Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 24

Tác giả: Trần Tiểu Na

Con Sẽ Không Trả Thay Cha!
"Con. . . . . ." Y Hi Nhi vừa muốn mở miệng, lại bị Vũ Văn Bác đè đầu ở trên Ⱡồ₦g иgự¢, môi cô dán chặt Ⱡồ₦g иgự¢ Vũ Văn Bác, cách một tầng áo ngủ, còn có thể cảm thấy một cỗ ấm áp.
"Ngủ!" Vũ Văn Bác tắt đèn trong phòng.
"Đợi đã nào...!" Giùng giằng từ trong иgự¢ Vũ Văn Bác bò ra ngoài, không hỏi rõ ràng, buổi tối này cũng đừng nghĩ ngủ.
Cau mày, Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi, dưới ánh trăng, vẫn sáng ngời trong suốt như thế.
Chỉ tiếc, trời cao cho nàng một đôi mắt trong suốt sáng ngời, Y Hi Nhi lại dùng nó trợn trắng.
"Tại sao con phải trả thay cha? Vậy còn con, nếu đổi lại là con, cha có trả cho con không?" Y Hi Nhi không phải là một người chịu thua thiệt , tại sao mình phải trả thay anh ta, hôm nay vận khí cô tốt không bị chém ૮ɦếƭ, ngộ nhỡ ૮ɦếƭ thật, cô cũng sẽ từ 18 tầng Địa Ngục bò lên tìm Vũ Văn Bác .
"Cha sẽ không trả dùm con!" Vũ Văn Bác nhẹ nhàng lôi kéo đôi tay mềm nhũn của Y Hi Nhi, nằm xuống trên Ⱡồ₦g иgự¢.
"Không được, vậy con chịu thua thiệt a, con mặc kệ, cha cũng phải trả cho con, cha nợ con một mạng." Y Hi Nhi lớn tiếng thì thầm, nhất quyết không tha.
Vũ Văn Bác không muốn nhiều lời, trực tiếp dùng lực đè đầu Y Hi Nhi , để cho cô kề mặt trên иgự¢, nói không được mà cũng không thoát được.
Y Hi Nhi từ chối mấy cái, "Ưmh ưmh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Trong miệng không biết nói những gì, bởi vì bị đè trên иgự¢, nghe không hiểu, chỉ có Vũ Văn Bác biết, con gái bảo bối của anh đang bất mãn kháng nghị.
Lúc Vũ Văn Bác cho rằng Y Hi Nhi đã từ bỏ, Y Hi Nhi lại bắt đầu"Ưmh ưmh. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ." Nói chuyện không ngừng, Vũ Văn Bác không thể làm gì khác là thở dài, tiếp tục dùng lực áp cái đầu lộn xộn .
"Mạng của con là của cha, cha còn phải trả cái gì?" Vũ Văn Bác bị Y Hi Nhi huyên náo không thôi, gầm nhẹ nói.
Vũ Văn Bác nói xong, Y Hi Nhi chợt im lặng.
Đáp án này, hình như so với phải trả mạng cho cô, còn làm người ta vui mừng a!
"Bùm!"
Thanh âm đóng cửa kéo lại suy nhgĩ của Y Hi Nhi, nháy mắt mấy cái, nhìn mền trống rỗng, sao lại chỉ còn một người cô? Vũ Văn Bác có phải tức giận hay không?
Ai, kệ hắn đi, cô mệt nhọc, nên ngủ thôi, cô là một cô gái yếu ớt, cũng không phải làm bằng sắt , sớm đã mệt ૮ɦếƭ đi được.
Trong lúc Y Hi Nhi ngáy to, Vũ Văn Bác tức giận bản thân trở lại phòng, vừa đi về tắm nước lạnh, vừa âm u nghiêm mặt, hung dữ trừng cửa phòng của Y Hi Nhi.
Anh , cư nhiên đối với con gái mình có phản ứng.
Nhận thức này khiến Vũ Văn Bác rất thất bại, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có phản ứng với con gái mình, đột nhiên, anh có chút không biết làm sao đối mặt với Y Hi Nhi.
Mặc dù Y Hi Nhi ở trong иgự¢ mình lui tới lui đi, hơn nữa cái ௱ôЛƓ còn ở hạ thân anh lộn xộn, nhưng. . . . . . Thân là một người cha cư nhiên có phản ứng đáng ૮ɦếƭ!
Một quyền nện vào vách tường, mặt Vũ Văn Bác đen lại, không biết tức giận mình, hay tức giận con gái nhặt được.
. . . . . .
Liên tục mấy ngày, Y Hi Nhi cảm thấy Vũ Văn Bác là lạ, nhưng nhất thời kỳ quái chỗ nào, cô không nói ra được.
Vốn tưởng sau sự kiện bị đuổi Gi*t, Vũ Văn Bác sẽ ngăn cản mình tự đi làm, ai biết anh ta thế nhưng không phản đối, hơn nữa, ngay cả phái người bảo vệ cũng không có, giống như căn bản không có gì xảy ra. Bình tĩnh quá mức, nếu không phải đau đớn trên chân vẫn còn, Y Hi Nhi cũng sẽ cho là mình nằm mơ.
Sau hôm ấy, Hạ Hải Yến giống như biến thành người khác vậy, chẳng những thay đổi thái độ lạnh nhạt thường ngày, hơn nữa còn tích cực giúp cô quen với công việc trong khoa. Không bao lâu, cô đã bắt đầu tự làm được, xử lý nhanh, không cần tự mình đi lục lọi.
Không tới một tuần, Y Hi Nhi đã rõ ràng mọi thứ, hiệu suất làm việc không chậm hơn Hạ Hải Yến bao nhiêu. Ánh mắt Hình lão đại nhìn Y Hi Nhi cũng nhu hòa không ít. Băng sương thường ngày với người khác nhưng trước mặt cô thì hoàn toàn biến mất. Theo lời Y Hi Nhi thì do cô dùng chính nhân cách của mình chinh phục, đáng tiếc Cố Nhã Thuần nghe xong lại xì mũi coi thường, cố gắng xem lại khí chất trên người Y Hi Nhi một lần, cũng không phát hiện cái gọi là"Nhân cách".
Lại một buổi chiều nắng ấm, Y Hi Nhi ngồi trong quán cà phê uống trà. Được rồi, tha thứ cho cô không có may mắn uống cà phê Blue Mountain, cà phê trong miệng cô so với lá trà còn không bằng. Thứ đồ đắng ngắt đó, chỉ có ngoại quốc mới có thể yêu thích, còn quảng bá khắp nơi. Cô chỉ thích hương vị thanh tân trang nhã cuat trà Hoa Lài. Nhưng loại yêu thích này chỉ là hứng thú , tại sao nói như vậy? Bởi vì nha đầu này căn bản không biết trà Hoa Lài sản xuất từ đâu.
Đang ưu nhã thưởng trà, điệu nhạc du dương chảy xuôi, Y Hi Nhi thoải mái duỗi lưng một cái. Tối qua bị Vũ Văn Bác chặn ngang ôm ngủ, cánh tay sắt quả thật muốn ép khô cô, nửa đêm muốn rời giường đi vệ sinh, gỡ cả buổi vẫn không thoát được. Cũng không biết Vũ Văn Bác ban ngày làm gì, mệt đến mức không phát hiện động tác của cô, chỉ dùng sức ôm chặt hông, ngủ ngon lành.
"Stop!" Y Hi Nhi khinh thường bĩu môi, không phải nói Hắc lão đại cảnh giác hơn người bình thường sao? Động tĩnh lớn như vậy, cho dù là một con heo cũng có thể đánh thức, anh ta lại còn ngủ ngon giấc, chẳng lẽ. . . . . . Vũ Văn Bác cho là mình được làm cha, cho nên cơ năng thân thể cũng thoái hóa?
Y Hi Nhi không có lương tâm nghĩ , không biết Vũ Văn Bác là vì bệnh tinh của cô mỗi ngày phải ra phòng thí nghiệm dược liệu ở ngoại ô Hạ Môn. Sau khi Y Hi Nhi tan việc anh mới chạy về nhà, xử lý công việc trong hội Liệt Diễm, mặc dù Tây Môn Dật đã được toàn quyền quản lý, nhưng hội Liệt Diễm chỉ nhận người không nhận chức vụ. Không thể dựa hết vào một con dấu là có thể làm chủ, có một số việc cho dù là Tây Môn Dật cũng không thể ủ, phải Vũ Văn Bác ra mặt mới được.
Đến buổi tối, Vũ Văn Bác còn phải gánh vác trách nhiệm làm cha , làm bạn với con gái, chỉ là không biết vì sao thân thể Y Hi Nhi càng ngày càng có ảnh hưởng đối với anh, có lúc ngay cả anh cũng không thể khống chế phản ứng. Lúc này, Vũ Văn Bác không muốn Y Hi Nhi phát hiện, cho nên cả người tự đau khổ, thật mệt mỏi.
Dĩ nhiên, Vũ Văn Bác trải qua tôi luyện nghiêm khắc, có thể ở bên cạnh Y Hi Nhi ngủ ngon như vậy, chủ yếu vẫn là vì trên người Y Hi Nhi mang cho anh cảm giác an toàn, lúc này một khi có người xâm lấn, Vũ Văn Bác sẽ lập tức phát hiện.
Mới sáng nay, rõ ràng mấy phút trước đẩy thế nào cũng không tỉnh, Dịch Đình vừa đẩy cửa phòng cô ra, Vũ Văn Bác lập tức như một con giao long giật bắn mình ngồi dậy, còn đem mình nhét vào góc giường, không cẩn thận xém nữa đập đầu.
Che cái trán, Y Hi Nhi uống cạn ngụm trà Hoa Lài cuối cùng trong chén.
"Hi Nhi, Hi Nhi, cô nhanh đến phòng làm việc của cục trưởng, chuyện khẩn cấp, nãy giờ vẫn tìm cô." Trong khi Y Hi Nhi chuẩn bị trả tiền, Đinh Tiểu Vũ thở không ra hơi vọt tới, đẩy Y Hi Nhi ra ngoài cửa.
Tôi Muốn Từ Chức, Ngay Lập Tức!
Phòng cà phê này sát vách đồn cảnh sát, đi vài bước là đến, nên cảnh sát thường thích tới đây uống trà trưa. Chủ quán cũng quen mặt với dân cảnh sát, nghe thế lập tức cười hì hì nói: "Madam, cô đi nhanh đi, tiền lần sau trả cũng được."
Nghe lão bản nói như vậy, Y Hi Nhi lập tức cảm kích phất tay một cái, đi theo Tiểu Vũ.
Phòng làm việc cục trưởng.
Cục trưởng gần năm mươi tuổi ngồi trên salon bọc da màu đen, tay cầm một tập tài liệu, chăm chú nhìn không để ý Y Hi Nhi đứng ở một bên.
Len lén ngẩng đầu, trong lòng Y Hi Nhi lặng lẽ tiến hành sự nghiệp rình coi vĩ đại, nghe nói cục trưởng này là người trẻ nhất. Y Hi Nhi vẫn ảo tưởng cho rằng cục trưởng nhất định là vai nam chính trong tiểu thuyết, anh tuấn, tự nhiên, còn là quan to, thế nhưng. . . . . .
Hôm nay vừa nhìn, trẻ tuổi nhất cũng đã bốn mươi?
Chẳng lẽ công việc quá vất vả nên trông có vẻ già? Thật ra anh ta mới ba mươi, nhất định là như vậy! Nếu không sao lại được xưng là cục trưởng trẻ tuổi nhất đây?
"Ngài. . . . . . Năm nay bao nhiêu tuổi?" Cuối cùng Y Hi Nhi vẫn cẩn thận hỏi.
Cục trưởng Lưu Chấn Vũ nheo đôi mắt dài hẹp, liếc nhìn Y Hi Nhi, trên mặt không có bất kỳ thái độ gì, không nhìn được trong lòng ông ta nghĩ gì, miệng há ra hợp lại.
"46."
Mơ ước của Y Hi Nhi lập tức tan vỡ, sao lại khác suy nghĩ của cô như vậy. Tiểu thuyết đều gạt người, cao to, có quyền, trẻ tuổi, ba thứ này không thể xảy ra trên cùng một người!
Chỉ là, cô là một gốc cỏ dại, còn có tinh thần Tiểu cường, cho nên rất nhanh lấy lại tinh thần, hỏi: "Ngài. . . . . . Cưới chưa?"
Trong mắt Lưu Chấn Vũ thoáng qua một tia sáng, thuộc hạ này, hỏi quá nhiều, nhưng anh vẫn trầm giọng trả lời: "Đã kết hôn." Nói xong, chau chau mày, không tiếng động muốn hỏi tại sao cô lại hỏi như thế, tốt nhất cho anh một lý do hợp lý.
Nuốt nuốt nước miếng, Y Hi Nhi không biết chỉ một ánh mắt của tân cục trưởng có thể nhắn nhủ nhiều tin tức như vậy. Vấn đề là cư nhiên mình có thể giữ vững tín hiệu, hiểu ý tứ của anh ta, chẳng lẽ là tâm linh cảm ứng trong truyền thuyết?
"Cái đó, tôi nghĩ ngài trẻ tuổi, với lại nhìn anh cũng không giống đã cưới. Nếu chưa cưới, chắc hẳn sẽ coi trọng tôi đúng không ?" Y Hi Nhi cười hắc hắc, càng nói càng chột dạ.
Lưu Chấn Vũ nhìn Y Hi Nhi một cái, từ lúc Y Hi Nhi vào cửa, đây là lần đâu tiên anh nghiêm túc nhìn một cái.
Nhìn xong, da thịt màu đồng trên mặt kéo ra nụ cười khó coi, " Cục trưởng Tiền Nhâm Diệp tại sao không lấy da mặt cô đi nghiên cứu áo chống đạn?"
Thốt ra lời này, Y Hi Nhi vốn đang cợt nhã lập tức yên lặng, sau đó, không cam tâm hỏi: "Vậy ngài không giải thích tại sao lại tìm tôi? Không phải ngài xem trọng năng lực làm việc của tôi nên gọi lên thăng chức chứ? Làm ơn, tôi mới vào đồn cảnh sát một tháng, cho nên ngài cho rằng tôi nghĩ như thế nào?"
Y Hi Nhi nói xong, Lưu Chấn Vũ đưa tài liệu trong tay cho Y Hi Nhi.
Nghi ngờ nhìn một chút, Y Hi Nhi nhìn thấy có người đề cử mình đi huấn luyện. Danh sách lần huấn luyện này đã có từ tuần trước, lấy từ ngân sách quốc gia, tuyển ra trăm cảnh sát ưu tú nhất đi đặc huấn. sau khi hoàn thành huấn luyện trực tiếp thăng ba cấp, một tiểu nhân vật như cô đoán chừng có thể lên cấp năm.
Trừ các hạng mục tổng hợp năng lực ra, còn phải hạn chế số tuổi từ 23 đến 35 tuổi, bởi vì đây là lúc thân thể đạt được trạng thái cao nhất. Quốc gia chắc chắn sẽ không phí thời giờ bồi dưỡng người già yếu. Vừa trẻ tuổi, lại có thực lực, trong đồn cảnh sát có hai người, Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến.
Nhưng, tại sao có người đề cử mình? Thấy thế nào mình cũng là đá kê chân chứ?
"Tại sao?" Y Hi Nhi chỉ ngây ngốc hỏi.
"Đó là cơ mật cấp trên, tôi đã ký tài liệu, cô sẽ cùng Cố Nhã Thuần và Hạ Hải Yến đi Bắc Kinh huấn luyện nửa năm, sau đó mọi người đem trực tiếp chấp hành lệnh của quốc gia, nhưng cảnh tịch của mọi người vẫn ở chỗ này, hiểu chưa?"
Thật ra lúc Lưu Chấn Vũ nhận lệnh huấn luyện cũng cảm thấy kinh ngạc, Y Hi Nhi không có bản lãnh, càng không có bối cảnh, vì sao cấp trên lại yêu cầu Y Hi Nhi tiếp nhận đặc huấn?
Nghi vấn thì nghi vấn, Lưu Chấn Vũ là cảnh sát được đào tạo tốt, phục tùng cấp trên là nghĩa vụ cũng là thiên chức của anh, cho nên rất nhanh liền hoàn thành thủ tục cho Y Hi Nhi bắt đầu nghỉ phép.
"Đợi đã nào...!" Y Hi Nhi chợt bắt lấy tay Lưu Chấn Vũ.
Đặc huấn? Cô biết, chính là tiếp nhận các loại huấn luyện tàn khốc, xem phim tài liệu đã thấy đáng sợ, huống chi còn phải tự mình rải nghiệm, không được!"Tôi không đi! Tôi cự tuyệt điều chuyển!"
Trước kia mặc dù cô làm gián điệp, đi theo người ta chạy trốn, đánh người, hoặc là bị đánh, nhưng cô vẫn có thể kháng trụ. Tuy nhiên, đi tập huấn quân đội lại khác, một quả đấm cũng có thể đập bẹp cô, cô không ngốc, vì thăng quan phát tài có thể hy sinh rất nhiều, nhưng không thể dâng tính mạng. Hơn nữa, hiện tại cô ở chung với Vũ Văn Bác, muốn cái gì có cái đó, cần gì phải liều mạng.
"Đây là mệnh lệnh, cô chỉ có thể tiếp nhận!" Thanh âm Lưu Chấn Vũ giống như Thái Sơn, doạ cô run lên.
Không nghĩ tới Lưu Chấn Vũ sẽ tức giận, nhưng vì không muốn chấp nhận đặc huấn khổ cực, Y Hi Nhi đánh bạc mạng già, cắn răng một cái, "Tôi muốn từ chức, ngay lập tức!"
Mẹ nó , cô không làm không được sao?
"Vậy sao? Cô xác định?"
"Tôi xác định, khẳng định, quyết không đổi ý!"
"Đ-A-N-G...G!"
Y Hi Nhi cảm giác tay lạnh lẽo, cúi đầu xem xét, cư nhiên mình bị cái này tin tưởng cục trưởng cho còng lại rồi, "Ông có ý tứ gì?"
Lưu Chấn Vũ thanh nhàn nói: "Phản bội quốc gia, tôi bỏ tù mà thôi!"
Nói cô thế nào đều được, lừa gạt, bịp bợm, trộm cũng không sao, dù sao lúc cô nằm vùng cũng đã làm qua những điều này, nhưng tội danh này rất lớn, cô không chịu nổi, "Thúi lắm! Lão nương lúc nào thì phản bội quốc gia?"
"Xem ra cô còn không giác ngộ, thời gian của tôi có hạn, từ nơi này vào trại giam mất 10 phút, cô có thể ở đây đợi tôi làm giấy quyết định, một khi vào trại, cả tôi cũng không giúp được cô, chính cô suy nghĩ kỹ càng." Nói xong, Lưu Chấn Vũ kéo còng tay, kéo Y Hi Nhi ra ngoài cửa.
"Này, không thể lấy cái này làm trò đùa, tôi biết rõ tôi đã từng là một quân nhân, bây giờ là một cảnh sát, là chiến sĩ quốc gia, tôi chỉ phục tùng cấp trên, tôi nhận lệnh là được, không cần ra cửa, tôi mới mất mặt đây nè."
Y Hi Nhi đang cố gắng kéo lại, không để cho mình bị Lưu Chấn Vũ kéo đi ra khỏi phòng làm việc.
Lưu Chấn Vũ nghe nói như thế, quay đầu nhìn Y Hi Nhi, thấy cô gật đầu một cái, nhẹ buông tay, Y Hi Nhi trực tiếp té trên đất, đau đến cô la to.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc