Cưới sau một đêm - Chương 107

Tác giả: Hạ Huyền Chú

Cảm nhận được nhiệt độ khác thường của tôi, Hàn Lỗi trước hết dùng trán của mình dán vào trán tôi, sau đó nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đúng là so sánh với anh thì nóng hơn rất nhiều, xem em như vậy, anh thấy hay là chúng ta đi bệnh viên một chút xem sao!”
“Không nên!” Tôi không chút suy nghĩ trả lời ngay. “Lấy kinh nghiệm của em, chỉ cần về nhà ngủ một giấc là sẽ không có chuyện gì, tin em đi.”
“Em xác định?” Hàn Lỗi vẫn rất không yên lòng.
Tôi cố nén ý thức kiên định gật đầu với anh, sau đó cố ý khoa trương dò dẫm vách tường bước về nhà.
Hàn Lỗi bị bộ dáng giả bộ này đánh bại, chỉ còn cách theo toan tính của tôi, đỡ tôi về nhà, xem ra thật sự người ngã bệnh là lớn nhất a.
Lưu Tuấn ở phía sau chúng tôi khoa trương kêu to: “Hàn Lỗi a, tôi đề nghị cậu nên mang người nầy đi bệnh viện đi, đoán chừng em ấy sợ bị tiêm mới không dám đi đấy!”
Tôi chậm chạp quay đầu âm hiểm nhìn Lưu Tuấn, nhướn mày, trừng mắt, người đàn ông kia muốn tôi nguyền rủa anh ta thêm lần nữa sao? Dù sao tôi cũng sẽ không thừa nhận việc mình thật sự sợ tiêm chích với truyền nước nên không chịu đi bệnh viện.
Sau khi về đến nhà, Hàn Lỗi ôn nhu giúp tôi đổi đồ ngủ, để tôi nằm yên trên giường xong, dùng nhiệt kế giúp tôi đo nhiệt độ, ừm, ba mươi tám độ sáu nha, quả thực là nóng không nhẹ, thế nên Hàn Lỗi liền ra khỏi phòng bận rộn làm gì đó.
Đầu của tôi vừa dán lên gối một cái lập tức bãi công, não giống như biến thành hồ dính, ý thức cũng bắt đầu phiêu du. Cả đầu như là bị núi cao đè vào, hết sức khó chịu, bởi vì nghẹt mũi nên hô hấp cũng có chút khó khăn.
Tôi như kẻ bị bóng đè cuộn mình trong chăn, cảm giác lúc lạnh lúc nóng cho nên một cước vung lên để nửa người bại lộ trong không khí, một nửa đắp chăn một nửa không có, lạnh ấm lập tức trung hòa, nhiệt độ vừa đủ.
Hành động sáng ý này của tôi đã nhanh chóng bị Hàn Lỗi vừa trở về phòng ngăn cản, anh thở dài, sau đó không thèm phân trần đắp kín mền lại cho tôi.
Cảm giác cái trán nóng rần bị một bàn tay lạnh như băng sờ vào, tôi thoải mái hừ một tiếng, lúc này đột nhiên thấy mình bị kéo kéo, miễn cưỡng mở mắt ra thì thấy trước mặt xuất hiện một bàn tay, trên bàn tay còn có hai viên thuốc.
“Uống thuốc hạ sốt trước đi, nếu không có hiệu quả thì em nhất định phải theo anh đến bệnh viện, nhìn thấy em khó chịu, anh cũng khó chịu theo.” Dứt lời, Hàn Lỗi trực tiếp đem thuốc nhét vào trong miệng của tôi, hoàn toàn không để cho tôi cơ hội cự tuyệt.
Tôi ngậm thuốc trong miệng, nhướn mày nhìn Hàn Lỗi đưa một cốc nước sôi để nguội tới, không nhịn được nói: “Em không muốn uống nước ấm, em muốn nước lạnh.”
Không biết tại sao, nước ấm luôn luôn không được tôi chào đón, bất luận xuân hạ thu đông, tôi đều yêu nước lạnh hơn, dĩ nhiên ngoại trừ tắm nước ấm ra.
“Cưng à, em thật sự tài nhỉ, em có thấy ai phát sốt mà dùng nước lạnh uống thuốc chưa?” Hàn Lỗi bất đắc dĩ nói, sau đó tàn nhẫn buộc tôi uống hết nước ấm mà tôi không thích nhất.
Thuốc hạ sốt rất nhanh đã phát huy công hiệu, trán tôi toát mồ hôi lạnh, trên người cũng đầy mồ hôi, tựa hồ mỗi lỗ chân lông trên thân đều thư giãn, bài tiết mồ hôi cần được vứt bỏ.
Uống thuốc xong tôi càng thêm mê man, cảm giác mệt nhọc giống như đã ngủ một thế kỷ vậy, cũng bởi vì tay chân vô lực nên mới bị Hàn Lỗi nhân cơ hội tưới thêm vài chén nước ấm nữa vào trong miệng.
Được rồi, tôi thừa nhận mình biết anh là vì tốt cho tôi, nhưng tôi chính là không thích nước ấm mà.
Bởi vì đổ mồ hôi nhiều, tôi thấy toàn thân mình ướt đẫm, dính nhớp nháp, khó chịu vô cùng.
Lúc này, tôi cảm giác mình lại bị người ta kéo lên, tựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ khiến mình an tâm và tín nhiệm, cho đến khi hơi thở của Hàn Lỗi phun trên vai mình, tôi mới ý thức được, người này đang giúp tôi thay quần áo.
Đầu tiên anh ôn nhu cởi nút áo ngủ của tôi, để cho lớp vải nhớp nháp khó chịu tách ra khỏi người, rồi lấy một chiếc khăn lông nhúng nước ấm vừa phải giúp tôi chà lau mồ hôi trên lưng, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng và khoan khoái hết mức.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc