Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 34

Tác giả: Trần Tiểu Na

Xuyên Không Sao?
"Rút 30CC máu phân tích! đồng thời não bộ tiến hành chụp cộng hưởng từ!" Lâm Hựu Lật ra lệnh, những lúc càng nguy hiểm khẩn cấp, cô càng cần tỉnh táo xử lý, chỉ là, chờ nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia tỉnh lại, cô không thể hạ thủ được cô ấy.
"Lấy máu xong, tiến hành phân tích!"
"Điện não đồ không có phản ứng lý tính, sóng điện não không phát hiện khác thường."
"Lập tức truyền dịch đường glucose, kèm theo dịch dinh dưỡng."
"Tiêm vào tĩnh mạch thành công!"
Tây Môn Dật nhìn người an tĩnh nằm trên giường, không đành lòng quay đầu đi, xem ra, anh hiện tại không phải lo lắng bị tách khỏi Singapore, nhưng mà cái giá quá cao, nha đầu này ở trong lòng Vũ Văn Bác bất kể so với kẻ nào đều có phần nặng hơn!
Tiếng người huyên náo khắp bên trong phòng, Vũ Văn Bác dường như không nghe thấy, ngây ngốc nhìn người trên giường , chậm rãi nắm tay Y Hi Nhi, cảm thụ bàn tay nhỏ bé này lạnh lẽo yếu ớt biết bao.
Cô ấy không thể cứ như vậy mà rời đi! Không thể!
Lâm Hựu Lật vòng qua thân thể Vũ Văn Bác đi tới trước một thiết bị cỡ lớn cùng một vị giáo sư y học thảo luận bệnh tình, mấy phút sau, Lâm Hựu Lật rốt cuộc không nhịn được.
"Anh ta ở nơi này chỉ biết vướng chân vướng tay, tôi đề nghị anh đánh bất tỉnh anh ta, hoặc là tôi sẽ tiêm cho anh ta một mũi an thần." Lâm Hựu Lật nhìn Tây Môn Dật nói, Đoan Mộc song sinh tử ở bên ngoài vẫn chưa về, bây giờ người làm chủ chỉ có thể là Tây Môn Dật.
Lâm Hựu Lật thẳng thắn nói, cũng không sợ Vũ Văn Bác nghe được, những người khác trong lòng căng thẳng, sợ hãi than thầm những lời này cũng dám nói ra với thiên tài y học.
Tây Môn Dật biết Lâm Hựu Lật nói không sai, không nói hai lời một tay chặt xuống, trực tiếp đánh bất tỉnh Vũ Văn Bác.
Lấy Lâm Hựu Lật cùng với mười sáu bác sĩ giỏi, đội ngũ y tá và bác sĩ gây mê không ngủ nghỉ tiến hành kiểm tra xét nghiệm mất khoảng 48 tiếng, đáng tiếc không hề tiến triển, thậm chí ngay cả nguyên nhân phát bệnh cũng không biết, lần này bệnh tình đột phát làm mọi người bó tay hết cách.
Lúc này Vũ Văn Bác bị đả kích nghiêm trọng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lý trí, chỉ là đối với thời gian trôi qua, trên mặt râu ria dài ra, trên mặt càng thêm u ám không thôi, một chút chuyện cũng giận dữ.
"Cô nói lại lần nữa!" Nghe một đám bác sĩ tinh anh bận rộn hai ngày cư nhiên không có bất kỳ kết luận gì, Vũ Văn Bác hận không thể trực tiếp bắn ૮ɦếƭ bọn họ, tuy nhiên lại nhịn được, bây giờ Y Hi Nhi cần bọn họ, nếu như những người này cũng không có khả năng, thì không ai có thể giúp được cô ấy.
"Không tìm được nguyên nhân phát bệnh, không cách nào tiến hành trị liệu!" Lâm Hựu Lật yên lặng thở dài, nói rõ ràng.
"Vậy thì tiếp tục tìm!" Vũ Văn Bác một quyền đánh lên trên mặt bàn, tạo ra một vết nứt trên mặt bàn gỗ tử đàn, ngón tay rướm máu.
"Mặc dù không tìm được ổ bệnh gây bệnh, nhưng bệnh tình đang nhanh chóng lan rộng nặng thêm, mặc dù Y Hi Nhi không tỉnh lại, nhưng dụng cụ đo đạc của chúng ta đã phát hiện ra cô ấy hiện nảy sinh ký ức ngược, nhiều ký ức trước đã biến mất, tiếp tục nữa, chỉ sợ ngay cả trí nhớ của cô ấy cũng không còn." Lâm Hựu Lật biết, giai đoạn đầu phát bệnh, Y Hi Nhi đối với những nơi nhìn qua nghe quăn chỉ cần nghiêm túc thì chỉ cần một lần nhìn qua là có thể toàn bộ tiếp nhận, thông hiểu đạo lí, ngay cả kiến thức chuyên nghiệp hóc Pu'a chỉ nghe nghe lần đầu đã có thể nhớ rất lâu.
Vũ Văn Bác một mực ở bên cạnh Y Hi Nhi, tình huống của Y Hi Nhi anh ta là người hiểu rõ nhất, nếu là người bình thường không thể có trí nhớ vững chắc như vậy , nhưng Y Hi Nhi lại làm được, thậm chí còn nhớ một cách chi tiết rõ ràng, nhưng bây giờ loại trí nhớ siêu cấp này lại biến mất, thậm chí có thể khiến cô ấy mất cả trí nhớ.
"Nói tiếp!" Vũ Văn Bác hít sâu một hơi, không đồng ý lập tức đi tới bên người Y Hi Nhi.
"Tiếp tục nữa, Hi Nhi có thể rơi vào trạng thái sống thực vật không có bất kỳ hình thái ý thức nào." Lâm Hựu Lật nói một cách đơn giản nhất.
Người sống đời sống thực vật lúc đầu còn có hình thái ý thức, nhưng Y Hi Nhi không có, ý tứ chính là Y Hi Nhi từ nay về sau chỉ có thể là một vật phẩm, không có sinh mệnh, không có hình thái ý thức, chỉ là tồn tại mà thôi.
"Nói, còn có biện pháp khác không?" Vũ Văn Bác căm tức nhìn Lâm Hựu Lật, hắn biết Lâm Hựu Lật nhất định có biện pháp, mặc dù biện pháp kia rất nguy hiểm, nhưng anh ta muốn thử.
"Phẫu thuật, nhưng rất nguy hiểm, có thể mất mạng." Lâm Hựu Lật trả lời, nói tóm tắt đơn giản rõ ràng.
Tây Môn Dật, Đoan Mộc huynh đệ đều nhìn Vũ Văn Bác.
Không phẫu thuật, Y Hi Nhi sẽ tồn tại, nếu phẫu thật có thể không còn mạng sống, Vũ Văn Bác cuối cùng sẽ lựa chọn thế nào?
"Lập tức chuẩn bị phẫu thuật!" Vũ Văn Bác không cần suy nghĩ trực tiếp ra lệnh, nói xong lập tức chạy tới bên cạnh Y Hi Nhi, anh ta muốn nhìn bảo bối của mình, không bao giờ muốn để cho bảo bối rời khỏi tầm mắt của anh ta.
Nếu như phẫu thuật thành công, thì sẽ không bức bách cô ấy làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô ấy muốn đi liền đáp ứng, làm đóa hoa ấm nhà cũng được, trở về Hạ Môn làm cảnh sát cũng được, chỉ cần không rời khỏi tầm mắt của anh là được rồi.
Chỉ cần. . . . . . Còn sống là tốt rồi!
Trong lúc tiến hành giải phẫu, Vũ Văn Bác mặc y phục vô khuẩn, đội mũ và đeo găng tay, yên tĩnh đứng ở một bên nhìn, bất kể lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh Y Hi Nhi.
Ca phẫu thuật tiến hành hai mươi mấy giờ đồng hồ, Vũ Văn Bác dường như thấy thời gian vừa qua dài như một thế kỷ, sự bất lực khiến anh ta không thể không hận chính mình.
Khi đèn phẫu thuật tắt, Vũ Văn Bác lúc này mới dám đi lên phía trước, nhìn gần Y Hi Nhi trông tái nhợt không có sức sống, khuôn mặt đã từng lạnh lẽo như điêu khắc giờ đầy râu ria, lại có sắc đen càng thêm bối rối, bây giờ Vũ Văn Bác trên người đã không còn khí thế của lão đại hắc đạo, có chỉ là người đàn ông nhu tình bình thường.
"Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng phẫu thuật hoàn thành chỉ là thành công một nửa, kế tiếp, còn phụ thuộc vào tạo hóa nữa." Kéo khẩu trang xuống, Lâm Hựu Lật nói, liên tục tám mươi giờ không ngủ, nàng đã sắp không chịu nổi.
"Cô tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút." Tây Môn Dật nhìn Lâm Hựu Lật nói, gật đầu một cái ý bảo những nhân viên y khác tế rời đi, chỉ để lại một bác sĩ và một y tá canh chừng.
Y Hi Nhi cảm giác mình rất may mắn, may mắn hơn phải rời đi, cô đời này đều không nghĩ sẽ có thể xuyên không, nhưng chuyện thật sự lại xảy ra với cô rồi.
Nhìn hoàn cảnh cổ điển chung quanh, nhìn lại mình trên người mặc y phục cổ đại, Y Hi Nhi trongt lòng kích động, xuyên không loại chuyện như vậy thật sự là rất tốt mà .
Nhưng bây giờ tình huống thế nào? Chiến mã, cổ nhân hốt hoảng, binh sĩ cầm đại đao, lúc này. . . . . .
"Mẹ kiếp, xuyên không vào thời kỳ chiến tranh rồi." Y Hi Nhi né tránh một người lính đang công kích, không nhịn được miệng thốt lời thô tục.
"Hi Nhi, chạy mau!" Một phụ nữ lớn tuổi lôi kéo sang trái phải Y Hi Nhi tránh né.
Sau đó Y Hi Nhi bị kéo chỉ có thể đi theo, lúc này cô mới vừa xuyên không tình huống thế nào đều không hiểu rõ , nàng cũng không muốn ૮ɦếƭ thế nào cũng không biết.
" Tình huống này là sao?" Y Hi Nhi hỏi người phụ nữ đang lôi kéo cô.
Tỉnh Mộng
"Quốc vương ngu ngốc, để mất nước, Hi Nhi, con và Đại Thịnh mau trốn sang nước Triệu, ở đó sống qua ngày cho tốt, mẹ già rồi, mẹ ở lại coi chừng cha con." Người phụ nữ nói xong tròng mắt đã đỏ hoe, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.
Y Hi Nhi nhìn bên cạnh mình là một người đàn ông cao lớn thô kệch, nghĩ thầm người này dáng dấp quá thật thà mộc mạc, cô nhớ lại hết lần này tới lần khác cảnh sát tốt, nước vào bị bệnh thật vất vả gặp tiện nghi cha có địa vị có tiền phẫu thuật, kết quả phẫu thuật cư nhiên thất bại, thất bại thì cũng thôi đi dầu gì để cho cô xuyên không cũng coi là còn sống, nhưng cư nhiên xuyên không vào thời chiến, đàn ông lại cao lớn như vậy sao?
Mẹ kiếp, ông trời quá khi dễ người, ông cho rằng tiện nghi cha không có ở đây tôi sẽ không có chỗ dựa sao? Ông sai lầm rồi, lão nương ta chính là chỗ dựa lớn nhất.
Lúc này trong lòng của Y Hi Nhi đang rất tức giận bất bình, người đàn bà và người đàn ông cao lớn thô kệch tên Đại Thịnh đã lôi kéo cô chạy.
Chỉ tiếc, trời không chiều lòng người, mới vừa chạy đi không xa, đã có mấy binh lính phát hiện ra họ, "Hừ, muốn chạy trốn? Bắt cô gái kia lại!"
Nhiều năm đi lính làm cho bọn họ không được phát tiết, thật vất vả tấn công tòa thành, dĩ nhiên là muốn phát tiết một chút rồi, những binh lính này dĩ nhiên là xem nhẹ Y Hi Nhi rồi.
"Không được, xin đại gia thương xót bỏ qua cho con gái của tôi." Người đàn bà vừa nói vừa khóc, lôi kéo tay áo của một người lính già.
"Các ngươi muốn cái gì cũng được, hãy bỏ qua cho nương tử của ta, ta khấu đầu lạy tạ." Đại Thịnh nói xong quỳ xuống.
Y Hi Nhi không nhìn được tình cảnh này, bỗng chốc tức giận liền tiến lên phía trước, mặc kệ tại sao xuyên không hoàn cảnh này, tóm lại sống sót mới là quan trọng nhất, coi như không phải là vì mình, vì hai người này mặc dù không hiểu được lại là người nhà, cũng nên làm chút gì mới được. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Nghĩ đến điều này, Y Hi Nhi thản nhiên cười, không lùi mà tiến tới, một tay đẩy người đàn bà kia ra, cô cười duyên một tiếng cả người dựa vào người lính kia.
Người lính kia nhìn thấy nụ cười đáng yêu của Y Hi Nhi, trái tim cũng trở nên yếu mềm rồi, "Coi như ngươi thức thời, hầu hạ mấy vị gia gia cho tốt, ngươi sẽ có cuộc sống thoải mái”
"Vậy thì cám ơn mấy vị lão gia, tiểu nữ đây xin đáp lễ!" Y Hi Nhi đưa tay quấn chặt cổ của người lính kia, vừa độc ác, chủy thủ trong tay trực tiếp chặt đứt động mạch cổ của người lính nọ, máu tươi lập tức phun ra.
Hai binh sĩ khác nhìn thấy bỗng kinh hãi, lúc này phản ứng không còn kịp nữa, Y Hi Nhi đã nhanh chóng cắt đứt động mạch cổ của hai người này, ba người lính sau khi ૮ɦếƭ cũng không dám tin rằng một nữ nhân cư nhiên mặt không đổi sắc có thể lấy đi tính mạng của bọn họ.
Người đàn ba kia và Đại Thịnh lòng vẫn còn sợ hãi, kinh ngạc nhìn Y Hi Nhi nói không ra lời.
"Rất tốt! Lâm nguy không sợ hãi, bình tĩnh, có can đảm!" Một thanh âm bén nhọn mà bá đạo truyền đến, giọng nói tràn đầy thưởng thức và hài lòng.
Y Hi Nhi nhìn men theo nơi thanh âm phát ra, đó là một nam nhân đang ngồi trên lưng ngựa, cao lớn, uy mãnh, bởi vì ngược chiều ánh sáng nên không thấy được diện mạo của người mới đến, nhưng Y Hi Nhi cảm thấy người này rất quen thuộc, chỉ là một lúc không nhớ ra đã gặp ở đâu.
"Ngươi là người phương nào?" Y Hi Nhi tròng mắt hơi híp lại, nắm chặt chủy thủ vẫn còn đang rỉ máu, tạo ra tư thế phòng ngự.
Người nọ cũng không trả lời, thong dong xuống ngựa, đến gần trước mặt của Y Hi Nhi, trên đầu đội mũ giáp, mặc trên người chiến giáp, khí thế như ngọn lửa đang cháy rực xông lên, kéo theo một luồng nóng muốn thiêu đốt toàn bộ.
Y Hi Nhi cảm giác như cả linh hồn mình đang bị thiêu cháy, không còn ý nghĩ gì nữa, ánh mắt người kia toát ra thứ ánh sáng làm người ta không dám nhìn thẳng, toàn thân toả ra hơi thở bá đạo ngạo mạn, áp sát vào mặt làm cho Y Hi Nhi hít thở không thông không cách nào nhúc nhích.
"Tôi là ai, không nhớ sao?" Đó là một giọng nói dễ nghe, dịu dàng mà sáng rỡ, nhưng có hơi chút kỳ dị cảm giác như hơi thở bị chèn ép không thông, mang chút cô đơn.
Suy nghĩ của Y Hi Nhi trở nên xa xôi, bay lượn trên không trung.
"Hi Nhi, con tỉnh lại cho ta! Có nghe thấy không!" Vũ Văn Bác đã ở đây ba ngày ba đêm, nhưng người nằm trên giường hình như vẫn không có dấu hiệu tỉnh táo.
Khổ sở, dày vò, làm bá vương hắc đạo này mất đi hết thảy sự sắc sảo, ở bên cạnh cô gái hôn mê bất tỉnh này anh trở nên nhỏ bé, anh mới phát hiện sinh mạng của bảo bối ở trong lòng mình càng tăng lên gấp trăm ngàn lần.
Y Hi Nhi có cảm giác mình vừa gặp một giấc mộng quái dị, sau khi tỉnh lại toàn thân trở nên không có sức lực, thậm chí không mở được mắt, cô lại muốn tiếp tục ngủ một lát, thanh âm kia lại mạnh mẽ như có lực xuyên thấu lỗ tai của cô, làm cô không muốn mở mắt cũng không được.
"Hi Nhi. . . . . . Hi Nhi, mau, Lâm Hựu Lật! Lâm Hựu Lật!" Vũ Văn Bác cảm thấy mí mắt Y Hi Nhi bỗng nhúc nhích, vui mừng đến nỗi tay chân luống cuống, nhưng anh ta rất nhanh tỉnh táo lại, lớn tiếng la lên Lâm Hựu Lật ở một bên quan sát sóng điện não từ.
Lâm Hựu Lật nghe được tiếng gọi lập tức chạy tới trước giường, cẩn thận làm kiểm tra.
"Cô ấy đã tỉnh lại, chỉ là quá mệt mỏi, cho nên lại ngủ t*** đi, để cô ấy ngủ đủ tự nhiên sẽ tỉnh, yên tâm đi!" Lâm Hựu Lật để xuống ống nghe bệnh, thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay thần kinh của cô đã bị đè nén, nếu như Y Hi Nhi không tỉnh lại, Lâm Hựu Lật rất lo lắng bọn họ - những nhân nhân viên y tế sẽ bị đưa đi Nam Phi đào dầu hỏa rồi.
Bảy ngày sau.
Y Hi Nhi ngồi trên chiếc ghế dài trong vườn hoa đang phơi nắng, âm nhạc êm dịu quanh quẩn trong không khí, tất cả tạo nên một khung cảnh yên tĩnh hiền hoà.
Nhưng là, Y Hi Nhi không hài lòng với cảm giác nhàn nhã này.
Tại sao Vũ Văn Bác trở nên như vậy không giải thích được?
"Thiếu gia, Đinh tiểu thư đến thăm tiểu thư!" Quản gia cung kính đi vào trong hoa viên, nhỏ giọng báo cáo.
Y Hi Nhi trong lòng vui vẻ lên, thật may là cứu tinh tới, từ khi cô tỉnh lại, Vũ Văn Bác thay đổi rất quỷ dị, không hề tự xưng là cha nữa, dường như vẫn dung túng cho sự tuỳ hứng của cô, tuy nhiên không cho phép bất luận kẻ nào vào thăm, ngay cả cặp song sinh Đoan Mộc muốn gặp cô cũng rất khó.
"Nhanh. . . . . ."
"Không gặp! Tiễn khách!"
Y Hi Nhi mới vừa muốn nói "Mời vào" , kết quả là bị Vũ Văn Bác cắt ngang.
"Cha, ngươi không thể bá đạo như vậy, con là bệnh nhân, bệnh nhân rất cần người khác quan tâm và an ủi, cha hiện tại tất cả bằng hữu đều không cho con gặp, con còn không bằng bất tỉnh rồi sao?" Y Hi Nhi thở phì phò đánh một cái vào ***g *** Vũ Văn Bác.
Vũ Văn Bác nắm lấy tay của Y Hi Nhi, trải qua đợt ốm nặng này, Y Hi Nhi nhanh chóng đã gầy đi, từ khuôn mặt tròn trịa biến thành mặt trái xoan, khuông mặt hồng hoà bây giờ trở nên tái nhợt không có chút huyết sắc, Vũ Văn Bác quả thật muốn xem Y Hi Nhi như Pu'p bê pha lê mà đối đãi, càng không cho phép kẻ nào tới quấy rầy, bởi vì thể lực của Y Hi Nhi không cho phép cô tiêu hao quá nhiều tinh lực, mà anh muốn chiếm lấy tất cả thời gian của Y Hi Nhi.
"Không được nói như vậy, chờ em thân thể khá hơn một chút tôi tự nhiên sẽ để cho em gặp bạn bè, em muốn gặp ai đều được, nhưng hiện tại em cần bồi dưỡng thân thể thật tốt." Vũ Văn Bác cưng chiều nói.
"Vậy cha mời Cố đại nhân tới có được không?" Y Hi Nhi đối với Cố Nhã Thuần có một chút áy náy, cũng không biết hiện tại cô ấy thế nào.
"Được! Chỉ cần những thứ em muốn, tôi đều sẽ thỏa mãn." Vũ Văn Bác cằm cọ xát đỉnh đầu Y Hi Nhi, dịu dàng nói.
"Nói láo! Con muốn, chẳng lẽ muốn mạng của cha cha cũng cho sao?" Y Hi Nhi cũng không quên vụ bị Đại Lệ Ti đuổi giết, đã không cho cô báo thù, còn nói mạng của mình là của anh ta! Cô đúng là vẫn mang hận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc