Cưới sau một đêm - Chương 42

Tác giả: Hạ Huyền Chú

Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người- theo chú thích bên Mê trai đẹp Group)
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin cùng dũng cảm của mẹ chồng, mọi người đều bị khuất phục, rối rít dùng ánh mắt sùng bái ngắm bà.
Khi mọi người vẫn còn đang bận xúm xít xung quanh mẹ chồng để biểu đạt cảm xúc cùng sự sùng bái của mình, Hàn Lỗi liền ôm vai của tôi, vẻ mặt lão luyện nói: “Anh không phải đã nói là muốn chõ mõm vào chuyện người khác cần có thời cơ hay sao, bây giờ chính là lúc thời cơ đến đó.”
Tôi hoài nghi nhìn anh, ngờ vực hỏi: “Anh vì sao muốn giúp Lưu Tĩnh chứ, không, phải hỏi là anh vì sao muốn giúp Hà Dịch hả?” Lấy hiểu biết không mấy hoàn toàn của tôi đối với người này, anh tuyệt đối không phải là kẻ thích giúp đỡ người khác đâu.
“Haha…” Hàn Lỗi cười đến thiếu chút nữa là hụt hơi, nói: “Nếu như anh nói là bởi vì anh cao hứng, nổi lòng tốt, tâm huyết dâng trào nghĩ muốn vui chơi một chút, thuận tiện cứu giúp mấy người này, em tin sao?”
“…” Rất rõ ràng, tôi không tin.
Mà sự thật thì, Hà Dịch chính là mỏ vàng cùng đàn em kiêm cấp dưới của anh, thiếu niên trai trẻ kiệt xuất, tài năng như thế, vì lợi ích lâu dài, giúp nhà người ta giải quyết một chút vấn đề tình cảm thì có chỗ nào không được chứ?!
Buổi tối, mẹ chồng tôi tự tiện quyết định tổ chức Hồng Môn Yến ở nhà Lưu Tĩnh, lấy lòng trượng nghĩa cứu giúp bà già nhà đó cùng con dâu luôn thể.
Mẹ chồng độc ác của Lưu Tĩnh—mặc dù không mấy vui vẻ cho lắm, cũng không hiểu sao rõ ràng nhân vật chính vốn là tôi lại trở thành mẹ chồng của tôi nữa, nhưng mà căn bản vì lễ giáo cùng phép tắc nên bà ta chỉ còn cách giả mù sa mưa cười cười trên mặt, tính toán thầm ăn xong bữa này cả đời cũng sẽ không qua lại cùng chúng tôi nữa.
Ngồi vào chỗ xong, mẹ chồng tôi bắt đầu nở nụ cười dụ dỗ: “Haha, nha đầu Lưu Tĩnh này thật quả là có phúc, có thể có được một người mẹ chồng trẻ trung lại xinh đẹp như vậy, em cũng biết chăm sóc thân thể ghê nha!”
Bà cô này có lẽ là quá lâu rồi chưa được ai khích lệ như thế, gương mặt trát lên mấy cân phấn lót liền ửng đỏ, xấu hổ ngượng ngùng nói: “Nào có, nào có, chị đừng có đùa!”
Hai người đã tự động xưng hô chị em rồi sao =”=
Mẹ chồng tôi mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Em đừng khiêm tốn thế, xem dáng người em đầy đặn nõn nà, thân thể mềm mại, cho dù có mặc quần áo bó sát vẫn cứ mượt mà như thế, ngoại trừ có chút nếp nhăn ra thì gương mặt em quả thật chính là không có tỳ vết, tinh sảo đến mức nhìn không ra là có trăng điểm, đúng là vưu vật cực phẩm nhân gian nha…”
Cả đám người vô cùng bội phục nhìn công lực thâm hậu, mắt mở to nói lời bịa đặt* của mẹ chồng tôi, càng bội phục cái bà cô già nghe thấy lời ngon ngọt liền cười duyên dáng đến híp cả mắt kia hơn nữa.
(Momo: *cái này có thể gọi là “nói dối không chớp mắt” cũng không quá đâu ^^~)
Mẹ chồng tôi đem bà cô già dụ dỗ đến nở từng khúc ruột, vui vẻ tràn trề, hoàn toàn không biết trời đất là gì nữa, phấn vụn trên mặt liên tiếp theo những lần “cười duyên” mà lả tả rơi xuống, khi híp mắt lại cười thì những nếp nhăn càng mau đạt tới trình độ P0'p ૮ɦếƭ con ruồi hơn, hình ảnh vô cùng kinh khủng, hãi hùng, khiếp sợ a. Thật quá bội phục định lực của mẹ chồng! Tôi muốn học hỏi lắm nha!
Đột nhiên, lời của mẹ chồng tôi thay đổi, chuyển sang nghiêm túc hỏi: “Em gái tốt, em tin tưởng vào vận mệnh cùng số phận không?”
Bà cô kia cũng nghiêm túc đáp lại: “Chị gái tốt, nói thật, kể từ sau khi con trai gặp nạn, em liền tin tưởng.”
“Vậy em vì sao lại trói buộc Lưu Tĩnh chứ?”
“Vì em không cam lòng!”
“Việc gì phải khổ như thế chứ?” Mẹ chồng tôi đột nhiên lôi kéo tay bà cô, vui vẻ nói: “Em còn trẻ tuổi như vậy, tướng mạo đẹp ‘như hoa’, lại chỉ biết ở đây cùng với con dâu sống đời quả phụ, đáng giá sao?”
Bà ta không nói gì, nhưng nhìn ra được đã có chút dao động.
“Chị nói thật, tuổi thanh xuân của phụ nữ chúng ta cũng chỉ có ngắn ngủi mấy chục năm mà thôi, nhìn em xem, em đã sống cô quả như thế biết mấy chục năm thanh xuân rồi? Chị cảm thấy thật đau lòng thay cho em, so sánh với cuộc sống hạnh phúc và tính phúc viên mãn của chị bây giờ, em thực cam lòng cho rằng trói buộc con dâu vào với mình là lựa chọn sáng suốt sao?!”
Bà cô rất rõ ràng đã bị nói trúng, vẻ mặt kích động nhìn chằm chằm vào mẹ chồng tôi.
Mẹ chồng tôi đột nhiên tới gần nói nhỏ bên tai bà cô ấy, thanh âm rất nhỏ, nhỏ đến mức chúng tôi cố gắng căng tai nghe lén mà cũng không thể, chỉ thấy mặt bà ta càng lúc càng hồng, ánh mắt cũng mỗi lúc một sáng hơn.
Rốt cục, dưới sự tẩy não của mẹ chồng tôi, bà cô già lộ ra nét mặt ôn nhu ngàn năm mới thấy, nói với Lưu Tĩnh: “Chúng ta cùng tự đi kiếm tìm hạnh phúc riêng của mình đi thôi!”
Cuối cùng, hai người phụ nữ cười cười sáng lạn, hai người phụ nữ khác thì ngu ngốc thộn mặt ra nhìn.
Tẩy não thành công sau, tôi chống nạng tiễn mẹ chồng xuống lầu, nhịn không được hỏi bà một chút xem rốt cục đã nói những gì bí mật với bà cô già ban nãy.
Mẹ chồng tôi nhếch môi, cười nói: “Cũng không có gì, mẹ chỉ bảo nghe nói ở chỗ nông thôn nơi bà ta ở, có một người đàn ông si tình đợi bà ấy hơn phân nửa cuộc đời mà không chịu lập gia đình, vẫn như cũ chờ đợi mà thôi!!!”
Khóe miệng của tôi co quắp: “Bà ta tin sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc