Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 35

Tác giả: Trần Tiểu Na

Tôi Đối Với Em Chính Là Vừa Thấy Đã Yêu!
"Em muốn, liền lấy!" Vũ Văn Bác nắm bàn tay Y Hi Nhi đặt trong *** chỗ trái tim anh, anh bây giờ đã biết mình muốn cái gì, sau khi sinh ly tử biệt anh đã hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của mình.
Y Hi Nhi nhìn ánh mắt mê hoặc của Vũ Văn Bác, hoảng sợ, trái tim phịch phịch nhảy loạn một hồi, đỏ mặt cúi đầu!
Ánh đèn bên trong phòng làm việc có chút mờ tối.
Vũ Văn Bác cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cao cấp vuốt vuốt ly R*ợ*u vang đỏ, trên mặt như như có điều suy nghĩ.
Tây Môn Dật một thân nhàn nhã tựa vào thành ghế sa lon, trong lúc đó giơ tay nhấc chân tản ra khí thế mị hoặc, hôm nay, lần đầu tiên anh hẹn gặp.
Vũ Văn Bác ưu nhã để xuống ly R*ợ*u xuống, tròng mắt đen dài ẩn chứa sắc bén nhìn thẳng đôi mắt của Tây Môn Dật.
Tây Môn Dật bị nhìn có chút chột dạ, rất nhanh làm dấu hiệu giơ hai tay đầu hàng, cầu xin tha thứ nói: "Lão đại, lần này thật không được, hãy giúp tôi hoàn thành chuyện tình cảm này, dù sao chuyện giao dịch với Johnny Dell chỉ là công việc khắc phục hậu quả mà thôi, cũng không nhất định phải cần thiên tài S***g ống ở đó."
Vũ Văn Bác nghe Tây Môn Dật nói như vậy, tự nhiên không nói cái gì nữa , Tây Môn Dật một thân bản lĩnh, lại là người có nhiều tham vọng, năm đó Tây Môn Dật đã thành công thăng cấp lên hàm thiếu tá, nhưng là vẫn cự tuyệt đi theo anh, lại thêm chưa bao giờ mở miệng cầu xin anh bất cứ chuyện gì.
Lần này, cuối cùng là chuyện gì khiến anh ta thay đổi?
Vũ Văn Bác đối với người khác rất hà khắc thậm chí là lãnh khốc, nhưng đối với vị huynh đệ này thì vẫn là giống như một người bình thường lộ ra ánh mắt tò mò.
"Lão đại, anh càng ngày càng thú vị." Tây Môn Dật nói đùa, trước kia Vũ Văn Bác mặc dù cũng rất quan tâm mấy huynh đệ tốt bọn họ, nhưng chưa từng có trực tiếp qúa như vậy.
"Bởi vì Lâm Hựu Lật?" Vũ Văn Bác hỏi, nửa tháng này, Lâm Hựu Lật và Tây Môn Dật hành động tựa như là có chút kỳ lạ, cô gái Lâm Hựu Lật kiêu ngạo tỉnh táo như vậy, cho dù ở trước mặt của anh cũng có thể bình tĩnh như thường, duy chỉ khi ở trước mặt Tây Môn Dật hình như chịu không ít thua thiệt, Tây Môn Dật càng khiến cô không thể làm gì.
"Lão đại con mắt của anh thật đúng là sáng như tuyết, sáng như tuyết đó, tôi còn tưởng rằng trong mắt anh chỉ có nha đầu Hi Nhi thôi, không nghĩ tới ánh mắt anh vẫn còn sắc bén trước sau như một." Tây Môn Dật quở trách nói, nhưng cũng có nửa là nhạo báng.
Vũ Văn Bác bị nói như vậy, trên mặt mới vừa có chút nhân tình liền lập tức thu vào, lại lộ ra khuôn mặt lạnh lẽo hà khắc, ánh mắt vốn thâm trầm không thấy đáy cũng khôi phục lại.
"Đã như vậy, cậu cùng đi kết giao một chút, tôi không hy vọng thấy thi thể của cô gái Cố Nhã Thuần." Mặc dù Vũ Văn Bác rất không thích Cố Nhã Thuần, nhưng nhận được tin Cố Nhã Thuần mất tích khi làm nhiệm vụ, Vũ Văn Bác cũng cho thuộc hạ rò la tung tích của Cố Nhã Thuần, biết được cô đã từng xuất hiện ở khu vực biên giới nước Nga, chỉ là sau đó liền mất tích, đến nay đã qua bảy ngày vẫn không có tung tích gì.
Ở đất nước Liên Xô cũ này tội phạm hoành hành, ở chính phủ Armani không bao giờ có những người mặc âu phục …. nữa là đồng Rup, mà là những kẻ phá hoại văn hóa và côn đồ. Khắp nơi đều là Mafia, côn đồ so với cảnh sát còn nhiều hơn, mỗi 18 phút thì có một người Nga bị giết hại, ở đất nước dân số chiếm 143 triệu người, chia đều thì mỗi ngày có 84 vụ mưu sát.
Cố Nhã Thuần mất tích vốn không bình thường, ở quốc gia có thể nói bên trong hầu như toàn tội phạm nguy hiểm, bảy ngày nhẫn nại đã là cực hạn với Vũ Văn Bác, cho nên anh lúc này cần người tin tưởng để có thể giao nhiệm vụ, bởi vì người bắt cóc Cố Nhã Thuần sau lưng có thể là tập đoàn khó đối phó, huống chi trong quá trình tìm tung tích, đối phương đã biết hội Liệt Diễm sẽ hành động, nếu như không tìm một người có khả năng để ứng phó người, sợ rằng khó có thể cứu Cố Nhã Thuần ra.
"Anh cứ yên tâm đi, sự tích của cái bà đàn ông kia tôi hiểu rất rõ, cô ta không ૮ɦếƭ đơn giản thế đâu, với lại có thể đến giúp Hi Nhi, thì Thác nhất định rất vui vẻ đi một chuyến, sự chân thành của anh ta dành cho Hi Nhi cũng không ít hơn anh." Tây Môn Dật nghĩ đến lần vì điều tra Y Hi Nhi cho nên điều tra luôn người bên cạnh là Cố Nhã Thuần, đối với sự tích của Cố Nhã Thuần còn nhiều lần huýt gió tán thưởng.
"Ừ, chuyện này trước mắt không để cho Hi Nhi biết, cậu cũng không được nói với Lâm Hựu Lật." Vũ Văn Bác nhắc nhở, Y Hi Nhi bây giờ còn không biết chuyện Cố Nhã Thuần mất tích, anh hy vọng Y Hi Nhi không quá lo lắng.
Dù sao Cố Nhã Thuần là vì Hi Nhi mới lần đầu muốn thi trước, không nghĩ tới Hi Nhi lại bị mình đón đi, chỉ để lại một mình cô đối mặt không biết sự tình, cho nên, về tình về lý, Vũ Văn Bác sẽ đi tìm Cố Nhã Thuần trở về .
"Đã hiểu, tôi đi trước tìm một chút." Tây Môn Dật nói xong liền đứng lên rời đi, anh cũng hi vọng cô gái mạnh mẽ đó không bị ૮ɦếƭ quá sớm.
Sau khi Tây Môn Dật tìm Đoan Mộc Thác nói chuyện xong, lập tức đi đến nơi hẹn.
Lâm Hựu Lật mặc toàn thân trang phục nhàn nhã, quần dài màu trắng cùng chiếc áo màu nâu sẫm bó sát cơ thể khiến cô càng thêm thon dài, mặc dù diện mạo bình thường, lại có một đôi mắt phượng dài nhỏ, khi cô chớp mắt có vẻ đặc biệt mê người.
Tây Môn Dật nhìn cô gái mình nhìn trúng, trong lòng thấy mọi thứ của cô ấy đều tốt đẹp, nhịn không được cười lên.
Lâm Hựu Lật bộ mặt hắc tuyến nhìn Tây Môn Dật đang cười khúc khích, không nhịn được nói: "Nếu như anh tới chỉ để cười, xin hãy tôn trọng thời gian của tôi, ta đang rất vội!"
Người đàn ông này có phải là kẻ ngốc hay không? Vốn được cho là một người đàn ông tao nhã, không nghĩ tới từ sau khi phát hiện mới biết, người đàn ông này chính là kẻ ngu muội, Hội Liệt Diễm có phải sắp sụp đổ hay không? Hàng ngày rảnh rỗi cứ đi xoay quanh cô khiến cô phát khùng? Lâm Hựu Lật không nhịn được nói những lời trong lòng nghĩ.
"Nhìn cô thật đáng yêu, nhịn không được cười một cái, được rồi, bây giờ chúng ta nói vào việc chính." Tây Môn Dật nói xong, thu hồi nụ cười trên mặt, dáng vẻ nghiêm trang hỏi: "Cô nói chúng ta đi nơi nào chơi tốt nhỉ? Cô lần đầu tiên tới Malaysia? Tôi dẫn cô đi hóng gió."
"Thứ nhất, tôi là bác sĩ, chuyện chính đáng của tôi chỉ có chữa bệnh cứu người, trừ phi anh là bệnh nhân nếu không giữa chúng ta không có chuyện nghiêm chỉnh gì để nói. Thứ hai, tôi không phải muốn cùng anh ra ngoài hóng gió, mà là muốn nói rõ ràng với anh, tôi không phải là kiểu phụ nữ mà anh đã từng biết, chúng ta không thể đi chung một con đường." Lâm Hựu Lật tỉnh táo mà lại lãnh khốc tuyên cáo.
"Đừng như vậy, cô chưa thử làm sao biết không được? Chúng ta trước không phải chung sống rất tốt sao? Nếu như cô lo lắng tôi thay lòng đổi dạ, chúng ta thể kết hôn trước sau khi yêu, tôi không ngại." Tây Môn Dật lấy lòng nói.
Nói giỡn, ngay từ đầu chẳng qua là cảm thấy cô gái này có chút thú vị, ai biết sau khi anh đi sâu vào tìm hiểu cô gái này cư nhiên phát hiện mình thật sự bị nữ nhân này hấp dẫn, khi anh càng hiểu rõ, thì anh phát hiện mình đã yêu cô gái này mất rồi.
Tây Môn Dật là một người tỉnh táo, anh rất hiểu rõ mình muốn cái gì? Cho nên, một khi anh anh nhận định chuyện tình cảm với người nào đó, anh sẽ bất chấp tất cả, trước kia là đi theo Vũ Văn Bác, bây giờ đối với Lâm Hựu Lật cũng vậy.
"Anh biết tôi được bao lâu? Lại còn nói đến kết hôn, hôn nhân cũng không thể tùy tiện nói, nếu như không thể chuẩn bị tốt thì cũng không nên coi nhẹ." Lâm Hựu Lật trừng mắt liếc Tây Môn Dật, người đàn ông này xảy ra chuyện gì? Kết hôn là có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy sao?
"Tôi biết em bao lâu cũng không quan trọng, tôi chính là đối với em vừa thấy đã yêu không được sao?" Tây Môn Dật giận dỗi nói, Lâm Hựu Lật này rất ngang bướng không chịu tiếp nhận anh, tính tình của cô khiến anh rất đau đầu, nhưng một phần cũng do anh yêu cô, cho nên anh chấp nhận.
Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
"Vừa thấy đã yêu? Hừ! Anh biết cái gì là vừa thấy đã yêu sao?" Lâm Hựu Lật cười lạnh nói, "Đây là tâm lý học về mối quan hệ giữa con người là một loại hình thức ‘lực hấp dẫn của con người’, với thân thể, dung mạo, cử chỉ, lời nói bên ngoài bị thu hút. ‘ Vừa thấy đã yêu ’ này theo tâm lý học cơ bản chính là bị đối phương hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài, mà sinh tình cảm, đây là một thứ tình cảm nông cạn." Lâm Hựu Lật định nghĩa một cách chuyên nghiệp.
"Em cũng nói, ‘ bị đối phương hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài’, vậy nên trong lòng em hãy tự hỏi bề ngoài của em thật đáng để tôi chung tình sao? Tôi yêu chính là bản thân em, mà không phải bề ngoài của em." Tây Môn Dật lời nói sắc bén trả lời.
Nói giỡn, anh là nhân vật trà trộn vào hai nhà hắc bạch, anh muốn phản kích còn có chút phân tâm, chỉ là một mực nhường cho Lâm Hựu Lật mà thôi.
Nghe Tây Môn Dật thẳng thắn chỉ ra bề ngoài của mình không đủ hấp dẫn, Lâm Hựu Lật giận quá hóa cười, cô và Tây Môn Dật giống nhau nhất ở chỗ là rất tự biết mình, biết rõ mình mình có ưu nhược điểm gì, hơn nữa tuyệt không trốn tránh.
Tây Môn Dật trực tiếp nói ra ngược lại khiến Lâm Hựu Lật cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
"Em cười." Tây Môn Dật nhìn Lâm Hựu Lật lần đầu tiên cười rực rỡ đến như vậy."Em thật là một cô gái kỳ quái, không tức giận còn chưa tính, vẫn còn rất vui vẻ."
Tây Môn Dật thật sự có chút không hiểu cô gái này, khi anh cho là lúc này sẽ cùng Lâm Hựu Lật một phen đấu khẩu, thế nhưng Lâm Hựu Lật lại đặc biệt phản ứng như vậy, ngược lại khiến anh không biết đối phó như thế nào.
"Anh nói đúng vậy, tôi vì cái gì phải tức giận, tôi rất vui mừng là anh hiểu tôi." Lâm Hựu Lật thật lòng nói, lần đầu tiên khi nói chuyện chân thành nhìn Tây Môn Dật.
"Như vậy, em có nên suy nghĩ cho chúng ta một chút cơ hội?" Tây Môn Dật chưa từ bỏ ý định hỏi tới.
"Nếu như anh hiểu lời của ta thì nên biết tôi sẽ không thay đổi tâm ý , tôi nghĩ chúng ta làm bằng hữu dường như thích hợp hơn, nếu như anh không ngại." Lâm Hựu Lật nhún nhún vai, cô nhận định chuyện này sẽ không thay đổi, giữa hắc đạo và bác sĩ, vốn là không nên có bất kỳ mối qua hệ gì.
"Tôi ngại." Tây Môn Dật ủ rũ cúi đầu nói, xem ra, buổi hẹn hò hôm nay thất bại rồi.
"Xem ra chúng ta ý kiến không hợp, chỉ là không có quan hệ, chúng ta sẽ ở trên hai đường thẳng song song của mình mà tự đi thật tốt, tôi là bác sĩ được mọi người kính ngưỡng, mà anh . . . . ." Lâm Hựu Lật vuốt vuốt tay, chuẩn bị đi, đã ra ngoài lâu như vậy, nha đầu Y Hi Nhi có thể đang kiêu căng tìm cô rồi.
"Cẩn thận!" Ngay tại lúc Lâm Hựu Lật một bước đi ra ngoài, Tây Môn Dật kinh hãi phát hiện đột nhiên có một viên đạn bay tới, chợt bổ nhào về phía trước, giữ chặt thân thể Lâm Hựu Lật vào trong lòng, rất nhanh sau đó chuyển động, núp ở phía sau xe thể thao.
Lâm Hựu Lật thấy sự việc xảy ra bất ngờ lại càng hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, móc ra một cây S***g lục, bình tĩnh nhìn hoàn cảnh chung quanh.
"Em mới vừa muốn nói với ta cái gì?" Tây Môn Dật vừa quan sát hoàn cảnh, vừa ung dung hỏi, anh hi vọng tạo ra không khí nhẹ nhõm cho Lâm Hựu Lật, mặc kệ biểu hiện của Lâm Hựu Lật lúc này đã có nhiều tỉnh táo, nhưng nói chung một vụ nổ S***g đối với bác sĩ vẫn là có chút khẩn trương.
"Mà anh. . . . . . lại được lưu manh kính ngưỡng, nhưng lại bị người đời phỉ nhổ, có lẽ sẽ có một ngày ૮ɦếƭ ở xứ người." Lâm Hựu Lật lời nói ác độc nói, đầu hướng ra phía ngoài dò xét một chút, muốn nhìn rõ tình huống bên ngoài.
"Pằng pằng pằng!" Lâm Hựu Lật vừa nhô mặt ra ngay lập tức vang lên tiếng S***g.
Đầu Lâm Hựu Lật vang lên tiếng vù vù, vùi ở trong *** Tây Môn Dật một hơi thở không ra, cô chỉ muốn xem bên ngoài có bao nhiêu người mà thôi, không nghĩ tới sẽ có người đột kích.
"Xem ra, hôm nay tôi nhất định là anh hùng cứu mỹ nhân rồi, em ở yên chỗ này đừng di chuyển, lầu cuối hướng chín giờ có S***g bắn tỉa, em ở nơi này bọn họ sẽ không dễ dàng nổ S***g." Tây Môn Dật dặn dò, cơ thể hơi khom lưng chuẩn bị giết địch.
Lâm Hựu Lật một tay kéo lấy vạt áo Tây Môn Dật, nhẹ giọng nói: "Vậy sao anh làm? Phía ngoài tiếng bước chân tối thiểu có đến mười mấy người, một mình anh. . . . . ."
"Một mình tôi đủ rồi! Yên tâm!" Tây Môn Dật cắt ngang lời nói của Lâm Hựu Lật, nhanh chóng cúi xuống môi của Lâm Hựu Lật đặt ở đó một nụ hôn nóng rực, lưng cúi xuống từ xe thể thao thật nhanh vọt ra ngoài, đồng thời hai tay hai S***g nổi lên bốn phía.
"Pằng pằng pằng!"
"Pằng pằng pằng"
Lâm Hựu Lật nắm chắc khẩu S***g lục không dám lên tiếng lại không dám nhúc nhích, mặc dù cô không có năng lực trợ giúp Tây Môn Dật nhưng có thể khống chế mình không trở thành gán*** cho Tây Môn Dật, thật sự cô cũng không muốn mắc nợ Tây Môn Dật .
Thời gian trôi qua khoảng năm phút, Lâm Hựu Lật chỉ cảm thấy phía ngoài tiếng S***g nổ không ngừng, năm phút đồng hồ này dài giống như năm giờ vậy.
Chợt, bên ngoài yên tĩnh lại.
Lâm Hựu Lật không dám đi ra ngoài, cũng không biết bên ngoài tình huống thế nào, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng hỏi: "Tây Môn Dật, anh làm sao vậy?"
Lại nói Tây Môn Dật bên này, anh ngay tại chỗ lăn một vòng đầu tiên đã bắn ૮ɦếƭ bốn người, nghiêng người tránh thoát đạn đi tới sau lưng kẻ địch, bắt được một người trong đó làm thành lá chắn, tiếp tục vừa nổ S***g vừa tránh.
Lúc này Tây Môn Dật vừa muốn đối phó sát thủ bên cạnh, vừa muốn bắn ૮ɦếƭ tay S***g bắn tỉa, cho nên không dám lơ là, khi Lâm Hựu Lật lên tiếng hỏi thăm, Tây Môn Dật vừa đúng lúc giải quyết xong sát thủ cuối cùng chuẩn bị trở về bên cạnh Lâm Hựu Lật, S***g của anh không thể bắn xa, lại không biết có bao nhiêu tay S***g bắn tỉa mai phục, anh bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Cũng không tệ lắm, nếu như em có thể đáp ứng tôi theo đuổi có lẽ sẽ tốt hơn." Tây Môn Dật hồi đáp, hướng về phía Lâm Hựu Lật chuyển động.
"Thấy anh còn có thể nghĩ tới những thứ này, xem ra là không cần tôi lo lắng." Lâm Hựu Lật nghe được Tây Môn Dật trả lời, trong lòng nới lỏng không ít, dưới tình huống này, không lo lắng là gạt người.
Tây Môn Dật trở lại bên cạnh Lâm Hựu Lật, mở cửa xe cho Lâm Hựu Lật đi vào, sau đó một chân dài nhảy qua, lướt qua người của Lâm Hựu Lật, ngồi vào chỗ tay lái.
"Pằng!" Đúng vào lúc xe ô tô thể thao đạp chân ga, tay S***g bắn tỉa nã một phát S***g, xe ô tô vừa đúng khúc cua, vốn là S***g bắn vào vị trí của Tây Môn Dật nhưng khi xe vào chỗ cua lại trở thành vị trí trước *** của Lâm Hựu Lật.
Lâm Hựu Lật nhìn cửa xe bị đạn bắn vỡ, cảm thấy thời gian lập tức đọng lại .
Kỳ quái? Lẽ nào bị đạn bắn xuyên qua sẽ không đau sao? Đợi chút, Tây Môn Dật người này để tay ở trước *** của cô là có ý gì? Lâm Hựu Lật nghĩ đến đầu tiên chính là người này tai vạ đến nơi vẫn không quên đùa giỡn cô, lại tiếp tục nghĩ Tây Môn Dật người này thật ra rất đáng tin tưởng.
Ngửi thấy mùi máu tanh trên cánh tay của Tây Môn Dật truyền tới, Lâm Hựu Lật trầm giọng hỏi: "Xem ra chúng ta thật sẽ có chuyện đứng đắn để nói."
Tây Môn Dật chậm rãi thu tay lại, rũ xuống bên cạnh, một tay khống chế tay lái, nhanh chóng rời đi.
" Chuyến này cuối cùng ra ngoài lại có thu hoạch." Tây Môn Dật cười nói, sống ૮ɦếƭ đối với anh mà nói đã sớm không để ý rồi, không có giác ngộ về cái ૮ɦếƭ, làm sao có thể sống rong hắc đạo mà hòa đồng thuận buồm xuôi gió đây?
Lâm Hựu Lật bất đắc dĩ nhìn Tây Môn Dật, không cách nào phản bác, càng không muốn phản bác, dù sao một người đàn ông bất chấp tất cả vì mình cản đạn, chỉ cần tâm không phải là sắt thép, cũng sẽ mềm lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc