Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 11

Tác giả: Trần Tiểu Na

Tiệc Sinh Nhật "mười Bảy Tuổi"
Vũ Văn Bác 1m88, mình mới 1m57, đứng chung một chỗ giống người khổng lồ và con khỉ, thế nào lại giống phụ nữ chứ? Hay là ánh mắt Vũ Văn Bác không giống với người bình thường? Cảm giác dáng dấp mình giống anh ta khi còn bé? Vì vậy bắt đầu toả ra tình thương của cha?
Vũ Văn Bác nhìn đôi mắt to, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận lông mi rung động trong lòng bàn tay, khóe miệng khẽ giơ lên.
"Đây là trời cao an bài, không có vì cái gì, con nhớ, con là con gái của Vũ Văn Bác, một ngày hay cả đời đều như vậy. Quên thân phận nằm vùng của con đi, đừng để cha có cơ hội P0'p ૮ɦếƭ con." Vũ Văn Bác ôm Y Hi Nhi trước ***, cằm chống đỡ trên đầu cô.
Nhìn thấy Y Hi Nhi nôn mửa, nhìn lúc nửa đêm tỉnh giấc cô sợ hãi núp trong *** mình, anh làm sao không đau lòng. Thế giới của anh, con gái của anh, nếu phải đối mặt anh không muốn nhìn thấy ánh mắt đó lần nữa. Thời điểm Lam Đế ૮ɦếƭ, Y Hi Nhi không thể tin, sợ hãi ánh mắt của mình.
Tựa vào trong *** Vũ Văn Bác, nghe tiếng tim cường tráng có lực, Y Hi Nhi an ổn ngủ, cô quá mệt mỏi, mấy ngày nay không có một ngày ngủ ngon .
. . . . . .
Đại sảnh đường hoàng lộng lẫy, đèn chùm vàng cam tinh xảo treo ngược, trên đèn gắn hạt lấp lánh, phối cùng ánh sáng rực rỡ bao trùm màn che. Trên vách tường là các điêu khắc tinh mỹ, dưới ánh đèn mang theo vẻ trang nghiêm, nơi này, không chỗ nào không xa hoa quý khí.
Ba mươi mấy nhạc công say mê biểu diễn âm nhạc , từng vũ công mặc đồng phục xinh đẹp bắt đầu nhẹ nhàng tung bay. Một mảnh say sưa ca hát, làn gió thơm tràn ngập.
Nhìn người khác đều mặc dạ phục chấm đất, vừa cao quý lại ưu nhã, nhìn lại bộ váy công chúa của mình. Y Hi Nhi mặt cũng xanh lá, nhưng cha ruột nói rồi, đây là lễ phục dành cho thiếu nữ, cho nên cô phải mặc, hơn nữa anh còn tự mình chọn một cái màu hồng cho cô.
trong trường hợp như vậy, Y Hi Nhi nhìn thấy chính khách các nước, trong đó không thiếu những người đại phú đại quý, thậm chí còn có minh tinh điện ảnh. Y Hi Nhi biết đây là một yến hội lớn.
Vũ Văn Bác dắt tay Y Hi Nhi, đi lên giữa sân khấu, có người lấy Microphone, ban nhạc dừng trình diễn, tất cả khách mời đều an tĩnh nhìn Vũ Văn Bác trên sân khấu.
Giơ ly R*ợ*u trong tay, Vũ Văn Bác hướng mọi người nói: "Cảm tạ mọi người tham gia tiệc sinh nhật mười bảy tuổi của tiểu nữ, một ly này, tôi mời mọi người." Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.
Hiện trường lập tức xuất hiện một mảnh chúc mừng, ánh sáng chớp nhoáng, một mảnh kiều diễm.
Vũ Văn Bác đây là đang mượn danh nghĩa của mình lôi kéo lòng người, lấy danh nghĩa sinh nhật Y Hi Nhi phát thư mời, người tham gia là bạn bè. Không tới chỉ có kẻ địch của hội Liệt Diễm, Vũ Văn Bác đang muốn dò xét mọi người.
Không ai hỏi Vũ Văn Bác chưa cưới đã có con gái lớn như vậy, bọn họ chỉ cần biết Vũ Văn Bác là hội trưởng hội Liệt Diễm là đủ rồi, những thứ khác đều không quan trọng.
Đối với người khác mà nói, con gái Vũ Văn Bác không phải mấu chốt, mấu chốt là gia tộc mình và hội Liệt Diễm có thể lui tới buôn bán, đối với vợ chưa cưới của Vũ Văn Bác cũng vô cùng tò mò .
Đã sớm nghe nói Vũ Văn Bác tại Trung Quốc nhận một con gái nuôi, nhưng chưa công bố chính thức. Bây giờ Vũ Văn Bác hướng mọi người tuyên bố, điều này làm cho Đại Lệ Ti không nén đuọc tức giận.
Cô là vợ chưa cưới của Vũ Văn Bác, không có sự đồng ý của cô, cô gái này sao có thể tồn tại?
Cho nên, cô tới, vội vàng kết thúc ở hành trình Indonesia , Đại Lệ Ti chạy về.
Mặc toàn thân băng là dạ phục lam sắc, hở toàn bộ tấm lưng ưu tú khêu, làn váy bên trái xẻ cao, mãi đến đạt thắt lưng, để lộ hai chân thon dài xinh đẹp như ẩn như hiện.
Cô tựa như nữ vương cao ngạo.
Thoáng chốc, bữa tiệc náo nhiệt nhất thời vắng lặng không tiếng động, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người mỹ nhân cao ngạo Khêu g**. Đó là một bông hồng có gai, trong hắc đạo không ai không biết, không người không hiểu xà hạt mỹ nhân. Cô là con gái lão đại Italy Mafia, cũng đang đảm nhiệm vị trí thứ hai trong bang Mafia. Thương pháp (kỹ thuật múa thương) của cô vô cùng tinh chuẩn, trong truyền thuyết cô có thể để cho đạn bay cong.
Người này, sáu năm trước quen biết Vũ Văn Bác, hơn nữa định ước, tất cả mọi người đều biết, Vũ Văn Bác chỉ cần cưới Đại Lệ Ti liền lấy được thế lực Nam Âu.
Nhưng, hôm nay Vũ Văn Bác lại đột nhiên tới, nhìn dáng vẻ của anh không hề muốn mượn lực lượng Đại Lệ Ti, điều này nghĩa là gì? Nghĩa là thế lực Italy Mafia anh nhìn không thuận mắt sao? Hay là anh không muốn thực hiện hôn ước cùng Đại Lệ Ti?
Không có ai biết, cũng không có ai dám can đảm phỏng đoán.
"Bác, chúc mừng anh." Đại Lệ Ti từ tay người hầu bàn cầm lên một ly sâm banh, chậm rãi đến gần Vũ Văn Bác.
Vũ Văn Bác buông tay Y Hi Nhi, ôm Đại Lệ Ti, sau đó khi bên môi Đại Lệ Ti nở một nụ hôn, cầm lên một ly sâm banh uống cạn.
Đại Lệ Ti quan sát Y Hi Nhi, mắt phượng dài nhỏ không nhìn ra thâm ý.
Đưa tay P0'p gò má của Y Hi Nhi một cái, Đại Lệ Ti khẽ cười nói: "Thật đáng yêu."
Thấy Đại Lệ Ti, Y Hi Nhi liền suy nghĩ, tại sao đều là phụ nữ giống nhau, người ta lại có dáng dấp xinh đẹp như vậy, cao 1m73, trước sau lồi lõm phong tình vạn chủng, ngay cả đôi mắt đều có thể câu hồn phách người khác, không nhịn được , cô nhớ lại cái tên Vương Hi Phượng.
Mặc dù người phụ nữ trước mắt là một cô gái tóc vàng mắt xanh, nhưng phong tình trên người vẫn giống Vương Hi Phượng, Y Hi Nhi buồn bực, người nọ dáng dấp thế nào, tất cả cô đều muốn chiếm hết.
Xem một chút này bộ *** lớn 38E, khó trách Vũ Văn Bác cảm giác mình nhỏ, so sánh mình với bánh bao hấp Thiên Tân.
Đều do viện trưởng vô lương, khi còn bé không cho cô Pu' sữa mẹ, tùy tiện lấy sữa đậu nành lừa gạt xong việc, hiện tại muốn lớn cũng không được. Y Hi Nhi cúi đầu nhìn mình 36C, buồn bực nghĩ.
Vũ Văn Bác thấy Y Hi Nhi không trả lời, đưa tay vỗ ót cô một cái, không vui cau mày.
Y Hi Nhi phục hồi tinh thần, hơi sợ nhìn Vũ Văn Bác, vội vàng cười ngọt ngào lấy lòng nói một ít Anh văn sứt sẹo: "Chào cô! Cô thật xinh đẹp, giống như tiên nữ trên trời."
Đại Lệ Ti không nghĩ tới cô gái Đông Phương này sẽ nói như vậy, kinh ngạc trong mắt thoáng qua rồi biến mất, sau đó cười hỏi: "Ý đến đây lâu như vậy, đã quen thuộc chưa?"
Đối với bé gái này, Đại Lệ Ti cũng không có cảm giác chán ghét, ngược lại cảm thấy đáng yêu hồn nhiên. Có thể bởi vì ở trong hắc ám quá lâu, nhìn thấy nụ cười ngây thơ như vậy lại cảm thấy trân quý.
Tất cả mọi người có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Đại Lệ Ti thế nhưng cùng cô gái Đông Phương trò chuyện với nhau thật vui, thoạt nhìn hình như còn rất thích dáng vẻ cô ấy, hoàn toàn không có dấu hiệu quyết liệt cùng Vũ Văn Bác .
Vũ Văn Bác rất nhanh liền bị mọi người vây lượn, làm người đứng thứ hai của Italy Mafia, Đại Lệ Ti sẽ không bỏ qua trận ‘Hào Môn thịnh yến’ này, rất nhanh liền thay đổi thành cô gái hồng lâu, lượn qua tất cả các góc của buổi dạ vũ, lưu lại Y Hi Nhi chán muốn ૮ɦếƭ ngồi ở trong góc nhìn bữa tiệc phù hoa.
Híp mắt nhìn đèn treo trên trần nhà, Y Hi Nhi bắt đầu ngáp, lúc này một phục vụ đi qua, không cẩn thận đổ R*ợ*u lên người Y Hi Nhi, "Ai nha!"
Người phục vụ kia cúi đầu, liều mạng nói xin lỗi, tay chân hốt hoảng lau chùi trên người Y Hi Nhi, "Thật xin lỗi thật xin lỗi! Tôi sẽ dẫn cô đi rửa! Thật sự rất xin lỗi!"
Nhìn phục vụ khủng hoảng, Y Hi Nhi thờ ơ nhún nhún vai, dù sao Vũ Văn Bác có tiền, một bộ lễ phục mà thôi, không có gì không được, "Không sao, anh cũng không phải cố ý."
Phục vụ không dám ngẩng đầu, lôi kéo Y Hi Nhi đi vào phòng vệ sinh giúp xử lý sạch sẽ quần áo của cô, Y Hi Nhi cũng cảm thấy trên người không thoải mái, liền đi theo.
Mới vừa vào phòng vệ sinh, Y Hi Nhi đột nhiên bị người từ phía trên hành hung.
Đau đớn kịch liệt khiến Y Hi Nhi hô lên, "A!"
Phục vụ không chút hoang mang nói: "Không có việc gì, không có việc gì, tôi có thể cởi ra, chúng ta đều là con gái không cần xấu hổ." Nói xong một tay dùng sức vặn gò má của Y Hi Nhi, xoay tròn hai vòng, đau đến mức Y Hi Nhi chảy nước mắt.
Cảm giác cùng sức lực quen thuộc, khiến Y Hi Nhi lập tức nhận ra Cố Á Thuần người lãnh đạo trực tiếp của cô, cho dù đau đến chảy nước mắt, vẫn khẽ cắn răng nhịn không lên tiếng.
"Cái người ngu ngốc này, không bị trói chặt tay chân, chẳng lẽ không tự mình chạy trốn sao? Mẹ, hại ta ngàn dặm tìm kiếm, kết quả cô xem ra rất tốt. Làm thiên kim đại tiểu thư, làm hại lão nương kinh hồn bạt vía (hoảng sợ) chỉ sợ cô có gì ngoài ý." Cố Á Thuần nhìn thấy Y Hi Nhi hoàn hảo vô khuyết đứng trước mặt rốt cuộc yên tâm, nhưng một hơi không phát tiết thì không thoải mái.
Nhìn thấy Nữ Ma Đầu ngàn dặm xa xôi tới cứu mình, trong lòng Y Hi Nhi cảm động, mặc dù bình thường Nữ Ma Đầu đối với mình rất hư , nhưng thời khắc mấu chốt vẫn nguyện ý tới cứu mình, lập tức run rẩy đôi môi, ríu rít nói: "Cô rốt cuộc đã tới, tôi biết ngay cô nhất định sẽ tới, ô ô. . . . . ."
Cố Á Thuần tát một cái trên đầu Y Hi Nhi, đè ép giọng nói vẫn còn hung tợn: "Câm miệng! Tôi còn chưa xuống Địa phủ cô khóc cái rắm a, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cô nhanh nói rõ ràng."
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Y Hi Nhi lập tức đem đầu đuôi một loạt sự kiện kể cho Cố Á Thuần, đồng thời còn tự mình rửa lễ phục. Cũng không biết tại sao, suốt một đoạn thời gian cư nhiên một người đi vệ sinh cũng không có.
Mặc dù không có người gõ cửa, nhưng Cố Á Thuần không dám phớt lờ, tùy tiện trấn an Y Hi Nhi, liền rời đi, khiến Y Hi Nhi tùy thời đợi lệnh, không phải lo lắng.
Y Hi Nhi rất muốn hỏi tại sao không thể lựa chọn hiện tại rời đi. Nhưng lá gan cô không đủ lớn, không dám hỏi, đoán chừng hỏi cũng vô ích. Cố Á Thuần làm việc chưa bao giờ cần giải thích với cô , cô ở xa như vậy cũng đuổi tới, cứu mình đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi, không cần vội nửa khắc.
Trở lại bữa tiệc, trên mặt Y Hi Nhi trong sáng, Cố Á Thuần tới khiến cô cảm giác có hi vọng. Tới nay không dám trốn chạy, đó là bởi vì biết mình không thông minh, thế nào cũng bị Vũ Văn Bác chơi đùa, đến lúc đó chơi đến Bán th*n bất toại còn thê thảm hơn. Cho nên dứt khoát ngoan ngoãn làm con gái tốt, hiện tại không giống nhau, Cố Á Thuần tới, này đại biểu cái gì? Đại biểu tổ chức đã coi trọng mình.
Tám năm kháng chiến thắng lợi, hai vạn năm nghìn dặm trường chinh cũng thắng lợi, còn cái gì tổ chức không làm được? Có tổ chức che chở, Y Hi Nhi nhất thời cảm giác cuộc sống tràn đầy hi vọng cùng hào quang, đến lúc đó nói không chừng sau khi được giải cứu còn có thể thăng quan đấy.
Ôm tâm tình tốt đẹp, ngay cả nhìn bữa tiệc phù hoa cũng thấy đẹp hơn.
"Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi tôi có vinh hạnh mời cô nhảy?"
Thanh âm dễ nghe, đập vào mi mắt là một người đàn ông tuấn tú, phong thái trác tuyệt, đôi mắt hoa đào chớp chớp nhìn Y Hi Nhi.
Y Hi Nhi sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn người trước mắt, khi nào thì tới Italy rồi? "Đoan Mộc Thác? Không đúng, anh là anh trai Đoan Mộc Triển, có phải các người rất thích chơi trò ‘Đoán một chút ta là ai’ không?"
Đoan Mộc Triển vẫn như cũ khom lưng đưa tay, giữ vững tư thế người mời nhảy, cười đến rực rỡ, "Tại sao nói như thế?"
Y Hi Nhi nhận định đôi song bào thai này chính là muốn đùa giỡn với cô, giống như mèo vờn chuột, lấy trêu chọc làm niềm vui, giọng nói liền không tốt: "Biết lời nói và hành động này chỉ có Đoan Mộc Thác, nhưng anh cố tình cố ý làm như vậy, căn bản là cố ý muốn người khác nhận lầm các anh, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?"
Mặc dù Y Hi Nhi nói rất không khách khí, thậm chí có chút không lễ phép, nhưng tâm tình Đoan Mộc Triển lại có vẻ rất tốt, cười híp mắt. Nụ cười vốn không đạt tới đáy mắt, nhưng bị lời nói của Y Hi Nhi, ngay cả đáy mắt nụ cười cũng sáng chói ánh sáng.
Lúc này, Đoan Mộc Thác từ trong đám người đi tới, bộ mặt đều là nụ cười. Nhưng trong mắt giống như có một loại kích động, giống như trúng số rồi lại không dám lộ ra, "Cô làm thế nào nhận ra chúng tôi? Cô biết chúng tôi được bao lâu, cô khẳng định như vậy sao?"
Đối với người mặc y chang trước mắt, ngay cả kiểu tóc cũng y chang không khác, sắc mặt Y Hi Nhi không thân thiện. Rõ ràng tới trêu chọc cô, cô có sắc mặt tốt mới kỳ quái, huống chi hiện tại cô có tổ chức làm hậu thuẫn, càng không chút kiêng kỵ.
"Tôi không mù, còn không nhìn ra sao? Nhàm chán!" Nói xong, Y Hi Nhi căn bản không muốn quan tâm đến một đôi muốn lấy mình ra làm trò hề, liền tránh ra.
Đoan Mộc Triển lúc này mới đứng thẳng người, thu hồi tay, nhìn bóng lưng Y Hi Nhi trong đám người, trong mắt có ánh sáng xao động.
"Triển, người kia thật xuất hiện, có thể nhìn ra chúng ta." thanh âm Đoan Mộc Thác có chút nghẹn ngào, nhìn bóng lưng Y Hi Nhi, ánh mắt nóng rực mà kích động.
Từ nhỏ đến lớn, không người nào để ý bọn họ rất khổ sở, không có ai có thể phân biệt bọn họ. Bọn họ là bóng dáng của nhau. Còn nhớ có một nữ sinh tỏ tình, tuy nhiên cô ấy lại tìm sai đối tượng, về sau biết sự thật cũng cảm thấy không có vấn đề gì, mặc kệ là Thác hay Triển. Người khác nhìn vào cũng chỉ là một người.
Cảm giác chán ghét như thế, cho nên càng khát vọng có người có thể nhận ra bọn họ. Bọn hắn vẫn chơi trò “Ta là ai”, không ai đoán đúng, cho dù đoán đúng cũng chỉ là may mắn thôi, không chịu nổi khảo nghiệm, chỉ cần nói hai câu, người đoán đúng sẽ dao động.
Mà bây giờ, người chỉ cần một lần đã có thể nhận ra bọn họ, rốt cuộc xuất hiện.
Nhìn em trai y chang mình, Đoan Mộc Triển lộ ra nụ cười ấm áp, "Đừng quá kích động, em sẽ bị dọa hư cô ấy."
"Sẽ không, cô ấy sẽ không bị dọa hỏng , cô ấy xuất hiện cũng sẽ không rời đi. Em cũng không cho phép cô ấy rời đi, anh, chúng ta đã tìm được người hiểu chúng ta, anh không vui mừng sao?" Đây là chuyện bọn họ vui vẻ nhất không phải sao? Mặc kệ thân phận, địa vị cao bao nhiêu, nhưng không người nào để ý thừa nhận, khổ sở vẫn ở đây, cho dù là lão đại cũng không cách nào chia sẻ phiền não của họ.
Vũ Văn Bác đang cùng một chính khách cao cấp trò chuyện thật vui, dư quang khóe mắt nhìn thấy Y Hi Nhi đến gần, liền lôi kéo cô đứng ở bên cạnh mình.
Bị người không giải thích được ngăn lại, Y Hi Nhi tức giận trừng mắt liếc một cái, thấy rõ ràng là Vũ Văn Bác lập tức đổi thành nụ cười nịnh hót, "Ha ha. . . . . . Cha."
Cô còn đang ở hang sói, cô không quên.
"Thế nào không cẩn thận như vậy?" Vũ Văn Bác nhìn thấy y phục trên người Y Hi Nhi ướt một mảng lớn, cau mày, quay đầu cùng mấy người bên cạnh nói mấy câu, sau đó lôi kéo tay Y Hi Nhi rời đi.
Bị Vũ Văn Bác lôi kéo, Y Hi Nhi ngay cả phản kháng cũng không có, dù thế nào giày vò đã mấy ngày rồi, đến lúc đó Nữ Ma Đầu nhất định sẽ mang theo xe tăng đánh nơi này đem mình cứu ra ngoài .
Chỉ là. . . . . . Đó cũng là chuyện mấy ngày sau, Vũ Văn Bác nếu muốn đem mình làm hỏng chỉ cần một đầu ngón tay, huống chi, hiện tại anh ta mạnh hơn, cả ngón tay cũng không muốn dùng đến.
Liều mạng lôi váy, Y Hi Nhi sợ.
Kéo mấy cái, Y Hi Nhi không chịu buông tay, Vũ Văn Bác mất hứng, cau mày nhìn Y Hi Nhi, "Buông tay, có nghe hay không?"
Vũ Văn Bác vừa buông tay, Y Hi Nhi lập tức ngay tại chỗ lăn lộn trốn vào trong rèm cửa sổ, "Con. . . . . . Con không thả, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, trinh tiết không thể ném!"
"Trong óc con muốn cái gì? Cha đổi y phục cho con, cởi nhanh một chút." Vũ Văn Bác nhíu mày một cái, hai chân thon dài hai bước đi tới rèm cửa sổ, một tay đem Y Hi Nhi núp bên trong kéo ra.
Gì, không phải muốn phá hủy trinh tiết cô sao? Y Hi Nhi lúng túng nói: "Đổi, thay quần áo à?"
Vũ Văn Bác lui về phía sau một bước ôm đôi tay, nhìn chằm chằm con gái, có chút cảm thấy buồn cười, "Nếu không con cho rằng cha muốn làm gì?" Vừa trực tiếp đem Y Hi Nhi đè lên giường, bàn tay thật nhanh đem cô lột sạch sẻ, chỉ còn lại nịt vú cùng ***.
Xảy ra biến cố, giấu mình trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, Y Hi Nhi lấy hơi, khẩn trương nuốt nước miếng một cái, "Cha, con lớn như vậy, có thể tự thay quần áo, không nhọc ngài đại giá. Mặc dù trong lòng cha trong sáng như ngọc, mà ta là con gái lớn cũng phải sĩ diện, chuyện này truyền con thật mất mặt." Huống chi, lão nương cũng không phải thật mười bảy tuổi, lão nương là cô gái hai mươi lăm tuổi hương sắc thơm ngát a, như vậy bị người nhìn, thành cái dạng gì?
Vũ Văn Bác cúi đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy Y Hi Nhi nói rất có lý.
Nhìn thấy Vũ Văn Bác bị mình dao động, Y Hi Nhi không ngừng cố gắng nói: "Cha một ngày kiếm tỷ bạc, phong vân một cõi, sao có thể làm những chuyện này, ngài cần bảo trọng, chỉ có con gái hầu hạ ngài, nào dám khiến cha hầu hạ người nhỏ a, ngài nói con nói đúng không?"
Nhìn vẻ mặt tiểu nhân của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác cau mày, tấm chăn đắp trên người lại bị kéo ra, "Con nói đúng, chẳng qua con gái bị cha xem một cái cũng sẽ không sao, ai dám cười con?"
Nói xong, Vũ Văn Bác cứng rắn giữ chặt tay chân đá lung tung khắp nơi của Y Hi Nhi, đem bộ lễ phục mới mặc vào cho Y Hi Nhi.
Mặc xong, Vũ Văn Bác đỡ Y Hi Nhi đứng nghiêm ngay ngắn, sau đó sửa sang lại cái váy, hài lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của con gái, "Về sau mỗi sáng rời giường con giúp cha thay quần áo."
"Cái gì? !" Y Hi Nhi trợn to hai mắt.
Nhìn hai mắt trừng lớn như con ếch, Vũ Văn Bác vui mừng siết chặt hồng xoa xoa gương mặt, sau đó nghiêm mặt nói: "Con hầu hạ cha không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện hiển nhiên) sao?"
Y Hi Nhi yên rồi, cúi gằm đầu, không còn hơi sức nói: "Dạ, con gái tuân lệnh."
Đưa tay sửa lại một chút đầu tóc rối bời của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác lôi kéo tay cô ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, Y Hi Nhi đã nhìn thấy Vương Hi Phượng, không đúng, hình như gọi là Đại Lệ Ti, Y Hi Nhi vỗ đầu một cái, khẽ nhếch miệng nhìn cô gái xinh đẹp gợi cảm, không nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt.
"Pằng!" một tiếng, Vũ Văn Bác vỗ vào mặt Y Hi Nhi, "Tự mình đi chơi ." Thế nào thân là cô gái nhỏ còn lộ ra cái loại ánh mắt háo sắc đó? Thật là mất thể diện.
Thu hồi ánh mắt kinh ngạc, không có nước miếng chảy xuống, Y Hi Nhi giống như một con cún con nhìn Vũ Văn Bác, "Con. . . . . . Con muốn đi theo cha."
"Ha ha, thật là cha con tình thâm a." Đại Lệ Ti nói xong, đã đến gần.
Vũ Văn Bác nhìn Đại Lệ Ti, người phụ nữ kia, vẫn chói mắt như sáu năm trước, "Chào hỏi."
Mặc dù Vũ Văn Bác không nhìn mình, nhưng Y Hi Nhi biết Vũ Văn Bác đang nói với bản thân, đây là đang ghét bỏ chính mình gia giáo không tốt, cũng không phải lần đầu tiên. Y Hi Nhi dẩu môi, hướng Đại Lệ Ti cười ngọt ngào, "Cô Đại Lệ Ti mạnh khỏe, con vừa ở bữa tiệc không cẩn thận nghe được, cô giống như sẽ là mẹ tương lai của con đúng không?"
Trong bữa tiệc phần lớn đều lựa chọn dùng tiếng Anh để nói chuyện, cho nên Y Hi Nhi nghe được một chút, trước kinh ngạc, sau đó hâm mộ Vũ Văn Bác có một cô vợ chưa cưới xinh đẹp như vậy ....
Vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi , Đại Lệ Ti lấy 1m73 cộng thêm giày cao gót 10 cm, cảm giác đảm nhiệm chức vụ giống như là xoa đầu sủng vật , "Thật biết nghe lời , con thích cô làm mẹ con sao?"
Trên mặt rơi xuống ba đường vạch đen, Y Hi Nhi rất không thích có người vỗ đầu cô, vốn là không thông minh, vỗ nữa chẳng phải là ngu hơn.
Chỉ là, không thích là không thích, công phu trên mặt đã luyện đủ , "Cha yêu thích con liền thích." Đem toàn bộ trách nhiệm cũng đẩy tới trên người Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi bo bo giữ mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc