Cưới sau một đêm - Chương 30

Tác giả: Hạ Huyền Chú

THIẾU NIÊN BÍ ẨN ĐẸP TRAI
Những thiếu niên bình thường đều thích chơi trội và thể hiện, mỹ thiếu niên thì vừa thần bí vừa thâm trầm.
Hậu quả của việc tham ngủ chính là bị Hàn Lỗi, cái người đàn ông quả quyết này “vứt bỏ”– được tự mình ngồi xe buýt đi làm.
Nguyện nhân bị “vứt bỏ” rất đơn giản, tôi ngồi xem một bộ phim hoạt hình hơn trăm tập suốt cả một đêm, mà lý do khiến cho Hàn Lỗi tức giận là vì tôi đã lãng phí sức lực cùng sự chú ý cả đêm vào bộ phim hoạt hình ૮ɦếƭ tiệt kia chứ không phải anh. Kết quả, Hàn Lỗi rất tức giận, hậu quả cực kì nghiêm trọng, và sự trừng phạt vừa ấu trĩ vừa trẻ con của anh dành cho tôi là tự mình bắt xe buýt đi làm.
Nghĩ đến hình ảnh anh sáng nay làm bộ mặt lạnh, bĩu môi, mang theo ánh mắt u oán rời khỏi nhà, tôi liền không nhịn được cười ầm lên.
Haha, thật là một người đàn ông trẻ con, nhưng mà, tôi thích là được.
Bị Hàn Lỗi “vứt bỏ” tôi chỉ còn cách một mình đơn độc lên xe buýt đi làm, nhưng khoé miệng vẫn không giấu nổi nụ cười.
Được rồi, tôi thừa nhận thật ra thì mình rất ưa thích ngồi xe buýt, vì sao ư, tôi không thừa nhận mình thích lên xe là để thưởng thức ngắm nhìn các thiếu niên và thiếu nữ đâu nha.
Trong tình hình chung hiện nay, sáng sớm đáp xe buýt đi có ba loại người: thứ nhất là các bà nội trợ đi mua thức ăn, thứ hai là loại giống tôi không mua nổi xe con mà đi làm, thứ ba chính là những người trẻ tuổi tinh thần bồng bột phấn chấn.
Bởi vì đoạn đường đến công ty tôi chỉ đi qua có ba trường trung học, cho nên bọn nhỏ trên xe cũng chỉ là học sinh trung học cấp một hoặc cấp hai, toàn là bọn thiếu niên bất trị cả a.
Không thể không thừa nhận, từ sau thời kỳ cải cách, cuộc sống mỗi ngày đều thật đầy đủ, dinh dưỡng tăng lên, bọn nhỏ bây giờ trổ mã thật không thể nói là tốt bình thường được nha, mặc dù khuôn mặt bé nhỏ vẫn còn non nớt, nhưng đồng phục học sinh mặc trên người đều hết sức sạch sẽ, ngon miệng, bổ mắt…ách, phải nói là tuấn tú, tinh thần phấn chấn, toả hào quang lấp lánh như ánh mặt trời mới đúng chứ.
Các thiếu niên thiếu nữ trên xe có ngồi, có đứng, có cúi đầu ngủ bù, có đứng ngây ngốc một chỗ, có người đeo tai nghe nhạc, không thì tụm năm tụm ba một chỗ nói chuyện phiếm, tiếng cười vui thích vô cùng làm cho tôi cũng cảm nhận được một tia vui vẻ cùng sức sống thanh xuân tràn trề.
Rất nhanh sau đó đã tới trạm thứ nhất, một người xuống xe, một chỗ trống, ba người lên xe, hai thiếu niên và một người đi làm.
Chẳng chút chần chừ, chỗ ngồi trống kia bị hai thiếu niên đoạt được, nhìn kỹ thì hai người này đều là bộ dáng của học sinh cấp hai, một cao một thấp, người cao cao thì để đầu trọc, người thấp thì đầu tóc bù xù, trong đó người ngồi xuống là cái cậu đầu trọc. Hai người này lớn lên đều cao ráo nhưng điệu bộ thì lại quá mức lớn lối.
Tôi nhìn hai cậu nhóc này, một trọc một tóc tai bù xù như bờm sư tử, hết sức trái ngược nhau, không nhịn được co giật khoé miệng một chút.
Haha, tôi bảo này, bây giờ học sinh cấp hai cũng quá mức tân tiến đi, kiểu tóc này chẳng lẽ không được tính là dẫn đầu trào lưu mới hay sao?
Tiếp theo, lại đến một trạm nữa, không ai xuống xe, nhưng có thêm người lên, trong đó có ba ông lão.
Lúc này sẽ có những người tốt bụng đạo đức đứng lên nhường chỗ, thật đáng mừng, có hai cậu bé ngoan ngồi ở gần đầu chủ động nhường chỗ, còn một cụ nữa vẫn đứng, đám người trong xe rối rít dịch chuyển để chừa vị trí nhưng xe quá đông, thành ra mọi người có muốn cũng không có cách nào giúp được. Vậy mà hết lần này đến lần khác, hai cậu nhóc một trọc một bờm sư tử kia ngồi bên cạnh ông lão đang đứng không hề hay biết hoặc cử động, vẫn như cũ không coi ai ra gì cười đùa to tiếng, làm cho mọi người thấy thế rất không thoải mái.
Tôi vẫn luôn cho rằng, nhìn một người không thuận mắt không cần lý do, cho nên nhìn hai tên nhóc trước mắt này không thoải mái cũng chẳng cần lý do gì hết.
Mọi người đối với loại chuyện này giống như đã nhìn quá quen, cho nên sẽ lựa chọn lãnh đạm không để ý, có lẽ họ cho rằng chuyện thiên hạ chẳng nên xen vào, dù sao loại trẻ con bất lương mất dạy này không dễ chọc.
Được rồi, tôi thừa nhận tôi thích xen vào việc của người khác, cho nên tôi nắm tay, đi đến gần, bước tới trước mặt cậu đầu trọc, nhìn thẳng vào cái đầu bóng loáng phản quang kia.
Có lẽ là vì cái nhìn của tôi quá mức mãnh liệt nên hai người đang hàn huyên vui vẻ kia không khỏi ăn ý vô cùng đồng thời quay đầu nhìn về chỗ tôi.
Nét mặt của tôi hết sức âm u, ánh mắt lạnh như băng, bắt chước giọng nói lạnh lùng như từ địa ngục vọng lên nói: “Các cậu không nhìn thấy ở đây có ông già sao? Không biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ à? Không biết cái gì gọi là nhường chỗ ngồi sao?”
Cậu đầu trọc đầu tiên là sửng sốt, khi liếc thấy ông cụ bên cạnh bèn phản xạ có điều kiện muốn đứng lên, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì liền ngồi trở lại, hướng về phía tôi hung tợn nói: “Đàn bà con gái nhiễu sự, không nên xen vào chuyện của người khác, muốn đánh nhau sao?”
Nhìn cậu đầu trọc trước mắt, tôi tự nhiên cảm thấy có chút quen thuộc mà nhất thời nghĩ không ra, nghe lời nói hỗn láo đó, tôi nhíu mày, trong đầu hiện lên ý nghĩ muốn đùa dai một chút, cho nên mỉm cười tủm tỉm nói: “Vậy ư? Thế thì xin thỉnh giáo, cậu là người trong giang hồ sao?”
Đầu trọc cười đắc ý nói: “Không sai, không sai, không khéo cả vùng này đều là của tôi hết đấy.”
“A? Vậy thì đúng là thất kính, thất kính.” Tôi cười lạnh, tựa như Tu La hiện thế chậm rãi nói tiếp: “Tôi đây cũng chỉ là nghĩa nữ được lão đại của Nhật Bản Sơn Khẩu* thu nhận mà thôi”
(*Nhật Bản Sơn Khẩu: đó là băng Yamaguchi, một bang phái mafia lớn mạnh nhất Nhật Bản)
Đó rõ ràng chỉ là một lời nói dối, người địa cầu bình thường đều nghe ra, vậy mà lại dễ dàng lừa được hai kẻ ngốc nghếch này.
Cậu nhóc bờm sư tử luôn im lặng không nói gì đột nhiên dùng ánh mắt kinh sợ nhìn tôi, không kiềm được giật giật ông tay áo tên đầu trọc.
Có lẽ là do ánh mắt của tôi quá lạnh lùng, khí thế lại cường đại, kỹ thuật diễn rất thật nên đầu trọc kia ngây ngẩn cả người, hai mắt nhìn tôi chằm chằm, hai tay nắm lại giống như tuỳ lúc tuỳ thời có thể xông lên đánh nhau vậy.
Chúng tôi giằng co như vậy hồi lâu, ánh măt có chút đau nhức. Cho nên xe vừa dừng lại, cậu đầu bù xù liền lôi kéo bạn mình, nhỏ giọng nói: “Chúng tôi sắp trễ rồi, xuống xe thôi.”
Sau đó, cậu ta dùng vẻ mặt cung kính đỡ ông lão đang đứng bên cạnh ngồi xuống, lôi kéo cậu đầu trọc bỏ chạy khỏi xe, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Haha, còn biết nói sắp trễ giờ học, xem ra cũng không phải tất cả đều là kẻ bất lương, ngay cả lời nói dối ngu xuẩn đó cũng tin thì đúng là đứa trẻ khả ái mà, tuy cũng có chút đần đấy.
Tôi xoa xoa hai mắt trợn lên quá độ, chớp chớp vào cái, mấy giọt nước mắt chảy ra nên bớt nhức mỏi hơn nhiều.
Đi vào phòng thiết kế trong công ty, Lãnh Nghiên vô cùng hưng phấn sử dụng “cửu âm bạch cốt trảo” túm lấy tôi nói không ngừng: “Hôm nay phòng chúng tôi có người mới tới đó.”, tiếp theo liền thay ngay vẻ mặt vừa thần bí vừa ∂âм тιệи nói: “Nghe bảo là một thiếu niên nha!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc