Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 06

Tác giả: Trần Tiểu Na

Con Nơi Nào Nhỏ?36 Còn Nhỏ?
Bắt A Tư mua truyện cổ tích, Vũ Văn Bác hít sâu một hơi, đem bén nhọn trong mắt biến mất, thay bằng ánh mắt nhu hòa.
"Ở một quốc gia xa xôi, có một Quốc vương và Vương Hậu, bọn họ khát vọng có một đứa bé. Vì vậy rất thành ý hướng lên thượng đế cầu nguyện. . . . . ."
Nghe mở đầu chuyện xưa, mặt Y Hi Nhi liền co rút.
Vũ Văn Bác này, không phải Đại Ca trong truyền thuyết sao? Lại có thể biết chuyện xưa cho trẻ em? Thế giới này có phải điên cuồng hay không?
Đẩy đẩy người đàn ông nằm nghiêng bên cạnh, Y Hi Nhi chê cười: "Cái đó. . . . . . Cha a, con mệt, cha nếu không về trước?"
"Cha dỗ con ngủ!" Đem bàn tay nhỏ bé đang đẩy mình siết chặt trong tay, Vũ Văn Bác có chút thất bại, thật vất vả muốn làm cha một lần, liền bị chê?
"Không cần, con đã lớn như vậy." Hai mươi lăm tuổi tuổi còn nghe công chúa Bạch Tuyết, quả thật so với chuyện ma còn kinh hãi hơn, cô không tiêu hóa được.
Buông truyện cổ tích trong tay, Vũ Văn Bác cẩn thận tìm hiểu Y Hi Nhi, bình tĩnh nói: "Con còn nhỏ."
Nhỏ? Cô nơi nào nhỏ? 36C còn nhỏ? Không chịu thua ưỡn ***, "Cha a, con đây có thể coi như đồi núi còn nhỏ?"
Vũ Văn Bác nghe vậy, nhìn kỹ bộ *** Y Hi Nhi một chút, gật đầu một cái, quả thật không coi là nhỏ. Lấy tỷ lệ vóc người của cô mà nói đã coi như rất lớn, nhưng anh không phải nói chỗ đó lớn hay nhỏ, con gái này suy nghĩ đi nơi nào rồi?
"Cha là cha, cha nói con nhỏ chính là nhỏ." Vũ Văn Bác làm việc, chưa bao giờ cần giải thích, cho dù là con gái mình nhận nuôi cũng không muốn giải thích.
Xem thế này, Y Hi Nhi không vui, lớn như vậy, ai dám nói cô nhỏ? Còn nhớ rõ lúc cô học trung học cũng vì quá lớn nên khóa thể dục cũng không dám lên, chỉ sợ vừa chạy sẽ khiến sắc lang vây xem, vì thế thành tích thể dục không có gì, chạy bộ còn kém hơn.
Trước kia nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy là một gán***, hiện tại trưởng thành mới biết đây chính là VK kiêu ngạo của phụ nữ, cô sao có thể dễ dàng tha thứ kiêu ngạo của mình bị chất vấn đây?
Không được! Không thể!"Cha, cha sờ một cái xem, có thể là cha lớn tuổi ánh mắt không tốt, cha sờ rồi sẽ biết khá lớn, thật!" Y Hi Nhi chỉ thiếu chút nữa chỉ tay lên trời thề.
Vũ Văn Bác nhìn con gái cố gắng ưỡn ***, trên mặt ba đường vạch đen kéo xuống, con gái này nói thế nào càng ngày càng lạc lối đây?
"Cha nói con tuổi còn nhỏ, con muốn nghĩ đến đâu?" Vũ Văn Bác đầu hàng, lần đầu tiên trong cuộc đời giải thích ý của mình .
Tuổi. . . . . . Nhỏ!
Y Hi Nhi hận không thể đào hố vùi mình rồi.
Tổ quốc của tôi a, tôi thấy thẹn với ngài, tôi khiến ngài hổ thẹn rồi, tôi đây tư tưởng xấu xa nên bị bắt ra ngoài bắn ૮ɦếƭ!
Y Hi Nhi ngu, vì vậy chiêu bài cười khúc khích lại tới, nhìn qua giống như đồ ngốc, trên mặt cũng viết hai chữ ngu ngốc .
"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Mới vừa rồi cha nói gì? Con lại phát bệnh rồi, chuyện gì vừa xảy ra? Thôi, chúng ta tiếp tục kể chuyện xưa đi, kể tới chỗ nào rồi?"
Ai còn có thể lúng túng hơn cô, cha ruột thánh khiết vĩ đại cỡ nào a, cha ruột đạo đức tốt cỡ nào a, cha ruột là cha ruột thật. Mọi người coi ngươi là con gái R*ợ*u, chỉ một mình ngươi có tư tưởng xấu xa đi cân nhắc người ta.
Rút một bàn tay, Y Hi Nhi cố gắng giả bộ ngu tới cùng.
Mày kiếm anh tuấn khẽ nhíu, một ánh mắt thâm thúy chợt sáng lên, ở trong đêm tản ra ánh sáng chói mắt.
Con gái a, luôn có thể cho mình vui vẻ.
Vũ Văn Bác nhoẻn cười.
Nhìn nụ cười Vũ Văn Bác như đầu độc lòng người, Y Hi Nhi cảm thấy đó là người đẹp mắt nhất trên thế giới. Cô đúng là tốt số, lại có thể cho gặp người đàn ông xinh đẹp như vậy, hơn nữa người đàn ông này còn đối tốt với cô, nhất định là đời trước cô làm nhiều chuyện tốt, cho nên đời này ông trời bồi thường cho mình.
Nhìn chằm chằm ánh mắt Vũ Văn Bác, cảm thấy đôi mắt kia thâm thuý như bầu trời đêm, thần bí làm người ta hãm sâu trong nước xoáy.
"Con quá hạnh phúc." Đang ôm hai gò má của mình, Y Hi Nhi hoa si rồi.
Nhìn ánh sáng vụt qua trong đôi mắt to, trên mặt ngây như phỗng, Vũ Văn Bác vỗ vỗ đầu Y Hi Nhi , ôm cô ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Y Hi Nhi bị vây trong biệt thự to lớn, mặc dù mỗi ngày đều có rất nhiều người hầu hạ cô. Đáng tiếc không có nửa điểm tự do, không thể ra cửa, không có điện thoại, không có Internet, không ai có thể nói chuyện phiếm, Y Hi Nhi quả thật sắp nổi điên.
Không thể liên lạc với Nữ Ma Đầu, căn bản không có người biết cô giờ phút này bị vây ở hội Liệt Diễm. Cũng không biết Nữ Ma Đầu có tới cứu mình hay không, điện thoại bị cắt đứt, Y Hi Nhi vẫn cầu nguyện Cố Á Thuần sớm tìm được mình, mặc dù Vũ Văn Bác đối với mình có vẻ rất tốt, nhưng ai biết anh ta có thể bất chợt phát rồ đem mình giết hại đấy.
Giống như tính tình đại ca xã hội đen luôn luôn bất định, hôm nay tâm tình tốt theo cô chơi, ai biết một ngày trở mặt đem cô biến thành liệt nửa người.
Cặp đôi hoa đào không thấy bóng dáng, ngay cả hồ ly Tây Môn Dật cũng đi Châu Phi, bây giờ ở Hạ Môn chỉ có Vũ Văn Bác có thể cùng mình nói chuyện. Tại sao không ai có thể nói chuyện? Hội Liệt Diễm người nhiều như vậy, mỗi ngày hộ vệ đứng trong biệt thự trực cũng mấy trăm người rồi, huống chi mỗi ngày đi qua đi lại trước mặt cô đến mười mấy người giúp việc.
Bởi vì, nữ chính Y Hi Nhi là một người mù ngôn ngữ! Cô chỉ biết một ít Anh văn sứt sẹo, nhưng đáng tiếc người nơi này đều không nói Anh văn, dĩ nhiên lại càng không nói Trung văn rồi, vì vậy cuộc đời của cô bắt đầu cực độ nhàm chán.
Nằm ở 1 góc vườn hoa, Y Hi Nhi nhìn con kiến dọn nhà.
Truyện Cổ Tích
Mất hồn nhìn con kiến dọn nhà, Y Hi Nhi lẩm bẩm nói: "Trời muốn mưa đấy."
Phỉ Dung dáng dấp thô kệch mặt không thay đổi nhìn cô gái đang chổng ௱o^ЛƓ không có chút hình tượng nào, lạnh lùng nói: "Tiểu thư, mời trở về phòng."
Y Hi Nhi nghe được âm thanh, quay đầu lại liếc mắt nhìn. Chỉ cảm giác hận không thể móc mắt. Tại sao? Bởi vì dáng dấp Phỉ Dung kia xấu xí vô cùng, da đen cũng được đi, cư nhiên hàm răng cũng đen, mập còn chưa tính, cư nhiên mập đến cường tráng, ngũ quan không đứng đắn cũng thôi, cư nhiên dưới mi giác có một vết sẹo 10 cm, nhìn sẽ thấy ác mộng a.
Không phải nói dáng dấp người giúp việc nhà có tiền đều là mỹ nữ sao? Tại sao trong nhà Vũ Văn Bác lại có mặt hàng này? Chẳng lẽ ánh mắt thẩm mỹ của Hắc bang và người bình thường không cùng một kiểu?
Phỉ Dung thấy Y Hi Nhi không có phản ứng, mặt lần nữa không thay đổi lên giọng, "Xin tiểu thư trở về phòng!"
Ôi mẹ nó, miệng to như chậu máu!
Trời ạ, biết là Phỉ Dung, không biết còn tưởng rằng từ địa ngục bò lên, miệng môi cũng giống tím bầm.
Y Hi Nhi căn bản nghe không hiểu ngôn ngữ Philippines, đầu vô hạn YY.
Nhìn Phỉ Dung nhích lại gần mình, dù mình nghe không hiểu cô ta nói gì, đoán chừng mình nói gì cô ta cũng nghe không hiểu đi, Y Hi Nhi lớn gan, ghét bỏ nói: " Dáng dấp cô thật khó nhìn, mẹ cô sinh cô xong có phải cũng bị hù ૮ɦếƭ hay không? Nếu không ૮ɦếƭ đoán chừng cũng hận không thể đem cô nhét lại, tái sinh một lần nữa?"
Phỉ Dung giơ một tay lên sau cổ áo Y Hi Nhi, vết sẹo lộ ra khi mỉm cười, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười trả lời: "Không có hù ૮ɦếƭ, bị chặt ૮ɦếƭ."
Trung. . . . . . Trung văn! ? ThichTruyen.VN - Website đọc truyện số 1 !
Thế giới Y Hi Nhi bắt đầu hóng gió, Phỉ Dung nói Trung văn, này đại biểu ý tứ gì? Đại biểu chính mình mấy ngày nay nói nói xấu họ, đồng thời kế hoạch trốn chạy cũng bị người ta biết?
Trời ạ! Một Phỉ Dung tại sao có thể hiểu được ngôn ngữ nước lạ? Đây là phản khoa học đấy!
Có lẽ, cô cũng chỉ biết nói một câu kia, dù sao bị nói xấu xí quá nhiều, cho nên học một câu kinh người như vậy ."Cô. . . . . . Cũng nghe hiểu được sao?"
Vết sẹo vừa nhấc Y Hi Nhi đi vào trong phòng, thanh âm như cũ vững vàng trả lời: "Tiểu thư nói nghe hiểu chuyện cô chuẩn bị tối nay lấy chăn bông bao lấy mình nhảy xuống cửa sổ lầu ba, sau đó len lén trốn chạy sao?"
Quả nhiên. . . . . . Cũng nghe hiểu!
Y Hi Nhi hận không thể ***ng ૮ɦếƭ mình.
"Tiểu thư, bên ngoài nơi này đều có hộ vệ và ám vệ đang bảo vệ, đừng nói cô lớn như vậy, ngay cả con ruồi cũng không thể đi ra."
Thanh âm vết sẹo đáng đánh đòn như cũ, thái độ như muốn ăn đòn, còn làm người ta tức giận.
Đáng tiếc, gan Y Hi Nhi không đủ lớn, cho nên chỉ có thể tức giận bất bình nhìn vết sẹo đem mình ném vào trong bồn tắm, sau đó bị ba bốn Phỉ Dung trẻ lột sạch bắt đầu tắm đặc biệt.
Bữa ăn tối trên bàn.
Đã bốn ngày rồi, bốn ngày này Vũ Văn Bác đều chui vào phòng kể chuyện xưa, từ 《công chúa Bạch Tuyết 》đến 《 Cô bé lọ lem 》, từ 《 cô bé quàng khăn đỏ 》đến 《 sói đến đấy 》.
Tối nay, tên cha ruột này lại muốn lấy chuyện xưa gì tới độc hại tâm linh của mình đây?
Cắn thìa, Y Hi Nhi có chút bất đắc dĩ nhìn cha ruột ngồi đối diện.
Ưu nhã để xiên xuống, Vũ Văn Bác cầm khăn giấy ướt lau miệng, nhìn con gái ngồi ở đối diện mặt khổ não, ôn hòa hỏi: "Thế nào? Không thích ăn sao?"
"Thích." đầu bếp Pháp làm có thể không ngon sao? Cả đời này cô cũng không ăn cái gì ngon như vậy. Trước mắt quyết tâm ăn chưa đến mấy phần, có thể không thích?
Vũ Văn Bác đã ăn xong, đứng dậy, hai chân thon dài mấy bước đã đến bên người Y Hi Nhi, vuốt ve chân mày rối rắm ***ng vào nhau, nhẹ giọng nói: "Vậy sao mặt ủ mày ê? Có phải mấy ngày nay quá buồn bực?"
Mặt ủ mày ê? Cô có thể không buồn sao? Hiện tại bị giam ở lao tù trước mặt như một phạm nhân, nhất cử nhất động của mình đều có người giám sát, loại cảm giác đó người có thể thừa nhận sao? Choáng nha, con mẹ nó ngươi biết rõ bà đây một lòng muốn chạy trốn, còn làm bộ cái gì không biết.
Mẹ, thật cho bà đây không dám nổi đóa sao?"Cha hãy thử xem cha bị giam , con đây là con gái cha sao? Con, con mẹ nó, đúng là phạm nhân, cha còn để cho ngừoi khác đe dọa con, là con người sẽ mặt ủ mày ê rồi."
Y Hi Nhi đã phẫn nộ đến cực điểm, gương mặt vốn hồng phác cũng mau nổi máu, miệng giận đến phình to , nói tới nói lui miệng như cá vàng lúc mở lúc đóng .
Vũ Văn Bác đối với thịnh nộ của Y Hi Nhi ra vẻ không nghe, trên mặt bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, đưa một ngón tay thon dài, đâm gò má Y Hi Nhi một cái.
Gò má phình to nhất thời liền khí cầu xẹp hơi, ngược lại bắt đầu co quắp.
Mình giống như tôm tép nhãi nhép , gương mặt Vũ Văn Bác còn như không có chuyện gì xảy ra, trời xanh a, nhanh chút phái người tới thu thập yêu nghiệt thôi.
Y Hi Nhi chưa từng gặp một người như vậy, một người không có tính khí đến mức này cũng thật quá hiếm. Không phải nói tính khí lão đại xã hội đen rất nóng nảy sao? Tại sao nhiều ngày như vậy, cô căn bản chưa thấy một việc a.
Trừ lúc mơ mơ màng màng ngủ kia, cũng chưa thấy trên mặt Vũ Văn Bác trừ lạnh nhạt và mỉm cười còn có sắc mặt khác. Những người khác, trên mặt càng thêm đơn giản, tương tự như binh mã, trên mặt mỗi người đều cố định.
Hiện tại tốt hơn, chính mình cũng tức đến giơ chân, Vũ Văn Bác bên kia cư nhiên lông mày cũng không giơ một cái, còn nói cái gì là cha của mình , thúi lắm!
Nhìn trên mặt Y Hi Nhi muôn màu muôn vẻ, trong lòng Vũ Văn Bác đã cảm thấy một loại H**g phấn khó nói lên lời, chỉ nhìn nét mặt của cô đã cảm thấy thú vị. Nhưng chuyện của con gái còn phải quan tâm, ai kêu mình là cha, "Martha, cô khi nào đe dọa tiểu thư?"
Một câu nói này, Vũ Văn Bác dùng Trung văn hỏi, vì dĩ nhiên muốn Y Hi Nhi nghe hiểu được.
Vết sẹo kia không nét mặt tiến lên một bước, chỉ dám cúi đầu nhìn chân Vũ Văn Bác, trong thanh âm không còn bình tĩnh, mà là tôn kính: "Hồi bẩm chủ nhân, Martha không có đe dọa tiểu thư."
Martha tuyệt sẽ không nói láo, Vũ Văn Bác quay đầu sử dụng ánh mắt không tiếng động hỏi thăm Y Hi Nhi.
"Cô ấy lớn lên bộ dáng kia là đe dọa con, cha cũng không biết con nửa đêm thức tỉnh, cũng vì cô ấy ban ngày đi qua đi lại trước mắt con." Đem toàn bộ tức giận đổ lên người Martha, Y Hi Nhi nói xong cực kỳ ác độc.
Tha thứ tôi đi Martha, mặc dù dáng dấp xấu xí không phải lỗi của cô, nhưng ai bảo cô là thủ hạ Vũ Văn Bác. Cô coi như mình nằm cũng trúng đạn đi, chắc hẳn tâm linh cô cường đại có thể qua chịu ngôn ngữ chân thành lại độc ác của tôi .
Vũ Văn Bác thấy Y Hi Nhi ăn cũng tương đối, liền ôm cô lên lầu, không quan tâm Y Hi Nhi còn hết tức hay chưa.
"Ngày mai dẫn con ra ngoài đi dạo."
Nhốt nha đầu này lâu như vậy, mọi chuyện cũng đều xử lý không sai biệt lắm. Bang Lam bên kia cũng bị đả kích nghiêm trọng, trong lúc nhất thời không dám làm loạn, nên là thời điểm ra ngoài giải sầu rồi. Vũ Văn Bác nghĩ tới, trên mặt là mỉm cười ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc