Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 53

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Tiểu Bảo bị tiêu chảy

Mắt thấy trời sắp tối, Chu Tiểu Vân tạm biệt bạn, trở về nhà.
Vương Tinh Tinh muốn giữ cô lại ăn cơm tối nhưng Chu Tiểu Vân cười nói: “Ngày nào chúng mình chẳng gặp nhau, cần gì lưu luyến quá như thế. Sau này hay qua nhà tìm tớ chơi, giờ tớ về nhà, có khi cả nhà đang đợi tớ ăn cơm tối cũng nên!”.
Cuối cùng, Vương Tinh Tinh mới thả cho cô về.
Chu Tiểu Vân khe khẽ hát suốt quãng đường về, tưởng rằng lúc về cơm tối đã dọn sẵn trên bàn, kết quả về đến nhà, nhìn sang phòng bếp không một bóng người, tắt đèn tối om. Ngược lại, phòng Tiểu Bảo bật đèn sáng trưng, Chu Tiểu Vân ẩn ẩn có dự cảm không lành.
Cô bước nhanh hơn đến phòng hai anh em. Phòng hai người rộng hơn phòng cô một chút, trừ bàn học và tủ quần áo chỉ kê thêm giường.
Lúc này, Tiểu Bảo đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt. Cha mẹ ngồi bên cạnh, Nhị Nha ngồi trong mẹ, nói gì đó nhưng Triệu Ngọc Trân không còn tâm trí để ý đến cô bé, phất tay ý bảo cô tự chơi. Nhị Nha ủy khuất bĩu môi bỏ đi, nhìn thấy Chu Tiểu Vân vào phòng vội ôm lấy chị làm nũng.
Chu Tiểu Vân dỗ Nhị Nha hai câu, cố sức ôm lấy con bé bước đến gần.
Chu Tiểu Vân đau lòng khi thấy dáng vẻ Tiểu Bảo yếu ớt. Từ trước đến nay Tiểu Bảo là cậu em trai nghe lời nhu thuận, Chu Tiểu Vân rất thương em. Giờ thấy em như vậy không phải nói đau lòng cỡ nào. Chắc chắn là sinh bệnh rồi.
Cô nhỏ giọng hỏi mẹ: “Mẹ, Tiểu Bảo sao lại thế này?”
Triệu Ngọc Trân thở dài: “Tiểu Bảo không biết bị làm sao, ăn cơm xong được một lúc bắt đầu đau bụng, đến giờ đã đi vệ sinh năm sáu lần, chân nhũn ra không bước xuống giường nổi. Mẹ cho nó uống thuốc mà không đỡ!”
Tiêu chảy? Chu Tiểu Vân nghi ngờ, liếc mắt nhìn Đại Bảo trốn trong góc phòng. Đại Bảo vốn chột dạ, bị Chu Tiểu Vân nhìn như thế càng không dám hé răng.
Chu Tiểu Vân kết luận Đại Bảo nhất định biết chuyện gì đã xảy ra: “Anh Đại Bảo, Tiểu Bảo ăn phải thứ gì mà bị tiêu chảy ?”
Đại Bảo nhảy dựng lên: “Anh không biết, không liên quan đến anh.”
Không liên quan thì sao kích động như thế làm gì, Chu Tiểu Vân còn lâu mới không tin: “Anh mau nói thật đi, Tiểu Bảo bẽ mặt lắm rồi.”
Đại Bảo vội vã phiết thanh: “Không phải anh dụ nó uống nước có ga, đừng đổ trách nhiệm lên đầu anh.”
Chưa đánh đã khai!
Chu Tiểu Vân nghiêm túc nói: “Anh hai, anh muốn uống cứ uống không ai trách anh, nhưng sao anh đưa cho Tiểu Bảo uống cùng? Không phải em nói rồi sao, cơ thể Tiểu Bảo không tốt, không thể uống nhiều đồ lạnh. Mỗi ngày uống một chai là quá lắm rồi, hai chai thể nào cũng tiêu chảy, sao anh vẫn để em ấy uống?”
Đại Bảo tự biện giải cho mình: “Không thể hoàn toàn trách anh được, là nó kéo anh vào phòng em bảo anh mở nắp cho nó uống. Uống một chai lại thêm một chai, sau đó nó liền bị tiêu chảy. Thực sự không phải lỗi của anh!”
Cộng thêm buổi trưa tổng cộng là ba chai?
Chu Tiểu Vân hoàn toàn bùng nổ: “Anh không biết ngăn nó uống ít hơn sao?”
Khi đó cậu cũng mải uống, đâu có thời gian để ý đến đứa em trai kia, may mà Đại Bảo không dám nói ra những lời này, không thì hoả lực của em gái có thể bắn cậu bầm dập mặt mũi.
Khoan đã, sao mình phải sợ nó thế nhỉ?
Đại Bảo muốn ưỡn иgự¢, chờ ánh mắt sắc bén của Chu Tiểu Vân quét tới tự động rụt trở lại. Aizz, vẫn nhịn một chút, không phải là sợ nó. Hảo nam không đấu với nữ, anh trai tốt không so đo với em gái.
Lúc này tức giận cũng là vô dụng , chữa bệnh cho Tiểu Bảo mới là chuyện quan trọng: “Cha ơi, Tiểu Bảo tự uống thuốc không đỡ được, nên mời bác sĩ Phùng đến nhà khám đi!”
Điều này nghĩa là Tiểu Bảo lại được tiêm.
Tiểu Bảo nghe thấy tiêm vội vã hữu khí vô lực nói: “Không cần, em uống thuốc là tốt rồi…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, đến khi chạm phải ánh mắt tức giận của chị gái tự động ngậm miệng.
Chu Tiểu Vân tức giận đến nghiến răng ngứa tay, phải giáo huấn thằng bé này một trận mới được. Suốt ngày nói năng dịu dàng, ân cần dạy bảo không nỡ làm mặt lạnh với nó, không ngờ nó cái tốt không học, lại theo Đại Bảo học thói xấu bằng mặt không bằng lòng !
Tiểu Bảo cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, không tự chủ rụt cổ một cái.
Chu Quốc Cường thấy dáng vẻ Tiểu Bảo buồn bã ỉu xìu rất đau lòng, khi đó điện thoại chưa phổ biến, đành phải đạp xe đến nhà bác sĩ Phùng.
Triệu Ngọc Trân dặn Chu Tiểu Vân chăm sóc em trai, bà vào bếp làm mấy món đơn giản ăn tối. Nấu một nồi cháo ngô, tối hôm qua còn một đĩa bánh hấp, và một đĩa củ cải muối.
Đến khi chồng trở về, Triệu Ngọc Trân vội nghênh đón, hỏi: “Sao anh không mời luôn bác sĩ Phùng đến?”
Chu Quốc Cường đáp: “Anh đến nhà hắn đúng lúc bác ấy đang ăn cơm chiều, dù sao cũng phải chờ bác ấy ăn xong cơm mới qua được! Anh không tiện ở đó chờ, tranh thủ trong lúc đó về ăn cơm trước.”
Triệu Ngọc Trân cuối cùng cũng yên lòng, gọi các con ra ăn cơm tối.
Chu Tiểu Vân vội vội vàng vàng uống một chén cháo nói với mẹ: “Mẹ, con ăn xong rồi, mẹ ra ăn cơm đi, chỗ Tiểu Bảo đã có con!”
Triệu Ngọc Trân ra ăn cơm, trong phòng chỉ còn lại hai chị em.
Tiểu Bảo cho ra hết từ trưa, bụng đói không có sức, yếu ớt nói: “Chị, em đói!”
Chu Tiểu Vân vừa đau lòng vừa bực mình: “Đói cũng không được ăn, em bị tiêu chảy nặng thế này, dạ dày bị tổn thương. Sáng mai nấu cháo trắng cho em ăn.”
Tiểu Bảo ra vẻ tội nghiệp: “Chị, em biết lén uống nước có ga là không đúng, chị đừng giận. Sau này em không dám nữa.”
Chu Tiểu Vân lúc này chưa có tâm trạng tính sổ với cậu, kê đầu Tiểu Bảo dịch sang để cậu nằm thoải mái hơn, nhỏ giọng an ủi: “Biết sai là được, sau này không được uống nước có ga nữa. Không chỉ nước có ga, đồ lạnh cũng không được ăn nhiều, nghe thấy chưa?”
Tiểu Bảo gật đầu. Cuộc đối thoại của hai chị em làm cho bác sĩ Phùng đang định bước vào phòng buồn cười, giống như mẹ đang dạy con vậy, không nhìn ra cô chị còn nhỏ nhưng rất có uy.
Chu Tiểu Vân nhìn lại bác sĩ Phùng và cha mẹ đi vào, tự giác đứng dậy, tránh ra chỗ khác.
Bác sĩ Phùng tên thật là Phùng Gia Lĩnh, năm nay gần bốn mươi, trong nhà ngoài Phùng Thiết Trụ, phía trên còn có hai cô con gái nữa. Ông học trường y hai năm rồi trở về thôn. Sau đó mở phòng khám cho người trong thôn, treo bảng hiệu nhà nước nhưng thực tế tiền thuốc men kiếm được đều rơi vào túi riêng. Đúng là danh lợi song thu, là nhân vật rất có uy tín trong thôn. Không ai tránh được có lúc cảm mạo, sốt cao, đều đi tìm ông.
Tính tình Phùng Gia Lĩnh nhiệt tình chu đáo, thường ngày xem mạch không thu tiền, đến chỗ ông mua thuốc giá cũng rẻ hơn bệnh viện nhà nước. Làm cho người khác kính trọng ở điểm bất cứ khi nào tìm là đến tận nhà khám bệnh, đang uống nước cũng bỏ xuống, xách đồ đi theo người nhà bệnh nhân.
Từ nhỏ, cơ thể Tiểu Bảo yếu ớt, không ít lần bác sĩ Phùng đến nhà họ.
Hai năm qua cơ thể Tiểu Bảo khoẻ mạnh hơn, số lần phải tiêm thuốc ít đi nhiều. Tính ra, đã ba bốn tháng không sinh bệnh .
Cuộc đời Tiểu Bảo sợ nhất ba thứ: uống thuốc, tiêm, truyền nước, sợ nhất một người là Phùng Gia Lĩnh.
Tiểu Bảo nằm trên giường bất an nhìn bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho cậu.
Phùng Gia Lĩnh lại hỏi Triệu Ngọc Trân mấy câu, sau đó kết luận: “Nhiệt độ của Tiểu Bảo bình thường không sốt, nhưng tiêu chảy rất nặng, môi nhợt nhạt chứng tỏ bị mất nước. Tôi thấy, uống thuốc không có tác dụng lớn, nên tiêm thì hơn!”
Thực ra nếu truyền nước sẽ tốt hơn, nhưng tiền truyền nước không phải nhà nào cũng bỏ ra được, tiêm giá rẻ hơn, đa số mọi người sẽ chọn tiêm.
Tiểu Bảo vừa nghe thấy phải tiêm sớm đã nước mắt lưng tròng.
Triệu Ngọc Trân đang định đồng ý, Chu Tiểu Vân đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Mẹ, Tiểu Bảo bị tiêu chảy nặng như thế sợ là tiêm tác dụng vẫn chậm, hay là truyền nước đi mẹ, nhanh khỏi hơn, thằng bé ít phải chịu tội.”
Triệu Ngọc Trân nhìn về phía bác sĩ Phùng, ông gật đầu: “Nếu truyền nước nhiều nhất đêm nay một lần ngày mai một lần có thể khoẻ lại, tiêm phải ba ngày trở lên.”
Triệu Ngọc Trân hơi do dự, tiền truyền nước một lần đủ để tiêm mười mũi đấy.
Chu Quốc Cường biết Triệu Ngọc Trân lại tiếc tiền, trong lòng hơi giận có tiếc tiền cũng phải tuỳ lúc chứ. Con cái sinh bệnh đương nhiên quan trọng nhất là chữa khỏi càng nhanh càng tốt, lúc này lại so đo chút tiền ấy.
Chu Quốc Cường trực tiếp nói với bác sĩ: “Bác truyền nước cho cháu nó đi!”
Phùng Gia Lĩnh chuẩn bị sẵn thuốc, treo bình dịch truyền cho Tiểu Bảo lên trên giá gỗ cao, cho thêm hai miếng bông rồi nói sáng mai sẽ quay lại xem tình hình.
Tiểu Bảo thấy kim tiêm sáng loáng lại gần sớm bị dọa khóc, chờ kim tiêm đâm vào mu bàn tay, dùng băng dính lại, tiếng khóc mới ngừng.
Chu Quốc Cường nói với vợ: “Mẹ nó đi dọn bát đũa đi, ở đây có anh ở với con.”
Triệu Ngọc Trân đáp một tiếng ừ, vừa mới ăn xong bác sĩ Phùng bước vào, chưa kịp thu dọn, mâm bát còn nguyên.
Triệu Ngọc Trân rửa bát, cho lợn ăn, đun nước tắm cho Nhị Nha rồi dỗ Nhị Nha đi ngủ trước.
Đại Bảo và Chu Tiểu Vân đã lớn, tự mình tắm không cần đến mẹ.
Đại Bảo cởi truồng đứng trong sân, múc nước trong giếng dội lên người, dội hết nước là tắm xong. Như ý Đại Bảo là phải tắm nước lạnh mới sướng, tiếc rằng mẹ không đồng ý. Đại Bảo phản kháng vô hiệu đành thôi.
Chu Tiểu Vân không thể học theo Đại Bảo đứng tắm trong sân. Nói dễ nghe là trong sân, thực ra không có tường bao, từ xa có thể nhìn thấy được.
Mặc dù trẻ con nhà nào cũng không ngại, cứ thế tắm giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng Chu Tiểu Vân không chịu, đành tắm trong chậu nhựa màu đỏ để trong phòng, sau khi tắm xong phải bê chậu đổ nước ra ngoài rất phiền toái.
Nếu có nhà tắm thì tốt quá, suy nghĩ của Chu Tiểu Vân bay xa hơn, giá như có pin năng lượng mặt trời đun nước sôi cả ngày, có vòi hoa sen…
Trở lại hiện thực đi, Chu Tiểu Vân thở dài, thu dọn gọn gàng đồ trong phòng. Thay quần áo ra, lấy đồ cả nhà định giặt để cùng một chỗ, sáng mai cô sẽ giặt tay.
Hành động của cô bị Đại Bảo chế nhạo: “Chưa thấy qua ai tắm còn phải trốn trong phòng. Phải lấy khăng mặt, xà phòng, chuẩn bị quần áo thì thôi, ngay cả nước tăm phải xách đi xách lại không thấy phiền à?”
Chu Tiểu Vân không thèm để ý, thấy Đại Bảo vẫn nói không ngừng, trực tiếp nói một câu: “Em thích thế, anh quản được sao?”
Đúng là không quản được! Đại Bảo tự làm mất mặt xoa xoa mũi, hôm nay có tội, cậu hơi chột dạ không dám đấu võ mồm với em gái nữa, trở về phòng ngủ.
Bước vào phòng Đại Bảo phát hiện ra không thể ngủ ở đây được. Cậu và Tiểu Bảo chung một phòng. Em trai đang truyền nước, cha mẹ đều ở đây nói chuyện ồn ào sao ngủ nổi.
Đương nhiên không làm khó được Đại Bảo, sau khi tắm xong cậu chỉ mặc quần đùi, cởi trần, bò lên cái giường khác, chưa đầy năm phút sau đã ngủ khò khò.
Hai vợ chồng ngồi cạnh giường, một bên nhìn Tiểu Bảo một bên nhẹ giọng nói: “Mẹ nó à, Nhị Nha ngủ rồi à?”
“Em vừa nhìn rồi, ngủ rất say.” Triệu Ngọc Trân quay đầu lại liếc mắt nhìn Đại Bảo, đúng lúc Đại Bảo xoay người, còn chảy nước miếng. Làm cho người ta thấy buồn cười, Triệu Ngọc Trân nhếch miệng ý bảo Chu Quốc Cường cũng nhìn.
Chu Quốc Cường nở nụ cười: “Đại Bảo đã mười một tuổi, ngủ còn chảy nước miếng. Không biết ngày nào mới lớn đây, ngày nào chơi với em không nhường em tí nào, còn không bằng một nửa của Đại Nha.”
Triệu Ngọc Trân cũng bật cười: “Đại Nha giống như chị của Đại Bảo vậy, còn bé mà sai được cả anh. Em thấy hôm nay Tiểu Bảo bị tiêu chảy cũng không thể hoàn toàn trách Đại Bảo, Đại Bảo uống nhiều hơn Tiểu Bảo nhưng có bị sao đâu. Do cơ thể Tiểu Bảo yếu ớt, không được ăn nhiều đồ lạnh. Sau này nên chú ý các con nhiều hơn. Không nhìn ra hình như Đại Bảo có chút sợ Đại Nha, anh có chú ý không, Đại Nha mắng nó hai câu nó cũng không dám cãi lại. Đã bao giờ thấy Địa Bảo ngoan như thế.”
Chu Quốc Cường hồi tưởng lại cảnh tượng tối nay cũng cảm thấy thú vị, theo như ông thấy, không chỉ Đại Bảo mà cả Tiểu Bảo cũng nghe lời con gái lớn.
Hai người cứ thế trò chuyện, mãi đến khi Tiểu Bảo truyền hết một chai, rút kim tiêm mới đi ngủ.
Tiểu Bảo truyền nước vừa mệt lại có cảm giác khó chịu mơ hồ, ngủ không yên, bụng trống không khiến cậu ngủ không ngon, sáng sớm đã tỉnh lại.
Mở mắt ra, thấy chị đứng cạnh giường, Tiểu Bảo làm nũng: “Chị, em đói lắm!”
Chu Tiểu Vân thay đồ cho Tiểu Bảo, may mà mùa hè chỉ cần mặc mỗi quần đùi và áo may ô. Đoán em trai chưa khoẻ hẳn, nên cô trực tiếp thay quần áo cho em.
Tay chân Tiểu Bảo nhũn như chi chi, không có chút lực. Thấy chị gái cẩn thận chăm sóc rất hưởng thụ.
Cậu lại nũng nịu: “Chị, em sắp ૮ɦếƭ đói rồi.”
Chu Tiểu Vân tức giận nói: “Biết rồi, thiếu gia của tôi. Em nói mấy lần rồi, chị có điếc đâu mà không nghe thấy. Chị đã vo gạo, đang nấu cháo trên bếp, em đánh răng rửa mặt xong là được ăn. Nhưng, không được ăn nhiều, em chưa khoẻ hẳn đâu!”
Chu Tiểu Vân đoán tối hôm qua em trai chưa ăn cơm chắc chắn sẽ dậy sớm, vì thế sáng hôm nay trời chưa sáng rõ để dậy nấu cháo.
Tiểu Bảo không bị giọng điệu hung dữ của chị doạ, trong lòng cậu sáng như gương, biết là chị rất thương mình, dậy sớm nấu cháo cho mình ăn.
Tiểu Bảo đói vô cùng, lang thôn hổ yết ăn hơn nửa bát cháo mới giảm tốc độ.
Chu Tiểu Vân đưa một quả trứng vịt muối cho cậu: “Cầm lấy, dằm trứng ăn với cháo, rất tốt với người bị tiêu chảy.”
Trong nhà có rất nhiều trứng vịt muối, ăn mằn mặn, rất ngon. Bình thường trong nhà ít khi bỏ ra ăn trừ lúc có khách, cô không dám lấy nhiều, lúc nấu cháo thuận tiện luộc một quả cho Tiểu Bảo. Bị tiêu chảy ăn cháo trứng vịt muối là món ăn bổ nhất.
Trứng vịt bóc ít vỏ, dùng đũa chọc một lỗ. Tiểu Bảo ăn ngon, ăn thêm hai bát cháo nhỏ mới ngưng miệng.
Cô không muốn để Tiểu Bảo ăn nhiều nhưng thấy cậu đói quá nên không đành lòng ngăn lại. Đại Bảo thèm ăn, nuốt nước miếng nhìn quả trứng vịt trong tay Tiểu Bảo, muốn há mồm đòi cắn một miếng, bị ánh mắt lườm lườm của Chu Tiểu Vân tự động quay đi ôm bát cháo trắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc