Cưới sau một đêm - Chương 65

Tác giả: Hạ Huyền Chú

 ĐÃ GẶP NHAU THÌ CŨNG CÓ NGÀY CHIA TAY.
Âu Dương Suất mủi lòng nói: “Thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, em sẽ luôn tưởng nhớ đến mọi người, đặc biệt là anh Hàn Lỗi!” ( mỗ nam nào đó mếu máo ngồi góc nhà vẽ vòng tròn ai oán khóc than: vì sao “đặc biệt” không phải là anh chứ?!)
(Momo: Mỗ nam đó là Tần Hạo~~)
Một tháng có bao nhiêu thời gian đây?
So sánh với một ngày là dài, nhưng nếu so với thời gian Trái Đất tự quay quanh thì ngắn hơn rất nhiều.
Tôi nghĩ nói đúng ra phải là, thời gian như nước chảy trôi qua, trong nháy mắt, còn có ba ngày nữa, Âu Dương Suất sẽ phải trở về Mỹ.
Ở đây sống đã hai mươi bảy ngày, nó cơ bản đã có thể thích ứng được với cách sinh hoạt, cách nói chuyện của chúng tôi, còn hận vì sao làm bạn với Tần Hạo muộn đến thế, cùng Tần Dương chơi những trò chơi vui vẻ suốt ngày, rồi dùng mị lực điên đảo chúng sinh để thu phục cả gia đình mẹ chồng tôi, lưu lại dấu chân bé tẹo của mình trên khắp các phố lớn ngõ nhỏ xung quanh căn hộ mình đang sống, thậm chí đã có thể một mình đi từ nhà chúng tôi tới nhà Tần Hạo, một mình đi tới siêu thị bên cạnh giúp tôi mua Haagen-Dazs, cũng thông minh đi theo lối tắt mà tôi đã từng phát hiện, trở thành người tiếp theo sau tôi biết đến con đường này, tính cùng với cả Hàn Lỗi, Hà Dịch, Lưu Tĩnh, Tần Dương và Cao Phàm Vũ thành một tổ hợp “Người đi hoang”.
Phải nói rằng trong khoảng thời gian này, biến hóa lớn nhất ngược lại chính là mối quan hệ của tôi và Âu Dương Suất đột nhiên thay đổi, đầu tiên là âm thầm đấu đá với nhau trong bóng tối, bây giờ lại quay ngoắt sang đối xử với nhau tốt không thể tin được, làm cho ai nấy đều được một phen mở rộng tầm mắt.
Kể từ sau ngày tâm sự lúc cúp điện kia, Âu Dương Suất đối đãi với tôi y như với Hàn Lỗi và Tần Hạo, hết sức bình đẳng, để cho tôi may mắn được là kẻ thứ ba mà nó ngưỡng mộ, người thứ nhất là Hàn Lỗi, thứ hai là Tần Hạo và cuối cùng là tôi-Hạ Anh.
Sáng sớm tinh mơ, Hàn Lỗi nằm nghiêng người, dùng một tay chống đầu nhìn tôi, giọng nói ai oán đến mức tận cùng nói: “Cưng ơi, em xác định mình thật sự không có làm gì với đứa nhỏ kia sao?”
Tôi buồn cười nhìn anh, đây là điều nghi vấn người này đã hỏi tôi đến n lần trong tuần rồi.
“Em thề, em thật sự thật sự không làm gì nó cả, bây giờ thái độ của nó chuyển biến, sao anh không nghĩ đó là do mị lực trời sinh của chính vợ anh chứ?!”
Hàn Lỗi cau mày, có vẻ như rất khó chấp nhận giải thích của tôi.
Hừ! Đó là thái độ gì đây! Chẳng lẽ mị lực của tôi lại kém cỏi như vậy à?!
Hàn Lỗi dúi đầu vào trong mái tóc của tôi, tiếp tục tính trẻ con ai oán nói. “Gần đây nó cũng không bám dính lấy anh nữa, tia sáng ngưỡng mộ trong mắt với anh cũng không còn, ngược lại cả ngày cứ bám dính lấy em…”
Tôi bật cười, lấy tay vỗ vỗ phía sau lưng anh coi như là an ủi, sau đó tủm tỉm nói: “Ngoan, nói cho chị đây nghe thử xem, có phải là đang ghen hay không? Ăn giấm vì lực chú ý của tiểu tử đối với anh ngày càng ít, hay là do tiểu tử kia đối với em ngày càng dính chặt hơn trước, hử?”
Hàn Lỗi phát ra những tiếng nói hàm hồ, tôi không nghe rõ được, nhưng mà một giây sau đã bị anh tập kích bất ngờ, đón nhận ngay một nụ hôn nóng bỏng.
Đúng lúc hai người bởi vì nụ hôn nóng bỏng này mà động tình, bên ngoài cửa liền truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng non nớt: “Anh Lỗi! Chị Anh! Mau rời giường đi thôi!”
Lửa nhiệt tình ngay lập tức bị “nước trong” dập tắt, chỉ còn lại đám khói ai oán tiêu tan trong bầu không khí.
Hàn Lỗi buông môi, bả đầu chôn ở trước иgự¢ của tôi phát ra những thanh âm thống khổ thất bại, mà tôi lại rất không nể tình cất tiếng cười to, Âu Dương Suất a Âu Dương Suất, em xuất hiện thật là đúng lúc nha! Ngay cả người mà em ngưỡng mộ cũng bị em làm cho tức điên lên rồi đây này, khá lắm cậu nhóc!
Ba người chúng tôi cùng ngồi trước bàn ăn dùng bữa sáng, vẻ mặt Hàn Lỗi ảm đạm nhìn tôi cùng Âu Dương Suất vừa nói vừa cười, không cam lòng bị vắng vẻ nên đôi mắt anh xoay động, một lần nữa vung lên nụ cười tràn đầy mị lực đối với Âu Dương Suất nói: “Hôm nay chúng ta cùng ra ngoài chơi có được hay không, em muốn đi chỗ nào nhất hả nhóc?’
Ngay khi tiểu tử này bởi vì lời nói đó mà quay đầu lại nhìn mình, Hàn Lỗi nghiêng đầu nở một nụ cười hết sức đắc ý với tôi.
Vẻ mặt Âu Dương Suất vừa hưng phấn lại vừa mong mỏi lớn tiếng nói với chúng tôi: “Em muốn đi nhất chính là công viên giải trí!”
“Tốt! Vậy chúng tôi cùng đi công viên giải trí!” Hàn Lỗi vỗ bàn quyết định.
Sau khi sắp xếp hành trình cùng điểm đến của hôm nay, ba người chúng tôi lập tức đi thay quần áo, chuẩn bị lên đường sớm một chút.
Hàn Lỗi chọn mặc một chiếc quần dài màu đen phối hợp với chiếc áo ngắn tay màu trắng, khoác thêm áo vest nhỏ màu đen bên ngoài, thắt một chiếc cà vạt lỏng trên cổ rồi đeo gọng kính đen vào, cả người trông hết sức phóng khoáng, đẹp trai lại cuốn hút.
Thì ra là Hàn Lỗi trừ kính sát tròng còn có kính gọng đen nữa nha.
Âu Dương Suất cũng lựa chọn quần áo giống như vậy, áo sơ mi cùng quần dài.
Để phối hợp với phong cách của hai chàng trai, tôi cũng lựa chọn trang phục y như thế, cột mái tóc dài lại sau gáy, đeo chiếc kính mát lớn đến độ che hết nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, mang theo chút mùi vị nam tính của các soái ca.
Thế là, ba người chúng tôi cùng nhau mặc trang phục “giả bộ đứng đắn” tiến đến công viên trò chơi.
Bởi vì là cuối tuần nên công viên trò chơi rất náo nhiệt, tiếng cười đùa hòa cùng những tiếng thét chói tai rất vui vẻ lúc thì tách biệt lúc thì phát ra như nhau, không khí rất hoạt bát, thoải mái, vui vẻ.
Ba người chúng tôi cũng không thể phủ nhận chính là mỹ nam xứng mỹ nữ, vì vậy đi đến đâu cũng không thiếu những thanh âm kinh ngạc hoặc hâm mộ vang lên, cũng có khi là ghen tị cũng nên.
Rõ ràng chúng tôi đã nói rất nhỏ nhẹ rồi nhưng mà sao vẫn thế chứ?!
Tuy nhiên, sự thật thì đôi khi càng nghĩ im hơi lặng tiếng lại càng gây sự chú ý nhiều hơn, cho nên cần phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh a bình tĩnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc