Cưới sau một đêm - Chương 112

Tác giả: Hạ Huyền Chú

Hàn Lỗi cũng đổi lại vẻ mặt thành thật, nhìn chằm chằm cha tôi, hai tròng mắt kiên định nói: “Con thề, con nhất định sẽ để cô ấy hạnh phúc cả đời, trừ phi con đi trước cô ấy một bước, rời khỏi thế giới này!”
Mọi người đều bị lời thề của Hàn Lỗi làm cho cảm động, không nhịn được nhỏ giọng trầm trồ khen ngợi, nhưng mà cha tôi lại rất không nể tình nhỏ giọng nói thầm: “Lời thề của đàn ông có hữu dụng sao? Nếu hữu dụng, còn cần cảnh sát để làm gì? Hơn nữa, lời thề của đàn ông chẳng qua cũng chỉ để lừa gạt tiểu nữ sinh lăn lên giường mà thôi…”
Các thành viên Hàn gia vì để cho người một nhà chúng tôi tìm hiểu gặp gỡ thật kĩ cho nên tự giác biến mất, vì thế chúng tôi không hề cố kị bồi dưỡng tình cảm.
So sánh với những khó khăn cha gây ra, mẹ tôi thì nhìn con rể càng nhìn càng thích, nắm tay anh tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, do đó người cha không cam lòng bị “vứt bỏ” của tôi cũng nắm tay tôi tới nói chuyện riêng tư.
“Cha đuổi kịp mẹ rồi sao?” Tôi cau mày hỏi.
“Không biết…” Cha tôi có chút không dám chắc nói.
“Cha thật quá mất thể diện mà…”
“Ta là người lớn, là cha của con, con không định cho ta chút mặt mũi nào à?”
“Vậy còn chuyện của ba phụ nữ một đàn ông ở nhà chúng ta thì sao?”
“Đem bọn họ ném ra ngoài, sau đó sửa chữa lại phòng ốc là được.”
“Thế chừng nào cha định nói cho con biết chuyện liên quan đến bọn họ chứ?”
“Chờ con sinh em bé đã!”
“…”
Nghỉ ngơi giữa hiệp, cuộc nói chuyện trao đổi thành viên.
“Mẹ định lúc nào mới để cha đuổi kịp vậy?” Tôi vẫn cau mày hỏi.
“Không biết…” Mẹ tôi có chút do dự nói.
“Mẹ cũng không dám chắc sao?”
“Đã thành thói quen rồi mà…”
“Thế về chuyện liên quan tới ba phụ nữ một đàn ông ở trong nhà chúng ta thì sao?”
“Ném ra ngoài đi!”
“Vậy chừng nào mẹ kể cho con nghe chuyện của bọn họ chứ?”
“Chờ con sinh em bé đã!”
“…”
Nhờ phúc của hai ông bà già, ngày kỷ niệm của tôi và Hàn Lỗi cứ thế trôi qua cùng với bọn họ, không có chút lãng mạn nào, thế nên tôi rất hoài nghi bọn họ cố ý trở về vào ngày này để phá rối.
Chờ chúng tôi vất vả ứng phó hai người xong, về đến nhà không ai còn tâm trí hăng hái đi ăn mừng nữa, bởi vì ngày kỷ niệm đã qua rồi.
Có chút mệt mỏi vô lực, chúng tôi nằm trên giường, không hề nói một câu nào.
“Anh cảm thấy cha của em… Có chút khó tin…”
“Chúc mừng anh đã phát hiện ra.”
“Cám ơn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc