Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân - Chương 150

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

Sinh nhật

Trải qua việc này, các nam sinh nữ sinh ở lớp 8-2 có nề nếp hẳn. Có lẽ dù không trung thực cũng sẽ tiến hành hoạt động một cách lặng lẽ sau lưng, còn bề ngoài vẫn khá im ắng.
Im ắng mới là lạ! Ai biết trong lòng mọi người suy nghĩ gì chứ!
Không thấy lại có bạn học lấy cớ sinh nhật “Làm mưa làm gió” à? Không biết bắt đầu từ ai, chỉ cần có người đến ngày sinh nhật sẽ mời mấy người bạn thân thiết đến nhà ăn một bữa. Có điều vẫn là hoạt động của từng nhóm riêng lẻ, không mở rộng ra cả lớp.
Phong trào này lan đi rất nhanh, Chu Tiểu Vân cũng được mời tham gia buổi sinh nhật.
Trần Hân cười híp mắt đến mời Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, tối thứ sáu tuần này đến nhà mình ăn bữa cơm nhé. Thứ sáu là sinh nhật mình, cậu nhất định phải đến đấy!” Không đợi Chu Tiểu Vân từ chối cô đã chạy đi mời Lưu Lộ.
Chu Tiểu Vân ngẩn ra, này… Có thể không đi được không…
Lưu Lộ đợi khi Trần Hân không có trong lớp, tìm cơ hội lặng lẽ tới hỏi Chu Tiểu Vân có đi hay không. Trong lòng Chu Tiểu Vân cũng rất khó xử. Nếu đi cũng hơi rắc rối, không đi cũng không được, chơi với cậu ấy khá thân nên cậu ấy đã đến mời, không đi thì đúng là quá không nể mặt rồi. Hai người nhìn nhau, cùng thở dài: hay là đi đi!
Hôm nay là thứ tư, còn hai ngày nữa mới đến thứ sáu. Chu Tiểu Vân hẹn Lưu Lộ cùng đến cửa hàng lưu niệm trên đường Thượng Hải xem rồi chọn món quà sinh nhật cho Trần Hân, tay không mà đến thì quá kỳ cục.
Gần đây trong đám học sinh rất lưu hành việc tặng thiệp âm nhạc chúc mừng, vừa mở ra đèn đỏ sẽ sáng lên. Bài hát “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ” tự động vang lên, lúc đóng lại tiếng nhạc sẽ biến mất. Giá dao động từ hai đến năm nguyên, còn tuỳ trình độ tinh xảo. Lưu Lộ nhìn trúng một tấm thiệp nhạc chúc mừng giá năm nguyên, vừa mở ra, bên trong có hình vẽ lập thể vô cùng đẹp mắt.
Chu Tiểu Vân dạo qua một vòng trong cửa hàng, giữa một loạt món quà rực rỡ sắc màu, cô chọn đi chọn lại. Cửa hàng lưu niệm này chuyên bán cho học sinh, quà tặng này nọ không đắt lắm, giá cả lại ổn định. Có nhiều loại thiệp chúc mừng, cũng có các loại sổ với nhiều hình vẽ khác nhau, còn có rất nhiều đồ chơi be bé tinh xảo.
Chu Tiểu Vân mua đồ luôn dựa trên nguyên tắc thực tế, phải dùng được nên vừa ý một quyển nhật ký có khoá nhỏ. Quyển sổ rất dày, có lẽ viết một năm cũng không thành vấn đề, bên trong là giấy màu, sờ rất mịn. Hơn nữa, bên cạnh có cái khoá nhỏ xinh xắn, cực kỳ đáng yêu. Giá cũng vừa phải, sáu nguyên.
Lưu Lộ liếc mắt nhìn qua đã thích ngay, lay lay tay Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, chờ tháng sau đến sinh nhật mình, cậu cũng tặng quyển nhật ký kiểu này cho mình nhé, được không?”
Chu Tiểu Vân dở khóc dở cười: “Được được được, đến lúc đó mình nhất định sẽ mua một quyển tặng cho cậu, được chưa!” Thật phục cậu ấy, chưa từng thấy ai muốn tặng quà mà nói thẳng ra như thế. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hai cô bé cười đùa vui vẻ đi chọn đồ trong cửa hàng lưu niệm thu hút ánh mắt của không ít nam sinh.
Có một người mặc quần ống loe, tóc húi cua tự nhận là cool boy lên tiếng : “Hi, em gái xinh đẹp đằng trước học ở trường nào thế?”
Lưu Lộ hừ lạnh một tiếng: “Tôi học ở trường nào mắc mớ gì đến anh?”
Cái tên tóc húi cua kia cùng lắm chỉ mười tám mười chín tuổi, nghe vậy cười: “Nói cho anh đi, sau này anh đến tìm các em rủ đi chơi.”
Thật là khiến người khác buồn nôn, anh ta còn tự cho mình là tình thánh chứ. Cũng không soi lại gương đi.
Chu Tiểu Vân kéo Lưu Lộ còn đang muốn mắng hai câu đi.
Nghe từ đằng sau truyền đến tiếng cười khả ố, Lưu Lộ tức giận đến nỗi mặt trắng bệch: “Chu Tiểu Vân, cậu kéo mình làm gì, mình còn muốn mắng cho hắn ta một trận. Đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Chu Tiểu Vân khuyên nhủ: “Quên đi, người như thế cậu không để ý đến hắn ta thì hắn sẽ im miệng. Cậu càng để ý hắn càng đắc ý, cậu không thấy khi hắn nhìn phản ứng của cậu thì hắn càng có tinh thần à?” Phương pháp tốt nhất chính là mau mau tránh đi không để ý tới hắn, dĩ nhiên hắn ta sẽ tự làm mất mặt.
Lưu Lộ nghĩ lại đúng là có chuyện như vậy, không nói gì nữa. Hai người cất những món quà được gói lại đẹp đẽ vào túi của riêng mình.
Chiều thứ sáu vừa đến lớp, Trần Hân đặc biệt chạy tới nói cho hai người: “Hai cậu lúc tan học đứng ở cổng trường chờ tớ một lát nhé, đến lúc đó chúng ta cùng đi. Nếu không tớ sợ các cậu không tìm được nhà tớ.”
Trông tư thế này hình như mời không ít người!
Chu Tiểu Vân biết rõ hỏi không lịch sự nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Trần Hân, cậu mời bao nhiêu bạn học trong lớp đến nhà thế?”
Trần Hân cười nói: “Không nhiều, chừng mười người mà thôi.”
Mười người, mà thôi?
Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ lặng lẽ trao đổi ánh mắt, từ trong ánh mắt đó đọc lên được dấu chấm than!
Trần Hân nói tiếp: “Vốn tớ định mời hai mươi người, nhưng trong nhà không rộng lắm, sợ không tiếp đãi được hết. Vì thế đành mời mười mấy bạn, hay chơi với tớ thì tớ đều mời đến. Có mấy bạn không thể mời được, đúng là không có cách nào khác.” Trần Hân lộ ra dáng vẻ rất đáng tiếc và đau lòng.
Trong lòng Chu Tiểu Vân cảm thán: Nhìn người ta tổ chức sinh nhật kìa, thanh thế lớn như vậy. Cô còn chưa từng nghĩ đến việc mời bạn thân đến sinh nhật của mình đâu.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đi cùng nhau.
Khi Tiểu Bảo chạy đến cửa phòng học còn thở hổn hển một lúc, Chu Tiểu Vân yêu thương vỗ vỗ lưng cậu: “Chu Chí Kiệt, em từ từ đi thì không. Ai bảo em chạy nhanh như vậy.” Đã là thiếu niên mười hai tuổi, không thể cứ gọi là “Tiểu Bảo”, “Tiểu Bảo”. Lúc ở trường thì giống nhau gọi thẳng tên chính thức.
Tiểu Bảo bình tĩnh một lúc mới tốt hơn: “Em cầm hộ chị cặp sách về nhà trước.”
Chu Tiểu Vân gật gật đầu, để quà trong cặp sách của Lưu Lộ, rồi đưa cặp sách của mình cho Tiểu Bảo mang về trước.
Vốn dĩ đêm nay phải về nhà (ở quê ý), nhưng nếu muốn tham gia buổi sinh nhật của bạn học Trần Hân thì không biết lúc nào mới kết thúc. Chu Tiểu Vân muốn để Tiểu Bảo về nhà trước, mình thì sáng hôm sau mới về.
Tiểu Bảo không đồng ý: “Chị, một mình em ở ngoài tùy tiện ăn cái gì đó là được. Sau đó em sẽ làm bài tập về nhà, một mình em không sao đâu. Ngày mai hai chúng ta cùng về!”
Như vậy cũng tốt, cô cũng không yên tâm lắm chuyện Tiểu Bảo một mình đạp xe về với quãng đường xa như vậy! Dặn Tiểu Bảo thay mình gọi điện thoại về nhà báo một tiếng, Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ đứng ở cổng trường chờ Trần Hân.
Lưu Lộ thở dài lại nói bằng giọng điệu không thể chua hơn: “Chu Tiểu Vân ơi Chu Tiểu Vân à, thành tích của cậu tốt như vậy, viết văn hay, lại biết chơi đàn accordion mình chưa từng ghen tị với cậu. Nhưng cậu còn có anh trai luôn thương cậu, em trai yêu mến cậu như thế làm cho mình quá ghen tỵ.”
Bình thường Đại Bảo luôn có vẻ vô tâm, không để ý, nhưng chỉ cần có ai tới gần Chu Tiểu Vân đã bắt đầu sôi sục tinh thần, quá thương Chu Tiểu Vân mà! Tiểu Bảo thì càng không cần phải nói, cậu em trai nghe lời, ngoan ngoãn, tỉ mỉ chăm sóc này thực làm cho người ta đỏ mắt!
Lưu Lộ rất muốn ςướק Tiểu Bảo về làm em trai của mình! Nhà Lưu Lộ có hai chị em, Lưu Lộ lại là em nên chỉ có thể nghe lời chị. Vì thế nhìn thấy Chu Tiểu Vân có một cậu em trai đáng yêu như thế thì đúng là trông mà thèm.
Chu Tiểu Vân nghe vậy nở nụ cười: “Không phải cậu cũng có chị à?”
Lưu Lộ có chị gái tên là Lưu Sương, lớn hơn Lưu Lộ bốn tuổi.
Lưu Lộ xua tay nói: “Đừng nhắc đến bà chị mình nữa, lớn hơn mình bốn tuổi nên cứ coi mình như con nít ý, cũng không thèm nghe ý kiến của mình. Mình cũng có năng lực chả kém gì chị ấy, nhà người ta đều là con út được cưng chiều, nhà mình thì ngược lại, cha mẹ đều thiên vị chị ấy.”
Nói nghe thật đáng thương, Chu Tiểu Vân cũng không bị dáng vẻ đáng thương của cô bạn đánh lừa: “Đừng đùa nữa, lần trước không phải cậu chẳng bảo cậu muốn cái gì ba mẹ sẽ mua cho cậu cái đó à? Thế không gọi là chiều cậu thì là gì?” Đúng là không biết đủ gì cả! Quần áo trên người Lưu Lộ luôn là loại đắt nhất trong lớp, vừa nhìn đã biết cha mẹ đã tốn khá nhiều tiền trên người bạn ấy.
Lưu Lộ cười làm lành nói: “Cái mình nói không liên quan đến đời sống vật chất, mình nói đến đời sống tinh thần cơ. Không thể mãi mãi coi mình như trẻ con được đúng không. Mình vẫn luôn mong trong nhà có thêm một đứa em nhỏ để cho mình trải nghiệm cảm giác làm chị. Mình nói cái gì nó nghe cái đó, cảm giác này thật tuyệt!”
Chu Tiểu Vân không để ý tới cô bạn, để mặc bạn ấy bơi trong mộng tưởng hão huyền đi.
Từ xa, Trần Hân dẫn theo một đám bạn học đến.
Hả, đều là bạn học cùng lớp. Đếm thử xem nào, đúng là không ít, ít nhất cũng mười hai, mười ba người. Phần lớn đều là bạn nữ, bên trong chỉ có Dương Phàm, Lý Thiên Vũ và Chung Lập Uy là ba nam sinh.
Chung Lập Uy và Trần Hân là bạn cùng bàn, hai người luôn bị mọi người đồn là một đôi. Chu Tiểu Vân lập tức đoán được dụng ý của Trần Hân khi mời Dương Phàm và Lý Thiên Vũ, có lẽ sợ mời một mình Chung Lập Uy thì quá gây chú ý nên mới mời thêm hai người kia để nguỵ trang!
Thực ra đây chỉ là lý do thứ nhất. Lý do thứ hai đương nhiên vì trong lớp không hề thiếu nữ sinh có hảo cảm với Dương Phàm và Lý Thiên Vũ. Trần Hân mời hai người tới vì để cho các nữ sinh đến làm khách có thêm cơ hội tiếp cận.
Đúng thôi, Dương Phàm có thành tích tốt, đầu óc thông minh, tính tình thẳng thắn từ trước đến nay chiếm được rất nhiều cảm tình của các bạn nữ. Còn Lý Thiên Vũ, hiện tại tốt xấu gì là một tiểu soái ca, thích vận động để phát triển chiều cao, chiều cao của cậu trong đám bạn đã ít có đối thủ. Tất nhiên cậu cũng thành đối tượng ái mộ của không ít nữ sinh.
Đến lớp tám Lý Thiên Vũ được đề bạt làm cán sự môn hoá, trở thành một thành viên trong ban cán bộ lớp, có thể nói là tiến bộ thần tốc. Từ vị trí thứ hai mươi tám lúc đầu khi mới chuyển đến thì nay ở kì thi tháng trước đã đứng thứ tám, có thể nói là một nhân tố tiềm năng trong lớp 8-2.
Nhưng, trước mặt Lưu Lộ và Chu Tiểu Vân tính tình cậu dễ chịu, hay cười, hoạt ngôn không có nghĩa là khi nói chuyện với các bạn nữ cũng có dáng vẻ đó, thường là vẻ mặt lạnh lùng ít tươi cười. Nghe nói không ít nữ sinh cảm thấy nam sinh như thế rất cold*. (Nguyên văn là khốc, mình không biết để thế nào nữa ==)
Chu Tiểu Vân nghe Lưu Lộ kể lại những lời này thì bò ra cười cả buổi, dáng vẻ đó của cậu ta mà cũng được gọi là cold? Thật không biết mắt các bạn nữ bây giờ thế nào nữa.
Lý Thiên Vũ sớm biết rằng Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ cũng đi, nên lúc nhìn thấy Lưu Lộ mặc áo khoác màu xanh và Chu Tiểu Vân với nụ cười xinh đẹp thì trong lòng rất vui vẻ.
Dương Phàm cúi đầu cười hai tiếng, cậu thích nhất là nhìn vẻ mặt này của Lý Thiên Vũ. Dáng vẻ trái tim bay phấp phới của thiếu niên đúng là làm cho người khác mở rộng tầm mắt!
Dương Phàm rất không lương tâm nghĩ, cũng may Chu Tiểu Vân chưa từng đáp lại cậu ấy, nên cậu ấy vẫn chưa xác định được rõ ràng. Nếu không, không bị thầy Nghê Lượng mắng thối đầu mới là lạ.
Một nhóm thiếu nữ đẹp như hoa cộng thêm ba nam sinh, tổ hợp thật sự rất bắt mắt, trên đường đi thu hút ánh mắt của không ít người.
Nhân vật chính Trần Hân hôm nay cố ý mặc một bộ quần áo mới, khuôn mặt tỏa sáng rất có tinh thần, so với bình thường còn đẹp hơn ba phần, được vây quanh bởi các bạn học thì càng cười tươi hơn. Tạm thời Chung Lập Uy không tiện đến gần Trần Hân, vẫn quấn quít lấy Dương Phàm và Lý Thiên Vũ nói chuyện, ba nam sinh tự nhiên đi thành một nhóm.
Nhà Trần Hân cách trường học không quá xa, ước chừng đi mất mười lăm, mười sáu phút. Khi đến nhà Trần Hân, đập vào mắt là một ngôi nhà lầu nhỏ đèn đuốc sáng trưng, trên chiếc bàn tròn rất to trong phòng khách bày sẵn một cái bánh sinh nhật và mấy bình Sprite.
Mẹ Trần Hân – Quả Pháp là một phụ nữ trang điểm đúng mốt, khách sáo mời bọn nhỏ vào nhà sau đó chui vào bếp nấu ăn.
Lưu Lộ tò mò hỏi: “Trần Hân, sao không thấy ba cậu đâu?”
Trần Hân là con gái một trong nhà, ba cô buôn bán có rất nhiều tiền, mẹ chỉ ở nhà làm nội trợ.
Trần Hân cười đáp: “Ba tớ đang nấu ăn trong bếp không tiện ra, sáng nay ba đã nói với tớ là hôm nay ba mẹ chuyên phụ trách phục vụ, không dự tiệc cùng để tớ và các cậu có thể ăn uống, chơi đùa thoải mái.”
Tất cả học sinh đến đều thán phục, cha mẹ đúng là rất chiều Trần Hân!
Sau khi bày hết thức ăn lên bàn, thật sự không thể mời được cha mẹ Trần Hân lên ngồi cùng, hai cô chú ấy tiếp tục trốn trong bếp bận rộn.
Còn chờ gì nữa? Thắp nến, hát bài hát chúc mừng sinh nhật và tặng quà thôi!
Trần Hân nhận quà của các bạn, cười đến nỗi mắt híp thành một đường chỉ, không thể mở ngay tại chỗ nên tất cả chỗ quà được cất trong tủ, trông cao cao như toà núi nhỏ vậy.
Thắp nến xong, mọi người đồng thanh hát sinh nhật vui vẻ.
Không thể không nhắc đến chuyện mọi người giựt giây Chung Lập Uy hát bài Happy birthday to you bằng tiếng Anh, mặt cậu bé đỏ ửng nhưng vẫn hát. Dương Phàm và Lý Thiên Vũ cười quái dị vỗ tay ầm ĩ. Các nữ sinh cũng cười khúc khích.
Bầu không khí thực sự rất thoải mái, hơn nữa đồ ăn rất hợp khẩu vị, xem như là cả khách và chủ đều vui.
Sau khi cơm nước xong, Chu Tiểu Vân theo thói quen giúp thu dọn bát đũa, Mẹ Trần Hân cố ý giành lấy bát đũa trong tay cô rồi đẩy cô ra khoảng đất trống trước nhà chơi đùa với các bạn. Con gái tụ tập với nhau luôn có chuyện nói mãi không hết, nói dài nói bao nhiêu lâu cũng không thấy mệt. Chờ đến tám rưỡi, Chu Tiểu Vân liếc mắt ra hiệu với Lưu Lộ nên về thôi. Cuối cùng mọi người giải tán, ai về nhà nấy.
Rốt cuộc Lý Thiên Vũ đã có cơ hội thể hiện, kiên quyết đòi đưa Chu Tiểu Vân về.
Trần Hân vừa cười vừa nói: “Lý Thiên Vũ, cậu phải hộ tống Chu Tiểu Vân an toàn về đến nhà mới được quay về đấy nhé.”
Lý Thiên Vũ đồng ý rất to, miệng cười không khép lại được.
Chu Tiểu Vân từ chối mấy lần nhưng Lý Thiên Vũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cậu là con gái đi về một mình đương nhiên tớ không yên tâm, nhất định tớ sẽ hộ tống cậu về tận nơi.”
Chu Tiểu Vân bĩu môi, chỉ mấy bạn nữ bên cạnh có ánh mắt trông mong: “Cậu tiễn các bạn ấy về đi, tớ không cần.”
Lý Thiên Vũ sửng sốt, lập tức kịp phản ứng: “Nhà các cậu ấy đều gần đây, có Dương Phàm tiện đường với các cậu ấy rồi.”
Vô tội bị gọi đến tên Dương Phàm bất đắc dĩ cam đoan, nhất định sẽ đưa mọi người về tận nhà.
Giờ không thể tìm được lý do gì cự tuyệt nữa, Chu Tiểu Vân trực tiếp kéo theo cả Lưu Lộ, khiến cho Lý Thiên Vũ lòng tràn ngập mong đợi có thế giới của hai người đành giương mắt nhìn. Ai, vẫn nên thành thật đi phía sau làm người hầu đi!
Từ xa đã nhìn thấy Tiểu Bảo đứng ở cửa nhìn ngó xung quanh, sau đó chạy sang đón chị.
Lý Thiên Vũ cũng không tìm được lý do ở lại nữa, chỉ có thể về cùng Lưu Lộ. Trước khi đi rốt cuộc cậu không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn lần cuối.
Dưới đèn đường, nụ cười Chu Tiểu Vân rất dịu dàng động lòng người. tiếc rằng, nụ cười đó lại dành cho em trai bạn ấy. Ai!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc