Cưới sau một đêm - Chương 72

Tác giả: Hạ Huyền Chú

“Hoàn toàn không có! Con phải biết rằng, ông nội của chồng con là cái loại đàn ông mà có đem nhét vào trong núi sâu thâm sơn cùng cốc thì cũng sẽ chiến tanhg dã hùng mà xưng bá làm chúa tể rừng xanh, cho nên a, đừng có xem thường đàn ông của Hàn gia! Được rồi, không nói những thứ này nữa, mẹ cho con nhìn hình lúc trẻ của ông nội nhé!”Mẹ chồng đột nhiên H**g phấn, nháy mắt ra hiệu với tôi. “Nói nhỏ cho con biết, ông nội con lúc trẻ cũng là một mỹ nam hiếm thấy đấy!”
Ách, cái này tôi có thể hiểu được, dù sao thì cha nào con nấy mà, có con như thế thì cha cũng không thể kém cạnh được rồi.
Kể từ lần trước Hàn Lỗi đi công tác đến giờ, tôi lại mất ngủ một lần nữa, nằm một mình lăn tới lăn lui trên giường lớn mà mí mắt vẫn không thể khép lại.
Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào thì Hàn Lỗi đối với tôi mà nói trọng yếu như vậy chứ, hôm nào thiếu anh làm bạn tôi cũng đều khó ngủ, đây đâu phải là một hiện tượng tốt chứ, nguy hiểm quá nguy hiểm quá.
Trở mình, suy nghĩ của tôi vừa bay tới trên người của ông nội Hàn Lỗi thì khóe miệng liền mỉm cười, có vẻ như tôi rất mong đợi được quen biết sớm một chút với ông nha.
Sáng ngày thứ hai, bởi vì không có xe tiện lợi bên cạnh để ngồi cho nên tôi đành phải ra cửa sớm hơn mọi hôm.
Suốt cả một buổi tối, tôi không hề nhận được một cuộc điện thoại nào của Hàn Lỗi, không biết là bởi vì sai giờ hay là vì sự tình có biến chuyển đây nữa–
Cùng chú An bảo vệ ở lầu dưới bắt chuyện qua loa, tôi bước ra khỏi cửa chính của khu chung cư.
Khu chung cư chúng tôi đang ở rất coi trọng vệ sinh môi trường cùng xanh hóa đô thị nên bốn phía có rất nhiều hoa cỏ đủ loại cùng các cây đại thụ làm đẹp, trước cổng khu nhà, chỗ ghế đá dưới gốc cây đại thụ cách đây không xa có một người đàn ông đang ngồi, cạnh chân còn có một rương hành lí nữa.
Bởi vì bây giờ khí trời có chút mát mẻ nên người nọ mặc một chiếc áo gió đơn giản, kéo cao cổ áo lên, đội một chiếc mũ cùng màu kéo thật thấp xuống, gần như đem cả mặt mình che lại, chỉ để lộ ra một đôi mắt hữu thần chăm chú ngắm nhìn…tôi.
Nói thật, bộ dạng của người này khiến tôi rất tự nhiên liên tưởng đến một loại người, đó chính là Biến th', nhưng vừa nghĩ tới Biến th' không thể vào chung cư của mình, tôi liền không nhịn được nhìn người đó nhiều hơn một chút, khá tò mò với thân phận của hắn ta.
Vì thế mới tạo thành một hình ảnh quỷ dị: sáng sớm, một cô nàng chuẩn bị đi làm tại công sở cùng với một người đàn ông Biến th' hư hư ảo ảo bốn mắt nhìn nhau, con ngươi cứ liên tục đảo qua đảo lại.
Đi tới công ty liền phát hiện Tần Hạo bề bộn nhiều việc, loay hoay căn bản không có thời gian để trêu chọc mình, nhưng mà thử nghĩ ra thì cũng đúng, công ty không có Hàn Lỗi trấn giữ, Tần Hạo không bận rộn mới là gặp quỷ ấy, vì thế tôi rất ngoan ngoãn không đi quấy rầy anh ta nữa.
Sau khi tan việc, vốn định tìm Hà Dịch làm bạn cùng nhau về nhà, ai ngờ cậu nhóc đẹp trai này lại hẹn hò với bạn gái đi chơi cho lãng mạn, thế nên tôi đành nhân đạo tự mình trở về.
Khi tôi đi vào trong sân của khu chung cư, mặt trời chiều đang ngả dần về phía tây, vẫn là gốc cây đại thụ kia, băng ghế đá kia, người đàn ông Biến th' hư hư thực thực đó, chỉ khác nhau ở chỗ, vali hành lý bên chân hắn ta không còn.
Đang lúc tôi bân rộn suy nghĩ xem nên đi thẳng qua hắn hay là đi đường vòng qua để về khu nhà ở thì người đàn ông ấy chợt đứng lên, một đường hướng tôi đi tới.
Phản xạ có điều kiện, tôi quay đầu ngó hai bên một chút, phát hiện không có ai khác bên cạnh mình mới có thể khẳng định, mục tiêu của gã đúng là tôi.
Khi khoảng cách giữ hai người còn chừng một cánh tay thì hắn ngừng lại, tôi im lặng bất động thanh sắc nhìn người này, chờ hắn làm ra động tác mới.
Chỉ thấy hắn đột nhiên giơ tay lên kéo áo gió của mình ra, điều này khiến tôi kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng mà lập tức đã chuẩn bị tâm lý nếu kẻ này dám kéo áo cho mình nhìn cái gì không nên nhìn thì sẽ sẵn sàng thưởng cho gã một quyền, nhưng mà đáng tiếc, hắn chẳng qua là kéo thấp cổ áo xuống, lộ ra bộ râu bạc trắng, rồi lấy cái mũ xuống, lộ ra mái tóc cũng bạc trắng theo nốt.
Từ mái tóc đến chòm râu đều bạc, không thể phủ nhận, hắn là một người đàn ông đã có tuổi nhưng cũng là một người đẹp trai, chẳng qua chỉ để lộ đôi mắt mà thôi nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được người này lúc còn trẻ nhất định chính là một mỹ nam hiếm có.
Đúng lúc tôi đang ngây ngốc ngắm nhìn thì người đàn ông này đột nhiên lấy tay gạt mấy cọng râu che miệng mình ra, nở một nụ cười xấu xa hết mức.
Quỷ dị, đây là một nụ cười quỷ dị, cùng với nụ cười xấu xa của Hàn Lỗi giống đến chín mươi chín phần trăm thì chính là nụ cười quỷ dị.
Tóc trắng bắt mắt cùng râu ria a…
Trong cơn sấm sét lửa đạn, tôi đột nhiên lóe sáng trong đầu, từ trong túi rút ra một tấm hình, giơ nó lên đối chiếu với khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh, nhìn qua nhìn lại để so sánh. Đây là tấm hình của ông nội Hàn Lỗi lúc còn trẻ mà mẹ chồng tôi tặng, không nghĩ tới là có lúc cần dùng đến nó.
Quạ! Tôi cần một đám quạ bay tới trên đầu mình ca múa! Không có quạ thì bướm bay cũng được!
Quá ác liệt! Thật sự quá ác liệt mà!
Động trời a! Quá động trời! Sấm sét đánh tôi đen thui từ trong ra ngoài a!
Người đàn ông trước mắt rõ ràng chính là Hàn lão gia tử đang bị năm người của Hàn gia kia “truy nã” tại Australia mà.
Nhưng mà…người bị “truy nã” đang ở trước mặt tôi, vậy bọn họ muốn đi đâu để “truy nã” ông chứ?!
Về việc vì sao tôi lúc đầu không nhận ra đây là ông chủ lớn của Hàn gia, đó là điều đương nhiên thôi vì cha chồng chỉ nói là ông có tóc trắng và râu ria thôi a, không hề có nhắc tới ông nhiều râu đến độ gần như đem cả mặt che lấp luôn rồi còn đâu…
Hơn nữa lúc ban sáng tôi còn nhầm lẫn đem ông chủ lớn nhà họ Hàn thành kẻ Biến th' nha, thật là nhầm lẫn, nhầm lẫn, Hàn lão gia, con xin lỗi ngài xin lỗi ngài a!
Nhìn thấy tôi liên tục thay đổi sắc mặt, Hàn lão gia tử cho là tôi vẫn còn đang hoài nghi sự tồn tại của ông liền đàng hoàng lấy chứng minh thư ra cho tôi xem để chứng thực thân phận “không thể xóa nhòa” của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc