Cưới sau một đêm - Chương 44

Tác giả: Hạ Huyền Chú

Miệng của anh hơi động, thanh âm rất nhỏ, tôi giống như nghe thấy được sau đó mấy chữ “mặc váy tương đối dễ dàng…” thì phải.
Cuối cùng, tôi vẫn là lựa chọn một chiếc váy màu đen kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, áo sơ mi trắng đi cùng chân váy đen dài đến đầu gối, bó sát quanh hông, lộ ra hai chân thon dài, thoạt nhìn vô cùng khí chất mà cũng không kém phần gợi cảm.
Tôi hết sức thỏa mãn nhìn ngắm bộ dáng của mình, tuy nhiên vẻ mặt của Hàn Lỗi lại có chút quái dị, giống như là không hài lòng cho lắm, kiểu như muốn tôi đổi quần áo đi mà lại chịu đựng không thốt ra thành lời, cuối cùng liều mạng nín nhịn coi như không xảy ra chuyện gì, lôi kéo tôi ra cửa.
Gần đây Hà Dịch rất thích cười, mặc dù bình thường cậu ta cũng hay cười nhưng bây giờ trong nụ cười ấy từng giây từng phút luôn tràn ngập tình cảm, thỏa mãn cùng đắc ý.
Mỹ thiếu niên như cậu ta, cho dù không cười cũng tràn ngập mị lực, hôm nay còn cười lộ ra cả hàm răng ngay ngắn sáng chói với mong muốn mọi người cũng được hưởng hạnh phúc không dễ có được như mình.
Ý đồ mặc dù tốt, nhưng vấn đề là các mỹ nữ cùng chị em phòng thiết kế không giống cậu ta a, ngoại trừ việc ngửa mặt kêu trời gọi đất, than vãn không thôi thì chính là hô lên ầm ỹ, anh có còn muốn đám sư tỷ đã kết hôn, chưa kết hôn, đã có bạn trai và chưa có bạn trai này sống hay không đây?!
Cậu thiếu niên đẹp trai này hiển nhiên không hề lo lắng bọn họ sống thế nào, vẫn tiếp tục duy trì nụ cười gặp ai cũng trưng ra, hơn nữa hễ cứ gặp tôi là uy lực của nụ cười này càng tăng lên gấp bội, không có biện pháp, ai bảo tôi là ân nhân của cặp tình nhân này chứ.
Hà Dịch là một đứa trẻ tốt, rất biết cách báo ân, trừ việc đối với tôi mỉm cười thăm hỏi ra thì còn rất chân chó châm trà rót nước, không chút nào giữ lại, kính dâng tài năng sáng tạo cùng năng lực sáng tác của mình, chủ động cùng tôi chia sẻ công việc, để cho kẻ có cuộc sống gia đình đang bình ổn trôi qua, dễ dàng thoải mái là tôi này càng thêm thư thả ngàn lần.
Chúng chị em mỹ nữ nhìn thấy sự hài hòa phối hợp của tôi và cậu trai trẻ thì không nhịn được rối rít âm thầm rỉ tai nhau, cuối cùng nghiêm túc cho ra một kết luận phủ đầu với uy lực công kích không hề bé nhỏ: Hạ Anh và Hà Dịch có gian tình!
Đối mặt với suy nghĩ huyễn hoặc tự cho mình là đúng này của mấy bà cô, tôi cùng với Hà Dịch chỉ nhìn nhau cười một tiếng, tiếp tục làm việc của bản thân, dù sao thanh giả tự thanh*, bọn họ thích nghĩ thế nào thì cứ việc nghĩ thế đấy đi. Dù sao có người biết rõ nguyên nhân chân chính là được rồi, ít nhất việc này tôi biết, Hà Dịch biết, quan trọng nhất là Hàn Lỗi cũng biết, như vậy là đủ.
(*thanh giả tự thanh: nguyên gốc câu này là ‘thanh giả tự thanh, tục giả tự tục’, có nghĩa là trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay. Câu này chuẩn ^^~)
Nhờ phúc đức của Hà Dịch bảo bối, tôi đã có thể dễ dàng tan ca sớm, cùng Hàn Lỗi tay trong tay tham gia bữa tiệc.
Nếu nói đến việc tham dự một bữa tiệc, theo tôi hiểu thì đó chính là cùng với tổ hợp các “Tiểu thư và mấy lời” mà thành công trong công việc, tính chất này không sai biệt lắm, gặp mặt, tiếp xúc, bồi chuyện, bồi ăn, bồi uống, tục xưng gọi là “ba theo” (Momo: theo ăn, theo uống, theo chuyện đó các nàng^~^)
Đi tới trước cửa nhà hàng, tôi rất dễ dàng kết luận đây chính là một nơi cấp cao, dù gì thì mấy ngôi sao kia cũng không phải tự nhiên mà phát sáng nha.
Bên trong trang trí hết sức phong cách, có một hàng lang thật dài, gấp khúc, chính giữa có ao cá với những hòn non bộ, xung quanh là những rặng trúc xanh mướt, con đường nhỏ rải đầy đá sỏi, khung cảnh hết sức êm đềm, thanh thản. Phục vụ dẫn chúng tôi rẽ trái rẽ phải, đi đến tận cùng mới dừng lại trước cửa một gian ghế lô*, bởi vậy có thể thấy rằng, đây là một gian ghế lô rất rất bí mật.
(*ghế lô: cái này khá phổ biến trong ngôn tình hiện nay, theo ta được biết thì đó là một gian phòng bao theo kiểu Nhật, cái kiểu các nàng xem phim là biết đó, có cửa kéo này, bàn ghế cùng trang trí theo phong cách Nhật, mà theo đoạn tả cảnh trên ta nghĩ chắc cũng là một nhà hàng kiểu Nhật á. Ta chỉ biết thế thôi, ai hiểu rõ hơn xin hãy chỉ giáo nhé >”<, vì ko hiểu lắm nên ta ko dám thay~~~)
Người phục vụ cung kính kéo cửa, ngay lập tức đập vào mắt tôi chính là cảnh tượng “Hồng Lâu Mộng” điển hình: mấy người phụ nữ vây quanh một người đàn ông, mà không ngoa thì chính là phiên bản “một chú lùn và bảy nàng Bạch Tuyết”, bởi vì bọn họ vừa đúng là tám người.
Vấn đề là cái người đàn ông kia…ách, sắc thì thôi bỏ đi, dù sao lão thê thảm thế tôi không nỡ nhìn, vóc người thì như Địa Trung Hải, mắt ti hí như hạt đậu, mũi đỏ như cà chua, môi dầy như chuối luộc, tay chân như móng heo, bụng thì trương phềnh, xem qua là biết bên trong toàn bia R*ợ*u chứ đâu.
Tôi cố nén xúc động muốn cười ầm lên của mình, yên lặng để Hàn Lỗi kéo vào bên trong phòng.
“Lý tổng, ngại quá, chúng tôi tới muộn.” Hàn Lỗi buông tay tôi, vươn người về phía trước bắt tay với Lý tổng, cũng khách sáo hàn huyên vài câu, trưng ra cái mặt nạ đầy tính nhân văn và nho nhã.
Lý tổng giống hệt như thế, chìa ra cái móng heo của mình cùng Hàn Lỗi trò chuyện, lảm nhảm vài câu: “Nào có, nào có, là tôi đến sớm thôi…” Lời nói dối trá, chẳng qua cái cặp mắt hạt đậu kia vẫn cứ không ngừng len lén ngó về phía tôi thì phải.
Hàn Lỗi cũng chú ý tới tầm mắt của lão, cho nên không để lại dấu vết dời chuyển thân mình cao lớn của anh, vừa lúc ngăn trở tầm mắt hạt đậu trong phạm vi tối đa, dùng thanh âm khách khí nghe không ra tình cảm nói: “Đây là nhà thiết kế trực thuộc công ty của chúng tôi, Hạ tiểu thư.”
Nghe vậy, Lý tổng khẩn cấp vươn móng heo, chờ cùng tôi nắm tay, chẳng qua là Hàn Lỗi vẫn cản trở trước mặt khiến lão có chút không hiểu cho lắm, cho nên dần dần lộ ra vẻ cười thô tục không chút thuần khiết mà vẫn cho rằng chỉ có mình mới biết lí do của nó.
Vì lễ phép, tôi đành đẩy đẩy Hàn Lỗi, khó khăn vươn tay của mình chủ động cầm lấy cái móng heo kia.
Lý tổng phát huy quái lực gạt bỏ Hàn Lỗi, tiến tới trước gót chân tôi, dùng con mắt hạt đậu nóng rực nhìn tôi, bờ môi Khêu g** dầy như tường thành lúc mở lúc đóng.
Tôi nhìn môi của anh, không nhịn được âm thầm đổ mồ hôi dưới đáy lòng, may mà chúng tôi là người Trung Quốc, chào hỏi không cần hôn vào mu bàn tay, nếu không bị cái môi kia hôn vào, tôi sẽ phải nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc có nên hay không chém đứt cái bàn tay bị nó “làm bẩn” mất.
Lý tổng vẫn tiếp tục dùng móng héo mười phần nung núc thịt nắm tay của tôi, không có ý định buông khỏi, dường như muốn nắm đến thiên trường địa cửu, biển cạn đá mòn, cho đến khi nụ cười của tôi có chút méo mó vặn vẹo, Hàn Lỗi đột nhiên đặt tay vào bàn tay đang nắm “thật chặt” của hai người chúng tôi, cười cười nói với Lý tổng: “Chúng tôi cứ đứng thế cũng không tiện, không bằng ngồi xuống xem sao?”
Nụ cười của Hàn Lỗi tản mát ra hơi thở nguy hiểm, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh không kém, Lý tổng bị lạnh đến phát run, theo bản năng thả tay tôi ra, sắc mặt có chút quái dị mời chúng tôi ngồi xuống.
Bởi vì là nhà hàng phong cách Nhật cho nên chúng tôi ngồi ở trên những tấm đệm đã được trải sẵn, việc này đối với người mặc váy như tôi mà nói, có thể duy trì được tư thế ngồi ưu nhã là một việc có tính khiêu chiến hết mức.
Thừa dịp phục vụ bưng thức ăn lên, Hàn Lỗi nhìn cũng không thèm đã đem tay tôi bỏ vào lòng bàn tay mình, chính là cái tay vừa bị móng heo tập kích, dùng sức xoa xoa như muốn trừ độc vậy.
Tôi cười cười nhìn anh, mặc dù lực đạo của người này khiến tôi có chút đau nhưng vẫn không ngăn cản, so sánh với cái móng heo đầy thịt kia, xem ra tay của Hàn Lỗi nhà tôi vẫn là thoải mái nhất nha.
Đám đàn ông có vẻ rất thích nói chuyện làm ăn trong khi đang dùng cơm.
Chỉ thấy một bàn thức ăn ngon vừa mới được đem lên, hai người đàn ông tại chỗ liền lập tức thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc khi đang làm ăn, đem những người phụ nữ giống như là dư thừa như chúng tôi đây bỏ lại, hoàn toàn không thèm ngó đến một lần.
Không nhìn đến mấy người đàn ông mất hứng ấy nữa, tôi cùng với bảy cô nàng ăn mặc phong cách, to gan lớn mật kia ăn uống chuyện trò, xem ra đàn ông nói chuyện làm ăn, đàn bà hưởng thụ mĩ thực mới đúng là vương đạo, là lựa chọn thông minh a, bởi thế có thể thấy được, chúng tôi đây chính là những cô gái thông minh rồi(^^)
Đúng lúc tôi đã ăn nó được tám phần, việc buôn bán của cánh đàn ông cũng đã gần xong xuôi, hai người nâng chén cụng ly, một ngụm uống cạn, coi như là ăn mừng sau buổi thảo luận ban nãy.
Một chén lại một chén, không khí nghiêm túc dần dần bị quét sạch, mùi vị bất lương và mờ ám dễ dàng tiến vào thay thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc