Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ - Chương 05

Tác giả: Trần Tiểu Na

Chú Kể Chuyện Cho Cháu Nghe, Đêm Khuya Rồi
"Con ngốc này, chống đỡ cho lão nương, đừng ૮ɦếƭ đó. . . ." Cố Á Thuần bên đầu điện thoại kia hình như đánh hơi được mùi vị không đúng, khẩn trương đến tim cũng sắp nhảy ra ngoài.
"Vị nữ sĩ tính tình nóng nảy, về sự an toàn của cảnh viên Y Hi Nhi số 2378 cô không phải lo lắng, hội Liệt Diễm chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc rất tốt, bởi vì bắt đầu từ bây giờ cô ấy chính là hòn ngọc quý trên tay hội Liệt Diễm chúng tôi rồi, về sau cô nói chuyện với cô ấy cẩn thận chút, ngàn vạn lần không được nói năng lỗ mãng, chọc tới hội Liệt Diễm chúng tôi, cô cũng nên biết là kết quả gì rồi."
Cầm lấy điện thoại vứt xuống sàn nhà, giọng nói của Tây Môn Dật thong thả, cũng không quản Cố Á Thuần bên kia điện thoại đáp lại như thế nào, đã trực tiếp cúp, rút pin điện thoại di động ra, ném vào trong thùng rác.
Ngây ngốc nhìn Tây Môn Dật, Y Hi Nhi cảm thấy mình sắp ngã ra.
Câu nói lúc nãy là có ý gì? Cảnh viên số 2378, đó không phải là chính cô sao? Tây Môn Dật biết? Vậy làm sao bây giờ? Nghe nói hội Liệt Diễm là một bang xã hội đen rất mạnh, chọc tới hội Liệt Diễm còn đáng sợ hơn chọc tới bộ trưởng bộ quốc phòng! Người bộ trưởng bộ quốc phòng tối thiểu còn nói với bạn một câu rồi mới ςướק nhà bạn, nhưng hội Liệt Diễm sẽ không thiện lương như vậy, sẽ không thông báo cho bạn, không để cho bạn chuyển gia sản đáng tiền ra trước.
Tại sao anh ta biết?
Hung hăng tát mình một cái! Cảnh sát rơi vào trong tay xã hội đen rồi, khó trách anh ta nói trò chơi mèo vờn chuột gì đó, hoá ra là như vậy.
Vốn mình muốn bắt lấy nhược điểm của anh ta, hiện tại thì tốt rồi, biến thành mình bị người ta trêu rồi, vậy mà còn phải giúp người ta kiếm tiền, hiện tại cha hờ kia lại đến nước Thái chứ không ở đây, Tây Môn Dật này có nhân cơ hội cắt mình thành tám khúc khảm trong vách tường hay không?
A a a! Đừng mà à a! Cô còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Người cao 1m8 khom người xuống, ôm cô gái nhỏ nhắn từ trong góc tường ra, giọng nói dịu dàng, như một người chú ấm áp, "Cháu yên tâm, cháu là cháu gái chú, chú đưa cháu đi ngủ, đêm đã khuya, sói ra khỏi động rồi, đứa bé không ngủ được là sẽ bị ăn sạch đó."
"Tôi, tôi, tôi không phải đứa trẻ! Thật ra thì tôi là cảnh sát, nằm vùng, tôi thật ra đã hai mươi lăm tuổi rồi, tôi hu hu hu. . . . Anh đừng ăn tôi, tôi bảo đảm về sau sẽ không dám nữa, về sau chuyện xã hội đen tôi đều mặc kệ, nhìn thấy tên côn đồ cắc ké tôi cũng không đi đánh bọn họ, tôi nhượng bộ lui binh, không đúng, tránh lui 13 dặm, như vậy có được hay không, chú, chú là người tốt, là người rất tốt, chú bỏ qua cho cháu đi! Cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng, anh đừng so đo với người như tôi."
Y Hi Nhi khóc lóc nói, vì mạng sống, hiện tại bảo cô kêu Tây Môn Dật là cha ruột cô cũng kêu.
"Loại người như cháu? Loại người thế nào?" Nhướn cao lông mày, Tây Môn Dật thú vị hỏi, lòng bàn chân không có dừng lại, sải bước đi lên căn phòng trên lầu.
"Anh trông tôi lấm la lấm lét, còn hám lợi đen lòng, lòng tham không đáy một lòng muốn kiếm tiền tài bất nghĩa, mặc dù rốt cuộc chi phiếu bị tôi làm ướt, nhưng lòng dạ rắn rết của tôi đã đến mức phát rồ, mất hết tính người, loại người không có điều ác nào không làm giống tôi, quả thật làm người ta giận sôi, người cao quý giống như ngài ngàn vạn lần đừng so đo với người bình thường."
Nằm vùng bại lộ, chuyện này nghiêm trọng cỡ nào!
Lại còn bị bắt tại chỗ, cô thật sự là ngốc nghếch quá, nữ ma đầu nói không có sai, mình quả nhiên là cái gì cũng sai, quả nhiên là người cản trở.
Nữ ma đầu, chị mau lại đây cứu tôi đi!
"Nhớ, cháu không phải là cảnh sát, năm nay cháu mười bảy tuổi, là thiên kim đại tiểu thư hội Liệt Diễm chúng tôi, loại người dễ làm người ta giận sôi như cháu rất thích hợp với hội Liệt Diễm chúng tôi mà?" thanh âm dễ nghe của Tây Môn Dật quanh quẩn ở bên tai Y Hi Nhi, thanh âm dịu dàng như đang tâm tình, nhưng tất cả lời nói ra đều khiến Y Hi Nhi cảm thấy gan mật vỡ hết.
"Cháu sai lầm rồi. . . Cháu không dám thật, chú, không đúng, cha, ngài là cha ruột của con! Con xin ngài bỏ qua cho con đi được không?" Y Hi Nhi bị thả vào trên giường lớn, liền lật người, lăn vào trong góc, cách Tây Môn Dật xa xa.
Vuốt ve đầu Y Hi Nhi, Tây Môn Dật cười dịu dàng, quả thật giống như là gió xuân trong tháng ba, "Cha cháu gọi là Vũ Văn Bác, anh ấy là đương gia hội Liệt Diễm, mà cháu, chính là đại tiểu thư, hiểu chưa?"
Ưỡn thẳng lưng ngồi ở trước mặt của Tây Môn Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn phàn nàn, lệ rơi đầy mặt nói: "Tôi. . . . hu hu. . . . hu hu. . . . Tôi không dám nhận làm đại tiểu thư. . . . Tôi muốn về nhà, hu hu. . . ."
Lần này, nước mắt của Y Hi Nhi là thật, cô sợ quá mà khóc, không phải cố ý giả khóc.
Bị bắt giữ, còn bị một tên xã hội đen độc ác quen thói bắt giữ, cô làm sao còn dám nghĩ có cơ hội sống sót, nhớ tới một đồng nghiệp tốt nghiệp cùng khóa với cô, anh ta cũng làm nằm vùng, lúc đầu cũng làm côn đồ như cô, kết quả anh ta lại kém may mắn, chưa khám phá gì, ra quân chưa thắng trận đã ૮ɦếƭ, ngày ૮ɦếƭ lại là ngày phát tiền lương tháng thứ nhất của họ, mặc dù tháng thứ nhất chỉ có 1800 ít ỏi, nhưng anh ta vẫn không kịp tiêu hết số tiền lương lần đầu.
Hiện tại, mình còn chọc tới bang xã hội đen mạnh hơn, cô phải ૮ɦếƭ như thế nào đây! Cô ૮ɦếƭ rồi, trong ngân hàng còn có 5000 đồng chưa có lấy ra, khoản tiền kia cô còn chưa xài mà, sao cô có thể ૮ɦếƭ?
"Đừng sợ, chú kể chuyện cho cháu nghe, đêm đã khuya, mau ngủ đi, ngày mai cha cháu sẽ về rồi, ngoan!" Tây Môn Dật cười vô cùng sáng chói rực rỡ, dù là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới cũng không cười đẹp như anh.
Trêu chọc Y Hi Nhi, trong lòng Tây Môn Dật cực kỳ thoải mái.
"Chú bắt đầu kể chuyện xưa, đêm khuya, tất cả đều có vẻ trầm lặng, giống như lọt vào giấc ngủ say tĩnh mịch, không có bất kỳ tức giận. . . ." Tây Môn Dật vui sướng hài lòng kể chuyện ma anh xem được từ trên mạng, để dỗ Y Hi Nhi ngủ.
Một đêm này, Y Hi Nhi trợn tròn mắt đến trời sáng cả đêm, Tây Môn Dật bên cạnh lại nửa tựa vào đầu giường kể chuyện ma.
Niềm vui thú của mèo vờn chuột không ở lúc bắt được, mà là ở trong quá trình trêu chọc, đó là một loại vui vẻ tiền bạc không mua được.
Sau khi Y Hi Nhi mơ mơ màng màng ngủ mất, đột nhiên cảm thấy tiếng huyên náo vang lên.
Một tiếng rống giận dữ vang lên, giống như một con rồng lửa đang phun lửa.
Cha Ruột....con Đang Luyện Tập Tài Ăn Nói
"Người tới, lập tức thu thập hành lý của Tây Môn Dật, về sau không cho hắn bước vào biệt thự nửa bước!"
Lông mi giật giật mấy cái, Y Hi Nhi chậm rãi mở mắt.
Lật người, Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp? Kỳ quái ngẩng đầu nhìn, mắt kiếng Tây Môn Dật không biết đã lấy xuống từ lúc nào, có vẻ đặc biệt tuấn tú, hàm răng trắng noãn biểu hiện tâm tình anh rất tốt.
"Chào buổi sáng, cháu gái!" thanh âm Tây Môn Dật thanh nhã sảng lãng, một chút cũng không có vẻ uể oải.
Mẹ, nói một buổi tối tinh thần còn tốt như vậy, thật không phải là người!
Đợi đã nào...! Bây giờ là cái tư thế gì? Lúc nào thì mình rúc vào trong иgự¢ Tây Môn Dật? Hơn nữa, đôi chân mình còn tùy tiện gác bên hông anh ta, cái ௱ôЛƓ phía dưới cảm giác mát rượi.
Đó là ҨЦầЛ ŁóŤ lộ ra rồi!
"A a a! Sắc lang a!" Y Hi Nhi gào khóc thảm thiết.
"Ha ha!"
Ba người, trừ Tây Môn Dật biểu hiện một dạng rực rỡ ra, Vũ Văn Bác và Y Hi Nhi không tâm tình gì.
Vũ Văn Bác không nói gì, chỉ là dùng mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm người trên giường lớn đang uốn éo thành bánh quai chèo, ánh mắt kia như muốn bắn ra tia lửa!
"Cút đến Châu Phi đi lấy quặng cho ta!" Vũ Văn Bác giận không kềm được rống to, thanh âm giống như sấm rền, cả phòng cũng bị tiếng rống ấy lay động.
Tường nhà lắc lư, Vũ Văn Bác trong cơn giận dữ một tay bắt lấy Tây Môn Dật, ném xuống sàn nhà. Mấy người làm nghe tiếng động vội vàng đỡ Tây Môn Dật lên, chạy trối ૮ɦếƭ ra ngoài cửa, chỉ sợ Tây Môn Dật sẽ bị lão đại ăn thịt.
Đem Tây Môn Dật đuổi tới Châu Phi đi, Vũ Văn Bác lúc này mới nuốt xuống cục nghẹn, con gái đáng yêu của anh cư nhiên bị ông chú dụ dỗ lên giường, người làm cha như anh cũng chưa từng ôm con gái ngủ như vậy, cư nhiên tiện nghi cho tên tiểu tử Tây Môn Dật kia.
Càng nghĩ càng thấy bực mình, Vũ Văn Bác vốn đang tiến hành hội nghị trực tuyến lập tức ngưng hẳn, ra khỏi phòng họp trở lại phòng mình.
Y Hi Nhi đang thay quần ngủ, bị Vũ Văn Bác đột nhiên xông vào làm giật mình, còn chưa kịp mặc xong, vội vàng ngồi chồm hổm xuống lấy giường che chắn thân thể mình.
Một giấc ngủ đến buổi trưa tỉnh lại, trừ một đống mỹ nữ nói tiếng Anh cô không hề biết một ai. Vì vậy thừa dịp không có người cô vội chạy xuống phòng bếp lục tung một lần, cố gắng tìm điện thoại di động, đáng tiếc bận rộn một buổi chiều cũng không có thu hoạch gì.
Hiện tại rõ ràng cha đã biết thân phận của mình rồi, nhưng khi nhìn bộ dạng giống như không muốn truy cứu, Y Hi Nhi cũng vui vẻ cười sáng lạn, "Cha, con đang thay quần áo, cha có phải nên tránh trước hay không?"
Đoán chừng những người xã hội đen kia đều có tật trong lòng, không có thân tình nên đặc biệt khát vọng thân tình, nhìn thấy dáng dấp mình đáng yêu liền muốn nhận làm con gái.
Hay nói căn bản bảng quảng cáo, nhưng thật ra là muốn chiếm đoạt mình, mạnh tay bẻ hoa sau đó sẽ bắn ૮ɦếƭ? Rất có thể! Người Hội Liệt Diễm không có ai dễ nói chuyện, mình rõ ràng là kẻ địch còn đối tốt như vậy?
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, càng xem càng cảm thấy ánh mắt Vũ Văn Bác nhìn mình bỉ ổi.
Nắm chặt ga giường che thân thể mềm mại uyển chuyển, Y Hi Nhi sợ hãi.
Cô lớn như vậy, vẫn diễn vai thiếu nữ vị thành niên, đúng là không biết phải làm sao.
Mạng quan trọng hay trinh tiết quan trọng? Đây là một vấn đề lớn a!
"Nha!" Thân thể đột nhiên lạnh lẽo, ngay sau đó lại tiến vào một Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp.
Nháy mắt mấy cái, không sai, che giấu gì đó trên người đều bị rớt, trần trụi hiện ra trong иgự¢ Vũ Văn Bác.
"Con biết da con trắng nõn nà, giọng nói trong trẻo, xinh đẹp vô địch, ngay cả mùi thơm cơ thể cũng có thể gọi bươm buớm, khí chất tiên tử thoát tục. Nhưng mặc dù dung mạo con động lòng đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, cha cũng không thể đối với con như vậy, cha phải biết, tại Trung Quốc cho dù là vợ chồng nếu hai bên không tự nguyện cũng coi như là cưỡng. . . . . ."
Vũ Văn Bác đột nhiên quay đầu trợn mắt nhìn Y Hi Nhi một cái, trừng cô kinh hồn bạt vía, dây thần kinh giật một cái, bắt đầu phát run.
Vũ Văn Bác cầm một cái váy hồng không tìm được trước sau, căn bản không quan tâm Y Hi Nhi nói những thứ ngổn ngang kia.
Nhìn trong mắt Vũ Văn Bác rõ ràng mất hứng, Y Hi Nhi nuốt nước miếng một cái, run run nói: "Cha. . . Cha ruột. . . Con đang luyện tập tài ăn nói?"
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trinh tiết nhằm nhò gì, nếu không có mạng, trinh tiết này còn dùng được sao!
Vũ Văn Bác căn bản không nghe Y Hi Nhi, một lòng định giúp con gái mặc quần áo, tìm được vị trí, từ trên ót chụp xuống, lôi kéo một cái, lúc này mới hài lòng cười.
"Tốt lắm, đi đánh răng rửa mặt lên giường ngủ." Vỗ vỗ ௱ôЛƓ Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác thúc giục.
Khó trách những người làm cha trên TV có con gái đều là bộ dáng hạnh phúc. Thì ra cảm giác có con gái tốt đẹp như vậy, đáng tiếc con gái trưởng thành không cần thay tả rồi, nếu không thay tả cũng là sở trường của anh. Trong quảng cáo trên ti vi thường nói, lấy thông minh của anh khẳng định có thể giúp con gái làm bất cứ cái gì.
Nhìn mình ăn mặc thật tốt, chỉnh tề quy củ, trong quá trình thay quần áo cũng không bị ăn chút xíu đậu hũ, Y Hi Nhi có chút không thể tin, "Tốt. . . . . . Tốt lắm?"
"Nhanh lên một chút, cha đi lấy sách, lát nữa kể chuyện xưa cho con!" Việc Tây Môn Dật làm, người làm cha như anh phải hơn. Không phải là kể chuyện xưa sao?
Rửa mặt đánh răng xong, Y Hi Nhi run lẩy bẩy nửa ngày mới chui vào trong chăn, bây giờ chuyện gì đang xảy ra? Lão đại xã hội đen kể chuyện xưa cho mình sao? Chuyện ma? Cô cũng không còn trái tim để chịu lần nữa.
Kỳ quái, lấy một quyển sách sẽ lâu như vậy? 20\' còn không vào?
Không nhìn thấy Vũ Văn Bác vào phòng, Y Hi Nhi có chút kỳ quái. Cái loại thấp thỏm trên người cô đã được nghiệm chứng.
Vì kể chuyện xưa cho con gái, chưa bao giờ nhìn sách truyện Vũ Văn Bác gặp chút khó khăn.
Một thuộc hạ đã kết hôn vừa đúng tuần tra ở phòng khách, Vũ Văn Bác đuổi kịp, lần uốn éo hỏi: "A Tư, con trai cậu mấy tuổi?" Hỏi xong, Vũ Văn Bác cũng cảm thấy lúng túng, Vũ Văn Bác anh khi nào sẽ quan tâm chuyện riêng của thuộc hạ rồi?
A Tư ngẩn ra, lập tức lại ngẩng đầu ưỡn иgự¢ nói năng có khí phách trả lời: "Lão đại, tám tuổi rồi."
Vũ Văn Bác có chút phiền não, chỉ vì làm một người cha tốt, anh không ngại học hỏi kẻ dưới, mong đợi nhìn thuộc hạ, hi vọng học hỏi kinh nghiệm, "Vậy nó có xem sách truyện chưa?"
Nói về con trai của mình, a Tư lộ ra nụ cười thật thà, cho dù là xã hội đen, nhưng làm một người cha lại để anh giờ phút này thoạt nhìn rất hiền lành, "Gần đây mẹ nó mua cho nó công chúa Bạch Tuyết, ha ha. . . . . ."
"Cậu bây giờ đi mua công chúa Bạch Tuyết, trong vòng hai mươi phút tôi muốn có."
Đứa trẻ khác đọc sách gì, con anh cũng sẽ đọc sách đó, tóm lại không đọc chuyện ma là được. Lá gan Tây Môn Dật gần đây càng lúc càng lớn, thậm chí con gái của anh cũng dám lấy ra nói giỡn, không nghe lệnh bắt hắn đi Châu Phi đào dầu hỏa , hắn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời khỏi Châu Phi.
Nhớ tới con gáo đáng yêu cư nhiên bị buộc nghe chuyện ma cả một buổi tối, mặt Vũ Văn Bác lập tức âm trầm xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc