Cưới sau một đêm - Chương 34

Tác giả: Hạ Huyền Chú

Sau khi tan việc, Hàn Lỗi chân thành nói với tôi: “Mỗi gia đình đều có cái khó của riêng mình, nếu cô ấy không lên tiếng, chúng ta cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn mà thôi.”
Mặc dù cảm thấy rất không thoải mái, nhưng lời Hàn Lỗi nói lại có đạo lý đến đáng ૮ɦếƭ đi được.
Vì để cho tâm tình tôi tốt đẹp lên, Hàn Lỗi giống như đang dỗ dành đứa trẻ lôi kéo tôi đến siêu thị tiếp tục mua Haagen-Dazs, ý đồ dùng loại kem tôi thích nhất để phân tán đi sự chú ý, mặc dù tôi không muốn thừa nhận một chút nào nhưng quả thực anh đã thành công.
Từ siêu thị đi ra, tôi khôi phục vẻ ngây thơ hoạt bát của mình, cùng Hàn Lỗi vừa nói vừa cười tản bộ về nhà.
Đi qua một ngõ cụt nhỏ âm u, tôi khẽ liếc nhìn qua, không tự chủ được dừng chân lại, từ từ lui về phía sau, rón rén đến gần tường nhìn vào trong ngõ hẻm.
Bên trong có hai bóng người đang hết sức lộn xộn, dĩ nhiên, bọn họ là một nam một nữ.
Quần áo dài tay của cô gái là thứ mà sáng nay lúc đi đến thang máy tôi đã nhìn thấy, còn áo trong của người con trai là vật mà lúc đến công ty đi làm tôi có nhìn qua, thuộc về anh chàng đẹp trai mới tới nhận việc.
Nói cách khác, hai người kia một người là cô gái bị bạo hành gia đình, một người là thiếu niên đẹp trai Hà Dịch!
Nói xem, chẳng lẽ bây giờ lưu hành chuyện cô gái đã có chồng qua lại với thiếu niên cực phẩm đẹp trai sao?

PHIỀN NÃO CỦA MẸ CHỒNG
Mẹ chồng tôi nói: con dâu ngoan, mẹ phiền não vô cùng, mẹ không tính phúc, mẹ muốn câu dẫn ông ta—bố chồng con nha!
Đêm, nguyệt hắc phong cao, cùng nhau thông đồng rình rập.
Lần này là ở một ngõ cụt bên cạnh con đường, chỗ này rất nhỏ, ít người qua lại nhất là vào buổi tối, vì vậy có thể nói đây là nơi tuyệt vời nhất để làm những chuyện bí mật mà không sợ ai biết.
Con đường nhỏ này thông tới đường nhà tôi nên bị tôi phát hiện một cách tình cờ, vì vậy thường xuyên lợi dụng để hỏi thăm người, dù muốn hay không thì tối nay tôi cũng vô tình gặp gỡ như trước đây, hơn nữa đó lại còn là người ta quen nữa chứ.
Mặc dù chỗ này không có đèn đường nên hết sức tối tăm nhưng nhờ vào màu bạc của ánh trăng đang toả ra cùng với việc thường xuyên nhỏ thuốc dưỡng mắt tăng thị lực đến 5.2 mà tôi có thể gần như đại khái thấy được cả hai người bên trong đang “quấn lấy nhau” hết sức rõ ràng.
Chỉ thấy Hà Dịch ôm thật chặt lấy tiểu phụ nhân* kia, mở môi ra, không biết là đang nói cái gì, tiểu phụ nhân kia tâm tình dường như có chút kích động, dãy dụa cùng phản kháng. Hà Dịch cắn răng, vịn cái đầu của cô ấy rồi cứ như vậy mà *** hôn xuống. Dần dần cô ấy dãy dụa cũng không còn mà khóc ròng cũng không, cả hai cứ như tình nhân triền miên ôm hôn không dứt.
(*tiểu phụ nhân: cô gái đã có chồng, ặc, tìm không ra từ hay hơn nên đành để thế=.=)
Tôi bất đắc dĩ đỡ tường thò vào nhìn lén, mắt thấy rõ bộ mặt thật của Hà Dịch thì không khỏi trầm trồ khen ngợi dưới đáy lòng, thật là không nghĩ tới nha, nhìn cậu trai này vẻ mặt ưu nhã ôn nhu mà không ngờ cũng có lúc nhiệt tình bá đạo như thế á.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hình như trước giờ tôi chưa từng thấy con trai bà già kia, tức là chồng cô gái trẻ này đâu cả?
Vốn tôi còn muốn dụ dỗ Hàn Lỗi để anh cùng tôi thông đồng làm bậy(rình coi ấy), nhưng anh căn bản chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này. Đến lúc mượn ánh trăng nhìn thấy rõ gương mặt Hà Dịch xong, anh lại đột nhiên nở nụ cười khiến tôi không cách nào hình dung ra được.
Được rồi, tôi thừa nhận, nụ cười của Hàn Lỗi so với hai người đang hôn triền miên kia có lực hấp dẫn hơn nhiều. Tôi u mê ngây người nhìn anh đến nỗi bị người này kéo ra khỏi “nơi bí mật kia” lúc nào không biết.
Tôi cứ ngây ra, ý thức cũng mất luôn cho đến khi nghe anh tôi nói: “Ai nha nha, nghĩ không ra em lại thích cái loại này, mặc dù anh không có hứng thú nhưng vì vợ yêu, miễn cưỡng một chút cũng được. Nếu em thấy có hứng thú với kiểu này, lần sau anh dẫn em đi chỗ tốt nhìn cho đủ, nha!”
Tôi nhếch mép, khoé miệng co giật, rốt cuộc là người nào có cảm hứng tốt đây? Nếu không có hứng thú thì sao anh biết được mấy cái chỗ tốt đó chứ?
(Momo: Chỗ tốt đó là nơi nào, mời đọc các chương sau sẽ rõ=]])
Gần đây Hà Dịch rất quấn quýt lấy cô gái đã có chồng- hàng xóm của tôi, mặc dù quan hệ này không thể cho ai biết. Còn tôi thì quấn quýt Hàn Lỗi tìm hiểu cái gọi là chỗ tốt của anh là nơi nào…(Momo: biết rồi chị hối hận ૮ɦếƭ cho coi=.=)
Hàn Lỗi cũng không nói là không thể xen vào chuyện của người khác, anh bảo còn phải xem xem đúng thời cơ để xen vào hay không?
Rất rõ ràng, thời cơ đó bây giờ còn chưa đến.
Cho nên, mỗi lần ra khỏi nhà mà nhìn thấy cô gái trẻ đó, tôi rất muốn chạy tới hỏi thăm cô ấy nhưng đành chịu đựng. Lúc ở công ty, thấy thân ảnh Hà Dịch, tôi cực lực áp chế, tiếp tục nhẫn nại, cả ngày phải nhịn tới nhịn lui, có để cho người sống nữa hay không đây.
Vì thế cứ mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt thành thật làm việc của Hà Dịch, tôi liền hận bản thân không thể xông lên lôi cổ áo của anh mà quát: “Cậu trai trẻ à, làm Tiểu Tam* là một việc hết sức vô đạo đức! Tiểu Tam chính là kẻ phá hư hạnh phúc người ta! Quay đầu là bờ, dĩ nhiên, nếu cậu còn thông minh biết lựa chọn nói cho chị đây hết thảy, chị đây sẽ che chở hai người!”
(*Tiểu Tam: người thứ ba, kẻ đi phá hoại gia đình người khác.)
Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ mà thôi, tôi vẫn phải duy trì vẻ tươi cười như cũ.
Vào thời điểm lúc tôi đang tươi cười ở nơi này thì có một người ở nơi khác phiền não vô cùng: “Con dâu ngoan, có phải là mẹ đã già rồi, rất khó coi nên không còn sức hấp dẫn người khác nữa không?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc