Cưới sau một đêm - Chương 54

Tác giả: Hạ Huyền Chú

TIỂU TỬ TỚI SỐNG NHỜ.
Mẹ tôi nói: Biết con thích thưởng thức mĩ nam nên tặng cho một đứa để vui đùa, thích chứ? Kích động chứ, nói yêu mẹ đi nào!!!
Sau tháng bảy sẽ là tháng tám nóng bức, mặt trời công công nhiệt tình nóng rát như lửa luôn chịu khó đeo bám trên trời, thật là kẻ khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Nhắc tới tháng tám thì không thể không liên tưởng đến nghỉ hè, đó là một đoạn thời gian sung sướng biết bao đã rời xa tôi mãi a.
Nhưng mà năm nay, nhờ có phúc của bà mẹ già trốn nhà đi đã mấy năm, tôi lại may mắn có được hơi thở của kỳ nghỉ hè, nguyên do là vì cần phải chiếu cố một thằng nhóc đến đây nghỉ hè, lại một lần nữa cho tôi thực hiện chính sách “ba cùng”: cùng cười, cùng chơi và cùng đấu võ mồm.
Đầu tiên, tôi muốn nói rõ một chút quan hệ tình cảm của tôi cùng lão mẹ bây giờ.
Mọi người hẳn là cũng biết, năm tôi mới vừa lên cấp hai thì mẹ già đã bỏ đi, nhưng việc này cũng không có nghĩa là xảy ra chuyện lãnh đạm tình cảm mẹ con, thật ra là ngược lại, khoảng cách giữa hai người càng xa thì tình cảm càng tốt, đừng hỏi tôi là vì sao, chính tôi cũng tìm không ra nguyên do đây này.
Mặc dù cả hai không ở bên cạnh nhau nhưng mẹ già cũng biết tôi thích thưởng thức mỹ nam giống như tôi cũng biết bà thích được cha đuổi theo, tìm kiếm đằng sau vậy.
(Momo: Hai mẹ con Biến th'~~~)
Tình cảm của chúng tôi nói là giữa mẹ con ruột thịt không bằng ví như tình cảm bạn bè hoặc chị em thân thiết còn đúng hơn, hoàn toàn không có trở ngại về tuổi tác, tư tưởng hay sự ăn ý, nhuần nhuyễn hết.
Vì vậy, cha tôi đã đưa ra một cái kết luận hết sức sâu sắc: Hạ Anh là một đứa trẻ ngoan có giáo dục, thích hợp để chăn dê ăn cỏ.
Nói đến chuyện “tâm linh tương thông” giữa tôi và mẹ, mọi người đừng có cho là thật nha, mặc dù bà là mẹ ruột tôi nhưng điều này sao có thể chứ, hai người cách xa nhau tới tận vạn dặm, hai quả tim cũng chẳng thể kết nối được với nhau, cho nên, chúng tôi là sử dụng những phương tiện kỹ thuật hiện đại của thế giới bây giờ– máy vi tính và điện thoại để liên lạc cùng nắm giữ tình trạng của đối phương a.
Nói ví dụ như, thông qua E-mail, mẹ tôi ngay lập tức biết được việc tôi đã có chồng; thông qua QQ*, bà cùng Hàn Lỗi hoàn thành xuất sắc cuộc gặp mặt thế kỉ giữa mẹ vợ nương nương và con rể gian trá; thông qua điện thoại, tôi biết được rằng mẹ cùng với người thân đang ở chỗ nào đó hết sức an toàn.
(*QQ: Mạng xã hội mà giới trẻ Trung Quốc hay dùng, tựa như Yahoo! Việt Nam của chúng ta vậy ấy >”<)
Đã nhiều năm như vậy, mẹ vẫn tiêu sái hành tẩu du ngoạn ở các quốc gia, các thành phố lớn khác nhau, thứ duy nhất không biến đổi là thông lệ gọi cho nhau ba bốn cuộc điện thoại mỗi tháng, ít nhất một tuần phải trò chuyện một lần vào ngày đầu tiên để xác định đối phương còn sống không, đồng thời tám chuyện, trêu chọc lẫn nhau và nói linh tinh đủ thứ.
Cho nên, ở buổi tối đầu tiên của tháng tám, điện thoại di động của tôi đúng lúc đúng giờ vang lên, đợi nó vang ba tiếng xong, tôi nhìn cũng không thèm nhìn đến cái tên hiển thị mà không chút do dự nhấn phím tiếp nhận.
“Con yêu dấu, nhớ mẹ sao? Mong nhận được điện thoại của mẹ lắm à?!” Đầu bên kia di động truyền đến giọng nói đặc biệt cùng tinh thần dị thường của mẹ già nhà tôi.
“Nói thật”, tôi bình tĩnh nói, “Ở năm đầu tiên lúc mẹ rời đi, mỗi ngày con đều mong nhận được điện thoại từ mẹ, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, thật xin lỗi cho con nói thật, con chẳng còn mong đợi gì, cũng không biết có nên đề nghị chúng ta đổi thành một tháng một lần gọi điện hay không nữa–”
“Thật đúng là một đứa trẻ không đáng yêu mà!” Mẹ tôi oán trách trong điện thoại nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có ý mắng mỏ mà là làm nũng nhiều hơn.
“Mẹ lần này tìm tới là muốn nhờ sự giúp đỡ của con.” Bà dùng giọng điệu như thể đang dâng hiến vật quý nói. “Ngày mai con nhớ đàng hoàng một chút, đến phi trường đón một người đàn ông tên là Âu Dương Suất cho mẹ, anh ta muốn sống nhờ ở nhà hai đứa, mà con thì cần phải chăm sóc anh ta một tháng. Haha, biết khẩu vị con nặng rồi, lần này mỹ sắc tuyệt đối hợp với con nha.”
Oan uổng quá, oan uổng quá, cái gì gọi là khẩu vị nặng chứ, người ta cũng chỉ là thích thưởng thức mỹ nam mà thôi, sao lại nói người ta như là sắc nữ thế, hơn nữa, để cho một người phụ nữ có chồng đi chăm sóc một người đàn ông, chuyện này sao có thể chứ?
Hơn nữa, kẻ này cần người chăm sóc mình, chẳng lẽ anh ta tàn tật, mù lòa, mất trí hay là động kinh à?
“Ừm…”
Tôi còn đang định phân tích cùng mẹ tình hình thực tế của Hàn Lỗi nhà chúng tôi và bộ mặt thật của anh, ai dè bà đã sớm cắt đứt lời tôi thật nhanh gọn, dứt khoát.
“Không được có dị nghị, con chỉ có một lựa chọn, đó chính là phục tùng mệnh lệnh, sau đó bây giờ mau đưa máy cho con rể ngoan nhận điện thoại, mau! Ngoan nào!”
Thật đúng là một bà mẹ vợ tiêu chuẩn có con rể quên con ruột a.
Tôi đưa di động đến trước mắt, làm một cái mặt quỷ thật to hướng về phía nó xong mới đưa cho Hàn Lỗi đang ngồi bên cạnh, lạnh lùng nói: “Lão phật gia lật được thẻ bài có tên ngươi, mau mau đến tiếp nhận sủng ái đi.”
(Momo:*đập bàn lăn lộn* Chị làm như anh là nam sủng không bằng=]])
Hàn Lỗi cười nhận lấy điện thoại, anh tựa hồ rất thích thú và mong đợi được hàn huyên cùng mẹ già nhà tôi a.
Cả quá trình trò chuyện, Hàn Lỗi chỉ ở lúc ban đầu lễ phép hỏi han sức khỏe mẹ tôi thôi, còn đâu thì cứ im lặng nghe bên kia nói, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía tôi mấy lần, nụ cười trên mặt càng lúc càng mở rộng, cho đến khi biến tướng thành kiểu cười híp lại không còn thấy mắt đâu.
Rất quỷ dị.
Nhìn thấy tình cảnh này, tôi đột nhiên không khỏi cảm thấy da lưng run lên tê dại, hay là gió lạnh! Thế nên liền dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn Hàn Lỗi đang hớn hở nói chuyện với mẹ qua điện thoại, trong lòng thầm nghĩ, hai kẻ này sẽ không phải đang mưu đồ bí mật làm chuyện gì tổn hại tới tôi đi?!
Cuối cùng, đối mặt với mẹ tôi, Hàn Lỗi liền tiếp nhận “thánh chỉ”, con rể biết điều hàng phục đưa ra một quyết định hết sức quyết đoán, đó chính là quang minh chính đại đưa vợ đi trốn việc đến sân bay đón người.
Sân bay rộng lớn người đến người đi, mặc dù không đến nỗi quá mức chật chội nhưng mà những người đến đón người thân tại đây cũng không ít, tôi cùng Hàn Lỗi chính là hai trong số người đó.
Bên ngoài mặt trời đang lên cao, nhiệt độ cũng tăng dần, tôi cảm thấy hết sức may mắn khi bên trong phòng chờ sân bay có máy điề hoàn, nếu không có ném tôi xuống biển làm mồi cho cá tôi cũng bằng lòng.
Lúc này, trong tay tôi đang cầm cái bảng viết ba chữ to đùng “Âu Dương Suất”- sản phẩm tối hôm qua Hàn Lỗi hứng trí bừng bừng đích thân chế tạo, đứng ở ngoài rào chắn với Hàn Lỗi ngó mặt vào trong, đợi chờ người đàn ông tên là Âu Dương Suất đi ra.
Máy bay hạ cánh, bên trong lục tục có người đi ra, tôi cố kiễng chân giơ tấm bảng lên, hy vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của Âu Dương Suất để anh ta chủ động đi đến chỗ mình.
Mẹ đã nói, Âu Dương Suất là một người đàn ông thích hợp với khẩu vị nặng của tôi, vậy thì nhất định sẽ là một mỹ nam, cho nên hẳn là tôi sẽ rất dễ dàng nhận ra mới đúng, nhưng mà hành khách đã ra gần hết rồi, tôi sửng sốt phát hiện ra là không có ai được coi là kẻ hợp với khẩu vị nặng của mình, chẳng lẽ soái ca thường thích đi ra lúc cuối cùng sao?!
Đúng vào lúc tôi đang rối rắm hết mức thì một đứa bé trai đẹp đến kỳ lạ lôi kéo cái vali nhỏ xíu của mình đi tới bên cạnh tôi và Hàn Lỗi, lễ phép hỏi: “Hai người đang đợi Âu Dương Suất sao?”
Tôi cúi đầu nhìn nó, phản xạ có điều kiện gật gật đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc