Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt - Chương 23

Tác giả: Vô Ngã

Cuối cùng Triệu Tiếc vẫn không có đồng ý, bà chỉ nói bốn chữ, thuận theo tự nhiên.
Nhưng, không có cự tuyệt, vậy thì còn có hi vọng, Tăng Trường Quân vẫn như cũ cõi lòng đầy tự tin, thậm chí dứt khoát xin nghỉ một ngày tới bệnh viện coi chừng bà, theo bà tâm sự, nói một chút về cuộc sống từng người, dĩ nhiên nói nói nhiều nhất còn là Tăng Tĩnh Ngữ.
Làm mẹ, Triệu Tiếc là thất bại, trong đời Tăng Tĩnh Ngữ bà vắng mặt mười một năm, bà không biết con gáo mình yêu thích gì, không biết tính cách của con gái ra sao, thậm chí ngay cả nó đang học đại học nào cũng không biết, bà đã bỏ qua rất nhiều thời khắc quý báu trong cuộc đời của con gái, cho nên bà hết sức muốn đền bù, nghĩ quan tâm cô, hiểu rõ cô.
Kết quả là, Tăng Trường Quân mượn ánh sáng Tăng Tĩnh Ngữ, ở trước mặt Triệu Tiếc nổi giận một lần. Ông nhớ lúc Tăng Tĩnh Ngữ trung học bắt đầu nói, hơn nữa chú trọng nói chuyện xấu cô làm, mỗi lần nói đến lúc Tăng Tĩnh Ngữ làm chuyện xấu mặt bực tức còn biểu hiện, giống như hận không thể ᴆụng lên mấy quyền mới hả giận. Dĩ nhiên, cô có rất ít thời điểm làm chuyện tốt, cũng thực không có gì đáng nói.
Triệu Tiếc chỉ là lẳng lặng nghe, căn cứ sự miêu tả của ông, ở trong đầu không ngừng phác hoạ tình cảnh lúc đó: trời nắng ban ban , con gái bướng bỉnh, tóc ngắn rối tung như cái chuông gà, tránh thoát sự tuần tra của bảo vệ, leo rào từ phía sau trường học đi ra bên ngoài chơi điện tử; sau giữa trưa trời mát mẻ, trong góc bãi tập của trường học, Tăng Tĩnh Ngữ đầu chảy đầy mồ hôi ngồi trên cỏ cùng bạn học đánh bài, âm thanh lớn như vậy sẽ gây sự chú ý của nhiều người, kết quả bị giáo viên bắt quả tang toàn bộ đều bị tịch thu.
Triệu Tiếc càng nghĩ càng thấy phải quỷ dị, đấy là đứa con gái khéo léo nghe lời của bà đó sao? Hoàn toàn là tên hỗn tiểu tử, "Anh đã dạy con thế nào, tại sao lại không quản lý nó thật tốt." Bà có chút cáu giận trách cứ Tăng Trường Quân.
Tăng Trường Quân một mặt thản nhiên: "Đây không phải là bởi vì chúng ta ly hôn nên nó mới như vậy ư, anh cũng không quản được."
Triệu Tiếc trong lòng hổ thẹn, cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ là nhỏ giọng hỏi tới "Này, sau đó thì sao, sau đó thì sao."
Tăng Trường Quân tiếp tục giảng thuật Tăng Tĩnh Ngữ đáng đánh đòn cuộc sống, hơn nữa tận lực chọn cô làm chuyện xấu nói, bộ dáng như vậy mới có thể nâng lên Triệu đối với Tăng Tĩnh Ngữ áy náy, đem Tăng Tĩnh Ngữ là không tranh khí tất cả thuộc về cữu với ly hôn sự kiện, nói không chừng vì Tĩnh Ngữ, cô nhất kích động nên đồng ý suy nghĩ một chút nữa rồi.
Rất nhanh, Tăng Trường Quân liền nói đến chuyện Tăng Tĩnh Ngữ vào trường quân đội như thế nào, thuận tiện đem chuyện Tăng Tĩnh Ngữ say rượu ở quầy rượu bị người ta bỏ thuốc nói cho bà nghe, Triệu Tiếc nghe đến kinh hồn bạt vía, không nhịn được nói: "Thật may là có Thiệu Tuấn, thật may là có Thiệu Tuấn."
"Đúng rồi, Thiệu Tuấn cậu bé kia như thế nào, anh có biết không?" Đề tài bắt đầu từ tiểu sử ‘côn đồ’ cho đến chiến trường tình yêu của Tăng Tĩnh Ngữ.
Tăng Trường Quân đối với Thiệu Tuấn ngược lại khen không dứt miệng, nói anh không chỉ có học giỏi, nhân phẩm được, chủ yếu nhất là quản được cô con gái Tiểu Bá Vương vô pháp vô thiên nhà này, tóm lại chính là đem người ta nâng lên đến chín tầng mây, nói hai người tình cảm tốt bao nhiêu, vậy mà, lúc Triệu Tiếc cho là hai người sau khi tốt nghiệp có phải sẽ kết hôn hay không, đột nhiên ông lại chuyển hướng nói: "Mặc dù Thiệu Tuấn đối với Tĩnh Ngữ không tệ, nhưng Thiệu Tuấn là quân nhân, hai người chung ᴆụng thì ít mà xa cách thì nhiều , hơn nữa Tăng Tĩnh Ngữ là người ham thích mới mẻ, hai người nói chuyện yêu đương một chút thì tạm được, còn chuyện kết hôn anh không có hi vọng."
Triệu Tiếc nghe vậy rất là không hiểu, hỏi ngược lại: : "Anh không phải cũng là quân nhân sao, chẳng lẽ còn đối với quân nhân có thành kiến?"
Tăng Trường Quân một mặt nghiêm túc: "Cũng bởi vì anh là quân nhân nên anh mới không hi vọng, lúc ly hôn em chính là như vậy, oán trách anh thật là nhiều năm mới trở về một lần, em nói mỗi lần, ngay thời điểm em cần anh, anh đều không ở bên người, anh nghĩ thay vì chờ Tĩnh Ngữ tương lai oán trách, còn không bằng để cho bọn họ hiện tại liền giải tán." Thật ra thì những thứ này đều là lấy cớ, ông chỉ mượn đề tài để nói chuyện của mình, nghĩ moi ra nguyên nhân Triệu Tiếc ly hôn là gì mà thôi.
Triệu Tiếc chưa tingfw nghĩ ông sẽ vì chuyện này mà phản đối, chỉ sợ ông thật sự sẽ lấy ‘gậy đánh uyên ương’, không ngừng phản bác nói: "Không phải vậy, chúng ta ly hôn cũng không phải vì vậy nguyên nhân."
"Vậy thì vì cái gì?" Tăng Trường Quân nhanh chóng nói tiếp.
"Là bởi vì. . . . . . . . . . . . . ." Triệu Tiếc khẽ nhíu mày, mím chặt môi rối rắm nghĩ nên mở miệng như thế nào, Tăng Trường Quân An tĩnh chờ, Triệu Tiếc thật lâu mới thốt lên, đơn giản nói chuyện lúc ấy Phùng Tề quấy rầy bà như thế nào, cùng với chuyện tình mình bị lừa nói rõ ràng.
Tăng Trường Quân càng nghe đến phía sau sắc mặt càng khó nhìn, hận không thể lập tức đem Phùng Tề xé ra thành từng mảnh, ông tức giận hỏi ngược lại Triệu Tiếc: "Tại sao lúc đó em không nói rõ với anh, xem anh đối phó với hắn như thế nào."
Triệu Tiếc bất đắc dĩ cười khổ: "Em phải nói cái gì với anh, nói có người quấy rầy em, hay là nói em theo người khác lên giường? Hơn nữa nhà hắn cũng đã suy sụp rồi, lúc em trở về nước hắn ta bởi vì ᴆụng ૮ɦếƭ người nên bị bắt, ngồi tù rồi."
Tăng Trường Quân xấu hổ không phản bác được, theo tình huống lúc đó mà nói, cho dù là bà nói rõ bị người khác quấy rầy, mình cũng không nhất định quay trở lại, vả lại quan trọng hơn là, bà đã từng không chỉ một lần yêu cầu theo quân, là mình kiên quyết không chịu.
Nói ra bí mật đè nén mười một năm, Triệu Tiếc chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, liền hô hấp cũng nhanh nhẹ, nhưng trên lưng Tăng Trường Quân lại như bị đá nặng ngàn cân đè ép, trầm trầm cúi đầu an tĩnh nhìn sàn nhà, hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói một câu thật chậm : "Thật xin lỗi."
Ông cảm thấy rất có lỗi với bà, ông đã đoán các loại lý do ly hôn, lại không ngờ rằng là bởi vì mình, lúc ấy chắc là bà ấy rất hận mình, hoặc là bà đối với mình đã tuyệt vọng, cho nên mới nhẫn tâm nói di tình biệt luyến như vậy, yêu cầu ly hôn quyết liệt như vậy, cũng may, cũng may, bây giờ vẫn còn kịp, ông còn có mấy thập niên có thể đền bù.
Ông cảm thấy rất có lỗi với bà, ông đã đoán các loại lý do ly hôn, lại không ngờ rằng là bởi vì mình, lúc ấy chắc là bà ấy rất hận mình, hoặc là bà đối với mình đã tuyệt vọng, cho nên mới nhẫn tâm nói di tình biệt luyến như vậy, yêu cầu ly hôn quyết liệt như vậy, cũng may, cũng may, bây giờ vẫn còn kịp, ông còn có mấy thập niên có thể đền bù.
Tâm kết cởi ra sau, Tăng Trường Quân đối với Triệu Tiếc càng thương yêu , vốn là cùng Tăng Tĩnh Ngữ thương lượng xong thay phiên canh đêm nay một mình ông đã ôm đồm hết, nhìn ba thông suốt, Tăng Tĩnh Ngữ cũng vui vẻ thanh nhàn.
Đối với quyết định này, Triệu Tiếc cũng không có phản đối, hối hận ban đầu xúc động ly hôn, nên hận nên oán , bà đã sớm oán qua cũng hận qua, những chuyện đã qua không cần làm cho nó phức tạp thêm, nếu ông trời làm cho các cô gặp lại, vậy thì tốt tốt quý trọng thôi.
Chuyện của ba mẹ đã giải quyết, tâm tình Tăng Tĩnh Ngữ thật tốt, sức mạnh học tập cũng lớn lên, đặc biệt là ngày tựu trường hôm đó, Tăng Trường Quân cùng Triệu Tiếc đưa cô đi học, không cần phải nói là có bao nhiêu thần sắc, lôi kéo Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh nói mẹ cô lợi hại thế nào, du học tiến sĩ ở nước Mĩ trở về, hơn nữa còn là người chủ trì tiết mục ti vi nổi tiếng.
Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh không chịu nổi cô nổi cơn điên, gật đầu qua loa mấy câu cũng không nói cái gì nữa, Tăng Tĩnh Ngữ cảm thấy còn chưa nói đủ, sau lại mỗi lần gọi điện thoại cho Thiệu Tuấn, cô liền giả bộ uất ức làm nũng oán trách Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh hai người khi dễ cô.
Mỗi lần đến này lúc Thiệu Tuấn sẽ khẽ cười hỏi ngược lại: "Rốt cuộc là họ khi dễ em hay là em khi dễ họ?"
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy phẫn hận không dứt, kêu to giống như Gi*t heo: "Thiệu Tuấn anh chờ đó, xem anh trở lại em sẽ dạy dỗ anh như thế nào."
Thiệu Tuấn không sợ hãi chút nào, "Tốt, em tới đi, anh cầu cũng không được." Anh vốn tưởng rằng Tăng Tĩnh Ngữ sẽ giống như năm ngoái vừa đến dịp nghỉ lễ sẽ tới căn cứ thăm anh, nhưng không ngờ, đột nhiên nhận được mệnh lênh của cấp trên đi biên cảnh thi hành nhiệm vụ.
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, trong vòng mấy tháng, Triệu Tiếc cùng Tăng Tĩnh Ngữ vẫn giữ vững liên lạc, hơn nữa vừa có thời gian người nào đó còn có thể bay thẳng đến đó thăn cô, kết quả là, quan hệ của hai người cứ như vậy từ từ nhấm nháp lần nữa bắt đầu rồi.
Tháng Năm, Triệu Tiếc kết thúc hợp đồng với đài truyền hình Thường Trữ, từ đó chính thức dọn vào nhà họ Tăng.
mà Trương Tuệ, ngay từ lúc Triệu Tiếc xuất viện, Tăng Trường Quân liền cho bà một khoản phí rồi cho bà nghỉ việc, hơn nữa còn giới thiệu cho bà một công việc tốt hơn. Trương Tuệ không hề nói gì, trầm mặc đón nhận sự an bài của Tăng Quân, bà là một người ở đáy xã hội, không có cơ sở kinh tế kiên cố, căn bản là không thể giống như người có tiền nói đến chuyện yêu đương, không đảm đương nổi chức quân trưởng phu nhân, có thể có được phí cũng là tốt lắm rồi, huống chi còn có phần công việc tốt hơn chờ bà, bà nghĩ, lúc đó chỉ nên xem là một giấc mộng thôi.
Cuối tháng bảy, thời tiết ở thành phố X rất nóng, Triệu Tiếc cùng Tăng Tĩnh Ngữ đi Phương Nam du lịch hơn nửa tháng, chụp rất nhiều hình, Tăng Tĩnh Ngữ kiên nhẫn ở trong đó chọn mấy tấm cảm thấy rất vừa ý rửa ra, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, đem hình để trong bao thư gửi cho Thiệu Tuấn.
Trong túc xá của căn cứ Mãnh hổ bộ đội đặc chủng, chín giờ năm mươi tối, huấn luyện một ngày, Thiệu Tuấn rốt cuộc rửa mặt nằm lên giường bắt đầu đọc thư buổi chiều nhận được, vừa xé ra liền thấy, bên trong không có giấy viết thư, chỉ có mấy tấm hình, anh ngược lại rất là có lòng, rỗi rãnh thay phiên rút ra thưởng thức.
Tờ thứ nhất là chụp ở Cửu Trại Câu, sau lưng hình viết thời gian cùng địa điểm. Trong hình, trên đầu Tăng Tĩnh Ngữ mang mũ lưỡi trai thật dài, mặc áo T shirt trắng cùng quần short ngắn giống cao bồi, cô đối mặt với nước hồ trong suốt giang hai cánh tay, mắt khẽ đóng, vẻ mặt biểu hiện một bộ hết sức hưởng thụ, giống như Đại bàng đang giương cánh bay lượn.
Tấm thứ hai là chụp ở Tam Á, bờ biển trong xanh mát, đầu cô đội một cái nón cỏ thật to, trên người mặc váy dài màu xanh lá theo phong cách Mohemian, khuôn mặt tươi cười, đang cúi người hắt nước biển.
Các huynh đệ rửa mặt xong nhìn thấy anh mặt mày mỉm cười nhìn hình cười ngây ngô không khỏi cũng bu lại.
Khi xem xong hai tấm hình cũng rất rộng lượng, lập tức truyền cho người khác xem ké, sau đó rút ra tấm thứ ba. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Nhìn tấm thứ ba, mới nhìn sang, gương mặt anh như bị rút gân, đem hình để trở về, ૮ɦếƭ cũng không muốn lấy thêm ra xem để cho mọi người tiếp tục chia sẻ.
Mười mấy nam nhân vây bên cạnh giường chiếc giường sắt nhỏ bé, ánh mắt phong thư thật dầy trong tay Thiệu Tuấn, nghĩ thầm rốt cuộc là hình gì mà để cho anh kích động như thế, rất nhanh mọi người liền bắt đầu các loại tò mò, bộ dáng rục rịch chộn rộn, giống như muốn đem hình trong tay anh đoạt lấy.
May mắn Thiệu Tuấn đã nhận ra, liền lưng hướng lên trời, nằm sấp ngủ ở trên giường, đem phong thư trực tiếp đặt ở phía dưới, sau đó ra vẻ mệt mỏi, lầm bầm một câu: "Tôi mệt rồi, sau này xem tiếp."
Đám người kia như lang như hổ, hiển nhiên là không tin chuyện hoang đường của anh, anh càng giấu chặt bọn họ lại càng hiếu kỳ tấm hình kia như thế nào, từng người một nhao nhao muốn xem nhưng thực ra chính là tiến lên muốn đem anh ném ra, chỉ là rất bi thống, còn không đợi bọn họ bắt đầu hành động, một hồi kèn thanh thúy truyền đến, ra hiệu đến giờ tắt đèn, người tuần tra ở ngoài phòng gõ cửa hô to ngủ ... Lời nói, như vậy một nhóm người hết sức buồn bực, nghĩ thầm ngày mai nhất định phải đem hình xem hết mới được.
Tấm hình thứ ba, vẫn là khung cảnh xinh đẹp ở Tam Á, bối cảnh là bãi biển màu vàng cùng đường ven biển Bích Lam như vẽ, trong hình góc trên bên trái có một cây dừa nghiêng thân, bên dưới cây dừa là bóng dáng Tăng Tĩnh Ngữ mặc bikini sắc hoa mỏng manh, rất hấp dẫn.
Vải vóc mỏng manh chỉ có hai sợi dây thật nhỏ buộc trên cổ, bộ иgự¢ đầy đặn lộ ra rãnh иgự¢ thật sâu, cả vòng eo mảnh khảnh, cùng rốn phơi bày trong không khí, quần bơi cũng chỉ mới vừa che kín cái ௱ôЛƓ, lộ ra đùi dài thon đẹp, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời bắn ra ánh sáng trắng muốt.
Chỉ thấy cô ấy tay trái chống nạnh, tay phải phủ môi , ánh mắt mê ly mà mập mờ, hơn nữa cô ấy là vóc người cao gầy cùng gương mặt xinh đẹp, thật sự là làm cho người nhìn có loại kích động muốn chảy máu mũi .
Tuy nói Thiệu Tuấn không đến mức như thế, nhưng cũng không có tốt hơn chút nào, kể từ lúc nhìn tấm hình kia, trái tim của anh cấp tốc tăng nhanh, nằm lỳ ở trên giường làm thế nào cũng ngủ không được, trong óc tất cả đều là vóc người cùng mị hoặc câu người của cô.
Gian nan chịu đựng qua nửa giờ, các bạn cùng phòng tốc độ không đồng nhất hô hấp rốt cuộc chậm lại, Thiệu Tuấn lại len lén từ trong lòng иgự¢ đem hình lấy ra ngoài, anh cũng không có mở điện thoại di động, đây đều là chút cảnh giác các nhân vật khác, khi có ánh sáng sáng lên nói không chừng liền đánh thức người khác, cho nên, anh chỉ có thể mượn ánh trăng nhàn nhạt đem hình phía dưới nhìn tiếp cho xong.
Dĩ nhiên, ban ngày cũng là có thể xem, nhưng mấu chốt là anh không biết bên trong là còn có tấm hình nào khêu gợi giống như tấm thứ ba hay không, làm bạn trai, anh tuyệt đối không nỡ đem hình ảnh nóng bỏng của bạn gái cho mọi người cùng thưởng thức như vậy được, cho nên anh phải thừa dịp đám sắc lang kia ngủ kiểm tra trước một lần, xác định không có việc gì sau mới có thể dâng hiến ra ngoài.
Cũng may hai tấm hình sau vải vóc cũng tương đối nhiều, anh cuối cùng là yên tâm trong đem hình nhét về trong phong thư lần nữa, chỉ là, tấm hình bikini khêu gợi kia, tấm này anh phải tìm một chỗ thật tốt giấu đi, cũng không thể để cho người khác nhìn được.
Buổi sáng Tăng Tĩnh Ngữ vừa rời giường đã nhận được tin nhắn của Thiệu Tuấn: hình nhận được, buổi tối anh sẽ gọi điện thoại cho em.
Nhận được sao? Không biết anh nhìn thấy tấm hình bikini đó sẽ có cảm tưởng thế nào đây? Lại nói vì học cách đó câu người đó chính mình đã soi gương tạo dáng thật lâu.
Kết thúc một ngày bận rộn bài tập, rốt cuộc đã tới ánh chiều tà le lói ban đêm, lớp tự học buổi tối thì Tăng Tĩnh Ngữ rõ ràng không yên lòng, quyển sách đặt ở trên bàn học nửa ngày cũng không có động một tờ, đôi tay nâng cằm lên, hai mắt vô hồn, Trầm Ngôn cho là cô không thoải mái, len lén lấy laptop viết vài dòng cho Tằng Tĩnh, sau đó lại ᴆụng ᴆụng cánh tay của cô gọi cô nhìn laptop.
Trầm Ngôn hỏi: "Tĩnh Ngữ, cậu làm sao vậy"
Tăng Tĩnh Ngữ liếc nhìn laptop, giả bộ ra mặt đau thương, nhanh chóng viết: "Tớ gửi cho Thiệu Tuấn tấm hình tớ mặc bikini, ngày hôm qua anh ấy nhận được, nói buổi tối hôm nay sẽ gọi điện thoại cho tớ, tớ đang đợi điện thoại của anh ấy trong đau khổ đây."
"Cậu thật đúng là xuân tâm nhộn nhạo, thế nhưng lại gửi hình như vậy." Trầm Ngôn nhất thời không biết nói như thế nào với cô, cố ý viết một dãy dấu chấm thang thật lớn.
"Ban ngày không biết ban đêm tối, cái người lúc nào cũng có vị hôn phu dịu dàng bên cạnh như cậu làm thế nào biết được cảm giác cô tịch của tớ lúc này."
Trầm Ngôn là người có da mặt mỏng, lập tức bị câu kia của cô "Lúc nào cũng có vị hôn phu dịu dàng bên cạnh" thẹn thùng đỏ hết mặt, nghĩ thầm, mình là đầu óc có bệnh mới có thể nói cho cậu ấy biết mình và Mục Tử Dương xảy ra quan hệ.
Chỉ là, nói đi thì nói lại, cô cũng thật tò mò khi huấn luyện viên Thiệu nhìn tấm hình ấy sẽ có gì phản ứng. Huấn luyện viên Thiệu không thể so với anh Mục Tử Dương, Mục Tử Dương là kiểu lưu manh, lời nói lưu manh như thế nào cũng có thể nói ra miệng, mà huấn luyện viên Thiệu, vĩnh viễn đều là một người ăn nói nói có ý tứ, nghiêm túc mà đợi, cô thật đúng là không tưởng tượng ra được anh nhìn thấy hình Tăng Tĩnh Ngữ mặc bikini sẽ phản ứng ra sao đây.
Rốt cuộc lúc gần kết thúc lớp tự học buổi tối, Tăng Tĩnh Ngữ vội vã rời đi, thu xếp đồ đạc lúc thuận tay mang theo laptop của Trầm Ngôn .
Trở lại túc xá, Tăng Tĩnh Ngữ rất nhanh nhận được điện thoại của Thiệu Tuấn, cô rất hưng phấn hỏi anh: "Hình đẹp không, có cảm thấy em rất xinh đẹp hay không."
Thiệu Tuấn qua loa "Ừ." một câu, mấy tấm khác đều đước, riêng tấm bikini , cũng không biết lúc chụp bị bao nhiêu người nhìn thấy, suy nghĩ một chút anh cảm thấy rất phiền não.
"Ừ, là có ý gì, rốt cuộc là đẹp hay không đẹp?" Tăng Tĩnh Ngữ nổi giận, đây chính là mình tỉ mỉ chọn lựa, kết quả là đổi lấy một chữ ừ của anh.
"Đẹp lắm." Thiệu Tuấn trả lời thành thật.
"Vậy anh có cảm thấy dáng người của em rất đẹp hay không." Người khác nghe lời hữu ích vui vẻ ra mặt, chẳng biết xấu hổ bắt đầu tự luyến.
"Ừ." Thiệu Tuấn đột nhiên phát hiện, sau kh nhìn thấy tấm hình ấy, máu nóng sục sôi làm cả đêm mộng xuân, không thể không thừa nhận.
Đầu kia, Tăng Tĩnh Ngữ cười giống như mèo trộm thịt, vừa định tiếp tục truy vấn anh sau khi nhìn xong có phản ứng gì, nhưng không ngờ bạn cùng phòng Lý Ngọc đột nhiên gọi cô: "Tĩnh Ngữ, Trầm Ngôn laptop của cậu ở đâu? Cho tớ mượn dùng một chút."
"A! Tớ không biết nha, đồ của tớ đều ở trên bàn, cậu tự tìm đi." Tăng Tĩnh Ngữ từ trên giường thò đầu ra đáp Lý Ngọc một câu.
Thiệu Tuấn hỏi: "Người nào vậy, tìm em có chuyện gì sao, nếu không anh cúp trước."
Thiệu Tuấn hỏi: "Người nào vậy, tìm em có chuyện gì sao, nếu không anh cúp trước."
"Lý Ngọc, anh không phải biết ư, cùng một phòng trong túc xá với em."
"Có thể em ít nhắc đến, anh chỉ nhớ Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh."
Tuy nói họ cùng học học trường quân đội, anh cũng đã từng là huấn luyện viên của bọn họ, nhưng một lớp hơn bốn mươi người, thời gian lại cũng đã ba năm trước rồi, anh đã sớm không nhớ rõ.
"Không nhớ rõ coi như xong." Tăng Tĩnh Ngữ không sao cả ngăn đề tài nói: "Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi hả ?"
Tăng Tĩnh Ngữ cười chói lọi như hoa đào, nhất quyết không tha ép buộc Thiệu Tuấn phát biểu cảm tưởng sau nhìn tấm hình bikini kia, nhưng lúc Lý Ngọc lấy laptop của Tĩnh Ngũ mở lên thì giống như bị trúng thuật định thân, một chút cũng không động, trong lòng giống như sụp đỗ toàn bộ, trống trải khó chịu.
Thì ra là anh đã không nhớ em sao? Nhưng vì cái gì em còn nhớ anh rõ ràng như vậy mặt mày thâm thúy , nét mặt nguội lạnh, nhớ trong đầu, khắc vào trong lòng, thậm chí muốn quên cũng không được.
Bốn năm trôi qua rất nhanh, Tăng Tĩnh Ngữ sau một năm trải qua cố gắng khắc khổ, rốt cuộc được như nguyện ước đã nhận được học bổng, tuy chỉ có mấy trăm nhân dân tệ, nhưng cô vẫn vui vẻ như cũ giống như đang bay.
Ban đầu còn chưa thành tích gì nổi trội, cô đã khoác lác với Thiệu Tuấn nhất định có thể lấy được học bổng, lời nói như vậy đã nói rất nhiều lần nhưng chưa thấy cô thực hiện, lần này thì thật sự đã nhận được học bổng rồi, cho nên Thiệu Tuấn căn bản không tin, thậm chí khiêu khích nói: "Nếu đúng như em nói, em nhận được học bổng, anh sẽ thưởng cho em 1000."
Cứ tưởng rằng phải đến lễ mừng năm mới Thiệu Tuấn là có thể trở lại cho cô thêm tiền thưởng rồi, vậy mà, cuối năm đã qua cũng không nhìn thấy bóng người của anh.
Đảo mắt Tăng Tĩnh Ngữ đến năm thứ năm đại học, y học lâm sàng học năm năm, mà một năm cuối cùng trên căn bản là thực tập ở trong bệnh viện, Tăng Tĩnh Ngữ cùng Trầm Ngôn đã bị điều phối đến tổng y viện bộ binh, bởi vì bệnh viện cách trường học xa, cho nên Tăng Tĩnh Ngữ liền ở nhờ nhà Trầm Ngôn, bình thường hai người cùng nhau đi làm, cùng nhau tan việc, cũng coi là có bạn rồi.
Kỳ thực tập, công việc hàng ngày chính là ở trong văn phòng khoa trợ giúp Lão sư viết bệnh án, lấy kết quả xét nghiệm,... , dĩ nhiên, lúc có giải phẫu có thể đi theo hỗ trợ một tay. Chuyện mặc dù không khó khăn, tuy nhiên nó rất nhiều, làm hoài không dứt, mỗi ngày sau khi trở về mệt gần ૮ɦếƭ.
Chỉ là, cái này cũng không phải điều bi thống nhất, bi thống nhất là đến ngày Chủ nhật.
Mục Tử Dương vị hôn phu của Trầm Ngôn, Chủ nhật mỗi tuần sẽ từ bộ đội trở lại, cùng Thiệu Tuấn kém cỏi kia hoàn toàn khác biệt, đó là một dịu dàng, mỗi lần anh trở lại đều có thể nhìn thất cảnh tượng như sau.
"Lão bà, anh đã trở về, có nhớ anh hay không." Mục Tử Dương vừa vào cửa liền đem Trầm Ngôn ôm đầy cõi lòng.
Trầm Ngôn cố kỵ có bóng đèn tại chỗ, xin lỗi đẩy người khác: "Tĩnh Ngữ còn ở đây, anh đứng đắn một chút."
Mục Tử Dương lơ đễnh: "Không có việc gì, chúng ta coi cô ấy như không tồn tại là được rồi."
Tằng Tĩnh mà nói: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Các người, tại sao không đợi đóng kín cánh cửa, rồi ở phía sau đó muốn ôm muốn hôn, muốn làm gì thì làm! ! !
Vậy mà, lúc hai người kia đóng kín cánh cửa, cô càng hết ý kiến. Tục ngữ nói không sai, tiểu biệt thắng tân hôn, người ta vị hôn phu vị hôn thê một tuần lễ mới có thể trở về lần một lần, khó tránh khỏi có lúc hỏa khí thịnh vượng, mỗi khi đêm khuya thời điểm yên tĩnh, phòng sát vách đều sẽ truyền ra một chút âm thanh không hòa hài.
Nam nhân tục tằng gầm nhẹ xen lẫn nữ nhân như có như không ríu rít muốn khóc ՐêՈ Րỉ, cô nghe mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng đưa đến cô, nửa đêm sau đó cơ hồ đều là trong mộng vượt qua .
Dĩ nhiên, lần đầu tiên nghe được cô còn cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn vô sỉ chạy xuống giường đem lỗ tai dán góc tường mà nghe, tuy nói đối với phim XXOO cũng xem qua mấy bộ, thế nhưng nữ chính kêu gào giống như Gi*t heo, quá giả dối rồi, cho nên đột nhiên tới hiện trường này, cô vẫn còn có chút tò mò.
Thế nhưng loại đồ thật không thể nghe nhiều, càng nghe cô lại càng phát giác đau khổ khó nhịn rồi, cô cũng là người có bạn trai, thế nào lại kém nhiều như vậy chứ, người ta ân âи áι ái, ngọt ngọt ngào ngào hàng đêm sênh ca, mà cô thì sao, không nói ân âи áι ái thì thôi, người nọ hai năm cũng không lộ ra nửa mặt trở về thăm cô, cô thật sự là hận không thể tát một cái lên mặt anh, nói anh đừng có trở về nữa.
Rốt cuộc, ngày đó cũng đến. Trong điện thoại, Tăng Tĩnh Ngữ có vẻ đặc biệt kích động, "Thiệu Tuấn, anh chờ em...em rất nhanh là có thể tới thăm anh rồi."
Bên kia, Thiệu Tuấn nghe được cô nói cũng không che giấu được hưng phấn, anh nói: "Tĩnh Ngữ, anh tin tưởng em nhất định có thể làm được."
"Đó là nhất định, em chính là nhận được học bổng, loại việc như thế này, quả thật chính là tiểu case." Người khác thật lòng là không nghe được lời hữu ích, vừa nghe liền bắt đầu quán tính tự luyến.
Nhưng mà lần này Thiệu Tuấn ngược lại không có đả kích lại cô, bởi vì anh cũng nổi điên giống như Tăng Tĩnh Ngữ rất hi vọng. Hai năm rồi, hơn tám trăm ngày lẫn đêm, trời mới biết anh nhớ cô bao nhiêu, mỗi lần làm nhiệm vụ, mặc kệ tình cảnh tuyệt vọng cỡ nào, bị thương nặng thế nào đi nữa, anh đều tự nói với mình, anh không thể cứ thế mà ૮ɦếƭ đi, anh còn muốn còn sống trở về cưới Tăng Tĩnh Ngữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc