Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 08

Tác giả: Trần Tiểu Na

Trái Tim Nhỏ Của Y Hi Nhi Rốt Cuộ Run Rẩy
Ý tứ của Vũ Văn Bác là nên xử lý người lạ như thế nào liền xử lý như thế đấy. Cái gì gọi là người lạ? Ở Hắc bang tất cả người lạ coi như là thích khách, xử lý thích khách như thế nào? Đương nhiên là tiêu diệt toàn bộ.
Một câu nói này, Vũ Văn Bác nói gió nhẹ nước chảy, nhưng Lam Đế lại nghe toàn thân mồ hôi đầm đìa.
"Vũ Văn chủ nhà, hôm nay Lam Đế tôi tới đây ý tứ rất rõ ràng, cậu đừng thừa nước ***c thả câu, chỉ cần cậu mở miệng, tôi có thể đồng ý cậu." Khẽ cắn răng, Lam Đế cúi đầu, chỉ cần có thể bảo vệ ghế ngồi đầu bang Lam, hắn không tiếc. Môt khi bị anh em khác vượt lên trước một bước, hắn cũng không còn đất đặt chân rồi, đến lúc đó là sống không bằng ૮ɦếƭ.
Vũ Văn Bác là nhân vật đứng đầu hắc đạo, nhưng hắn ta đồng thời cũng là thương nhân. Là thương nhân, chỉ cần có ích lợi đều có thể làm bạn bè không phải sao? Mặc dù mình sốt ruột lập công, đã từng phái sát thủ muốn đẩy Vũ Văn Bác vào chỗ ૮ɦếƭ, nhưng bây giờ hắn ta còn sống thật tốt không phải sao?
Vì tranh đoạt chức bang chủ bang Lam, mình đã làm hết mọi chuyện, nhưng bây giờ không phải làm người hai mặt. Nếu lần này không thể tìm đường sống trong cõi ૮ɦếƭ, vậy hắn ૮ɦếƭ ở hội Liệt Diễm cũng không coi là mất thể diện. Còn tốt hơn trở lại bang Lam đối mặt với lời nói lạnh nhạt của những trưởng lão kia.
Đáng tiếc Vũ Văn Bác căn bản không muốn nghe, tận tâm gắp một miếng cá sống đưa lên miệng Y Hi Nhi, dịu dàng nói: "Hi Nhi, ăn cá."
Nhìn Vũ Văn Bác tỉ mỉ che chở Y Hi Nhi, Lam Đế không thể tin. Vốn tưởng rằng Vũ Văn Bác chỉ nhất thời vui mừng đùa giỡn, dù sao ở Nhật Bản tiết mục này cũng rất nhiều. Không chỉ là phụ nữ, còn có thể là anh em, hoặc là đồng nghiệp, tỷ như bệnh nhân và y tá, tỷ như cảnh sát và phạm nhân, chính hắn cũng rất mê những trò chơi này. Cho nên đương nhiên nghĩ Vũ Văn Bác cũng có khẩu vị với trò chơi đóng vai này.
Nhưng trò chơi là trò chơi, đường đường Vũ Văn Bác làm sao có thể phục vụ một phụ nữ chu đáo như thế?
Cá sống, mẹ, đây là đồ người Nhật Bản mới ăn, cô đường đường là phụ nữ Trung Hoa sao có thể ăn thịt sống như man di, Y Hi Nhi nuốt xuống ngụm thứ nhất đã khó khăn, cô thật sự nuốt không trôi thứ hai miệng, "Ăn thịt sống có giun sán, con có thể không ăn?"
Trong đồ ăn có ký sinh trùng, kiên quyết chống lại.
Nhìn Y Hi Nhi không cảm kích, lại còn dám ghét bỏ, lòng Lam Đế thoáng chốc liền lạnh.
Câu đầu tiên hắn nói? Khó trách lúc ấy vừa nói xong đã cảm thấy sau cổ có một luồn gió lạnh thổi qua, xem ra, chính mình vừa bắt đầu đã sai lầm, hơn nữa còn vô cùng sai.
Vốn muốn tìm đường sống trong cõi ૮ɦếƭ , xem ra, mình đang chán sống.
Mặt Lam Đế xám như tro tàn, nhưng hắn không cam lòng, điên cuồng quỳ trên mặt đất, đi tới chỗ Y Hi Nhi, trong miệng la hét: "Đại tiểu thư. . . . . . Cầu xin cô, cho tôi một con đường sống!"
Hắn là Bang chủ bang Lam, duy nhất, hắn không thể ૮ɦếƭ được.
Bởi vì không thể ૮ɦếƭ, cho nên hắn phải cúi đầu.
Vì vinh hoa phú quý, vì thân phận địa vị, Lam Đế có thể không tiếc bất kỳ giá nào, cho dù là quỳ trước một phụ nữ.
Nhìn người đàn ông lôi kéo chân mình, Y Hi Nhi rối rắm.
Trong tiểu thuyết, cô hiện tại nên mềm lòng, sau đó chớp nước mắt nói với Vũ Văn Bác "Cha xem, người này thật đáng thương a, chúng ta bỏ qua cho hắn thôi." Nhưng vấn đề là cô hiện tại không muốn bỏ qua cho Lam Đế, vẫn còn rất muốn đá hắn một cước, tốt nhất có thể lấy sinh mạng hắn.
Tại sao? Cô là cảnh sát, cảnh sát sẽ thương hại một một xã hội đen tàn ác sao? Đáp án dĩ nhiên là không!
Cho nên, Y Hi Nhi ngọt ngào nhìn Lam Đế, "Thật ra thì tôi cũng không biết mình dễ ăn hay không, nếu không anh thử xem?"
Lam Đế nghe Y Hi Nhi nói như thế cũng biết ý gì. Vốn nghĩ nhìn cô ngu ngốc sẽ mềm lòng, ai biết lại là người có tâm độc ác, cắn răng một cái, dứt khoát vò đã mẻ thì cho sứt, liều mạng.
"Bùm!"
Đại đường một mảnh tĩnh mịch.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Hi Nhi trắng bệch, không thể tin nhìn đầu Lam Đế, trên bắp chân trắng noãn còn có vết máu.
Người đàn ông này! ***! Cư nhiên không nháy mắt còn có thể ăn miếng cá sống? Đây là loại đàn ông gì a! Lãnh khốc, vô tình, người ngoài đồn đại *** như ngoé, không xem mạng người là quan trọng, đây chính là hội Liệt Diễm, đây chính là Vũ Văn Bác!
Người đàn ông như vậy cư nhiên ngày ngày ngủ bên cạnh cô, nhận thức này, khiến tròng mắt Y Hi Nhi phủ sắc thái sợ hãi.
Tiếng S***g đi qua, không có người nói chuyện, người đi theo Lam Đế đều sợ đến mềm đù*. Đây là hội Liệt Diễm, không ai có thể ở chỗ này phách lối, càng không có ai có thể nhổ râu cọp. Lam Đế vừa bắt đầu liền vọng tưởng muốn ám sát Vũ Văn Bác đã phạm vào sai lầm lớn nhất rồi, Vũ Văn Bác không phải là người, anh là Xã Hội Đen, anh luôn luôn mang thù, hơn nữa còn muốn trả lại gấp trăm lần nghìn lần .
Lam Đế ૮ɦếƭ rồi, ૮ɦếƭ không nhắm mắt, trước khi ૮ɦếƭ còn nắm thật chặt mắt cá chân của Y Hi Nhi không buông, không ai kêu lên, đây là kết quả Lam Đế nhận được, bao gồm cả người Lam Đế mang tới.
Cuối cùng, tất cả người đi theo Lam Đế đều thuận theo. Vũ Văn Bác mặc dù không phải một người lòng dạ rộng lớn, nhưng cũng không phải một người hẹp hòi, chỉ cần có năng lực, nguyện ý trung thành với hội Liệt Diễm, anh sẽ đối xử tử tế với bất luận kẻ nào .
Sau khi Lam Đế ૮ɦếƭ, dạ tiệc tiếp tục tiến hành, mọi người xem như chuyện gì cũng không xảy ra, nhưng có một người không nói nữa, người kia chính là Y Hi Nhi.
Mặc dù cô muốn Lam Đế ૮ɦếƭ, nhưng phải là luật pháp phán xử hắn ૮ɦếƭ. Mặc dù cô là cảnh sát, nhưng cũng chưa gặp người ૮ɦếƭ, nhất là người ૮ɦếƭ kia còn không buông tay vẫn nắm chân mình. Loại cảm giác đó giống như bị tiểu quỷ Âm Tào Địa Phủ nắm.
Theo thời gian Lam Đế tử vong, tay Lam Đế trở nên lạnh lẽo.
Thân thể cứng ngắc, Y Hi Nhi rốt cuộc run rẩy trái tim nhỏ, "Cha. . . . . . Cha a, cha có thể để người đem Lam Đế đi không?" Y Hi Nhi sắp khóc, tại sao không có ai đem Lam Đế đi?
Tôi Chính Là Thuần Túy Nằm Vùng, Không Chơi Trò Vô Gian
Vũ Văn Bác quay đầu, nhìn Y Hi Nhi nhỏ nhắn một cái, sờ đầu một cái, tự động loại bỏ nước mắt sắp rơi trên mặt cô, gắp một miếng cá sống đưa tới khóe miệng Y Hi Nhi.
Lau nước mắt, Y Hi Nhi khẳng khái hy sinh há miệng ra, tiếp tục ăn cá sống khiến cô muốn nôn mửa, trong lòng âm thầm mắng Vũ Văn Bác, nói gì cha ruột, quả nhiên đều là giả.
Liên tiếp ăn toàn bộ cá sống, Vũ Văn Bác lúc này mới hài lòng để đũa xuống.
Tất cả mọi người đều để đũa xuống, nơm nớp lo sợ nhìn Vũ Văn Bác. Khi lão đại tuyên bố có con gái cư nhiên lại xuất hiện kẻ thù, tất cả mọi người đều sợ đến không dám thở lớn tiếng. Mặc dù cuối cùng Lam Đế ૮ɦếƭ rồi, nhưng thái độ lão đại lại cực kỳ đáng sợ, cho dù anh không nói, nhưng mặt mọi người đều vàng như màu đất rồi, ђàภђ ђạ tinh thần so với ђàภђ ђạ thân thể xem ra càng hữu hiệu.
Không lâu lắm, mỗi một người đều đầy đầu mồ hôi, thủ hạ Lam Đế mang tới quỳ gối trong góc không dám ngẩng đầu.
"Các ngươi từ từ ăn, ta đi về nghỉ trước."
Ưu nhã đứng lên, thẳng ôm Y Hi Nhi tránh ra.
Lam Đế đang nắm chặt Y Hi Nhi ngay thời điểm Vũ Văn Bác đứng lên bị Itou Sachiko một cước đá văng. Dùng sức lớn đến nỗi Lam Đế đã ૮ɦếƭ lâu trên mặt đất còn có thể bắn ngược ra sau, nằm trên sàn nhà.
Y Hi Nhi không biết mình đã làm sai chuyện gì, tại sao Vũ Văn Bác đột nhiên trở nên kinh người như vậy, dọc đường đi nằm trong *** Vũ Văn Bác run lẩy bẩy, sợ mình một giây kế tiếp cũng sẽ giống Lam Đế. Nhớ tới bộ dạng Lam Đế ૮ɦếƭ, lòng bàn chân Y Hi Nhi không tự chủ cảm thấy có gió lạnh thổi qua , đầu vùi trong *** Vũ Văn Bác, tìm kiếm một chút ấm áp. ThichTruyen.VN - Website đọc truyện số 1 !
Đến gian phòng, người giúp việc Nhật Bản kéo hai bên cửa gỗ, sau khi Vũ Văn Bác tiến vào thì đóng lại. Tất cả dụng cụ bên trong cũng đã chuẩn bị xong, Vũ Văn Bác chưa bao giờ cần người hầu hạ, không có anh gọi lại càng không cho phép người khác tiến vào phòng của anh, cho nên người giúp việc bình thường đều chỉ quỳ ngoài cửa, chờ gọi mà thôi.
Nhìn cô gái sợ hãi núp trong *** mình, trong lòng Vũ Văn Bác không nhịn, nhưng giọng nói nhưng vẫn lãnh nhược băng sương, "Sợ?"
Y Hi Nhi cũng không nhăn nhó, nhìn về phía ánh mắt sáng như tuyết của Vũ Văn Bác , "Con dĩ nhiên sợ, hiện tại con cảm thấy tay Lam Đế nắm con, giống như muốn kéo con cùng xuống Địa ngục."
Nhìn cô gái hào phóng thừa nhận sợ hãi, Vũ Văn Bác gật đầu một cái, tiếp tục hỏi: "Hiện tại biết thân phận mình là gì không?"
Thân phận? Thân phận gì? Y Hi Nhi nháy mắt mấy cái, mắt to nghi hoặc.
"Tôi cho cô một quả cơ hội, tự mình nghĩ rõ ràng nói với tôi." Dứt lời, Vũ Văn Bác rời phòng, bước chân không chậm trễ chút nào.
"Này, anh chờ một chút, Vũ Văn Bác, anh có ý gì? Không giải thích mà bắt tôi nghĩ cái gì?" Y Hi Nhi ở phía sau nhảy cà tưng, muốn đuổi theo, lại bị làn váy ki-mô-nô làm trật chân, ngã sấp xuống.
Ngọ nguậy mấy cái bò dậy, "Phi phi. . . . . . Có ý gì? Thân phận tôi là gì không phải anh đã biết sao? Làm gì phải ra vẻ như không biết, tuyệt không thẳng thắn, Tây Môn Dật mặc dù xấu tính, tối thiểu còn thẳng thắn vô tư nói thẳng ra !"
Tức miệng mắng to nửa ngày, đáng tiếc Vũ Văn Bác đã sớm đi xa, bữa tiệc tuyên bố con gái cũng hạ màn.
Sau, Y Hi Nhi muốn rời khỏi gian phòng này, chỉ tiếc cửa bị khoá từ bên ngoài, cô căn bản không ra được. Muốn leo cửa sổ, vừa nhìn cửa sổ bên ngoài lại là một hồ nước, Y Hi Nhi tuyệt vọng, bắt đầu đập đồ phát tiết không vui trong lòng! Mẹ, tại sao không giải thích được lại muốn đem mình giam lỏng?
Anh ta còn tưởng mình là Hoàng đế sao? Đập xong tất cả mọi thứ, Y Hi Nhi vẫn còn chưa hết giận, bắt đầu gào khóc thảm thiết, giằng co nửa đêm, không người nào để ý cô, cuối cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Ngày kế tiếp, ánh nắng tươi sáng bên ngoài cửa sổ, mà không khí trong nhà lại trầm lặng.
Hai mắt nhìn chăm chú không trung, mất hồn tựa như đang suy nghĩ.
Y Hi Nhi thật nghĩ không ra Vũ Văn Bác làm sao đột nhiên biến đổi tính tình. Một bữa tiệc thật tốt, vốn tưởng rằng sau khi tuyên bố mình là thiên kim đại tiểu thư của hội Liệt Diễm, cô có thể làm công chúa rồi, ai biết nửa đường nhảy ra tên Lam Đế, mình không giải thích được bị giam lỏng, còn phải hiểu rõ ràng thân phận của mình.
Thân phận của cô chính là nằm vùng a! Nằm vùng bị đoán được!
"A a a. . . . . ." Nằm ở trên sàn nhà, Y Hi Nhi gãi gãi đầu tóc rối bời, không muốn.
Khí ép! Thật là khí ép mạnh đang đến gần!
Y Hi Nhi cảnh giác bật lên , nửa quỳ nhìn Vũ Văn Bác chậm rãi đến gần .
Ngược sáng, Y Hi Nhi xem thường mặt Vũ Văn Bác, vóc người một mét tám to lớn cao ngạo cùng với khí thế trên người sánh với trời địa vẫn mãnh liệt như vậy.
Vô tội đáng thương nhìn Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi quệt mồm, "Tôi chính là nằm vùng, không có bản lãnh, bị thủ trưởng chê không hoàn thành nhiệm vụ. Trừ cái đó ra, tôi thật không biết anh muốn biết cái gì, tôi dùng tấm lòng này thề với bầu trời, tôi thật sự không có thân phận khác, tôi chính là thuần túy nằm vùng, sẽ không chơi trò vô gian, thật!"
Ngoại trừ Vũ Văn Bác hoài nghi thân phận mình, còn có thể có lý do gì đối với cô như vậy? Tỏ rõ thân phận và thái độ, đây là kết quả Y Hi Nhi suy nghĩ một ngày. Vũ Văn Bác đoán chừng chính là Tào Tháo, mắc bệnh đa nghi nặng, cảm giác mình không chỉ đơn giản nằm vùng. Dù sao ánh sáng trên người mình quá nặng, người bình thường cũng rất khó tin mình chỉ thuần tuý nằm vùng mà thôi.
Vũ Văn Bác vốn định tới xem Y Hi Nhi rốt cuộc đã hiểu rõ ràng chưa, kết quả là nghe Y Hi Nhi nói này nọ một phen, giận đến quay đầu, không nói một câu.
Nếu kêu ta một tiếng cha, vậy cô cả đời này cũng đừng nghĩ chạy trốn! Nắm chặt quả đấm, Vũ Văn Bác tự nói với mình không thể quay đầu lại, anh sợ chính mình một khi quay đầu sẽ mềm lòng.
Ai cũng không thể hiểu anh khát vọng thân tình, thật vất vả mới gặp một người có thể làm anh sinh ra ấm áp, cho dù là tử vong anh cũng sẽ không buông tay.
Chạy thẳng tới thư phòng, đám người Itou Sachiko đã sớm chờ lâu, sắc mặt của Vũ Văn Bác xanh mét, nhìn Itou Sachiko, hi vọng hắn ta cho anh một đáp án hài lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc