Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 28

Tác giả: Trần Tiểu Na

Con Mới Là Mặt Trời Nhỏ Trong Lòng Cha
Chỉ là, đôi mắt kia rất không giống nhau, cho dù cách 1000m, Y Hi Nhi vẫn có thể nhận thấy lực xuyên thấu của đôi mắt kia, cảm giác này cũng không phải là của hắc hồ ly Tây Môn Dật, chẳng lẽ. . . . . . Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi lại sợ hãi, hướng lên “người cha” dựng ngón giữa thẳng lên trời, mặc dù Vũ Văn Bác không phải cha ruột, nhưng nếu là anh ta, cũng sẽ để cho cô trầy da sứt thịt .
Chỉ là, Y Hi Nhi đã không có thời gian, đã lấy được hai cái cờ thưởng, còn một chiếc, nhưng thời gian đã qua hơn nửa, cho nên phải nắm chặt thời gian.
Cố Nhã Thuần tay cầm bản đồ đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng lại cau mày.
Chợt, có tiếng gió xẹt qua, Cố Nhã Thuần quay đầu lại đánh về phía Y Hi Nhi, nằm xuống tại chỗ, trên mặt đất lăn hai vòng, dừng ở một gốc cây lớn dưới tán cây trước mặt. Hạ Hải Yến cũng lăn mình đến bên cạnh, chỗ ba người đang đứng, trên cây có mấy cây kim tẩm thuốc mê, nếu như chậm một chút nữa, rất có thể lúc này ba người cũng đã sắp hôn mê rồi.
"Cô đến phía sau cây núp, không được lên tiếng, chú ý nhìn hoàn cảnh chung quanh, có gì khác thường liền lên tiếng." Hạ Hải Yến nói xong, cùng Cố Nhã Thuần trở lại vị trí cũ.
Vốn muốn làm rõ mấy cây kim thuốc mê từ đâu bay tới, ai ngờ Cố Nhã Thuần vừa đi ra ngoài, lập tức có ba người đàn ông vạm vỡ mặc quân phục xuất hiện, trên tay mỗi người cầm một khẩu S***g tiểu liên, bắn càn quét về phía hai người.
Không nghĩ có người xuất hiện, hơn nữa còn cầm S***g tiểu liên, dưới tình thế cấp bách Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến lập tức che chở thân mình, chạy đến những cây lớn nấp.
Y Hi Nhi bị Hạ Hải Yến đẩy đột ngột, còn không kịp phản ứng chỉ nghe thấy một loạt tiếng S***g nổ, sợ đến mức không dám thở mạnh, nín thở trầm ngâm, mặc dù biết rõ S***g tiểu liên kia chỉ là mô phỏng, nhưng mà quy tắc chỉ ra nếu bị S***g bắn tới vết thương trí mạng thì xem như là tử trận, hơn nữa lực bắn của S***g này không thể xem thường, bị bắn đến sẽ rất đau. Qua mấy phút, cảm giác thanh âm càng ngày càng nhỏ, Y Hi Nhi cảm thấy có cái gì không đúng, theo lý thuyết cho dù bị bắn đột ngột, Cố đại nhân cũng không tách mình ra quá xa .
Thăm dò một chút, Y Hi Nhi thiếu kiên nhẫn muốn nhìn kết cục .
"Xem ra can đảm lên không ít!" Một thanh âm tràn đầy từ tính hơi khàn khàn từ đỉnh đầu Y Hi Nhi truyền đến.
Ngay sau đó, Y Hi Nhi cảm giác có một hơi thở ấm áp nơi cổ đang đến gần, cảm giác ấm áp, tươi đẹp, khó có thể nói rõ được, một bàn tay hơi hơi thô ráp đặt lên trên eo nàng, tim đập mạnh một chút, có cảm giác an toàn, lo lắng và hoảng sợ lập tức biến mất.
Quay đầu lại, khuôn mặt của Y Hi Nhi nằm trong vòm *** kiên cường và ôn hậu, Y Hi Nhi cảm giác như ngạt thở, bởi cô bị siết thật chặt, cảm giác giống như là tình cảm ruột thịt.
Người đàn ông này, cho dù xem Y Hi Nhi là con gái, nhưng thân thể của anh ta lại mang một cảm giác thống trị, vô tình lúc này đã chiếm trọn cả thể xác và tinh thần của cô, ánh mắt của Y Hi Nhi xuyên qua sau lưng Vũ Văn Bác, nhìn thấy một mặt trời nhỏ lấp lánh, cùng với mấy ngôi sao xung quanh.
"Thả, buông tay! Bị cha ôm ૮ɦếƭ rồi. . . . . ." Y Hi Nhi sử dụng toàn bộ sức mạnh cũng không đẩy được Vũ Văn Bác ra, cuối cùng bực bội gào lên, cho dù là gào thì thanh âm cũng là nhỏ nhất rồi, nhưng vừa đủ để Vũ Văn Bác nghe được.
Chờ Vũ Văn Bác buông Y Hi Nhi ra, trong tay anh cô đã sớm tê liệt, mặc dù đang thở hổn hển, nhưng miệng cũng không buông lỏng.
"Cha vừa tới liền muốn mưu. . . . . . Mưu sát con gái, con. . . . . . Thật là có mạng cũng không đủ để cha đùa rỡn." Y Hi Nhi bộ mặt đỏ bừng căng ra, thanh âm có chút yếu ớt, một đôi mắt sáng như tuyết giống như bầu trời đầy sao.
Vũ Văn Bác vỗ *** Y Hi Nhi, giúp cô thuận khí, cũng không vội tiếp lời.
Nghỉ ngơi một cái, Y Hi Nhi nhìn Vũ Văn Bác, một thân quân trang, cho dù chỉ là quân trang binh lính bình thường nhưng mặc ở trên người của anh lại có một loại khí phách quân vương, một đôi mắt vô luận ở thời điểm nào đều hết sức sắc nhọn.
Vũ Văn Bác cũng không phải là một người kín kẽ, ngược lại anh ta rất tự tin thể hiện ra ngoài, cơ trí, kiêu ngạo, bá đạo cũng không che giấu, bởi vì anh ta hiểu rõ, anh ta có tư cách, cho nên anh ta không cố ý che giấu “ánh sáng” của mình.
Y Hi Nhi nhìn Vũ Văn Bác, nghĩ thầm cái thế giới này thật không công bằng, tại sao có người luôn gặp may mắn, mà có người chỉ có thể nằm trên mặt đất nhìn lên! Tại sao?
Lúc này trên mặt Y Hi Nhi lộ ra vẻ mặt buồn bực thêm khó chịu.
Nhìn một lúc thấy con gái đối với sự xuất hiện của mình chẳng những mất hứng còn bày ra loại vẻ mặt đó, Vũ Văn Bác trong lòng bắt đầu nổi nóng, đưa ra ngón tay thon dài nắm lấy cằm Y Hi Nhi, ép buộc cô hơi há mồm ra, thay thế vẻ mặt làm người ta ghét trước đó.
"Cái gì . . . . . Cái gì chứ!" Cằm bị nắm, Y Hi Nhi nói chuyện cũng không được trôi chảy.
"Con thấy cha mất hứng?" Vũ Văn Bác mặt đã hóa đen có thể so với Bao Thanh Thiên, giọng điệu càng thêm không tốt, giống như nếu Y Hi Nhi mà trả lời khẳng định, lập tức sẽ nổ tung.
Y Hi Nhi chỉ chỉ tay còn đang nắm cằm cô, Vũ Văn Bác lúc này mới buông ra.
"Cũng không phải là mất hứng, chính là cha có lúc làm cho người ta cảm thấy quá nhỏ bé, tùy tiện mặc mặc bộ quân phục giả cũng có thể thiếu chút nữa khiến con bị mù mắt rồi, cha nói con không phải có chút buồn bực sao!" Y Hi Nhi bĩu môi nói ra.
"Con đáng yêu như thế, con mới là mặt trời nhỏ trong lòng cha." Vũ Văn Bác nhẹ nhàng vuốt mũi Y Hi Nhi một cái, thân mật nói.
Bị Vũ Văn Bác vừa nói như thế, Y Hi Nhi cũng không cảm thấy tâm tình tốt lên, thật nhanh đẩy bàn tay Vũ Văn Bác ra, buồn bực nói: "Nếu con thật đáng yêu cũng sẽ không bị cha ném tới cái nơi tồi tàn này, có Lão Tử* nhà ai đối đãi với con gái xinh đẹp như vậy!"
Mặc dù phó mặc cho Vũ Văn Bác, nhưng vấn đề chính là mình một ít tiền cũng không có, liền bị ném tới cái nơi quỷ quái này, ngay cả có tiền cũng không có chỗ đứng.
"Lão tử!" Vũ Văn Bác không nhường bước chút nào, lành lạnh nói.
Vốn tưởng rằng Vũ Văn Bác sẽ đáng thương khi nghe xong lời nói của mình, Y Hi Nhi trưng lên khuôn mặt hồng hào, tròn trịa đang đỏ rực vì tức giận, xem ra đâm một cái là có thể làm nhụt chí như khí cầu bị xì hơi.
Nghĩ đến đây, Vũ Văn Bác liền trực tiếp hành động, đưa ngón trỏ hướng gò má Y Hi Nhi đâm một cái.
"A a a! Cha a, cha không thấy con đang tức giận sao!" Y Hi Nhi lập tức phát điên, cô nghĩ quá nhiều rồi, vốn cô cho rằng Vũ Văn Bác vừa nhìn thấy mình khẳng định đặc biệt kích động, đặc biệt đau lòng, đặc biệt muốn đem mình mang về cưng chiều, nhưng là, bây giờ là tình huống gì?
Vũ Văn Bác nhìn thấy mình đúng là kích động, chỉ là cũng có hơi chút kích động, thiếu chút nữa mình buồn bực muốn ૮ɦếƭ. Nhưng đau lòng thật đúng là nhìn không ra!
"Nhìn thấy!" Vũ Văn Bác lúc nói vẫn nhìn Y Hi Nhi, từ vừa mới bắt đầu tầm mắt của anh cũng chưa có rời khỏi khuôn mặt của Y Hi Nhi, tuy chỉ có một tháng, thế nhưng anh lại vô cùng nhớ nhung cái khuôn mặt này, nếu không phải vì cô vẫn tốt, Vũ Văn Bác hận không thể đem cô nâng ở lòng bàn tay, phân chia để nhìn .
"Cho nên cha như vậy là an ủi người sao? Chê cười? A, con còn nói nhiều, chỉ có lạnh lùng, không có mong mỏi!" Y Hi Nhi thở phì phò nói.
Vũ Văn Bác biết Y Hi Nhi đang giận cái gì, nhưng anh nghĩ sẽ không buông tha ý tưởng khiến Y Hi Nhi trở nên mạnh mẽ, nếu như lúc này anh mềm lòng, đây mới thực sự là hại Y Hi Nhi, bảo vệ một người là để cho người đó trở nên mạnh mẽ, mà không phải thời thời khắc khắc trông chừng.
* Lão tử chỉ người cha đã trên 70 tuổi (mình không sửa, để vậy, cho dễ hiểu)
"để Cho Tôi Bắn Quẹo Cua"
Mặc dù để Y Hi Nhi dưới tầm mắt mình, nhưng anh vẫn lựa chọn ngôi nhà ấm áp bảo vệ cô, dù sao anh đã sống ở trong thế giới đầy rẫy máu tanh, Y Hi Nhi sớm muộn gì cũng phải đứng ở bên cạnh.
Ai kêu thế giới của anh nhiều hắc ám, ai kêu Y Hi Nhi xông vào thế giới của anh làm cho nhà anh trở nên ấm áp.
"Tối thiểu, con phải học được năng lực tự bảo vệ, con đừng lười biếng, càng đừng nghĩ không có lý tưởng, cha biết rõ con ở trong này một tháng, trừ can đảm, con không học được gì cả, đừng tưởng rằng nửa năm tới con có thể trở về, nếu nửa năm con không học được gì, vậy cha sẽ đem giao cho Tây Môn Dật, con đừng xem thường lòng dạ độc ác của anh ta." Xoay măt Y Hi Nhi quay lại, Vũ Văn Bác mặt đối mặt nhìn Y Hi Nhi.
"Như vậy không có đạo lý, con không làm Hắc lão đại, hơn nữa càng không muốn làm nữ hiệp, công việc của con cũng không cần những thứ này, chẳng lẽ sau khi học được những thứ này, cha thật sẽ đem S***g tiểu liên cho con chơi? Nếu cha có cho con cũng cũng không có cơ hội sử dụng!" Y Hi Nhi mắt trợn trắng, nếu học đồ không dùng tới, học được thì có ý nghĩa gì? Không bằng không học, lãng phí thời gian.
"Trong thế giới của cha, không phải họ ૮ɦếƭ chính là cha ૮ɦếƭ, con vẫn chưa rõ sao? Vậy con đối với hội Liệt Diễm biết còn chưa đủ? Cha tin rằng trong bộ môn hình sự có không ít tư liệu nội bộ!" Vũ Văn Bác cũng không gấp trấn an Y Hi Nhi, bình tĩnh nói.
Trong môn học Hình sự đích thực có không ít về tư liệu của hội Liệt Diễm, ai kêu Hội Liệt Diễm là tổ chức đứng đầu hắc đạo, mà bản thân lại là chính nghĩa nhất ở cục cảnh sát nên tư liệu về gia thế hắc đạo có nhiều cũng chẳng có gì lạ.
Y Hi Nhi vỗ sau gáy một cái, Vũ Văn Bác ở trước mặt Y Hi Nhi mặc dù không được xem là hình tượng thuần lương, nhưng lại cũng không phải là lão đại lãnh huyết của xã hội đen, cho tới nay, trước mặt Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi vẫn luôn là nhát gan sợ phiền phức, nhưng nói cho cùng còn chưa thật sự e ngại, ngược lại có khuynh hướng như con gái đối với phụ thân có phần kính sợ mà không tự chủ lệ thuộc vào.
Mặc dù không thừa nhận, cũng cảm thấy không thể nào, nhưng nếu nghiêm túc coi lại, Vũ Văn Bác đối với mình thật quá tốt, Vũ Văn Bác đúng là rất coi trọng mình, Vũ Văn Bác là ai, nếu như Vũ Văn Bác thật coi mình là con gái của anh ta, anh ta sống hay ૮ɦếƭ đều có liên quan,vậy cả đời này thật đúng là không thoát khỏi anh ta rồi.
Nhớ tới lần trước bị Đại Lệ Ti đuổi giết, lúc ấy cư nhiên không sợ hãi, Y Hi Nhi không nhịn được tung hộ một tiếng.
Nếu có quan hệ với Vũ Văn Bác, dù mình không muốn, nhưng cách nguy hiểm thật đúng là quá gần, Y Hi Nhi bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật.
Thấy Y Hi Nhi trên mặt biến hóa, Vũ Văn Bác biết, Y Hi Nhi đại khái đã hiểu thông rồi.
Hài lòng ôm thân thể mềm mại của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác hưởng thụ chút ấm áp hiếm có này, có Tây Môn Dật cùng Tiệp Khắc ở đây, sẽ không ai tới quấy rầy anh.
"Suy nghĩ nghiêm túc đã hiểu ngay, con rất thông minh, nếu như con chịu khó nghe lời tập luyện nghiêm túc, không cần nửa năm mà có thể đi ngay lúc này." Vũ Văn Bác đem cằm tựa vào bả vai Y Hi Nhi.
Né tránh Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi bất chợt cau mày, Vũ Văn Bác đại khái buổi sáng ra cửa quên cạo râu, gai gai hơi ngứa một chút, nhưng không đau.
"Con. . . Không phải. . . Cha để cho con học những thứ này, cha có ích lợi gì chứ?" Y Hi Nhi chính là không hiểu, Vũ Văn Bác sao phải chấp nhất những thứ này, dù thế nào đi nữa anh ta cũng không phải là không có khả năng bảo vệ được cô.
"Có, cha sẽ an tâm! Cha chỉ yêu cầu con sống sót, mà không phải bị người khác cầm đao đuổi theo chạy ngoài đường." Vũ Văn Bác nói xong, nhớ tới lần nguy hiểm kia lòng vẫn còn sợ hãi, mặc dù anh cũng không bởi vì chuyện đó mà giận chó đánh mèo Đại Lệ Ti, nhưng cũng không bày tỏ đã quên mất nó.
"Vậy ý cha là vì lần con bị đuổi giết đó, nếu không cha cũng sẽ không để cho con tới nơi này?"
"Nghĩ gì thế?" Vũ Văn Bác chọc đầu Y Hi Nhi một cái, biết cô sẽ chế giễu, nhất định nha đầu này đã tiếp nhận rồi.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Dù sao đó cũng là lần đầu tiên, cũng thật có ý tứ." Đúng là lần đầu tiên có người muốn cái mạng nhỏ của cô, trước kia khi nằm vùng cùng lắm là bị người đuổi theo nhiều lắm là bị đánh, vẫn chưa tới mức không toàn mạng.
Vũ Văn Bác cảm thấy đã đến lúc xuống núi, Cố Nhã Thuần cùng Hạ Hải Yến lần nữa trở lại chỗ cũ, trong tay lại thêm một chiếc cờ thưởng.
Gộp đủ ba chiếc cờ thưởng, ba người nghỉ ngơi tại chỗ, chờ đợi sáng sớm ngày thứ hai lên đường chạy thẳng tới đích.
Trong hai tháng huấn luyện sau này, Y Hi Nhi giống như biến thành người khác, quyết chí tự cường, trong sân huấn luyện luôn là người cuối cùng rời đi, trong phòng ngủ đèn đêm luôn là người cuối cùng tắt.
Thì ra Y Hi Nhi chỉ cần nhìn bảng thành tích của mình cũng biết đoàn có bao nhiêu người, hiện tại cô đứng thứ nhất, trừ thể lực hòa với một người, theo lời nói của Cố Nhã Thuần, Y Hi Nhi lười biếng thành bản tính, không kiên trì, phàm là sự việc cần sức chịu đựng Y Hi Nhi cũng không kiên trì tới cuối cùng.
"Phịch!"
"Rất tốt, vòng mười đều trúng!"
Trong sân huấn luyện, Y Hi Nhi hiên ngang mạnh mẽ thổi thổi vào đầu S***g, kéo kính phòng hộ mắt xuống, kiêu ngạo đi ra.
Lớp lý thuyết căn bản không làm khó được Y Hi Nhi, mặc dù rất nhiều từ ngữ chuyên ngành rất khó, nhưng kể từ khi được cái bệnh đó, Y Hi Nhi trở nên có trí nhớ kinh người, chỉ cần cô gặp qua nghe qua là có thể ghi nhớ chính xác, mà những người khác phải hao tổn một thời gian tương đối.
Chỉ là thể lực không đủ, căn bản không thể nào trong thời gian ngắn có thể đuổi kịp, cho nên Y Hi Nhi dứt khoát bỏ qua huấn luyện thể lực, mà là chọn phương pháp tăng cường sự linh hoạt.
Tỷ như trong chương trình học kỹ thuật bắn S***g, khi Tiệp Khắc biểu diễn "bắn quẹo cua" kỹ xảo cao siêu, Y Hi Nhi liền nóng lòng muốn thử, hơn nữa chỉ cần để đạt cô cũng có thể làm được, như vậy khóa huấn luyện kỹ thuật bắn có thể qua thẳng hơn nữa còn có thể kiêu ngạo trước mọi người.
"Để cho tôi bắn quẹo cua" yêu cầu đường bắn thẳng tắp xuyên qua chướng ngại vật bắn tới bia, cả trụ sở huấn luyện bên trong bao gồm huấn luyện viên và lãnh đạo, nghe nói chỉ có hai người có thể làm được, ngoài ra cũng có số ít người có thể ***ng trúng, cho nên Y Hi Nhi chí khí ngang ngược căn bản không có người khác ở trong mắt.
Nhưng lại nghĩ đó là cô gái bất hảo nhất lớp, chỉ sợ nếu không đồng ý Y Hi Nhi sẽ làm náo loạn cả căn cứ, nên lãnh đạo vẫn là đồng ý.
Y Hi Nhi trải qua ba ngày luyện tập không phân biệt ngày đêm, cuối cùng cũng bỏ đi.
Mặc kệ cô xem Tiệp Khắc làm bao nhiêu lần, cô không cách nào bắn trúng đích, bất kể cô chú ý tập trung thế nào, cô vẫn không cách nào xuyên qua được chướng ngại vật.
Cuối cùng cô lựa chọn phương thức của mình, lợi dụng phương thức số học đạt tới mục tiêu, tiến hành tính toán chính xác, Y Hi Nhi đem đạn bắn lên chướng ngại vật không phải kim loại, phản xạ để tới trung tâm bia .
Trong xã hội hiện đại, vật chất kim loại thật sự là rất nhiều, Y Hi Nhi chọn thủy tinh công nghiệp làm chướng ngại vật cách 50m bắt đầu tiến hành bắn, bắn liền mười phát S***g, nhiều lần trúng chính giữa trung tâm.
Tiệp Khắc nhìn Y Hi Nhi, không biết nên lộ ra vẻ mặt gì, mặc dù biết rõ Y Hi Nhi đang quang minh chính đại ăn gian, nhưng cũng không thể nói.
Y Hi Nhi bị yêu cầu ở trong phạm vi tiến hành bắn không được di chuyển nửa bước, chướng ngại vật được đặt ở chính giữa vị trí Y Hi Nhi đứng và bia, mà Y Hi Nhi đích xác là bắn trúng, hơn nữa còn mười phát liên tục!
"Các vị lãnh đạo, tiểu nữ tử có phải là đã qua?" Đi tới trước đài chủ tịch, Y Hi Nhi hả hê hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc