Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Chương 110

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Thư Yến Tả, Em Vẫn Muốn Bám Lấy Anh
Cầm điện thoại di động lên, do dự hồi lâu cũng không biết nên mở miệng như thế nào, cắn chặt môi, băn khoăn ngồi trên giường, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng rồi, nhưng thật ra cô là người nhát gan, e dè rất nhiều, bất tri bất giác đã làm tổn thương người khác.
Hồi tưởng lại đủ loại chuyện xảy ra giữa cô và Thư Yến Tả, có quá nhiều ràng buộc và không dứt bỏ được, có lẽ buông tha anh, sẽ là hối hận cả cuộc đời mình.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, cô cầm điện thoại di động lên gửi một tin nhắn qua: \'Em muốn cho Lucus sinh nhật sáu tuổi, bỏ lỡ năm năm trước, em không muốn tiếp tục bỏ qua từ nay về sau.\'
Sau khi gửi xong, trong lòng Hoắc Nhĩ Phi thấp thỏm một trận, những lời này thật ra thì có nghĩa khác, cô không biết Thư Yến Tả đọc xong sẽ có phản ứng gì, bây giờ anh chán ghét mình như vậy, trừ con trai ra, cô không biết mình còn có thể lấy cái cớ gì đi tìm anh...
Thật lâu không có tin trả lời, khiến cho cô hoài nghi Thư Yến Tả đi đâu, mới vừa rồi Đoạn lưu manh nói anh uống rất nhiều R*ợ*u, sau đó anh tức giận bỏ đi, chẳng lẽ...
Gọi một cú điện thoại qua, xin lỗi, điện thoại ngài gọi tạm thời không có ai nghe.
Càng khiến cô thêm không an lòng, hai tiểu nhân ở trong đầu cũng đang đấu đi đấu lại.
Tiểu nhân đen nói: Đàn ông mà! Uống nhiều quá nhất định đi tìm phụ nữ phóng đãng rồi, dĩ nhiên không nghe được điện thoại reo...
Tiểu nhân trắng nói: Có lẽ uống nhiều quá ngã ở đâu đó bất tỉnh nhân sự rồi không chừng...
Tiểu nhân đen nói: Nhất định đang phóng đãng với phụ nữ.
Tiểu nhân trắng nói: Nhất định say đến bất tỉnh nhân sự, bên cạnh không có một ai quan tâm anh. di3n~d@n`l3q21y\'d0n
...
Hoắc Nhĩ Phi cảm giác đầu mình sắp nổ tung, nhìn đồng hồ: Mười hai giờ rưỡi.
Nếu không gọi điện thoại xác nhận với Đoạn lưu manh, nhưng vừa nghĩ tới cái mặt muốn đánh của Đoạn lưu manh, cô lại không muốn gọi rồi.
Mới vừa rồi Đoạn lưu manh nói đi đón C*** rồi, giờ phút này nói không chừng hai người đang làm gì đó, quấy rầy người khác luôn không được tốt, nhưng mà...
Ôi giời! Hoắc Nhĩ Phi! Mày còn do dự gì đây? Nếu đã quyết định thì đừng lề mà lề mề, một khi xác định chuyện gì thì phải kiên trì không ngừng đi tiếp, mặc kệ người ta nhìn mày như thế nào, nghĩ về mày như thế nào, cũng không quan trọng! Quan trọng là nghe theo trái tim của mình đi, trong lòng đã có nơi có chốn thì nên đi.
Bất chấp, đi thì đi, ai sợ ai! Cầm điện thoại di động và ví tiền lên đi ra cửa.
Bởi vì là nửa đêm, xe taxi tương đối ít, Hoắc Nhĩ Phi đợi một lúc lâu mới bắt được chiếc taxi, tài xế vừa nghe là chỗ thật xa như vậy, liền hơi không muốn đi lắm rồi.
Hoắc Nhĩ Phi nói hơn nói thiệt mãi, tài xế mới đồng ý thêm tiền đi.
Thật ra thì người tài xế này chính là do Đoạn Tử Lang kêu Đinh Thận thu xếp, chỉ có điều vì để càng thêm giống như thật nên mới cố ý làm như vậy, thật sự thì nhà cũ họ Thư quá kín đáo, người khác không cách nào đến gần.
Sau khi đến, nhìn gần một giờ, Hoắc Nhĩ Phi không nghĩ tới ngoài cửa lại biết cô, thấy là cô, không hỏi một tiếng đã để cho cô đi vào.
Suốt đường đi vào, một nửa bóng người cũng không thấy, đèn đường hành lang vẫn sáng, ngay cả một người giúp việc cũng không có.
Kỳ quái! Đều đi ngủ sao? Đáng ra nên có người trực đêm mới phải chứ? Trong lòng Hoắc Nhĩ Phi thầm nghĩ.
Bởi vì đã tới rất nhiều lần, tất cả đối với Hoắc Nhĩ Phi mà nói, đều là quen cửa quen nẻo, mở chốt cửa, trong lòng cô thấp thỏm một trận, chắc chắn ở nhà chứ!
Sau khi thấy dáng người trên giường chính là người kia thì trong lòng mừng rỡ, trái lại rất ngoan đó! Uống say sẽ trở về ngủ.
Rón rén đi tới bên giường, cứ nhìn anh như vậy, hình như tim mình cũng đang đập thình thịch thình thịch, mình thật sự yêu anh sao?
Nhưng mà, anh còn có thể muốn mình sao? Mình làm tổn thương anh nhiều lần như vậy, luôn lưỡng lự như vậy, không hạ được quyết tâm, mình như vậy không phải rất đáng ૮ɦếƭ! Rất thất bại! Sau khi bỏ ra giá cao nặng nề như vậy mới biết được thì ra mình yêu không phải là Chử Tuyết Luân mà là Thư Yến Tả, ông trời nhất định đang trừng phạt cô.
Thấy sau khi ngủ Thư Yến Tả vẫn nhíu chặt chân mày, không nghĩ định đưa tay lên vuốt, khoảnh khắc khi đầu ngón tay chạm lên chân mày anh, lòng của Hoắc Nhĩ Phi đột nhiên bình tĩnh lại.
“Mèo nhỏ, mèo nhỏ...” Thư Yến Tả đột nhiên nói mê, bị sợ đến tay Hoắc Nhĩ Phi run lên, còn tưởng rằng anh tỉnh lại, nhìn kỹ một cái mới phát hiện anh chỉ nói mơ mà thôi.
Trong lòng không khỏi ngọt ngào, đây là lần đầu tiên cô nghe được Thư Yến Tả gọi tên cô ở trong mộng, cảm giác đó giống như được quét mật, ngọt đến tận trong lòng.
Đột nhiên phát hiện trên trán anh đổ mồ hôi lạnh, chẳng lẽ đang gặp phải ác mộng, gặp ác mộng gì mà kêu tên của mình? Anh rốt cuộc đang mơ thấy cái gì đây?
Chuẩn bị đi phòng tắm lấy khăn lông lau cho anh, lại không đề phòng bị anh túm được cánh tay, phát hiện anh tỏ vẻ khổ sở nỉ non nói: “Mèo nhỏ, mèo nhỏ, em không được rời khỏi anh...” dieendaanleequuydonn
“Em không đi, em đi lấy khăn lông lau cho anh một chút.” Hoắc Nhĩ Phi dịu dàng nói.
Thư Yến Tả túm được cánh tay cô giữ càng ngày càng chặt, khi Hoắc Nhĩ Phi đứng dậy, hơi sơ ý không đề phòng bị vấp ngã, vừa đúng té nhào vào trên người Thư Yến Tả.
Có lẽ lực đánh vào quá mạnh mẽ, Thư Yến Tả đột nhiên mở mắt, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nằm ở trên người anh, hình như rất khó tin.
Tim Hoắc Nhĩ Phi cũng đang đập “Thình thịch”, sao anh lại tỉnh rồi hả? Nếu như anh hỏi tại sao mình lại ở đây, nên nói như thế nào?
Nhưng hình như Thư Yến Tả tỉnh lại lại giống như đang ở trạng thái mộng du, một tay từ từ vuốt ve gò má Hoắc Nhĩ Phi, tự lẩm bẩm, “Sao mèo nhỏ trong mộng càng lúc càng nhìn rõ ràng, nhất định do hôm nay nhìn thấy cô ấy.” Nói xong anh liền nhắm mắt lại ngủ tiếp rồi.
Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi nhìn Thư Yến Tả lầm bầm, nơi nào đó trong lòng đang hòa tan, đứa ngốc! Cho dù anh không cần em, em cũng cứ bám lấy anh!
Ngón tay sờ lên gò má anh sau khi ngủ, sau đó đến miệng môi, lưu luyến quên về trên đó, đột nhiên cúi người hôn lên, đây là lần thứ hai cô chủ động hôn anh, ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
Hôn hôn, Thư Yến Tả trong mộng liền biến khách thành chủ rồi, đây chẳng qua là một loại phản ứng theo bản năng đàn ông của thân thể anh, hoàn toàn giống như không thành thật khi làm giấc mộng xuân.
Trời dần tối, nhiệt độ trong phòng cũng dần dần lên cao, một đôi đóng cảnh uyên ương ở đó liều ૮ɦếƭ triền miên, hơi thở làm tim người ta đập rộn lên nhanh chóng tràn ngập trong không khí.
Một phòng kiều diễm...
Năm giờ sáng, Hoắc Nhĩ Phi từ trong chăn bò ra ngoài, rón rén mặc quần áo tử tế, vừa ra đến cửa còn liếc mắt nhìn người đàn ông vẫn ngủ say trên giường, nếu như để cho cô đối mặt với Thư Yến Tả tỉnh lại, cô hơi không dám, cũng sợ anh sẽ nói lời lạnh nhạt, vẫn nên chờ anh gửi tin nhắn lại thôi.
Suốt dọc đường đi ra ngoài, hình như cũng không thấy mấy người giúp việc, hình như mọi người đều giống như làm như không thấy cô, đặc biệt kỳ quái, cô dĩ nhiên không biết đây là do Đoạn Tử Lang cố ý dặn dò, cho nên lần này cô thăm dò nhà cũ họ Thư vào ban đêm, tất cả mọi ngời coi như cô là đồ trong suốt, cho đến sau khi Thư Yến Tả tỉnh lại thăm dò, cũng không thể giải thích nghi hoặc.
Hoắc Nhĩ Phi một đường thuê xe đến sân ba, gửi một tin nhắn cho Âu đại ca, nói cô về nhà trước.
Ngồi thẳng lên chuyến bay sớm nhất trở về thành phố L, sau khi về nhà cô ngã đầu đi nằm ngủ, cha mẹ đương nhiên cho rằng cô công việc bận rộn, cho nên cũng không quấy rầy cô.
Nhà cũ họ Thư.
Khi Thư Yến Tả từ từ tỉnh dậy thì theo bản năng đưa tay sờ chỗ bên cạnh trên giường ngủ, trống không, ngay sau đó thầm nghĩ: Quả nhiên là mình xuất hiện ảo giác rồi, sao mèo nhỏ lại ở đây? Chỉ có điều giấc mộng tối hôm qua cũng quá chân thật, hoàn toàn để cho mình hơi không phân rõ, đặc biệt là khoảnh khắc khi mình tiến vào trong mèo nhỏ, anh nghe rõ mèo nhỏ ưm một tiếng, cho dù là giấc mộng xuân, cũng không khỏi quá chi tiết tỉ mỉ rồi!
Bới tóc qua loa, vén chăn lên mới phát hiện mình lại không ***? Mặc dù anh có thói quen ngủ trần, nhưng kể từ sau khi có con trai, anh gần như có lẽ đã từ bỏ thói quen này rồi, tối hôm qua anh không nhớ rõ mình có cởi hết quần áo! die~nd a4nle^q u21ydo^n
Chẳng lẽ do giấc mộng xuân đó? Nhưng trên giường không có bất kỳ dấu vết gì mà?
Tiện tay túm lấy cái mền quấn lại đi vào phòng tắm, thoải thoải mái mái tắm rửa.
Khi ăn điểm tâm, anh trong lúc vô tình hỏi một câu: “Tối hôm qua có người nào vào phòng tôi sao?”
“Nhị thiếu, không thông qua ngài cho phép, chúng tôi không dám tùy tiện vào phòng ngài.” Nữ giúp việc vội vàng nói.
Thư Yến Tả nhấp một ngụm sữa tươi, đúng là như vậy không sai, nhưng ký ức tối hôm qua thật sự quá chân thật, chẳng lẽ thật sự chỉ vì mình quá nhớ nhung mèo nhỏ?
Trên đường đến công ty, Thư Yến Tả mới nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc và một cú điện thoại chưa nhận trên điện thoại di động, hơn nửa đêm người phụ nữ này gọi điện thoại cho mình làm gì? Còn có mẩu tin nhắn này, anh cau mày nhìn nội dung trong tin nhắn.
Hồi lâu, gửi mấy chữ qua: ‘Để xem xét.’
Một cú điện thoại của Đinh Thận kéo anh từ trong tưởng tượng về thực tế.
【Nhị thiếu, con đàn bà An Tình Hủy kia bị chúng tôi túm được, Lôi Nhất Hằng đã không có năng lực bao che cho cô ta. 】
Đây không thể nghi ngờ là tin tức tốt, Thư Yến Tả hơi trầm ngâm, “Trước tiên canh chừng nghiêm ngặt, lấy người thông minh một chút, con đàn bà đó quỷ kế đa đoan, nếu để cho nó chạy, chú biết là hậu quả gì.”
【Nhị thiếu yên tâm, tôi sẽ để cho An Tình Hủy biết cái gì gọi là gieo gió gặt bão. 】
“Đừng làm cho cô ta ૮ɦếƭ là được.” Giọng Thư Yến Tả lạnh nhạt, An Tình Hủy dám phản bội anh, thật sự là tìm đường ૮ɦếƭ!
Nửa giờ, một giờ, hai giờ, ba giờ...
Mãi cho đến buổi trưa, vẫn không thấy người nào đó gửi tin nhắn lại, Thư Yến Tả hơi tức giận, người phụ nữ này! Chẳng lẽ cố ý đùa bỡn anh!
Gửi một tin nhắn qua: ‘Tôi không có thời gian chơi trò chơi trốn tìm với cô!’
Ba giờ chiều, bụng người nào đó trên giường kêu lên hai tiếng “Ùng ục”, một cánh tay thò ra ngoài, đầu tiên sờ sờ bụng mình, sau đó sờ về phía điện thoại di động trên bàn, trong mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy hai tin nhắn chưa đọc, đều là của Thư Yến Tả, trong lòng không khỏi ngọt ngào.
Thấy tin nhắn thứ nhất, khóe miệng khẽ cong lên; thời gian tin nhắn thứ hai tới cách bốn giờ, xem ra anh tức giận rồi, cho rằng mình cố ý đùa bỡn anh đấy.
Vội vàng gửi tin nhắn qua: ‘Em không có, vừa xuống máy bay, em lập tức về nhà ngủ, mới vừa tỉnh... Em thật sự vô cùng hy vọng anh có thể đồng ý một đề nghị này của em.’
Thư Yến Tả đang vùi đầu vào công việc, nghe điện thoại di động vang lên hai tiếng, chần chừ mấy giây, vẫn không nhịn được nhìn xem.
Hơi nhíu mày, vừa mới tình? Cô có mệt như vậy sao? Suy nghĩ một chút cũng đúng, cô lập ra kế hoạch bữa tiệc này, vẫn luôn bận bịu không nghỉ, ngay sau đó lại nghĩ đến, chuyện này vốn không liên quan đến mình!
Hoắc Nhĩ Phi nằm lỳ trên giường chờ tin nhắn của anh, một tiếng tinh tinh vang lên, cầm lên vừa nhìn: ‘Nếu như cô biểu hiện được có đủ thành ý, tôi sẽ cân nhắc.’
“Tạch tạch” nhấn một hàng chữ qua, die nda nle equ ydo nn nằm thẳng ở trên giường chờ phản ứng của bên kia.
‘Như thế nào mới xem như có đủ thành ý đây?’ Khi Thư Yến Tả nhìn thấy câu này thì nhíu chân mày lại, đầu người phụ nữ này bị chập mạch hay thật sự muốn mừng ngày sinh nhật của con trai?
Cô không biết cô như vậy sẽ khiến cho mình hiểu lầm sao? Chẳng lẽ cô cho rằng làm nũng có thể khiến cho chuyện lúc trước coi như chưa xảy ra sao?
‘Nếu như ngay cả thành ý cô cũng không giải thích được thì chúng ta không cần thiết phải nói chuyện!’
Hoắc Nhĩ Phi nhếch môi lên nhìn tin nhắn này, thật là, chưa từng thấy biến sắc mặt nhanh như vậy.
‘Em hiểu, em sẽ khiến anh nhìn thấy thành ý của em.’
Gửi tin xong, Hoắc Nhĩ Phi bò dậy từ trên giường đi rửa mặt, bụng đói meo rồi.
Thư Yến Tả nhìn tin nhắn, vẫn không hiểu ý tứ của người phụ nữ kia, cô hiểu cái gì chứ?
Gửi qua bốn chữ: ‘Mỏi mắt mong chờ.’
Điện thoại đột nhiên vang lên, Hoắc Nhĩ Phi vội vàng chạy từ trong toilet ra nhận.
【Chị Phi Phi, sao chị đi sớm như vậy chứ! 】
“Nhiễm Nhiễm, em cũng biết mà, chị không thích ở chung với quá nhiều người xa lạ, hơn nữa bữa tiệc làm rất thuận lợi! Chúc mừng em.” Hoắc Nhĩ Phi nhìn dâu tây đỏ trên cổ mình, nếu như còn không đi, không khỏi bị Nhiễm Nhiễm nhìn thấy, đến lúc đó có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
【Chị Phi Phi, chị là đại công thần * đã chạy, chúng em còn có ý tứ gì nữa chứ. 】
(*) đại công thần: Người có công lớn
“Nói lời ngốc nghếch gì vậy, tối nay là lễ chúc mừng các em phải chơi thật thoải mái, mấy ngày nay chị mệt ૮ɦếƭ đi được, mới vừa tỉnh ngủ, có cơ hội em mời chị ăn một bữa đi.”
【Chị Phi Phi, chị nói thật đi, có phải vì tránh nhị ca của em nên mới chạy trốn nhanh như vậy không, thật ra thì hai anh chị... 】
“Không phải, chị thật sự mệt ૮ɦếƭ đi được, cho nên muốn về nhà nghỉ ngơi, chuyện giữa chị với nhị ca em, chị sẽ xử lý tốt, cám ơn em Nhiễm Nhiễm vẫn một mực ủng hộ chị.” Hoắc Nhĩ Phi rất chân thành nói, Nhiễm Nhiễm quả thật giúp đỡ cô rất nhiều.
【Như vậy em sẽ không quen đâu! Chị Phi Phi, hết cách rồi, ai bảo em vừa nhìn thấy đã yêu chị chứ! 】 Thư Tử Nhiễm vô cùng dí dỏm mà cười nói.
Vừa thấy đã yêu, mặc dù từ này dùng trên thân hai người nghe rất quái lạ, nhưng lại rất thỏa đáng, hai cô gái xa lạ tuổi tác xấp xỉ lần đầu tiên gặp mặt đã có ấn tượng tốt về nhau, cho dù cách nhiều năm như vậy, Nhiễm Nhiễm vẫn hồn nhiên đáng yêu như thế.
Lúc ăn cơm, Hoắc Nhĩ Phi quyết định ngả bài trước với cha mẹ, chỉ có thể lấy được sự ủng hộ của họ mới là khích lệ lớn nhất với mình.
Cha Hoắc trầm ngâm hồi lâu, “Phi Phi, con đã không còn là đứa bé, nên làm như thế nào do chính con quyết định, cuộc sống không thể làm lại, một khi đã quyết định cũng không thể hối hận càng không thể lùi bước.” Những lời này của cha Hoắc không thể nghi ngờ gõ một hồi chuông báo động cho con gái.
“Cha, con biết rõ, con đã nghĩ xong.” Hoắc Nhĩ Phi sao không hiểu được đạo lý này, đây là quyết định sau khi cô đã trải qua suy tính kỹ càng.
“Phi Phi à, nhà chúng ta chỉ có một đứa con gái là con, khó tránh khỏi tùy hứng nuông chiều chút, vốn con và Tuyết Luân cũng sắp kết hôn, kết quả lại đột nhiên xảy ra ngoài ý muốn, Lucus là cháu ngoại ruột của cha mẹ, cha mẹ cũng rất thích thằng bé, nhưng con không thể bởi vì thằng bé mà quyết định cuộc sống của mình!” Mẹ Hoắc ý vị sâu xa nói. d1en d4nl 3q21y d0n
“Mẹ, con không có, nếu như bởi vì đứa bé, ban đầu con sẽ không bỏ lại thằng bé mà về nhà, con rất thích Tuyết Luân, nhưng mà con không yêu anh ấy, trong lòng con vĩnh viễn chỉ coi anh ấy như anh trai, cho nên con...” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy cần thiết phải nhìn thẳng vào đáy lòng mình, từ vừa mới bắt đầu cô chính là tham lam sự dịu dàng và sự lệ thuộc vào anh Tuyết Luân, để cho cô rất thoải mái rất ấm áp, nhưng khi ở cùng một chỗ với anh ấy, không có mùi vị tình yêu tim đập rộn lên.
‘Con bé này, may mà lần trước không xác định thời gian kết hôn với bác gái Chử con, nếu như quyết định rồi, mẹ xem con ăn nói với người ta như thế nào, quá không hiểu chuyện, Thư Yến Tả cũng không phải không được, nhưng đứa nhỏ Tuyết Luân này, cha mẹ đều biết tính cách của nó, tuyệt đối không phải nói, càng không bắt nạt con, kết hôn với người giống như Tuyết Luân mới yên ổn.”
“Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta không cần quản nhiều như vậy, mặc dù Phi Phi tùy hứng nhưng hiểu chuyện, để cho chính con bé tự quyết định đi.” Cha Hoắc tỏ vẻ tuyệt đối rộng lượng, mặc dù ông có thành kiến với Thư Yến Tả, nhưng cháu ngoại có thể dạy được tốt như vậy, nhất định có chút tài năng.
“Cha, mẹ, cám ơn cha mẹ.” Hoắc Nhĩ Phi muốn lấy nhất chính là sự ủng hộ của cha mẹ, như vậy sẽ không khiến cho cô có lo âu về sau.
Hoắc Nhĩ Phi suy tính liên tục, cầm điện thoại lên bấm số của Tuyết Luân, có một số việc không thể kéo dài thêm được nữa.
Chử Tuyết Luân rất cao hứng khi nhận được đt của Phi Phi, ngay khi anh chuẩn bị ra cửa, điện thoại di động lại vang lên, mở ra vừa nhìn là Lệ Chi gửi tin nhắn bằng hình ảnh tới.
Là hình Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi mặt đối mặt đứng nói chuyện, khoảng cách giữa hai người rất gần, nhất là bộ lễ phục này của Phi Phi, gợi cảm dễ coi như vậy.
Cơn tức của Chử Tuyết Luân lập tức xông lên, có một cảm giác bị người phản bội, cầm chìa khóa lên lập tức ra cửa.
Thẩm Lệ rất hài lòng nhìn kiệt tác trong máy tính của mình, qua nhiên photoshop rất cường đại, cô chỉ xóa a Sâm ở bên cạnh Hoắc Nhĩ Phi, lại xóa người phụ nữ bên cạnh Thư Yến Tả đi, vì vậy, tấm hình này lập tức trở nên đẹp không tì vết rồi, nếu như cái này không đủ để khơi gợi lên cái gai trong lòng anh Luân, trừ phi anh là kẻ ngu.
Khi Hoắc Nhĩ Phi đến tiệm cà phê gần đó, Chử Tuyết Luân đã ngồi ở đó rồi.
Lập tức có phục vụ đi tới hỏi hai người cần gì?
Hoắc Nhĩ Phi muốn một ly cà phê kem tuyết, “Tuyết Luân, còn anh?”
“Lam Sơn.” Giọng Chử Tuyết Luân rất bình tĩnh.
“Được, hai vị chờ.” Phục vụ rất lễ phép rời đi.
Hai người trầm mặc một lúc, cũng không ai phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này trước.
Cuối cùng, vẫn là Hoắc Nhĩ Phi mở miệng trước, “Tuyết Luân, hôm nay em hẹn anh ra đây là muốn nói chuyện giữa chúng ta với anh.”
“Anh cũng có ý này.” Chử Tuyết Luân lạnh nhạt ném ra một câu, mở điện thoại di động ra đưa cho cô.
Hoắc Nhĩ Phi rất kinh ngạc nhìn hình trên điện thoại di động, đây là lúc nào? Tuyết Luân lại phía người điều tra mình? Thì ra anh vốn không tin tưởng mình.
“Anh phái người điều tra em?” Hoắc Nhĩ Phi không dám tin hỏi.
“Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, nếu như giữa em và Thư Yến Tả không có gì, còn sợ anh điều tra?” Chử Tuyết Luân thật ra vốn không phái người đi thăm dò Phi Phi, dinendian.lơqid]on nhưng dưới tình huống này anh đã mất lý trí, bị chính người phụ nữ mình yêu hết lần này đến lần khác làm tổn thương, anh đã chịu đủ rồi, hơn nữa Thẩm Lệ luôn ghé vào bên tai anh thổi mấy câu, khó tránh khỏi làm cho anh mất phương hướng.
Hoắc Nhĩ Phi mím mím môi, quá trình đã không quan trọng, dù sao hôm nay cô cũng đến để nói rõ ràng, nếu Tuyết Luân đã hoài nghi mình, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
“Nếu như vậy, em cũng không có lời nào để nói rồi.” Hoắc Nhĩ Phi không muốn nói ra câu sau cùng, cô muốn để cho Tuyết Luân nói, như vậy trong lòng anh sẽ thoải mái hơn một chút.
Chử Tuyết Luân không nghĩ tới một câu Hoắc Nhĩ Phi cũng không vì mình mà cãi lại đã thừa nhận, anh vốn định nếu như Phi Phi giải thích rõ, anh còn có thể cho cô thêm một cơ hội nữa, nhưng lời của cô hoàn toàn khiến cho anh ૮ɦếƭ tâm rồi...
Lệ Chi nói đúng, người Phi Phi yêu không phải là mình, mà người đó tên Thư Yến Tả.
“Em không có lời nào muốn nói sao? Vậy em vẫn luôn lưỡng lự giữa anh và Thư Yến Tả, do dự không thôi, chỉ chờ anh quyết định thay em sao?” Chử Tuyết Luân cảm giác mình đã không lựa lời mà nói rồi.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ yên lặng nghe, cho dù Tuyết Luân nói gì cô đều nhận, có lẽ cô không phải cố ý suy nghĩ như vậy, nhưng kết quả đã tạo thành, nói nhiều hơn nữa còn có công dụng gì chứ?
“Phi Phi, thật ra thì em không phải như vậy, anh vẫn luôn cho rằng em là một cô gái đơn thuần lương thiện, thẳng thắn đáng yêu, thì ra anh sai rồi, chẳng lẽ một năm ở Hương Cảng kia thật sự khiến cho em thay đổi nhiều như vậy sao? Anh cho em rất nhiều cơ hội, nhưng em luôn làm tổn thương anh, Thư Yến Tả và con trai em vốn là một cái gai trong lòng anh, mà anh cứng rắn chôn nó ở trong đáy lòng, không muốn cho nó mọc ra, nhưng em cố tình muốn rút ra ngoài.” Chử Tuyết Luân khổ sở nói.
Lời tác giả: Có lẽ trong thế giới tình yêu bản thân luôn ích kỷ, không có biên pháp vẹn toàn đôi bên, chác chắn sẽ có một người bị thương. Phi Phi là một cô gái đơn thuần cố chấp bốc đồng, cô đang dần dần trưởng thành, có một quá trình lột xác, có lẽ không phải do cô cố ý, nhưng trong lúc vô tình đã làm tổn thương người yêu cô, đây là không nên, cô nên bị trừng phạt sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc