Cưới Cô Nàng Keo Kiệt - Chương 10

Tác giả: Lương Hải Yến

“Nói nhanh, có chuyện gì?” Tính nhẫn nại của anh, đã bị người đàn ông hay diễn trò này làm tiêu tan hết rồi.
“Tốt lắm, đã nhiều năm vậy mà một chút cảm giác cũng không có.” Vệ An Tin mãnh liệt trừng bạn tốt, ‘‘ Thật không biết cha mẹ tớ sao lại xem cậu là thí sinh ứng cử chức vụ con rể nhà tớ được? Còn cô em gái kiêu căng bốc đồng của tớ nữa, vừa nhìn thấy cậu liền trở nên ngoan ngoãn không dám làm càn, ai, thật là làm người anh này khó hiểu!”
Quan Hà Châu nhìn người đàn ông đang thao thao bất tuyệt, trong mắt bắn tới tia cảnh cáo nồng đậm.
“Tớ nói liền, không có cảm giác thì thôi đi, ngay cả kiên nhẫn cũng không có.” Vệ An Tin lần nữa nhận được ánh mắt cảnh cáo bạn tốt đưa tới, ‘‘Tháng sau là sinh nhật cha tớ, ông ấy đặc biệt dặn dò muốn mời cậu đến dự tiệc sinh nhật của ông, không cho phép kiếm cớ không đi.”
“Chỉ vậy thôi?” Sẽ không đơn giản vậy chứ? Một bữa tiệc sinh nhật bình thường, có quan trọng đến mức phiền người bạn tốt này chạy tới nói với anh? Vẻ mặt Quan Hà Châu không tin.
“Được rồi, tớ thừa nhận không chỉ tham gia bữa tiệc đơn giản vậy.” Vệ An Tin bị anh nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tự khai, “Cha tớ muốn thừa dịp này thăm dò ý tứ của cậu, tác hợp đám cưới của cậu với em gái tớ.”
“Cậu không có nói cho cha cậu biết, tớ đã có bạn gái sao?” Nghe vậy lông mày Quan Hà Châu khẽ chau lại, vẻ mặt nghiêm túc.
“Nói rồi, nhưng cha tớ không quan tâm, còn nói là, bây giờ người trẻ tuổi nào không quen một đống bạn gái, chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn còn có cơ hội, mà nếu có lỡ kết hôn cũng có thể ly hôn, cậu nói đi, cha tớ nói một đống thứ, tớ làm sao phản bác đây?” Vệ An Tin chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày hôm đó vẫn bực mình, anh tận tình khuyên bảo hơn nữa ngày, mà cha anh cũng không thèm nghe một tiếng!
Quan Hà Châu trầm mặc một lát, mới lạnh nhạt mở miệng nói : “Được rồi, tớ biết rồi.”
“Cậu sẽ đi chứ?” Vệ An Tin không yên lòng nhìn anh.
“Yên tâm, tớ sẽ đi, bây giờ cậu về phòng làm việc của cậu được chưa?” Quan Hà Châu không khách khí đuổi ông chủ của mình ra ngoài.
“Hắc hắc, tớ đi ngay.” Người này thật là, một chút tình cảm và thể diện cũng không chừa cho anh, người nào không biết còn tưởng cậu ta mới là ông chủ đó.
Quan Hà Châu mời anh đi ra cửa, sau đó ở trước mặt anh, không chút khách khí đóng lại cửa phòng làm việc của mình, đem cái miệng đang mở lớn, vẻ mặt kinh ngạc của người nào đó ngăn ở ngoài cửa. . . .
Buổi tối, Quan Hà Châu về nhà đem yêu cầu của mình nói cho Diêu Hiểu Thư, lập tức bị cô cự tuyệt.
“Không cần, em tại sao phải cùng anh đi tham gia bữa tiệc đó?” Diêu Hiểu Thư chỉ cần nghĩ tới sẽ gặp những người có tiền, sau đó cùng bọn họ dùng những lời nói dối trá trò chuyện liền cảm thấy muốn ói.
“Anh là thông báo cho em, chứ không phải hỏi ý kiến em.” Quan Hà Châu thanh minh ý tứ trong lời nói của mình.
“Này, Quan Hà Châu, anh không phân rõ phải trái!” Diêu Hiểu Thư bất mãn trừng mắt nhìn anh, căm giận nói : “Em cũng có tự do, anh không thể ép buộc em.”
“Hiểu Thư, em là bạn gái của anh phải không?” Anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như không có đem sự kháng nghị của cô để trong mắt.
“Chỉ là tạm thời.” Diêu Hiểu Thư cắn chặt răng nói với anh, vẻ mặt còn xuất hiện một tia hài lòng, cô muốn nhìn xem anh có thể làm gì?
“Vậy là em muốn anh đi tìm cha Diêu, mẹ Diêu thảo luận vấn đề tạm thời hay không tạm thời sao?” Quan Hà Châu nâng lên nụ cười tà ác, “Huống chi, chúng ta là một đôi “tạm thời” đã lên giường với nhau, em dám nói sao?”
Uy Hi*p, đây tuyệt đối là uy Hi*p trắng trợn! Diêu Hiểu Thư trừng to mắt, không dám tin nhìn anh, cô quen Quan Hà Châu lâu như vậy, tại sao không biết được anh vậy mà uy Hi*p cô? Hơn nữa còn lấy khuôn mặt tươi cười nói ra những lời đó, thật làm người ta bất ngờ mà!
Chẳng lẽ cô hiểu anh quá ít rồi, hay là Quan Hà Châu lúc trước cô biết, căn bản không phải là bản chất thật sự của anh?
“Làm sao anh có thể như vậy?” Diêu Hiểu Thư giận đến đỏ bừng mặt, người này thế nhưng lại đối với cô, quá ghê tởm!
“Hiểu Thư, anh cũng cần bạn gái, em sẽ không vì chuyện này mà keo kiệt chứ?” Quan Hà Châu lơ là bộ dáng tức giận của cô, nói thẳng. “Vậy là em sợ tham gia bữa tiệc sao?”
“Ai nói em sợ, không phải chỉ là một bữa tiệc thôi sao, có gì phải sợ?” Cái mà Diêu Hiểu Thư không chịu được nhất chính là kích thích, “Em Diêu Hiểu Thư đã sợ cái gì chưa? Đi thì đi.”
Trong đôi mắt cách tròng kính của Quan Hà Châu lộ ra tia sáng hài lòng, cho nên anh mới nói, người thiếu đầu óc là người dễ dàng đối phó nhất, bởi vì căn bản không cần hao phí trí đầu óc để thực hiện, cô bé trước mặt chính là ví dụ tốt nhất, đối với cô, Quan Hà Châu anh chỉ cần dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ là được rồi.
Chỉ là, chuyện này đương nhiên không thể để cho cô phát hiện được, nếu không với tính tình của cô nhất định sẽ đem anh ăn tươi nuốt sống, ha ha. . . . . .
Cứ như vậy, Diêu Hiểu Thư ngoan ngoãn đồng ý đảm đương vai trò bạn gái Quan Hà Châu, đi tham gia bữa tiệc tháng sau tổ chức, hơn nữa cái gì cũng không biết, vai nam chính còn mang theo cô, cái người được gọi là bạn gái đi cùng, thật là quá ngoạn mục mà!
Một tháng sau, trong khu nhà cao cấp của Vệ gia mọi thứ đều thay đổi, toàn bộ đại sảnh được chiếu sáng bằng ánh đèn sáng chói cùng với tiếng nhạc du dương, khắp nơi đều là tuấn nam mĩ nữ trang phục hoa lệ.
Diêu Hiểu Thư kéo Quan Hà Châu dưới sự hướng dẫn của người giúp việc đi vào, từ từ đi vào nơi này đối với Diêu Hiểu Thư mà nói giống như đi vào kỉ nguyên thế giới, cô cảm thấy có chút khẩn trương, không tự chủ nắm chặt cánh tay anh.
Giống như là biết sự lo lắng và khẩn trương của cô, Quan Hà Châu nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng ở trên tay cô vỗ vỗ, âm thanh dịu dàng khác thường, “Không cần khẩn trương, có anh ở đây.”
Một câu nói ngắn ngủi, giống như thuốc an thần, khiến Diêu Hiểu Thư bớt lo lắng, tâm cũng bình tĩnh lại, khẽ ngẩng đầu đón ánh mắt anh, đối với anh cười yếu ớt.
Hôm nay Quan Hà Châu cực kỳ đẹp trai, ít nhất ở trong mắt Diêu Hiểu Thư là như vậy, không biết có phải hay không ngày thường cô quá ít chú ý đến anh rồi, hôm nay là lần đầu tiên Diêu Hiểu Thư cẩn thận quan sát người đàn ông mình quen biết 26 năm.
Một thân quần áo màu đen kinh điển mặc trên người anh lại đặc biệt đẹp mắt, đặc biệt có ý vị, một đôi kính chặn lại đôi mắt sắc bén, làm cho người ta lầm tưởng anh là người ôn hoà lễ độ, có lúc cô thật không hiểu anh đang nghĩ gì, rõ ràng cận không nhiều độ lắm, nhưng cố tình muốn đeo mắt kiếng, chỉ có lúc ở nhà mới đem mắt kiếng bỏ xuống.
Diêu Hiểu Thư đã từng tò mò hỏi anh vấn đề này, ai ngờ anh thế nhưng trả lời một đáp án làm cho người ta hộc máu, nói là làm như vậy để lừa gạt người khác.
Đây là cái đáp án lộn xộn lung tung gì vậy, thật sự coi cô là đứa trẻ chưa đủ tuổi sao? hừ. . . .
“Thế nào?” Nghiêng đầu nhìn thấy bộ dáng cau mày tức giận của cô, Quan Hà Châu không biết đầu óc cô lại trôi dạt tới nơi nào rồi.
“Hừ, không có việc gì.” Diêu Hiểu Thư bởi vì nghĩ đến chuyện trước kia mà cảm thấy khó chịu.
Hà Châu muốn mở miệng nói điều gì, liền phát hiện một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy, đang hướng bên này đi tới, vì vậy liền thôi.
“Cậu đã đến rồi, tớ còn tưởng cậu cho tớ leo cây, không tới.” Vệ An Tin một thân tây trang chói mắt, cười nói với bạn tốt, đôi mắt tinh tường phát hiện trên cánh tay anh ta kéo theo một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, thuận thế liền nhìn. . . .
Oa, thật là không tin được, anh ta chưa bao giờ công khai bạn gái, cũng chưa từng làm ra xì căng đan nào, lại đem một cô gái tới tham gia tiệc sinh nhật của cha anh, ai, xem ra thái độ của bạn tốt rất kiên quyết!
“Vị này, không phải là vị thanh mai trúc mã kia chứ?” Vệ An Tin không cần nghĩ cũng biết, trên đời này cũng chỉ có vị thanh mai trúc mã kia của bạn tốt, có thể làm cho anh ta cam nguyện dâng lên mọi thứ.
“Diêu Hiểu Thư.” Quan Hà Châu không trả lời vấn đề cậu ta, trực tiếp giới thiệu, sau đó lại chỉ vào anh nói với Diêu Hiểu Thư, “Ông chủ của anh, Vệ An Tin.”
“Cũng là bạn học thời đại học kiêm bạn tốt.” Vệ An Tin không vừa lòng lời giới thiệu có chút xa lánh của bạn tốt, cười hì hì bổ sung, “Diêu tiểu thư, hân hạnh được gặp em, anh cho tới bây giờ cũng chưa thấy anh ta mang bạn gái xuất hiện bao giờ, em là người đầu tiên đó!”
“Chào anh.” Diêu Hiểu Thư nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng ánh mắt lại hết sức nghiêm túc, mỉm cười gật đầu chào anh.
“Thân là chủ nhà, cậu chắc là rất bận rộn, không cần tiếp đãi chúng tôi.” Ý tứ trong lời nói của Quan Hà Châu là “cậu có thể lăn”.
Vệ An Tin làm sao không biết bạn tốt đang uyển chuyển đuổi người, không vừa ý nói, “Hiểu Thư, tối nay vui chơi hết mình, ăn thật ngon nghe.” Nói xong, còn đặc biệt nháy mắt với cô, giống như muốn chọc giận thùng giấm chưa từng lên men trước mặt, lúc này mới vẫy vẫy tay rời đi.
Diêu Hiểu Thư còn đang kinh ngạc, câu trước còn là Diêu tiểu thư, thế nào xuống dưới liền thành Hiểu Thư đây? Cô cùng anh hình như không quen thuộc lắm phải không? Còn nữa, anh trước khi đi mãnh liệt nháy mắt với cô làm gì?
“Hà Châu.” Diêu Hiểu Thư kêu người bên cạnh, “Người bạn tốt kiêm ông chủ của anh mắt có vấn đề phải không, chứ làm sao mà nháy mắt không ngừng vậy? Anh tốt nhất nên nói với anh ta, để anh ta đi khám mắt một lần, gần đây có nhiều người bị bệnh về mắt cũng không biết, công ty của em tuần trước cũng có một người như vậy, luôn nháy mắt nháy mắt không ngừng. ”
Quan Hà Châu cúi đầu nhìn bộ dáng bình tĩnh của cô, không nhịn được muốn cười lên tiếng, vốn còn đang bực mình chuyện bạn tốt quá mức thân thiết với cô, trong nháy mắt trở lại bình thường, trời ạ, cô gái này ngu ngốc như vậy làm sao an toàn sống đến bây giờ?
“Yên tâm, anh sẽ nói với cậu ta.” Anh nhịn cười, làm bộ dáng nghiêm túc giống cô.
Anh nên sớm biết cái cô bé thiếu đầu óc này, làm sao mà nhìn ra được ánh mắt của Vệ An Tin bảnh bao đây? Ha ha, anh đánh giá cô quá cao rồi, hại anh một lần ăn dấm chua.
“Đi, đi ăn một chút.” Cô là người dễ dàng đói bụng, huống chi bữa tối còn chưa kịp ăn, phải cùng anh tới dự tiệc rồi, “Bên kia nhất định có rất nhiều thức ăn ngon.”
Vừa nghe có thức ăn ngon, ánh mắt Diêu Hiểu Thư lập tức sáng bừng.
“Oa, thật nhiều đồ ăn.” Cô không thể chờ đợi vội cầm lên đĩa ăn, bắt đầu tấn công, “Quả nhiên là người có tiền, anh xem thức ăn đẹp mắt như vậy, chỉ là nhìn cũng chảy nước miếng rồi, a, thức ăn ngon thức ăn ngon chị tới đây.”
Quan Hà Châu ghét xã giao, trừ phi bất đắc dĩ, bằng không anh sẽ không tham gia loại tiệc thế này, chỉ là, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, khoé miệng của anh cũng nâng lên, vốn còn lo lắng cô không được tự nhiên, không ngờ năng lực thích ứng của cô mạnh như vậy.
“Chậm một chút, không ai giành ăn với em.” Đưa tầm mắt nhìn xung quanh, người trong đại sảnh đều nói chuyện với nhau, nếu không phải là đi đút lót nhân vật chính hôm nay, thì là những cô gái lấy giảm cân làm thú vui, sẽ không ᴆụng tới những thức ăn này.
“Ưmh, ăn thật ngon nha.” Diêu Hiểu Thư mãnh liệt nhét thức ăn vào miệng, giống như quỷ ૮ɦếƭ đói, làm Quan Hà Châu thật hết cách.
“Trời ạ, tên ăn xin này sao ở đây?” Một giọng nữ bén nhọn chói tai từ phía sau họ vang lên, trong giọng nói tràn đầy chán ghét, khiến chân mày Quan Hà Châu nhíu lại.
Anh chậm rãi xoay người, nhìn vị mĩ nữ miệng toàn lời nói ác độc, Vệ An Đình.
“Quan đại ca, anh đến rồi!” Vẻ mặt Vệ An Đình vốn còn chán ghét, vừa nhìn thấy người xoay lại là Quan Hà Châu, lập tức giống như ong mật nhìn thấy hoa, nhào tới.
Quan Hà Châu nhẹ nhàng tránh sang một bên, tránh thoát cái ôm của cô gái này, vẻ mặt bình tĩnh mà lễ độ, “Vệ tiểu thư, chào cô.”
“Quan đại ca, gọi em là An Đình đi. . . ., chúng ta quen biết lâu như vậy, không cần khách sáo.” Vệ An Đình mặc bộ trang phục màu vàng kim, cắt xén cẩn thận đem vóc người có lồi có lõm của cô đều phơi bày, làm cho tất cả đàn ông ở đây đều nhìn chằm chằm.
Trừ Quan Hà Châu.
Nhưng mà, Vệ An Đình lại cố tình thích cái người đàn ông lạnh lùng đó, anh càng cự tuyệt, cô càng muốn chinh phục anh, trên thế giới này, không có người đàn ông nào mà Vệ An Đình cô không chinh phục được.
Vệ An Đình thấy Quan Hà Châu ngoảnh mặt làm ngơ, còn đi tới bên cô gái bị mình gọi là tên ăn xin, dịu dàng lau mảnh vụn ở khoé miệng cô ta, không vui hỏi, “Cô là ai?”
“Hà Châu?” Diêu Hiểu Thư nhìn cô gái vừa chạy đến, bộ dáng quen thuộc cùng Hà Châu nói chuyện.
“Vệ tiểu thư là em gái Vệ An Tin.” Quan Hà Châu giải thích đơn giản. “Ăn no chưa?”
“No rồi.” Đang ăn nhiều như vậy, Diêu Hiểu Thư không biết mình bị làm sao, nhìn thấy Vệ An Đình từ đâu chạy tới la lớn với cô không chút khách khí, sau đó ân cần theo sát nói chuyện với Quan Hà Châu, khẩu vị liền biến mất.
“Ăn nhiều như vậy có thể không no sao?” Vệ An Đình cực kỳ khó chịu Quan Hà Châu không thèm nhìn đến mình, còn đối đãi thân mật với cô gái khác, kìm lòng không được mắt lạnh giễu cợt nói, “Thật là một chút lễ nghi cũng không có, như quỷ ૮ɦếƭ đói, cũng không sợ làm trò cười cho người khác.”
“Ở đây bày nhiều đồ ăn như vậy, không phải cho người ta ăn sao?” Diêu Hiểu Thư vẻ mặt không hiểu hỏi, “Chẳng lẽ chỉ là bày cho đẹp mắt?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc