Cưới sau một đêm - Chương 58

Tác giả: Hạ Huyền Chú

(*YY: mờ ám)
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của chúng tôi, gương mặt xinh đẹp của Tô Nguyệt Nghiên càng đỏ hơn, cô cúi đầu vuốt vuốt ngón tay của mình, nhỏ giọng ngượng ngùng khai: “Thật ra thì cũng không có gì, ngày thứ nhất anh ấy tới tìm con thì bị con nhốt ở ngoài cửa, ngày thứ hai cầm lấy hoa hồng chạy đến công tycon chắn cổng lại bị con đẩy ra, ngày thứ ba vừa chạy đến nhà con… Vừa lúc người nhà của con cũng đi ra ngoài du lịch … Sau đó bị anh ấy mạnh mẽ kéo vào phòng ngủ… Bốn ngày bốn đêm…”
“Oa!” Tôi sợ hãi than, Hàn Ti nhã nhặn dịu dàng lại có thể… Quả nhiên là người không thể xem bề ngoài a.
“Hừ hừ!” Hàn Mẫn cười hừ hừ.
“Bốn ngày bốn đêm! Mãnh liệt quá!” Hàn Tuệ vẻ mặt đầy hâm mộ nói.
“Quả nhiên là con trai của tôi mà!” Mẹ chồng cười to. “Nó dùng cà vạt không?”
“…” Tô Nguyệt Nghiên đỏ mặt không đáp.
Về phần Hàn Ti rốt cuộc có dùng hay cà vạt hay không, xem ra cũng chỉ có người trong cuộc biết.
Chuyện muốn biết cuối cùng cũng được biết, mẹ chồng tôi hài lòng phủi tay, ý bảo mọi người tan họp, vẻ mặt khẩn cấp muốn chạy trở về phòng khách tiếp tục cùng tiểu tử nói chuyện.
Nhìn chúng tôi lục tục ra khỏi phòng, mẹ chồng đột nhiên lôi kéo tay tôi, len lén liếc một cái, nhỏ giọng cảm thán: “Con nói xem tại sao đứa nhỏ này không phải là của nhà chúng ta a?!”
“…”
Ách, vấn đề này tôi cũng muốn biết tại sao…

 MỘT LỚN MỘT BÉ Ở NHÀ.

Hàn Lỗi nói: Anh đi công tác, người bé thì ở lại trông nhà còn người lớn thì phải chăm sóc người bé.
Trong nháy mắt, Âu Dương Suất đã ở nhà chúng tôi sống nhờ bốn buổi tối và chuẩn bị nghênh đón ngày cuối tuần đầu tiên.
Lại nói, kể từ sau khi Âu Dương Suất làm quen được với Tần Hạo, rồi sau đó thằng nhóc này tiếp tục dùng mị lực của mình thu phục được mẹ chồng tôi, nó trở nên vô cùng bận rộn, thậm chí là cực kì cực kì bận, chúa ơi, phải nói là nó bận hơn so với tất cả mới đúng.
Ban ngày, thằng nhóc bận rộn cùng Tần Hạo “cấu kết”, về phần bọn họ đang làm những gì, xem ra cũng chỉ có chính bọn họ biết mà thôi, bất quá theo như tôi đoán, chuyện của hai kẻ này tuyệt đối không thoát ra khỏi chủ đề “sự kính ngưỡng, sùng bái, ngưỡng mộ Hàn Lỗi” ; buổi tối, Âu Dương Suất lại bận rộn đối phó với cả nhà mẹ chồng tôi, đối mặt với một gia đình lớn như vậy, nó vẫn có thể ứng phó tự nhiên, vì vậy luôn bị Hàn gia giữ lại chơi đến rất muộn.
Căn cứ vào mấy đêm quan sát của mình, tôi thấy Âu Dương Suất bình thường phải đến khoảng mười giờ đêm mới có thể được Hàn gia “thả” cho đi, nếu chúng tôi vẫn ở đó thì cùng nhau về nhà, nhưng nếu như chúng tôi có việc đi trước thì đành nhờ vợ chồng anh cả hoặc anh hai đưa nó về nhà một cách an toàn.
Dĩ nhiên, cơ hội để tiểu tử kia chịu thoát li khỏi chúng tôi và nhờ người khác đưa về là không nhiều lắm, đơn giản nói luôn là không có đi.
Duy chỉ trừ tối nay — tối thứ sáu.
Tôi chỉ muốn nói thêm một câu thôi, thật ra tối nay hết thảy đều là một âm mưu, một âm mưu bí mật của Hàn Lỗi.
Bắt đầu từ buổi sáng, Hàn Lỗi đã đối xử với Âu Dương Suất ôn nhu cùng thân thiết khác thường, không phải trước kia Hàn Lỗi đối với nó không tốt mà là hôm nay đặc biệt tốt hơn mà thôi, tốt đến mức làm cho tôi cảm thấy quỷ dị vô cùng, chỉ có tiểu tử ngốc kia là không hề phát hiện, một mực chìm đắm trong khoái cảm khi mơ ước thành hiện thực của mình.
Kết quả là, cả sáng hôm ấy Âu Dương Suất khó có được thời gian ở bên Tần Hạo mà cứ cùng Hàn Lỗi như hình với bóng suốt.
Lúc nghỉ trưa, Hàn Lỗi mang theo Âu Dương Suất, kêu tôi và Tần Hạo cùng đi ăn bữa trưa.
Khi ăn trưa Hàn Lỗi cố ý chọn những món ăn của trẻ con, khóe miệng Âu Dương Suất vì thế cứ cong lên không ngừng, cười đến híp cả mắt lại, giờ này phút này trên khuôn mặt không có một tế bào nào là không biểu lộ ra sự sung sướng và hạnh phúc, thỏa mãn hết.
Đợi Âu Dương Suất ăn no, Hàn Lỗi lại tỉ mỉ dùng khăn giấy giúp nó lau khóe miệng, khiến cho tiểu tử đối với sự quan tâm săn sóc của Hàn Lỗi càng thêm khuất phục, đôi mắt to sáng ngời bên trong không khỏi lóe lên ánh sáng mang tên là cảm động.
Nhìn thấy lần ảnh hưởng thứ hai của anh, Tần Hạo hâm mộ không thôi, một mình len lén cắn khăn ăn cảm khái, mà tôi thì chỉ ngồi tĩnh tọa một bên kiên nhẫn đợi chờ hành động tiếp theo của Hàn Lỗi, bởi vì tôi tin tưởng chắc chắn sẽ có đoạn sau. Quả nhiên, Hàn Lỗi cười ôn nhu nói với Âu Dương Suất: “Ăn no chưa?”
“Dạ!” Âu Dương Suất lớn tiếng gật đầu hưởng ứng, cũng tặng kèm một khuôn mặt tươi cười hết cỡ.
“Vui không?”
“Vui ạ!” Vừa gật đầu vừa trả lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc