Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 313

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Cuối năm, Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan kết hôn.
Tất nhiên Chu Tiểu Vân làm phù dâu của Tưởng Tiêu Đan, còn Lý Thiên Vũ làm phù rể, đi theo Dương Phàm.
Quê gốc của Tưởng Tiêu Đan ở cùng tỉnh nhưng cách thị trấn rất xa.
Hiện tại Chu Tiểu Vân đành phải đến nhà Tưởng Tiêu Đan ngủ một đêm, rạng sáng hôm sau đi cùng với cô ấy trang điểm, mặc áo cưới. Chú rể Dương Phàm đến giờ lành mới tới.
Ba giờ chiều từ nhà Tưởng Tiêu Đan xuất phát, đến nhà Dương Phàm trời đã gần tối.
Chu Tiểu Vân vẫn ở bên cạnh Tưởng Tiêu Đan, thấy gương mặt cô ấy tràn đầy hạnh phúc, cô thật lòng vui mừng cho cô ấy.
Lý Thiên Vũ rút được ít thời gian đến phòng tân hôn: “Tiểu Vân, hôm nay em ngồi xe lâu như vậy, cảm giác thế nào?” Anh nhớ kĩ chuyện cô say xe, sợ cô ngồi xe thời gian dài sẽ không thoải mái.
Chu Tiểu Vân cười nói: “Hôm nay tàm tạm, có thể vì tâm trạng tốt. Em mải nói chuyện với Tiêu Đan, không có cảm giác không thoải mái.”
Lý Thiên Vũ lúc này mới yên tâm. Bị cô dâu Tưởng Tiêu Đan cười trêu nói: “Trông hai ngươi kìa, một phút không rời nhau.”
Vừa dứt lời, Dương Phàm tới: “Tiêu Đan, em đói không?”
Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đều nở nụ cười, thật sự một phút không rời mới là đôi này!
Dương Phàm vốn có ngoại hình nổi bật, hôm nay mặc cả bộ âu phục, cực kì đẹp trai. Cô dâu Tưởng Tiêu Đan mặc áo cưới đẹp đẽ, cũng xinh đẹp vô cùng. Thật là một đôi trai tài gái sắc.
Lý Thiên Vũ nhìn mà phát sốt, liên tưởng tới cảnh mình và Chu Tiểu Vân kết hôn sẽ như thế nào… Thực sự là vô cùng chờ mong a…
Đến buổi tối, nháo động phòng là chuyện ai nấy đều thích thúc. Mấy bạn học cùng cấp ba cũng đến góp vui, Lý Thiên Vũ và mọi người ở phòng tân hôn đem Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan lăn qua lăn lại bảy, tám lần.
Dương Phàm nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ, đợi đến lúc thằng nhóc Lý Thiên Vũ này kết hôn, nhất định anh phải báo “Thù” này!
Tiễn mọi người về hết, đã gần mười hai giờ.
Chu Tiểu Vân chuẩn bị về nhà, Lý Thiên Vũ nhíu mày: “Trễ như thế em đừng về! Chúng ta đến nhà Lưu Lộ nghỉ ngủ một đêm!”
Lưu Lộ gia cách đây nhi tối đa mười phút lộ trình, bộ hành quá khứ đều được.
Chu Tiểu Vân nghĩ một lúc, giờ về nhà đúng là quá xa, đến nhà Lưu Lộ là ý kiến hay.
Cô cũng có chút lo lắng: “Muộn quá rồi khéo cậu ấy đã ngủ, lúc này chúng ta đến chẳng phải đánh thức cậu ấy?”
Lý Thiên Vũ cười kéo Chu Tiểu Vân bước về phía trước: “Không sao, anh có chìa khóa, trực tiếp mở cửa là được.”
Chu Tiểu Vân đành phải theo Lý Thiên Vũ đến nhà Lưu Lộ.
Lý Thiên Vũ nhẹ chân nhẹ tay mở cửa ra, rất sợ đánh thức cậu mợ. Nhưng chắc chắn phải gọi Lưu Lộ, nếu không, để Chu Tiểu Vân ngủ ở đâu?
Lưu Lộ mặc quần áo kín đáo mở cửa phòng.
Chu Tiểu Vân thấy Lưu Lộ không ngừng ngáp cảm thấy rất bất tiện: “Trễ thế này mà quấy rầy cậu, ngại quá.”
Lưu Lộ oán trách lườm cô: “Nói gì khách sáo quá vậy!”
Chu Tiểu Vân ngẫm lại cũng đúng: “Bây giờ chị đã là chị dâu của em, đích xác không cần khách khí với chị như thế.”
Lưu Lộ bị trêu mặt đỏ bừng, véo cô một cái. Chu Tiểu Vân không dám cười ra tiếng, nhanh chóng chui lên giường, ngủ cùng Lưu Lộ.
Sáng hôm sau, Chu Tiểu Vân dậy sớm.
Giờ ba mẹ Lưu Lộ đều xem như là trưởng bối của Chu Tiểu Vân, cô rất lễ phép chào “Chú, dì”. Lý Thiên Vũ ở bên cạnh gào to bảo cô gọi “Cậu, mợ”.
Chu Tiểu Vân trắng mắt lườm anh một cái.
Lý Thiên Vũ cười hì hì: “Hai ta sau này kết hôn, cậu của anh tất nhiên sẽ là cậu của em, gọi trước đâu có sao.”
Lưu Chính Thanh vỡ lẽ, hóa ra Chu Tiểu Vân là bạn gái cháu trai bên ngoại của ông!
Lưu Chính Thanh không nhịn được quan sát Chu Tiểu Vân mấy lần, chỉ thấy cô gái này trắng trẻo, xinh xắn, văn tĩnh, dịu dàng, lập tức có ấn tượng rất tốt với cô.
Sau khi ăn điểm tâm ở nhà Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân định về nhà.
Lý Thiên Vũ lưu luyến không rời nói: “Em không thể ở chơi thêm mấy ngày à? Mỗi lần em về nhà, rất nhiều ngày anh lại không nhìn thấy em.” Bởi vì Chu Tiểu Vân kiên quyết không cho Lý Thiên Vũ ở trước mặt người nhà mình để lộ thân phận, anh đành ủy khuất tiếp tục làm dưới “mật vụ ngầm”.
Chu Tiểu Vân cười nói: “Mấy ngày thôi mà! Anh cố gắng một tí là qua.” Sau đó nói với Lưu Lộ: “Lưu Lộ, anh tớ ngày mai sẽ về, chi bằng cậu đi cùng tớ về nhà.”
Lưu Lộ báo cho cha mẹ một tiếng, sau đó đi cùng Chu Tiểu Vân.
Lý Thiên Vũ rầu rĩ quay về phòng.
Cậu Lưu Chính Thanh gọi anh: “Tiểu Vũ, cháu và Chu Tiểu Vân thật sự là người yêu hả?”
Lý Thiên Vũ gật gật đầu: “Đúng vậy cậu, từ năm hai đại học chúng cháu bắt đầu yêu nhau, đến giờ đã hơn ba năm.”
Lưu Chính Thanh cau mày: “Cậu thấy cô bé này rất tốt, cháu phải tranh thủ Tết nhất mua ít đồ đến chào nhà con bé, tỏ vẻ một chút chứ. Sao ngay cả phép tắc tối thiểu ấy cũng không biết hả?”
Lý Thiên Vũ hô to oan uổng: “Cậu, năm trước cháu đã muốn làm như vậy. Nhưng cô ấy nói không được để người trong nhà biết cô ấy có bạn trại, không cho cháu đi.” Anh rất muốn đi có được không.
Lưu Chính Thanh nghĩ kế nói: “Con gái mà, da mặt đều tương đối mỏng. Nếu như cháu còn đợi con bé gật đầu thì còn lâu, theo cậu, cháu cứ mua ít đồ, trực tiếp đến nhà đi. Con bé đâu thể đuổi cháu về đúng không!”
Lý Thiên Vũ lập tức động lòng. Mắt thấy bạn tốt Dương Phàm đã kết hôn với bạn gái Tưởng Tiêu Đan, nếu bảo anh không hâm mộ, đó là chuyện không thể.
Nghe xong lời khuyên của cậu, anh thầm quyết định hành động.
Chu Tiểu Vân không biết gì hết, lúc này đang trên đường về nhà với Lưu Lộ!
Đến nhà, Triệu Ngọc Trân giữ chặt lấy Lưu Lộ, thân thiết hỏi han. Lưu Lộ đã nhận được đãi ngộ như thế, trong lòng cực kì ấm áp.
Chu Tiểu Vân cố ý ở bên cạnh nói chua lè: “Mẹ, mẹ có con dâu liền không thích con gái nữa. Con về nửa ngày cũng không thấy mẹ liếc nhìn con một cái!”
Triệu Ngọc Trân cười nói: “Đúng, mẹ có con dâu liền không thích con gái nữa, còn ước gì Tết con đừng về đây!”
Chu Tiểu Vân thu dọn phòng anh trai để Lưu Lộ vào ở.
Tập tục xưa nay ở nông thôn tập tục là vậy, chỉ cần đính hôn coi như là người trong nhà. Vì thế Lưu Lộ ở phòng Đại Bảo cũng là chuyện đương nhiên.
Khi anh ấy không ở nhà, Lưu Lộ cũng thường sẽ tới ở hai hôm, đều ở trong phòng anh ấy, sớm quen rồi.
Chu Tiểu Vân quá quen thân với chị dâu tương lai Lưu Lộ, không hề buồn chán, hai người cười cười nói nói rất náo nhiệt.
Nhị Nha nói ngọt, nhìn thấy Lưu Lộ là gọi “Chị dâu ” “Chị dâu “, khiến Lưu Lộ ngượng ngùng: “Còn chưa chính thức kết hôn mà, em cứ gọi chị là chị Lưu Lộ tỷ thôi!”
Nhị Nha cười hì hì nói: “Kết hôn dù sao là chuyện sớm hay muộn, coi như em tập gọi trước cho quen.”
Được cái Tiểu Bảo vẫn gọi “chị Lưu Lộ”, làm cô đỡ xấu hổ hơn.
Lưu Lộ thầm đếm thời gian trong đầu, Chu Chí Lương, sao anh chưa về?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc