Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 19

Tác giả: Trần Tiểu Na

Cuộc Sống Của Y Hi Nhi Trong Đội Hỗ Trợ
Vì có thể sống, Y Hi Nhi yêu cầu được đi làm, tốt nhất là an nhàn không phải quá liều mạng vì công việc.
Vì vậy, Nữ Ma Đầu an bài cô ở khoa hỗ trợ đội hình sự. Ba ngày rồi, làm việc được ba ngày nhưng trừ lúc vừa tới, đội trưởng mỉm cười với mình, nói mấy câu khích lệ, không còn ai có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí lúc cô tự giới thiệu mình cũng không có ai nhìn cô một cái. Chỉ là nhàn nhạt nhìn, phòng làm việc an tĩnh ba giây, sau đó lại là âm thanh huyên náo của công việc.
Nhớ tới ba ngày này mình chịu đựng như ba năm, tâm tình Y Hi Nhi cũng không quá tốt.
Nhưng. . . . . .
Ánh mắt đồng nghiệp A cũng không tốt, tại sao cảm thấy cô ấy nhìn mình trống rỗng như vậy?
"A!" Người kia chợt vỗ trán một cái, giống như nhớ tới cái gì, cả người rung lên, liền cầm đống tài liệu trên bàn chạy như điên ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi hiểu rồi, cả đêm không chợp mắt, cuối cùng tôi cũng suy nghĩ thông suốt rồi, Hình lão đại, tôi đi một chuyến pháp chứng nữa!"
Trong phòng làm việc khép chặt của đội trưởng truyền đến tiếng trầm thấp đáp lại: "Đi đi, xong rồi trực tiếp về nhà nghỉ ngơi."
Nhìn một màn này, Y Hi Nhi phát điên, cư nhiên không phải nhìn mình. Người kia có ý gì, rõ ràng cô nói chuyện bên tai, tại sao làm như không nghe được? Quá ghê tởm, không cần khi dễ người như vậy a.
Không chịu nổi đối đãi lạnh lùng, Y Hi Nhi tức giận gầm lên một tiếng: "A!"
Chỉ tiếc, tiếng rống giận dữ của cô bị thanh âm gõ bàn phím cùng tiếng nói chuyện điện thoại che mất. Chỉ có tên bốn mắt ngồi đối diện cô ngây ngốc nhìn một cái, lộ ra nụ cười khinh miệt sau tiếp tục cúi đầu gõ máy tính.
Không chịu nổi, không chịu nổi, đối đãi phi nhân tính thật sự làm người ta buồn bực a!
Mang giày cao gót giành được từ Dịch Đình, tức giận hất tay đi, lão nương không làm nữa! "Cộp cộp. . . . . ."
Móc điện thoại, Y Hi Nhi nhanh chóng gọi điện, điện thoại vừa thông liền giận dữ quát: "Cố Nhã Thuần! Cô có ý gì? Mình ở Tổ Trọng Án rất thỏa mãn đúng không. Vậy cũng không cần qua cầu rút ván ném tôi đến trợ giúp nơi thâm sơn cùng cốc này. Cô có biết mấy ngày này tôi trôi qua như thế nào không? Mẹ, ba ngày rồi, tôi chỉ biết đội trưởng họ Hình, những người khác không hề biết, về nhà oán trách cùng Dịch Đình đều chỉ có thể nói là đồng nghiệp ABC. Cô biết bọn họ lạnh lùng ra sao không? Tại phòng làm việc vắng vẻ như vậy, lòng bọn họ sớm đã không còn ánh mặt trời, biến thái vặn vẹo, cô còn để tôi – đoá hoa của tổ quốc đến đây , cô có ý gì?"
Nói xong một hơi, Y Hi Nhi cảm thấy trong lòng thoải mái không ít.
Nhưng là? Tại sao không trả lời? Cố Nhã Thuần Nữ Ma Đầu cư nhiên mặc cho mình tức miệng mắng to? Đây không phải là phong cách của cô ấy? Chẳng lẽ cúp điện thoại sao?
Đem điện thoại bên tai ra trước mắt nhìn một cái, đang trò chuyện a!
Trong khi Y Hi Nhi nghi hoặc không thôi,liền cảm giác sau lưng mình một hồi âm lương.
Quả nhiên, vừa quay đầu lại thì có một cái tát hạ xuống!
"Pằng!" thanh âm thanh thúy dễ nghe.
"Như vậy đã không chịu nổi sao? Cô không phải nói trở về đồn cảnh sát không làm nằm vùng nữa? Cô không phải nói không muốn liều mạng nhưng lại có cơ hội thăng chức sao? Tôi đều thỏa mãn cô, cô còn có cái gì không hài lòng?" Cố Nhã Thuần vừa đúng có chuyện đi đến khoa cảnh sát, kết quả không giải thích được nhận một cuộc điện thoại.
Nha đầu đáng ૮ɦếƭ này , còn lo lắng cho cô không quen nên xong chuyện cố ý đi nhìn cô một cái, kết quả cư nhiên không biết điều như vậy.
Y Hi Nhi hít sâu một hơi, mặc dù Nữ Ma Đầu nói chính nghĩa, nhưng cái hoàn cảnh áp lực thấp này thật sự không phù hợp với cô, cô không muốn trở về nữa, "Tôi nói như vậy không sai, nhưng cô biết khoa trợ giúp có nhiều âm u sao? Tôi. . . . . ."
"Âm u, cái gì gọi là âm u, hiện tại đồn cảnh sát chúng ta từ cấp quản lý trở lên ba người thì có một người từ khoa hỗ trợ. Cô có biết nó có nghĩa gì không? Nghĩa là mặc dù là tầng thấp nhất, nhưng lại có thể dễ dàng thân nhập các ngành địa phương, nói cách khác, đó là cách nhanh nhất cho để đưa cô vào làm việc ở đồn cảnh sát. Sau khi cô tốt nghiệp phải đi nằm vùng, sớm đã đem kiến thức quên sạch? Cho cô đi nơi đó, là vì rèn luyện cô, để cô thích ứng nhanh nhất, cái người không biết điều này."
Cố Nhã Thuần tức giận đến toàn thân phát run, cô một lòng vì tên ngu ngốc này thuộc hạ, kết quả lại lại không phân biệt tốt xấu —— không biết tâm người khác!
Dưới tay cô có bao nhiêu thuộc hạ, mỗi người đều thông minh và cố gắng hơn Y Hi Nhi, nhưng cô chỉ ưu ái Xú Nha Đầu này, mọi việc cũng vì cô trước hết. Kết quả, lại nuôi một tên không tim không phổi rồi.
Mặc dù nói dậy, nhưng cô bị đối đãi lạnh nhạt đương nhiên khó chịu a, cô cũng rất uất ức, chu mỏ, đáng thương nói: "Nhưng. . . . . . Bọn họ đều không để ý tôi, thậm chí cũng không cho tôi bất cứ nhiệm vụ nào, tôi căn bản không được rèn luyện."
"Đó là chuyện của cô, Hình Thiên là đội trưởng ở khoa hỗ trợ pháp lý đã vài chục năm rồi. Thủ đoạn làm việc của hắn là như vậy, hắn là đang thử dò xét tính tình cô như thế nào, có thể bảo trì bình thản không. Trong đội mặc dù âm u, ở địa phương hẻo lánh, nhưng so với bất kỳ chỗ nào đều khó tới nhất. Bọn họ cần chính là năng lực làm việc, người vô tích sự trong mắt bọn họ căn bản đều không đáng nhìn tới."
Cố Nhã Thuần nheo mắt lại, nhìn Y Hi Nhi đã an tĩnh lại, lôi kéo cô ngồi trên ghế, hơi tình ý sâu xa.
Nhìn trời chiều, ánh mặt trời đỏ rực xuyên thấu cửa sổ sát đất phủ lên người Y Hi Nhi, trong lòng Cố Nhã Thuần có chút mềm, nha đầu này. . . . . . Ấy là còn giống mình a, chỉ tiếc, mặc dù chỉ kém hai tuổi, nhưng lại giống như mình mười năm trước!
Stop! Thật đúng là làm cho người ta không yên tâm được.
"Tôi chỉ nói cho cô một lần. Nếu cô có khả năng ở đội hỗ trợ, như vậy cô sẽ có cơ hội thăng chức. Nếu ngay cả dũng khí ở lại cũng không có, vậy cả đời này cô chỉ tiểu cảnh viên, tôi có thể giúp cô, nhưng điều kiện tiên quyết là cô có tư cách để tôi giúp. Đây là quy củ, cô hiểu không?" ấn đầu vai Y Hi Nhi , ánh mắt Cố Nhã Thuần thẳng tắp nhìn vào mắt Y Hi Nhi, biểu đạt ý trong lòng.
Y Hi Nhi mặc dù đang làm nằm vùng vòng hai năm, lập không ít công lao. Tuy nhiên cũng chỉ là một cảnh sát tay mơ, mà thành viên tổ phá án tất cả đều là tinh anh, phải trai qua chọn lựa nghiêm khắc. Y Hi Nhi không thể một lần vào đồn cảnh sát là có thể tiến vào Tổ Trọng Án, cho nên, cô phải cố gắng, từng bước từng bước đến bên cạnh cô ấy.
Nói là nói như vậy, nhưng làm rất khó, cô thật có thể làm không? Y Hi Nhi không biết đến bao giờ, nhìn Cố Nhã Thuần, muốn từ trong mắt Cố Nhã Thuần tìm được một chút lòng tin và khẳng định."Nhưng. . . . . . Tôi có thể à. . . . . ."
"Ngu ngốc!"
Cố Nhã Thuần chợt đứng lên, đưa lưng về phía Y Hi Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố Hạ Môn dưới trời chiều có vẻ đặc biệt ௱ôЛƓ lung.
Ôm Trong *** Ấm Áp? Sao Lại Quen Thộc Như Vậy?
"Cô vẫn nói muốn vượt qua tôi, nhưng hôm nay cô ngay cả tin tưởng cũng không tới, cô biết tại sao không?" Quay đầu lại, nhìn Y Hi Nhi, Cố Nhã Thuần tiếp tục nói: "Tôi nói cho cô biết, chênh lệch giữa tôi và cô đi, chính là tôi có lý tưởng sẽ nỗ lực hết sức, mà cô lại chỉ muốn ham ăn biếng làm. Năm năm trước tôi tốt nghiệp trường cảnh sát liền tiến vào đội hỗ trợ , ở nơi này một năm liền được vào Tổ Trọng Án. Dùng thời gian hai năm trở thành đội trưởng, sau đó năm thứ tư liền trở thành Đốc sát cảnh giới cao cấp trẻ tuổi nhất, cô cho rằng, tôi vận số như vậy sao?"
Nói lời cuối cùng, Cố Nhã Thuần cơ hồ rống lên, cô thích Y Hi Nhi vui vẻ tự tin. Vô luận gặp chuyện gì, rõ ràng chưa có thực lực và nắm bắt, lại có thể vĩnh viễn tràn đầy tự tin, có lúc cô thật không biết tự tin của Y Hi Nhi đến tột cùng từ đâu mà đến. Nhưng cô yêu loại trong sáng đó, rực rỡ như vậy cơ hồ làm người ta loá mắt.
Nhưng hôm nay trên con đường sự nghiệp, cô lại chợt trở nên lo lắng như vậy. Không giống cô, đó không phải là Y Hi Nhi cô biết.
Vừa nghiêng đầu, Cố Nhã Thuần kiên quyết rời đi, lưu lại Y Hi Nhi một mình nhìn dưới trời chiều.
Vậy sao? Đây chính là chênh lệch giữa tôi và cô sao? Vĩnh viễn không khuất phục, đây chính là phong cách của cô sao? Được rồi, mặc dù hành động của những tên kia thật sự làm người ta căm tức. Nhưng, chỉ vì cô đánh giá tôi rất tốt, hơn nữa lần đầu tiên dịu dàng kiên nhẫn nói chuyện với tôi, vậy tôi sẽ cố gắng cho cô xem. Để cô biết, không phải là Y Hi Nhi không làm được, mà bởi vì Y Hi Nhi không muốn làm mà thôi!
Nắm chặt quả đấm, Y Hi Nhi nhếch miệng, nâng lên nụ cười tự tin đẹp mắt.
Trở lại phòng làm việc đội hỗ trợ hình sự, hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười chói mắt nhất, đẩy cửa phòng làm việc, bước chân phóng khoáng , tràn đầy kích tình nói: "Các vị anh chị em cực khổ, tôi có mua thức uống và pizza, có cần bổ sung thể lực hay không?"
Cố Nhã Thuần, chờ xem, để cho nhiệt tình của Y Hi Nhi cô làm tan chảy những thứ lạnh lẽo này.
Ngay cả đại ca xã hội đen đều làm được, còn có cái gì mà Y Hi Nhi không làm được đây?
Áo sơ mi màu xanh dương nhạt, váy tây trang màu đen, giày cao gót tím 10 cm, túi xách ZO¬RA, đầu tóc toàn bộ cố định ở sau ót, Y Hi Nhi thành bộ dạng tri thức, vui vẻ lên xe bus.
Quả nhiên, hoà mình cùng đồng nghiệp không quá khó khăn như mình tưởng a. Hơn nữa, còn biết tên tuổi mọi người, thật là chuyện vui sướng. Ăn xong tán gẫu một chút, Hình Thiên lão đại đưa cho mình rất nhiều tài liệu, thật là một buổi chiều đẹp a!
"Đạt lãng, đạt lãng, đạt lãng. . . . . ." Líu lo, Y Hi Nhi gặp chuyện tốt, tinh thần thoải mái chờ xe buýt.
Chợt, một chiếc Ferrari màu lửa đỏ dừng ngay trước mặt, Y Hi Nhi thức thời lui về phía sau môt bước. Cái loại xe hạng sang đó không phải là thứ cô có thể khinh nhờn, dĩ nhiên chỉ có thể đứng xa nhìn, thấy còn rõ ràng hơn đấy.
Ah? Xuống xe là đôi giày da màu đen, hình như là người có tiền a!
Cảm khái một câu, Y Hi Nhi chợt thở dài, nếu không phải quên cầm chi phiếu, hiện tại cô cũng có thể mua được.
"Đại tiểu thư!" Thanh âm cứng cáp có lực, hù Y Hi Nhi lui về phía sau một bước dài.
Hỏng bét, chưa từng đi giầy cao gót nhu vậy, giống như dẫm phải một viên đá , không khỏi xấu hổ.
"Ai nha, má ơi!" Y Hi Nhi kinh hoảng hô to một tiếng, đôi tay cuống quít quào loạn.
Thật may a, bắt được cánh tay ai đấy.
Chỉ tiếc, một hồi thanh âm kinh hoảng, "Đừng , đừng, không đứng nổi, cô bắt nhầm người rồi." Thanh âm vừa vang lên, cũng cảm giác một hồi tiếng bước chân hốt hoảng rời đi.
Cảm giác đứng vững vàng, Y Hi Nhi muốn thở phào, lại bị người đẩy một cái, cả người hoàn toàn mất phương hướng, nằm sấp xuống.
Lần trước cư nhiên bị người đẩy, hơn nữa bây giờ cô lại tận mắt nhìn thấy cái tên chạy trối ૮ɦếƭ chính là một người đàn ông, thật là oắt con vô dụng, nhìn thấy tiểu thư đáng yêu như vậy cư nhiên không giúp một tay, nguyền rủa ngươi cả đời không có vợ!
Vì vậy, Y Hi Nhi lần này vận rủi phủ xuống, nhắm mắt lại, chuẩn bị yên lặng chịu đựng.
Hả? Được ôm trong *** ấm áp? Thế nào quen thuộc như vậy?
Mở mắt, ***g *** bền chắc xuất hiện trước mắt, ngẩng đầu, Y Hi Nhi hoàn toàn trợn tròn mắt.
Toàn thân cứng ngắc, lộ ra miễn cưỡng nụ cười, "Cái đó. . . . . . Chào buổi sáng!" Thế nào lại là Vũ Văn Bác?
Trời ạ, cư nhiên đuổi tới, làm thế nào? Lỗ chân lông toàn thân Y Hi Nhi dựng đứng a.
"A! A. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ." Trong khi Y Hi Nhi âm thầm cau mày không biết nên làm sao, một hồi thanh âm truyền đến. Nghi ngờ nhìn nơi thanh âm truyền tới, là tên chạy trối ૮ɦếƭ bị hai người mặc tây trang màu đen hành hung.
Lộ ra nụ cười cực kỳ kinh hi , Vũ Văn Bác vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi , dịu dàng nói: "Bây giờ đã bảy giờ tối, không phải là buổi sáng a, con gái ngoan."
"A ha ha. . . . . . Đúng vậy a, nói như vậy, khó trách đói bụng rồi, mau về nhà ăn cơm đi, bái bai!" Phất tay một cái, Y Hi Nhi vội vàng bước nhanh chân chạy tới đồn cảnh sát.
Mặc dù Vũ Văn Bác thoạt nhìn rất dịu dàng, mặc dù trên mặt còn là cười híp mắt, nhưng, cảm giác đó là đang tức giận. Vũ Văn Bác hiện tại rất tức giận, nhất định là vì mình trốn đi. Nhưng, mặc dù thật ngại, nhưng mình vốn là bị buộc ở lại hội Liệt Diễm , không phải chính cô cam tâm tình nguyện, như vậy cô chạy trốn, đó là chuyện đương nhiên .
Ách! Hỏng bét, Vũ Văn Bác đi theo phía sau, còn một bộ rất nhàn nhã, làm thế nào?
"Con gái ngoan, phương hướng này cũng không phải về nhà, con đi nhầm, , cha dẫn con về nhà thôi." Vũ Văn Bác nói xong, chợt cất bước đến trước mặt Y Hi Nhi, dễ dàng bế lên."Thật là đứa bé ngây ngốc, cha không có ở đây liền làm loạn, cũng nhẹ đi không ít."
"Tôi. . . . . ." Y Hi Nhi bị sợ đến nói không ra lời, trên người Vũ Văn Bác có loại khí ép, khiến cô cảm thấy có một chút sợ hãi, thậm chí có chút hối hận, hối hận mình khiến Vũ Văn Bác tức giận. Mặc dù không biết tại sao lại có cảm giác đó.
Đại khái, bởi vì mình còn rất sợ ૮ɦếƭ đi! Y Hi Nhi nghĩ.
Cằm Vũ Văn Bác chống đỡ trên đầu Y Hi Nhi , thanh âm dịu dàng dễ nghe nói: "Nhìn thấy cha vui mừng không nói ra lời sao? Thật là đứa bé ngoan, ngồi trên đùi cha, để cha nhìn thật kỹ một chút, một tuần lễ này có trở nên đáng yêu hơn không?"
Ngồi trong Ferrari, trước mặt là hai người mặc tây trang màu đen ngồi ở hàng ghế trước, Ferrari màu đỏ an tĩnh dừng trên phố bắt đầu lên đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc