Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 25

Tác giả: Trần Tiểu Na

Xui Xẻo Bị Bắt Buộc Huấn Luyện Quân Sự Đặc Biệt
Ký tên đồng ý, Y Hi Nhi cực kỳ khó chịu chạy ra khỏi văn phòng, hung hăng đá một cước vào chậu hoa trước mặt bên ngoài phòng làm việc, nhìn chậu hoa đổ mới hả giận rời khỏi đồn cảnh sát.
Dù sao cũng bị bắt đi đặc huấn rồi, còn quan tâm đến việc đi làm chi nữa? Chẳng thà trực tiếp về nhà ngủ một giấc trước còn hơn, huống chi, trong nhà còn có “người cha” tiện nghi ở đấy, không chừng người “cha” này có thể giúp đỡ mình, ai kêu người cha này quan tâm mình như vậy, quả thật chính là xem mình thành công chúa.
Lần này biết mình bị cấp trên hãm hại bị buộc tham gia đặc huấn, nhất định sẽ giúp mình.
Nghĩ tới đây, Y Hi Nhi kéo kéo mái tóc vốn chỉnh tề, xoay người một cái, dáng vẻ như là rất oan khuất, kìm nén mở cửa nhà.
Nhất định phải làm cho Vũ Văn Bác cảm động, để anh ta giúp mình một chút, chuyến đi này, còn không phải là đưa mình vào hang cọp sao, giày vò một ngày chưa đủ, còn phải nửa năm, đây là cái khái niệm gì, mình cũng không có mạnh mẽ như Cố Nhã Thuần.
Đầu tiên phải nói tên Lưu Chấn Vũ thành không phải người, đúng, cứ ra vẻ mình đáng thương, mặc dù người nọ là cấp trên của mình, theo lý mà nói mình không thể nói xấu cấp trên, nhưng lòng lang dạ sói cũng tốt hơn mình bị đau tê tâm liệt phế lúc huấn luyện.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ càng, đẩy cửa phòng ra, phát hiện Vũ Văn Bác cư nhiên không ở nhà, Y Hi Nhi chán chường trở lại phòng khách, ở một chỗ chờ Vũ Văn Bác.
Đang mơ mơ màng màng trong giấc mộng, Y Hi Nhi cảm giác có người lay mình, tỉnh lại vừa hay nhìn thấy Vũ Văn Bác đang ở trước mặt, dằn lòng nhéo một cái vào bắp đùi, đầu còn đang hỗn loạn, nước mắt trước hết chảy ra ngoài, kêu cha gọi mẹ nói lên vận mệnh của mình bi thảm, hận không thể nói mình là người xui xẻo nhất và đáng thương nhất trên đời này.
Sau khi Y Hi Nhi khóc xong, Vũ Văn Bác vẫn cư nhiên không có nửa điểm phản ứng, chỉ vỗ vỗ sau lưng Y Hi Nhi giúp cô thở thông suốt.
Híp mắt trộm nhìn khuôn mặt nghiêng của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi nói: "Cha à, cha phải giúp con lấy lại công đạo, nào có người đáng ghét như vậy, cha nói có đúng không? Con gái của Vũ Văn Bác sao có thể để người khác khi dễ thành ra như vậy?"
Vũ Văn Bác một tay xách lấy Y Hi Nhi lên, đến gần phòng tắm, vừa đi vừa nói: "Con gái của Vũ Văn Bác tự nhiên phải có năng lực bảo vệ lấy mình, con khóc cũng vô ích."
Vũ Văn Bác chân dài, nói xong chân cũng đã đến phòng tắm, mở cửa buồng tắm ra, cởi y phục Y Hi Nhi bỏ xuống.
Y Hi Nhi mặc cho Vũ Văn Bác loay hoay, không phục nói: "Con có năng lực, nếu không tại sao nhiều năm như vậy con đây vẫn sống sót, hơn nữa người xem có phải con đang sống rất khỏe mạnh, không cần huấn luyện nữa..., cha à, người giúp con một chút!"
"Về sau, cuộc sống của con sẽ không an nhàn như trước cha không phải lúc nào cũng luôn ở bên cạnh con, cho nên con phải trở nên mạnh mẽ, nếu không đứng ở bên cạnh cha con sẽ rất mệt mỏi, cho nên. . . . . . tiếp nhận huấn luyện, không cho phép cáu kỉnh, biết không?" Vũ Văn Bác vỗ vỗ mặt củaY Hi Nhi hỏi.
Y Hi Nhi càng nghe càng thấy có cái gì không đúng? Trực giác nhạy cảm của cô cho thấy dường như Vũ Văn Bác biết cô phải đi đặc huấn? "Cha có ý tứ gì? Con là một con mèo ba chân trốn ở đồn cảnh sát đến cuối cùng lại bị người làm đệm chỉ đích danh đề cử? Cha đừng nói với con đó là ý của cha?"
Vũ Văn Bác nghe xong, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, nghiêm túc nhìn chăm chăm Y Hi Nhi đang rửa mặt, sau đó giúp cô tắm, mặc cho Y Hi Nhi nói cái gì nữa cũng không lên tiếng.
Ngay từ lúc ở Italy Vũ Văn Bác liền muốn huấn luyện Y Hi Nhi rồi, mặc dù bản lĩnh của Y Hi Nhi coi như linh hoạt, làm người cũng có cơ trí, nhưng không đủ, trong mắt anh chẳng qua chỉ là công phu mèo quào mà thôi, muốn đứng ở bên anh cũng chỉ có thể là người mạnh, rất rõ ràng, Y Hi Nhi không phải là người mạnh, cũng không có giác ngộ làm người mạnh, chỉ muốn không lý tưởng chờ ૮ɦếƭ mà thôi.
Nhưng mình lại không nỡ xuống tay, anh không có biện pháp nhìn tận mắt con gái bảo bối của mình chịu khổ, giao cho thuộc hạ anh cũng không yên tâm, chỉ sợ chính mình một lúc mềm lòng lại chạy đi xem cô, cho nên, chỉ có thể lợi dụng cơ hội này đưa cô đi phong bế đặc huấn, không nhìn thấy, cũng sẽ không mềm lòng.
Bắc Kinh. Nơi căn cứ bí mật huấn luyện quân sự.
Toàn thân mặc đồ rằn ri, Y Hi Nhi ở sau cùng hấp tấp đi theo đại đội, cuối tháng mười thời tiết cũng dịu mát hơn, nhưng nghĩ tới phải phơi nắng trường kỳ, không thể không muốn cởi bỏ ngay bộ quần áo đang mặc.
Nghĩ đến Vũ Văn Bác nhẫn tâm đưa mình tới đây, Y Hi Nhi giận đến nghiến răng, vốn là cô đã cố tình đến trễ để không kịp qua cổng kiểm soát vào làm thủ tục vé máy bay, vốn tưởng rằng cứ như vậy sẽ được bỏ qua, không ngờ Vũ Văn Bác lại sử dụng đến cả máy bay tư nhân dành cho bộ đội đưa cô đi, không sai một phút.
Nhìn thấy Cố Nhã Thuần, Y Hi Nhi có chút kích động trong lòng, đến lúc đó luyện tập với Cố Nhã Thuần, còn có người giúp cô, ngoài ra còn có cả Hạ Hải Yến, tóm lại không phải một mình cô chiến đấu hăng hái là tốt rồi.
"Nghiêm!"
Thanh âm mạnh mẽ ngắn ngủi truyền đến, Y Hi Nhi vội vàng nghe theo khẩu lệnh, 120 người xếp thành một hàng, mỗi người cách nhau 0.5 thước, có thể thấy được sân huấn luyện này rộng bao nhiêu rồi.
10 phút sau, 120 người bị phân thành bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội có một đội trưởng dẫn dắt, chia ra tiến hành huấn luyện.
Nhìn trái phải thấy mình ở một tiểu đội, Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến một tiểu đội, Y Hi Nhi lập tức nổi nóng, vụt vụt vụt hai cái chen đến chỗ bên cạnh Cố Nhã Thuần, đẩy người bên cạnh Cố Nhã Thuần ra ngoài.
"Tôi đổi với anh." Y Hi Nhi nhỏ giọng nói, lấy tay chỉ chỉ vị trí cũ của cô, ý bảo anh ta đứng ở vị trí kia đi.
Nếu như đã không thể tránh né, vậy có đồng bạn chiến đấu chẳng phải tốt hơn chiến đấu một mình sao, hơn nữa có Cố Nhã Thuần ở bên cạnh, cô tương đối an tâm.
Cố Nhã Thuần nhíu mày một cái, muốn nói Y Hi Nhi để ý quy củ, nơi này cũng không phải là Hạ Môn, khó có thể để cho cô dùng tính khí của một đứa bé đùa bỡn, nhưng ngại vì thời khắc như vậy không thể mở miệng, cử động của Y Hi Nhi sớm đã bị phát hiện, nếu như mình mở miệng nói chuyện nữa, mình cũng sẽ bị liên lụy, cho nên chỉ trừng mắt liếc Y Hi Nhi.
"Hí hí . . . . . a, người nào?" Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Nhã Thuần, Y Hi Nhi vốn đang chê cười, đột nhiên cảm thấy thân thể của mình lơ lửng trên không, lập tức quay đầu nhìn lại.
"Hít!" Hít vào một hơi, chỉ thấy ở trước mặt cô là một người cao lớn, chiều cao tối thiểu hai thước, thân thể vạm vỡ, một cánh tay cũng lớn như hông cô, trừng mắt lạnh lùng nhìn cô, trái tim nhỏ củaY Hi Nhi cũng run rẩy.
Tiệp Khắc, ba mươi tám tuổi, đã từng là một quốc tế nằm vùng, ở các quốc gia ẩn núp, vì quốc gia vào sinh ra tử, sau lại trở về tổ quốc trở thành cảnh sát cao cấp trong tổ trọng án quốc tế, bây giờ là ban cố vấn quân sự đặc huấn, anh lần đầu tiên nhìn thấy một cô nhóc cư nhiên trong mắt không có người, lập tức một tay xốc Y Hi Nhi giơ lên ngang hông.
"Tôi. . . . . . Tôi muốn ở nơi này huấn luyện." Y Hi Nhi có chút sợ hãi, tuy nhiên vẫn kiên định nhìn cái “mặt gấu” đang đen lại.
"Lý do!" thanh âm khàn khàn Tiệp Khắc khí thế mạnh mẽ, khiến Y Hi Nhi không tự chủ mà kinh hãi.
------ lời ngoài mặt ------
Y Hi Nhi sẽ trả lời thế nào đây? Cho ra lý do gì?
Tôi Không Tôn Trọng Sao?
"Tôi. . . . . . Cảm thấy huấn luyện viên khá đẹp trai!" Y Hi Nhi không thể nói vì Cố Nhã Thuần, hại Nữ Ma Đầu và mình không qua được, chẳng phải càng hỏng bét, liền trợn tròn mắt nói mò, thật ra thì huấn luyện viên cũng rất đẹp trai.
"Phải không?" Tiệp Khắc buông một câu, sau đó giơ Y Hi Nhi lên xoay người đối mặt với tất cả học viên, lời nói mạnh mẽ vang lên: "Ở nơi huấn luyện này, mọi người phải tuân thủ ba quy định, thứ nhất: trừ khi ૮ɦếƭ, nếu không chưa trải qua sát hạch người không thể rời đi, thứ hai: phải phục tùng cấp trên, thứ ba: không cho phép nam nữ có quan hệ mập mờ."
Tiệp Khắc nói điều cuối cùng, cố ý liếc mắt nhìn Y Hi Nhi, sau đó đem nàng thả lại vị trí cũ, vỗ vỗ bả vai cô, Y Hi Nhi đứng không vững, dưới tình thế cấp bách Y Hi Nhi vội nắm người bên cạnh để không bị ngã xuống.
Ngày đầu tiên Y Hi Nhi đã trở nên nổi tiếng, chỉ không phải là danh tiếng tốt.
Trời nắng chang chang, lúc này nhiệt độ mặt đất khoảng 90độ (F), đồi núi mấp mô, nhiều tảng đá quái dị lởm chởm, nếu không phải trong khe núi ngẫu nhiên mọc ra mấy cái cây, thì không thể nhìn ra đây là một ngọn núi, bởi vì ngọn núi này thật sự rất đặc biệt, xung quanh đều là những tảng đá xếp lên nhau, cao gần 200m.
Tiểu đội bốn, 30 người cùng buộc mình vào một sợi dây leo, trên tay mang bao tay đang từng bước một bò lên trên.
Y Hi Nhi nhìn ngọn núi trước mặt, trong lòng thầm mắng: mẹ nó, chỉ có quỷ mới bò lên được, đây mà gọi là leo núi sao? Không có điểm dừng chân, không có công cụ hỗ trợ, ngay cả trên người cũng chỉ có chiếc đai lưng, xem ra cực kỳ nguy hiểm, dù có đánh ૮ɦếƭ cô, cô cũng không muốn lên.
Nhìn Y Hi Nhi chậm chạp không chịu bò lên, tiểu đội trưởng tiểu đội bốn có chút đau đầu.
Một tuần huấn luyện này Y Hi Nhi đã loại mình ra khỏi những hoạt động khó, lúc học lý thuyết khá tốt, nhưng thực hành thật quá tệ, trừ chạy bộ không có bị rớt, còn bắn S***g, cưỡi ngựa, chộp bắt tất cả đều không đạt, hiện tại ngay cả đang dã ngoại chạy trốn cũng không động thân .
Tiểu đội trưởng đi tới, vỗ vỗ bả vai Y Hi Nhi, giọng điệu nguội lạnh nói: " đồng chí Y Hi Nhi, mời lập tức xuất phát, đây là huấn luyện quân sự, không phải trò đùa."
Y Hi Nhi cũng không sợ mặc dù giọng điệu nguội lạnh, nhưng người ta là tiểu đội trưởng, bèn cười hì hì nói: "Báo cáo tiểu đội trưởng, huấn luyện quân sự trong mắt tôi vốn là trò đùa, tôi không tham gia! "
Nói đùa, có thể đi lên được ngọn núi này mới lạ.
Y Hi Nhi sau khi nói xong, chỉ thấy người đầu tiên leo lên, không cẩn thận trượt chân rơi xuống từ độ cao khoảng 10m, khi anh ta sắp chạm mặt đất tay liền tóm được một chỗ nhô cao.
Má ơi, cô tưởng rằng giây kế tiếp người này sẽ rơi xuống thành chiếc bánh thịt.
"Đồng chí Y Hi Nhi, nơi này là căn cứ huấn luyện quân sự quốc gia, hãy tôn trọng một chút." Lục Kiếm Bình nghe Y Hi Nhi nói xong có chút tức giận, giọng nói không khỏi nặng nề.
"Tôi không tôn trọng sao? Có bản lãnh lập tức khai trừ tôi, lão nương tôi lập tức cút đi, nếu không cứ chờ đó, mới một tuần lễ thôi, tương lai còn rất dài, tôi nhất định làm anh phải điên cuồng, không tin anh hãy đợi thử xem?" Y Hi Nhi không sợ Lục Kiếm Bình, cô ngược còn lại muốn chọc tức cấp trên, sau đó khai trừ cô là tốt nhất.
"Cô!" Lục kiếm Bình tức giận, là tiểu đội trưởng, mọi người trong tiểu đội hắn đều phải chịu trách nhiệm, hôm nay xuất hiện một Y Hi Nhi không nghe lời, anh thật không biết phải làm sao, mọi người tới nơi này ai chẳng vì tương lai phía trước, ai cũng cố gắng luyện tập, để khi ra khỏi đây đều có tiền đồ xán lạn, anh dù thế nào cũng không nghĩ ra sẽ có người không nghĩ vậy.
"Tôi thế nào. . . . . . A a a. . . . . ." Y Hi Nhi vừa định nổi cáu với tiểu đội trưởng, đai lưng liền bị ai đó xách lên, hơn nữa còn giơ lên hạ xuống nhiều lần.
Tiệp Khắc không nghĩ tới lần đầu tiên thị sát lại nhìn thấy một cô nhóc có thể ở nơi này giương oai, trực tiếp xách người lên, chân liền đạp một cước nhảy lên cao.
Y Hi Nhi nhìn xuống thấy mình cách mặt đất ngày càng cao, lại bị một tay của Tiệp Khắc xách lên cao, nếu không cẩn thận liền rớt xuống, sợ đến mức tay chân quào loạn, cuối cùng ôm bắp đùi của Tiệp Khắc cũng không buông tay.
Đến đỉnh núi, Y Hi Nhi nhìn thấy mọi người đều được trang bị gì đó, ngang hông của mỗi người đều được đeo môt thanh sắt, Y Hi Nhi dĩ nhiên cũng có một cây trên người, không nhịn được lui về phía sau, Y Hi Nhi có chút sợ, mặt gấu đen tột cùng muốn làm gì?
"Tôi nghe nói biểu hiện của cô không tốt, điều này làm cho tôi rất mất hứng, cô biết không?" Tiệp Khắc thanh âm khàn khàn, mang theo một loại lực xuyên thấu, đó là một năng lực, thanh âm của một người dù có khàn cũng sẽ không như vậy, giống như âm thanh được phát ra của người đi trong sa mạc nửa tháng mà không có nước uống, hơn nữa, còn là thanh âm tràn đầy tràn đầy sức mạnh.
"Vậy anh khai trừ tôi không phải sẽ tốt sao?" Y Hi Nhi đứng thẳng tắp, dáng vẻ bất cần nói.
"Khai trừ? Không, tôi sẽ không làm như vậy, tôi không tin không dạy được học sinh cá biệt, chỉ có không đủ lòng dạ ác độc. Lão sư, hiện tại tôi được điều tới giúp Tiểu Lục." Tiệp Khắc cười, nụ cười trên khuôn mặt ngăm đen nhìn rất đẹp, có điều hàm răng quá trăng, nên thành ra khó coi, chí ít trong mắt Y Hi Nhi thấy là khó coi .
"Anh có ý gì?" Y Hi Nhi nói xong, lại lùi một bước.
Tiệp Khắc không nói gì, chợt đưa cánh tay dài ra, một phát bắt được Y Hi Nhi, cười nhạt, sau đó một tay ném Y Hi Nhi ra ngoài.
Vẫn còn ở chân núi đang cố gắng bò lên trên các học viên bỗng nhiên có cảm giác trên đỉnh đầu một mảnh mây đen, ngay sau đó truyền đến thanh âm nữ cao ✓út: "A a a. . . . . . Mặt gấu đen con mẹ nó anh không phải là người, tôi nguyền rủa anh cả đời không có nữ nhân!"
Bị ném xuống chân núi, Y Hi Nhi bị dọa sợ đến nỗi thiếu chút nữa có lẽ đi gặp phật rồi, sau khi thích ứng được cảm giác không trọng lực, lúc này cổ họng mới hét lên rầm rầm, trong lòng thuận tiện “hỏi thăm” cả nhà Tiệp Khắc.
Một cái ném này, nếu so với trò chơi Nhảy Bungee* còn đáng sợ gấp mấy lần, đầu tiên là độ cao, hơn hai trăm thước, nhảy Bungee đều quảng cáo độ cao thật cao, bởi vì nhảy Bungee không thể nào đem một người thả vào gần sát trên mặt nước , mà Y Hi Nhi cũng là chỉ ở gần sát trên mặt đất mười phân mới dừng lại, tiếp theo là độ nguy hiểm, nhảy Bungee trên người được thắt một dây co giãn an toàn chắc chắn, mà trên người cô được buộc bởi một dây lò xo nhỏ dài.
Từ trên cao rớt xuống tốc độ cực nhanh, trước sau không tới một phút, nhìn mình còn cách mặt đất gần trong gang tấc, Y Hi Nhi cảm giác hô hấp lúc này có thể mang đất bùn hít vào hết trong phổi, những học viên khác lập tức cũng trợn tròn mắt, không nghĩ cô nhóc không sợ ૮ɦếƭ vừa tới nơi này cư nhiên từ trên trơi rơi xuống.
Mới vừa điều chỉnh xong hô hấp, Y Hi Nhi lại bị kéo đi lên, tốc độ kéo lên mặc dù rất nhanh, nhưng cũng không bằng lúc hạ xuống, cho nên Y Hi Nhi lúc trong không trung liền suy tính vừa đi lên liền trực tiếp đánh mặt gấu đen một quyền, phải đánh anh ta đến mức mẹ anh ta nhìn mù mắt cũng không nhận ra con.
------ lời ngoài mặt ------
Y Hi Nhi đáng thương. . . . . .
* Nhảy Bungee là hoạt động nhảy từ một điểm cố định trên cao từ 31 đến 183 m, chân người nhảy được giữ bằng một sợi dây co giãn. Cảm giác chỉ kéo dài vài giây nhưng lượng hóc môn endorphin trong cơ thể tiết ra đủ mạnh để bạn có cảm giác cực kỳ phấn khích. Những chấn thương nhỏ như bị bầm do dây ma sát với chân chỉ là chuyện nhỏ, bởi không ít trường hợp đã tử vong vì trò chơi này
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc