Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 23

Tác giả: Trần Tiểu Na

Vũ Văn Bác
"Không cần suy nghĩ, Hi Nhi với cậu không có bất kỳ chuyện gì!"
Kèm theo thanh âm trầm thấp nặng nề, một cỗ ấm áp từ sau lưng Y Hi Nhi chậm rãi tới gần.
Bên tai truyền đến thanh âm Vũ Văn Bác, có chút khàn khàn , lại mang theo mị hoặc, lọt vào tai Y Hi Nhi , quả thật chính là chi âm.
Không thèm quay đầu lại trực tiếp tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ Vũ Văn Bác , Y Hi Nhi chưa từng vui mừng như vậy khi nhìn thấy Vũ Văn Bác, thanh âm kích động, "Cha, cha tới rồi!"
Bàn tay bao quanh hông của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác nhìn cũng không thèm nhìn Hạ Hải Yến, một đôi mắt sắc bén nhàn nhạt quét về ba người còn đứng, làm bọn hắn sợ đến hai chân như nhũn ra.
"Mang về thẩm vấn!" Vũ Văn Bác ra lệnh một tiếng, hai thuộc hạ trực tiếp đánh ngất hai người, khiêng đi, còn dư lại một tên bị sợ đến đi tiểu không khống chế.
Thình lình xảy ra biến chuyển, khiến Hạ Hải Yến cũng bối rối, xem người đàn ông một thân khí thế hào hùng, cặp mắt bén nhọn, Hạ Hải Yến không khỏi nheo mắt lại.
Y Hi Nhi quay đầu hướng Hạ Hải Yến nói: "Ôn thần a, bái bai ngày mai gặp, dĩ nhiên, trừ công việc ra, tôi không phải nghĩ có bất cứ chuyện gì liên quan đến anh, anh quá xui xẻo."
Lôi kéo cánh tay Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi hận không thể lập tức rời đi nơi xui xẻo này, chưa ăn cơm, cô thật muốn té xỉu rồi, lúc nãy chạy trốn, bụng cô đã khó chịu.
"Đi thôi đi thôi, nhanh mời con ăn ngon , con đói muốn ૮ɦếƭ." Thấy Vũ Văn Bác nhìn chằm chằm Hạ Hải Yến không thả, Y Hi Nhi vội vàng lôi kéo Vũ Văn Bác, mặc dù Hạ Hải Yến rất xui xẻo, nhưng không có nghĩa vì xui xẻo phải liều mạng, nhìn đôi mắt nhãn thần của cha như sắp sửa đem Hạ Hải Yến ăn tươi nuốt sống.
Nghe Y Hi Nhi nói đói bụng, Vũ Văn Bác lúc này mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu cau mày, "Chưa ăn tối?"
"Vốn là ăn rồi, lại bị mấy người kia đuổi Gi*t." Y Hi Nhi đáng thương nhìn Vũ Văn Bác, mặc dù giày cao gót chín centi mét vẫn bị chênh lệch chiều cao, cô không thể không ngước đầu nhìn Vũ Văn Bác.
Nghe vậy, Vũ Văn Bác trực tiếp ôm ngang Y Hi Nhi xoay người rời đi, anh vừa rồi đã chú ý tới chân Y Hi Nhi, bởi vì đau đớn mà không được tự nhiên.
Trở lại xe, Vũ Văn Bác một tay nâng một chân Y Hi Nhi , làm Y Hi Nhi sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Làm ơn, cô hôm nay mặc quần bó, nếu nâng một chân khẳng định sẽ thấy hết, "Cha làm gì thế? Con là con gái a!"
Vũ Văn Bác không để ý đến lời nói Y Hi Nhi, cứng rắn giơ lên, đặt chân Y Hi Nhi lên đùi, đưa tay cởi giày cao gót, nhìn mu bàn chân hồng hồng một mảng, ánh mắt chợt thâm thúy lên, một loại không khí tên là nguy hiểm bắt đầu quanh quẩn.
Y Hi Nhi sợ đến không dám nói lời nào, mặc cho Vũ Văn Bác giúp mình xoa chân, giúp huyết dịch lưu thông.
Qua mười phút, cảm giác hơi thở nguy hiểm của Vũ Văn Bác biến mất, Y Hi Nhi lúc này mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng, "Cái đó. . . . . . Bụng con đói!"
Cha ruột a, Lão Nhân Gia có phải quên mất con gái đói bụng hay không? Y Hi Nhi ở trong lòng lặng lẽ kêu thảm.
"Nhịn một chút!" Vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi, ánh mắt chuyên chú mà nhu tình.
Nghe được Vũ Văn Bác nói như vậy, Y Hi Nhi cười tươi, thật tốt quá, thật may là không quên, coi như còn có lương tâm a.
Trong chốc lát, xe ngừng lại, Vũ Văn Bác ôm Y Hi Nhi ra ngoài, Y Hi Nhi liếc mắt nhìn, đây là một biệt thự tư nhân.
Trong thành phố phồn hoa này có biệt thự tư nhân, đây là mơ ước của bao nhiêu người a, nếu là biệt thự này cô, thật tốt biết bao a!
Vũ Văn Bác không bỏ sót hâm mộ trong mắt Y Hi Nhi, xem ra, chính anh có một đứa con gái rất thích tiền a, thật là một đứa bé thấy tiền là sáng mắt.
Vừa tiến vào biệt thự, sớm đã có người bày xong bữa ăn tối, mùi thơm xông vào mũi, nước miếng Y Hi Nhi thiếu chút nữa chảy xuống, gió cuốn mây trôi lấp đầy bụng, lúc này Y Hi Nhi mới có cảm giác.
Đói bụng, thật đúng là con mẹ nó không dễ chịu! Ăn no xong Y Hi Nhi hận hận nghĩ , sau này có đánh ૮ɦếƭ cô cũng không cùng Hạ Hải Yến đơn độc ở chung một chỗ, tránh cho xui xẻo liên lụy tới mình.
Ăn cơm xong, tắm xong, Y Hi Nhi mặc quần ngủ ngồi ở trên giường, tóc còn chưa khô đã mệt mỏi trực tiếp nằm xuống không muốn động.
Vũ Văn Bác vào phòng, một tay kéo Y Hi Nhi lên, để cô ngồi trên đùi mình, cầm máy sấy tóc lên.
Làm khô tóc, Vũ Văn Bác lặng lẽ đem Y Hi Nhi rời giường.
"Con muốn ngủ!" Phản ứng đầu tiên chính là Y Hi Nhi nắm chăn không buông tay, cô mệt mỏi gần ૮ɦếƭ, chân cũng bị trầy da, hơn nữa sáng sớm mai còn phải đi làm.
"Buông tay!"
"Không thả! Con muốn ngủ, có gì ngày mai lại nói!" Tan việc không trở về nhà, đã đủ khiến Vũ Văn Bác nổi giận, hơn nữa cư nhiên bị đuổi Gi*t, lỡ may Vũ Văn Bác đánh ௱ôЛƓ mình thật, cô chẳng phải rất đáng thương sao.
"Cha nói lại lần nữa, buông tay!" thanh âm Vũ Văn Bác tăng thêm, ẩn chứa một tia tức giận.
" Đầu tiên nói trước, không được mắng con, không được đánh con , không được mặt nặng mặt nhẹ với con, không được nói quá mười phút!" Y Hi Nhi nói thật nhanh, tranh thủ cho mình một chút xíu phúc lợi.
Vũ Văn Bác nhẫn nại đến cực hạn, hít sâu, từng chữ từng chữ gầm nhẹ: "Y Hi Nhi!"
Vừa nhìn Vũ Văn Bác nổi giận, Y Hi Nhi lập tức chân chó buông chăn, ôm chặt cổ Vũ Văn Bác, mặc dù thoạt nhìn tính khí Vũ Văn Bác có vẻ rất tốt, trấn định tự nhiên, tỉnh táo. Nhưng không biết vì sao đối với mình luôn không nhẫn nại như vậy, càng thêm không có tí xíu ý thức làm cha, có cha nào đối đãi với trẻ em như vậy?
"Con nhận! Con không nên ham món lời nhỏ, không nên để Hạ Hải Yến đưa về nhà, kết quả còn bị kéo đi ăn cơm, cuối cùng còn bị người đuổi Gi*t, con thật sự không biết những người kia là ai, thật ra con cũng rất nghi hoặc, rõ ràng con không đắc tội ai, không biết vì sao bọn họ lại muốn đuổi Gi*t con, đại khái. . . . . . khuôn mặt con phổ biến, bọn họ nhận lầm?"
Y Hi Nhi nói xong, cũng cảm thấy kỳ quái.
Những người này, không giải thích đã đuổi Gi*t mình, hoàn toàn không có lý do a, nhất định là có người muốn nhằm vào mình, đến tột cùng là ai?
Ánh mắt Vũ Văn Bác u ám, chuyện của Y Hi Nhi anh đều điều tra rõ ràng, ở Hạ Môn, căn bản không có người dám hại cô, xem ra, là người nào đó.
Mặc dù trong lòng có đáp án, nhưng hiện tại không có chứng cớ, Vũ Văn Bác sẽ không khẳng định, nhưng, môt khi bị anh tra được người ấy. . . . . .
"Nói, sau này còn dám chưa xin phép cha đã đồng ý đơn độc cùng người khác đi ra ngoài?" Vũ Văn Bác bỏ qua phiền não, nheo mắt nhìn Y Hi Nhi, ép hỏi.
"Không dám! Con không dám, con thề, nếu con lại không nghe lời, sẽ bắt con ở đây đời không ai thèm lấy!" Y Hi Nhi lập tức giơ tay lên thề.
Gật đầu một cái, rất tốt, Vũ Văn Bác rất hài lòng với biểu hiện của Y Hi Nhi, không ai thèm lấy sao? Không tồi, có thể đi theo mình cả đời, dù thế nào anh cũng rất có tiền, nuôi con gái không có vấn đề.
"Ngoan!" Vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác không cưõng bách mang Y Hi Nhi rời giường nữa, trực tiếp ngồi trên giường, để Y Hi Nhi dựa vào mình.
Ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi nhìn thấy tâm tình Vũ Văn Bác không tệ.
Như vậy, hỏi một chút, sẽ không có vấn đề \\.
Len lén nhìn mặt Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi nghĩ hỏi vấn đề này có chút lúng túng, dù sao, chuyện như vậy, cho dù Vũ Văn Bác vẫn quảng cáo rùm beng mình là con gái anh ta, nhưng trên thực tế chuyện của Vũ Văn Bác cô chưa từng can thiệp, nếu mình chọc anh ta mất hứng, có thể bị ném ra hay không?
Không Cam Lòng, Không Cam Lòng!
Nhìn ra Y Hi Nhi có nghi vấn, Vũ Văn Bác tốt bụng nói: "Muốn hỏi cái gì?"
"Nếu cha hỏi, vậy con cũng không khách khí, nếu cha mất hứng, con sẽ tự đi , không cần cha phải lo lắng." Y Hi Nhi chân chó nói, bộ mặt cười làm lành.
Vũ Văn Bác không thích bộ dáng này của Y Hi Nhi , đưa tay trực tiếp nhéo gò má Y Hi Nhi, nhìn mặt cô mất hứng, lúc này mới vui vẻ buông tay.
"Con người con, mặc dù hơi khoa trương nhưng quả thật người gặp người thích, sẽ không có người muốn hại con. Vốn bị đuổi Gi*t, cũng không có gì, trước kia lúc nằm vùng không phải là chưa từng có. Nhưng bọn họ lại cố gắng tìm cớ, viện lý do, con rất buồn bực, cha nói con nghĩ vậy có ổn không ?"
Y Hi Nhi phân tích nói, vừa rồi cô không bỏ sót tia u ám thoáng qua trong đáy mắt Vũ Văn Bác.
"Phân tích rất tốt!" Vũ Văn Bác tán thưởng, con gái của anh quả nhiên thông minh, đáng tiếc chưa ai mài dũa cho cô mà thôi, nghĩ tới đây, Vũ Văn Bác nhớ lại người đàn bà phách lối, Cố Nhã Thuần.
"Cảm ơn cha tán dương, trở lên phân tích của con, chỉ là suy đoán thôi, nếu không đúng chỗ nào, xin cha chỉ giáo." Y Hi Nhi cung kính nói, hơi kéo ra chút cự ly, chuẩn bị tùy thời chạy trốn.
Xác định cự ly an toàn nhất không làm Vũ Văn Bác khó chịu, Y Hi Nhi tiếp tục nói: "Có người muốn hại con, người kia nhất định là vì cha, bởi vì bên cạnh con đều là người bình thường, chỉ có Lão Nhân Gia ngài đặc biệt nhất." Đặc biệt, người này là Hắc lão đại!
Vũ Văn Bác nhìn Y Hi Nhi len lén kéo ra khoảng cách , thản nhiên nhìn một cái, trầm giọng nói: "Không tệ, tiếp tục."
"Bên cạnh cha chỉ có hai loại người, một loại là kẻ địch, một là người mình. Kẻ địch đều là hỗn lộn , rõ ràng biết con là con gái cha, nhất định phải có can đảm và thực lực mới dám theo đuổi Gi*t con, nhưng những tên áo đen kia rõ ràng toàn là bọn ma-cà-bông, bọn họ không có lý do gì tới Gi*t con, dù sao, khiêu chiến con chính là khiêu chiến cha, cho dù xem thường ta, cũng sẽ không dám ." Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
"Cho nên, kẻ địch có thể loại bỏ, như vậy chỉ còn người mình cũng phan thành 2 loại, một là người của cha, bọn họ không dám, còn một loại người. . . . . . Đó chính là Đại Lệ Ti!"
Nói xong, Y Hi Nhi chuẩn bị một khi Vũ Văn Bác mất hứng, liền lập tức nhảy giường chạy trốn.
Mặc dù Vũ Văn Bác đối với mình rất tốt, nhưng cũng chỉ một thời gian, thời gian quá ngắn, mà Đại Lệ Ti là vợ chưa cưới của anh ta. Bọn họ biết nhau đã lâu, bây giờ mình nói không hề có lý do, đồng nghĩa với việc hoài nghi Đại Lệ Ti, làm một vị hôn phu như Vũ Văn Bác tất nhiên phải tức giận, đó là chuyện đương nhiên .
Mặc dù tình cảm Vũ Văn Bác và Đại Lệ Ti không tốt, nhưng Vũ Văn Bác đồng ý cho Đại Lệ Ti ở trong nhà của mình, này bày tỏ cái gì? Trong lòng anh ta đã chấp nhận Đại Lệ Ti , hơn nữa, thân phận và địa vị của Đại Lệ Ti vẫn còn đó, sớm muộn gì bọn họ cũng kết hôn .
Một là vợ, cả đời sống nương tựa lẫn nhau, một là con gái nửa đường khá nhặt được, tùy thời có thể vứt bỏ, hai người bên trọng bên khinh, Y Hi Nhi vẫn nhận thức được.
Nhưng, không nghĩ tới Vũ Văn Bác chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười.
Vũ Văn Bác cười, xinh đẹp đến mức có thể đả thương ánh mắt Y Hi Nhi.
Y Hi Nhi chưa từng gặp qua người đàn ông nào có thể cười xinh đẹp đến thế, thân là con gái, chính cô cũng xấu hổ.
"Quả nhiên thông minh!" Vũ Văn Bác gật đầu một cái, có thể phân tích thấu đáo như vậy, xem ra không phải hồ hồ như vẻ ngoài , tối thiểu, không cần lo lắng cô bị người khi dễ ở cục cảnh sát.
"Cha không tức giận?" Y Hi Nhi cẩn thận hỏi.
"Tại sao tức giận?" Vũ Văn Bác hỏi ngược lại, "Con biểu hiện rất tốt, cha rất vui, con nhớ, một người đơn thuần không thích hợp đứng bên cạnh cha , cha rất vui khi con không đơn thuần như vậy."
Có ý tứ gì? Không đơn thuần? Mẹ, lời này là đả kích người hay là khen ngợi
Y Hi Nhi bĩu môi, lơ đễnh, chỉ là không dám nói ra, đành phải buồn buồn nói: "Đại Lệ Ti là vợ chưa cưới của cha, con không có chứng cớ còn nói cô ấy, cha không bất mẫn sao?"
"Con phân tích có đạo lý, cha tự nhiên sẽ không mất hứng, chẳng lẽ trong lòng con cha là loại người dễ giận sao?" Vũ Văn Bác cười nói, xem ra, vô tình mình đã tạo áp lực cho nha đầu này.
Anh ta còn không phải người dễ giận? Nếu anh không phải người dễ giận thì trên thế giới này cũng không có ai biết tức giận rồi !
Tiếp tục bĩu môi, Y Hi Nhi chợt lại gần Vũ Văn Bác, hỏi: "Vậy là Đại Lệ Ti thật sao, cha định làm sao bây giờ?"
Không biết vì sao, Y Hi Nhi rất muốn hỏi vấn đề này, không thèm suy tính đã trực tiếp hỏi, cô rất tò mò đáp án.
Loại cảm giác này rất khó diễn tả bằng ngôn ngữ.
Anh ta sẽ giúp mình sao?
Sẽ! Hay không sẽ?
Lòng Y Hi Nhi nhốn nháo, nhìn Vũ Văn Bác, chỉ sợ lọt mất từ nào.
Vũ Văn Bác thấy phản ứng Y Hi Nhi, trong lòng ấm áp, không biết vì sao, chính anh cũng không nói rõ được, "Cái gì làm thế nào?"
"Cha sẽ thay con lấy lại công đạo sao? Chất vấn dùm con, phê phán thay con, thậm chí. . . . . . Báo thù!" giọng điệu Y Hi Nhi chợt cường tráng , hoàn toàn như tiểu ác ma, không còn dáng vẻ dễ thương.
Bởi vì. . . . . . Cô muốn biết đáp án.
Cứ hỏi như vậy giống như hành vi của phụ nữ không biết tốt xấu, nhưng cô không phải Thánh Nhân, có người đuổi Gi*t tới cửa, cô tự nhiên phải phản kích, cô không muốn cứ như vậy trơ mắt nhìn mình bị khi dễ.
"Sẽ không!"
Vũ Văn Bác trả lời, ngắn gọn, có lực.
Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ mình có vật gì đó ngăn chận, buồn bực hốt hoảng.
Quả nhiên, đáp án như vậy, mình mong đợi những đáp án khác, đúng là không nên, dù sao, bọn họ về sau sẽ là vợ chồng, đáp án như vậy mới hợp lý , không phải sao?
Nhưng. . . . . . Anh ta không phải nói mình đặc biệt sao?
Chẳng lẽ cô không đủ đặc biệt để thay đổi ý nghĩ của anh ta sao?
Không cam lòng, không cam lòng!
"Tại sao?" Y Hi Nhi chất vấn, nói năng có khí phách, tức giận xen lẫn trong thanh âm.
"Cô ta đã cứu cha, lần này con trả cho cô ấy, không vì cái gì cả." Vũ Văn Bác lạnh nhạt nói, kéo chăn, đem Y Hi Nhi nhét vào, đắp kín.
Cái gì? Có ý tứ gì?
Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy mình như người nước ngoài, không thể nghe hiểu Trung văn rồi sao? Rõ ràng Vũ Văn Bác nói tiếng Trung Quốc, hơn nữa còn rõ ràng.
Còn cô? Đại Lệ Ti? Cô từ chỗ Đoan Mộc Thác biết được chút chuyện giữa Đại Lệ Ti và Vũ Văn Bác, hình như, Đại Lệ Ti đã từng cứu Vũ Văn Bác một mạng, cho nên, Vũ Văn Bác cũng không phản đối cuộc hôn nhân giữa bọn họ, dù sao trong mắt Vũ Văn của, hôn nhân không phải là chuyện lớn gì, râu ria mà thôi, nếu Đại Lệ Ti muốn, vậy thì cho cô ấy.
Nhưng. . . . . . Tại sao cô lại phải trả?
Tại sao mạng của Vũ Văn Bác phải dùng mạng của cô trả?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc