Cưới sau một đêm - Chương 26

Tác giả: Hạ Huyền Chú

KHI ĐÀN ÔNG GHEN KHÔNG NÊN CHỌC VÀO.
Trên thế giới này trừ đàn bà điên không nên chọc ra, đàn ông đang ghen lại càng không được chọc.
(chọc=trêu chọc)
Câu nói “Tiền bối” kia của Hàn Lỗi vô cùng ngọt ngào giàu tình cảm khiến cho Lâm Triết mặt mày biến sắc, càng ngày càng trở nên đen hơn. Tôi nghĩ trăm phần trăm là bị giọng điệu vừa thật tình vừa tôn kính lại hàm chứa chút châm chọc của Hàn Lỗi chọc cho phát điên.
Cho nên, nhờ có Hàn Lỗi da mặt cực dày liên tục quấy rầy, cuối cùng, bữa cơm của chúng tôi cũng kết thúc trong sự qua loa.
Về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, Hàn Lỗi ngay lập tức nằm lên trên giường trưng ra vẻ mặt quấn quýt hết mức.
Tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm nhìn thấy thế liền bĩu môi, khẽ thở dài, xem ra nếu không đem quan hệ của mình cùng Lâm Triết nói ra cho rõ ràng, tối nay tôi chắc chắn không được ngủ yên, cho nên đành biết điều một chút leo lên giường, cùng anh mặt đối mặt.
“Hạ Anh lớn mật cuồng đồ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, phản kháng sẽ nghiêm trị! Thành thật khai báo quan hệ giữa mình và Lâm Triết mau!” Hàn Lỗi không đeo kính, Dạng ch*n khoanh tay, dùng vẻ mặt hung thần ác sát lớn tiếng nói.
Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, phản kháng sẽ nghiêm trị. Thật sao?
Tôi nghiêm chỉnh ngồi xếp bằng lại, khoé miệng khẽ co giật hai cái, chậm rãi giơ tay lên lau những giọt mồ hôi hột chảy xuống trên trán, sau đó dùng ngôn ngữ hết sức ngắn gọn và sâu sắc nói cho anh biết mình và Lâm Triết quen nhau như thế nào, mến nhau ra sao và nguyên nhân chia tay sau đó.
“Ừm…” Nghe xong những lời thẳng thắn của tôi, Hàn Lỗi trầm mặc ậm ừ một tiếng, sau đó cúi đầu ngẩn người nhìn cái giường.
Anh vò đầu bứt tai một hồi lâu làm cho mắt tôi mỏi không chịu nổi, đành đưa tay xoa P0'p hai mắt, tính toán xem nên làm gì để nhắc nhở kẻ đang phát ngốc đằng kia là thời gian ngủ đã tới.
Đang lúc tôi ngồi xếp bằng mơ gặp chu công thì thanh âm của Hàn Lỗi lại vang lên.
“Chuyện đó…Nghĩa là em đối với anh ta vẫn nhớ mãi không quên sao?”
“Ách…cái này…” Tôi nghiêng đầu tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ nói.
“Cái gì! Em còn dám nhập tâm suy tư như vậy?” Hàn Lỗi bị nét mặt của tôi K**h th**h, nghiến răng nghiến lợi rống to. (Momo: Anh ăn dấm chua nặng rồi=]])
Tôi xoa xoa lỗ tai, thanh âm của người này thật là lớn quá đi thôi.

Tôi bèn gối đầu lên đù* của Hàn Lỗi, thoải mái nằm xong mới chăm chú nhìn gương mắt tuấn tú ở phía trên đầu mình, nhẹ nhàng cười nói. “Thành thật ra thì, mỗi một người đàn bà đều đối với mối tình đầu của mình nhớ mãi không quên, em cũng không ngoại lệ, mặc dù sớm đã không còn những rung động như lúc ban đầu, nhưng nói thế nào cũng là một đoạn kí ức không cách nào quên được, em không dám cam đoạn trong cuộc sống sau này sẽ không nhớ đến anh ta, nhưng mà em đảm bảo với anh, em nhất định sẽ không rời bỏ anh, em đối với anh ta chỉ còn là bạn bè thuần tuý, cho nên, anh nhất định không được suy nghĩ bậy bạ, nói đi, hay là anh không hề tín nhiệm em, đối với em không hề có lòng tin nào hết?”

Nghe xong lời bộc bạch thâm tình của tôi, nụ cười của Hàn Lỗi dần lớn hơn, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, tiếp theo cuồng vọng nói: “Nói giỡn, anh sẽ không tin tưởng em sao? Làm sao có thể không tin tưởng em được cơ chứ? Anh luôn luôn rất tự tin với mình, con mắt nào của em thấy anh không tin tưởng mị lực bản thân chứ?”

Tôi lạnh lùng nhìn khuôn mặt đùa bỡn với nụ cười ngu ngốc của anh, rất muốn nói cho người này biét thật ra thì cả hai con mắt của tôi đều thấy anh không hề tin tưởng chút nào hết.

Tiếng cười ngu ngốc dừng lại, Hàn Lỗi cúi thấp xuống mặt đối mặt với tôi, tròng mắt đen sâu thẳm, bắt được ánh nhìn của tôi xong thì nhếch miệng, môi mỏng khẽ mở: “Làm sao bây giờ, anh thật sự là không có lòng tin đâu, cho nên, chúng ta dùng thân thể kết hợp làm phương pháp để tạo dựng lòng tin không thể phá vỡ, được không?”
Người đàn ông này, cầu hoan thì cứ cầu hoan đi, lại còn bày đặt tìm cớ này nọ nữa.
Cảm thụ được anh bắt đầu phát ra hormone phái nam, làm sao bây giờ, tôi cũng muốn cùng anh kết hợp làm một nha.
Vậy cũng tốt, chúng tôi tắt đèn đắp chăn bông là được.
Xuỵt! Không nên ầm ĩ nha!
Ngày thứ hai, Lâm Triết quả nhiên hành động thật, tìm một cái cớ để chúng tôi có thể một mình chung ***ng, mà cái cớ đó thì hết lần này đến lần khác làm cho không ai có thể cự tuyệt được.
Hàn Lỗi tâm không cam tình không muốn, ngoài cười nhưng trong không cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy cũng tốt, hai người cứ việc cùng nhau tham khảo nghiên cứu cho tốt, sớm hoàn thành công việc!”
Sau đó, đứng ở cửa phòng làm việc đưa mắt nhìn tôi và Lâm Triết cùng nhau rời đi.
Không sai, Lâm Triết lấy cớ rất đơn giản, đó chính là yêu cầu cùng tôi cùng nhau thảo luận chi tiết công việc.
Mà Hàn Lỗi thật sự phát hoả vô cùng chẳng phải vì chúng tôi một mình chung ***ng không thôi, cho dù Lâm Triết có thật sự đơn thuần cùng tôi thảo luận chi tiết công việc đi chăng nữa thì tên đại ngu ngốc đó chắc chắn sẽ cho là người đó đối với tôi ý đồ bất chính, hết lần này tới lần khác…
Đang làm việc, Lâm Triết hết sức thật tình cùng dây dưa, chúng tôi thường xuyên thảo luận từng chi tiết nhỏ, nghiên cứu không dưới trăm lần cho đến lúc đạt được kết quả hoàn mỹ nhất.
Lâm Triết như thế không hề có chút ý đồ đặc biệt nào để cho tôi phải hoài nghi, tôi lại càng muốn tin tưởng anh ta ngày hôm đó nói giỡn hơn, đặc biệt là sau khi biết Hàn Lỗi là chồng của tôi.
Nhưng mà, sự thật thì, tôi quá ngây thơ rồi, tôi sai lầm rồi, tôi thật sai lầm rồi, đặc biệt là từ sau khi nhận được hoa hồng của Lâm Triết đưa đến.
Ngày đó, tôi đang ngồi trong phòng làm việc vùi đầu vào bản thiết kế, đột nhiên có người nhờ tôi ký nhận một bó hồng, tôi mở chiếc thiệp nhét bên trong ra thì nhìn thấy cái tên – Lâm Triết.
Khoé miệng tôi co giật đối diện với mấy bông hồng tươi đẹp mà nóng phỏng tay, không khỏi cảm giác một trận co rút đau đớn từ đại não.
Tiếp theo, điện thoại vang lên, bên trong truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi như cũ của Hàn Lỗi.
“Nghe nói, tên kia tặng em một bó hoa hồng to?”
“Ách…”
Anh ta làm sao mà biết được?
“Muốn biết làm sao anh biết được? Hừ, Tần Hạo đúng lúc đi qua phòng thiết kế thì nhìn thấy, sau đó nhanh chóng trở về báo cáo với anh tình trạng ở đó chứ sao?”
Thì ra là đồng chí Tần Hạo a, không khỏi khéo gặp quá đi!
“Bây giờ em cái gì cũng không cần nói, hãy nghe anh nói là tốt rồi. Bây giờ! Lập tức! Lập tức đem hoa ném vào thùng rác, sau đó tan việc anh dẫn em đến một nơi. Răng rắc!”
Nhìn chiếc điện thoại bị cắt liên lạc, lại nhìn những bông hồng hoa hồng vô tội nằm ở trên mặt bàn, nói vứt bỏ thì thật là đáng tiếc, hay là chia cho các đồng nghiệp đi.
Nhưng mà, sau khi tan việc Hàn Lỗi muốn mang tôi đi nơi nào? Trong giọng nói của anh lúc đó còn có một loại thấy ૮ɦếƭ không sờn, chẳng lẽ là đầm rồng hang hổ hay sao?
Dĩ nhiên, nơi mà anh mang tôi đi không phải đầm rồng cũng chẳng phải hang hổ gì hết, mà là — tiệm bán hoa.
Anh trầm mặc đưa tôi đến đó, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Chúng ta đi chọn một bó hoa đẹp đi!”
Đối mặt với một đống hoa đủ loại hoa tươi ganh đua sắc đẹp, nở rộ vô cùng mà lắm cái mình còn không biết tên kia, tôi trợn tròn mắt, không tài nào giải thích nổi nhìn Hàn Lỗi.
Gương mặt tuấn tú của anh ửng đỏ, tránh khỏi tầm mắt của tôi, quay đầu đi, không được tự nhiên nói: “Tên kia không phải là cũng tặng em hoa sao?”
“Phì!” Tôi không nhịn được bật cười ra tiếng.
Ha ha, Hàn Lỗi a Hàn Lỗi, làm sao anh có thể đáng yêu như vậy chứ?
Vẻ mặt Hàn Lỗi vô cùng khó chịu nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở của tôi, lại quay đầu đi, còn phát ra thanh âm hừ hừ khó chịu.
Tôi cười cười đi tới bên cạnh khoác tay anh, dùng đầu chà chà vào rồi cười đến vô cùng rực rỡ nói: “Tiết lộ cho anh một bí mật nha, thật ra thì em bị dị ứng với phấn hoa.”
“A?” Vẻ mặt Hàn Lỗi ngốc ra, sau đó dời tầm mắt đi, nói: “Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Mấy ngày sau đó, Lâm Triết tiếp tục tặng quà cho tôi, mà Tần Hạo luôn luôn vô tình gặp gỡ được sau đó ngay lập tức báo cáo với cấp trên, Hàn Lỗi liền bắt tôi vứt bỏ sau đó mua lại cho tôi món khác giống thế. (Momo: ૮ɦếƭ mất, thì ra Tần Hạo là đội chó săn của Lỗi ca=]], lại còn anh tặng tôi cũng tặng, mà chỉ có thể cầm đồ của tôi còn của anh thì vứt, Lỗi ca đáng yêu quá )
Cho đến một ngày, Lâm Triết đến thẳng trước cửa của công ty tự mình đưa tôi lễ vật là một chiếc hoa cài áo rất đẹp.
Tôi nhận lấy món quà, vẻ mặt làm khó yêu cầu anh không nên tặng quà cho tôi nữa, nhưng anh chỉ cười trừ, sau đó hết sức tiêu sái rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc