Cưới sau một đêm - Chương 82

Tác giả: Hạ Huyền Chú

“Cái đó…” Tôi ngượng ngùng cười nói. “Vấn đề này chúng ta ngày mai hãy thảo luận được không, em cảm thấy đây là một vấn đề rất đáng để tham khảo cho nên muốn suy nghĩ thật nghiêm túc, nhưng bởi vì vấn đề thời gian nên không thể qua loa quyết định được, vì thế đề nghị của em là, bây giờ chúng ta đi ngủ trước đã đi!”
“Ha ha…” Hàn Lỗi cười đến càng ôn nhu hơn, “Anh rất vui vì em cũng cảm thấy đây là một vấn đề đáng để tham khảo, cũng rất vui vì em đã coi trọng nó, nhưng mà anh phát hiện nếu như đêm nay không thảo luận được gì thì chông em sẽ mất ngủ a, mất ngủ thì mắt sẽ có quầng thâm, lái xe cũng dễ dàng gặp chuyện không may, chẳng lẽ em không đau lòng cho anh hay sao?”
Tôi có thể nói không sao? Nếu như ở trên xe không có lời của tôi tôi nhất định sẽ nói…
Xem ra tự mình đào hố thì tự mình cũng phải đi lấp thôi, mọi người nói xem tôi tại sao lại tự nhiên đi đào hố lấp mình a, tôi thật là đáng đời mà đáng đời mà, bị coi thường ôi bị coi thường.
Ý thức được chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra, vẻ mặt tôi trở nên nghiêm túc, chân thành tha thiết nhìn Hàn Lỗi nói: “Được rồi, cá nhân em cảm thấy, người phụ nữ đã có chồng còn đi nghĩ đến người đàn ông khác là rất đáng giận, nhưng mà, có lẽ cô ấy nghĩ tới người đàn ông khác là do có nguyên nhân thì sao? Vậy thì có thể tha thứ cho em không, hơn nữa, em không có nghĩ tới người đàn ông khác thật mà, em không có!”
“Vậy em nói anh thông minh là có ý gì a?”
“Nói anh thông minh ý là anh đã đoán sai! Đây là phản dùng! Từ ngữ phản dùng!”
“Cưng ơi, lại nữa sao, lần tới cũng sẽ giống vậy sao.”
“…”
“Được rồi, vậy anh muốn kết thúc vụ án này từ đâu?”
“Chúng ta ngủ đi!” Tôi thành khẩn nói.
“Được rồi, vậy chúng ta đi ngủ!” Hàn Lỗi cười hết sức vô hại, còn cố ý cường điệu hai chữ mấu chốt “ngủ” nữa.
Về phần tôi rốt cuộc có được một giấc ngủ ngon hay không thì nhìn kết quả đau lưng ngày thứ hai là cũng đủ biết rồi.
Sáng ngày thứ hai, tôi với Hàn Lỗi cùng đi làm, không ngờ vừa mới mở cửa, Hà Dịch ở nhà đối diện cũng mở cửa ra, phía sau là Lưu Tĩnh đi tiễn Hà Dịch.
Bốn người chúng tôi cứ như vậy đứng trước cửa nhà trưng ra cái mặt nạ gật đầu cười mỉm, sau đó định cùng Hà Dịch đi chung thang máy xuống lầu.
Vừa lúc ấy, rất đúng dịp, người hàng xóm mới tới hôm qua cũng mở cửa tiễn một cô gái ra, hoa hoa lệ lệ vong tình ôm hôn ngoài đó, không, hẳn là giống nụ hôn tạm biệt mới đúng.
Oa, mới sáng sớm đã được nhìn thấy hình ảnh kích tình như vậy để nâng cao tinh thần, thật là so sánh với uống cà phê Nestle còn hiệu quả hơn gấp trăm lần a.
Đó là một nữ tiếp viên hàng không, bởi vì cô ấy đang mặc trang phục của nữ tiếp viên, bên chân cũng là một chiếc vali kéo, cố gái ấy có dáng người rất tốt, vóc dáng cao gầy, tiền đột hậu kiều(trước sau lồi lõm), có thể coi như là điển hình của loại phụ nữ có dáng hình ma quỷ, gần như khiến mắt tôi mù lòa, đến nỗi tôi chỉ chăm chú xem thân hình của cô ấy mà không để ý tới dung mạo, mãi đến lúc cô gái đó quay đầu rời đi, tôi mới giật mình, thế nhưng không chú ý tới gương mặt người ta chút nào! Thật là thất sách quá, thất sách quá!
Bất quá nếu là một người phụ nữ có dáng người ma quỷ thì tôi nghĩ gương mặt của cô ấy chắc có lẽ không khác gì thiên sứ.
Nhưng mà, bốn người chúng ta rõ ràng đứng rành rành tại chỗ như vậy, cô gái kia vì sao không hề tò mò mà quay đầu nhìn qua một chút a? Chẳng lẽ tất cả chúng tôi đều là người vô hình cả hay sao, mặc dù ai cũng rất an tĩnh song nhìn người ta một cái cũng là một chuyện đáng bị nguyền rủa à?
Đợi đến lúc bóng dáng cô gái kia khuất dạng ở khúc quanh, người đàn ông ấy mới thoáng quay người lại, nhìn thấy chúng tôi liền mỉm cười đi về phía này.
Tốt lắm, thì ra chúng tôi không phải là người vô hình.
Người đàn ông kia đi đến trước mặt chúng tôi, đầu tiên là nở nụ cười hết sức thân thiện nói: “Chào mọi người, tôi là người mới đến đây hôm qua, tên Lưu Tuấn, từ nay sẽ là hàng xóm mới của các bạn, sau này xin chiếu cố nhiều hơn!”
Nhìn gần người đàn ông này, tôi không khỏi cố đè nén ý nghĩ muốn thét lên chói tai, anh ta xác định chính là người ngày hôm qua có vóc dáng rất mang tính nghệ thuật hay sao? Mặc dù vẫn là cái vẻ tang thương như thế, vẫn quần ngủ áo sơ mi như thường, nhưng mái tóc lộn xộn giờ phiêu dật tư nhiên, cái mái dài quá trán được kẹp lại gọn gàng, lộ ra vầng trán mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng không thay đổi, cằm sạch sẽ không chút râu ria, mặc dù đeo trên đầu cái kẹp tóc nhưng một chút cũng không hề mất đi khí chất, thậm chí còn nghệ thuật hơn rất nhiều, tuổi anh ta cũng thoạt nhìn không quá lớn, đoán chừng không kém Hàn Lỗi bao nhiêu đâu.
Được rồi, thật tâm bình luận mà nói, anh ta không phải là một người đàn ông tuấn mĩ, mặc dù ngũ quan đoan chính nhưng nhìn khá bình thường, song trên người lại tản ra một loại khí chất kì lạ, vô tình hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh.
Chúng tôi lần lượt bắt tay tự giới thiệu mình, đến phiên tôi, anh ta nắm tay tựa hồ có chút lâu hơn với người khác, mà ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng có chút… Ngạc nhiên?
Đang lúc khuôn mặt của tôi dần dần cứng lại, Hàn Lỗi chủ động đưa tay của mình ra trước mặt Lưu Tuấn, dùng nụ cười công thức đến không thể công thức, kinh điển đến không thể kinh điển hơn, thường xuyên bị tôi gọi là kiểu cười “lừa tình” nói: “Lưu tiên sinh mạnh khỏe, tôi là Hàn Lỗi, là chồng của cô ấy!”
Tôi tựa hồ còn nghe thấy hai chữ “chồng” được nhấn mạnh nữa cơ.
Nghe Hàn Lỗi nói, Lưu Tuấn mặt không đổi sắc buông tay của tôi ra, đổi sang cầm tay của Hàn Lỗi, tiếp tục mặt không đổi sắc cười nói: “A ha ha ha ha, thì ra là như vậy a, chào anh chào anh, nhưng mà mọi người cũng không cần khách khí với tôi như vậy, đừng gọi tôi là Lưu tiên sinh, cứ gọi Lưu Tuấn đi, tôi cũng sẽ trực tiếp gọi anh là Hàn Lỗi như vậy.” sau đó anh ta nhìn tôi, Lưu Tĩnh, Hà Dịch nói, “Gọi cô là Hạ Anh, gọi cô là Tiểu Tĩnh, gọi anh là Hà Dịch.”
Mọi người không có dị nghị gì cho nên gật đầu đồng ý .
Lúc này, Hàn Lỗi chủ động đem tay rút ra, dùng tay kia kéo tôi lại gần nói với Lưu Tuấn: “Vậy chúng ta khi nào rảnh rỗi cùng nói chuyện đi, bây giờ chúng tôi muốn đi làm, anh có muốn cùng nhau xuống lầu hay không?”
Xin anh đi, Lưu Tuấn người thế kia giống vẻ như đang muốn ra cửa đi làm à, trên đầu vẫn còn kẹp cái cặp, chân mang dép đi trong nhà, so sánh với kẻ đi làm thì hắn ta càng giống trạch nam* hơn gấp bội.
(*trạch nam: giống với trạch nữ, í chỉ người lúc nào cũng ru rú ở trong nhà.)
Quả nhiên, Lưu Tuấn ngượng ngùng cười nói: “Ha ha, tôi không ra khỏi cửa đi làm, cái kia, mọi người mau đi đi, đến trễ sẽ không tốt, ừm, không tiễn, hôm khác chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện nhé!”
Cho nên dưới ánh nhìn của Lưu Tuấn và Tiểu Tĩnh, ba người chúng tôi đi vào thang máy.
Một người đàn ông không cần đi làm, một người đàn ông cùng phụ nữ hôn nhau trước cửa nhà, Lưu Tuấn này rốt cuộc là một anh chàng như thế nào đây chứ?
Lưu Tuấn là người đàn ông rất cuốn hút, là một người có rất nhiều phụ nữ vây quanh.
Một tuần lễ trôi qua, thậm chí hai tuần lễ trôi qua, tôi không biết mình rốt cuộc đã đúng dịp gặp gỡ Lưu Tuấn ở trước cửa nhà hôn tạm biệt hoặc hôn những người phụ nữ khác nhau bao nhiêu lần nữa.
Ra khỏi cửa đi làm có thể vô tình gặp gỡ, buổi tối đi vào cầu thang bộ để vứt rác cũng vô tình gặp gỡ.
Trừ một nữ tiếp viên hàng không bốn người chúng tôi đã nhìn thấy vào ngày thứ nhất, còn có cả OL(office lady*) cùng các phu nhân, vân vân, được rồi, tôi nghĩ đó chẳng qua cũng chỉ là những cô gái đó giả dạng mà thôi, tuy rằng mỗi lần hóa trang một kiểu khác nhau nhưng rất quỷ dị là, tất cả đều cao ráo và có một vóc người ma quỷ hết mức.
(*OL: office lady, tức là nữ nhân viên công sở)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc