Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 36

Tác giả: Trần Tiểu Na

Dịch Đình Đến
Đại bản doanh Hội Liệt Diễm.
Trong phòng ấm áp, bên ngoài lại không ấm áp.
Y Hi Nhi mặc quần ngủ dơ dáy, bên ngoài choàng một cái áo khoác len màu xanh dương áo, chân trần đến quan sát tòa nhà nghiên cứu khoa học.
Tòa nhà nghiên cứu khoa học này đối với Y Hi Nhi cũng không xa lạ gì, sau khi cô tỉnh lại tại nơi này, cô đúng là không nghĩ tới hội Liệt Diễm còn có một bệnh viện nhỏ, bên trong toàn bộ đều là những sản phẩm công nghệ đỉnh cao trên thế giới.
Cô ở trong đó nửa tháng, mới vừa chuyển ra không lâu, hiện tại người đi vào đổi lại là Tây Môn Dật rồi, Y Hi Nhi không biết nên cười nhạo hay đồng tình.
Chỉ là, nhìn thấy lúc này Lâm Hựu Lật cùng đi đến, Y Hi Nhi dễ nổi nóng rồi.
"Tây Môn Dật cái lão bất tử này, sao anh có thể đưa Lâm Hựu Lật lén đi ra ngoài? Anh biết rõ một mình anh ở bên ngoài sẽ khiến cho bao nhiêu người muốn giết anh?" Y Hi Nhi tức giận đến không khống chế được, không để ý trên cánh tay Tây Môn Dật đầm đìa máu tươi, không khách khí mắng to.
Hội Liệt Diễm nếu đi ra ngoài sẽ có nhiều người nịnh bợ, nhưng nếu một thân một mình đi ra ngoài thì có vô số người muốn giết bọn họ, bởi vì nếu độc thân ở bên ngoài thì có thể sẽ bị *** diệt khẩu, trong thế giới này ngoài Hội Liệt Diễm còn có rất nhiều bang phái hắc đạo, mà cũng có rất nhiều lính đánh thuê muốn đẩy bọn họ vào chỗ ૮ɦếƭ.
"Tôi xin nhận lỗi!" Tây Môn Dật áy náy nói, chỉ là gặp nguy hiểm cũng là trong dự liệu của anh, anh vốn đang kỳ vọng vào anh hùng cứu mỹ nhân, ai kêu nữ nhân kia căn bản không bỏ rơi mình, không khổ như thế sao có thịt ăn?
Lại nói, Tây Môn Dật cũng không phải không ngờ có người tới ám sát, anh không len lén thả tin đồn ra trước, ai có thể biết anh sẽ ở chổ đó? Làm sao anh còn có thể đậu xe ở vị trí hoàn hảo đó?
Dĩ nhiên, những suy tính lúc này của Tây Môn Dật sẽ không nói ra, nói rồi, trong lòng của Y Hi Nhi anh chính là hắc hồ ly sao?
"Nói xin lỗi cái rắm í, Hựu Lật và tôi khác nhau, cô ấy từ nhỏ đã là người đọc sách, học xong lại là bác sĩ, người bình thường cầm dao giết gà cũng không xong, làm sao anh có thể khiến cô ấy bị nguy hiểm, cũng may không có bị thương, nếu không bây giờ không biết sợ hãi đến mức nào?" Y Hi Nhi mắng to, Lâm Hựu Lật bây giờ ở trong mắt của cô cũng rất quan trọng, cô cho rằng đã là bạn bè dĩ nhiên phải bảo vệ thật tốt.
"Đủ rồi! Để tôi yên tĩnh!" Lâm Hựu Lật không chịu nổi Y Hi Nhi ở bên cạnh la to, nhức đầu ngăn cản.
"Nhưng. . . . . ." Y Hi Nhi không phục cong môi.
"Tôi dễ dàng bị hoảng sợ như vậy sao? Đi ra ngoài cho tôi, đừng quấy rầy tôi lấy viên đạn, cô làm cho tôi thấy đau đầu!" Lâm Hựu Lật tức giận nói.
"Được rồi, Hựu Lật cô chính là quá tốt, còn giúp anh ta, thôi, làm như tôi chưa nói gì" Y Hi Nhi chỉ coi Lâm Hựu Lật có tấm lòng của bác sĩ, không có nhiều lời.
Đi tới cửa, Y Hi Nhi chợt quay đầu lại nhìn Tây Môn Dật, "Này, anh đừng khi dễ Hựu Lật, nhanh khỏe lên còn đi kiếm tiền, chớ có biếng nhác biết không?"
"Tuân lệnh! Đại tiểu thư của tôi!" Tây Môn Dật buồn cười trả lời, rõ ràng là lo lắng cho mình nhưng Y Hi Nhi vẫn là ngang ngược.
Y Hi Nhi vừa ra khỏi tòa nha nghiên cứu, bỗng nhiên bị đưa lên cao .
Nhìn kỹ, là bộ mặt lạnh lẽo của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi cười híp mắt ôm lấy cổ của Vũ Văn Bác, mừng rỡ khi có một phu xe lực lượng miễn phí đưa cô trở về phòng.
"Về sau không cho phép chân không chạy ra ngoài." Vũ Văn Bác cảnh cáo nói, anh biết Y Hi Nhi chân trần chạy đi liền lập tức chạy đến, anh bây giờ càng ngày càng không bỏ được nha đầu này rồi.
"Biết, mới vừa rồi là do con gấp gáp, vừa nghe nói “chú” Tây Môn và Hựu Lật trở về máu me đầy người, bị sợ đến mức trái tim nhỏ của con cũng run rẩy." Y Hi Nhi vỗ vỗ nơi trái tim nhỏ, hào hứng nói.
Bây giờ Y Hi Nhi đã từ từ khôi phục khuôn mặt hồng tròn trịa, chỉ là thiếu đi mấy phần ngây thơ, lại có thêm vài phần quyến rũ, khuôn mặt mặc dù đã tròn trịa trở lại, nhưng cằm vẫn còn nhọn, lần đại phẫu thuật này cô đã hao phí quá nhiều tinh lực rồi.
Thời gian trôi nhanh, đã sang năm mới, Y Hi Nhi nhiều lần nói muốn trở về Hạ Môn, tuy nhiên đều bị Vũ Văn Bác cự tuyệt, lý do là không dưỡng bệnh tốt nên không thể đi lung tung.
Y Hi Nhi biết điều này là vì mình, đại thủ thuật lần này xong mình bị bệnh gì còn không biết, cô còn trẻ cũng không thể mạo hiểm như vậy, cho nên cũng không có cố chấp, chỉ là đổi phương thức gặp mặt, để cho các bằng hữu của cô đến Malaysia gặp mặt.
Khi Y Hi Nhi nói ra, Vũ Văn Bác do dự một chút, thấy bộ mặt mong đợi sau hai tròng mắt đen bóng của Y Hi Nhi, gật đầu đáp ứng.
"Cha, ngày mai là Nguyên Đán (ngày đầu năm âm lịch) rồi, Cố đại nhân ôn hoà xinh đẹp lúc nào thì đến ạ?" Y Hi Nhi hỏi tới .
"Ngày mai, Cố Nhã Thuần phải đợi đến mùa xuân, được không?" Vũ Văn Bác tựa cằm *** đầu Y Hi Nhi, ấm áp nói.
Y Hi Nhi bị không khí ấm áp này bao quanh, quỷ thần xui khiến gật đầu đáp ứng.
Khi cô phục hồi lại tinh thần đã không còn kịp rồi, nhưng mà bây giờ cô cũng rất thỏa mãn, Lâm Hựu Lật, Đinh Tiểu Vũ đều đang ở đây bên cạnh cô, cộng thêm sắp tới lại có Dịch Đình, Y Hi Nhi bắt đầu lên kế hoạch liền lộ ra vẻ đẹp của đầy sức sống.
Dịch Đình và Y Hi Nhi lần trước gặp mặt cũng đã gần nửa năm, khi nhìn thấy lúc này Y Hi Nhi rõ ràng gầy đi không ít, lòng chợt chua xót, ôm thật chặt Y Hi Nhi không buông tay.
"Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này, sao đem mình biến thành như vậy? Muốn cằm nhọn như vậy để làm gì? Cầm ở trên sàn nhà đâm đất trồng củ cải sao?" Dịch Đình cười mắng, không nghĩ tới gần nửa năm không gặp, bạn tốt thay đổi nhiều như vậy.
"Ta thật vẫn chưa nghĩ tới cái vấn đề này, trở về có thể thử một lần!" Y Hi Nhi rời khỏi vòng tay của Dịch Đình cười, hớn hở nhìn hảo hữu đã lâu không gặp này.
"Thôi đi bà, Tiên Nhân Chưởng (là một loại xương rồng) cũng có thể trở thành xác ướp, còn muốn trồng củ cải." Dịch Đình nói xong, nhìn cảnh vật chung quanh đại bản doanh của hội Liệt Diễm.
Đại bản doanh của Hội Liệt Diễm là do mười mấy tòa biệt thự tạo thành, chính giữa xen kẽ lâm viên (khu trồng cây cảnh, cây cối, cây hoa quả) là vườn hoa được thiết kế, tỉ mỉ lâm viên được quy hoạch dễ thủ khó công.
Y Hi Nhi trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giải thích làm sao, cứ nhún nhún vai, không có ý định giải thích tại sao cô ở chỗ như thế này.
Dịch Đình mặc dù bình thường rất nhiều chuyện, nhưng vào thời khắc mấu chốt cũng không truy vấn tận gốc, dù sao vẫn là tồn tại hợp lý, nếu Y Hi Nhi đã ở đây rồi, hỏi cũng vô ích.
Huống chi, xem ra người đàn ông Vũ Văn Bác đó rất có tiền, về sau có thể giúp cô giới thiệu không ít đàn ông tốt có tiền, cô cũng không cần bận tâm làm những công việc vất vả khổ sở, sau này đi theo cô ấy có thể gà chó lên trời* rồi, có thể sống phóng túng buông thả, không cần lo lắng béo phì không mặc được quần áo không có ai nhận vào đi làm.
Vũ Văn Bác mang theo hai đại hán mặc âu phục đen vào phòng của Y Hi Nhi, hai đại hán này không nói lời nào đã cầm hành lý của Dịch Đình lên.
Y Hi Nhi hô to: "Này, có ý gì?"
"Cô ấy không thể ngủ ở đây." Vũ Văn Bác lạnh mặt nói, giường của Y Hi Nhi chỉ có anh có thể ngủ, người khác chớ hòng mơ tưởng.
*gà chó lên trời: cả họ được nhờ; theo truyền thuyết Hoài Nam Vương Lưu An sau khi tu luyện thành tiên, đem tiên dược còn dư vãi ngoài sân, gà chó ăn tiên đơn xong đều bay lên trời. Về sau dùng "gà chó lên trời" để ví với một người có thế lực thì những người có quan hệ với anh ta đều được nhờ.
Người Yêu
"Tôi có phòng riêng sao? Kiểu gì? Ở nơi nào?" Dịch Đình cắt ngang lời của Y Hi Nhi, vui mừng hỏi.
Trong đó một người mặc âu phục màu đen chỉ chỉ tòa biệt thự bên cạnh, đó là tòa biệt thự màu xanh dương, Dịch Đình H**g phấn nhảy dựng lên, hỏi "Một mình tôi ở bên trong sao?"
Vũ Văn Bác gật đầu một cái, cường thế giữ chặt vòng eo đang loạn động của Y Hi Nhi.
"Cha, làm sao cha có thể lường gạt Đình Đình, cha không phải đã biết cô ấy căn bản đối với đồng thoại không có miễn dịch người sao? Lấy một ngôi biệt thự cho cô ấy ở?" Y Hi Nhi tức giận vô cùng, lại hướng về phía mắt đang tỏa sáng đang nhìn hình thức bên ngoài biệt thự của Dịch Đình bất mãn nói: "Này, chúng ta là chị em tốt phải không?" Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Dịch Đình xoay đầu lại, nặng nề gật đầu, "Không sai, chúng ta là chị em tốt, chẳng qua ta vừa mới đón nhận ngôi nhà mà cha bạn dụ dỗ, cho nên tạm thời chúng ta làm bạn bè trước không làm chị em."
"Tại sao có thể như vậy a.., cùng ta ở thú vị hơn chứ? Ở một mình sẽ rất nhàm chán phải không?" Y Hi Nhi châm chọc, một mình ở trong một tòa biệt thự, không sợ nửa đêm có tiếng hát sao?
"Làm ơn, ai muốn ở cùng với cậu một phòng chứ, phải chọn lựa giữa một bên là cả một tòa nhà và một bên chỉ có một phòng, ta khờ mới không lấy biệt thự đấy." Dịch Đình làm mặt quỷ, hớn hở theo sau người đàn ông mặc âu phục đen rời đi.
Nhìn nhanh chóng Dịch Đình hòa nhập với hoàn cảnh, Y Hi Nhi không biết là nên khóc hay nên cười.
Dịch Đình không hỏi cô tại sao, mà là trực tiếp đón nhận tất cả mọi thứ trước mắt, thứ tình cảm này không phải người bình thường có thể làm được, hôm nay nếu đổi lại là Cố đại nhân, cũng sẽ không dễ dàng đơn giản như vậy.
Cũng không biết đến lúc đó sẽ làm sao để giải thích với Cố đại nhân!
"Haiz!" Y Hi Nhi nghĩ đến chỗ này, không nhịn được thở dài.
Vũ Văn Bác siết chặt gò má của Y Hi Nhi, "Than thở cái gì?"
"Đình Đình vốn chính là không có tim không có phổi, cho nên dễ đối phó, chờ Cố đại nhân biết được tôi đi theo hắc đạo, cha nói cô ấy có giết con hay không?" Y Hi Nhi phiền muộn nói, dựa vào ***g *** Vũ Văn Bác , mắt nhìn ra ao nước trước mặt phía ngoài cửa sổ.
"Cô ấy không dám!" Vũ Văn Bác tròng mắt hơi híp, lộ ra ánh mắt sắc bén.
"Cô ấy dám! Chỉ là có phần không nỡ mà thôi, cô ấy từ nhỏ đã nuôi trí trở thành một cảnh sát giương cao chính nghĩa diệt trừ kẻ ác, cô ấy hận hắc đạo, mà con là do một tay cô ấy dẫn dắt, nhưng bây giờ con với cha - lão đại Hắc đạo ngày ngày ngủ cùng trên một chiếc giường, cô ấy không giết con mới là lạ!" Y Hi Nhi rất xác định, Cố Nhã Thuần nhất định sẽ muốn giết cô.
"Tôi sẽ không cho cô ấy cơ hội." Vũ Văn Bác vuốt ve mái tóc dài của Y Hi Nhi, chậm rãi nói.
"Con hiện tại rất mâu thuẫn, con không bỏ được Cố đại nhân, nhưng con cũng không bỏ được cha, con nên làm như thế nào? Nếu như con không gặp cha thì tốt!" Y Hi Nhi quay đầu, vùi đầu trong *** của Vũ Văn Bác .
"Ngoan, bảo bối của ta không nên phiền não, tất cả đã có tôi lo liệu!" Vũ Văn Bác ôm chặt thắt lưng của Y Hi Nhi, cho cô gái mơ màng này một chút lực chống đỡ.
"Nếu như. . . . . . con nói là nếu như, có một ngày Cố đại nhân giết con, cha ngàn vạn đừng báo thù, có được hay không?" Y Hi Nhi chợt buồn buồn nói ra một tiếng, không biết vì sao, khi nghĩ tới tương lai, trước mặt cô là một mảnh mênh ௱ô** mù mịt.
Vũ Văn Bác không trả lời, chỉ là trầm mặc nhìn đỉnh đầu Y Hi Nhi, dùng sức ôm chặt thân thể Y Hi Nhi , dường như muốn đem cô khảm vào trong cơ thể mình cùng hòa toan làm một.
Đối với vấn đề Y Hi Nhi vừa nói, Vũ Văn Bác dĩ nhiên sẽ không đồng ý, nhưng là Y Hi Nhi yêu cầu, anh khi nào thì thật có thể nhẫn tâm cự tuyệt đây?
Nắm chặt quả đấm, Vũ Văn Bác thề, anh tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra.
(Đoạn này mình nghĩ nên thay đổi cách xưng hô một chút, không biết có xáo trộn không, hy vọng mọi người không thấy quá đường đột và khó chịu)
"Vũ Văn Bác, tôi là nghiêm túc." Y Hi Nhi ngẩng lên nhìn ánh mắt của Vũ Văn Bác.
"Anh biết." Vũ Văn Bác trầm giọng lên tiếng, nhưng như vậy thì sao?
"Chúng ta tới nói chuyện một chút được không? Quen biết lâu như vậy, anh vẫn cảm thấy chúng ta cần một lần nói chuyện, đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng một chút." Y Hi Nhi chợt đẩy ra khỏi ***g *** của Vũ Văn Bác, lui hai bước, và nhìn thẳng vào Vũ Văn Bác.
Vũ Văn Bác dài tay chụp tới, dự định ôm Y Hi Nhi trở vào trong ***.
"Đừng nhúc nhích! Anh ôm tôi...tôi không có cách nào suy nghĩ, cứ như vậy nói đi?" Y Hi Nhi vội vàng ngăn cản, hung hăng lại lui một bước dài.
Vũ Văn Bác càng ngày càng thích ôm Y Hi Nhi vào trong ***, mà Y Hi Nhi càng ngày càng quen, có lúc không tự chủ càng muốn đắm chìm trong khuôn mặt dịu dàng của Vũ Văn Bác.
Y Hi Nhi ý thức được lòng của mình càng ngày càng say mê, không chỉ một lần nghĩ tới muốn rời khỏi, nhưng là không cách nào làm được, mỗi lần Vũ Văn Bác dịu dàng nhìn cô, cô đều không thể tự kềm chế đắm chìm ở trong đó, cô biết, kể từ sau khi cô phẫu thuật mọi thứ không còn như lúc mới bắt đầu, ánh mắt của Vũ Văn Bác khi nhìn cô luôn nóng bỏng, cô làm sao không hiểu tình ý của Vũ Văn Bác đây?
Đây là tự Vũ Văn Bác giăng lưới tình, nhưng Y Hi Nhi cũng đã hãm sâu ở trong đó.
"Em muốn nói gì?" Vũ Văn Bác nhìn ánh mắt Y Hi Nhi không có một chút buông lỏng, lại gần thêm Y Hi Nhi một chút nữa.
"Anh không muốn đối xử với tôi như con gái nữa phải không?" Y Hi Nhi trực tiếp hỏi, mặc dù cô biết tình ý của Vũ Văn Bác, nhưng trên thực tế Vũ Văn Bác chưa bao giờ chính thức nói ra miệng.
"Ở trên người của em anh tìm được sự ấm áp và yên tâm, anh đã từng xem em là người nhà, là máu mủ. Nhưng sau anh mới phát hiện ra điều đó là không phải, anh đối với em, là tình cảm nam nữ."
"Nhưng. . . . . . Tôi là cảnh sát, lý lích của tôi vẫn còn ở Hạ Môn." Y Hi Nhi do dự nói, mối quan hệ này ở trong lòng của cô vẫn là một cái hố, không cách nào vượt qua.
"Nơi này là Malaysia, em chỉ là một cô gái bình thường, không phải cảnh sát!" Vũ Văn Bác kiên định trả lời.
"Nhưng tôi được giáo dục chính là bắt người xấu, mặc kệ các anh giải thích thiện ác vĩ mô là như thế nào, nhưng anh chính là kẻ địch của cảnh sát, đây là sự thật không thể thay đổi, cứ cho giờ tôi không làm cảnh sát, nhưng Cố đại nhân một ngày nào đó sẽ tìm tới cửa ." Y Hi Nhi có chút kích động.
"Vậy thì sao? Em biết Cố Nhã Thuần dù cho có tìm tới cửa cũng sẽ không làm được gì." Vũ Văn Bác không phải tự phụ, mà là Cố Nhã Thuần ở trong mắt của anh vẫn chưa đạt trình độ có thể coi là đối thủ, anh nhẫn nhịn và để ý Cố Nhã Thuần hoàn toàn chỉ là bởi vì có quan hệ với Y Hi Nhi mà thôi.
"Làm sao? Tôi không muốn bằng hữu và người yêu sẽ trở thành kẻ địch, tôi cảm thấy tôi không cách nào trơ mắt nhìn, hơn nữa. . . . . . Nếu như có một ngày giữa hai người phải có một người hy sinh, tôi sẽ lựa chọn bảo vệ Cố đại nhân." Bởi vì, nếu như hôm nay có đổi ngược lại là Cố Nhã Thuần, cô tin tưởng Cố Nhã Thuần cũng sẽ lựa chọn phương thức giống cô.
"Người yêu. . . . . . Em vừa nói cái gì? Em lặp lại lần nữa!" Vũ Văn Bác bị kích động đứng bên cạnh Y Hi Nhi, nắm chặt bả vai của Y Hi Nhi .
"Này! Anh nhẹ tay một chút. . . . . . Không đúng. . . . . . Anh đừng có quá kích động!" Y Hi Nhi vốn là đã chuẩn bị nói rõ nhưng lúc này cảm xúc của Vũ Văn Bác lại làm cô bị rối loạn.
Rõ ràng một giây trước vẫn còn thâm tình nói qua chuyện bi thương, tại sao lập tức không khí liền thay đổi? Y Hi Nhi im lặng hỏi ông trời, mặc dù không tìm được lý do, nhưng là rất khẳng định cuộc nói chuyện vừa rồi chỉ có một mình cô tham gia vào, Vũ Văn Bác căn bản không quan tâm.
Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi cũng không bình tĩnh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc