Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 162

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Tập quân sự

Sau khi đi xung quanh trường Đại Bảo một lần, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo chuẩn bị về nhà. Nhớ tới phải chịu xóc nảy hơn một giờ, Chu Tiểu Vân bắt đầu mặt ủ mày ê.
Đại Bảo nghe Phàn Siêu nói uống thuốc chống say xe có tác dụng vội vàng chạy đi mua. Chu Tiểu Vân không đành lòng từ chối ý tốt của anh trai, uống xong viên thuốc nhỏ kia mới lên xe. Sự thực chứng minh, không phải thuốc chống say xe đối với ai cũng có tác dụng. Ít nhất là không có tác dụng gì với Chu Tiểu Vân.
May mắn là trên đường đi Tiểu Bảo chăm sóc cô nhiều hơn, không ngừng nói chuyện với cô. Cuối cùng, lúc xuống xe Chu Tiểu Vân cũng không nôn ra. Cho dù dạ dày vẫn cuộn lên rất khó chịu.
Chu Tiểu Vân than thở: “Sau này còn muốn thi Đại học danh tiếng. Sức khỏe thế này thì đi xa làm sao được! Aizz!”
Đại Bảo tham gia thi đấu xong cuối cùng đã trở về. Có điều, ở nhà không được một tháng, trước lúc khai giảng lại phải đến trường.
Ngày hai mươi tháng tám, Chu Quốc Cường đưa Chu Tiểu Vân đi nhập học . Không phải nộp học phí thật nổi bật! Toàn bộ khối lớp mười cũng chỉ mười người mà thôi. Tiền chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng là rất có mặt mũi!
Chu Tiểu Vân được phát một bộ quân phục, sau đó bắt đầu cuộc sống bảy ngày tập quân sự. Nhân tiện nói rõ một chút. Lớp mười có hai mươi lớp. Học sinh trong top một trăm được chia ra thành hai lớp, lớp 10-1 và lớp 10-2. Đây là lớp tăng cường trong truyền thuyết đấy!
Bên ngoài mặc dù không gọi như vậy. Thế nhưng có học sinh nào không hiểu? Mười tám lớp khác chỉ gọi là lớp bình thường. Lúc chia lớp dựa theo hình chữ S để chia. Học sinh đã lên cấp ba nhất định biết cái gì gọi là chia lớp chữ S!
Dựa vào thành tích nhập học của toàn bộ học sinh trên danh sách. Sau đó hạng nhất được phân vào lớp 10-1. Hạng hai và hạng ba phân vào lớp 10-2. Hạng bốn lại phân vào lớp 10-1. Cứ như vậy mà tính. Học sinh trong top một trăm vừa vặn phân thành hai lớp. Chừng mười lớp khác cũng chia lớp theo cách này. Cơ bản có thể duy trì lực học của học sinh trong mỗi lớp tương đối đồng đều.
Thật bất hạnh, Chu Tiểu Vân lại bị phân vào cùng lớp với bạn học Lý Thiên Vũ. Lý Thiên Vũ vui đến nỗi cười không khép miệng lại được. Được nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của Chu Tiểu Vân cũng là một loại hưởng thụ rất lớn!
Chu Tiểu Vân thở dài, nghiệt duyên ơi nghiệt duyên!
Bạn tốt Lưu Lộ cũng cùng lớp với mình mới khiến cho tâm tình của Chu Tiểu Vân tốt hơn. Mà Dương Phàm và Tần Tuyết thì cùng được phân đến lớp 10-2. Thực ra các lớp khác có rất nhiều bạn học trước đây. Có điều bây giờ đều bị chia ra. Trong một lớp, gặp được một hai gương mặt quen thuộc trước kia là chuyện rất vui vẻ.
Không ngờ là Trịnh Hạo Nhiên cũng ở lớp 10-1. Trịnh Hạo Nhiên có thành tích nhập học tương đối khá, cũng xếp hạng thứ mười mấy. Sau khi nhìn thấy Chu Tiểu Vân, khuôn mặt Trịnh Hạo Nhiên không giấu được ý cười.
Không thể không nhắc là Vương Tinh Tinh phân vào lớp 10-3. Mà Hứa Mỹ Lệ cũng bị phân vào lớp 10-3. Đúng thật là không phải oan gia không tụ đầu! Nói cho cùng đều lớn hơn vài tuổi, gặp lại cũng không giống như trước đây mắt to trừng mắt nhỏ. Trần Hân thì nghe nói được phân vào lớp 10-7.
Kiến trúc của trường cấp ba Anh Minh tương đối giống cấp hai, nhưng diện tích thì lớn hơn gấp đôi, bên trong thiết lập căng tin, ký túc xá còn có cửa hàng tắm giặt, phòng chờ vân vân. Học sinh tốt nghiệp trung học ở mấy thị trấn xung quanh đều điền nguyện vọng một là cấp ba Anh Minh, cũng do cấp ba Anh Minh quản lý nghiêm ngặt, chất lượng dạy học rất tốt.
Ngay cả sân vận động cũng lớn hơn nhiều so với trường cấp hai. Tất cả học sinh lớp mười mặc trang phục quân đội, xếp hàng tập quân sự tại trung tâm sân vận động, đi đứng nghiêm nghỉ, khí thế luyện tập hừng hực.
Đến huấn luyện những học sinh mới đều là những người đã tham gia quân ngũ, đến từ các doanh trại bộ đội đóng quân tại địa phương, thế nhưng giọng nói lại vô cùng kì lạ dạng gì cũng có. Thì ra mấy anh bộ đội đẹp trai đó đều đến từ khắp mọi nơi trong cả nước!
Chu Tiểu Vân choáng váng vì quân phục quá rộng, áo dài tới đù*, quần phải xắn nhiều lần, may mắn là có thắt lưng mặc cùng, nếu không e rằng lúc bước đi quần tụt xuống sẽ bị ngã. Ha ha!
Nhìn lại các bạn học cùng lớp, đều không khác nhau lắm. Con gái cũng phải xắn tay áo lên mới được. Mọi người đều mặc quần áo giống nhau. Nhìn qua đúng là rất giống nhau, không nhìn ra xấu đẹp. Chỉ có điều, Chu Tiểu Vân vẫn nhìn thấy có một nữ sinh vô cùng chói mắt.
Cao khoảng 1m6 thấp hơn một chút so với Chu Tiểu Vân, khuôn mặt xinh đẹp, trước đây thấy Tần Tuyết đã đẹp, thế nhưng bạn nữ này rất có khí chất hình như còn đẹp hơn! Có cảm giác đây là một tiểu thư khuê các.
Lưu Lộ luôn nghĩ khuôn mặt mình đẹp có điều cũng không thể không thừa nhận nữ sinh này không thua mình chút nào. Lúc nghỉ ngơi thì thầm to nhỏ với Chu Tiểu Vân: “Cậu nhìn nữ sinh kia xem, người đâu thật xinh đẹp”
Chu Tiểu Vân cười, hiếm khi nghe được Lưu Lộ khen ngợi ai đó! Thật ra, dáng người Lưu Lộ thanh mảnh. Thường xuyên tập múa, khí chất xuất chúng, cũng là một cô bé rất ưu tú, đi đến chỗ nào cũng thu hút ánh mắt của các nam sinh. Mà Chu Tiểu Vân thì càng không cần phải nói. Làn da trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh, ánh mắt lạnh nhạt, khí chất toàn thân tựa như linh khí* (câu này rất khó giải thích, ý là một người có một cái gì đó không thể nói rõ được lại rất thu hút người khác), vì vậy số ánh mắt rơi vào trên người cô càng nhiều hơn.
Nhất là nghỉ hè xong, Chu Tiểu Vân bắt đầu dậy thì, thiếu nữ giống như nụ hoa e ấp xinh đẹp bắt đầu nở, khiến bạn nữ sinh kia cũng đang âm thầm quan sát cô phải sợ hãi than lên vì kinh ngạc!
Bạn nữ đó tên là Thiệu Sắc Vi, từ trường trọng điểm cấp hai huyện bên cạnh thi vào cấp ba Anh Minh, nghe nói cũng là con gái của cán bộ cao cấp, gia cảnh không giống với người bình thường.
Thành tích của Thiệu Sắc Vi nhất định rất tốt. Lúc nhập học xếp thứ tư, nghe nói người xếp hạng nhất cũng là con gái, trong lòng sớm đã muốn biết rốt cuộc là người như thế nào, nghĩ thầm nhất định là mắt cận rất nặng, một con mọt sách chính cống.
Kết quả lúc tập quân sự nhìn thấy Chu Tiểu Vân, Thiệu Sắc Vi giật nảy mình. Mắt ngọc mày ngài thanh tú xinh đẹp, làm gì có điểm nào giống con mọt sách? Xem ra núi cao còn có núi cao hơn, không thể kiêu ngạo quá mức!
Mấy nữ sinh đều có tâm tư riêng, đúng là con gái luôn luôn vì vấn đề diện mạo mà quấn quýt bàn tán, ai cũng không ngoại lệ! Còn có một chuyện đặc biệt kỳ lạ. Vốn trong lớp chỉ có năm mươi học sinh. Nhưng sau hai ngày tập quân sự lại có thêm một học sinh nữa, là một nam sinh mặt rỗ hơi xấu lại còn núc na núc ních.
Nghe nói tên là Cao Tòng Soái! Tên thật sự rất kêu đáng tiếc người lớn lên lại không giống thế. Chẳng lẽ là đi của sau vào sao? Chu Tiểu Vân thầm phỏng đoán.
Trong lớp có rất nhiều bạn học bát quái, tự nhiên sẽ có người gièm pha: “Hừ. Các bạn biết chưa? Ba của Cao Tòng Soái là phó huyện trưởng huyện mình đấy! Nghe nói hồi tiểu học Cao Tòng Soái học không được tốt lắm. Là dựa vào quan hệ mới vào được cấp hai Anh Minh, hiện tại lại vào lớp tăng cường, đúng là có một người ba tốt thật sự rất quan trọng!”
Bát quái này là từ Lôi Hoành Tường lớp 4, học sinh đắc ý nhất của thím ba Tống Minh Lệ, thành tích hạng nhất có điều tính cách hơi khác nam sinh bình thường một chút, đặc biệt thích buôn chuyện. Cậu ta đứng bên cạnh Lý Thiên Vũ thì thầm rất nhanh quen thuộc. Tiếng nói tự động truyền tới tai Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ.
Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ liếc nhìn nhau. Từ trong mắt nhau nhìn thấy ý cười. Xem ra, cuộc sống học sinh ở cấp ba sẽ rất đặc sắc đây!
Thật ra tập quân sự vừa mệt lại vừa chán, phải đứng xếp hàng lúc mặt trời nóng bức hai mươi phút. Mắt nhìn chóp mũi, hai tay thả lỏng bên người, hai chân khép lại, cùng lắm có thể nhúc nhích đôi mắt và con ngươi, còn đâu phải thành thành thật thật giữ nguyên tư thế.
Rất nhanh đã có người không chịu nổi. Người thứ nhất nhấc giơ tay báo cáo chính là Cao Tòng Soái: “Báo cáo thầy, em muốn đi toilet.”
Thầy dạy quân sự còn rất trẻ mới hơn hai mươi tuổi. Không thích nhất chính là dáng vẻ này, nghiêm nghị nói: “Lúc nãy nghỉ ngơi không phải là để cho các em đi vệ sinh sao? Hiện tại không được phép đi, lúc nào nghỉ thì đi. Đây là tập quân sự, em cho là trò chơi thích nghỉ thì nghỉ chắc?”
Wow wow, thật lạnh lùng! Các nữ sinh ngay lập tức thán phục. Như vậy mới gọi là nam tử hán chứ! Chỉ là không phải tiếng phổ thông! Chu Tiểu Vân nghe huấn luyện viên nói chuyện thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng. Giọng vùng Phúc Kiến thật nặng!
Chỉ có điều hiện tại cô cũng cảm thấy rất mệt, đứng mỏi ૮ɦếƭ được. Mắt vừa chuyển nhìn thấy Lưu Lộ đứng nghiêm. Nhớ tới Lưu Lộ đã từng nói: “Hồi bé tớ luyện kỹ năng căn bản còn khổ hơn mấy cái này, đứng nghiêm với tớ mà nói không tính là cái gì.”
Lưu Lộ chịu khó học múa thật sự rất có lợi! Tất cả mọi người đều tỏ ra thống khổ, duy chỉ có Lưu Lộ trông rất thoải mái, khiến Chu Tiểu Vân hết sức ghen tỵ. Chẳng qua, rõ ràng là có người còn không chịu được bằng Chu Tiểu Vân, có một học sinh nữ lớp khác cũng đang luyện tập “tư thế quân đội” ở sân vận động thì ngất xỉu.
Ngay lập tức tiếng hô rộ lên. Mấy học sinh bên cạnh vội vàng đưa bạn nữ ngất xỉu tới phòng y tế của trường ở gần đấy. Các học sinh mới nói chuyện nhao nhao ồn ào vô cùng lộn xộn. Huấn luyện viên đành phải cho các học sinh ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ mấy phút.
Chu Tiểu Vân thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống thở dốc. Mệt thật! Lưu Lộ cười hì hì nói: “Chịu không nổi sao, cái này đối với tớ chỉ như một bữa ăn sáng!” Chu Tiểu Vân nịnh nọt nói: “Biết rồi. Đại tiểu thư. Cậu rất lợi hại. Tớ không được vậy. Thắt lưng đau ૮ɦếƭ mất, chân cũng như bị chặt đứt.” Không tập luyện quân sự, nhất định không biết đó là chuyện thống khổ như thế nào.
Các nam sinh cũng mệt thở hổn hển, trực tiếp than phiền. Tuy nhiên chỉ dám nhỏ giọng sợ bị huấn luyện viên nghe thấy. Hôm qua có một nam sinh phàn nàn bị huấn luyện viên nghe thấy. Kết quả mọi người được nghỉ ngơi cậu ta lại bị phạt tiếp tục đứng “tư thế quân đội”, thật đáng thương.
Vết xe đổ còn đấy. Vì thế không ai dám lớn tiếng phàn nàn gì cả. Nói thầm trong lòng, ngoài miệng thì miễn đi!
Lý Thiên Vũ và Trịnh Hạo Nhiên đứng cùng hàng, hồi tiểu học hai người cũng học cùng lớp hai năm. Chỉ có điều nhất định hồi đó cảm tình không được tốt. Mỗi người quay đầu sang một bên kiên quyết không nói chuyện!
Đúng là hai nam sinh cực kì ấu trĩ. Bây giờ tuổi cũng lớn hơn nhiều, không đến nỗi suốt ngày đấu võ mồm không yên như hồi nhỏ. Ngẫu nhiên ánh mắt giao nhau lập tức dời đi chỗ khác. Ha ha! Xem ra sau này có trò hay để xem.
Huấn luyện viên lại đây. Bắt đầu dạy các học sinh hát quân ca. Các học sinh đều cảm thấy rất hứng thú. Vừa nghe nói học hát, lưng eo đau mỏi liền biết mất, thắt lưng thẳng tắp xếp hàng ngồi ở trên cỏ, hát quân ca nâng cao tinh thần, “Một hai ba bốn”, “Trở về tập bắn”. Vừa vỗ tay vừa hát vô cùng hăng hái.
Các lớp khác cũng bắt đầu hát. Giống như thi đấu, một lớp so với một lớp hát càng to hơn. Điều này sao có thể thua? Này có khác gì thi ai gào to? Toàn thể học sinh tinh thần rất tỉnh táo. Thế nên phải đánh bại lớp 10-2 bên cạnh.
Giọng Lý Thiên Vũ to rõ ràng, hát rất tốt bị huấn luyện viên chọn trúng bắt nhịp cho cả lớp. Xí, cái tên Lý Thiên Vũ này tinh thần tốt thật, đứng phía trước bắt nhịp cho cả lớp. Lập tức khiến các bạn trong lớp đều tích cực hưởng ứng.
Người bắt nhịp lớp 10-2 cũng là người quen. Chính là Tần Tuyết. Hai lớp thi đấu giống như đi hành quân khiến cho các học sinh lớp khác chú ý, liên tiếp hướng bên này nhìn xem. Nghĩ thầm lớp 10-1 với 10-2 thật là trâu. Hát cũng hăng hái như vậy. Không hổ là lớp tăng cường!
Vì tích cực hát được nghỉ ngơi hơn nửa tiếng. Các học sinh hô to đã nghiền vẫn tiếp tục muốn hát. Đáng tiếc, các huấn luyện viên lại bắt đầu hô khẩu hiệu đứng lên luyện tập. Mọi người đều tỏ ra tiếc nuối, không tình nguyện đứng dậy. Chấn chỉnh đội hình.
“Toàn thể lớp có mặt. Nghiêm, nghỉ. Nghiêm! Đi đều bước! Một, hai, một hai một…!” Huấn luyện viên nói tiếng phổ thông không tốt, hô thành “Vịt, ngẫu, vịt ngẫu vịt!”
Chu Tiểu Vân cố nén cười thật sự vất vả. Nhìn các bạn học bên cạnh. Sớm có người nhịn không được cười ra tiếng. Mà huấn luyện viên lại trang nghiêm không hiểu mình có gì không đúng. Tiếp tục lớn tiếng hô khẩu lệnh. Ha ha. Tập quân sự cũng có lúc rất thú vị!
Sau đó chính là bên trái quay, bên phải quay, đằng sau quay. Nhắc tới cũng kỳ lạ. Động tác đơn giản như vậy sao có thể không làm được? Thường xuyên có bạn học làm sai. Chắc có lẽ quay nhiều quá.
Cao Tòng Soái vô cùng buồn cười. Người ta đằng sau quay là quay theo bên phải, cậu ta lại thích quay từ bên trái ra sau. Huấn luyện viên có “hỏa nhãn kim tinh” thoáng cái liền chú ý tới cậu ta. Không lưu tình bắt cậu ta một mình đứng bên cạnh luyện tập đằng sau quay. Đáng thương Cao Tòng Soái luyện tập không biết bao nhiêu lần mới được tha.
Điều này làm cho tất cả mọi người khôm dám có tâm đùa giỡn, đều nghiêm túc luyện tập. Tuy huấn luyện viên tuổi còn rất trẻ nhưng vừa cẩn thận tỉ mỉ lại rất nghiêm túc cộng thêm không nhân nhượng. Vẫn nên chú ý thì tốt hơn.
Mấy cô gái mới hơn mười tuổi bị phạt đứng giữa trời nắng trông thật khó coi! Sau ba ngày, cuối cùng cũng có dáng vẻ của đội hình đội ngũ. Chỉ có điều, mỗi người bị phơi nắng đen thui.
Lưu Lộ ghen tị nhìn Chu Tiểu Vân hơi đổ mồ hôi mà gương mặt vẫn trắng nõn: “Cậu cũng phơi nắng dưới ánh mặt trời mấy ngày, tại sao da cậu vẫn trắng trẻo sạch sẽ mà tớ lại đen đi nhiều như vậy?”
Chu Tiểu Vân liếc Lưu Lộ một cái. Trông bộ dáng khoa trương của Lưu Lộ. Chẳng qua là mặt đỏ hơn một chút mà thôi nào có quá lên như bạn ấy nói. Có điều, đúng là Chu Tiểu Vân phơi nắng cũng không bị đen da. Mồ hôi toát ra lại càng lộ ra khuôn mặt trắng nõn, trong trắng lộ hồng. Không biết có bao nhiêu nam sinh trong lớp đang lén lút ngắm trộm cô!
Còn chưa tán gẫu được hai câu. Huấn luyện viên “công chính nghiêm minh” đã bắt đầu triệu tập mọi người luyện tập “đi nghiêm”! Nhắc tới “đi nghiêm” còn khó hơn quay trái quay phải. Chu Tiểu Vân nghĩ thầm còn mệt hơn “tư thế quân đội” nhiều. Dù sao cái kia cũng chỉ phải đứng im, không giống như bây giờ một tư thế lại một tư thế bước đi vô cùng thống khổ!
Huấn luyện viên đứng tại chỗ hô “Vịt” (cũng chính là một), đoàn người cũng phải đưa cánh tay phải ra để ở trước ***, chân trái kéo thẳng đá lên phía trước. Trong lòng đều mong chờ huấn luyện viên hô tiếp “Ngẫu” (hai) để chân được thả xuống.
Mà lúc này huấn luyện viên lại bắt đầu kiểm tra. Cánh tay này không để chính xác. Cái chân kia duỗi không thẳng. Thật sự rất cẩn thận, nhân tiện chỉnh sửa các tư thế không chính xác của các bạn học.
Trong lòng mỗi người đều gào thét. Chân cũng bắt đầu lắc lư. Tại sao vẫn chưa tiến hành bước tiếp theo? Ai có thể giữ nguyên được hai phút! Cao Tòng Soái đáng ghét lại bắt đầu liên lụy tới mọi người, chỉ vì một mình hắn mà huấn luyện viên còn bắt mọi người duy trì tư thế này, yêu cầu độ chính xác cao trong hai phút ba mươi giây.
Có bạn học bắt đầu đánh trống reo hò: “Huấn luyện viên để cho một mình Cao Tòng Soái ra bên cạnh luyện đi ạ!” Đừng làm liên luỵ đến cả lớp chịu khổ cùng chứ, thà rằng đi diễu hành còn hơn phải đứng như lũ ngốc một chỗ làm tư thế này.
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành, sôi nổi phụ họa.
Chu Tiểu Vân vừa nhìn. Chậc. Dẫn đầu không phải bạn học Lý Thiên Vũ sao? Lần đầu tiên nghe cậu ấy nói chuyện dễ nghe như thế.
Vẻ mặt Cao Tòng Soái đau khổ ra một bên, oán hận nhìn cái tên lên tiếng đầu tiên Lý Thiên Vũ. Nghĩ thầm thù này tôi sẽ nhớ kỹ. Đúng là đồ bỏ đá xuống giếng. Cậu cũng đâu muốn thế, tư thế không đúng cậu cũng rất chán nản có biết không?
Tất cả học sinh lớp 10-1 cuối cùng được giải thoát, bắt đầu luyện đi diễu hành. Đây chính là cái gọi là vui vẻ được thành lập dựa trên sự đau khổ của người khác. Nhìn Cao Tòng Soái đứng đằng kia bị huấn luyện viên chỉnh đi chỉnh lại trong lòng ai không vui sướng khi người gặp họa, dù sao chỉ cần người chịu tội không phải là mình là được, haha!
Cách huấn luyện ma quỷ cuối cùng cũng có tác dụng, nửa giờ sau Cao Tòng Soái về đơn vị, đi coi như tạm được.
Huấn luyện viên thấy các học sinh dần dần bắt đầu có cảm giác đi đứng nghiêm nghỉ. Trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, trong lúc nghỉ ngơi cổ vũ biểu dương tất cả một hồi.
Ai nấy nghe xong đều mặt mày rạng rỡ, không ngờ huấn luyện viên lại nói: “Nhưng mà, chỉ tạm được thôi, còn cách yêu cầu của tôi rất xa. Buổi huấn luyện ngày mai cường độ tăng gấp đôi, cố gắng trong buổi kiểm duyệt cuối cùng lấy được vị trí thứ nhất!”
Cái gì, cường độ còn tăng gấp đôi? Tất cả học sinh gào lên, không được, huấn luyện viên, xin thầy hạ thủ lưu tình đi…
Không quan tâm bạn có tình nguyện hay không. Dù sao luyện tập càng ngày càng khẩn trương, thời gian nghỉ ngơi càng ngày càng ngắn. Giờ tất cả đều trông ngóng đến tiết hát quân ca.
Không được. Lý Thiên Vũ thừa dịp mấy phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, cùng toàn thể học sinh nam trong lớp đến tìm huấn luyện viên “thương lượng”.
Trong mấy người, Lý Thiên Vũ nịnh nọt giỏi nhất, cười tươi nói: “Huấn luyện viên, các bạn trong lớp cử chúng em làm đại biểu đến xin với thầy một chút. Chúng em đều nhất trí cho rằng thầy hát quân ca rất hay, chúng em muốn học theo thầy. Thầy xem, hay là tranh thủ một chút thời gian này dạy chúng em hát hai, ba bài có được không ạ?”
Nói đến câu cuối cùng, cái đuôi rốt cuộc lộ ra. Dạy hai ba bài hành khúc, dù vừa hát vừa dạy cũng mất gần một tiếng đồng hồ, còn kéo cả lớp tới làm đệm lưng, thật là ranh mãnh.
Huấn luyện viên bị vỗ ௱ô** ngựa trong lòng thoải mái. Nhìn dáng vẻ các học viên buồn bã ỉu xìu anh quyết định pha trò K**h th**h các em một chút, gật đầu đồng ý nhưng nói chỉ dạy hát một bài.
Lý Thiên Vũ vui vẻ chạy ra công bố tin tức tốt, tất cả hoan hô.
Lưu Lộ vui sướng nhảy dựng lên: “Yeah. Thật tốt quá. Nếu hát mãi từ nay cho đến khi tập quân sự kết thúc thì tốt quá!” Khi huấn luyện cũng không thấy bạn ấy có tinh thần như thế, Chu Tiểu Vân cũng nở nụ cười.
Được nghỉ ngơi nhiều hơn cũng tốt, cuối cùng Lý Thiên Vũ cũng làm được một việc thuận theo ý kiến dân tình!
Lớp khác cũng bị huấn luyện đến mức hấp hối. Thấy lớp 10-1 được ngồi xuống bãi cỏ học hát thì sốt ruột. Ầm ĩ yêu cầu cũng được như thế.
Trong chốc lát, tiếng hát liên tiếp vang lên, rất náo nhiệt.
Lần này, huấn luyện viên dạy quân ca là một ca khúc thể hiện sự đau thương của người lính. Ca từ lay động lòng người vô cùng, nhất là câu: “Những chiến hữu thân yêu, ai không có nhà, ai không có mẹ” làm cho những người đến từ huyện khác cũng cảm động lây.
Thiệu Sắc Vi nhớ tới mình là con gái một trong nhà, từ trước đến nay được cưng chiều, là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ. Giờ cô bắt đầu trọ ở trường, sống cuộc sống một mình, còn phải tập quân sự vất vả như vậy thì trong lòng rầu rĩ buồn bã nên rơi lệ.
Trong lớp không ít bạn học có cùng tình cảnh như Thiệu Sắc Vi. Các nữ sinh đều đa sầu đa cảm, cũng có mấy nữ sinh lau nước mắt. Trước mặt Thiệu Sắc Vi bỗng nhiên xuất hiện một chiếc khăn tay. Cô ngẩng đầu nhìn lên, là Chu Tiểu Vân đưa tới.
Chu Tiểu Vân mỉm cười, đợi Thiệu Sắc Vi nhận lấy khăn tay rồi rất thức thời quay đầu lại. Không phải tất cả mọi người đều thích bộc lộ mặt yếu đuối của mình trước mặt người khác. Thiệu Sắc Vi này vừa nhìn thì biết là người có lòng tự tôn rất cao. Đừng nên có lòng tốt lại làm người ta ngại.
Thiệu Sắc Vi lập tức có thêm hảo cảm với Chu Tiểu Vân. Đúng là một nữ sinh hiểu rõ lòng người, tâm tư tinh tế!
Huấn luyện viên vừa thấy rất nhiều nữ sinh mắt đỏ hồng thì trong lòng cười thầm. Ai chưa từng có thời làm tân binh chứ! Khi đó bọn họ cũng bị bài quân ca này làm cảm động, nhiều khi cả con trai cũng ở sau lưng lén chùi nước mắt. Giờ lấy ra dùng, quả nhiên hiệu quả rất tốt.
May mắn. Tâm tư huấn luyện viên tương đối mềm yếu tốt bụng. Ừm, đây là huấn luyện viên tự nhận thế. Vì thế sau khi bài hát này kết thúc, anh lại bắt đầu một bài mới “tuổi mười tám”. Bài hát này có tiết tấu vui vẻ, vô cùng êm tai.
Mọi người bị lay động. Bầu không khí thương cảm chẳng mấy chốc hết sạch, chỉ cần được ngồi ở đây, hát bài gì cũng được.
“Mười tám tuổi, mười tám tuổi, tôi tòng quân vào bộ đội. Chiếc nơ đỏ rực ghi dấu tuổi hoa của tôi. Mặc dù không mang huy hiệu của trường đại học nhưng tôi vẫn hô to vạn tuế vì sự lựa chọn của mình. A! Trong sinh mệnh được tham gia vào quân ngũ, cả đời sẽ không cảm thấy hối hận! A! Trong sinh mệnh được tham gia vào đội quân tài giỏi, cả đời cũng sẽ không hối hận!”
Tiếng hát du dương êm tai vang lên, khiến Chu Tiểu Vân cũng bắt đầu nảy sinh hào khí muốn vào quân đội. Sức hút của tiếng hát thật mạnh.
Lý Thiên Vũ hát hăng hái nhất. Trong lòng cậu mừng thầm. Huấn luyện viên ơi huấn luyện viên à, thầy cứ hát tiếp đi đừng dừng lại, nếu chúng ta hát thêm nửa tiếng nữa là kết thúc huấn luyện rồi. Hì hì!
Trong lúc mọi người đang vui vẻ cười thầm, trong lòng vị huấn luyện viên trẻ tuổi cũng đang đắc ý. Nếu đàn áp quá mức chắc chắn không được, thỉnh thoảng cũng phải thả cho mọi người dễ chịu một tí.
Sau đó lại huấn luyện còn không sợ các cô các cậu không có tinh thần sao? Khẳng định hiệu quả gấp bội. Hắc hắc, đạo cao một thước, ma đạo của tôi cao mười trượng. Ha ha!
Đến ngày cuối cùng, kết thúc đợt tập quân sự, bắt đầu thời gian kiểm duyệt quân huấn. Lưu Lộ hô to “Vạn tuế “
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm cuối cùng cũng kết thúc. Ngày tháng gian khổ đã đến ngày cuối! Thế nhưng không biết tại sao, lại có cảm giác hơi lưu luyến không nỡ. Đây là những kỉ niệm quý giá trong đời, nếu chua bao giờ trải qua sẽ không thể hiểu rõ được cảm giác vừa yêu vừa hận này.
Lớp 10-1 lên sân khấu đầu tiên. Đội ngũ bước chân chỉnh tề, tinh thần dân cao làm cho huấn luyện viên thầm vui mừng, đắc ý ưỡn cao ***.
Sau khi tất cả kết thúc, học sinh lớp 10-1 hoan hô ầm ĩ.
Huấn luyện viên đến tạm biệt các em học sinh. Đầu tiên vẫn là cười híp mắt, khen mọi người mấy câu: “Hôm nay các em biểu hiện rất tốt. Mỗi người đều đi rất tuyệt. Tôi đứng cạnh nhìn các em mà cảm thấy tự hào. Đợt tập quân sự này đã kết thúc. Tôi biết mọi người đều không thích tôi. Bởi vì tôi luôn yêu cầu mọi người rất nghiêm khắc. Giờ tôi phải đi rồi, sau này các em có thể viết thư cho tôi.”
Huấn luyện viên không nói gì nữa. Trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập sự lưu luyến. Trải qua một tuần gắn bó với các cô bé, cậu bé đáng yêu này, sao có thể không nảy sinh tình cảm đây?
Vừa nãy còn nhảy cà tưng cao hứng, nhiều người đã chảy nước mắt. Hoá ra, giữa người với người cũng có duyên phận như thế. Vốn là những người không biết nhau, trong một tuần ngắn ngủi đã nảy sinh cảm tình.
Nhưng, trong cuộc đời không có bữa tiệc nào không tàn. Chia tách là không thể tránh khỏi.
Hẹn gặp lại, huấn luyện viên đáng yêu!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc