọng là hôm nay cô mệt ૮ɦếƭ đi, mệt ૮ɦếƭ đi được!
Khi một chân Thư Yến Tả đặt vào trong bồn tắm, Hoắc Nhĩ Phi lập tức kêu lên, “Anh đi ra đi, em lập tức tắm xong.”
Nhưng người nào đó vốn không để ý đến cô, trực tiếp ngồi vào, Hoắc Nhĩ Phi “Vụt” một cái che иgự¢ đứng dậy, [email protected] chuẩn bị chạy đi, kết quả còn chưa kịp chạm tới khóa cửa, đã bị Thư Yến Tả ôm lấy từ phía sau.
Anh mở van nước, làm trôi bọt trên người hai người đi, bàn tay dao động chung quanh, miệng càng thêm không nhàn rỗi, lưu luyến quên về ở sau lưng, cổ mèo nhỏ...
Cả khuôn mặt Hoắc Nhĩ Phi cũng cau lại ròi, người đàn ông thúi này! Hu hu... Thể lực cũng quá tràn đầy...
“Tự em nói, buổi tối sẽ bồi thường anh đấy...” Giọng nói trầm thấp quyến rũ của Thư Yến Tả giống như Mα túч vang lên bên tai Hoắc Nhĩ Phi.
“Nhưng em đã giúp anh tiêu lửa, hơn nữa còn ở... Ở trong xe...” Hoắc Nhĩ Phi vội cãi lại.
“Không đủ... Anh còn chưa thỏa mãn...” Dứt lời, trực tiếp đặt cả người mèo nhỏ tản ra hơi thở mê người lên bàn đá cẩm thạch, nghiêng người qua, để chân cô vòng chắc hông mình...
Đôi tay càng thêm vuốt ve trên da thịt trắng nõn của cô, đôi môi đến cổ, xương quai xanh, nụ hoa, xuống tiếp nữa...
Đưa đến Hoắc Nhĩ Phi thở gấp liên tiếp, một khoái cảm nóng rực giống như luồng điện nhanh chóng từ dưới người cô khuếch tán ra, dọc theo hai chân xông thẳng lên mũi chân, để cho bắp đùi cô không nhịn được co quắp một cái, mũi chân cũng căng lên.
“Lucus... Lucus đang ngủ, anh... Anh nhẹ chút... A...” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy anh tuyệt đối cố ý, kêu anh nhẹ một chút, ngược lại nặng hơn, va chạm mình đến sắp không chịu nổi.
“Ngày mai anh phải về Hương Cảng... Trở về cùng anh...” Thư Yến Tả thở hổn hển nói.
“Em... Em đồng ý Tuyết Nghê rồi, phải cùng cô ấy... Cô ấy sinh... Sinh xong, ừ... Hơn nữa... Con trai cũng ở đây...” Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình sắp kích thích ૮ɦếƭ rồi.
“Anh làm thế nào?” Thư Yến Tả cố ý hung hăng va chạm, vừa đúng đội vùng mẫn cảm của mèo nhỏ lên, làm hại cô thiếu chút nữa kêu ra.
“Ừ... Em... A...” Hoắc Nhĩ Phi chỉ đành phải cắn một cái lên vai Thư Yến Tả, không để cho mình kêu ra, đàn ông thúi này! Cô cảm thấy hông của mình cũng sắp gãy.
Thể lực của Thư Yến Tả quả nhiên không phải tốt bình thường, anh đều không gián đoạn vận động dữ dội như vậy mà tới nhiều lần, đến cuối cùng, Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn dính trên người anh, mặt đỏ tươi, trên người càng điểm thêm nhiều dâu tây, không khỏi chu miệng gặm cắn vài cái lên Ⱡồ₦g иgự¢ vững chắc của Thư Yến Tả, cũng định làm mấy ký hiệu.
Người nào đó vốn đã được thỏa mãn, khi mèo nhỏ trắng trợn trêu chọc, lại bắt đầu bành trướng... Khoái cảm nhanh chóng vòng lấy toàn thân Hoắc Nhĩ Phi, cô ngẩng đầu lên, khẽ nhếch đôi môi tinh tế thở dốc, môi Thư Yến Tả nhanh chóng đặt lên, thì thào nói trong miệng cô, “Chính là như vậy... Mèo nhỏ... Trước kia từ sớm như vậy, anh chỉ muốn nhìn dáng vẻ như thế này của em...”
Vừa nói vừa tăng nhanh rung động, Hoắc Nhĩ Phi không khỏi bám chặt lấy bả vai anh, khoảnh khắc khi Dụς ∀ọηg nổ tung cùng anh đạt tới đỉnh núi vui thích.
...
Cuối cùng, Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn gục đầu bị ôm lên giường, đầu dính giường lập tức bắt đầu mơ hồ, chỉ nhớ rõ mình bị ăn sạch sành sanh, không còn dư lại chút nào...
Mệt quá... Quả nhiên cạn kiệt thể lực sống chính là mệt ૮ɦếƭ người...
Sáng ngày hôm sau, trong mơ mơ di@en*dyan(lee^qu.donnn) màng màng Hoắc Nhĩ Phi bị con trai lay tỉnh, nhưng đầu cô rất không tỉnh táo, không bò dậy nổi.
Thư Yến Tả ôm lấy con trai, “Ngày hôm qua mẹ con quá mệt mỏi, để cho mẹ ngủ thêm một lúc, cha tiễn con đi học, sau đó cha phải trở về Hương Cảng, mẹ ở đây cho đến khi con được nghỉ có được không?”
“Vâng, nếu cha cũng ở đây thì tốt hơn.” Lucus vẫn rất cao hứng.
“Cha sẽ thường xuyên đến thăm Lucus, hơn nữa con còn nửa tháng nữa là được nghỉ rồi, đến lúc đó cha đến đón con và mẹ về nhà.” Thư Yến Tả vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
“Được.” Lucus rất vui mừng “Chụt” một cái lên mặt cha.
Chờ sau khi Hoắc Nhĩ Phi tỉnh lại, đã là xế chiều, toàn thân đau nhức muốn ૮ɦếƭ, như bị đè vật nặng vậy, cầm điện thoại di động lên thấy có tin nhắn chưa đọc, là của Thư Yến Tả.
‘Anh đi, đừng quá nghĩ đến anh.’
Môi từ từ cong thành đường cong tinh tế, đi cũng không nói một tiếng với cô, vội nhấn một hàng chữ qua: ‘Em đã bắt đầu nhớ anh rồi, làm thế nào?’
Quả nhiên khi Thư Yến Tả nhìn thấy dòng tin nhắn này thì nụ cười trong mắt sâu hơn, mèo nhỏ đây chính là trêu chọc anh trắng trợn.
‘Anh không ngại bay lại, vừa đúng Lucus đi học, chúng ta đi đảo nhỏ ở Maldives mấy ngày thế giới hai người, bảo đảm để cho em tính phúc đến không muốn rời giường.’
Hoắc Nhĩ Phi vừa nhìn thấy tin nhắn lộ liễu như vậy, gương mặt nóng đỏ lên trong nháy mắt, người đàn ông thúi này! Xấu lắm!
Bỏ lại điện thoại di động đi rửa mặt, ưmh... Bụng thật đói...
Sau khi Lucus đi học, Hoắc Nhĩ Phi dọn đi ở chung với Tuyết Nghê rồi, theo cô ấy nói chuyện phiếm, giúp cô ấy giải tỏa áp lực, còn một tháng nữa sẽ sinh, Tuyết Nghê vẫn còn hơi khẩn trương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc