Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 210

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Cấp ba ơi cấp ba à

Hai tuần sau Đại Bảo lại gọi điện về nhà, lần này cuối cùng có Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo ở nhà. Qua điện thoại Đại Bảo biết Tiểu Bảo đỗ vào lớp tăng cường của trường Anh Minh thì cực kỳ vui vẻ, ầm ĩ đòi nói mấy câu với Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhận điện thoại, hai người ở trong điện thoại cười đùa vui vẻ.
Đại Bảo bày ra dáng đại ca: “Tiểu Bảo, em lên lớp mười nhớ học tập thật giỏi, sau này thi vào đại học tốt. Ngàn vạn lần đừng yêu sớm gì gì đó, càng không được học chơi máy game, học đánh bi-a…”
Tiểu Bảo vừa nghe vừa gật đầu, hiếm có một lần không đấu võ mồm với anh, khiến cho Đại Bảo thật vất vả được một lần làm anh trai đúng nghĩa.
Tiểu Bảo chuyển điện thoại cho Chu Tiểu Vân, Chu Tiểu Vân vừa mới gọi một tiếng “Anh” chưa nói gì khác đã nghe Đại Bảo tuôn ra một tràng: “Đại Nha, năm nay em cấp ba, đây chính là thời điểm mấu chốt. Ngàn vạn lần đừng để ý tới mấy nam sinh kia, có nghe thấy không? Nếu có ai dám quấy rầy ngươi em em cứ nói cho anh, anh ngồi ô tô đường dài về đánh nó!”
Chu Tiểu Vân nghe xong cười mãi, anh Đại Bảo này. Lời tuy thô lỗ nhưng khiến người ta mát lòng!
Chu Tiểu Vân quan tâm hỏi cuộc sống ở đó của Đại Bảo.
Đại Bảo lướt qua việc huấn luyện gian khổ, chỉ nói điều kiện ăn ở đều rất tốt, cả nhà cứ yên tâm. Cô vừa nghe là biết anh ấy giấu giếm không nói việc huấn luyện rất vất vả. Chắc là cũng sợ người trong nhà lo lắng cho anh ấy!
Luôn luôn cẩu thả không ngờ Đại Bảo cũng học được suy nghĩ vì người khác.
Chu Tiểu Vân vừa vui mừng lại vừa chua xót. Đại Bảo. Hi vọng anh ở bên ngoài sống thật tốt. Trưởng thành là người đàn ông chân chính! Mọi người trong nhà đều yên lặng ủng hộ anh!
Sau khi học kỳ mới khai giảng, bầu không khí đột nhiên căng thẳng hơn.
Lớp 12, tới thời điểm học tập mấu chốt nhất. Nhiều năm học tập, sắp đến lúc thi vào đại học, bước vào đợt khảo nghiệm thực sự cho một tầm cao mới.
Thời gian các giáo viên vào lớp càng ngày càng dài, thời gian tan học nghỉ ngơi càng ngày càng ngắn, càng ngày càng nhiều bài thi, bài tập chồng chất như núi, sách trên bàn chất cao che khuất khuôn mặt mỗi người chỉ còn một nửa. Chu Tiểu Vân muốn quay đầu lại nói chuyện với Vương Tinh Tinh cũng phải nghiêng đầu.
Ai, cấp ba à!
Chu Tiểu Vân phát hiện thiếu đi mấy môn hóa học, vật lý, sinh học việc học hình như dễ hơn một chút. Bài tập ban xã hội có nhiều hơn cũng chỉ là đọc thuộc lòng viết nhiều. Chả bù cho ban khoa học tự nhiên, một đề bài cao thâm thường nghiên cứu nửa ngày chưa chắc đã tìm ra cách giải, so sánh với ban xã hội, các học sinh ban này càng thêm vất vả.
Đương nhiên, có người học tập mệt mỏi vất vả, cũng có rất nhiều học sinh bắt đầu dời sự chú ý ra khỏi sách vở.
Không ít nam sinh chạy ra ngoài chơi game đánh bi-a, bị giáo sư bắt được mắng một tràng, bắt viết kiểm điểm, sau đó đâu lại hoàn đấy, có khối người như vậy.
Ban xã hội cơ bản là thiên hạ của nữ sinh, nam sinh có thành tích tốt rất ít, đếm được trên đầu ngón tay. Tiểu thuyết võ hiệp lặng yên chuyền tay trong đám nam sinh. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Mấy cửa hàng cho thuê sách gần đó có tiểu thuyết Kim Dung, Cổ Long rất được hoan nghênh, có nhiều nam sinh trọ ở trường thường thức suốt đêm đọc tiểu thuyết. Không có đèn thì sao? Hắc. Dễ thôi, bật đèn pin soi! Liên quan đến đèn pin và pin con thỏ cũng thành hàng hoá dễ bán.
Các nữ sinh lại thích xem các tiểu thuyết của Quỳnh Dao. Các câu chuyện yêu hận triền miên rất hợp khẩu vị các bạn nữ đang thời kỳ trưởng thành, không ít người vì nhân vật trong sách mà lúc lười lúc khóc sụt sùi.
Lúc này các bạn nữ nói chuyện với nhau thường xoay quanh đề tài mỗ thư mỗ nam mỗ nữ chính tiến triển thế nào. Nếu ai nói chưa đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao chắc chắn sẽ bị các nữ sinh khác cười chê là lạc hậu.
Ách, Chu Tiểu Vân cũng xem qua.
Cô rất thích cách hành văn tinh tế của Quỳnh Dao. Một nghìn câu chuyện chủ yếu có một điệu lấy nước mắt của người đọc thì không có gì để nói, nhưng bên trong không thiếu ngôn từ đẹp. Nhất là một số ít bài thơ ngắn vô cùng cảm động.
Chu Tiểu Vân không cần trốn tránh, muốn đọc thì đến tiệm cho thuê sách quang minh chính đại đặt ở đầu giường thưởng thức.
Vương Tinh Tinh ở trong túc xá của trường, muốn xem tiểu thuyết mà thời gian ký túc xá tắt đèn quá sớm, mỗi ngày sau tiết tự học chỉ có nửa tiếng đến một tiếng để đọc sau đó bị tắt đèn.
Dùng đèn pin ở trong chăn đọc sách hại mắt thì thôi, mấu chốt là bất giờ sẽ có giáo viên đến ký túc kiểm tra đột xuất, bị bắt được không phải chuyện đùa đâu.
Vương Tinh Tinh cực kỳ hâm mộ Chu Tiểu Vân tự do: “Chu Tiểu Vân, cậu quá sướng, mỗi tối muốn đọc lúc nào thì đọc lúc đó. Không giống bọn mình, đáng thương ૮ɦếƭ mất.”
Chu Tiểu Vân ách nhiên thất tiếu: “Cậu đừng khoa trương như vậy có được không, giờ tự học buổi tối tan lúc gần chín giờ, về nhà đâu có thời gian xem tiểu thuyết chứ! Về nhà gần như tớ chỉ tắm rửa rồi ngủ luôn.”
Cùng lắm đọc được nửa tiếng thôi. Đọc thời gian dài không đảm bảo được giấc ngủ hôm sau đi học sẽ ngủ gà ngủ gật, giáo viên nói gì đâu thể nghe lọt.
Vương Tinh Tinh thở dài: “Dù sao ở bên ngoài trường học quá tốt, tiếc rằng ba tớ kiên quyết không đồng ý cho tớ thuê phòng trọ ở ngoài, nếu không tớ đã sớm chuyển ra.”
Vương Tinh Tinh về nhà nói với cha mẹ mấy lần, đều bị cha mẹ bác bỏ. Lý do thứ nhất, thuê trọ tốn tiền hơn ở trường. Lý do thứ hai, một người nấu cơm tốn thời gian. Lý do thứ ba, không khống chế được thời gian, sẽ thức đêm xem tiểu thuyết.
Nguyên nhân quan trọng nhất là, sợ Vương Tinh Tinh yêu sớm. Lúc này ở một nơi tự do, thích đi đâu thì đi cũng không ai quản, nếu như hẹn hò với nam sinh thì sao? Vẫn là trọ ở trường ổn thỏa hơn.
Vương Tinh Tinh phản kháng vô hiệu, càng thêm hâm mộ Chu Tiểu Vân.
Trông người ta Chu Tiểu Vân, cha mẹ thật khai sáng, từ lúc cấp hai để bạn ấy trọ ngoài trường, một lần ở là mấy năm! Thật làm cho người ta hâm mộ!
Chu Tiểu Vân nghe Vương Tinh Tinh nói một tràng cười mãi. Đối lập với cha mẹ của các bạn học khác, cha mẹ cô ở phương diện này rất tốt.
Không can thiệp việc học của cô, không can thiệp cuộc sống của cô, trên căn bản là cầu được ước thấy. Ừ, thật hạnh phúc!
Vốn dĩ đối với việc này cô Diệp mở một con mắt nhắm một mắt, không hỏi đến nhiều lắm. Mà lại có người mê mẩn đọc tiểu thuyết mang sách đến lớp, khi đi học còn lén nhìn. Chờ ánh mắt của giáo viên quét tới thì nhanh chóng nhét sách vào ngăn bàn. Gan lớn thì trực tiếp để dưới sách giáo khoa.
Các giáo viên đều rất nhức đầu vì việc này. Ai chưa từng ở trên lớp tịch thu tiểu thuyết của học sinh để trong ngăn bàn hoặc đặt bên dưới cúi xuống đọc chứ? Tất nhiên tiết ngữ văn thì không ai dám, tiết của cô chủ nhiệm ai dám to gan làm vậy. Đến tiết chính trị, lịch sử, địa lý thì khó nói.
Diệp Lan thấy có giáo viên phàn nàn với mình về vấn đề này, hiển nhiên phải đứng trước lớp tiến hành một hồi phê bình giáo dục. Lúc đó các học sinh đều vâng vâng dạ dạ, sau lưng làm gì khó mà quản.
Diệp Lan từng đi qua thời kỳ trưởng thành, đương nhiên hiểu rõ sự rung động bất an của học sinh. Lúc này giáo viên có nói nhiều hơn cũng phản tác dụng. Rất nhiều nam sinh nữ sinh liên tục hoạt động ngầm. So sánh tương đối mà nói, đọc tiểu thuyết ngôn tình tiểu thuyết võ hiệp hình như không phải vấn đề lớn.
Yêu sớm mới là vấn đề khiến người ta đau đầu.
Nói đến chuyện yêu đương của học sinh cấp ba thật khiến các giáo viên líu lưỡi.
Thông thường độ tuổi ở khoảng mười tám, mười chín, đều là các thiếu nam thiếu nữ tới thời kỳ phản nghịch của tuổi trưởng thành, nói yêu thương như thành một loại bản năng.
Trên lớp học lén truyền tờ giấy nhỏ, sau khi tan học chạy ra ngoài trường hẹn hò, chủ nhật các đôi các cặp ẩn hiện ngoài công vườn, còn có hiện tượng nam sinh nữ sinh đi qua đêm. Giáo viên tuần tra ký túc xá mỗi ngày, buổi tối một lần sáng sớm một lần, rất sợ có học sinh một mình ra khỏi ký túc, một đêm không về.
Nhưng mà, có một số việc khó lòng phòng bị.
Nghe nói có mấy nam sinh cấp ba chuyên môn nhân lúc nửa đêm leo tường chuồn ra khỏi ký túc, sau đó khi trời chưa sáng hẳn lại leo tường vào. Việc này lặng lẽ truyền lưu trong đám học sinh, không ai không biết.
Đương nhiên các giáo viên cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh phát hiện ra tệ nạn này ở ký túc. Về sau đổi thành mỗi đêm phái một người tới gác đêm —— nói đơn giản, chính là ngủ trong ký túc với học sinh.
Phương pháp này quả nhiên hữu hiệu, hiện tượng nửa đêm leo trộm bờ tường bị hạn chế đáng kể. Nhưng, trên có chính sách thì dưới có đối sách. Rất nhanh, lục tục có học sinh bắt đầu lấy đủ loại lý do để ra ngoài thuê phòng ở. Lý do rất hoàn mỹ, có chủ nhiệm lớp nhất thời không bắt bẻ sẽ đồng ý .
Kết quả, mới qua mấy tuần đã xảy ra chuyện lớn ầm ĩ.
Hoá ra, không ngờ có một nam sinh và một nữ sinh khác lớp thuê phòng bên ngoài ở chung với nhau. Việc này nhấc lên sóng to gió lớn trong đám học sinh, ngay lập tức náo động toàn trường.
Cô gái kia tên là Trầm Linh, là nữ sinh nổi tiếng xinh đẹp. Chàng trai tên Lâm Đông, thành tích bình thường, nhà rất có tiền. Hai người vốn sau khi phân ban không còn chung lớp. Nghe nói hồi lớp mười hai người đã mắt đi mày lại, về sau phát triển thành một đôi bán công khai, xúc động nhất thời chạy ra ngoài trường ở chung.
Trong phòng hiệu trưởng, cha mẹ Trầm Linh nước mắt giàn giụa, phụ huynh Lâm Đông cũng bị gọi tới.
Sau khi Chu Tiểu Vân nghe nói về việc này có chút khiếp sợ, đây là học sinh ở đâu, sao lá gan lớn vậy chứ! Đương nhiên, chính cô kiếp trước cũng là người yêu đương quá sớm nhưng, dù sao cũng là người trưởng thành rồi sau này mới bắt đầu ***.
Nghe nói Trầm Linh còn chưa đủ mười tám tuổi đâu!
Thật sự là…
Không tìm nổi từ ngữ để hình dung.
Trầm Linh là một nữ sinh ở lớp ba ban xã hội, học tập bình thường nhưng có chút tiếng tăm —— lớn lên đẹp lại yêu trang điểm, đi đến đâu cũng có thể thu hút những ánh mắt như lang như hổ của một đống nam sinh.
Chu Tiểu Vân có chút ấn tượng với Trầm Linh, lúc này không nhịn được thấy nuối tiếc thay nữ sinh này.
Đã là cấp ba, ngoại trừ chuyện này trường học chắc chắn sẽ đưa ra hình thức xử phạt nghiêm khắc, không biết sẽ sản sinh ra ảnh hưởng như thế nào với cuộc sống về sau nữa!
Sở Đình Đình thích nhất hỏi thăm tin tức bát quái kiểu này, đi bộ một vòng rồi bắt đầu tuyên bố trong lớp về “Lời đồn” mới nhất, à, không, là diễn biến tình huống mới nhất.
Nghe nói, trường học muốn đuổi học Lâm Đông.
Nghe nói, trường học muốn “khuyên” Trầm Linh nghỉ học.
Nghe nói, phụ huynh tới hết lần này đến lần khác thương lượng với trường học mà vô hiệu.
Nghe nói, rất lâu rồi hai người chưa đi học.
Lại nghe nói…
Một đống tin tức lớn nhỏ bay múa đầy trời, K**h th**h tình cảm đã lâu không thấy của các học trò —— kỳ lạ là đi học thì buồn bã ỉu xìu, vừa tan học buôn chuyện về tin đồn thì ai nấy đều có tinh thần hào hứng. Nữ sinh gặp mặt luôn xoay quanh tin tức hot nhất trong khối tiến triển ra sao. Các nam sinh hàm súc hơn một tẹo, nhưng, cũng chỉ một tẹo thế này thôi.
Có nam sinh nào ngoài miệng không châm chọc mấy câu kì thực trong lòng hâm mộ không thôi? Đúng là một sự việc khiến người ta K**h th**h! Thoả sức tưởng tượng một chút cũng làm cho các nam sinh kích động không thôi, hận không thể đổi nam chính kia thành chính mình.
Sóng trước chưa yên sóng sau đã tới (Nguyên văn: Nhất ba vị bình, nhất ba lại khởi), chưa đến nửa tháng, không ngờ lại có tin đồn Trầm Linh mang thai.
Nếu như nói ngay từ đầu sự việc “ở chung” là một quả bom nhỏ, như vậy chuyện “mang thai” chính là một quả ***, oanh tạc vườn trường, nhanh chóng sôi trào. Rất rất rất chấn động!
Không biết tin tức này truyền ra từ miệng ai, dù sao mấy ngày ngắn ngủi đã ầm ĩ đến mức mọi người đều biết.
Nghe nói sau này nhà trường khai trừ học bạ (đuổi học) của cả hai người.
Nếu xin xỏ được thì may mắn một chút, tìm một trường cấp ba ở nơi khác chuyển trường là được. Nhưng nếu là khai trừ học bạ thì tính chất hoàn toàn khác hẳn, muốn chuyển trường cũng rất khó khăn.
Đã không có học bạ, có trường học nguyện ý tiếp nhận học sinh như vậy? Hơn nữa, nếu không phải phạm vào sai lầm cực kỳ nghiêm trọng trái với giáo lý nội quy của trường học, có trường học lại xử phạt học sinh như thế hả?
Tất nhiên Chu Tiểu Vân cũng biết tin tức đầu đề ở vườn trường, mấy tin tức này lưu truyền trong đám học sinh với tốc độ có thể sánh bằng tốc độ ánh sáng. Chu Tiểu Vân ngồi ở vị trí không lên tiếng đã có người tới “báo cáo” diễn biến mới nhất.
Thấy không, “Kèn đồng lớn” Sở Đình Đình lại tới: “Các cậu có nghe nói không, nhà Trầm Linh kia gây náo loạn với nhà ông chủ Lâm, thiếu chút nữa người hai nhà đã xông vào đánh nhau?” Thoáng cái, hấp dẫn một nhóm người nghe khá lớn.
Vương Tinh Tinh và Lưu Lộ sớm cảm thấy hứng thú chụm đầu lại gần, Chu Tiểu Vân mặt ngoài bất động thanh sắc, tai không tự chủ được dựng lên nghe Sở Đình Đình lại hóng được tin tức gì.
Sở Đình Đình rất đắc ý khi thấy một đống nữ sinh vây quanh mình, chia sẻ tin tức mình mới nghe được cho tất cả mọi người. Các nữ sinh đều thích truy hỏi cặn kẽ, người này hỏi một câu, người kia hỏi một câu, lập tức làm cho người chỉ nghe hời hợi Sở Đình Đình im tịt.
Sở Đình Đình quyết định sau khi hết tiết lại đi dạo đến chỗ bạn học cũ trước đây. Nữ sinh kia ở lớp ba khoa văn, là bạn cùng lớp của Trầm Linh giao tình không tệ lắm, biết rất nhiều tin tức. Ừm, hỏi một chút sau đó đến nói cho mọi người.
Đây đúng là kịch ngôn tình khẩu huyết lúc tám giờ, còn là phát sóng liên tục nhiều tập, thật sự đặc sắc vạn phần.
Dù sao hai nam chính nữ chính trong tin đồn kia từ lúc bị phát hiện không thấy xuất hiện ở trường. Có lúc Chu Tiểu Vân thầm nghĩ cũng phải cảm ơn những người này, không có chuyện kiểu này chế thuốc, cuộc sống của học sinh cấp hai cấp ba giống như một đầm nước ૮ɦếƭ không chút gợn sóng sợ hã.
Tới học kỳ sau, có thêm tin tức truyền đến, nghe nói hai người Trầm Linh và Lâm Đông sẽ kết hôn —— không biết phụ huynh hai nhà bàn bạc thế nào mà ra được kết quả này.
Chu Tiểu Vân không gia nhập vào nhóm thảo luận bát quái, không biết sao cô lại nghĩ đến một việc: hai người này chưa đủ tuổi kết hôn, không biết lúc làm lễ có cầm giấy hôn thú không nữa.
Sau đó chợt cười mình đa tâm, ở nông thôn hai vợ chồng trẻ bày bàn tiệc R*ợ*u coi như đã kết hôn rồi. Có cầm giấy hôn thú hay không lại thành thứ yếu. Dù sao chỉ cần cha mẹ hai bên thừa nhận là được!
Chủ nhiệm các lớp người người cảm thấy bất an, rất sợ lại phát sinh loại chuyện kiểu này. Mỗi này có giáo viên vào lớp ngoại trừ dạy học tập chính còn cảnh cáo học sinh chớ nên yêu sớm.
Cô Diệp nói chuyện hòa nhã thân thiết, thế nhưng thái độ lại rất kiên quyết, dùng giọng điệu nhu hòa nhưng kiên định lên tiết tư tưởng chính trị không biết bao nhiêu lần cho các học sinh.
Lại không biết, đến tuổi này các thiếu nam thiếu nữ ái mộ lẫn nhau chính là phản ứng tâm sinh lý tự nhiên, há chỉ vì mấy câu có thể ngăn cản?
Dù thế nào Chu Tiểu Vân cũng không nghĩ tới, luôn luôn thành thật an phận như mình rất nhanh cũng bị cuốn vào loại chuyện kiểu này.
Hai ngày nay Chu Tiểu Vân bị lạnh bụng. Cô thấy có chút không thoải mái, sau khi tan học vào nhà vệ sinh sắc mặt cô tái nhợt. Cô nghĩ thầm hôm nay trên đường về nhà nên ghé qua hiệu thuốc mua thuốc gì đó uống.
Lưu Lộ thấy sắc mặt cô khó coi vội vàng hỏi cô làm sao vậy.
Chu Tiểu Vân hữu khí vô lực đáp: “Đừng hỏi nữa, hôm qua lúc ngủ không biết tại sao lại đá chăn xuống đất, nửa đêm tớ lạnh quá, tỉnh lại mới kéo chăn lên giường. Sáng nay vừa tới trường học bụng bắt đầu không thoải mái, đã vô nhà vệ sinh hai ba lần rồi.” Sự việc này chỉ do ngẫu nhiên, bình thường Chu Tiểu Vân ngủ không bao giờ đạp chăn cả.
Lưu Lộ vỡ lẽ, hoá ra bị tiêu chảy, không trách được sắc mặt cô ấy tái nhợt khó coi như vậy.
Buổi trưa trên đường về nhà Chu Tiểu Vân đến hiệu thuốc gần đó mua một ít thuốc, uống thuốc xong cảm giác hình như đỡ hơn.
Đầu giờ chiều bước vào lớp, theo thói quen cô liếc mắt nhìn xung quanh, lác đác mấy học sinh trọ ở trường, còn trong các học sinh ngoại trú cô đến sớm nhất.
A? Hình như trong ngăn bàn có một bức thư? Cô nghi ngờ mở tờ giấy được gấp làm bốn kia, bên trong kín chữ. Nhìn kĩ, sao lại có mấy chữ “thích” nhỉ. Đọc hết mấy câu rốt cuộc cô xác định được đây là một bức thư tình viết cho mình!
Cô nhanh chóng lướt qua một lượt, có chút dở khóc dở cười, nhìn ra trình độ viết thư tình của vị này không tốt, vòng vo mấy câu không liền mạch, trước sau đá nhau. Ở cuối không kí tên, kết bằng một câu cực kỳ buồn nôn “Người ái mộ bạn”.
Chậc chậc, sao không có một tí gì vui sướng và kích động khi nhận được thư tình nhỉ!
Chu Tiểu Vân tự thấy có chút buồn cười, đương nhiên có một số nam sinh trong tối ngoài sáng tỏ vẻ quá hảo cảm với mình, nhưng nhận được một bức thư tình kiểu này đúng là lần đầu tiên! Ha! Coi như bổ khuyết một chỗ trống trong cuộc đời con người! Cô thuận tay nhét bức thư này vào túi sách, không để chuyện này trong lòng.
Không ngờ, từ nay về sau liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày cô lại lấy ra từ trong ngăn bàn một bức “thư tình”, xem Pu't tích rõ ràng là của một người .
Như vậy, rốt cuộc nhân sĩ thần bí này là ai?
Như vậy, rốt cuộc nhân sĩ thần bí này là ai?
Chu Tiểu Vân thầm suy luận, hằng ngày đến buổi trưa trong lớp chỉ có học sinh trọ ở trường. Như vậy có thời gian lén lút nhét thư vào ngăn bàn mình hẳn là nam sinh trọ ngay trong trường.
Có khi nào là người lớp khác? Ý nghĩ này vừa loé lên bị gạt bỏ ngay, không đúng, nếu có người ngoài liên tục ra vào lớp lại quanh quẩn gần chỗ ngồi của mình hẳn là sớm bị bạn học cười nhạo nói ra mới đúng.
Thế thì chính là nam sinh trong lớp! Từ trước đến nay nam sinh ban xã hội luôn ít hơn, trọ ở trường tối đa có mười người. Lại so sánh với mấy người đến lớp trước mình để loại trừ bớt, cuối cùng mục tiêu tập trung ở ba người.
Chu Tiểu Vân yên lặng quan sát, phát hiện mỗi khi ánh mắt của mình rơi vào người ba nam sinh này, có một dường như không có việc gì, có một cười toe toét chào hỏi mình, còn có một ngay lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, đầu cúi thấp xuống.
Cô gần như có thể kết luận người viết thư tình cho mình chính là nam sinh tên Mạnh Phàm này. Nếu không chột dạ tại sao mỗi khi mình nhìn cậu ta lại cúi đầu? Còn chưa nhắc tới bình thường nói chuyện với mình luôn lắp bắp đỏ mặt.
Chu Tiểu Vân lợi dụng chức vụ lớp trưởng, lúc ra vào phòng làm việc giáo viên mở vở bài tập của Mạnh Phàm ra xem. So sánh với nhau, cô càng xác định, rõ ràng là Pu't tích của một người!
Mặc dù có thể đại khái đoán ra là ai, nhưng người ta không kí tên chứng tỏ không muốn để mình biết cậu ta là ai. Chẳng lẽ mình chạy huỳnh huỵch đến trước mặt Mạnh Phàm nói: “Nè, phiền cậu sau này đừng viết thư cho tôi nữa?” à?
Đúng là khiến người ta nhức đầu!
Có điều không để ý tới hình như cũng không thỏa đáng, khi Chu Tiểu Vân lấy ra khỏi ngăn bàn bức thư thứ sáu thì thở dài. Ánh mắt cô quét một vòng, những bạn học khác trong lớp đều đang đọc sách, một số đang nói chuyện phiếm.
Không ai để ý đến Chu Tiểu Vân lấy một bức thư ra khỏi ngăn bàn. Cô nhanh chóng mở ra nhìn, quả nhiên vẫn là chữ viết đó, phong cách đó.
Lúc này cô phải bội phục chút thông minh của người viết thư. Nếu bỏ vào phong thư thì rất dễ bị nhìn thấy, gấp thành tờ giấy nhỏ kiểu này, giấu trong tay không khiến người ta chú ý, tiện tay bỏ vào ngăn bàn bên trên đống sách, hiển nhiên hành động này dễ hơn nhiều.
Cô quay đầu lại nhìn Mạnh Phàm. Mạnh Phàm thấy Chu Tiểu Vân nhìn mình thì giả vờ bình tĩnh, nói chuyện giết thời gian với người bên cạnh.
Ngay cả Chu Tiểu Vân cũng hoài nghi mình có tìm nhầm đối tượng rồi không.
Không được, không thể bỏ mặc chuyện này tiếp tục phát triển. Bây giờ chưa đến mức tạo thành ảnh hưởng quá lớn, quá phức tạp đến cuộc sống học tập của cô nhưng nếu cứ im lặng không hé răng, nhận thư chưa biết sẽ phát triển thành bộ dáng gì nữa, sẽ rất khó nói.
Vạn nhất thay đổi suy nghĩ của người ta thì sao? Không thể để cậu ta có chỗ trống ảo tưởng này nọ.
Chu Tiểu Vân quyết định hành động.
Hành động một, đầu tiên là lấy ra hết số thư nhận được trong khoảng thời gian này, sau đó lặng lẽ đi tìm cô chủ nhiệm Diệp Lan, nói rõ tình huống.
Đương nhiên bước đầu tiên này rất quan trọng, nếu khiến cô giáo có manh mối lầm tưởng mình cũng yêu sớm thì không tốt.
Diệp Lan nhìn mấy bức thư kia, liếc mắt một cái đã nhận ra chữ viết mặt trên. Không sai, đúng là chữ của Mạnh Phàm.
Nghĩ đến nam sinh tên Mạnh Phàm này, thành tích trong lớp ở mức trung bình, tính cách tương đối hướng nội, không ngờ có can đảm làm chuyện như vậy. Xem ra con trai trong thời kỳ trưởng thành không thể xem thường.
Diệp Lan chuẩn bị tìm Mạnh Phàm nói chuyện và động viên.
Hành động hai, Chu Tiểu Vân cố tình ăn trưa đến trường luôn, quả nhiên khi đến, trong lớp vừa mở cửa, chỉ có một mình Mạnh Phàm.
Mạnh Phàm lấy lý do muốn đến lớp sớm ôn bài để mượn chìa khóa lớp trong tay bạn giữ chìa, vừa mở cửa theo thói quen đi đến chỗ của Chu Tiểu Vân. Không đợi cậu bỏ bức thư trong tay vào ngăn bàn, đúng lúc này Chu Tiểu Vân đi tới cửa phòng học .
“Mạnh Phàm, cậu đứng ở chỗ tớ làm gì?” Giọng nói trong trẻo của Chu Tiểu Vân vang lên, làm Mạnh Phàm giật mình vội vàng nhét bức thư vào cặp xách của mình.
“Không có việc gì, không có việc gì!” Trời rất lạnh, Mạnh Phàm lại toát mồ hôi hột.
Chu Tiểu Vân thấy dáng vẻ cậu ta khẩn trương có chút buồn cười, nhưng lúc này ngàn vạn lần không thể chìa ra khuôn mặt tươi cười cho cậu ta, ngàn vạn lần không thể làm cậu ta tưởng rằng mình rất vui mừng khi nhận được thư tình đó.
Cô nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì là được rồi, gần đây trong ngăn bàn của tớ luôn xuất hiện vật gì đó không nên xuất hiện, hi vọng sau này không nên có nữa.”
Gương mặt Mạnh Phàm lúc hồng lúc xanh.
Chu Tiểu Vân thấy cậu ta xấu hổ lại có chút không đành lòng. Vẫn là một cậu nhóc to xác, đừng nói thẳng quá làm tổn thương tấm lòng người ta.
Giọng điệu cô hoà hoãn hơn: “Chúng ta là học sinh, phải đặt lòng ở việc học. Nên giúp đỡ quan tâm lẫn nhau, cố gắng nửa năm sau thi đỗ vào trường đại học lý tưởng, cậu nói đúng không?”
Mạnh Phàm gật đầu lia lịa, bức thư nhỏ nắm trong tay bị siết chặt không còn hình dáng, sau đó im lặng về chỗ ngồi.
Chỉ chốc lát sau, có bạn học trọ ở trường khác đến, phá vỡ tình cảnh xấu hổ này.
Diệp Lan đúng lúc đi tìm Mạnh Phàm nói chuyện —— đương nhiên là lặng lẽ. Chuyện này nếu gióng trống khua chiêng chẳng phải làm bị thương mặt mũi con trai, hơn nữa cũng tạo thành ảnh hưởng không nên có trong lớp. Nên lặng lẽ xử lý ổn thoả, thật ổn thoả.
Trước lời nói thấm thía của Diệp Lan, Mạnh Phàm cúi đầu.
Mỗi câu nói của Diệp Lan không đề cập tới việc yêu sớm mà toàn nói đến tác hại của yên sớm. Nhắc tới cha mẹ đã vất vả như thế nào để kiếm tiền cho em đến trường đọc sách, nếu không học tập thật tốt không sợ làm người nhà thất vọng vân vân và vân vân.
Mạnh Phàm lại liên tưởng đến hành động buổi trưa của Chu Tiểu Vân lúc này cậu mới kịp phản ứng. Hoá ra đây là Chu Tiểu Vân khéo léo nhắc nhở chính mình!
Diệp Lan dịu dàng khuyên Mạnh Phàm thông suốt, cuối cùng nói: “Mạnh Phàm à, còn nửa năm nữa sẽ thi tốt nghiệp cấp ba, có thể nói lúc này là thời khắc học tập quan trọng nhất. Lúc này em càng không thể phân tâm! Ở lớp cô sẽ không nói bất kì chữ nào về nội dung buổi nói chuyện hôm nay của cô trò mình, em hãy yên tâm. Có một số việc chỉ có cô, em và Chu Tiểu Vân biết. Cô không nói, Chu Tiểu Vân càng không nói. Hi vọng sau này em đặt toàn bộ trái tim ở học tập, đừng làm chuyện điên rồ. Được không?”
Mặt Mạnh Phàm đỏ bừng vâng dạ.
Cuối cùng đã giải quyết được chuyện này, Chu Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm.
Việc này xử lý coi như thành công và bí ẩn, tốt nhất là không làm bị thương lòng tự trọng của Mạnh Phàm lại uyển chuyển biểu đạt ý từ chối. Quả nhiên mấy ngày sau gió yên sóng lặng, trong ngăn bàn không còn phát hiện bức thư gì nữa.
Mạnh Phàm nhìn thấy Chu Tiểu Vân còn có chút mất tự nhiên, nhưng thấy cô vẫn dịu dàng trước sau như một thì dần dần yên lòng.
Ngay cả người có đường tin tức riêng, vừa thấy gió thổi cỏ lay đã quay đầu sang Sở Đình Đình cũng không phát hiện Chu Tiểu Vân có một tia khác thường. Có thể thấy được Chu Tiểu Vân che giấu thành công! Haha!
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm dù sao không thể để các bạn học khác nhìn ra, nhất là Sở Đình Đình, đến lúc đó mấy hành động như nháy mắt ra hiệu chỉ trỏ này nọ sẽ khiến Mạnh Phàm khổ sở biết bao! Không phải cũng là tự thêm cho mình sự phiền não không có thời hạn à?
Tiếp tục khiêm tốn điệu thấp một chút nào!
Sau khi kết thúc thi cuối kỳ, đã tới nghỉ đông. Học sinh lớp mười một lục tục rời trường, chỉ có học sinh lớp mười hai số khổ bị giữ lại. Nghe nói phải lên lớp đến hai mươi tám tháng chạp mới nghỉ. Các học sinh thất vọng than thở suốt!
Thành tích thi cử của Tiểu Bảo ở lớp mười vững vàng xếp trong mười cái tên đầu tiên, nghe nói thành tích Chu Chí Viễn nhà thím Ba cũng không tệ, đứng thứ hai ba trong khối!
Chu Tiểu Vân vốn định dẫn Tiểu Bảo đến nhà chú Ba gia ăn bữa cơm, về sau nghe Tiểu Bảo nói như thế thì thấy không nên đi! Thím Ba thấy Tiểu Bảo thi còn tốt hơn Chu Chí Viễn lại bắt đầu nói này nói nọ.
Cô không nhịn được nhớ tới tình cảnh mùa hè đến nhà chú Ba thím Ba dùng cơm. Thành tích xuất sắc của Tiểu Bảo được miễn học phí toàn bộ, làm thím Ba rất đỏ mắt. Ngoài mặt nhiệt tình khen Tiểu Bảo, kỳ thực trong lòng nghẹn một bụng tức giận. Nụ cười trên mặt Tống Minh Lệ nụ cười trên mặt luôn có chút mất tự nhiên.
Hiển nhiên Chu Tiểu Vân có thể nhìn ra, sau này lúc nói chuyện với thím Ba luôn cố gắng tránh nhắc tới đề tài thành tích này, để thím đỡ phiền lòng.
Chu Chí Viễn vẫn bị Tống Minh Lệ lấy mục tiêu tinh anh để bồi dưỡng, bình thường yêu cầu đã rất cao rất nghiêm ngặt. Tống Minh Lệ thấy Tiểu Bảo có thành tích tốt hơn Chu Chí Viễn nhà mình, đương nhiên trong lòng sẽ không phục không thoải mái. Từ điểm này đủ để nhìn ra lòng dạ Tống Minh Lệ rất cao a!
Tiểu Bảo nhún vai, có đến nhà chú Ba ăn cơm hay không chẳng sao cả. Dù sao Chu Tiểu Vân nói cái gì thì là cái đó. Chị dặn cậu nếu gặp thím Ba lúc nói chuyện phải chú ý một chút, cậu gật gật đầu.
Tiểu Bảo nói với Chu Tiểu Vân: “Chị, bọn chị phải đi học đến tận hai tám tháng chạp, nếu không, em ở đây với chị, sau đó hai chị em mình cùng về.” Đúng lúc làm xong đống bài tập nghỉ đông trước, về nhà thoải mái đón năm mới náo nhiệt.
Chu Tiểu Vân suy tư một chút: “Thôi vậy, gần đến cuối năm việc buôn bán nhà mình cực kỳ bận. Chị thấy em vẫn nên về nhà giúp mẹ vội mấy ngày, hằng ngày mang cơm ra chợ cho mẹ.”
Tiểu Bảo không tình nguyện lắm: “Không phải ở nhà còn có Nhị Nha sao?”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Nhìn em ấy thô thế kia thì làm được gì, chỉ có em trầm tĩnh làm việc cẩn thận. Em về trước đi, dù sao bọn chị học tiếp cũng chỉ còn một tuần nữa, một mình chị ở lại không sao. Cùng lắm thì mấy ngày nữa chị không đến tiết tự học, ở nhà đọc đọc sách, ôn tập ôn tập.”
Cuối cùng Tiểu Bảo bị khuyên về nhà.
Chu Tiểu Vân còn một mình nấu cơm thì ngại, dứt khoát buổi trưa buổi tối vào căng tin của trường ăn.
Phải nói, căng tin của trường đúng là khá tốt. Cơm nước không đắt, mùi vị tạm được. Chu Tiểu Vân hằng ngày đơn giản đều ăn ở đó.
Hoan nghênh cô nhất không ai khác ngoài Vương Tinh Tinh. Vừa tan học sẽ tới kéo Chu Tiểu Vân đến căng tin ăn cơm, mỗi người gọi một món ngồi cùng bàn, đặc biệt náo nhiệt.
Có lúc ***ng phải Mạnh Phàm, Chu Tiểu Vân lễ phép gật gật đầu, trái lại Mạnh Phàm cúi đầu xin lỗi rồi lướt qua.
Vương Tinh Tinh cực kỳ bát quái truy vấn: “Nè, cái cậu Mạnh Phàm này sao vừa thấy cậu thì đỏ mặt hả, có phải có ý gì với cậu không?”
Chu Tiểu Vân thấy dáng vẻ này của Vương Tinh Tinh phản kích đáp: “Bình thường cậu hung dữ với nữ sinh lắm sao vừa thấy Uông Tử Kỳ lớp chúng ta thì dịu dàng ngay hả?”
Uông Tử Kỳ là soái ca số một của lớp một ban xã hội, hơi ẻo lả một chút, nhưng thành tích nằm trong tốp năm. Cái tên Uông Tử Kỳ là bạch mã hoàng tử trong mắt không ít nữ sinh đấy!
Tính cách Vương Tinh Tinh hào sảng mạnh mẽ chính là cây ớt nhỏ nổi danh trong lớp, như vừa thấy Uông mỗ nào đó thì không mạnh mẽ nổi.
Chu Tiểu Vân kinh ngạc phát hiện không ngờ cũng có lúc Vương Tinh Tinh nói chuyện nói chậm nhỏ nhẹ như thục nữ. Nhìn cô ấy ở trước mặt Uông Tử Kỳ xấu hổ đúng là làm cho người ta không thích ứng nổi! Có nỗi xúc động rất lớn muốn cười thật to…
Haha, ai bảo Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ ngoạn đến lớn chứ! Đối với tính tình Vương Tinh, Tinh Chu Tiểu Vân hiểu rất rõ, nếu không phải chàng trai trong lòng ngưỡng mộ sao cô ấy lại biểu hiện khác thường như vậy!
Vương Tinh Tinh bị Chu Tiểu Vân trêu chọc mặt đỏ ửng, thọc lét Chu Tiểu Vân. Chu Tiểu Vân cười hì hì né tránh, hai thiếu nữ như hoa hấp dẫn đông đảo ánh mắt của nam sinh xung quanh.
Chu Tiểu Vân dĩ nhiên cực kỳ tú lệ, Vương Tinh Tinh mày rậm mắt to đôi mắt sáng lấp lánh, hơn nữa, thiếu nữ mười mấy tuổi nào có ai xấu. Dù diện mạo bình thường thì thắng ở tuổi trẻ hoạt bát đầy sức sống.
Chu Tiểu Vân tinh mắt liếc thấy Uông Tử Kỳ lúc trước đứng xếp hàng ở quầy vé đang đi về phía mình, cười nói với Vương Tinh Tinh ngồi đối diện mình: “Thục nữ thục nữ một chút, Uông mỗ đang bê cơm đi về hướng này đấy!”
Vương Tinh Tinh cho rằng Chu Tiểu Vân lừa gạt mình căn bản không tin: “Đừng lừa tớ, tớ không tin đâu! Uông Tử Kỳ không phải là quỷ hồn nói xuất hiện là xuất hiện… A!”
Cuối cùng một tiếng quỷ kêu kinh thiên động địa phát ra từ trong miệng Vương Tinh Tinh khi tận mắt thấy Uông Tử Kỳ đi qua chỗ mình.
Vương Tinh Tinh trợn mắt há hốc mồm, lập tức mặt đỏ bừng như ௱ôЛƓ khỉ.
Trong lòng nhanh chóng hồi tưởng lại mình vừa nói gì? Vương Tinh Tinh than thở mãi, tại sao lại có chuyện tình cờ thế hả?
Mình lại còn gọi người ta là quỷ hồn? Nghĩ đến lời mình vừa nói, Vương Tinh Tinh hận không thể tìm cái lỗ chui xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc