Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Chương 02

Tác giả: Nam Quan Yêu Yêu

Trên Trời Rớt Xuống Một Cái “Bánh Nhân Thịt” Bự
Sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ, chiếu lên từng vầng hào quang vàng nhạt, nhưng người trên giường vẫn liều mạng như cũ, tiếp tục trùm chăn ngủ nướng.
Đột nhiên, một tiếng chuông reo đột ngột, trong buổi sáng yên tĩnh, cực kỳ đinh tai nhức óc, từ trong chăn truyền ra một tiếng gào to: “Là đứa nào đáng chém ngàn đao đấy! Không muốn sống!” Theo đó là một cánh ty trắng nõn thò ra, sờ loạn đầu giường một lúc, cuối cùng mò được, ấn nút nghe.
“Không thể gọi trễ hơn sao? Sáng sớm làm phiền người khác nghỉ ngơi.”
(Xin hỏi, cô là Hoắc Nhĩ Phi tiểu thư sao?) Người bên kia hiển nhiên không ngờ tới ᴆụng phải khách hàng có thái độ không tốt như vậy, ngay cả giọng nói cũng sợ hãi.
“Đúng, chị là ai?” Hoắc Nhĩ Phi không ngờ là một giọng nữ trong trẻo dễ nghe, hơn nữa không phải bạn bè cô biết, không khỏi kỳ quái sao người ta có thể có số điện thoại của cô.
(Là như vậy, tuần trước cô ở trung tâm thương mại chúng tôi tiêu tiền tích lũy điểm rút thăm trúng thưởng, rút trúng giải nhì du lịch Hongkong năm ngày, không biết lúc nào cô có thể đến đây hoàn thiện giấy tờ và làm thủ tục nhận thưởng, nếu như cô không có hứng thú, cũng có thể không cần tới.)
Hoắc Nhĩ Phi quả thật bị tin vui này làm sợ ngây người, cô nhớ tuần trước đi cùng bạn tốt Chử Tuyết Nghê đến trung tâm thương mại mua đồ thì Tuyết Nghê cà thẻ mấy vạn đồng, lúc tính tiền vị tiểu thư kia nhiệt tình hỏi các cô có muốn rút thưởng không, nói trung tâm thương mại của họ đang có hoạt động, hễ là khách hàng tiêu từ năm vạn đồng trở lên đều có cơ hội rút thưởng, giải nhất là du lịch đảo Bali hai người năm ngày; giải nhì là du lịch Hongkong năm ngày; giải ba là du lịch đảo Hải Nam năm ngày.
Chử Tuyết Nghê là thiên kim nhà giàu, dĩ nhiên không có hứng thú với mấy cái này, nhưng Hoắc Nhĩ Phi không giống vậy, gia đình cô bình thường, vẫn thích du lịch, nhưng cũng biết điều kiện gia đình mình không cho phép, nên nhẫn nhịn, nay có cơ hội tốt như vậy, sao cô có thể bỏ qua, nên ở bên cạnh vận động bạn tốt Tuyết Nghê: “Dù sao hôm nay cậu đã tiêu phí đủ năm vạn, thử một chút đi, lỡ như trúng!”
“Được rồi, cậu đã cảm thấy hứng thú như vậy, cậu tự lấy phiếu rút thăm đi, điền tên tuổi điện thoại của cậu vào, đừng điền của tớ đấy.” Sao Chử Tuyết Nghê lại không biết tâm sự của cô, nên có lòng thành toàn cho cô.
Hoắc Nhĩ Phi quả thật cao hứng trông mong, vui vui vẻ vẻ cầm phiếu rút thăm tiểu thư thu tiền đưa, điền tên họ, điện thoại và phương thức liên lạc.
“Cám ơn ngài hợp tác, về kết quả rút thưởng chúng tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc với ngài sau một tuần, mong ngài kiên nhẫn chờ.”
“Hả! Không phải rút thăm bây giờ sao?” Giọng Hoắc Nhĩ Phi thất vọng rõ ràng.
“Không phải vậy, đây là do máy tính may mắn rút ra, ngài yên tâm, chỉ cần ngài trúng giải, nhất định sẽ thông báo cho ngài.”
Hoắc Nhĩ Phi còn rơi vào trong ký ức bị giọng nói ở đầu điện thoại bên kia cắt đứt: Hoắc tiểu thư? Hoắc tiểu thư? Nếu cô không muốn đi chúng tôi có thể hủy tên cô.
“Không, đương nhiên tôi muốn đi, buổi chiều qua hoàn thiện giấy tờ được không?” Hoắc Nhĩ Phi vội vàng trả lời, chỉ sợ người nọ thay đổi.
“Có thể, trong hai ngày này tới đây là được.”
“Vậy thì được, buổi chiều tôi qua.”
“Vâng, đã quấy rầy, hẹn gặp lại.”
“Không quấy rầy, không quấy rầy.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Nhĩ Phi hơi sững sờ, hình như chưa hoàn hồn, tiếp theo lăn lộn trên giường một lúc, đá chân, hoa tay múa chân vô cùng cao hứng.
Đột nhiên sực nhớ ra cái gì, vội vàng gọi một cú điện thoại cho bạn tốt Chử Tuyết Nghê, lại quên mất lúc này mình đang làm phiền người khác nghỉ ngơi.
(Muốn ૮ɦếƭ, sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi.) Chử Tuyết Nghê ở bên kia cũng tức giận mắng.
“Tuyết Nghê, trên trời thật sự rơi xuống bánh nhân thịt rồi.”
(Rơi bánh nhân thịt thì cậu đi nhặt! Nói với tớ làm gì?)
“Thật ra thì, cái đó rơi xuống vốn là của cậu.”
(Gì của cậu, của tớ? Hoắc Nhĩ Phi, sáng sớm đã rùm beng người ta thức dậy, không nói rõ ràng cho tớ, tớ sẽ không để yên cho cậu!) tác phong rời giường của Chử Tuyết Nghê bên kia hiển nhiên nặng hơn.
“Tuyết Nghê, cậu đừng tức giận! Chính là chuyện rút thăm trúng thưởng tuần trước, tớ lại có thể trúng giải nhì! Không phải trời sập thì là gì?” Hoắc Nhĩ Phi mặt mày hớn hở.
(Tuần trước? Rút thưởng? Giải nhì? Trúng thì trúng, phải ngạc nhiên như vậy sao?)
“Tớ chính là muốn nói cho cậu biết! Du lịch Hongkong năm ngày, cậu thật sự không đi?”
(Tớ đã đi Hongkong nhiều lần, còn đi làm gì? Muốn đi tự cậu đi.) Cơn tức của Chử Tuyết Nghê rất lớn.
“Vậy tớ đi, Hongkong là nơi tớ đã muốn đến từ lâu, cuối cùng ước mơ sẽ thành hiện thực.” Giọng Hoắc Nhĩ Phi rất hưng phấn.
Chử Tuyết Nghê dứt khoát cúp điện thoại, tiếp tục ngủ rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Nhĩ Phi tung tăng nhảy nhót một lúc, bổ nhào không dứt trên giường, ôm Đường Bảo của cô (Chú thích: Đường Bảo là con chó phốc cô nuôi) hôn mạnh một lúc, đáng tiếc Đường Bảo không hiểu phong tình, nghiêng đầu không để ý đến cô. Tránh thoát khỏi иgự¢ cô, chạy đi như một làn khói.
Hoắc Nhĩ Phi không hề bị Đường Bảo ảnh hưởng, bò dậy khỏi giường, mặc quần áo tử tế, vừa ngâm nga bài hát vừa đánh răng rửa mặt trong toilet.
Ở bên cạnh, mẹ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, “Phi Phi, sao hôm nay vui mừng thế!”
“Mẹ, con trúng giải.” Hoắc Nhĩ Phi nhổ bọt, vui mừng nói.
“Trúng thưởng cái gì, bây giờ rất nhiều trúng thưởng đều là gạt người! Con không thể tin tưởng!” Mẹ Hoắc nghiêm túc nói.
“Mẹ, không phải gạt người, chính là tuần trước con và Tuyết Nghê cùng nhau đến trung tâm thương mại kia, sao có thể gạt người, vừa rồi còn gọi điện thoại nói chiều nay con đến điền giấy tờ, con đi xem một chút chẳng phải sẽ biết.”
“Vậy cũng được, đi xem một chút mới biết thật giả, nhất định phải biết rõ, đừng bị lừa.” Mẹ Hoắc bán tín bán nghi.
Sau khi rửa mặt xong, Hoắc Nhĩ Phi ôm bả vai mẹ, làm nũng: “Mẹ, nếu con thật sự rút trúng thưởng du lịch Hongkong năm ngày, mẹ và cha không thể không cho con đi! Đây là miễn phí, con vẫn rất muốn đi Hongkong.”
“Nếu là thật, mẹ với cha chắc chắn không phản đối, vừa đúng bây giờ con đang nghỉ hè, ở nhà cũng không có việc gì, đi ra ngoài chơi cũng tốt.” Bà và chồng luôn yêu thương con gái bảo bối duy nhất này vô hạn, biết con gái thích ra ngoài chơi, nhưng thu nhập đi làm bình thường của bà và chồng mà nói, chỉ có thể gánh vác một năm đi du lịch một lần, dù sao con gái vừa lên đại học, cần tốn tiền. Còn có sau này… Ôi!
Hoắc Nhĩ Phi thấy mẹ đồng ý, không khỏi hoan hô một tiếng, hôn “Chụt” một cái lên mặt mẹ, sau đó nhảy nhảy nhót nhót ra phòng ăn ăn bữa sáng.
Trên mặt mẹ Hoắc viết đầy cưng chiều, “Cũng sắp là con gái lớn mười chín tuổi rồi, còn cả ngày nôn nôn nóng ngóng, tương lai ai dám lấy con.”
“Không ai cưới tốt nhất, con có thể vĩnh viễn ăn bám cha mẹ rồi.” Hoắc Nhĩ Phi ăn bánh quẩy, không hề để ý nói.
“Con bé này, nói điềm xấu gì đâu, con gái trưởng thành vẫn phải lập gia đình.”
Hoắc Nhĩ Phi uống ngụm sữa đậu nành, lẩm bẩm trong miệng: “Mẹ, mẹ cứ trông mong con vội vàng lập gia đình như vậy à! Vậy mẹ và cha ở nhà rất nhàm chán!”
Mẹ Hoắc ngồi bên cạnh con gái, hơi cảm thán, quả thật như thế, gả con gái cho người sau không thể nào ở nhà cả ngày rồi, đúng là không dám tưởng tượng!
Hoắc Nhĩ Phi thấy dáng vẻ đau lòng của mẹ, “Mẹ, còn rất sớm! Con mới mười chín tuổi, tối thiểu phải qua mười năm nữa.”
Mẹ Hoắc cưng chiều sờ tóc con gái, “Đứa ngốc, qua mười năm nữa con đã già rồi.”
Hoắc Nhĩ Phi nghịch ngợm le lưỡi một cái với mẹ, tiếp tục ăn bánh quẩy của cô.
Buổi chiều, lúc Hoắc Nhĩ Phi ra cửa, mẹ còn ngàn căn vạn dặn muốn cô nhất định phải cẩn thận, không thể bị lừa.
Hoắc Nhĩ Phi vẫy tay chào mẹ, ý bảo sẽ không, cô cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, sao có thể?
Buổi chiều, khi Hoắc Nhĩ Phi tới quầy tiếp tân ở trung tâm thương mại, đã có mấy người ở đó vùi đầu điền giấy tờ, cô kéo một nhân viên tiếp tân dáng dấp vui vẻ ra hỏi: “Thật sự để cho tôi tới đổi quà sao? Không phải gạt người.”
Tiểu thư tiếp tân lộ ra giọng nói nụ cười ngọt ngào, “Chào cô, xin hỏi có gọi điện thoại thông báo cho cô sao? Nếu vậy, mời lấy ra giấy tờ chứng minh, để chúng tôi đối chiếu.”
Hoắc Nhĩ Phi liên tục móc chứng minh thư ra, tiểu thư tiếp tân nhận lấy chứng minh thư của cô đối chiếu vào máy vi tính, “Tiểu thư Hoắc Nhĩ Phi, cô trúng giải du lịch Hongkong năm ngày, mời cô đến bên đây điền giấy tờ.”
Thái độ thật tốt! Hơn nữa cô nhìn những người bên cạnh cũng ở đó điền giấy tờ, không giống giả, vì vậy lòng tràn đầy vui vẻ làm thủ tục.
Lúc gần đi, cô còn hỏi nhiều lần, cô thấy mặt tiểu thư tiếp tân sắp cười đến biến dạng, nên ngượng ngùng không hỏi nữa, sợ người ta tức giận không để cho cô đi.
Bốn giờ chiều thứ hai bay, còn có bốn ngày, thật tốt quá! Hoắc Nhĩ Phi vui vui vẻ vẻ ra khỏi cửa chính trung tâm thương mại, gọi điện thoại cho bạn tốt Chử Tuyết Nghê và Tiêu Dĩnh Tư, ba người hẹn gặp mặt nhau ở quán cà phê quen.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc