Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 22

Tác giả: Trần Tiểu Na

Tôi Không Tức Giận, Không Có Nghĩa Là Tôi Không Có Tính Khí
"Tiểu Vũ, cô đừng làm tôi sợ, cô cũng nhìn thấy, mấy ngày trước hăn ta còn không muốn gặp tôi đấy, làm sao có thể."
"Cô phải tin tưởng tôi, không ai có thể tránh được đôi mắt của tôi ." Đinh Tiểu Vũ đóng máy tính, lộ ra mỉm cười thần bí, vỗ vỗ bả vai Y Hi Nhi, trầm giọng nói.
Nhìn bộ dạng Tiểu Vũ, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy Tiểu Vũ đặc biệt như thần côn, hơn nữa cô vừa tới khoa hỗ trợ hình sự có mấy ngày, cũng cảm thấy không thể, nên càng không để trong lòng.
Chỉ là, trong lòng vẫn rất cảm kích Tiểu Vũ , "Cám ơn lời khuyên của cô, tôi nhận!"
Y Hi Nhi không nghĩ tới, Hạ Hải Yến này hình như muốn quấn mình, vừa tan việc, Hạ Hải Yến nói muốn đưa mình về, có phu xe miễn phí, Y Hi Nhi đã sớm đem lời khuyên của Tiểu Vũ ném qua sau đầu.
Đợi đến khi Y Hi Nhi nhận ra không phải đường về nhà, trời đã tối rồi.
Hạ Hải Yến ở phòng làm việc thì trầm mặc ít nói, nhưng vừa ra khỏi đồn cảnh sát lập tức biến thành người khác. Lời ngon tiếng ngọt, trực tiếp lừa Y Hi Nhi đến một nhà hàng kiểu Nhật.
Kể từ khi ở Nhật Bản bị Vũ Văn Bác ép ăn cá sống, Y Hi Nhi chỉ cảm thấy đồ ăn Nhật rất buồn nôn, nhìn miếng cá sống trước mắt , Y Hi Nhi cố gắng trấn an dạ dày của mình, chê cười nói: "Cái đó. . . . . . Hải yến, anh có phải để ý tôi rồi?"
Trời ơi, mặc dù thật sự cô là một người tài hoa tuyệt vời , nhưng bị một người hai mặt coi trọng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy đáng sợ.
Hạ Hải Yến không nghĩ tới Y Hi Nhi lại trực tiếp như vậy, cầm khăn giấy lau khóe miệng một cái. Bày ra tư thái mê người, đẩy mắt kiếng, cười yếu ớt, "Hi Nhi đáng yêu như thế, ai không nhìn lâu mấy lần."
Hạ Hải Yến nói chuyện đồng thời một đôi mắt nhìn chằm chằm иgự¢ Y Hi Nhi, tư thái bỉ ổi, làm Y Hi Nhi không ngừng than.
Quả nhiên, y phục của yêu тιин ∂ị¢н Đình này thực gây chuyện, cổ chữ V khoét sâu, đem bộ иgự¢ uyển chuyển hiện ra không bỏ sót. Cúi đầu nhìn qua cơ hồ có thể nhét hết lại một quả trứng gà, Y Hi Nhi từ trong túi lấy ra một cái khăn, quấn trên cổ, ngăn trở cảnh xuân.
Hạ Hải Yến nhìn thấy động tác Y Hi Nhi, có chút xấu hổ, vuốt lỗ mũi nhìn những nơi khác, anh đúng là chưa từng phụ nữ nào trực tiếp như thế , đột nhiên, hứng thú lại thêm một chút.
"Thật mừng là chúng ta có quen biết, tôi cũng cảm thấy mình rất đáng yêu , chỉ là, về sau phiền anh không cần dùng ánh mắt bỉ ổi đó nhìn tôi, nếu không tôi rất muốn đập bể cái kính 4 mắt của anh ." Y Hi Nhi rực rỡ cười nói.
Đều là đeo kiếng , tại sao Tây Môn Dật người ta lại tự nhiên cực kỳ, nhìn một chút Người hai mặt Hạ Hải Yến, lại chính là một tên bỉ ổi!
Y Hi Nhi thật ra rất muốn vỗ bàn, nhưng không muốn về sau cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp , nên vẫn nhịn được.
" Tính tình Hi Nhi quả nhiên rất đặc biệt." Hạ Hải Yến tiếp tục cúi đầu để ý thức ăn, trong lòng có chút thất bại, anh chưa từng vấp phải trắc trở, đây là lần đầu tiên.
Nghe Hạ Hải Yến cười như không cười, lời nói còn chưá điện, trong lòng Y Hi Nhi càng thêm ghê tởm, trực tiếp liệt hắn vào danh sách đen, về sau không bao giờ nữa ham hố nói chuyện.
Bĩu môi, Y Hi Nhi đang suy nghĩ làm sao viện cớ rời đi, đột nhiên nghe một trận gió đến gần.
"A!"
"Hạ Hải Yến, con mẹ nó, anh có ý tứ gì? Nói với tôi phải tăng ca, cư nhiên cùng tiểu hồ ly tinh dùng cơm? Nói, cô ta là người nào?"
Chợt bị người tạt nước vào mặt, Y Hi Nhi còn chưa kịp phản ứng, liền bị người ta chỉ vào mặt.
Nhìn gần ngón tay sơn đỏ như máu, Y Hi Nhi giận đến phát run, mẹ, bị chó cắn không giải thích được.
Tức giận nhìn Hạ Hải Yến, Y Hi Nhi cầm khăn giấy lau khô nước trên mặt.
Hạ Hải Yến hình như rất tức giận, nhìn người xem náo nhiệt chung quanh, nhỏ giọng cảnh cáo: "Hâm , nơi này là công cộng, chú ý hình tượng của em!"
"Hình tượng, vị hôn phu của tôi ở bên ngoài quyến rũ hồ ly tinh, tôi còn muốn giữ hình tượng? Nói, cô là ai? Có phải là kẻ ham tiền? Tôi cho cô biết, cô tốt nhất cút ngay cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí." Dương Hâm tức giận kéo khăn lụa Y Hi Nhi , hung tợn nói nói.
Cảm giác bị người dùng lực nắm chặt cổ khiến Y Hi Nhi không chút suy nghĩ, trực tiếp đem Dương Hâm ném qua vai, té lăn trên đất.
Tức giận không nói lên được!
Không giải thích được vì sao bị Người hai mặt dây dưa, còn bị kẻ điên tặt nước vào mặt, giờ còn dám động thủ với cô? Người phụ nữ này không muốn sống rồi sao?
Hạ Hải Yến không nghĩ tới Y Hi Nhi dáng dấp đáng yêu lại kinh khủng như thế. Mặc dù anh cũng rất ghét cô vợ chưa cưới thường khiến anh mất mặt, nhưng vẫn đỡ Dương Hâm đứng lên, mặc kệ như thế nào, trên danh nghĩa bọn họ là vị hôn phu và vị hôn thê.
"Tôi không tức giận, không có nghĩa là tôi không có tính khí, cô cư nhiên can đảm ra tay với tôi, cô cảm thấy tôi không có tính khí? Coi thường tôi, đúng là làm người ta rất khó chịu a. Chỉ là, ngượng ngùng, tôi có thể phát tiết trên người cô một chút, hi vọng cô đừng để ý!" Nói xong, Y Hi Nhi không khách khí quăng một cái tát.
Dương Hâm chưa kịp phản ứng đã bị ném qua vai, vừa được đỡ dậy, còn chưa suy nghĩ gì, liền bị giáng một bạt tai, đau đến cô phát điên.
"Cô. . . . . . cô đánh tôi?" Dương Hâm từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, không nghĩ tới lại có người dám can đảm làm như vậy.
"Nếu con mắt của cô không có vấn đề, thì người đánh cô chính là tôi. Ta là Y Hi Nhi, cô tốt nhất nhớ cho kỹ, bởi vì nếu có lần sau, thì cái tên này cơn ác mộng suốt cuộc đời cô." Cười vỗ vào gò má của Dương Hâm, Y Hi Nhi cười như tiểu ác ma.
Nói giỡn, đi theo Cố Nhã Thuần ai lại không có tính khí? Dù là mới đầu không có, nhưng lâu dần, mưa dầm thấm đất cũng học được thế nào là đùa bỡn, huống chi đi theo Vũ Văn Bác nhìn chém Gi*t trong bóng tối, một chút điểm dạy dỗ không thành vấn đề.
"Cô. . . . . . Cô. . . . . . Hạ Hải Yến! Anh nói cái gì đi!" Dương Hâm giận đến nói không ra lời, chỉ có thể đấm Ⱡồ₦g иgự¢ Hạ Hải Yến .
Tại sao? Tại sao Hạ Hải Yến lại đối xử với cô như vậy? Rõ ràng trước kia rất tốt, từ lúc nào bên người Hạ Hải Yến bắt đầu xuất hiện nhiều phụ nữ khác nhau. Từ lúc nào, cô lại biến thành bộ dáng này?
"Em trở về trước đi, hai ngày nữa anh tới thăm em, đừng làm mất mặt, nơi này nhiều người như vậy." Hạ Hải Yến châu nhướng mày, anh thích được thành tiêu điểm, chứ không phải bị người nhìn lấy ra làm chuyện cười.
Dương Hâm chợt có cảm giác tuyệt vọng trong lòng, tại sao, cô lại yêu người đàn ông tuyệt tình như vậy?
Mình, thật không chịu nổi?
Dương Hâm đi, nhìn trong đôi mắt Dương hâm một mảnh tro tàn, Y Hi Nhi đột nhiên cảm thấy cô gái này thật đáng thương. Nhưng rất nhanh cô không thèm nghĩ nữa, bàn về đáng thương, cô mới là người đáng thương đi, tám giờ còn chưa ăn tối, lại còn phải nhìn cá sống làm người ta muốn nôn mửa.
Không được, còn không ăn cơm, cô sẽ đói ૮ɦếƭ , nhất là vừa nãy vận động, phải biết, một cú ném qua vai thiêu đốt bao nhiêu mỡ , cô phải bù lại gấp đôi.
Bỏ Vũ Khí Xuống, Tôi Là Cảnh Sát!
Nắm túi xách, sửa lại khăn lụa bị Dương Hâm nắm chặt, "Tôi còn có chuyện phải đi trước, chuyện hôm nay chúng ta tính sau!"
Nói xong, liền biến mất như một làn khói liền.
Chạy trối ૮ɦếƭ khỏi phòng ăn Nhật Bản, Y Hi Nhi nhìn phòng Trung Quốc sát vách , nuốt nước miếng kiên cường xoay người.
Nơi này là trung tâm thương mại cao cấp nhất Hạ Môn, ăn được ở đây toàn những người có điều kiện, cô một tháng chỉ có ba ngàn đồng tiền lương, vẫn nên tiết kiệm, nhất là gần đây tình hình kinh tế đang căng thẳng.
Quẹo vào ngõ hẻm lân cận, Y Hi Nhi vui vẻ bước vào một quán mì nhỏ cũ rách, kêu một tô mì thịt bò.
Đây là hẻm buôn bán nhỏ bên cạnh quảng trường, vì lợi nhuận trước mắt của thành phố mà toàn bộ bị cưỡng chế di dời, phần lớn mọi người đã rời đi, chỉ có một vài hộ kiên quyết không chịu, cho nên ngỏ hẻm này gió mát thanh thanh , không có mấy người qua lại.
"Mì thịt bò, cám ơn!"
Y Hi Nhi vừa ngồi vững, chờ mì thịt bò, thì đối diện đã có người ngồi xuống. Vừa muốn nói bên cạnh có bàn trống, đã nhìn thấy Hạ Hải Yến cợt nhã.
"Tôi nói anh là âm hồn bất tán sao? Hại tôi bị hắt nước, bị chửi còn chưa đủ, anh muốn tôi ૮ɦếƭ phải không?" Y Hi Nhi nổi giận rống lên, mẹ, tên Hạ Hải Yến này quả nhiên không phải đồ tốt, ấn tượng đầu tiên của mình với hắn vốn đã không tốt, quả nhiên chính xác.
"Chớ nóng, vừa rồi tôi mời cô ăn đồ Nhật, hiện tại cô mời tôi ăn mì thịt bò, huề nhau." Hạ Hải Yến cười nói, đối với tức giận của Y Hi Nhi thờ ơ.
Thật ra, bị Dương Hâm náo loạn, anh cũng không thoải mái, mất mặt, muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng trước cửa thang máy thấy có người theo dõi Y Hi Nhi, cảm thấy có gì đó không đúng, nên lập tức tìm vị trí Y Hi Nhi .
Trong cục cảnh sát điện thoại di động của mọi người đều cài đặt định vị, để tiện cho công việc, nên rất nhanh đã tìm được Y Hi Nhi.
"Mẹ, anh thấy tôi mở miệng ăn đồ Nhật sao? Mau đi đi, tôi không muốn bị anh hại ૮ɦếƭ." Y Hi Nhi nhớ tới mình bị người ta hắt nước không rõ nguyên do, giận đến muốn đánh người. Hạ Hải Yến tự động đến quyến rũ người khác, cư nhiên mình thành hồ ly tinh? Mẹ, gặp qua hồ ly tinh dáng dấp đáng yêu như vậy sao?
" Đ-A-N-G...G!"
Y Hi Nhi vừa dứt lời, một cây đao chợt bổ xuống, Hạ Hải Yến nhanh tay đẩy Y Hi Nhi về sau, tránh khỏi cây đao kia.
Phản ứng kịp, Y Hi Nhi chỉ thấy mười mấy người cầm dao đứng trước mặt cô, không kịp suy tư, thân thể đã hành động.
Nắm túi xách, chạy như bay.
Hạ Hải Yến nhìn số lượng, lại nhìn Y Hi Nhi chạy trốn đến phấn khích , bàn chân như bôi dầu chạy theo.
Mấy người áo đen thấy vậy, lập tức đuổi theo, trong miệng kêu: "Đừng chạy, đứng lại cho ta!"
Người ta muốn Gi*t ngươi, còn ngây ngốc đứng bất động sao?"Kẻ ngu mới đứng lại, ngu ngốc!"
Mặc dù công phu Y Hi Nhi không tốt, nhưng khả năng chạy trối ૮ɦếƭ không tệ lắm, dù sao nằm vùng đã lâu, bản lãnh chạy trối ૮ɦếƭ vẫn phải có.
"Ah, cô nói bây giờ chúng ta có giống đang đóng quảng cáo không, bị một nhóm người đuổi theo phía sau." Hạ Hải Yến thoải mái đi theo Y Hi Nhi, cười nói.
Nhìn thấy Hạ Hải Yến cười, miệng Y Hi Nhi khẽ co quắp, bây giờ là tình huống nào, Người hai mặt còn có thời gian cười?
"Bệnh thần kinh, tôi biết ngay gặp anh không có chuyện gì tốt mà, sớm biết dậy đã nghe lời Tiểu Vũ rồi, không lên xe rởm cũng không ăn đồ Nhật, cũng không bị người ta hắt nước, càng không bị người đuổi theo, mẹ, tôi trước đời nhất định đã đào mộ tổ tiên nhà anh."
Y Hi Nhi quay đầu lại nhìn mấy người đuổi theo, lòng bàn chân chạy trốn nhanh hơn.
"Đứng lại cho ta! Có nghe không, không đứng lại, ta sẽ không khách khí!"
Mấy người kia vẫn đang kêu gào, cầm đao trong tay, trên mặt hung thần ác sát.
Nghe mấy người kia kêu la, Y Hi Nhi không nén đuọc tức giận, "Đây là thế đạo gì, cảnh sát bị tội phạm đuổi theo!"
"Này, bằng không cô đuổi theo bọn họ?" Hạ Hải Yến thoải mái ở một bên châm chọc.
Đáng ૮ɦếƭ, điều này ngõ hẻm thế nào dài như vậy a, chạy lâu như vậy lại còn không có đến cuối.
Chỉ cần tới chỗ đông người, những tên phách lối kia cũng không làm gì được, nghĩ tới đây, Y Hi Nhi quyết định coi thường ôn thần bên cạnh, nỗ lực chạy về phía trước.
Nhưng. . . . . .
Cô đoán sai vị trí.
Chạy đến cuối đường, lại là một công trường.
Công trường này vừa bị chính phủ quy hoạch muốn khai thác thành trung tâm thương mại, cho nên trừ con hẻm cũ rách cũng chẳng còn gì, những nơi khác đã bắt đầu thi công rồi, chỉ là, bây giờ là buổi tối, cho nên công trường căn bản không có người.
Y Hi Nhi chợt tuyệt vọng, làm một cảnh sát kiêu ngạo khiến cô chợt thu lại bước chân.
"Bỏ νũ кнí xuống, tôi là cảnh sát!" Y Hi Nhi lớn tiếng quát, gương mặt chính nghĩa.
Vốn sức chịu đựng của cô không chỉ như vậy, nếu như liều mạng vẫn có thể chạy hết, nhưng hôm nay lúc ra cửa cô mang một đôi giày chín centi mét, hiện tại chân đã đau đến không đứng được, nếu tiếp tục chạy, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp .
"Ha ha ha. . . . . . Cảnh sát. . . . . . Cô ta nói cô ta là cảnh sát!" đám người kia cuồng vọng cười .
"Không sai, tập kích cảnh sát là phạm tội, các ngươi và tôi ngày thường không thù không oán , không cần thiết!" Y Hi Nhi khuyên can.
"Hừ! Chúng tao chính là muốn Gi*t mày , cảnh sát thì thế nào? Cảnh sát a, mày với chúng tao không thù, chỉ là mày bắt đại ca chúng ta, còn xử tử hình, mày nói tao nên tìm người nào báo thù?" Một tên hung ác nói, cơn giận còn sót lại, chỉ vào Y Hi Nhi.
Nghe đến đó, Y Hi Nhi buồn bực, kỳ quái, cô trước kia đều nằm vùng, thân phận chưa từng bại lộ, làm sao có thể bị phát hiện.
"Tôi căn bản không bắt đại ca các ngươi, nói đi, mục đích của các ngươi là gì?" Những người này tuyệt đối không đơn giản như vậy, không có lý do gì lại muốn lấy đại cớ tới Gi*t cô, chẳng lẽ cô đã từng đắc tội người nào?
"Mục đích là gì? Loại chuyện như vậy nếu nói cho mày biết, vậy tao chính là kẻ ngu, các anh em, lên! Tên đàn ông này cũng không cần bỏ qua!" Nói xong, một đám người đã vọt lên.
Xong rồi, xong rồi!
Thật tốt! Tuổi thanh xuân sẽ phải chôn vùi ở đây sao?
Y Hi Nhi vẻ mặt đưa đám, nhìn đám người có νũ кнí, nhìn lại túi xách trong tay mình, tuyệt vọng.
"Cái người đần độn này, còn không lo chạy!"
Hạ Hải Yến rống to, một cước đá văng một người trước mặt, một tay lôi Y Hi Nhi ở phía sau, tại thời điểm sống ૮ɦếƭ, Hạ Hải Yến vẫn là đàn ông, tối thiểu sẽ không để phụ nữ đứng trước mặt.
"Không được, muốn chạy cùng nhau chạy, tôi không thể bỏ anh." Ghét thì ghét, nhưng cô không phải người bỏ mặc đồng đội, nói xong, cởi giày cao gót hung hăng nện trên mặt người kia, gót nhỏ vừa nện vào mắt, đau đến mức hắn ôm đầu kêu đau.
Một đoàn vây quanh, Hạ Hải Yến và Y Hi Nhi lưng tựa lưng đối mặt.
"Xem ra, tối nay chúng ta làm một cuộc lớn rồi, Hi Nhi, nếu chúng ta có thể đột phá vòng vây, cô nên suy nghĩ một chút về chuyện của chúng ta thôi." Hạ Hải Yến nói xong, mặc dù lời nói nhẹ nhõm, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm vào đám người áo đen, không bỏ sót.
Đám người kia còn chưa ra tay, trước hết đã có hai người ngã xuống, trong khoảng thời gian ngắn không dám tiến lên, chỉ vây quanh họ, giống như mèo vờn chuột.
"Chuyện của chúng ta? Chuyện gì?" Y Hi Nhi không hiểu hỏi.
"Cô không phải hỏi tôi có phải coi trọng cô đúng không? Đúng a! Tôi chính là coi trọng cô, cho nên. . . . . ."
Hạ Hải Yến chưa nói hết, đột nhiên đã có người ngã xuống.
"A a. . . . . ."
Y Hi Nhi nhìn tình huống thay đổi, sửng sốt một chút, đám người áo đen kêu rên , không biết có chuyện gì xảy ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc