Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 35

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

 Hội diễn văn nghệ 1 – 6

Cuối cùng đã gặt hết lúa năm nay, Triệu Cương ăn uống no say ở nhà chị gái, chén chú chén anh với anh rể mới ra về.
Liên tục bận rộn mấy ngày, Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân chưa được nghỉ ngơi. Kế tiếp, đập lúa, phơi thóc đủ thứ chuyện. Nhưng mấy chuyện này có thể làm từ từ, không cần làm gấp như gặt lúa.
Sau khi tính sổ, tiền lời từ bán thịt lợn rất khá. Chu Quốc Cường cười không ngừng, cùng với vợ tính đi tính lại có thể mua thêm hai con lợn nuôi trong nhà.
Chu Tiểu Vân, Đại Bảo khi đến trường mỗi người xách một giỏ lúa. Có lẽ, Hiệu trưởng Kiều mang đi bán, cải thiện điều kiện sống cho giáo viên.
Cuộc sống tuần tự theo quỹ đạo tiến về phía trước, một tháng trôi qua trong chớp mắt. Rất nhanh đã đến quốc tế thiếu nhi.
Hàng năm, thời điểm này luôn là quãng thời gian sầu khổ của Hiệu trưởng Kiều: Sở Giáo dục huyện mỗi năm chỉ tổ chức một hội diễn văn nghệ. Ở nông thôn thì học sinh có sở trường gì mà mang đi thi đây? Năm kia, tìm được một em hát ca khúc cách mạng, coi như tàm tạm. Năm ngoái, miễn cưỡng thi múa, trường còn bỏ tiền ra mua quần áo cho học sinh. Tiếc là so với các tiết mục của trường trong thị trấn kém quá xa. Năm nay làm thế nào bây giờ?
Khi Phương Văn Siêu chủ động đến tìm Hiệu trưởng Kiều chuẩn bị để Chu Tiểu Vân đi tham gia văn nghệ, thầy Hiệu trưởng vui quá, vỗ đùi đánh đét một tiếng. Đầu tiên, bày tỏ cảnh khó khăn của trường, sau đó thao thao bất tuyệt khen ngợi thầy Phương tuổi còn trẻ đã có con mắt tinh đời, nhận ra nhân tài, “Danh sư xuất cao đồ” gì gì đó. Liên tiếp những lời hay ý đẹp đổ xuống đầu Phương Văn Siêu.
Vừa mới tốt nghiệp gần hai năm, Phương Văn Siêu chưa bao giờ gặp tình cảnh này, sớm bị Hiệu trưởng Kiều “Đa mưu túc trí”, “Cáo già” làm cho hoa mắt chóng mặt. Lập tức vỗ *** cam đoan tự mình dẫn Chu Tiểu Vân lên thị trấn tham gia hội diễn đồng thời nhất định có giải thưởng mang về.
Người trẻ tuổi tràn trề nhiệt huyết, Hiệu trưởng Kiều nhìn theo bóng lưng Phương Văn Siêu nói nhiều quá mỏi quai hàm. Lúc nãy dùng sức vỗ đùi mạnh quá, ai u!! Mấy khớp xương già sắp nứt ra rồi, thầm trách mình quá kích động, có lẽ còn in dấu năm đầu ngón tay.
Đến khi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, Phương Văn Siêu mới tỉnh táo lại, mơ hồ nhớ tới hình như mình đã cam đoan một việc rất khó thực hiện.
Nhất định có giải thưởng của hội diễn văn nghệ cấp tiểu học trong toàn huyện? Việc này sao chắc chắn được.
Cả huyện ít nhất có đến hai, ba mươi trường tiểu học. Mỗi trường học ít nhất có một tiết mục tham gia dự thi. Tuy cũng chia thành các giải nhất nhì ba, nhưng chỉ được một nửa đoạt giải thôi. Giải nhất và giải nhì thường bị các trường trong thị trấn đoạt mất, đến giải ba còn khó được nữa là.
Phương Văn Siêu tất nhiên cảm thấy Chu Tiểu Vân rất khá, nếu không sẽ không tự đề cử cô đi thi. Nhưng anh mới tốt nghiệp không lâu, vẫn còn là một tay amater (nghiệp dư, người mới), chưa gặp chuyện này bao giờ. Vì thế, không biết rõ tiết mục của các trường khác như thế nào. Nếu Chu Tiểu Vân đi thi không mang được giải về thì làm sao đối mặt với lòng mong mỏi hiệu trưởng đây!
Nghĩ đi nghĩ lại nửa ngày trời, thầy quyết định gọi Chu Tiểu Vân tới, nói với cô ba ngày nữa sẽ đi thi trên huyện nhất định phải lấy được một giải mang về. Dù sao đi nữa, việc đã đến nước này, chỉ có thể cố gắng hết sức tiến về phía trước, không được lùi lại. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Chu Tiểu Vân trợn tròn mắt nghe những lời thầy dặn dò. Cô không ngờ chuyện này quan trọng đến thế
Kiếp trước cô chưa từng tham gia một hoạt động văn nghệ nào của trường nên không có kinh nghiệm gì để tham khảo. Cô tập thổi kèn ác-mô-ni-ca hơn nửa năm, tự thấy mình thổi không quá tệ, nhưng nếu đạt mục tiêu “chắc chắn có giải” thì quá khó. Nếu không biểu hiện tốt, chẳng phải phụ công dạy dỗ của thầy Phương và sự mong chờ của Hiệu trưởng Kiều sao?
Chu Tiểu Vân vốn không quá coi trọng việc này bắt đầu thấy luống cuống: “Thầy Phương, em không dám chắc chắn sẽ có giải. Các trường trên huyện thể nào cũng có tiết mục xuất sắc, em…”
Trong lòng không chắc nhưng ở trước mặt trò, Phương Văn Siêu tỏ vẻ rất tự tin, phải cổ vũ tinh thần em ấy:
“Yên tâm đi, Chu Tiểu Vân, em khổ công tập luyện như vậy, phải tự tin hơn với bản thân mình mới đúng. Thầy nói thật cho em biết, em có thiên phú học nhạc cụ hơn cả thầy. Năm mười tuổi, thầy bắt đầu học thổi kèn ác-mô-ni-ca, học hai năm mới ngang bằng trình độ của em bây giờ. Chúng ta không so được với các trường trong thị trấn nhưng nhiều trường khác ở nông thân chưa chắc đã mạnh hơn trường ta. Thầy tin rằng lúc đó em sẽ toả sáng. Dũng cảm lên, thầy tin ở em.”
Nói xong, Phương Văn Siêu cũng bắt đầu bình tâm lại. Dù Chu Tiểu Vân thông minh đến mấy, giờ con bé mới bảy tuổi, lúc này mình thể hiện sự tin tưởng. Nếu mình đi đầu đã rối loạn, Chu Tiểu Vân sẽ càng mất tinh thần.
Nghe thấy những lời khích lệ của thầy, cô hơi yên lòng, nghĩ thầm khổ luyện lâu như thế là lừa hay là ngựa phải thử một lần mới biết được. Có gì phải sợ, mình đã sống một đời người, còn sợ “chuyện nhỏ” như vậy sao?
Sau khi hạ quyết tâm, Chu Tiểu Vân được Phương Văn Siêu chỉ điểm luyện tập một lúc lâu, đến khi trời nhá nhem tối mới để cho cô về nhà.
Lúc gần đi, Phương Văn Siêu chợt nhớ ra một chuyện, dặn cô hôm đi thi ăn mặc đẹp một chút. Anh không muốn nói thẳng Chu Tiểu Vân suốt ngày mặc mấy bộ quần áo cũ, trang phục như thế không ổn lắm .
Chu Tiểu Vân lập tức hiểu rõ, liếc mắt nhìn áo khoác hoa và quần đen trên người mình. Bộ quần áo này có thể mặc đi học, nếu lên sân khấu thì không được. Ít nhất phải mặc bộ quần áo mới thật đẹp!
Xem ra hôm nay về nhà phải nói với mẹ một tiếng, Chu Tiểu Vân vừa đi vừa nghĩ nên nói những gì.

Về đến nhà trời đã tối đen, năm giờ hơn Triệu Ngọc Trân đã nấu xong cơm tối, nhưng đợi mãi không thấy Chu Tiểu Vân về. Bà để phần cơm cho con, cả nhà ăn cơm trước.
Chu Tiểu Vân vừa vào nhà đã bị mẹ hỏi: “Đại Nha, hôm nay con đi đâu mà đến giờ mới về? Cả nhà chờ con lâu quá, đành ăn cơm trước.”
Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn đáp: “Con bị thầy Phương gọi đi nói mấy câu, kết quả nói xong mới phát hiện trời đã tối, con vội chạy về ngay.”
Triệu Ngọc Trân càu nhàu mấy câu, sau đó bê cơm để phần đem ra. Trong lòng cô ấm áp , mẹ tuy nói năng ngoa ngoắt, như lòng mềm như đậu phụ!
Chu Tiểu Vân rất đói, cắm cúi ăn.
Trong bát là món mì Chu Tiểu Vân thích ăn nhất, không phải mì sợi bán sẵn mà là mì làm bằng tay. Đây là món sở trường của Triệu Ngọc Trân nhưng bình thường bận quá, ít khi làm. Hôm nay rảnh rỗi làm một bữa cho bọn nhỏ đỡ thèm, lấy xương ống hầm làm nước dùng, mùi rất thơm.
Chu Tiểu Vân sì sụp, húp hết sạch nước.
Nói văn vẻ thì trong sợi mỳ có cả tình thương của người mẹ, sơn hào hải vị cũng không sánh bằng!
Trước đây Chu Tiểu Vân từng nghĩ mình là người mờ nhạt nhất trong bốn anh em, cha mẹ ít thương yêu nhất, giờ nghĩ lại sự tức giận của mình có lẽ chỉ là đoán mò.
Dưới ánh đèn, gương mặt mẹ còn rất trẻ, toát ra sự yêu thương từ tận đáy lòng. Tại sao từ trước đến nay mình chưa từng phát hiện?
Trong nháy mắt, chuyện cũ xẹt qua trong đầu cô, ngũ vị tạp trần chỉ có bản thân mới biết. Chìm sâu trong ký ức thậm chí cô không nghe thấy Triệu Ngọc Trân đang nói gì.
Gọi mấy lần không thấy con gái trả lời, Triệu Ngọc Trân thấy lạ. Rõ ràng mắt Đại Nha đang nhìn mình, nhưng gọi mấy tiếng không thấy đáp lại?
Bà khua khua tay trước mặt con. Lúc ấy, Chu Tiểu Vân mới tỉnh lại: “Mẹ gọi con ạ?”
Triệu Ngọc Trân vừa bực mình vừa buồn cười, rất lâu chưa thấy bộ dạng ngây ngốc đáng yêu của con gái: “Mẹ gọi con mấy câu, con mới nghe thấy. Đang nghĩ gì thế?”
Chu Tiểu Vân cảm thấy đây là một cơ hội tốt, tranh thủ kể chuyện Thầy Phương dạy mình thổi kèn ác-mô-ni-ca và cử đi thi đấu đại diện cho trường. Trong đó quá trình luyện tập vất vả chỉ nói qua loa mấy câu, trọng điểm là nhấn mạnh tầm quan trọng của hội diễn văn nghệ và việc cô cần có quần áo mới.
Triệu Ngọc Trân nghe thấy Thầy Phương tự mình dẫn con gái đi thi là một việc trọng đại, vội vã gọi chồng ra, bảo ông nghĩ cách.
Chu Quốc Cường và vợ chưa tin lắm, lúc này quay sang nhìn kĩ con gái bảy tuổi của họ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng ngần không khác đứa nhỏ bình thường. Chỉ có đôi mắt to tròn, trong veo, trầm tĩnh làm cho người ta cảm thấy cô bé này rất thông minh. Khoé miệng hơi cong lên như đang cười, lúc này mím môi, có vẻ bình tĩnh, nghiêm túc.
Quan sát kĩ, Chu Quốc Cường thấy con gái mình không giống trước đây. Về phần không giống chỗ nào thì không nói rõ được. Cuối cùng, ông đành kết luận: con gái lớn, tính cách cũng thay đổi theo, không yếu đuối ít nói như lúc bé.
Dù thế nào, sự thay đổi này là theo chiều hướng tốt. Điểm ấy khiến ông rất hài lòng. Mặc dù ông bận rộn cả ngày, không có nghĩ là ông không biết gì về việc ở nhà.
Con gái mình, có thể là trợ thủ đắc lực cho mẹ làm việc nhà, còn có thể trông các em, viết nấu ăn, trong vòng mười dặm không tìm thấy con cái nhà ai tháo vát như thế.
Chu Quốc Cường nghĩ đến đây không khỏi tự hào Nhớ ra con gái còn đi thi trên huyện, nhất thời nét mặt toả sáng. Ông lập tức ủng hộ:
“Mẹ nó à, con mình được cử đi thi là chuyện tốt, làm đại diện cho trường đấy. Ừm, tôi thấy phải mặc thật đẹp. Ngày mai chợ không họp, mẹ nó ở nhà, tôi dẫn Đại Nha lên thị trấn vào cửa hàng mậu dịch mua quần áo. Để Đại Nha nhà chúng ta xinh như hoa lúc đi thi.”
Chu Tiểu Vân mừng khôn kể xiết. Cô nghĩ được đến chợ phiên mua một cái váy thôi, không ngờ ba ba hào phóng dẫn cô đi mua cả bộ.
Chu Tiểu Vân nhớ hồi bé trừ dịp lễ Tết rất ít khi cô được mua quần áo mới. Đây đúng là tin vui bất ngờ, ai mà không thích mặc đẹp.
Triệu Ngọc Trân hơi tiếc tiền, quần áo trong cửa hàng đắt lắm đó! Không phải thứ dân quê có thể mua được. Nhưng con gái có tương lai sáng lạn, nào có cha mẹ nào không vui vẻ. Giờ trong nhà dư dả hơn trước đây nhiều, không đến mức một bộ quần áo không mua được. Bây giờ là mùa hè, quần áo chắc không đắt lắm đâu.
Nghĩ thế, Triệu Ngọc Trân thấy thoải mái, đồng ý.
Ngày thứ hai, ăn sáng xong, Chu Quốc Cường đạp xe đạp, chở Chu Tiểu Vân lên thị trấn.
Lúc gần đi, Đại Bảo đòi đi theo, bị Chu Quốc Cường giơ cao tay, doạ cho chạy rất xa.
Đạp hơn một giờ, đến thị trấn rồi! Chu Quốc Cường đạp xe suốt quãng đường dài, mồ hôi nhỏ thành giọt, thấy cửa hàng mậu dịch lớn nhất thì dừng xe, để Chu Tiểu Vân xuống, sau khi khoá xe cẩn thận mới bước vào trong.
Cửa hàng mậu dịch Hoành Quang tổng cộng có hai tầng. Mỗi tầng rộng hơn hai trăm mét vuông, có thể nói là cửa hàng có quy mô lớn nhất trong huyện.
Lúc ấy, phần lớn cửa hàng đều thuộc sở hữu nhà nước. Người bán hàng là công nhân viên, thấy có khách đến cũng không đứng lên. Đến khi khách ra trả tiền mới đứng dậy, đi lấy phiếu thu tiền.
Chu Tiểu Vân không khỏi hoài niệm thái độ phục vụ nhiệt tình của nhân viên bán hàng sau này.
Chu Quốc Cường rất ít khi đến cửa hàng mậu dịch. Lần cuối cùng đến đây đã là mấy năm trước, cùng vợ đi mua quà đầy năm cho con trai chú Ba, hiếm khi có một lần, ông đi xem hết các nơi.
Dạo một vòng qua quầy bán ti vi, lúc đó chỉ có ba nhãn hiệu: “Gấu trúc”, “Cầu vồng” và “Khang giai”, trong đó ti vi “Gấu mèo” đen trắng chất lượng tốt nhất cũng đắt hơn.
Chu Quốc Cường nhìn giá niêm yết. Buôn bán mấy tháng, trong túi có nhiều tiền hơn, ông không cảm thấy giá tiền quá đắt như trước. Nhưng một cái ti vi 14 inch hơn hai trăm nguyên cũng khiến ông thấy líu lưỡi .
Sau khi sửa lại nhà phải mua một cái ti vi, Chu Quốc Cường nghĩ thầm.
Là chủ gia đình hay là một người cha, ông đều thấy xấu hổ vì con mình không được bằng bạn bằng bè. Mấy anh em trong nhà điều kiện khá hơn ông đã khiến trong lòng ông chua xót. Nhưng cảm xúc này ông rất ít khi để lộ, dù trước mặt vợ cũng chưa từng nhắc đến.
Thực ra, có ai không muốn con mình sống cuộc sống tốt đẹp hơn? Đại Bảo Tiểu Bảo cả ngày mè nheo đòi xem ti vi, trước mặt ông mắng các con nhưng sau lưng thì tự trách mình. Ông cũng muốn đáp ứng yêu cầu của con nhưng không có tiền không làm nên trò trống gì.
Ba tháng qua, tiền lãi từ bán thịt lợn dần đi vào quỹ đạo, càng ngày càng có nhiều khách quen, kiếm được nhiều tiền hơn khiến ông rất có lòng tin với tương lai. Cứ chờ xem, các con của ba, cùng lắm là sang năm, ba sẽ mua ti vi.
Chu Quốc Cường yên lặng hạ quyết tâm liếc nhìn lần cuối cùng rồi kéo Chu Tiểu Vân sang hàng khác.
Trước nhìn giá treo đồ cực lớn, Chu Quốc Cường liếc mắt chọn trúng một cái áo sơ mi, cổ cồn trắng dài tay nhìn rất đẹp, nhìn giá tiền. Trời ạ, bốn mươi nguyên!
Chu Quốc Cường lập tức bỏ đi ý định bảo nhân viên lấy cho mình xem, lại sang quầy bán đồ nữ.
Lúc này trang phục mùa hè đã có mặt trên thị trường, các loại váy áo màu sắc rực rỡ, áo cộc tay, quần dài, váy ngắn, quần soóc, Chu Quốc Cường vốn định mua tặng vợ một thứ gì đó, đáng tiếc nhìn thấy giá toàn quá cao. Tuy trong người riêng có tám mươi nguyên, nhưng Chu Quốc Cường chưa quên mục đích quan trọng nhất là mua cho con gái một bộ thật đẹp, đành chờ xem còn thừa bao nhiêu rồi tính.
Vì thế, hai cha con vừa đi vừa ngắm, bước vào quầy bán đồ trẻ con ở tầng hai.
Đằng sau quầy treo không ít váy áo trẻ con. Chu Quốc Cường nhìn trúng một cái váy màu đỏ tươi, viền ren trắng, bảo con nhìn xem có thích không.
Chu Tiểu Vân nhìn rồi lắc đầu: “Ba ba, bộ này loè loẹt quá, mặc mùa hè nhìn đã thấy nóng. Đi tìm một bộ màu trắng đẹp hơn! Con thấy bộ kia màu xanh nhạt, điểm hoa trắng rất đẹp.”
Chu Tiểu Vân vừa nhìn đã thích cái váy này. Màu sắc nhã nhặn là màu cô thích, kiểu dáng tuy đơn giản nhưng ưu điểm là đường may chắc chắn, mặc trong trường hợp nào cũng không đến mức thất lễ.
Chu Quốc Cường bảo nhân viên lấy xuống để Chu Tiểu Vân mặc thử. Chu Tiểu Vân đứng sau quầy bán cao hơn một thước thay đồ, may mà tuổi còn nhỏ nên không sao, nhưng trong lòng vẫn thấy không được tự nhiên.
Thay váy xong, Chu Tiểu Vân ngại ngùng đi ra đứng trước mặt cha, Chu Quốc Cường nhất thời thấy trước mắt sáng ngời.
Chu Tiểu Vân ít khi được mặc quần áo mới, mặc chiếc váy màu xanh này, xinh xắn đáng yêu như một bông hoa nhỏ khiến người ta yêu mến, ngay cả nhân viên bán hàng cũng khen rất đẹp.
Chu Quốc Cường hỏi giá, hai mươi tám! Hơi đắt, nhưng sờ vải mềm mại nhìn qua rất tốt, đường may tinh xảo, gấu váy còn thêu hoa trông lịch sự, tao nhã. Ông không có biết giá cả lắm cũng thấy nó đáng giá này.
Chu Quốc Cường trả tiền xong lại mua cho con gái một đôi giày. Chu Tiểu Vân biết ý chọn một đôi xăng-đan màu trắng, chỉ mấy nguyên, là đôi rẻ nhất trong tủ.
Được rồi, đại công cáo thành. Chu Quốc Cường sờ số tiền còn dư trong túi, dằn lòng mua cho Đại Bảo mua một bộ thể thao và quần đùi, co dãn tốt thích hợp cho Đại Bảo hiếu động mặc mùa hè. Nghĩ lại, còn mua thêm đồ cho Tiểu Bảo, Nhị Nha mỗi đứa một đôi xăng đan. Con cái là bảo bối trong lòng cha mẹ mà!
Cuối cùng xuống lầu một, mua cho vợ một cái áo sơ mi cộc tay bằng sợi tổng hợp, là loại mỏng mát mà Triệu Ngọc Trân thích từ lâu.
Mua xong đồ đã là giữa trưa, Chu Quốc Cường thấy con gái đói bụng, nên dẫn con đến một quán ăn nhỏ cạnh cửa hàng mậu dịch, gọi hai phần cơm rồi hỏi con muốn ăn gì.
Chu Tiểu Vân biết rõ hôm nay Chu Quốc Cường đã tiêu khá nhiều tiền, tiền tiêu hôm nay là cha mẹ vất vả một tháng trời. Cô nhìn đồ ăn, không dám chọn món đắt, vội nói: “Ba ba, cho con khoai tây xào đi, con thích nhất mon này.”
Chu Quốc Cường hơi chua xót, theo ý con gọi khoai tây xào, thấy con ăn rất ngon mới thoáng được an ủi một chút.
Về tới nhà, bọn trẻ đứa nào cũng có đồ mới nên vui lắm. Đại Bảo mặc ngay bộ thể thao lên người, xoay qua xoay lại trước gương mấy lần, không cần nói cũng biết cực kỳ thích. Tiểu Bảo và Nhị Nha cũng đi giày mới, nhìn rất xinh.
Chu Tiểu Vân cất giày và váy mới vào tủ, đợi đến ngày đi thi mới mặc. Cô ở trong phòng tiếp tục luyện thổi kèn ác-mô-ni-ca . Nếu cha mẹ đã biết thì cô không cần giấu giếm nữa, ở nhà luyện tập. Tiếng kèn du dương hấp dẫn mấy đứa trẻ, xúm vào ngồi nghe, dù hiểu hay không thì cũng thấy rất êm tai.
Triệu Ngọc Trân không ngờ chồng còn mua đồ cho mình, một bên càu nhàu chồng xài tiền hoang phí, một bên vui vẻ mặc thử áo mới. Soi gương thấy mình vẫn còn trẻ đẹp, bà không ngăn nổi nở nụ cười.
Sáng sớm hôm sau, Phương Văn Siêu và Chu Tiểu Vân cùng ngồi xe lên thị trấn.
Hiệu trưởng Kiều cười híp mắt đi tiễn, dặn thầy trò đi đường bình an. Thầy từ ái nói với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, trò hôm nay đi thi phải bình tĩnh, cố gắng biểu diễn tốt nhé?”
Chu Tiểu Vân ngoan ngoãn gật đầu. hôm nay cô mặc váy mới, đi đôi xăng đan mới, thắt hai bím tóc để trước ***, nhìn qua trắng trẻo, rất đáng yêu. Nhìn cô bé như thế ai nghĩ là đến từ nông thôn, nói là bé gái ở thành phố cũng không ai hoài nghi.
Sở giáo dục huyện chọn hội trường một trường tiểu học trọng điểm làm nơi tổ chức hội diễn. Trường này diện tích không nhỏ, có mấy dãy nhà bốn tầng làm phòng học, to đẹp hơn trường cô nhiều. Lúc đến nơi, người đến người đi rất ồn ào.
Có ký ức từ kiếp trước, Chu Tiểu Vân sẽ không bé gái ở quê mới lên, nhìn đông nhìn tây, nhưng cô vẫn thấy tò mò với ngôi trường nổi tiếng đã lâu này.
Cô đi theo thầy Phương Văn Siêu bước vào trong sân, nhìn xung quanh, không ít học sinh đang học thể dục. Môn học không khác lắm so với ở nông thôn, cũng là đá cầu và nhảy dây nhưng ở đây học sinh ăn mặc đẹp hơn.
Bọn trẻ tò mò vì thấy có nhiều người đến trường nhưng có tò mò cũng chỉ đứng xem, không chạy sang hỏi han. Nếu như ở nông thôn, sợ rằng sớm vòng trong vòng ngoài rồi, Chu Tiểu Vân nghĩ tới đây hơi mỉm cười.
Vào trong hội trường, Phương Văn Siêu bảo Chu Tiểu Vân ngồi ở hàng ghế chờ để thầy đi rút thăm. Trình tự biểu diễn các tiết mục được quyết định bởi lá phiếu rút được. Điều này cần lưu ý. Nếu rút biểu diễn sớm quá không tốt, giám khảo dễ chấm điểm thấp, nhưng biểu diễn cuối cùng càng khó. Có nhiều tiết mục quá, xem chán rồi, ai còn có tâm tư xem tiếp.
Lý tưởng nhất là mấy tiết mục giữa. Tổng cộng có hơn hai mươi tiết mục, nếu được số mười lên thi là tốt nhất.
Xung quanh Chu Tiểu Vân là các bạn nhỏ đến dự thi. Bên trái hình như là một nhóm múa, mặc quần tất mỏng, khoảng mười một, mười hai tuổi, nghe giọng nói líu ríu, cô đoán đến từ một trường trong thị trấn.
Bên tay phải cô là một cô bé có vẻ bằng tuổi. Cô bé ôm nhị hồ, ăn mặc rất mốt, tóc buộc vổng, trông như cô công chúa nhỏ. Trên mặt đánh phấn, tô má hồng, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ tươi viền ren trắng.
Cô nhìn rất quen nên nhìn mấy lần. Nghĩ thầm đây không phải là bộ quần áo hôm qua đi mua cha thích sao? Khó trách nhìn quen thế, may là lúc ấy mình không thích nếu không hôm nay mặc trùng nhau chả phải là mất mặt lắm.
Chu Tiểu Vân quay sang nhìn mấy lần khiến cô bé kia hiểu nhầm, tự cho là mình xinh đẹp làm người ta chú ý, đắc ý quay sang bắt chuyện: “Cậu cũng đến thi đúng không, cậu ở trường nào ?”
Chu Tiểu Vân vốn không muốn nhiều lời nhưng người ta hỏi thì không thể không đáp: “Tớ đến từ tiểu học Hưng Vượng.”
Trên mặt cô bé kia thoáng qua vẻ khinh miệt: “Hưng Vượng tiểu học? Là trường nào thế, chưa từng nghe qua, chắc là trường ở nông thôn rồi. Tớ là học sinh của trường này, là học sinh của tiểu học Thực Nghiệm.” Nói đến mấy chữ “tiểu học Thực Nghiệm”, cô bé kia kiêu ngạo ngẩng cao đầu, có cảm giác ưu việt của học sinh thành phố.
Chu Tiểu Vân cười cười không lên tiếng, với người như thế cần gì nói chuyện, biết thế ban đầu đã không trả lời.
Cô bé kia vẫn nói tiếp: “Tớ là Tần Tuyết, năm nay tám tuổi học lớp một. Tớ kéo nhị hồ, còn cậu?”
Chu Tiểu Vân thở dài, thực sự là có mắt không tròng, không thấy là mình không để ý đến sao? Vừa thấy chính là được chiều quá sinh hư: “Tớ là Chu Tiểu Vân.” Mau biết ý, đừng nói chuyện với mình nữa.
Đáng tiếc nguyện vọng của nàng thượng đế không nghe thấy, Tần Tuyết tiếp tục lải nhải : “Lát nữa cậu biểu diễn cái gì? Trong tay cậu không có nhạc cụ, có phải là thi hát không?”
Kèn ác-mô-ni-ca do thầy Phương giữ. Nhưng liên quan gì đến mi, hai đứa chưa quen thân đến mức độ này.
Hàm hồ đáp một tiếng, đúng lúc thầy Phương đi xuống. Anh cười nói: “Vận may không tồi, là số hai mươi lên sân khấu. Không cần gấp, cứ từ từ xem các tiết mục, cuối cùng lên thi.”
Kỳ thực, trong lòng Phương Văn Siêu rất chán nản, vận may của mình tệ quá. Thế nào lại bốc phải số cuối cùng đây? Dù không hài lòng với số thứ tự nhưng không thể biểu hiện trước mặt trò, đành miễn cưỡng cười vui để Chu Tiểu Vân yên tâm.
Chu Tiểu Vân tỏ vẻ cái gì cũng không biết: “Tốt quá, em được xem hết các tiết mục. Chắc chắn có nhiều tiết mục đặc sắc, em chưa từng được tham gia hoạt động như thế này, hôm nay được mở mang tầm mắt rồi.”
Cô giáo của Tần Tuyết cũng vừa đến, khéo làm sao, số thứ tự của cô bé là mười chín, vừa vặn trước biểu diễn trước Chu Tiểu Vân.
Tần Tuyết thấy số thứ tự của mình thì không vui, bĩu bĩu môi. Thấy nụ cười của Chu Tiểu Vân rất chói mắt, cố ý nói to để cô nghe thấy: “Thật là ngốc, thi cuối cùng là xấu nhất, từ trước đến giờ chưa có thứ hạng gì, không biết có gì mà vui đến thế.”
Phương Văn Siêu cũng nghe thấy hơi xấu hổ, Chu Tiểu Vân làm như không nghe thấy gì, bảo thầy ngồi xuống.
Tần Tuyết thấy người ta không có phản ứng, tự làm mất mặtmình, cũng có chút hậm hực hờn dỗi, quay sang nói chuyện với cô giáo của mình.
Chỉ chốc lát sau, một nam một nữ dẫn chương trình nói một thôi một hồi, cuối cùng tuyên bố hội diễn chính thức bắt đầu.
Quanh đi quẩn lại có mấy tiết mục, đa số là múa, hát. Có trường chơi trội biểu diễn tiết mục võ thuật giành được không ít tràng pháo tay.
Chu Tiểu Vân nhìn qua dần dần bình tĩnh. Cô coi như đang xem ti vi vậy. Thực ra cũng bình thường, dù sao biểu diễn chỉ là học sinh tiểu học, các trường không có nhiều kinh phí để chuẩn bị, nên các tiết mục sàn sàn nhau. Thỉnh thoảng có tiết mục đặc sắc được vỗ tay rào rào là các tiết mục của trường trong thị trấn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tiếng vỗ tay dần dần thưa thớt. Cảnh Giám khảo nghiêm đầu thảo luận các tiết mục càng ngày càng ít. Lúc này, đến lượt Tần Tuyết của trường tiểu học Thực Nghiệm lên sân khấu. Cô bé ngồi giữa sân khấu, lấy ra nhị hồ, có vẻ rất oai. Loại nhạc cụ này hiếm thấy trong học sinh tiểu học, giám khảo tập trung tinh thần lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc