Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt - Chương 12

Tác giả: Vô Ngã

Thiệu Tuấn thật bị động tác của Tăng Tĩnh Ngữ Hỏa hù sợ, vội vàng bắt tay người đang làm loạn, mặt nghiêm trang nói: "Trên lưng anh có vết sẹo rất khó coi." Anh đã từng soi gương xem qua, này vết sẹo chi chít chằng chịt, giống như những con sâu lớn đang bò trên lưng, có chút ghê tởm.
"Anh cũng không phải là em, nói không chừng em cảm thấy rất đẹp mắt thì sao?" Tăng Tĩnh Ngữ cưỡng từ đoạt lý, tay bị bắt nên sẽ dùng miệng đi cắn, không cởi được quần áo của anh thề không bỏ qua.
Thiệu Tuấn dứt khoát buông cô ra tay trực tiếp đem người siết thật chặt tại trong ***, chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên: "Anh không lừa em, thật là khó coi."
Tăng Tĩnh Ngữ phát tiết, cách lớp quần áo hung hăng cắn trên vai anh một cái, Thiệu Tuấn hết sức chịu đựng, cho đến khi cô nhả ra mới thử dò xét hỏi: "Đã bớt giận?"
Tăng Tĩnh Ngữ lắc đầu một cái nói: "Không có, trừ phi anh cho em xem."
Thiệu Tuấn thái độ rất kiên quyết nói: "Không thể."
Đôi mày thanh tú của Tăng Tĩnh Ngữ nhíu chặt, lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì ૮ɦếƭ cũng không ngừng mà nói: "Chẳng lẽ tương lai chúng ta lên giường anh cũng không *** áo?"
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thân thể cứng đờ, quay mặt qua chỗ khác không muốn nhìn cô.
Tăng Tĩnh Ngữ cười cười, "Cho nên, đến lúc đó vẫn không thể không cởi cho em xem, chuyện sớm hay muộn, anh rối rắm Pi a." (tiếng khinh bỉ trong trong TQ)
Thiệu Tuấn hơi thả lỏng tay siết chặt lấy cô, Tăng Tĩnh Ngữ nhanh rèn sắt khi còn nóng, "Anh hãy yên tâm đi, em từ trước đến giờ gan lớn, không sợ."
Cũng không đợi câu trả lời của anh, Tăng Tĩnh Ngữ lập tức tránh thoát giam cầm của anh, tự động cởi bỏ đồng phục tác chiến cùng huấn luyện của anh, da tay của anh rất tốt, màu da lúa mì khỏe mạnh dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ tạo ra ánh sáng bạch, Tăng Tĩnh Ngữ như một tên trộm, trộm lấy quần áo Thiệu Tuấn, thấy anh không có ý tứ phản kháng trong nháy mắt sắc tâm nổi lên, giơ tay lên trực tiếp sờ soạng đi lên, Thiệu Tuấn bất thình lình run rẩy, Tăng Tĩnh Ngữ cúi đầu cười trộm, đùa dai di chuyển tay đến P0'p diểm nho nho trước *** anh .
"Hừ. . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thiệu Tuấn nhạy cảm hừ ra tiếng , vội vàng bắt được tay của cô cảnh cáo nói: "Em đừng sờ loạn."
Tăng Tĩnh Ngữ đặc biệt nghe lời gật đầu, "Anh buông em ra, bảo đảm không sờ soạng lung tung."
Thiệu Tuấn trong lòng vẫn còn sợ hãi buông tay cô ra, Tăng Tĩnh Ngữ mặt nghiêm chỉnh di động qua lại, như con chim nhỏ nép sát vào trong *** Thiệu Tuấn, đầu dựa vào bờ vai của anh, giơ tay lên thử góc độ một chút, nhưng luôn là đến chỉ có thể nhìn nửa gương mặt Thiệu Tuấn , cuối cùng cô có chút tiết khí đưa di động cho Thiệu Tuấn, ỉu xìu mà nói: "Anh tới chụp thôi."
Thiệu Tuấn giơ tay lên thử một chút góc độ, rất nhanh sẽ"Rắc rắc" một tiếng." Ngay sau đó đẩy Tăng Tĩnh Ngữ một cái nói: "Hiện tại anh có thể mặc quần áo vào."

Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Tăng Tĩnh Ngữ nghiêng đầu tại trên mặt hắn hôn một cái, "Chưa dược, chụp mấy tấm nữa." Sau đó đứng lên đưa tay đi kéo anh, Thiệu Tuấn tránh tay của cô ra, cẩn thận đứng dậy tận lực không để cho cô nhìn thấy lưng của mình, hai người đưa lưng về phía biển hoa, Thiệu Tuấn phối hợp động tác của cô ôm cô, hoặc là thân mật dán mặt vào của cô, chỉ là vẻ mặt trước sau như một, nghiêm túc, giống như người khác thiếu anh mấy triệu.
Tăng Tĩnh Ngữ đem hình đưa cho anh nhìn, có chút ghét bỏ mà nói: "Làm sao anh đều không có cười." Sau đó thừa dịp anh không để ý chạy đến sau lưng của anh, Thiệu Tuấn nhanh chóng xoay người, nhưng vẫn là không mau hơn ánh mắt của Tăng Tĩnh Ngữ.
Thiệu Tuấn nắm chặt điện thoại di động trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, thân thể cứng ngắc sắc mặt đen thui, thật ra thì anh đối với Tăng Tĩnh Ngữ cho tới bây giờ đều chưa từng tự tin, cô luôn nói là "Em phát hiện anh mạnh khỏe đẹp trai nha, em cảm thấy được anh so với anh ta đẹp trai hơn."
Nghe nhiều anh tự nhiên nhưng mà cảm thấy, Tăng Tĩnh Ngữ bởi vì anh lớn lên đẹp trai nên mới thích anh, cho nên anh sợ Tăng Tĩnh Ngữ nhìn đến anh một mặt xấu xí, anh sợ Tăng Tĩnh Ngữ thấy được sẽ sợ hãi hoặc là ánh mắt chán ghét.
Tăng Tĩnh Ngữ bị bộ dáng phẫn nộ của anh hù sợ, gian nan nuốt nước miếng một cái không dám nói chuyện, thật ra thì cái nhìn kia thật cô thật sự bị sợ, tất cả vết sẹo lớn nhỏ kia chi chít chằng chịt nhét chung một chỗ, giống như từng những con sâu lớn nằm rạp ở trên lưng, còn có một vết sẹo chừng mười cm, giống như con rết từ phần lưng quanh co xuống phía dưới, cho đến bị quần che kín cũng không thấy tung tích nữa, cũng không phải rất kinh khủng, chủ yếu là cảm thấy buồn nôn.
Không khí đột nhiên có chút xấu hổ, Thiệu Tuấn tuyệt vọng nhắm mắt lại xoay người rời đi, không bao giờ cố kỵ sẹo trên lưng có bị cô xem hay không nữa, Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên phản ứng điên cuồng đuổi theo, đi từ phía sau lưng ôm anh thật chặt, cô nhìn thấy trên mặt anh bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng, cô căn bản không có ý tứ ghét bỏ, mới vừa rồi một cái chớp mắt chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi, nhưng cô lại hậu tri hậu giác làm thương tổn anh.
"Em buông ra." Thiệu Tuấn giọng nói lạnh như băng.
"Không buông, ૮ɦếƭ cũng không buông." mặt của Tăng Tĩnh Ngữ gắt gao dán lên lưng hiện đầy vết thương của anh, vô cùng kiên định mà nói: "Em không có sợ hãi, thật, em không có chút nào sợ."
Thiệu Tuấn hít sâu một hơi, trong lòng như có kim nhẹ nhàng đâm vào, vừa đau vừa thương. Anh yêu Tăng Tĩnh Ngữ, bất luận Phú Quý nghèo khó, bất luận bệnh tật khổ sở cũng không thể thay đổi anh yêu, nhưng đồng dạng, anh nghĩ muốn hồi báo tình yêu của Tăng Tĩnh Ngữ dành cho anh, không phải nông cạn chỉ chú trọng bề ngoài, mà là dù anh trọng thương tàn tật, mặt mũi đã bị hủy cũng không chia không tách, khắc cốt ghi tâm mà yêu. Nhưng Tăng Tĩnh Ngữ mới vừa trầm mặc làm anh bừng tỉnh, thật ra thì, cô là để ý, cô là sợ.
Cô đáp ứng làm bạn gái người khác nhưng không tới một tuần lễ liền nói lên chia tay, nguyên nhân là cô không có cảm giác, cô yêu thích trai đẹp, bởi vì trai đẹp tương đối đẹp mắt, anh không dám tưởng tượng nếu là ngày nào đó cô chán ghét mặt của anh, cảm thấy anh tuyệt không đẹp trai thì phải làm thế nào.
Thiệu Tuấn đột nhiên cảm thấy rất vô lực.
"Tĩnh Ngữ, em yêu thích anh cái gì?" Thiệu Tuấn vẫn là nhịn không được hỏi.
Tăng Tĩnh Ngữ ngẩn người, thích anh cái gì? Cái vấn đề này dường như cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới. Tăng Tĩnh Ngữ ngẩn người, thích anh cái gì? Cái vấn đề này dường như cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới.
Thật chẳng lẽ chỉ là bởi vì anh lớn lên đẹp trai?
Phi phi phi! ! ! Cô mới không có nông cạn thế này.
Lại nghĩ, cuối cùng cô rất thành thực mà nói: "Em không thích anh đi xem mắt, không thích anh nhận điện thoại của cô gái khác, không thích anh cô gái khác xem ngoại trừ em, anh nói đây coi là ghen sao?"
Thiệu Tuấn có chút dở khóc dở cười, dạng này tính sao? Thật ra thì anh cũng không biết, chỉ là đáp án này so nói thích anh đẹp trai còn là tốt hơn rất nhiều.
"Không tức giận?" Tăng Tĩnh Ngữ thấy Thiệu Tuấn không nói, ngượng ngùng nhón chân lên, ngước đầu tiến tới bên lỗ tai anh thổi khí nói: "Thật ra thì em thích nhất là đùa giỡn anh."
Thiệu Tuấn im lặng nhìn trời, anh đột nhiên phát hiện anh tìm không phải bạn gái, hoàn toàn là nữ lưu manh, từ tư tưởng đến hành động, tuyệt đối là Nữ Lưu Manh, bởi vì trước khi anh mặc quần áo Tăng Tĩnh Ngữ mặt dày mày dạn khi sờ soạng trên *** anh một cái.
Anh nghĩ, may nhờ anh định lực cao không có sờ sờ lại cô, nếu là đổi thành người khác, đoán chừng đã sớm đem cô ăn, liền cặn bã đều không còn. Đừng tưởng rằng anh không nói lời nào sẽ không phản ứng, nếu lại mò xuống, vậy coi như nói không chính xác rồi.
Mà Tăng Tĩnh Ngữ thì ngược lại, cô nghĩ, lấy một chút lợi ích trước, tương lai tới cô về đây làm việc, nhất định phải đem anh gặm nhắm, liền cặn bã đều không còn, cuối cùng vẫn còn rất vô sỉ tưởng tượng tình cảnh Thiệu Tuấn bị cô đè xuống giường hô to không cần.
Tăng Tĩnh Ngữ đi, Thiệu Tuấn cũng không có tới đưa cô.
Cô đi trước một ngày, trong ánh vàng rực rỡ của biển hoa hoa hướng dương, Thiệu Tuấn cái gì cũng chưa nói, chỉ rất là thâm tình hôn cô.
Cô nghĩ, thật ra thì anh không có chút nào khó chịu, chỉ là bên ngoài quá nghiêm túc, lạnh lùng mà thôi, hôn tới bản thân hả hê ý loạn tình mê.
Ngày tựu trường tới rất nhanh, lại gặp được hai chị em tốt Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh.
Tăng Tĩnh Ngữ H**g phấn cầm chụp ảnh chung cô và Thiệu Tuấn ra ngoài khoe khoang.
Trong hình, Thiệu Tuấn cởi trần ôm cô, cô đùa dai tới gần phía trước tại trên mặt hắn hôn một cái.
Trịnh Hòa Ninh nói: "Cậu nha, hoàn toàn chính là hạng nhất manh, cường hôn vẫn không tính là gì, cần phải đem người ta cho lột sạch mới cam tâm."
Tăng Tĩnh Ngữ hả hê cười cười, "Tớ lại không phải là cậu, gấp cái gì."
Trịnh Hòa Ninh bộ dáng gạt đi nước mắt, kêu rên nói: "Ta thương cảm cho Thiệu Tuấn, trinh tiết anh ta cứ như vậy mà bị lưu manh ςướק đi."
"Huấn luyện viên Thiệu thế nào?" Lý Ngọc từ thư viện trở lại, nghe được có người nói về huấn luyện viên Thiệu không nhịn được hỏi một câu.
Trầm Ngôn dịu dàng cười cười, sau đó đem điện thoại Tăng Tĩnh Ngữ đưa cho cô, lúc này trên màn ảnh hiện lên là ảnh chụp tiếp theo, Tăng Tĩnh Ngữ nắm cả cổ của Thiệu Tuấn, cười như ánh nắng mặt trời rực rỡ, Thiệu Tuấn hôn gò má Tăng Tĩnh Ngữ, có thể từ hình dáng rõ ràng phân biệt ra được anh là ai.
Lý Ngọc tự cảm thấy mình bị đóng băng, thân thể cứng ngắc, tứ chi rét run, hô hấp chợt lỡ mất một nhịp.
Mặc dù ở trong một ký túc xá, nhưng cô lại cùng ba người khác không có chút nào thân thiết, trừ tiếp xúc cần thiết, những thời điểm khác đều là độc lai độc vãng. Cô hoàn toàn không tin tưởng Thiệu Tuấn sẽ cùng Tăng Tĩnh Ngữ ở chung một chỗ, bọn họ không phải đối đầu nhau sao? Thiệu Tuấn, huấn luyện viên không phải rất ghét Tăng Tĩnh Ngữ sao?
Cô chỉ cảm thấy trong đầu loạn như muốn nổ tung, lúc cô nhập ngũ liền thích Thiệu Tuấn, chỉ là tính tình quá mức hàm súc kín kẽ, chưa bao giờ hướng Thiệu Tuấn biểu đạt qua. Cô giận dữ nghĩ Tăng Tĩnh Ngữ tại sao, dựa vào cái gì, liền Tăng Tĩnh Ngữ thành tích, nếu là không có cha là quân trưởng ở thành phố X thì cửa trường cũng vào không được.
"Như thế nào, rất xứng đôi phải không?." Tăng Tĩnh Ngữ đi tới sau lưng Lý Ngọc, đẩy cánh tay của cô một cái nói.
Lý Ngọc chợt phản ảnh tới đây, mất thăng bằng, điện thoại di động rơi xuống đất, "Ai nha, thật xin lỗi thật xin lỗi, tớ xem đến ngây dại." Cô liên tục không ngừng nói xin lỗi, khom lưng nhặt điện thoại di động lên.
"Tớ đền cho cậu cái khác. Nhìn màn ảnh điện thoại màu đen, Lý Ngọc xin lỗi nói.
Tăng Tĩnh Ngữ nhận lấy điện thoại di động, hào phóng cười cười, "Cậu đừng kích động, không có chuyện gì không có chuyện gì."
Bên trên Trầm Ngôn cùng Trịnh Hòa Ninh cũng đi theo nói không có việc gì, Lý Ngọc không nhịn được lại nói một câu: "Thật ngượng ngùng."
Tăng Tĩnh Ngữ đưa điện thoại di động vào trong túi, vỗ vỗ bả vai Lý Ngọc nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, không phải chỉ là một cái điện thoại di động ư, thật không có việc gì."
Chủ nhật, Tăng Tĩnh Ngữ đi tiệm sửa điện thoại di động, vừa lúc ở cửa trường học ***ng phải cô Tô.
Cô tăng nhanh bước chân đi theo phía trước, rất vô sỉ đắp bả vai cô Tô nói: "Sao lại trùng hợp vậy."
Tô Đạo ghét bỏ đẩy móng vuốt cô ra, vươn tay ra nhàn nhạt nói: "100 đồng."
Tăng Tĩnh Ngữ hào phóng cầm tay của cô, "Cô xem hai chúng ta tốt tình cảm như vậy , tại sao có thể muốn tiền đây?"
Tô Đạo liếc cô một cái, "Huynh đệ ruột sổ sách còn phải rõ ràng nữa chứ? Quay lại nếu em nhất định không trả cho cô, cô sẽ đem em bán đi."
Tăng Tĩnh Ngữ không ngừng gật đầu đồng ý, ngân phiếu khống ai không biết mở !
Cô nguyên tưởng rằng Tô Đạo cũng chỉ là nói đùa một chút , ai có thể nghĩ, cuối cùng cô thật bị bán đi, chỉ thấy trước mắt Tô Mặc nhìn thấy cô hai mắt tỏa ánh sáng, không nói hai lời đem cô kéo đến trước mặt người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, mặt không đỏ tim không đập mà nói: "Mẹ, đây là bạn gái của con."
Thời gian kéo về đến mấy phút trước đó.
Bên ngoài khách sạn Thiên Hữu. Tô Đạo sau khi xe dừng lại chỉ nói với Tĩnh Ngữ: "Đi thôi, cô mời em ăn cơm."
Tăng Tĩnh Ngữ khóe miệng nhếch lên một chút, vui vẻ vuốt ௱ô** ngựa nói: "Vẫn là Tô Đạo giúp cho, nếu không em làm sao có tới được nơi này." Từ lần trước tới nơi này, sau khi về cô liền hướng Tô Đạo thăm dò một lần, thì ra là nhà hàng này là nhà các cô mở, thuộc về hệ thống khách sạn cao cấp năm sao cả nước, trong phút chốc cô bị khinh ngạc, chính mình ***ng phải nhà giàu có trong truyền thuyết rồi hả ?
Đi theo Tô Đạo một đường vào phòng ăn ở đại sảnh phía tây, xa xa đã nhìn thấy Tô Mặc từ trên chỗ ngồi đứng lên, mặt mày mỉm cười đi về phía các cô, Tăng Tĩnh Ngữ căn cứ nguyên tắc lễ phép muốn chào một tiếng, không làm gì được, đợi cô phản ảnh tới đây đã bị Tô Mặc kéo đến một trước mặt một người phụ nữ xem ra trên dưới năm mươi, vóc người hơi mập, giới thiệu: "Mẹ, đây là bạn gái của con."
Nghe Tô Mặc nói hưu nói vượn, Tăng Tĩnh Ngữ có một loại nghĩ muốn kích động xông lên đập ૮ɦếƭ anh, trong tròng mắt đen nhánh hừng hực ngọn lửa, thẳng nhìn chằm chằm vào Tô Mặc.
Cô im lặng nghĩ, khi nào thì cô biến thành bạn gái của anh? Như vậy là thế nào, thậm chí cái gì cô cũng không biết, trên thế giới còn có chuyện nào làm cho người ta phát điên hơn nữa sao?
Tăng Tĩnh Ngữ kinh ngạc nhìn về phía Tô Mặc, chỉ thấy Tô Mặc đối với cô cười cười, mặt lấy lòng, hơn nữa thân mật đánh đến cạnh tai cô, nhỏ giọng nói: "Làm ơn, cứu người như cứu hỏa a."
Tăng Tĩnh Ngữ trừng mắt nhìn, không lên tiếng, lại nghiêng đầu đi xem Tô Đạo.
Tình trạng này tới quá đột nhiên, không có kịch bản không có lời thoại, Tô Đạo trong lúc nhất thời cũng không biết tiếp chiêu thế nào. Cô có chút buồn bực nghĩ, cô cũng chỉ là tốt bụng chở Tăng Tĩnh Ngữ một đoạn đường, đến nơi này liền thuận tiện cho cô ăn một bữa cơm, người nào từng nửa đường giết cái lão Thái hậu, hơn nữa anh ta còn nói tới lấy tài liệu, được rồi như vậy cũng được. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, dứt khoát quay đầu đi chỗ khác làm cái gì cũng không còn nhìn thấy.
Tăng Tĩnh Ngữ bất đắc dĩ, chỉ đành phải giả cười, nhàn nhạt nói một câu: "Cháu chào cô!."
Tô mẹ dùng ánh mắt chọn con dâu đối với Tăng Tĩnh Ngữ cẩn thận dò xét một lần, chiều cao đầy đủ, mắt to mày rậm dáng dấp không tồi, xem ra sạch sẽ sảng khoái, ngay sau đó hài lòng gật đầu một cái đối với Tô Mặc nói: "Con đã tự mình tìm, vậy cũng chớ đi xem mắt nữa, buổi tối trở về mẹ sẽ nói với dì Trương."
Tô Mặc trong lòng reo hò, nhưng mà trên mặt dáng vẻ lại làm bộ như rất khổ anh nói với mẹ: "Con sớm đã nói không cần giới thiệu đối tượng cho con mà lại không chịu, hiện tại bạn gái của con cũng tức giận."
Tô mẹ xem xét Tăng Tĩnh Ngữ, trên mặt một chút tươi cười cũng không có, xem ra quả thật giống như có vẻ tức giận. Chỉ là cũng thế, cô gái nào nhìn đến bạn trai bị buộc đi xem mắt đoán chừng cũng sẽ không vui mừng đi, điểm này bà vẫn có thể hiểu, ngay sau đó giả bộ oán trách Tô Mặc: "Không phải mẹ tìm là cũng vì con sao?Nếu không thì mẹ cần chi phải hao tâm tổn sức như vậy, cô gái, con đừng để ý, buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm, chúng ta hảo hảo hàn huyên một chút." Khó được con trai nguyện ý tìm bạn gái, nếu như thực bị bà làm khuấy đảo, Tô Mặc không phải còn có lấy cớ không kết hôn rồi, Tô mẹ quyền hành một phen lừa đảo, hòa ái cười một cái nói.
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy kinh hãi, mẹ nó, ăn cơm, cô điên rồi mới có thể đi! Vội vàng giả trang ra nét mặt một bộ thật đáng tiếc, liên tục từ chối nói: "Cô ơi, lần sau đi, con tìm Tô Đạo có chút việc."
"Tô Đạo?" Tô mẹ không hiểu hỏi ngược lại.
Tô Đạo nghe vậy nhanh đi lên phía trước giải thích nói: "Mẹ, Tĩnh Ngữ là học trò của con."
"Ừ..." Tô mẹ hơi nhíu cau mày, học sinh? Này được bao lâu mới có thể, bà suy nghĩ một chút nói: "Con đã có chuyện liền đi trước đi, có Tô Mặc ở nơi này cùng với cô là được rồi."
Thật ra thì cô và Tô Đạo nào có cái chuyện gì nha, cũng chỉ là mượn cớ trốn ra mà thôi, nhưng đùa giỡn đến nước này, thế nào chiêu cũng diễn đầy đủ, Tô Mặc thân sĩ đưa Tô Đạo cùng Tăng Tĩnh Ngữ ra ngoài, anh rất xin lỗi đối Tăng Tĩnh Ngữ nói: "Thật xin lỗi, anh không ngờ mẹ anh lại đột nhiên chạy đến nơi này ."
Nhìn mặt anh dáng vẻ áy náy, Tăng Tĩnh Ngữ ngượng ngùng sao có thể nói lời chỉ trích nữa, hào phóng vỗ vỗ bả vai Tô Mặc , cười cười nói: "Chuyện nhỏ, chỉ là chỉ một lần này thôi, nếu để cho bạn trai em hiểu lầm sẽ không tốt." Kể từ khi cùng Thiệu Tuấn chính thức qua lại Tăng Tĩnh Ngữ liền đặc biệt chú ý ảnh hưởng của vấn đề, Thiệu Tuấn người nọ mặc dù ngoài miệng không nói cái gì, nhưng máu ghen rất lớn.
Tô Mặc khóe môi khẽ giơ lên, nhàn nhạt gật đầu đồng ý. Ngược lại Tô Đạo một bên đột nhiên ra tiếng, "Em có bạn trai, thế nào cho tới bây giờ cô chưa từng gặp qua." Ở đại học X, tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, tài nguyên mọi người bình thường cũng giải quyết nội bộ, nhưng cô vừa nghe Tăng Tĩnh Ngữ đã có bạn trai, cũng không thấy Chủ nhật có nam sinh tới trường học tới đợi cô, nếu không phải là Tăng Tĩnh Ngữ mỗi lần đều đem bạn trai giắt khóe miệng, cô thật hoài nghi cô này là cô gái lừa bịp đấy.
"Đó là vì cô không thấy mà thôi." Tăng Tĩnh Ngữ rất đắc ý lấy điện thoại di động ra muốn nhân cơ hội đắc chí một phen, nhưng mở ra nguồn điện mới nhớ tới màn ảnh rớt bể.
Tô Mặc tỉ mỉ nhìn động tác liên tiếp Tăng Tĩnh Ngữ , rất ân cần hỏi: "Điện thoại di động hư sao?" Tô Mặc tỉ mỉ nhìn động tác liên tiếp Tăng Tĩnh Ngữ , rất ân cần hỏi: "Điện thoại di động hư sao?"
"Ừ, không cẩn thận màn ảnh rớt bể."
Tô Mặc rất tự nhiên cầm di động trong tay Tăng Tĩnh Ngữ, định đi tới của tiệm sửa, như vậy đi, các cô đi trước, Ng'n t thon dài xẹt qua màn hình điện thoại di động, "Cái này phải cầm đi tiệm sửa, như vậy đi, các em vội thì đi trước đi, dù sao một lát nữa anh phải đi ngang qua nơi này, thuận tiện anh giúp em sửa một cái."
Tăng Tĩnh Ngữ cười sảng khoái, vốn là không biết sửa ở đâu, có người giúp một tay dĩ nhiên là cầu còn không được, huống chi mới vừa rồi Tô Mặc còn coi cô như thương sử, cho nên cô rất vui sướng đưa di động cho Tô Mặc, hơn nữa còn rất là khẩn trương dặn dò: "Nơi này có bảo bối của em, lúc sửa anh nói bọn họ cẩn thận một chút nha."
Lúc này ba người vừa lúc đi tới cửa, Tô Mặc đứng bên phải, Tô Đạo ở chính giữa, Tăng Tĩnh Ngữ nhất trái, Tô Mặc nghiêng người dừng lại, giả bộ nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, anh bảo đảm hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Tăng Tĩnh Ngữ cũng đi theo diễn lên, đối với Tô Mặc hài lòng gật đầu một cái, rất nghiêm chỉnh nói: "Tổ chức tin tưởng ngươi."
Tô Đạo thấy anh hai bộ dáng có tiếng cũng có miếng , không nhịn được vui vẻ, hai cánh tay đặt lên người Tăng Tĩnh Ngữ , vẻ mặt thành thật đại lượng lên trước mắt Tô Mặc, chọc chọc tay Tăng Tĩnh Ngữ nói: "Em thấy được hai người các anh không đi diễn trò quả thật sĩ lãng phí, miệng mồm rất tốt." Tô Đạo vẻ mặt tiếc nuối, nhưng một cái chớp mắt công phu lập tức cười gian nhìn về phía anh của cô, trêu ghẹo nói: "Em thế nào cảm giác anh ấy đối với em không có tốt bụng a, vô sự mà ân cần, thì không phải gian sảo tức là đạo chích a."
Tăng Tĩnh Ngữ bả vai hơi mỏi, đem giắt tay Tô Đạo trên người cô run xuống, vậy mà xoay người một cái chớp mắt, nhanh chóng thoáng nhìn, lại làm cho cô nhìn thấy trên đường đối diện mẹ Thiệu cởi chuyên chở đồ, Tăng Tĩnh Ngữ nhìn chằm chằm đối diện, trong đầu không ngừng tưởng tượng thấy ngày đó Thiệu Tuấn ở bên tai cô mang theo ý cầu khẩn ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Tĩnh Ngữ, anh không biết lúc nào thì mới có thể trở về, nếu như em có rãnh rỗi, giúp anh đi xem mẹ anh một chút, bà không phải thật chán ghét em, chẳng qua là cảm thấy gia đình của chúng ta chênh lệch quá xa, sợ anh không xứng với em."
Cô hoàn toàn hiểu rõ vẻ mặt phức tạp của Thiệu Tuấn, mặt mày hơi nhíu lên, đôi môi thật chặt mân thành một đường thẳng, giống như đang cực lực ẩn nhẫn lấy cái gì, lúc ấy cô không nhịn được đưa tay ôm anh, thật chặt, trịnh trọng ghé vào lỗ tai anh nói: "Được, em nhất định sẽ đi’’.
Cô hôm nay vốn là tính toán sửa xong điện thoại di động sau đi thành phố Y một chút, trở lại quầy bày hàng giúp mẹ Thiệu một tay, ai ngờ ờ nơi này ***ng phải, lúc này cũng không muốn cùng Tô Đạo ăn chực rồi, vội vàng cùng bên trên hai người đạo biệt, sau đó hấp tấp đi nha.
Tô Đạo nhìn Tăng Tĩnh Ngữ bóng lưng đi xa rất là buồn bực: "Cô không thể không chuyện sao? Mới vừa rồi còn nghĩ tới cùng em ăn chực ấy."
Tình huống đột nhiên có chút không ngờ, Tô Đạo nghĩ, ít khi cô muốn mời người khác ăn bữa cơm lại vẫn không tìm được người, thật đúng là đặc biệt bi thống một chút, nếu là Lâm Phong thì tốt biết bao, chuyện gì cũng theo cô, đem cô cưng chiều cùng cái gì , ai, cô đột nhiên nghĩ tới Lâm Phong rồi, suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho anh hay không.
"Anh, anh xem cái gì vậy ?" Tô Đạo đang muốn cùng anh cáo biệt, nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện anh cô mê ly hướng về phía khác ngẩn người. Tô Đạo theo ánh mắt của anh cô nhìn sang, Tăng Tĩnh Ngữ hình dáng thon dài, cao gầy trong nháy mắt đập vào mi mắt, Tô Đạo đưa tay trước mắt anh cô giơ giơ, "Thế nào, thật coi trọng nha đầu kia?"
Tô Mặc không có phủ nhận, thon dài tay cơ nhẹ nhàng nắm chặt điện thoại đen nhánh của Tăng Tĩnh Ngữ, không để ý hỏi: "Nhà cô ấy là làm gì?" Anh nhớ mang máng lần trước đưa Tăng Tĩnh Ngữ trở về trường học lúc cô nói một câu "Này, em không sợ đắc tội." Khi đó cũng liền không nhịn được nhìn cô một cái, trên mặt tuổi trẻ tràn đầy tràn đầy tự tin cùng liều lĩnh, lời nói ở giữa mang theo một dòng khí phách, khó nói lên lời anh thật tò mò là dạng gia cảnh gì.
Nhưng là bây giờ, đối diện là Tăng Tĩnh Ngữ nhanh chóng đuổi theo tiểu xe hàng trước mặt, hơn nữa giống như cùng người cởi xe rất quen , một đường đi theo, hơn nữa rất rõ ràng nhìn ra lúc Tăng Tĩnh Ngữ đang chủ động đáp, lẽ ra nghĩ gia cảnh Tăng Tĩnh Ngữ thật là một nhà ưu việt, làm sao mở xe hàng ba bánh nhỏ này chứ?
Tô Mặc trong đầu đột nhiên thoáng qua một tia nghi vấn, chỉ là rất nhanh anh lại thu hồi tầm mắt, chờ đợi Tô Đạo trả lời.
"Không phải coi trọng cô anh hỏi thăm nhà cô làm gì?" Tô Đạo cũng không nhịn được rất hiếu kỳ , lại nói anh cô từ trước đến giờ là "trong bụi hoa tìm lá" không dính thân chủ, chẳng lẽ lãng tử quay đầu rồi hả ?
Tô Mặc nhàn nhạt cười một tiếng: "Anh chỉ cảm thấy cô ấy thật thú vị"
Tô Đạo đột nhiên sắc mặt trầm xuống, giọng nói rất là nghiêm túc, "Anh đừng loạn đánh chủ ý với cô ấy, cô không phải cái loại anh có thể ám ám muội muội chơi đùa.
Tô Mặc bất đắc dĩ sờ mũi một cái, sắc mặt có vẻ uất ức nhìn Tô Đạo, "Anh nói này em gái, em cũng không thể chụp mũ anh được, em nơi nào nhìn ra anh muốn cùng cô chơi ám muội rồi, hơn nữa, trước kia đều là nữ nhân chủ động cho anh ôm ấp yêu thương , vậy làm sao có thể trách anh đây?"
Anh lời nói này không tệ, mặc dù anh không tới cũng có nữ bằng hữu tới cửa, thế nhưng cũng không đại biểu anh hiện tại anh cũng có nữ nhân, anh có gia cảnh tốt đẹp, bề ngoài hào hoa anh tuấn, giàu học thức, hơn nữa đối với con gái là thân sĩ hào phóng, tự nhiên liền mê đảo, tự cho là có thể chinh phục nữ nhân. Chỉ là quá đáng tiếc chính là, cho tới bây giờ còn không có bất kỳ một người con gái nào có thể làm cho anh cam tâm tình nguyện dừng chân.
Ý nghĩ của anh rất đơn giản, muốn chơi có thể, nhưng là nói chuyện tình cảm gì liền rất không cần rồi, vì một đóa hoa mà bỏ cả vườn hoa, đó là kẻ ngu mới có thể làm chuyện như thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc